*****

- Hôm nay ăn món khác đi tôi không ăn cháo nữa đâu. - nó lắc lắc tay hắn trưng ra bộ mặt nũng nịu.

- Chờ ra viện tôi sẽ đưa em đi ăn, còn bây giờ vẫn phải ăn cháo.

- Không! năm ngày rồi tôi không nuốt nổi nữa đâu.

"Hàn Thiên Di, tại sao mày lại trở nên yếu đuối trước mặt hắn thế này, mày muốn ăn gì là quyền của mày cơ mà"

Trong đầu suy nghĩ là thế nhưng tay vẫn xúc từng thìa cháo cho vào mồm, khuôn mặt nó méo xẹo vì lại phải nuốt hết bát cháo chán chết trước mặt.

Sau khi ăn xong, hắn đưa nó ra khu vườn phía sau nhà ăn đi dạo. Từng cơn gió nhẹ đùa nghịch với mái tóc ngắn màu hạt dẻ, ánh mắt nó dừng lại ở một đôi vợ chồng đang chăm sóc đứa con nhỏ. Một cảm giác gì đó dâng lên trong lòng, nó thôi không nhìn về hướng ấy nữa và tiếp tục đi về phía trước.

- Anh đã từng nói với tôi hãy sống thật với cảm xúc của bản thân...anh nghĩ tôi có làm được không?

- Ai cũng có thể làm được nếu muốn. - hắn có chút ngạc nhiên trước câu hỏi của nó nhưng vẫn nhanh chóng trả lời.

- Nhưng anh cũng đâu có sống thật với cảm xúc của mình, anh lúc nào cũng tỏ ra lạnh lùng trước mặt mọi người, vậy thì tại sao lại muốn tôi sống thật?

- Vì tôi không muốn em trở nên vô cảm giống như tôi. - trong mắt hắn lóe lên một tia đau đớn nhưng ngay sau đó trở về trạng thái lạnh lùng thường ngày.

- Anh không vô cảm...chỉ là anh đang giấu đi cảm xúc thật của mình thôi, còn tôi, tôi buộc phải sống như thế vì tôi chỉ có một mình, tôi không có...gia đình. - nó nhìn thẳng vào mắt hắn nói như muốn tìm kiếm một điều gì đó, giọng nói như lạc hẳn đi.

"Anh đang giấu đi những cảm xúc về chị ấy..."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương