Định Mệnh Anh Yêu Em
-
Chương 7 - 8
CHƯƠNG 7_SỰ BẮT ĐẦU MỚI
Thầy giáo nhớ gọi đến tên tôi.
Có người đón sinh nhật cùng với tôi.
Có người nhớ ngày sinh nhật của tôi.
Chơi trốn tím sẽ có người tìm thấy tôi, không được lần nào cũng quên tôi…
Trời mưa rồi.
Hân Di ngước mặt nhìn bầu trời mua xối xả, ánh mắt vô hồn, vô vọng.
Mưa, hơi lạnh, nếu bây giờ được ở trong nhà uống một cốc trà nóng hôi hổi, hoặc được ăn bánh sandwich ai đó làm cho dù không ngon lắm, thật hạnh phúc biết bao.
Thế nhưng cô lại bước đi một mình trên con phố mưa rơi lạnh lẽo, tầm nhìn mù mờ, tiền đồ cũng mù mờ.
Hạnh phúc luôn ở rất xa cô, tình yêu đối với cô chỉ như một câu chuyện cổ tích trong giấc mơ.
“Gặp một người yêu tôi, tôi sẽ yêu anh ấy.”
Phải đến lúc nào thì ước nguyện ấy mới thành hiện thực được chứ? Hoặc là, cô mãi mãi đi tìm trong giấc mơ, mãi mãi đi tìm chàng hoàng tử chẳng bao giờ dừng lại vì cô!
“Tôi chọn Anna, cô ấy mới là người tôi yêu.”
Đương nhiên là Anna rồi, có điều gì đáng ngạc nhiên đâu chứ? Không phải cô đã biết ngay từ đầu rồi sao? Anna mới là công chúa thực sự, cô chỉ là… một mớ rắc rối, một củ khoai lang nóng bỏng tay mà anh không thể không nhặt lấy.
Anh không hanạ gì cô như thế là đã tốt lắm rồi, cô không nên mơ ước xa xỉ quá!
Chỉ là… cô chỉ hy vọng giấc mơ ấy dài một chút, thức tỉnh muộn hơn một chút. Cô chỉ cần có mấy tháng, lẽ nào như vậy cũng không được sao?
“Lẽ nào mình không đáng được ai đó yêu?” cô tự hỏi mình, hỏi trời, hỏi mưa, hỏi đêm đen lạnh lẽo.
Lẽ nào không được sao? Cô chỉ cần có người yêu cô, có người thương cô, có người nhớ để đi tìm cô, đừng bỏ rơi cô. Cô chỉ muốn khi cô yêu thật lòng một ai đó thì người đó cũng sẽ yêu cô.
Ước vọng nhỏ nhoi như vậy liệu có quá đáng không?
Cô thu mình lại dưới lầu, dùng đôi tây ôm chặt lấy bản thân mình. Đêm lạnh, rất lạnh, thế nhưng không lạnh bằng trái tim cô.
“Tồn Hy, anh đang làm gì thế? Có phải anh đang vui vẻ khiêu vũ với Anna không?” …
*
* *
Anh đang đi tìm cô.
Sau khi đưa Anna về nhà Tồn hy bắt đầu phóng xe đi tìm cô. Con phố nhỏ ngập nước, đêm càng sâu, anh càng tìm càng bực mình.
“Hân Di ngốc nghếch, cô trốn ở đâu thế?” Anh bực mình hét lên, anh bực vì cô không nói không rằng gì mà lặng lẽ ra đi, điện thoại thì không bật, cũng không liên lạc gì với anh cả. “Cô có biết không, bà nội rất lo lắng cho cô.”
Thực ra anh cũng rất lo lắng cho cô thế nhưng anh không dám thừa nhận. Anh tự nói với bản thân mình đó là do anh không muốn bà nội lo lắng nên anh mới đi tìm cô mà thôi.
Anh không phải là người dịu dàng như cô từng nói, đối với những người không liên quan đến mình anh rất lạnh lùng, nếu như không muốn nói là vô tình.
Đối với cô, chỉ là anh tốt hơn một chút, thế mà cô lại coi anh là một người tốt, thật là buồn cười.
Lẽ nào đảo Khương Mẫu sinh ra toàn người ngốc nghếch đến vậy sao? Anh tức giận mím chặt môi, nghĩ đén việc mình lái xe khắp nơi tìm cô cũng ngốc đâu kém.
“Shit.” Anh chửi một câu, anh bực mình đập tay xuống xe như muốn trút hết nỗi bực dọc trong người.
Trên đường đột nhiên xuất hiện một chiếc xe khác, anh thấy không yên tâm, suýt nữa thì không kịp thắng xe, may mà cuối cùng vẫn tránh được.
Đối phương xuống xe mắng mỏ anh, anh mệt mỏi chau mày, anh không chú ý đến một bóng người vật vờ như linh hồn lướt qua, đó là Hân Di.
Anh vứt cho đói phương tấm danh thiếp và nói: “Xe có vấn đề gì thì tìm tôi.” Nói xong anh tiếp tục lái xe.
Đêm nay, thực ra anh với Hân Di đã đi qua nhau mấy lần thế nhưng hai người đều không biết. Cho đến khi trời sáng, mưa cũng tạnh rồi, anh mới tìm thấy cô ở một công viên nhỏ cạnh nhà họ Kỷ.
Cô đang quỳ xuống nặn đất, cô nặn búp bê, một con trai, một con gái, một đôi vợ chồng hạnh phúc.
Đây là em bé đáng yêu của mình, cô nghĩ thế rồi nặn. Không có em bé, hai người họ không thành vợ chồng.
“Cuối cùng thì tôi cũng tìm được cô rồi.” Giọng anh vang lên sau lưng cô.
Cô ngạc nhiên quay lại nhìn, cô không dám tin.
Anh đi tìm cô! Cô nghĩ rằng khôn gcó ai đi tìm cô…
Anh đỡ cô dậy, giọng anh chán nản pha lẫn buồn rầu nói: “Cô nghĩ cô đang làm cái gì hả? Tại sao không nói lời nào đã đi rồi, điện thoại cũng tắt máy? Cô không biết là tôi… bà nội lo cho cô thế nào đâu.”
Là anh sao? Thậ sự là anh đi tìm cô sao? Anh thực sự tìm thấy cô sao?
“Tồn Hy…” Cô nấc nghẹn khi gọi tên anh, cô run rẩy đưa tay chạm vào anh như muốn kiểm tra xem có đúng là anh không, như muốn xem mình có phải đang mơ không.
“Người cô lạnh quá, cô bị ngấm nước mưa à?” Tồn Hy nắm chặt lấy cánh tay lạnh buốt của cô: “Tại sao cô không biết cách chăm sóc bản thân mình thế hả? Cô quên trong bụng cô còn em bé nữa sao?”
Cô giật mình, ánh mắt rũ xuống, cô mềm giọng nói câu xin lỗi: “Xin lỗi.” Cô không nên bỏ mặc em bé.
“Đừng nói xin lỗi tôi.” Anh nói, anh muốn mắng cô thế nhưng nhìn nước mắt chực lăn trong mắt cô anh lại không nỡ: “Cô đợi tôi ở đây nhé, tôi đi mua cho cô một cốc café nóng ở cạnh đây thôi.”
“Ờ.” Cô ngoan ngoãn gật đầu, cả hai đi tới cửa công viên rồi cô đứng bên đường đợi anh.
Anh không nên để cô ở lại một mình, có thể lúc đó nếu anh không buông tay cô ra, không để cô cô độc một mình thì bi kịch sẽ không xảy ra.
Nhưng anh không biết nên anh đã buông tay cô ra. Khi anh bước ra từ cửa hàng café, anh chỉ còn cách trợn mắt lên nhìn chiếc xe lướt nhanh qua và đâm vào một người tinh thần không ổn định là cô.
“Hân Di.” Anh gào lên rồi lao đến bên cạnh cô, máu từ người cô bắt đầu chảy lan ra…
Tất cả giống như một giấc mộng vừa bắt đầu.
*
* *
Sau khi xe cấp cứu đưa cô vào bệnh viện anh thấp thỏm đứng đợi bên ngoài phòng phẫu thuật. Bác sĩ nói em bế không còn nữa, còn cô thì bị thương nặng. Lúc này anh không cần biết em bé thế nào nữa, chỉ cần cô không sao là được rồi. Mấy tiếng sau phẫu thuật kết thúc, cô được đưa đến phòng hồi sức.
Anh ở bên phòng bệnh của cô một ngày một đêm, cuối cùng cô cũng đã tỉnh, biết mình đã sảy thai, cô lặng người đi một hồi, lâu lâu không nói gì cả.
Thấy cô ngây người không nói gì, anh biết cô rất đau lòng, anh vội an ủi cô: “Cô đừng quá buồn, em bé mất rồi thì sao chứ? Không sao đâu, chỉ cần cô…”
“Anh nói cái gì? Em bé mất rồi mà không sao ư?” Cô run rẩy nói, ánh mắt nhìn anh đầy oán hận.
Anh giật mình: “Ý tôi là…”
“Ý anh là em bé vốn chỉ mang lại rắc rối cho anh phải không, nếu không phải vì em bé thì anh sẽ không phải kết hôn với tôi, tôi cũng không quấn lấy anh, có phải không?”
“Hân Di, tôi không phải…”
“Anh không cần nói nữa.” Cô gào lên không cho anh cơ hội giải thích. Tim cô đau thắt, đau như mất đi một miếng thịt, nó đang không ngừng chảy máu. Cô mất em bé rồi, coi như không còn mối quan hệ gì với anh nữa, anh cũng không phải quan tâm gì nữa, chỉ có cô lo lắng mà thôi: “Đừng nói gì nữa, anh đi đi, ra ngoài đi.”
“Hân Di…”
“Tôi cầu xin anh ra ngoài đi, đừng lo cho tôi nữa, hãy để tôi một mình.” Co gục mặt khóc.
Anh nhìn cô, anh hoàn toàn không biết phải làm thế nào cả, anh im lặng rời khỏi phòng bệnh, thế nhưng anh không đi đâu cả, anh đứng bên ngoài phòng bệnh, anh sợ cô làm liều.
Anna nghe nói anh vì chăm sóc Hân Di mà không đến công ty, không về nhà nên vội vàng vào bệnh viện, thấy anh tiều tụy, hồn bay phách lạc, tim cô chùng xuống.
Anna khuyên anh về nhà nghỉ ngơi nhưng anh không đồng ý, anh vẫn muốn ở lại đợi Hân Di ở ngoài phòng bệnh.
Anh thay đổi rồi. Bây giờ anh không coi Anna ở vị trí đầu tiên nữa, tỏng lòng anh đã có một cô gái khác bước vào.
Anna rất buồn và tức giận: “Tại sao anh chỉ nghĩ đến cô ấy thế? Tại sao anh không nghĩ cho em, em thấy anh tỏng bộ dạng thế này em đau lòng thế nào không, từ tước đến giờ anh chưa bao giờ làm em lo đến thế… anh nói thật đi, có phải anh đã yêu Trân Hân Di rồi không?”
Tồn Hy gắt lên: “Anh không có.” Anh phủ nhận
“Vậy anh nói đi, đối với anh cô ấy là gì?”
“Cô ấy…” Tồn Hy chán nản nói: “Cô ấy giống như một tờ giấy nhớ tiện lợi.”
“Giấy nhớ tiện lợi?” Anna không hiểu.
Khi bạn cần thì cô ấy sẽ ở bên bạn mãi, bạn không hề để tâm đến sự tồn tại của cô ấy. Thế nhưng đến một ngày mất đi cô ấy bạn mới phát hiện ra là cô ấy rất quan trọng, rất rất quan trọng với bạn.
Tồn Hy thở dài đang định giải thích cho Anna thì cánh cửa bật mở, cô giật mình rồi vòng tay ôm cánh tay anh: “Em hiểu ý anh muốn nói gì, Trần Hân Di giống như một tờ giấy nhớ tiện lợi, chẳng quan trọng gì cả, đúng không? Sao không nói sớm chứ, em sẽ không nghi ngờ anh yêu nữa. À, anh có đói không, ít nhất cũng phải đi ăn tối với em, được chứ?”
Tồn Hy không gỡ tay Anna ra được, nên đành đi theo cô ấy xuống cầu thang, anh không để ý đến Hân Di đang nhìn theo hai người bước đi, nước mắt lăn dài trên má.
Hôm sau, Tồn Hy họp vội họp vàng rồi nhanh chân đến phòng bệnh, nhưng hân Di đã lặng lẽ rời khỏi phòng bệnh, cô chỉ để lại nhẫn cưới và hợp đồng hôn nhân.
Tồn Hy run rẩy cầm chiếc nhẫn lên tay, ngây người đứng đó, hình như anh còn nghe thấy tiếng Hân Di vang lên bên tai anh, nhẹ nhàng, nhẹ nhàng.
Chúc anh hạnh phúc!
*
* *
Sợ cha mẹ lo lắng nên cô không dám quay về đảo Khương Mẫu, lúc này chẳng biết đi đâu cô đành kéo hành lý đến nhà của cha xứ Johns.
Cô buồn rầu đứng trước cửa nhà thờ, đang nghĩ xem mình nên thuyết phục thế nào để cha xứ đồng ý cho cô ở đây, để cô có thời gian suy nghĩ xem mình nên đi đâu.
“Hân Di, sao cô lại đến đây?” Dylan vui vẻ khi thấy cô: “Cô đến tìm lũ trẻ à? Hay là…”
Giọng anh đứng lại khi thấy va li hành lý sau lưng cô, anh nhíu mày: “Đã xảy ra chuyện gì à?”
Cô buồn rầu trả lời: “Tôi rời khỏi nhà họ Kỷ rồi.’
“Cô rời khỏi đó rồi? Tại sao?”
“Bởi vì tôi không còn lý do gì để ở đó cả.” Hân Di kể lại chuyện về Anna và chuyện về em bé cho Dylan nghe.
Anh giật mình: “Từ trước đến giờ tôi không còn biết là có Anna nữa.”
“Cô ấy vẫn ở đó, thực ra ngay từ đầu tôi và Tồn Hy đã ký một hợp đồng, chỉ đợi em bé sinh ra là chúng tôi sẽ ly hôn.”
Dylan không biết nói gì cả, lâu sau anh mới nói: “Bây giờ thì sao? Cô định tính thế nào?”
“Tôi không biết.” Cô lắc đầu buồn bã: “Tôi nghĩ, tôi có thể đi miền Nam tìm một công việc…”
“Cô muốn đi Thượng Hải không?” Anh đột nhiên ngắt quãng cô.
Cô ngạc nhiên.
“Tôi định mở một phòng trưng bày nghệ thuật ở Thượng Hải, mấy hômtới tôi phải bay sang đó, cô muốn đi cùng tôi không?”
“Tôi? Cùng anh đi Thượng Hải?” Cô không dám tin vào điều đó. Thượng Hải, chỉ nghe tên thôi mà có cảm giác như là một thế giới rất xa xôi.
“Nghệ nhân Trung Sơn Long cũng ở đó, lần trước tôi gửi cho ông ấy bức ảnh tác phẩm của cô, ông ấy rất thích, cô có thể nhận ông ấy làm thầy để học làm gốm đấy.”
Cô? Nhận nghệ nhân Trung Sơn Long làm thầy? “Sao mà được chứ?”
“Sao lại không được? Cô không thử làm sao biết ông ấy không nhận cô chứ?”
“Thế nhưng…” Cô hoài nghi chính bản thân mình.
“Đây là cơ hội cho cô xây dựng lại cuộc sống mới, cô không muốn thay đổi sao?” Dylan nói: “Hân Di, sao cô không thửu xem bản thân mình còn khả năng nào khác nữa hay không?”
Cô có thể sao? Hân Di dao động. Một người luôn coi thường chính bản thân mình thì liệu có ngày lột xác thành người mới không?
“Tồn Hy.”
Một tiếng gọi như vọng lại từ thế giới khác vậy, Tồn Hy ngồi im không động tĩnh gì, coi như không nghe thấy.
“Tồn Hy.” Lại một tiếng nữa vang lên.
Anh sực tỉnh, thu lại ánh mắt và nhìn lên màn hình đienẹ thoại, anh hcậm chạp quay người: “Anna, em đến rồi à?”
Anna chau mày, cô bước tới trước mặt anh, nhìn thấy tay anh nắm chặt chiếc điện thoại, ánh mắt cô sầm lại: “Sao dạo này anh cứ để ý đi dâu ấy? Trần Hân Di ra đi, có ảnh hưởng lớn với anh thế sao?”
Tồn Hy không nói gì, anh cố gắng tỏ ra vô tình: “Anh không sao, Anna em cứ yên tâm.”
Anna không tin, chỉ là cô không muốn hỏi tiếp mà thôi, bất chợt ánh mắt cô chạm phải chiếc khăn len trên chiếc bàn màu café.
“Đây là cái gì?” Anna hiếu kỳ cầm lên xem, chiếc khăn được đan không đẹp lắm, cô lắc đầu: “Tồn Hy, đây là do anh mua à?”
“Chiếc khăn này em không biết sao?” Anh ngạc nhiên hỏi lại.
“Em không biết.” Anna cũng ngạc nhiên.
Tồn Hy cầm chiê cs khăn lên rồi nhìn thẳng vào mắt cô hỏi: “Đây không phải là do em tặng sao?”
“Em tặng? Em không có mà.”
Tồn Hy nhíu mày. Nếu chiếc khăn này không phải do Anna tặng thì tại sao khi người nhà đưa nó cho anh họ lại nói là do cô ấy tặng chứ? Lẽ nào… anh giật mình, anh vội mở ngăn kéo rồi lấy tấm thiệp chúc mừng ra xem, anh so nét chữ với nét chữ Hân di ký trong hợp đồng, anh mới giật mình khi phát hiện cùng một người ký.
Tại sao Hân Di lại giả mạo Anna tặng quà cho anh chứ? Là do cô sợ Anna quên mất sinh nhật của anh và sợ anh buồn vì điều đó sao? Vì muốn an ủi anh mà cô giẫm đạp lên cả tấm lòng của mình sao?
Đồ ngốc! Trên đời này lại có người ngốc như thế sao? Tồn Hy lại giật mình khi phát hiện thấy phần tài khoản tiền trong hợp đ
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook