Đồ vật trong nhà cũng chủ yếu làm bằng gỗ, ngôi nhà này không được rộng cho lắm vì bếp và phòng khách được ngăn cách với nhau bởi cái bàn ăn. Bất ngờ nhất là trên chiếc bàn ăn trải khắn trắng tinh kia bày toàn những món nó thích. Nó nở một nụ cười mãn nguyện và ngồi xuống một chiếc ghế đã được hắn kéo sẵn.

- Tất cả chỗ này là anh tự làm à? - nó tỏ vẻ ngạc nhiên hỏi hắn.

- Tôi mua.

Có hơi thất vọng một chút nhưng nó biết là người như hắn sẽ chẳng nấu được mấy cái món Hàn Quốc này đâu. Dù sao đây cũng là thành ý của hắn, nó vui vẻ nói:

- Vậy thì tôi sẽ không để mất lòng tốt của anh đâu, tôi sẽ ăn hết.

Sau đó hai người cùng nhau giải quyết số thức ăn trên bàn.

Nó đi ra sân với cái bụng no căng, ngồi xuống chiếc ghế đá ngay gần bậc cửa,mắt lại ngắm nhìn nhưng bông tử đinh hương. Hương thơm nhè nhẹ hòa lẫn với gió thật dễ chịu, nó muốn chìm vào cái không gian tĩnh lặng nơi đây để quên hết đi những suy nghĩ vẩn vơ trong đầu.

- Em cũng thích tử đinh hương? - hắn lên tiếng hỏi phá vỡ không gian tĩnh lặng mà nó đang dần chìm vào.

- Có lẽ vậy, ý nghĩa của nó thật đặc biệt. Anh đã trồng chúng à.

- Ừm!

- Tại sao? Anh đang thích ai sao? - nó dùng giọng tự nhiên nhất có thể để hỏi nhưng rõ ràng là trong lòng chẳng dễ chịu chút nào.

Hắn im lặng nhìn nó, đôi mắt lạnh ánh lên một thứ cảm xúc gì đó rất lại, một lát sau hắn mới lên tiếng.

- Tôi thích một cô gái có đôi mắt đen sâu thẳm, tôi thích mái tóc màu hạt dẻ của cô ấy, tôi thích cách cô ấy cãi lại tôi, tôi thích cả tâm hồn trong sáng cố ẩn sau vẻ lạnh lùng của cô ấy và tôi thích cả sự kiên cường của cô ấy nữa. Những bông hoa này tượng trưng cho những cảm xúc đầu tiên của tôi về cô gái ấy - hắn ngừng lại một lát, quan sát vẻ mặt nó rồi nói tiếp -tôi biết là chúng ta mới chỉ quen nhau có hơn một tháng nhưng tôi thích em, Hàn Thiên Di.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương