Định Mệnh Cái Đầu Anh!
-
Chương 12
Một ngày mới lại bắt đầu. Hôm nay An Hạ có tiết lúc 8h, bây giờ đã là 7h. Cô mơ màng chạm chân xuống sàn nhà, rồi nhanh chóng rút lại. Tuy chỉ là vài giây, nhưng cảm giác khí lạnh lại truyền đi khắp người. Nhìn đối diện là Jay đã lăn xuống giường, nằm lăn lộc trên sàn. Mặt dù cô ấy gói mình lại như bánh tét, nhưng mà An Hạ có thể cảm thấy được sự đóng băng ấy.
Sau một hồi, cô mới có dũng cảm bước xuống giường lần nữa. Vệ sinh cá nhân, trùm kín người mình lại, bỏ đại Ipad Pro vào cặp đeo chéo của mình. Bước ra hành lang không một bóng người. Ký túc xá mỗi tầng đều sẽ có một khu tụ họp của học sinh.
Bước đến một chút cô có thể thấy nhiều người đang nằm la liệt trên ghế sofa, có người gục xuống bàn ngủ khi cầm bút vẽ đồ án. Liếc nhìn một vòng, An Hạ bước tới quầy đồ ăn. Cô pha một ly cà phê nóng. Mở tủ bốc vài thanh bánh kẹo. Coi như là đồ ăn sáng vậy, cô nghĩ thầm.
Vừa mở cửa ra khuôn viên trường học, gió đông đánh tới như muốn xé mặt cô ra. Cô thầm vui vì mình đã pha ly cà phê, có thể coi như một túi sưởi. Uống một hớp cà phê, đắng ngọt lần tỏa trong miệng làm cô tỉnh táo không ít.
Khuôn viên có rất ít người. Mọi người đều đi rất nhanh, ai cũng muốn tới lớp học sớm hơn một chút còn đỡ hơn cơn gió lạnh lẽo. Hầu như không ai chọn lớp sớm như vậy. Chỉ những người chậm trễ hay não cá vàng như cô mới chọn. Vì tới lúc cô nhớ ra mình phải chọn lớp thì chỉ còn toàn lớp sớm. Chỉ còn vài lớp buổi chiều.
An Hạ nhanh chóng bước tới toà nhà phía Nam. Đi một hồi mới tìm thấy lớp học của mình. Bên trong trang trí như phòng họp của một công ty. Có vài bạn học đang gục xuống bàn, có người đang đeo tai nghe, có người đang ăn sáng hay lướt phone. Chẳng có ai nói chuyện với nhau. Ghế trống trong lớp chiếm hơn ⅔.
Một lúc lâu sau giáo sư mới bước vào lớp, liếc nhìn số người ít ỏi. Thầy nói.
“Chào buổi sáng. Có vài lời tôi muốn nói trước buổi học. Tôi không điểm danh, bạn nào thích thì đi còn không thì cứ ngủ. Cũng chẳng ảnh hưởng gì tới tôi. Tôi sẽ vẫn được phát lương đều đều, chỉ có các bạn có thể bị học lại hoặc tiền sẽ được móc ra từ cái nhà bank của các bạn trong tương lai*. Sự lựa chọn là của các bạn.” Mọi người gật đầu tỏ đã hiểu.
*Có nghĩa là, các trường đại học ở Mỹ sẽ cho các bạn nợ tiền học phí, thật ra là chính phủ. Nên sau khi tốt nghiệp, các bạn sẽ phải trả nợ tiền học phí. Ít hay nhiều, tuỳ theo mức lương. Còn về du học sinh, mình không chắc các bạn sẽ có được ưu đãi này không.
Nhìn về powerpoint trước mặt, chỉ toàn là mở đầu. Giáo sư phát lịch thi của học kỳ này. Chán chết cô rồi! May mà lớp học này chỉ có 45 phút. Nhưng cô lại có nó 3 lần/ tuần!
Giáo sư nhìn xuống đồng hồ đeo tay rồi ngẫm nghĩ gì đó.
“Hôm nay là lớp học đầu tiên và nếu như các bạn hợp tác với tôi y như ngày hôm nay thì lớp sẽ được ra sớm 5 phút hoặc hơn. Ngày tốt lành!” Những khuôn mặt của sinh viên như hạn hán 10 năm có một cơn mưa thật to. Mọi người ai cũng đua nhau chạy ra lớp.
Ngoài trời đã sáng hơn, An Hạ vui vẻ hướng về ký túc xá. Lúc này cô mới lấy snack ra ăn.
Bỗng tiếng nhạc vang lên.
[Bài hát: Ghen - ERIK, MIN, Khắc Hưng ]
{2 giờ sáng, anh gọi em không nhấc máy
Không một tin nhắn từ tối qua
Không hề biết em ngủ chưa hay vẫn thức
Hay đang ở một nơi rất xa }
Woah! Ai đang mở bài này vậy? An Hạ háo hức nhìn xung quanh.
{(Ooh ooh ooh) Có lẽ em đang vui bên người khác, trong một vòng tay ấm áp
(Ooh ooh ooh) Có lẽ anh đang say trong ảo giác, từng hờn ghen như bùng cháy lên}
Nhìn một vòng chẳng thấy ai, nhưng tại sao mọi người lại nhìn mình dữ vậy?
{Bởi vì anh ghen ghen ghen ghen mà
Vì anh đang yêu em thôi thôi thôi mà
Là anh đang ghen ghen ghen ghen mà
Bởi vì anh đã quá yêu em, quá yêu em
3 giờ sáng, căn phòng khuya đang ấm áp
Bỗng dòng tin nhắn chơt lướt qua
“Em ở đâu? Đã ngủ chưa hay vẫn thức?”
“Hay bây giờ đây anh đến nhà?” }
Cô tự động đưa tay sờ mặt mình. Chẳng lẻ mặt mình bị dính chocolate?
{(Ooh ooh ooh) Có lẽ anh lo âu không cần thiết, chắc điều đấy anh cũng biết
(Ooh ooh ooh) Có lẽ anh đang say trong ảo giác, từng hờn ghen như bùng cháy lên
Vì anh quá yêu em, chỉ muốn đến bên em và giữ em cho riêng mình anh}
Cô lấy tay đưa vào cặp mình định lấy điện thoại ra coi trên mặt mình có gì. Lúc này cô mới nhận ra đó là nhạc chuông của mình. Ahh, ngại quá đi, ngại quá đi!(//∇//)
{Làm sao để cho em hiểu được trái tim anh, cứ phát điên vì em mà thôi
Và em cũng yêu anh, chỉ muốn đến bên anh để xóa tan bao nhiêu buồn lò
‘Cause I just wanna make you my babe!}
An Hạ nhanh chóng nghe điện thoại mà quên nhìn tên.
“Hello?”
“Sao em bắt máy chậm vậy? Hết một bài hát mới bắt phone là sao? Em đang ở đâu?” Giọng nói cáu kình trong điện thoại vang lên. An Hạ đơ ra. Giờ cô mới nhớ không biết từ khi nào Dương đã thay chuông điện thoại.
“Hừ, em còn chưa hỏi anh tại sao lại thay đổi chuông điện thoại của em!” Cô liền đáp trả.
“Hề hề, tại em cài chuông điện thoại của anh y chang mấy thằng bạn của em. Nên anh thay một chút, cho em dễ biết!” Bây giờ giọng nói đã được thay đổi 180 độ. An Hạ cười nhạt một tiếng rồi nói “Oh, mấy “thằng bạn” đó là ba em, chú em, bác em, anh em, đó anh.”
“…”
“Có ngon thì anh lặp lại lần nữa.”
“╮( ̄▽ ̄””)╭”
Y da, đắc tội rồi, đắc tội rồi, công sức học luật bao nhiêu năm đã tan tành trong vài giây. Không thể phản bác.(ーー;)
“Ừ thì anh mặc kệ đấy. Em về ký túc xá đi. Anh chạy qua liền.”
Ký túc xá ở trường cô, nam nữ ở chung trong một toà nhà. Nhưng không được ở chung một phòng. Mỗi tầng, một bên sẽ là phòng của nữ bên kia sẽ là phòng của nam.
Vừa ăn vừa đi về ký túc xá. Quẹt thẻ học sinh, cửa mở ra. Cô gật đầu cười với thầy cô trong văn phòng. Phòng của cô và Jay ở tầng 10. Trên hành lang cũng có vài bạn đập tay và “hi” với cô. Mở cửa phòng ra cô đã nghe tiếng chửi rủa.
“Đm anh! Sáng sớm đã chạy qua đây làm cái gì. Cút cmn đi.” Có thể nghe được Jay có bao nhiêu là tức giận.
“Em họ, sao em ghét anh quá vậy?” Dương ngây thơ vô số tội hỏi.
“F*ck you, anh thở thôi bà đây còn ghét nữa là! Biến! Cút!”
An Hạ chạy vô phòng thì thấy Jay đang cầm đồ không ngừng ném về phía Dương. Còn người kia thì cứ như đang tập yoga, không ngừng tạo dáng né đồ.
“Bình tĩnh, bình tĩnh đi. Đâu phải chuyện gì lớn lao lắm đâu.” Cô vội nói giúp vài câu. Jay quay mặt sang nhìn cô. Mặt An Hạ lập tức thay đổi. Cô giả bộ ho vài tiếng rồi lăn ra cười luôn.
“Cậu nói đi! Cái tên chết tiệt kia biến mặt tôi thành như vầy! Tôi còn gặp được ai nữa.” An Hạ không nói gì. Nhưng không ngừng cười. Mặt Jay đã được Dương “trang điểm” thành cực kỳ hài.
“Cậu cười cái gì nữa hả! Tên này mà xài đồ make-up thì cũng được nhưng tên khỉ này còn dùng bút lông vĩnh viễn nữa đấy!” Đây mới là trọng điểm! Tiếng cười của An Hạ vang lên cực kỳ quái dị “ Khụ, khụ, khục...khục...khặc...khặc”
“Cười thì cười đi! Đè nén nghe ghê chết đi được!” Được lệnh lúc này An Hạ mới cười phá lên!
Sau một hồi, cô mới có dũng cảm bước xuống giường lần nữa. Vệ sinh cá nhân, trùm kín người mình lại, bỏ đại Ipad Pro vào cặp đeo chéo của mình. Bước ra hành lang không một bóng người. Ký túc xá mỗi tầng đều sẽ có một khu tụ họp của học sinh.
Bước đến một chút cô có thể thấy nhiều người đang nằm la liệt trên ghế sofa, có người gục xuống bàn ngủ khi cầm bút vẽ đồ án. Liếc nhìn một vòng, An Hạ bước tới quầy đồ ăn. Cô pha một ly cà phê nóng. Mở tủ bốc vài thanh bánh kẹo. Coi như là đồ ăn sáng vậy, cô nghĩ thầm.
Vừa mở cửa ra khuôn viên trường học, gió đông đánh tới như muốn xé mặt cô ra. Cô thầm vui vì mình đã pha ly cà phê, có thể coi như một túi sưởi. Uống một hớp cà phê, đắng ngọt lần tỏa trong miệng làm cô tỉnh táo không ít.
Khuôn viên có rất ít người. Mọi người đều đi rất nhanh, ai cũng muốn tới lớp học sớm hơn một chút còn đỡ hơn cơn gió lạnh lẽo. Hầu như không ai chọn lớp sớm như vậy. Chỉ những người chậm trễ hay não cá vàng như cô mới chọn. Vì tới lúc cô nhớ ra mình phải chọn lớp thì chỉ còn toàn lớp sớm. Chỉ còn vài lớp buổi chiều.
An Hạ nhanh chóng bước tới toà nhà phía Nam. Đi một hồi mới tìm thấy lớp học của mình. Bên trong trang trí như phòng họp của một công ty. Có vài bạn học đang gục xuống bàn, có người đang đeo tai nghe, có người đang ăn sáng hay lướt phone. Chẳng có ai nói chuyện với nhau. Ghế trống trong lớp chiếm hơn ⅔.
Một lúc lâu sau giáo sư mới bước vào lớp, liếc nhìn số người ít ỏi. Thầy nói.
“Chào buổi sáng. Có vài lời tôi muốn nói trước buổi học. Tôi không điểm danh, bạn nào thích thì đi còn không thì cứ ngủ. Cũng chẳng ảnh hưởng gì tới tôi. Tôi sẽ vẫn được phát lương đều đều, chỉ có các bạn có thể bị học lại hoặc tiền sẽ được móc ra từ cái nhà bank của các bạn trong tương lai*. Sự lựa chọn là của các bạn.” Mọi người gật đầu tỏ đã hiểu.
*Có nghĩa là, các trường đại học ở Mỹ sẽ cho các bạn nợ tiền học phí, thật ra là chính phủ. Nên sau khi tốt nghiệp, các bạn sẽ phải trả nợ tiền học phí. Ít hay nhiều, tuỳ theo mức lương. Còn về du học sinh, mình không chắc các bạn sẽ có được ưu đãi này không.
Nhìn về powerpoint trước mặt, chỉ toàn là mở đầu. Giáo sư phát lịch thi của học kỳ này. Chán chết cô rồi! May mà lớp học này chỉ có 45 phút. Nhưng cô lại có nó 3 lần/ tuần!
Giáo sư nhìn xuống đồng hồ đeo tay rồi ngẫm nghĩ gì đó.
“Hôm nay là lớp học đầu tiên và nếu như các bạn hợp tác với tôi y như ngày hôm nay thì lớp sẽ được ra sớm 5 phút hoặc hơn. Ngày tốt lành!” Những khuôn mặt của sinh viên như hạn hán 10 năm có một cơn mưa thật to. Mọi người ai cũng đua nhau chạy ra lớp.
Ngoài trời đã sáng hơn, An Hạ vui vẻ hướng về ký túc xá. Lúc này cô mới lấy snack ra ăn.
Bỗng tiếng nhạc vang lên.
[Bài hát: Ghen - ERIK, MIN, Khắc Hưng ]
{2 giờ sáng, anh gọi em không nhấc máy
Không một tin nhắn từ tối qua
Không hề biết em ngủ chưa hay vẫn thức
Hay đang ở một nơi rất xa }
Woah! Ai đang mở bài này vậy? An Hạ háo hức nhìn xung quanh.
{(Ooh ooh ooh) Có lẽ em đang vui bên người khác, trong một vòng tay ấm áp
(Ooh ooh ooh) Có lẽ anh đang say trong ảo giác, từng hờn ghen như bùng cháy lên}
Nhìn một vòng chẳng thấy ai, nhưng tại sao mọi người lại nhìn mình dữ vậy?
{Bởi vì anh ghen ghen ghen ghen mà
Vì anh đang yêu em thôi thôi thôi mà
Là anh đang ghen ghen ghen ghen mà
Bởi vì anh đã quá yêu em, quá yêu em
3 giờ sáng, căn phòng khuya đang ấm áp
Bỗng dòng tin nhắn chơt lướt qua
“Em ở đâu? Đã ngủ chưa hay vẫn thức?”
“Hay bây giờ đây anh đến nhà?” }
Cô tự động đưa tay sờ mặt mình. Chẳng lẻ mặt mình bị dính chocolate?
{(Ooh ooh ooh) Có lẽ anh lo âu không cần thiết, chắc điều đấy anh cũng biết
(Ooh ooh ooh) Có lẽ anh đang say trong ảo giác, từng hờn ghen như bùng cháy lên
Vì anh quá yêu em, chỉ muốn đến bên em và giữ em cho riêng mình anh}
Cô lấy tay đưa vào cặp mình định lấy điện thoại ra coi trên mặt mình có gì. Lúc này cô mới nhận ra đó là nhạc chuông của mình. Ahh, ngại quá đi, ngại quá đi!(//∇//)
{Làm sao để cho em hiểu được trái tim anh, cứ phát điên vì em mà thôi
Và em cũng yêu anh, chỉ muốn đến bên anh để xóa tan bao nhiêu buồn lò
‘Cause I just wanna make you my babe!}
An Hạ nhanh chóng nghe điện thoại mà quên nhìn tên.
“Hello?”
“Sao em bắt máy chậm vậy? Hết một bài hát mới bắt phone là sao? Em đang ở đâu?” Giọng nói cáu kình trong điện thoại vang lên. An Hạ đơ ra. Giờ cô mới nhớ không biết từ khi nào Dương đã thay chuông điện thoại.
“Hừ, em còn chưa hỏi anh tại sao lại thay đổi chuông điện thoại của em!” Cô liền đáp trả.
“Hề hề, tại em cài chuông điện thoại của anh y chang mấy thằng bạn của em. Nên anh thay một chút, cho em dễ biết!” Bây giờ giọng nói đã được thay đổi 180 độ. An Hạ cười nhạt một tiếng rồi nói “Oh, mấy “thằng bạn” đó là ba em, chú em, bác em, anh em, đó anh.”
“…”
“Có ngon thì anh lặp lại lần nữa.”
“╮( ̄▽ ̄””)╭”
Y da, đắc tội rồi, đắc tội rồi, công sức học luật bao nhiêu năm đã tan tành trong vài giây. Không thể phản bác.(ーー;)
“Ừ thì anh mặc kệ đấy. Em về ký túc xá đi. Anh chạy qua liền.”
Ký túc xá ở trường cô, nam nữ ở chung trong một toà nhà. Nhưng không được ở chung một phòng. Mỗi tầng, một bên sẽ là phòng của nữ bên kia sẽ là phòng của nam.
Vừa ăn vừa đi về ký túc xá. Quẹt thẻ học sinh, cửa mở ra. Cô gật đầu cười với thầy cô trong văn phòng. Phòng của cô và Jay ở tầng 10. Trên hành lang cũng có vài bạn đập tay và “hi” với cô. Mở cửa phòng ra cô đã nghe tiếng chửi rủa.
“Đm anh! Sáng sớm đã chạy qua đây làm cái gì. Cút cmn đi.” Có thể nghe được Jay có bao nhiêu là tức giận.
“Em họ, sao em ghét anh quá vậy?” Dương ngây thơ vô số tội hỏi.
“F*ck you, anh thở thôi bà đây còn ghét nữa là! Biến! Cút!”
An Hạ chạy vô phòng thì thấy Jay đang cầm đồ không ngừng ném về phía Dương. Còn người kia thì cứ như đang tập yoga, không ngừng tạo dáng né đồ.
“Bình tĩnh, bình tĩnh đi. Đâu phải chuyện gì lớn lao lắm đâu.” Cô vội nói giúp vài câu. Jay quay mặt sang nhìn cô. Mặt An Hạ lập tức thay đổi. Cô giả bộ ho vài tiếng rồi lăn ra cười luôn.
“Cậu nói đi! Cái tên chết tiệt kia biến mặt tôi thành như vầy! Tôi còn gặp được ai nữa.” An Hạ không nói gì. Nhưng không ngừng cười. Mặt Jay đã được Dương “trang điểm” thành cực kỳ hài.
“Cậu cười cái gì nữa hả! Tên này mà xài đồ make-up thì cũng được nhưng tên khỉ này còn dùng bút lông vĩnh viễn nữa đấy!” Đây mới là trọng điểm! Tiếng cười của An Hạ vang lên cực kỳ quái dị “ Khụ, khụ, khục...khục...khặc...khặc”
“Cười thì cười đi! Đè nén nghe ghê chết đi được!” Được lệnh lúc này An Hạ mới cười phá lên!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook