Định Mệnh Em Yêu Anh
-
Chương 49
Sân bay tấp nập người qua lại, người phụ nữ có dáng vẻ quý phái, đôi kính đen che đi một nửa khuôn mặt bà. Hoàng Nguyên đi bên cạnh xách hành lí, lẽ phép hỏi.
- Cô, lần này cô về nước là có chuyện gì thế ạ?
- Ta về để tìm vợ cho con. - Người phụ nữ nửa đùa nửa thật, vừa đi vừa lật giở xem một cuốn tài liệu. - Ta nhận được tin Thiên Thiên vẫn còn sống.
Hoàng Nguyên chợt dừng bước, ngạc nhiên nhìn người phụ nữ kia.
- Em ấy bị mất tích chứ đâu có chết. - Giọng của cậu có chút tức giận nhưng vẫn là không dám hỗn láo trước mặt người phụ nữ kia.
- Con bé đã mất tích tám năm mà không một chút tin tức nên trong thâm tâm ta vẫn nghĩ là nó đã chết. - Người phụ nữ như chẳng quan tâm đến thái độ của Nguyên, dửng dưng nói.
- Lần này ta về nước trước tiên là muốn đến thăm mộ Tử Di, sau đó là tìm kiếm Thiên Thiên.
- Vâng!
Nguyên khẽ thở dài một tiếng, ánh mắt nhìn người phụ nữ kia có chút kì lạ, cậu mở cửa xe cho người phụ nữ kia rồi vòng ra phía sau cất hành lí. Suốt cả quãng đường sau đó, cậu không nói thêm một lời nào.
Nghĩa trang bị bao trùm bởi làn sương mỏng, người phụ nữ đứng lặng lẽ trước mộ con gái mình, trái tim trong lồng ngực đau âm ỉ.
Bà đặt bó hoa tử đinh hương lên mộ con gái, trong mắt ẩn chứa nỗi đau.
- Con gái, mẹ về thăm con đây...xin lỗi vì không thể về thăm con sớm hơn. - Người phụ nữ nghẹn ngào, giọng run run. - Mẹ...mới nhận được tin về em gái con...mẹ sẽ tìm bằng được con bé...mẹ phải xin lỗi nó. Thời gian qua, mẹ đã suy nghĩ rất nhiều...con bé không có lỗi...là do mẹ ích kỉ. Tử Di, con nghĩ Thiên Thiên nó có tha thứ cho mẹ không?
Một cơn gió nhẹ thổi qua, mang theo mùi thơm của hoa tử đinh hương.
- Đúng vậy Thiên Thiên rất ngoan, con bé sẽ tha thứ cho mẹ.
Người phụ nữ khẽ mỉm cười, giọt nước nơi khóe mắt bị bà nhanh chóng gạt đi.
Bệnh viện buổi tối trở nên thật vắng vẻ, trong phòng bệnh đặc biệt nó ngồi dựa vào lòng hắn, vừa chơi game trên điện thoại vừa ăn dâu tây hắn mới sai người mua về. Còn hắn thì vòng tay ôm nó, thỉnh thoảng lại góp ý vài câu.
Bệnh viện chính thức trở thành nơi hẹn hò lí tưởng của hai anh chị kia.
Hai người mải chơi đến nỗi có người vào phòng mà chẳng biết, mãi đến khi người lên tiếng thì hai người mới ngẩng lên nhìn.
- Cô Uyển Như!
Hắn như không tin vào mắt mình, khuôn mặt lạnh lùng tỏ rõ sự ngạc nhiên. Nó bấy giờ mới chịu rời mắt khỏi điện thoại, nhìn người phụ nữ trước mặt.
Một người phụ nữ ngoài bốn mươi, ở người toát ra sự thanh cao và quý phái như muốn lấn át người khác. Khuôn mặt mang đậm nét phương đông và chưa có dấu hiệu của tuổi già, mái tóc được búi gọn gàng trên đỉnh đầu. Nói tóm lại là người phụ nữ này rất đẹp.
"Con phải tránh xa Hy Thần ra nếu không muốn bị mẹ đánh."
Đầu nó bỗng nhiên đau như bị ai đánh, giọng nói đầy đe dọa lướt qua trong giây lát.
Nó dùng tay xoa xoa hai bên thái dương. Ánh mắt nhanh chóng rời khỏi người phụ nữ kia, nó quay lại úp mặt vào ngực hắn. Cả người run lẩy bẩy.
- Sao vậy? - Hắn lo lắng hỏi.
Nó không nói gì, khẽ lắc đầu, hai tay túm chặt vạt áo hắn.
Mắt bà Uyển Như hơi đanh lại trước cảnh tượng này, để lại một câu nói sau đó quay người bỏ đi.
- Hy Thần, khi nào rảnh cô sẽ đến thăm con sau.
Phải một lúc lâu sau khi người phụ nữ kia dời đi nó mới trở lại bình thường nhưng ánh mắt lại trở nên thật trống rỗng.
Hắn quan sát biểu hiện lạ lùng của nó, tự hỏi không biết tại sai nó lại sợ hãi như vậy.
- Muốn ăn chút gì không tôi đi mua. - Hắn ân cần hỏi.
Nó lắc đầu, giọng mệt mỏi:
- Em muốn ngủ.
- Được! Vậy ngủ đi sáng mai tỉnh dậy sẽ không còn mệt nữa.
Nó ngoan ngoãn nằm xuống giường nhưng mãi mà chẳng ngủ được. Trong lòng có cảm giác không an toàn.
- Không ngủ được? - Hắn hỏi.
- Ừm!
- Muốn đi dạo với tôi không?
Gật gật.
Khu vườn phía sau bệnh viện được thắp sáng bằng ánh đèn màu vàng trông thật lãng mạn. Không khí trong lành không còn mùi thuốc sát trùng.
Nó nắm chặt tay hắn, bước từng bước chậm rãi, tâm trạng cũng cảm thấy thoải mái hơn.
Nó ngước mắt lên nhìn trời, ngắm nhìn những vì sao sáng lấp lánh.
- Hy Thần, ước gì chúng ta được ở bên nhau thế này mãi thì tốt.
- Bất cứ nơi nào em tới cũng sẽ có tôi ở đó.
- Tại sao?
- Vì tôi yêu em quá nhiều rồi, đồ ngốc.
Hắn từ từ cúi xuống và đặt một nụ hôn lên trán nó.
- Cái này là thay cho lời hứa sẽ luôn ở bên cạnh em.
Môi nó bất giác nở một nụ cười hạnh phúc, trong lòng chưa bao giờ cảm thấy ấm áp như vậy.
- Hy Thần, anh biết không, thật ra em cũng thích anh từ hai năm trước.
Khuôn mặt đẹp trai giả bộ ngạc nhiên, giọng trêu chọc.
- Vậy là em yêu thầm tôi suốt hai năm à?
- Em...đâu có. - Nó ngượng ngùng phản bác, mặt đỏ lựng cả lên.
Trong không gian yên tĩnh của buổi tối hôm đó, hương vị hạnh phúc lan tỏa khắp nơi.
- Cô, lần này cô về nước là có chuyện gì thế ạ?
- Ta về để tìm vợ cho con. - Người phụ nữ nửa đùa nửa thật, vừa đi vừa lật giở xem một cuốn tài liệu. - Ta nhận được tin Thiên Thiên vẫn còn sống.
Hoàng Nguyên chợt dừng bước, ngạc nhiên nhìn người phụ nữ kia.
- Em ấy bị mất tích chứ đâu có chết. - Giọng của cậu có chút tức giận nhưng vẫn là không dám hỗn láo trước mặt người phụ nữ kia.
- Con bé đã mất tích tám năm mà không một chút tin tức nên trong thâm tâm ta vẫn nghĩ là nó đã chết. - Người phụ nữ như chẳng quan tâm đến thái độ của Nguyên, dửng dưng nói.
- Lần này ta về nước trước tiên là muốn đến thăm mộ Tử Di, sau đó là tìm kiếm Thiên Thiên.
- Vâng!
Nguyên khẽ thở dài một tiếng, ánh mắt nhìn người phụ nữ kia có chút kì lạ, cậu mở cửa xe cho người phụ nữ kia rồi vòng ra phía sau cất hành lí. Suốt cả quãng đường sau đó, cậu không nói thêm một lời nào.
Nghĩa trang bị bao trùm bởi làn sương mỏng, người phụ nữ đứng lặng lẽ trước mộ con gái mình, trái tim trong lồng ngực đau âm ỉ.
Bà đặt bó hoa tử đinh hương lên mộ con gái, trong mắt ẩn chứa nỗi đau.
- Con gái, mẹ về thăm con đây...xin lỗi vì không thể về thăm con sớm hơn. - Người phụ nữ nghẹn ngào, giọng run run. - Mẹ...mới nhận được tin về em gái con...mẹ sẽ tìm bằng được con bé...mẹ phải xin lỗi nó. Thời gian qua, mẹ đã suy nghĩ rất nhiều...con bé không có lỗi...là do mẹ ích kỉ. Tử Di, con nghĩ Thiên Thiên nó có tha thứ cho mẹ không?
Một cơn gió nhẹ thổi qua, mang theo mùi thơm của hoa tử đinh hương.
- Đúng vậy Thiên Thiên rất ngoan, con bé sẽ tha thứ cho mẹ.
Người phụ nữ khẽ mỉm cười, giọt nước nơi khóe mắt bị bà nhanh chóng gạt đi.
Bệnh viện buổi tối trở nên thật vắng vẻ, trong phòng bệnh đặc biệt nó ngồi dựa vào lòng hắn, vừa chơi game trên điện thoại vừa ăn dâu tây hắn mới sai người mua về. Còn hắn thì vòng tay ôm nó, thỉnh thoảng lại góp ý vài câu.
Bệnh viện chính thức trở thành nơi hẹn hò lí tưởng của hai anh chị kia.
Hai người mải chơi đến nỗi có người vào phòng mà chẳng biết, mãi đến khi người lên tiếng thì hai người mới ngẩng lên nhìn.
- Cô Uyển Như!
Hắn như không tin vào mắt mình, khuôn mặt lạnh lùng tỏ rõ sự ngạc nhiên. Nó bấy giờ mới chịu rời mắt khỏi điện thoại, nhìn người phụ nữ trước mặt.
Một người phụ nữ ngoài bốn mươi, ở người toát ra sự thanh cao và quý phái như muốn lấn át người khác. Khuôn mặt mang đậm nét phương đông và chưa có dấu hiệu của tuổi già, mái tóc được búi gọn gàng trên đỉnh đầu. Nói tóm lại là người phụ nữ này rất đẹp.
"Con phải tránh xa Hy Thần ra nếu không muốn bị mẹ đánh."
Đầu nó bỗng nhiên đau như bị ai đánh, giọng nói đầy đe dọa lướt qua trong giây lát.
Nó dùng tay xoa xoa hai bên thái dương. Ánh mắt nhanh chóng rời khỏi người phụ nữ kia, nó quay lại úp mặt vào ngực hắn. Cả người run lẩy bẩy.
- Sao vậy? - Hắn lo lắng hỏi.
Nó không nói gì, khẽ lắc đầu, hai tay túm chặt vạt áo hắn.
Mắt bà Uyển Như hơi đanh lại trước cảnh tượng này, để lại một câu nói sau đó quay người bỏ đi.
- Hy Thần, khi nào rảnh cô sẽ đến thăm con sau.
Phải một lúc lâu sau khi người phụ nữ kia dời đi nó mới trở lại bình thường nhưng ánh mắt lại trở nên thật trống rỗng.
Hắn quan sát biểu hiện lạ lùng của nó, tự hỏi không biết tại sai nó lại sợ hãi như vậy.
- Muốn ăn chút gì không tôi đi mua. - Hắn ân cần hỏi.
Nó lắc đầu, giọng mệt mỏi:
- Em muốn ngủ.
- Được! Vậy ngủ đi sáng mai tỉnh dậy sẽ không còn mệt nữa.
Nó ngoan ngoãn nằm xuống giường nhưng mãi mà chẳng ngủ được. Trong lòng có cảm giác không an toàn.
- Không ngủ được? - Hắn hỏi.
- Ừm!
- Muốn đi dạo với tôi không?
Gật gật.
Khu vườn phía sau bệnh viện được thắp sáng bằng ánh đèn màu vàng trông thật lãng mạn. Không khí trong lành không còn mùi thuốc sát trùng.
Nó nắm chặt tay hắn, bước từng bước chậm rãi, tâm trạng cũng cảm thấy thoải mái hơn.
Nó ngước mắt lên nhìn trời, ngắm nhìn những vì sao sáng lấp lánh.
- Hy Thần, ước gì chúng ta được ở bên nhau thế này mãi thì tốt.
- Bất cứ nơi nào em tới cũng sẽ có tôi ở đó.
- Tại sao?
- Vì tôi yêu em quá nhiều rồi, đồ ngốc.
Hắn từ từ cúi xuống và đặt một nụ hôn lên trán nó.
- Cái này là thay cho lời hứa sẽ luôn ở bên cạnh em.
Môi nó bất giác nở một nụ cười hạnh phúc, trong lòng chưa bao giờ cảm thấy ấm áp như vậy.
- Hy Thần, anh biết không, thật ra em cũng thích anh từ hai năm trước.
Khuôn mặt đẹp trai giả bộ ngạc nhiên, giọng trêu chọc.
- Vậy là em yêu thầm tôi suốt hai năm à?
- Em...đâu có. - Nó ngượng ngùng phản bác, mặt đỏ lựng cả lên.
Trong không gian yên tĩnh của buổi tối hôm đó, hương vị hạnh phúc lan tỏa khắp nơi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook