Định Mệnh Của Chiến Binh
-
Chương 8
Khi Caelen cho cả đoàn dừng lại nghỉ chân, trời đã gần tối. Rionna bị lạnh đến nỗi chân tay đã mất cảm giác từ lâu. Hai má nàng tê cóng, lạnh buốt cả ở bên trong.
Nàng đoan chắc mình sẽ không bao giờ ấm áp lại được. Lửa địa ngục sẽ chào đón nàng trong chốc lát nữa thôi.
Buông dây cương, Rionna luồn tay bên dưới áo lông thú, hy vọng việc cọ xát hai tay sẽ mang lại cảm giác. Nàng sợ hãi nghĩ đến việc phải xuống ngựa và ước mình không cần phải chuyển động hay đặt chân trên nền tuyết băng giá kia.
Hít hơi để ổn định lại, nàng nắm chặt lấy yên cương, bắt đầu bước xuống.
Ngay lúc ấy, Caelen liền xuất hiện bên cạnh, đưa tay lên giúp nàng.
Hành động ấy khiến nàng cảm động đến nỗi gần như đã ngã vào vòng tay chàng.
Rionna lúng túng đặt hai tay lên vai chồng, để chàng nhấc mình xuống ngựa. Vừa chạm đất, hai chân Rionna chùn lại khiến nàng ngã phịch xuống nền tuyết lạnh.
Caelen ngay lập tức với tay đến, nhưng khi chạm vào làn da lạnh cóng của vợ mình, chàng liền thốt ra tràng báng bổ.
Vừa ủ ấm nàng trong vòng tay, chàng vừa quát lớn ra lệnh đốt lửa, dựng lều trú ẩn.
“Caelen. Tôi không sao. Chỉ l-lạnh thôi.”
Rionna mím môi lại khi lời cuối cùng lắp bắp thốt ra. Sự thật nàng đang rét run.
“Nàng không hề ổn đâu,” chàng nói bằng giọng dữ tợn. “Chúa ơi, nàng đang cố tự giết mình sao? Tại sao lại ăn mặc mỏng manh trong tiết trời này hả? Thế quái nào nàng lại không bảo với ta là mình đang quá mức khổ sở như vậy?”
Rionna có lẽ sẽ cần lưỡi trước khi than phiền với chàng bất cứ điều gì.
Ngay khi lửa được nhóm lên, Caelen liền bồng nàng đến ngồi trên thân cây gần đống lửa.
Chàng mở áo lông thú, kéo Rionna tựa sát vào ngực mình, hai người chỉ cách nhau bởi tấm áo dài. Tiếp đó chàng ôm ghì lấy nàng, để hơi ấm của mình thấm vào cơ thể mảnh mai, yếu ớt kia.
Ôi trong khoảnh khắc, điều kỳ diệu đã diễn ra.
Ngay khi một vài cơn lạnh bắt đầu biến mất, nàng lại có cảm giác đau nhói như hàng ngàn con kiến đang cắn vào da thịt. Rionna thút thít, cố gắng đẩy chồng mình ra nhưng hai cánh tay chàng chỉ càng siết chặt, giam hãm nàng lại.
“Đau.”
“Ừ, xin lỗi, ta biết điều đó, nhưng cơ thể nàng đang có cảm giác trở lại. Hãy biết ơn khi nàng có thể cảm thấy gì đó đi.”
“Đừng có thuyết giảng cho tôi. Không phải bây giờ. Ít ra anh nên chờ cho tới khi tôi không còn cảm thấy như thể da thịt mình đang bị tách khỏi xương chứ.”
Caelen khẽ cười khúc khích. “Tình trạng của nàng ắt hẳn cũng không quá tồi tệ khi miệng lưỡi vẫn sắc bén thế kia. Ta sẽ chẳng cần phải thuyết giảng nếu như nàng không quá bướng bỉnh như thế. Khi không có quần áo thích hợp dùng cho chuyến đi, đáng lẽ nàng nên nói ra trước lúc chúng ta rời khỏi chứ. Ta có lẽ đã không để nàng đi trong điều kiện khắc nghiệt thế này mà không hề có sự bảo vệ phù hợp nào.”
“Anh lại đang thuyết giảng nữa đấy,” Rionna lầm bầm nép sát vào người chàng để có thể hấp thụ thêm hơi ấm.
Khi hơi ấm thấm thêm vào người, Rionna bắt đầu run rẩy. Hai hàm răng đánh vào nhau lập cập điên cuồng đến mức nàng đoan chắc chúng sẽ rơi hết ra.
Vùi mặt vào cổ của Caelen, nàng cố làm dịu đi những cơn run rẩy quét qua người. “L-lạnh quá. Tôi sẽ không thể nào ấm lại được?”
“Suỵt, cô gái của ta. Mọi việc sẽ ổn cả thôi. Chỉ cần ngồi yên giây lát để ta sưởi ấm cho nàng.”
Tất cả những gì Rionna có thể làm là rúc sát vào người vào chàng. Hai tay nắm lấy vạt áo dài, nàng giữ đầu nép bên dưới cằm chồng rồi phả ra hơi thở ấm nóng vào hõm cổ chàng.
Rốt cuộc cơn run rẩy cũng dần dịu đi khiến bắp cơ đôi khi co giật, trong lúc nàng nằm đó yếu ớt, kiệt sức trong vòng tay Caelen.
“Nàng đủ ấm để ăn chút gì đó chưa?” Caelen hỏi.
Rionna gật đầu nhưng thật ra nàng không hề muốn di chuyển chút nào.
Cẩn thận đứng lên, đặt nàng ngồi xuống khúc gỗ, Caelen kéo sát áo lông thú của mình quanh người nàng, ngăn lại những cơn gió lạnh buốt rồi sải bước đến chỗ binh lính đang hoàn thành việc dựng lều trại.
Vài phút sau, Caelen quay lại đưa cho nàng bánh mì cùng pho mát. Ló ngón tay ra ngoài tấm áo lông thú, Rionna cầm lấy và từ tốn ăn phần của mình.
Nhưng Rionna không thể cảm nhận được vị của nó. Nàng chỉ thấy quá lạnh. Nhưng nó đã giúp nàng no bụng và tiếp thêm năng lượng. Khi ăn, nàng thích thú quan sát phần tuyết quanh đống lửa đã được quét sạch thành một vòng cung lớn. Lều trại được dựng lên với phần tuyết chất cao xung quanh để ngăn những cơn gió rét.
Củi đã được châm thêm cho đến khi ngọn lửa bốc lên cao vút khiến toàn bộ khu vực xung quanh đều sáng bừng trong sắc cam rực rỡ.
Ăn xong miếng pho mát, Rionna đưa hai bàn tay về phía ngọn lửa, vui sướng với sự ấm áp mạnh mẽ đang lướt qua đầu ngón tay.
Caelen chợt xuất hiện, đứng trước mặt nàng. Chàng không nói năng gì, chỉ đơn giản kéo nàng lên và bồng đến túp lều gần đống lửa nhất.
Trên sàn là những tấm chăn lông thú chất lên tạo thành chiếc giường trông thật thoải mái. Đặt Rionna nằm ngay giữa đống chăn rồi kéo giày bốt ra khỏi chân nàng, chàng cau mày khi xem xét chúng.
“Đôi giày da này cũ quá rồi. Nàng không bị mất hẳn mấy ngón chân vì lạnh buốt đúng là điều phi thường đấy. Có vài lỗ thủng đây này.”
Rionna đã quá mệt mỏi và lạnh đến mức không muốn tranh luận cùng chồng.
“Ngày mai chúng ta sẽ phải làm gì đó với thứ này,” chàng lầm bầm. “Nàng không thể đi đâu trong thời tiết rét căm căm bằng đôi giày thảm thương như thế.”
Vẫn còn khẽ lầm bầm, Caelen trườn trên tấm lông thú nằm xuống cạnh vợ mình. Lăn người nàng qua bên, chàng quấn chặt tấm lông thú vây quanh cả hai.
“Đặt bàn chân nàng vào giữa hai chân ta đi,” chàng chỉ dẫn.
Len đôi chân trần vào giữa hai bắp đùi rắn chắc, Rionna rên rỉ vì ngay lập tức cảm nhận được hơi ấm. Cơ thể người đàn ông này giống như ngọn lửa ấm áp vậy.
Nép người trong vòng tay chồng, khuôn mặt tựa vào vòm ngực rộng lớn, nàng thở dài thỏa mãn bởi hơi ấm diệu kỳ từ đó tỏa ra. Caelen cũng có mùi hương thật tuyệt. Đó là sự hòa quyện giữa mùi gỗ, khói và mùi hương nam tính tự nhiên, khiến người khác phải say mê, thích thú.
Tiếng rên rỉ nguyên thủy đầy thỏa mãn thoát ra khỏi môi nàng làm Caelen cứng đờ người, khẽ lầm bầm nguyền rủa.
Thấy vậy, nàng liền cau mày, không chắc mình đã làm gì để nhận lấy sự khó chịu của chồng.
“Caelen? Có gì không ổn sao?”
“Không, Rionna. Ngủ đi. Nếu xuất phát sớm, chúng ta có thể đến pháo đài McDonald vào chiều mai?”
“Hai tay tôi vẫn còn lạnh lắm,” nàng nhỏ giọng.
Với tay xuống, Caelen nắm lấy hai bàn tay vợ nhét chúng vào bên dưới lớp áo dài che phủ phần bụng ấm áp với những múi cơ rắn chắc phủ đầy lông.
Nàng biết bàn tay mình lạnh như đá, nhưng Caelen đã không hề nao núng khi nàng ấn lòng bàn tay lên da thịt chàng. Cảm giác này quá... thân mật và dễ chịu.
Thở dài, Rionna cọ xát gò má dọc theo bả vai chồng, mí mắt trở nên nặng trĩu lúc nàng cảm thấy người ấm dần lên.
Bàn tay nàng ngập ngừng di chuyển khi phần lông nơi bụng chàng khẽ chạm vào chúng, tận hưởng cảm giác những múi cơ săn chắc nơi ngực chồng. Hai mắt nàng chợt mở to khi cảm thấy một vết sẹo nhăn nheo.
Tiếp theo nàng đưa tay đến phần nhũ hoa phẳng lì, lần tới đỉnh nụ hoa săn chắc rồi hờ hững vuốt ve nó.
“Rionna,” Caelen gầm gừ.
Nàng ngẩng lên quá nhanh đến nỗi đầu đụng vào bên dưới cằm chồng, khiến chàng làu bàu thốt ra tiếng gầm gừ lần nữa. Rionna thở dốc. “Tôi xin lỗi!”
Caelen thở dài. “Ngủ thôi.”
Tựa sát vào người chàng, Rionna rụt tay trượt vào lại bên dưới lớp áo dài. Nàng thích chạm vào Caelen. Ngoại trừ hơi ấm tuyệt vời tỏa ra từ người chàng, còn điều gì đó thật lôi cuốn ở cơ thể mạnh mẽ, đầy nam tính kia.
Đặt lòng bàn tay lên ngực chồng lần nữa, Rionna hạ xuống thấp hơn, lướt đến vùng bụng căng săn chắc với lớp lông kéo dài xuống bên dưới.
“Vì Chúa,” Caelen lầm bầm.
Lôi tay vợ ra, chàng nhét chúng vào giữa cơ thể của cả hai rồi kéo nàng sát vào mình đến mức Rionna không thể nào di chuyển.
Choàng cánh tay quanh cơ thể mảnh mai, Caelen tựa cằm lên đỉnh đầu nàng.
Chân họ quấn vào nhau khiến nàng thực sự bị giam cầm.
Rionna ngáp dài, xác định mình không cần bận tâm đến nhà tù tạm thời này vì đã có được sự ấm áp quá mức tuyệt vời. Khi dần chìm vào giấc ngủ, nàng chợt có ý tưởng muốn trao cho chàng nụ hôn đắm đuối thêm lần nữa.
Thật xấu hổ. Rionna xác định mình khá thích việc hôn chồng. Có thể vào ngày mai lúc Caelen không còn quá cộc cằn hay mất bình tĩnh, nàng sẽ thử lần nữa. Đúng, đó hẳn là một kế hoạch hay ho.
“Ngày mai,” nàng thì thầm. “Ngày mai sao hả, em yêu?”
Môi chuyển động nhưng hai mắt vẫn nhắm chặt, nàng bồng bềnh trôi dạt vào khoảng không giữa sự tỉnh táo và cơn buồn ngủ rũ rượi. “Tôi sẽ hôn anh. Ngày mai. Đúng thế, tôi hứa đấy.”
Tiếng cười khúc khích nho nhỏ của chàng vọng vào tai nàng. “Đúng, nàng sẽ hôn ta và sẽ làm nhiều điều khác nữa vào thời điềm chúng ta ở bên nhau.”
“Ừm. Tôi không thể nào chờ được.”
Nới lỏng vòng tay, Caelen nhận ra đầu Rionna đã ngả qua một bên. Miệng nàng hé mở và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Có lẽ nàng là người ngủ có tướng khiếm nhã nhất chàng từng nhìn thấy. Nhưng hình ảnh đó lại làm Caelen thích thú và chàng nhận ra vợ mình thật... đáng yêu. Đúng. Thật đáng yêu.
Sau đó chàng lắc đầu. Tất cả buổi trò chuyện về nụ hôn cùng sự đáng yêu này đang khiến chàng trở nên ngớ ngẩn. Caelen đáng lẽ nên nghĩ đến việc huấn luyện và giao đấu mới phải. Người phụ nữ này đang dần hủy hoại chàng trong khi họ chỉ mới kết hôn được hai ngày.
hông quan tâm những gì đức vua đã ra lệnh. Nếu muốn trở thành lãnh chúa, hắn phải tỏ ra xứng đáng với vị trí đó?”
“Có lẽ Caelen sẽ chứng minh được mình xứng đáng hơn cha ta,” Rionna thì thầm.
Những người khác giữ yên lặng, có lẽ do lòng trung thành đối với người họ đã gọi là lãnh chúa trong bao năm. Rionna đang xử sự như một cô con gái biết vâng lời. Nàng đã có sẵn kế hoạch khi trở về pháo đài của mình.
Cho dù chồng nàng có thích hay không, Rionna cũng dự tính mình sẽ trở thành nhân tố chính trong công cuộc gây dựng lại gia tộc McDonald. Người dân của nàng đã chịu sự lãnh đạo thảm hại của một kẻ ngu ngốc, tham lam, đầy thù địch quá lâu rồi.
Có lẽ họ chấp nhận đánh đổi để nhận lại thứ khác mà nàng còn chưa biết. Hy vọng Caelen có thể chứng minh được mình là người tử tế, thậm chí còn là một chiến binh tài giỏi.
Chiến tranh sắp xảy ra. Ewan McCabe đang chuẩn bị cuộc chiến với Duncan Cameron nên sẽ huy động toàn bộ miền cao nguyên này cùng chiến đấu.
Gia tộc của nàng sẽ không trở thành những con cừu non bị hiến tế trên chiến trường, đó là nếu như nàng có thể ngăn chặn.
Nàng đoan chắc mình sẽ không bao giờ ấm áp lại được. Lửa địa ngục sẽ chào đón nàng trong chốc lát nữa thôi.
Buông dây cương, Rionna luồn tay bên dưới áo lông thú, hy vọng việc cọ xát hai tay sẽ mang lại cảm giác. Nàng sợ hãi nghĩ đến việc phải xuống ngựa và ước mình không cần phải chuyển động hay đặt chân trên nền tuyết băng giá kia.
Hít hơi để ổn định lại, nàng nắm chặt lấy yên cương, bắt đầu bước xuống.
Ngay lúc ấy, Caelen liền xuất hiện bên cạnh, đưa tay lên giúp nàng.
Hành động ấy khiến nàng cảm động đến nỗi gần như đã ngã vào vòng tay chàng.
Rionna lúng túng đặt hai tay lên vai chồng, để chàng nhấc mình xuống ngựa. Vừa chạm đất, hai chân Rionna chùn lại khiến nàng ngã phịch xuống nền tuyết lạnh.
Caelen ngay lập tức với tay đến, nhưng khi chạm vào làn da lạnh cóng của vợ mình, chàng liền thốt ra tràng báng bổ.
Vừa ủ ấm nàng trong vòng tay, chàng vừa quát lớn ra lệnh đốt lửa, dựng lều trú ẩn.
“Caelen. Tôi không sao. Chỉ l-lạnh thôi.”
Rionna mím môi lại khi lời cuối cùng lắp bắp thốt ra. Sự thật nàng đang rét run.
“Nàng không hề ổn đâu,” chàng nói bằng giọng dữ tợn. “Chúa ơi, nàng đang cố tự giết mình sao? Tại sao lại ăn mặc mỏng manh trong tiết trời này hả? Thế quái nào nàng lại không bảo với ta là mình đang quá mức khổ sở như vậy?”
Rionna có lẽ sẽ cần lưỡi trước khi than phiền với chàng bất cứ điều gì.
Ngay khi lửa được nhóm lên, Caelen liền bồng nàng đến ngồi trên thân cây gần đống lửa.
Chàng mở áo lông thú, kéo Rionna tựa sát vào ngực mình, hai người chỉ cách nhau bởi tấm áo dài. Tiếp đó chàng ôm ghì lấy nàng, để hơi ấm của mình thấm vào cơ thể mảnh mai, yếu ớt kia.
Ôi trong khoảnh khắc, điều kỳ diệu đã diễn ra.
Ngay khi một vài cơn lạnh bắt đầu biến mất, nàng lại có cảm giác đau nhói như hàng ngàn con kiến đang cắn vào da thịt. Rionna thút thít, cố gắng đẩy chồng mình ra nhưng hai cánh tay chàng chỉ càng siết chặt, giam hãm nàng lại.
“Đau.”
“Ừ, xin lỗi, ta biết điều đó, nhưng cơ thể nàng đang có cảm giác trở lại. Hãy biết ơn khi nàng có thể cảm thấy gì đó đi.”
“Đừng có thuyết giảng cho tôi. Không phải bây giờ. Ít ra anh nên chờ cho tới khi tôi không còn cảm thấy như thể da thịt mình đang bị tách khỏi xương chứ.”
Caelen khẽ cười khúc khích. “Tình trạng của nàng ắt hẳn cũng không quá tồi tệ khi miệng lưỡi vẫn sắc bén thế kia. Ta sẽ chẳng cần phải thuyết giảng nếu như nàng không quá bướng bỉnh như thế. Khi không có quần áo thích hợp dùng cho chuyến đi, đáng lẽ nàng nên nói ra trước lúc chúng ta rời khỏi chứ. Ta có lẽ đã không để nàng đi trong điều kiện khắc nghiệt thế này mà không hề có sự bảo vệ phù hợp nào.”
“Anh lại đang thuyết giảng nữa đấy,” Rionna lầm bầm nép sát vào người chàng để có thể hấp thụ thêm hơi ấm.
Khi hơi ấm thấm thêm vào người, Rionna bắt đầu run rẩy. Hai hàm răng đánh vào nhau lập cập điên cuồng đến mức nàng đoan chắc chúng sẽ rơi hết ra.
Vùi mặt vào cổ của Caelen, nàng cố làm dịu đi những cơn run rẩy quét qua người. “L-lạnh quá. Tôi sẽ không thể nào ấm lại được?”
“Suỵt, cô gái của ta. Mọi việc sẽ ổn cả thôi. Chỉ cần ngồi yên giây lát để ta sưởi ấm cho nàng.”
Tất cả những gì Rionna có thể làm là rúc sát vào người vào chàng. Hai tay nắm lấy vạt áo dài, nàng giữ đầu nép bên dưới cằm chồng rồi phả ra hơi thở ấm nóng vào hõm cổ chàng.
Rốt cuộc cơn run rẩy cũng dần dịu đi khiến bắp cơ đôi khi co giật, trong lúc nàng nằm đó yếu ớt, kiệt sức trong vòng tay Caelen.
“Nàng đủ ấm để ăn chút gì đó chưa?” Caelen hỏi.
Rionna gật đầu nhưng thật ra nàng không hề muốn di chuyển chút nào.
Cẩn thận đứng lên, đặt nàng ngồi xuống khúc gỗ, Caelen kéo sát áo lông thú của mình quanh người nàng, ngăn lại những cơn gió lạnh buốt rồi sải bước đến chỗ binh lính đang hoàn thành việc dựng lều trại.
Vài phút sau, Caelen quay lại đưa cho nàng bánh mì cùng pho mát. Ló ngón tay ra ngoài tấm áo lông thú, Rionna cầm lấy và từ tốn ăn phần của mình.
Nhưng Rionna không thể cảm nhận được vị của nó. Nàng chỉ thấy quá lạnh. Nhưng nó đã giúp nàng no bụng và tiếp thêm năng lượng. Khi ăn, nàng thích thú quan sát phần tuyết quanh đống lửa đã được quét sạch thành một vòng cung lớn. Lều trại được dựng lên với phần tuyết chất cao xung quanh để ngăn những cơn gió rét.
Củi đã được châm thêm cho đến khi ngọn lửa bốc lên cao vút khiến toàn bộ khu vực xung quanh đều sáng bừng trong sắc cam rực rỡ.
Ăn xong miếng pho mát, Rionna đưa hai bàn tay về phía ngọn lửa, vui sướng với sự ấm áp mạnh mẽ đang lướt qua đầu ngón tay.
Caelen chợt xuất hiện, đứng trước mặt nàng. Chàng không nói năng gì, chỉ đơn giản kéo nàng lên và bồng đến túp lều gần đống lửa nhất.
Trên sàn là những tấm chăn lông thú chất lên tạo thành chiếc giường trông thật thoải mái. Đặt Rionna nằm ngay giữa đống chăn rồi kéo giày bốt ra khỏi chân nàng, chàng cau mày khi xem xét chúng.
“Đôi giày da này cũ quá rồi. Nàng không bị mất hẳn mấy ngón chân vì lạnh buốt đúng là điều phi thường đấy. Có vài lỗ thủng đây này.”
Rionna đã quá mệt mỏi và lạnh đến mức không muốn tranh luận cùng chồng.
“Ngày mai chúng ta sẽ phải làm gì đó với thứ này,” chàng lầm bầm. “Nàng không thể đi đâu trong thời tiết rét căm căm bằng đôi giày thảm thương như thế.”
Vẫn còn khẽ lầm bầm, Caelen trườn trên tấm lông thú nằm xuống cạnh vợ mình. Lăn người nàng qua bên, chàng quấn chặt tấm lông thú vây quanh cả hai.
“Đặt bàn chân nàng vào giữa hai chân ta đi,” chàng chỉ dẫn.
Len đôi chân trần vào giữa hai bắp đùi rắn chắc, Rionna rên rỉ vì ngay lập tức cảm nhận được hơi ấm. Cơ thể người đàn ông này giống như ngọn lửa ấm áp vậy.
Nép người trong vòng tay chồng, khuôn mặt tựa vào vòm ngực rộng lớn, nàng thở dài thỏa mãn bởi hơi ấm diệu kỳ từ đó tỏa ra. Caelen cũng có mùi hương thật tuyệt. Đó là sự hòa quyện giữa mùi gỗ, khói và mùi hương nam tính tự nhiên, khiến người khác phải say mê, thích thú.
Tiếng rên rỉ nguyên thủy đầy thỏa mãn thoát ra khỏi môi nàng làm Caelen cứng đờ người, khẽ lầm bầm nguyền rủa.
Thấy vậy, nàng liền cau mày, không chắc mình đã làm gì để nhận lấy sự khó chịu của chồng.
“Caelen? Có gì không ổn sao?”
“Không, Rionna. Ngủ đi. Nếu xuất phát sớm, chúng ta có thể đến pháo đài McDonald vào chiều mai?”
“Hai tay tôi vẫn còn lạnh lắm,” nàng nhỏ giọng.
Với tay xuống, Caelen nắm lấy hai bàn tay vợ nhét chúng vào bên dưới lớp áo dài che phủ phần bụng ấm áp với những múi cơ rắn chắc phủ đầy lông.
Nàng biết bàn tay mình lạnh như đá, nhưng Caelen đã không hề nao núng khi nàng ấn lòng bàn tay lên da thịt chàng. Cảm giác này quá... thân mật và dễ chịu.
Thở dài, Rionna cọ xát gò má dọc theo bả vai chồng, mí mắt trở nên nặng trĩu lúc nàng cảm thấy người ấm dần lên.
Bàn tay nàng ngập ngừng di chuyển khi phần lông nơi bụng chàng khẽ chạm vào chúng, tận hưởng cảm giác những múi cơ săn chắc nơi ngực chồng. Hai mắt nàng chợt mở to khi cảm thấy một vết sẹo nhăn nheo.
Tiếp theo nàng đưa tay đến phần nhũ hoa phẳng lì, lần tới đỉnh nụ hoa săn chắc rồi hờ hững vuốt ve nó.
“Rionna,” Caelen gầm gừ.
Nàng ngẩng lên quá nhanh đến nỗi đầu đụng vào bên dưới cằm chồng, khiến chàng làu bàu thốt ra tiếng gầm gừ lần nữa. Rionna thở dốc. “Tôi xin lỗi!”
Caelen thở dài. “Ngủ thôi.”
Tựa sát vào người chàng, Rionna rụt tay trượt vào lại bên dưới lớp áo dài. Nàng thích chạm vào Caelen. Ngoại trừ hơi ấm tuyệt vời tỏa ra từ người chàng, còn điều gì đó thật lôi cuốn ở cơ thể mạnh mẽ, đầy nam tính kia.
Đặt lòng bàn tay lên ngực chồng lần nữa, Rionna hạ xuống thấp hơn, lướt đến vùng bụng căng săn chắc với lớp lông kéo dài xuống bên dưới.
“Vì Chúa,” Caelen lầm bầm.
Lôi tay vợ ra, chàng nhét chúng vào giữa cơ thể của cả hai rồi kéo nàng sát vào mình đến mức Rionna không thể nào di chuyển.
Choàng cánh tay quanh cơ thể mảnh mai, Caelen tựa cằm lên đỉnh đầu nàng.
Chân họ quấn vào nhau khiến nàng thực sự bị giam cầm.
Rionna ngáp dài, xác định mình không cần bận tâm đến nhà tù tạm thời này vì đã có được sự ấm áp quá mức tuyệt vời. Khi dần chìm vào giấc ngủ, nàng chợt có ý tưởng muốn trao cho chàng nụ hôn đắm đuối thêm lần nữa.
Thật xấu hổ. Rionna xác định mình khá thích việc hôn chồng. Có thể vào ngày mai lúc Caelen không còn quá cộc cằn hay mất bình tĩnh, nàng sẽ thử lần nữa. Đúng, đó hẳn là một kế hoạch hay ho.
“Ngày mai,” nàng thì thầm. “Ngày mai sao hả, em yêu?”
Môi chuyển động nhưng hai mắt vẫn nhắm chặt, nàng bồng bềnh trôi dạt vào khoảng không giữa sự tỉnh táo và cơn buồn ngủ rũ rượi. “Tôi sẽ hôn anh. Ngày mai. Đúng thế, tôi hứa đấy.”
Tiếng cười khúc khích nho nhỏ của chàng vọng vào tai nàng. “Đúng, nàng sẽ hôn ta và sẽ làm nhiều điều khác nữa vào thời điềm chúng ta ở bên nhau.”
“Ừm. Tôi không thể nào chờ được.”
Nới lỏng vòng tay, Caelen nhận ra đầu Rionna đã ngả qua một bên. Miệng nàng hé mở và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Có lẽ nàng là người ngủ có tướng khiếm nhã nhất chàng từng nhìn thấy. Nhưng hình ảnh đó lại làm Caelen thích thú và chàng nhận ra vợ mình thật... đáng yêu. Đúng. Thật đáng yêu.
Sau đó chàng lắc đầu. Tất cả buổi trò chuyện về nụ hôn cùng sự đáng yêu này đang khiến chàng trở nên ngớ ngẩn. Caelen đáng lẽ nên nghĩ đến việc huấn luyện và giao đấu mới phải. Người phụ nữ này đang dần hủy hoại chàng trong khi họ chỉ mới kết hôn được hai ngày.
hông quan tâm những gì đức vua đã ra lệnh. Nếu muốn trở thành lãnh chúa, hắn phải tỏ ra xứng đáng với vị trí đó?”
“Có lẽ Caelen sẽ chứng minh được mình xứng đáng hơn cha ta,” Rionna thì thầm.
Những người khác giữ yên lặng, có lẽ do lòng trung thành đối với người họ đã gọi là lãnh chúa trong bao năm. Rionna đang xử sự như một cô con gái biết vâng lời. Nàng đã có sẵn kế hoạch khi trở về pháo đài của mình.
Cho dù chồng nàng có thích hay không, Rionna cũng dự tính mình sẽ trở thành nhân tố chính trong công cuộc gây dựng lại gia tộc McDonald. Người dân của nàng đã chịu sự lãnh đạo thảm hại của một kẻ ngu ngốc, tham lam, đầy thù địch quá lâu rồi.
Có lẽ họ chấp nhận đánh đổi để nhận lại thứ khác mà nàng còn chưa biết. Hy vọng Caelen có thể chứng minh được mình là người tử tế, thậm chí còn là một chiến binh tài giỏi.
Chiến tranh sắp xảy ra. Ewan McCabe đang chuẩn bị cuộc chiến với Duncan Cameron nên sẽ huy động toàn bộ miền cao nguyên này cùng chiến đấu.
Gia tộc của nàng sẽ không trở thành những con cừu non bị hiến tế trên chiến trường, đó là nếu như nàng có thể ngăn chặn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook