Đỉnh Luyện Thần Ma
-
Chương 30: Ngọc Tủy
"Ý của người là miếng Hồng Sắc Ngọc bội kia sao? Ta thấy cũng không có gì khác thường mà? " Diệp Tử đưa mắt nhìn lại, quả thật thấy Tô Diễm trên người có mang một viên to bằng bàn tay Hồng Sắc ngọc bội, tuy nhiên hắn cũng không có phát hiện nó có gì không tầm thường chỗ.
"Chủ nhân! Nếu ta đoán không sai, đó chính là Hỏa Linh Ngọc Tủy a! Có nó cộng thêm nhị cấp yêu đan, ngài có thể tu thành đệ nhị trọng Hỗn Độn Bá Thần Quyết mà không cần đến một tháng sau thời gian!" Đại Hắc âm thanh cũng rất kích động.
"Hỏa Linh Ngọc Tủy, Hỗn Độn Bá Thần Quyết đệ nhị trọng? "Diệp Tử Phàm trố mắt kinh ngạc.
Thay vào đó là vẻ mặt mừng như điên, có thể sớm hơn một tháng ai lại muốn để tháng sau chứ.
Có thể tiết kiệm một tháng, hắn có thể làm bao nhiêu việc.
"Tiểu Tử! Không có mắt hay sao? Lập tức cút đi!"Tô Mang đang có một bụng tức, không có chỗ phát tiết, bây giờ lại thấy Diệp Tử Phàm trố mắt nhìn bọn họ.
Hắn sao lại không giận, tại Mạc thành này ai còn không biết bọn họ là người Tô gia.
Lại còn dám trố mắt nhìn bọn họ, không phải muốn chết sao.
"Hừ! Muốn chết! "
"A! Phốc! "
Diệp Tử Phàm hừ lạnh một tiếng, tên Tô Mang thiếu niên này đã bay xa hơn mười mét, thổ huyết, không rõ sống chết.
Hắn đang nghĩ cách làm sao thu thập bọn họ, không ngờ tên tiểu Tử này lại nhảy ra,đỡ phí không ít công sức.
Tám đại thế lực lớn có cấm, Siêu Phàm cảnh không tại thành thị động thủ.
Nhưng nếu như người khác khiêu khích thì lại khác.
Cường giả cũng có tôn nghiêm.
Nhất là Siêu Phàm cảnh cường giả, nếu như Võ Mạch cảnh chủ động trêu chọc, Siêu Phàm cảnh có thể mạt sát Võ Mạch cảnh mà không phải chịu bất cứ trách nhiệm gì.
Siêu Phàm không thể nhục.
Những tên bị chết đi cũng chỉ trách mình xui xẻo.
"Cái gì? Tại sao có thể như vậy? "
"Dám đánh người của Tô gia! Người chán sống rồi! "
"Đúng vậy! Hắn nghĩ mình là cửu trọng cao thủ hay sao!"
"Xông lên giết chết hắn! "
Một đám Tô gia đệ tử tràn đầy khiếp sợ,không đợi Tô Diễm lên tiếng, nhao nhao nói.
"Các vị thiếu gia! Lập tức dừng tay!"
Đang lúc những tên thanh thiếu niên này cùng Tô Diễm muốn lao lên liều mạng.
Một bóng đen xuất hiện, chặn ngay giữa Tô gia Đệ tử và Diệp Tử Phàm, khoảng cách song phương chưa đầy năm mét.
Hắn phất tay lên, chỉ thoáng chốc mười mấy tên tô gia đệ tử, kể cả Tô Diễm đều lui xa ba bước.
"Phúc bá! Có chuyện gì? Tại sao ngài lại ngăn cản chúng ta!" Tô Diễm ổn định lại thân hình, lên tiếng chất vấn.
Người đến Tô Diễm nhận ra, gia tộc khách khanh trưởng lão, Lăng Phúc.
Lăng Phúc cũng không phải là người của Tô gia, hắn xuất thân từ tán tu, sau vì tài nguyên tu luyện mới gia nhập Tô gia.
Tu vi Võ Mạch cửu trọng cảnh giới cường giả, âm thầm đi theo bảo hộ hắn an toàn.
Chỉ khi tánh mạng của hắn gặp uy hiếp mới có thể xuất thủ.
Lúc nãy, hắn cùng người của Diệp gia động thủ cũng không thấy Phúc bá xuất thủ.
Nhưng mà bây giờ, hắn lại xuất thủ, không phải là giáo huấn đối phương, mà là với người của mình.
Thử hỏi hắn sao không giận cho được.
"Thiếu gia! Ta là đang cứu ngươi a": Phúc bá trong lòng thở dài.
Vừa rồi, Đối phương còn không có ra tay, chỉ hừ một tiếng, Tô Mang đã bay xa hơn mười mét.
Thực lực này so với Cửu trọng võ mạch Lăng Phúc hắn còn cường đại hơn a.
Hắn muốn đánh bại Tô Mang, chỉ cần phất tay một cái, chân khí ngoại phóng là có thể làm được như vậy.
Nhưng chỉ hừ nhẹ một tiếng mà khiến cho Võ Mạch tam trọng Tô Mang bay xa,hắn tự nhận mình còn làm không được.
Nhất là khi hắn dùng Linh giác điều tra tu vi của đối phương khi, hắn đã kinh một thân mồ hôi lạnh.
Lăng Phúc bây giờ ánh mắt co rút, toàn thân chân khí vận chuyển, cả người như lâm phải đại địch.
Vừa rồi Tô Mang lên khiêu khích đối phương, hắn cũng không có ngăn cản!
Tại Hạnh Hoa lâu, mấy vị thiếu gia đã một lần chịu nhục.
Cũng cần có người phát tiết. Cho nên hắn cũng không có ngăn cản.
Không ngờ, lần này đá phải tấm thép.
Hắn không có kém kiến thức như Tô Diễm. Từ đối phương trên người, hắn không có cảm ứng được nội khí hoặc là chân khí dao động, xảy ra hiện tượng này, cũng chỉ có hai khả năng.
Một là đối phương chỉ là một người bình thường, hai là một vị tuyệt đỉnh cao thủ. Thậm chí là Siêu Phàm cảnh cường giả.
Khả năng thứ nhất hắn đã loại trừ, người bình thường không thể hừ một tiếng làm cho Tam Trọng Võ Mạch bay xa hơn mười mét.
Chỉ còn lại khả năng thứ hai, Đối phương là tuyệt đỉnh cao thủ, rất có thể là Siêu Phàm cảnh cường giả.
Vì chỉ có Cửu trọng Võ Mạch, lấy hắn Cửu trọng Võ Mạch tuyệt đối có thể cảm nhận được.
Hắn có nghe nói, Siêu Phàm cảnh có đủ mọi Thần thông, thậm chí một số lão quái vật vì muốn mình trẻ ra, không tiết tiền mua sắm nhị phẩm Dưỡng Nhan đan làm cho mình trẻ lại như thời niên thiếu.
Đừng nhìn đối phương còn trẻ, không chừng đã sống mấy trăm năm lâu.
"Vãn bối Lăng Phúc! Ra mắt tiền bối! " Lăng Phúc đã nghĩ tới khả năng kia, cho nên hắn mới ra tay ngăn cản.
Bây giờ còn chấp vãn bối cung kính hành lễ.
Trong lòng của hắn run sợ a, vừa rồi tuy chỉ là một mình Tô Mang khiêu khích vị tiền bối kia, nhưng tất cả bọn họ đều là người Tô gia a.
Nếu như vị tiền bối này tức giận, có thể giải quyết hết bọn họ. Phải biết đây chính là bọn họ gây sự trước a, khiêu khích một vị Siêu Phàm cường giả,bọn họ chết cũng là bạch chết, luật pháp của Thiên Hoang sẽ không chế tài vị cường giả này.
Lần này, trong lòng của hắn thật không có đế, không biết có thể vượt qua được một kiếp này hay không.
Siêu Phàm cường giả tính tình thất thường, không cẩn thận, mạng già của mình phải bàn giao tại đây, hắn có chút hối hận năm xưa gia nhập Tô gia.
Lăng Phúc khom người thi lễ, mồ hôi lại tuôn ước cả người, thậm chí lỗ chân lông còn tràn ra máu tươi. Cả người sắp trở thành huyết nhân.
Nhưng mà hắn cũng không dám đứng lên.
Diệp Tử Phàm không có nói chuyện, thân thể hắn phát ra uy áp thuộc về Siêu Phàm cường giả mới có được khí tức.
Tuy là không nhiều, nhưng nhiêu đó cũng đã làm cho vị Phúc bá này chịu không nổi.
Nói thật, vừa rồi hắn thật có ý định tiễn Tô Diễm đám người này đi về Tây Thiên.
Nhưng không ngờ, đến phút cuối lại chạy ra một tên Trình Giảo Kim.
Vừa xuất hiện lại là cung cung, kính kính, làm cho trong lòng của hắn sát ý vừa xuất hiện lại tắc đi.
Hắn cũng đang mang một bụng tức, vì vậy mới lấy khí thế trừng phạt cái tên không biết điều này.
"Ngươi ẩn trốn thì cứ trốn tiếp đi! Ta cũng không có tìm ngươi phiền phức, ngươi xuất hiện làm gì khiến ta khó xử kia chứ ". Trong lòng của hắn oán thầm.
"Đứng lên đi!" Dường như biết tên Lăng Phúc này sắp chịu không nổi, hắn đã thu lại khí thế.
"Tạ... Tạ...ơn tiền bối không giết! " nói xong, cả người của hắn như là thoát lực, ngã xuống dưới nền đất. Trên miệng tràn đầy máu tươi.
"Phúc Bá! Người không sao chứ? " Tô Diễm cố nén nội tâm khiếp sợ, cả người run rẩy đi từng bước đến đỡ Lăng Phúc lên.
Bây giờ sao hắn còn không hiểu mình đang đối mặt với ai.
Đó chính là Siêu Phàm cường giả a.
Trước đây, hắn thường nghe Võ Mạch và Siêu Phàm thực lực khác xa một trời một vực, hắn cũng không tin tưởng lắm, nhất là chứng kiến trong tông môn chân truyền đệ tử sư huynh, một chiêu phá tan mười mét đại thạch, một kiếm trãm cửu trọng yêu thú.
Hắn thấy Siêu Phàm cho dù có lợi hại hơn thì cũng không mạnh hơn bao nhiêu.
Bây giờ, thấy Phúc bá đường đường là Cửu trọng cường giả, đối với Siêu Phàm không một tia phản kháng, thậm chí đối phương chỉ cần phát ra khí thế thôi, cũng đã làm cho Phúc bá mất nửa cái mạng.
Hắn biết mình đã sai, hơn nữa còn là sai thái quá, Siêu Phàm cường giả đâu chỉ cường hơn Võ Mạch gấp mười, trăm lần.
Mà đó la khoảng cách thiên địa chi gian a, cho dù càng nhiều Võ Mạch cảnh cũng tuyệt đối không thể là Siêu Phàm cường giả đối thủ.
Bây giờ, hắn đã biết gia tộc không tiếc khuynh đảo tài nguyên cho mình sử dụng là tại vì sao rồi.
Không phải mong có một ngày hắn cũng có được thực lực như vị cường giả này sao.
Tuy vậy muốn đột phá Siêu Phàm khó a.
Tuy là nói đời này hắn có ba mươi phần trăm hi vọng tấn thăng Siêu Phàm.
Nhưng mà dù sao, cũng chỉ là hi vọng mà thôi, ngay tại Đại Tấn Đế quốc, mười chín tuổi Thất Trọng Võ Mạch đâu đâu cũng có. Thậm chí mười tám tuổi bát Trọng võ mạch cũng là không ít.
Thế nhưng những thiên tài đó hết hơn chín mươi phần trăm phải dừng bước tại Cửu trọng Võ Mạch cảnh.
Nói hắn có hi vọng đặt chân Siêu Phàm, đó cũng chỉ là hi vọng mà thôi.
Hắn biết, khả năng vô cùng nhỏ bé, nhưng mà bây giờ.
Hắn lại đắc tội với chân chính Siêu Phàm cường giả, không biết có còn sống mà rời đi không.
"Tiền bối! Người không biết không có tội! Xin người hãy buông tha bọn họ đi!" Lăng Phúc được Tô Diễm đỡ dậy, gian nan hướng Diệp Tử Phàm xin tha.
Có thể nói là trung thành và tận tâm.
"Hừ! Buông tha cho bọn họ. Như vậy uy nghiêm của Siêu Phàm còn đâu! " Diệp Tử Phàm đang ngắm nghía miếng ngọc được cho là Hỏa Linh Ngọc Tủy này, khi nghe Đại Hắc xác nhận đây chính là Hỏa Linh Ngọc Tủy thì tâm đã không còn sát ý, chỉ là khó chịu một chút thôi.
Lăng Phúc, Tô Diễm tuy là thấy Diệp Tử Phàm lấy đi Hồng Sắc Ngọc Bội nhưng lại không dám nói một câu.
Nói giỡn, mạng sống sắp không có, ai đi quan tâm ngoại vật kia chứ.
"Cầu xin tiền bối tha mạng!" Những tên Tô gia đệ tử bây giờ cũng đã biết mình vừa rồi chuẩn bị cùng ai "đánh nhau".
Cả đám quỳ trên mặt đất, mặt vàng như nghệ, đâu còn bóng dáng hung hăng như lúc ban đầu nữa chứ.
"Diệp các hạ, bọn họ cũng đã biết sai rồi, có thể cho tại hạ một chút mặt mũi, tha cho bọn chúng đi!" Đúng lúc này Bao Tính từ trong Đa Bảo các đi ra, theo sau còn có thị nữ Tiểu Quyên.
Nói thật, động tĩnh lớn như vậy, Bao Tính không biết mới là quái sự.
Ban đầu, hắn cũng không muốn xen vào chuyện này, ai bảo người của Tô gia tìm chết kia chứ. Nhưng sau, thấy Diệp Tử Phàm cũng không muốn giết bọn họ, nên hắn mới đứng ra mà thôi.
"Nga! Bao chấp sự quen biết đám người này? " Diệp Tử Phàm có chút ngạc nhiên hỏi.
"Cái này thì không! Nhưng mà Tô gia lão tổ, Tô Chấn Thạch chính là Bạch Ngân hội viên của Đa Bảo các, nên cũng có thừa một chút tình! " Bao Tính trả lời.
"Thì ra là như vậy! Nếu như Bao Chấp Sự đã ra mặt, chuyện này đến đây là thôi! Các ngươi đi đi!"
Diệp Tử Phàm phất tay nói.
"Đa tạ tiền bối không giết! " Lăng Phúc và Đám Tô gia đệ tử dập đầu nói.
"Đây là do Bao Chấp sự xin cho các ngươi, có cám ơn thì cũng là cảm ơn hắn đi!" Diệp Tử Phàm lãnh đạm nói.
"Đa tạ ơn cứu mạng của Bao Chấp sự!" Bọn họ lại quay sang tạ ơn Bao Tính.
"Được rồi, các ngươi đi đi!" Bao Tính xua tay, đuổi bọn họ đi.
Nghe vậy, bọn họ nào dám ở lại, lập tức dìu già dắt trẻ rời đi nơi này.
Bọn họ không muốn ở đây lâu, ai biết Diệp Tử Phàm đột nhiên đổi ý, đến lúc đó chết mới thật oan.
"Bao chấp sự! Chúng ta cũng là từ biệt tại đây! Đấu giá hội tái kiến! " nhìn bọn người của Tô gia đi xa Diệp Tử Phàm cũng đưa ra ý định cáo từ.
"Diệp các hạ đi thong thả! " Bao Tính cũng là ôm quyền đáp lại, đến khi Diệp Tử Phàm ngự không biến mất tại tầm mắt mới đi vào Đa Bảo các.
"Người cũng đã đi xa rồi! Ngươi còn đứng đó làm gì? " Vừa định nhất chân vào Đa Bảo các, thấy Tiểu Quyên vẫn là một bộ mặt hoa si, hắn không khỏi gắt.
"Vâng! Bao chấp sự, ta vào ngay! " Tiểu Quyên như là tỉnh hồn đáp, sau đó lập tức chạy theo.
...
Mặt Trời xuống núi, thiên Hoang đầy sao.
Mạc thành về đêm muôn sắc ánh đèn.
Nam Thành Tô gia.
"Gặp qua gia chủ, phụ thân!" Tô gia đại sảnh, Tô vấn cư cao chủ vị, phía dưới chính là Cửu trọng Võ mạch Lăng Phúc, và con của hắn Tô Diễm.
"Lăng khách khanh không cần đa lễ, người cũng là trong tộc trưởng lão, không cần phải hành lễ như vậy! " Nhìn thấy Lăng phúc này, trong lòng của hắn cũng rất là cảm khái.
Lúc trước khi nghe thị vệ bẩm báo mọi chuyện xảy ra sau.
Hắn là giật mình không nhẹ, phải biết Tô Diễm chẳng những là hi vọng của Tô gia, mà là con của hắn.
Hắn không giống như Diệp Hạo Thiên có đến ba đứa con, Tô Diễm chính là giọt máu duy nhất của hắn, không ngờ lần này hắn lại đi trêu chọc phải Siêu Phàm cường giả.
Lần này, nếu không có Lăng Phúc hiện thân kịp thời ngăn cản, có lẽ hắn đã đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.
"Lễ không thể bỏ, ngài chính là Tô gia gia chủ, mỗi tiếng nói cử động đều là đại biểu cho gia tộc uy nghiêm,!" Lăng Phúc cũng không có cậy công mà khinh chủ, hắn biết Tô Vấn khách khí với hắn chỉ vì hắn cứu Tô Diễm một mạng mà thôi.
Ân tình dù sao cũng sẽ qua, nếu hắn thất lễ, Tô Vấn bây giờ sẽ không nói gì, nhưng sau này sẽ bị thu sau tính sổ.
"Lão Lăng! Người nói xem, người này thật là Siêu Phàm cường giả?" Tô Vấn hỏi.
Hắn cũng không biết từ khi nào Mạc thành lại xuất hiện một vị còn trẻ Siêu Phàm cường giả.
"Gia chủ! Người này Siêu Phàm cường giả tuyệt đối không có sai, khí tức kia ta chỉ có gặp qua Tô tiền bối mà thôi. "Biết Tô Vấn nghi hoặc điều gì, Lăng Phúc chắc chắn hồi đáp.
"Còn nữa, ta chính mắt nhìn thấy Bao chấp sự đối với hắn tương đối khách khí, như là đồng cấp giống như, ta có thể sai lầm, nhưng Bao chấp sự tuyệt đối sẽ không có nhìn nhầm! "
"Nói vậy, đối phương chính là Siêu Phàm cường giả không sai! Nhưng tại sao lại có thể tha cho tiểu Diễm và các ngươi, theo ta biết Siêu Phàm cường giả cũng không dễ nói chuyện a?" Tô Vấn hỏi.
"Gia chủ! Có lẽ là do Bao chấp sự ra mặt, cho nên đối phương mới tha cho chúng ta một con ngựa!"
Lăng Phúc có chút không chắc chắn trả lời.
"Có lẽ là như vậy! Chuyện lần này ngươi lập được công lao, đi vào gia tộc lĩnh mười viên Bồi khí đan và một cây Linh dược đi!" dừng lại một chút, hắn quay sang còn cung kính Tô Diễm:" Lần này tuy là Tô Mang có lỗi, nhưng mà người là lão đại có tu vi cao nhất lại không phân biệt được đối phương cường đại, ta phạt ngươi vào Hỏa Dương động bế quan một tháng!"
"Vâng! Đa tạ gia chủ, phụ thân!" cả hai người khom lưng đáp.
"Hai ngươi lui ra đi! " Tô Vấn vẩy tay cho bọn họ lui ra.
Chờ cho bọn họ cáo từ Tô Vấn bỗng nhiên hỏi.
"Hành Vân! Ngươi nghĩ chuyện này thế nào? "
"Gia chủ! Theo ta thấy vị Siêu Phàm cường giả này ban đầu thật có ý định giết hết người của Tô gia chúng ta, theo sau Lăng khách khanh xuất hiện nên mới thay đổi chủ ý! " Tô Hành Vân từ sau bứt bình phong đi ra, hướng Tô Vấn thi lễ nói.
"Xem ra, ngươi cũng là nghĩ như vậy! Lần này ta thật sự thiếu Lăng Phúc một đại nhân tình! "Tô Vấn là Tô gia chủ, theo lời kể lại thì hắn cũng đã đoán được bảy tám phần.
Có lẽ cảm thấy Lăng Phúc trung thành và tận tâm nên vị Siêu Phàm cường giả này mới động lòng trắc ẩn cũng nên.
"Gia chủ! Cũng có thể đối phương đối với Hỏa Linh Ngọc có hứng thú, cho nên mới tha cho bọn họ cũng nên! "Ngẫm một lúc, Tô Hành Vân lại nói ra cảm nghĩ của mình.
"Hỏa Linh Ngọc sao? Không thể nào? Viên kia Hỏa Linh ngọc chính là ta tại Đa Bảo các mua được, giá của nó cũng chỉ có mấy ngàn kim tệ mà thôi, làm sao Siêu Phàm cường giả có hứng thú với nó được chứ! "Tô Vấn không tin nói.
Viên Hỏa Linh ngọc chính là hắn tư Đa Bảo các mua sắm, lúc cầm trên tay cảm thấy nó rất là ấm áp, thích hợp với Viêm Nguyên Linh quyết tu hành.
Cho nên hắn mới mua về đưa cho Tô Diễm, lúc đó trên kệ hắn phát hiện còn hai viên giống như vậy nữa.
Đây cũng không phải hàng quý trọng gì.
"Có lẽ cũng là do thuộc hạ đa tâm!" Tô Hành Vân cũng nghĩ là như vậy, Siêu Phàm cường giả sẽ không vì mấy ngàn kim tệ mà thay đổi quyết định của mình.
"Nhiệm vụ của ngươi bây giờ là phải cho người dò la hành tung của vị Siêu Phàm cường giả nọ! Dặn dò trong tộc không được đắc tội với hắn, chỉ khi gia tộc lão tổ của chúng ta xuất quan mới thôi " Tô Vấn ra lệnh, vào thời gian này, hắn cũng không muốn gia tộc trêu chọc phải một cường địch.
"Vâng gia chủ! Thuộc hạ đã cho người họa bức ảnh của hắn, phát cho tất cả thành viên gia tộc, cũng đã căn dặn mọi người không cần đắc tội với hắn!"
"Người làm không sai!" Tô Vấn hài lòng nói, hắn chính là thích sự cẩn trọng của Tô Hành Vân nên mới đưa hắn lên vị trí quản gia.
"Chủ nhân! Nếu ta đoán không sai, đó chính là Hỏa Linh Ngọc Tủy a! Có nó cộng thêm nhị cấp yêu đan, ngài có thể tu thành đệ nhị trọng Hỗn Độn Bá Thần Quyết mà không cần đến một tháng sau thời gian!" Đại Hắc âm thanh cũng rất kích động.
"Hỏa Linh Ngọc Tủy, Hỗn Độn Bá Thần Quyết đệ nhị trọng? "Diệp Tử Phàm trố mắt kinh ngạc.
Thay vào đó là vẻ mặt mừng như điên, có thể sớm hơn một tháng ai lại muốn để tháng sau chứ.
Có thể tiết kiệm một tháng, hắn có thể làm bao nhiêu việc.
"Tiểu Tử! Không có mắt hay sao? Lập tức cút đi!"Tô Mang đang có một bụng tức, không có chỗ phát tiết, bây giờ lại thấy Diệp Tử Phàm trố mắt nhìn bọn họ.
Hắn sao lại không giận, tại Mạc thành này ai còn không biết bọn họ là người Tô gia.
Lại còn dám trố mắt nhìn bọn họ, không phải muốn chết sao.
"Hừ! Muốn chết! "
"A! Phốc! "
Diệp Tử Phàm hừ lạnh một tiếng, tên Tô Mang thiếu niên này đã bay xa hơn mười mét, thổ huyết, không rõ sống chết.
Hắn đang nghĩ cách làm sao thu thập bọn họ, không ngờ tên tiểu Tử này lại nhảy ra,đỡ phí không ít công sức.
Tám đại thế lực lớn có cấm, Siêu Phàm cảnh không tại thành thị động thủ.
Nhưng nếu như người khác khiêu khích thì lại khác.
Cường giả cũng có tôn nghiêm.
Nhất là Siêu Phàm cảnh cường giả, nếu như Võ Mạch cảnh chủ động trêu chọc, Siêu Phàm cảnh có thể mạt sát Võ Mạch cảnh mà không phải chịu bất cứ trách nhiệm gì.
Siêu Phàm không thể nhục.
Những tên bị chết đi cũng chỉ trách mình xui xẻo.
"Cái gì? Tại sao có thể như vậy? "
"Dám đánh người của Tô gia! Người chán sống rồi! "
"Đúng vậy! Hắn nghĩ mình là cửu trọng cao thủ hay sao!"
"Xông lên giết chết hắn! "
Một đám Tô gia đệ tử tràn đầy khiếp sợ,không đợi Tô Diễm lên tiếng, nhao nhao nói.
"Các vị thiếu gia! Lập tức dừng tay!"
Đang lúc những tên thanh thiếu niên này cùng Tô Diễm muốn lao lên liều mạng.
Một bóng đen xuất hiện, chặn ngay giữa Tô gia Đệ tử và Diệp Tử Phàm, khoảng cách song phương chưa đầy năm mét.
Hắn phất tay lên, chỉ thoáng chốc mười mấy tên tô gia đệ tử, kể cả Tô Diễm đều lui xa ba bước.
"Phúc bá! Có chuyện gì? Tại sao ngài lại ngăn cản chúng ta!" Tô Diễm ổn định lại thân hình, lên tiếng chất vấn.
Người đến Tô Diễm nhận ra, gia tộc khách khanh trưởng lão, Lăng Phúc.
Lăng Phúc cũng không phải là người của Tô gia, hắn xuất thân từ tán tu, sau vì tài nguyên tu luyện mới gia nhập Tô gia.
Tu vi Võ Mạch cửu trọng cảnh giới cường giả, âm thầm đi theo bảo hộ hắn an toàn.
Chỉ khi tánh mạng của hắn gặp uy hiếp mới có thể xuất thủ.
Lúc nãy, hắn cùng người của Diệp gia động thủ cũng không thấy Phúc bá xuất thủ.
Nhưng mà bây giờ, hắn lại xuất thủ, không phải là giáo huấn đối phương, mà là với người của mình.
Thử hỏi hắn sao không giận cho được.
"Thiếu gia! Ta là đang cứu ngươi a": Phúc bá trong lòng thở dài.
Vừa rồi, Đối phương còn không có ra tay, chỉ hừ một tiếng, Tô Mang đã bay xa hơn mười mét.
Thực lực này so với Cửu trọng võ mạch Lăng Phúc hắn còn cường đại hơn a.
Hắn muốn đánh bại Tô Mang, chỉ cần phất tay một cái, chân khí ngoại phóng là có thể làm được như vậy.
Nhưng chỉ hừ nhẹ một tiếng mà khiến cho Võ Mạch tam trọng Tô Mang bay xa,hắn tự nhận mình còn làm không được.
Nhất là khi hắn dùng Linh giác điều tra tu vi của đối phương khi, hắn đã kinh một thân mồ hôi lạnh.
Lăng Phúc bây giờ ánh mắt co rút, toàn thân chân khí vận chuyển, cả người như lâm phải đại địch.
Vừa rồi Tô Mang lên khiêu khích đối phương, hắn cũng không có ngăn cản!
Tại Hạnh Hoa lâu, mấy vị thiếu gia đã một lần chịu nhục.
Cũng cần có người phát tiết. Cho nên hắn cũng không có ngăn cản.
Không ngờ, lần này đá phải tấm thép.
Hắn không có kém kiến thức như Tô Diễm. Từ đối phương trên người, hắn không có cảm ứng được nội khí hoặc là chân khí dao động, xảy ra hiện tượng này, cũng chỉ có hai khả năng.
Một là đối phương chỉ là một người bình thường, hai là một vị tuyệt đỉnh cao thủ. Thậm chí là Siêu Phàm cảnh cường giả.
Khả năng thứ nhất hắn đã loại trừ, người bình thường không thể hừ một tiếng làm cho Tam Trọng Võ Mạch bay xa hơn mười mét.
Chỉ còn lại khả năng thứ hai, Đối phương là tuyệt đỉnh cao thủ, rất có thể là Siêu Phàm cảnh cường giả.
Vì chỉ có Cửu trọng Võ Mạch, lấy hắn Cửu trọng Võ Mạch tuyệt đối có thể cảm nhận được.
Hắn có nghe nói, Siêu Phàm cảnh có đủ mọi Thần thông, thậm chí một số lão quái vật vì muốn mình trẻ ra, không tiết tiền mua sắm nhị phẩm Dưỡng Nhan đan làm cho mình trẻ lại như thời niên thiếu.
Đừng nhìn đối phương còn trẻ, không chừng đã sống mấy trăm năm lâu.
"Vãn bối Lăng Phúc! Ra mắt tiền bối! " Lăng Phúc đã nghĩ tới khả năng kia, cho nên hắn mới ra tay ngăn cản.
Bây giờ còn chấp vãn bối cung kính hành lễ.
Trong lòng của hắn run sợ a, vừa rồi tuy chỉ là một mình Tô Mang khiêu khích vị tiền bối kia, nhưng tất cả bọn họ đều là người Tô gia a.
Nếu như vị tiền bối này tức giận, có thể giải quyết hết bọn họ. Phải biết đây chính là bọn họ gây sự trước a, khiêu khích một vị Siêu Phàm cường giả,bọn họ chết cũng là bạch chết, luật pháp của Thiên Hoang sẽ không chế tài vị cường giả này.
Lần này, trong lòng của hắn thật không có đế, không biết có thể vượt qua được một kiếp này hay không.
Siêu Phàm cường giả tính tình thất thường, không cẩn thận, mạng già của mình phải bàn giao tại đây, hắn có chút hối hận năm xưa gia nhập Tô gia.
Lăng Phúc khom người thi lễ, mồ hôi lại tuôn ước cả người, thậm chí lỗ chân lông còn tràn ra máu tươi. Cả người sắp trở thành huyết nhân.
Nhưng mà hắn cũng không dám đứng lên.
Diệp Tử Phàm không có nói chuyện, thân thể hắn phát ra uy áp thuộc về Siêu Phàm cường giả mới có được khí tức.
Tuy là không nhiều, nhưng nhiêu đó cũng đã làm cho vị Phúc bá này chịu không nổi.
Nói thật, vừa rồi hắn thật có ý định tiễn Tô Diễm đám người này đi về Tây Thiên.
Nhưng không ngờ, đến phút cuối lại chạy ra một tên Trình Giảo Kim.
Vừa xuất hiện lại là cung cung, kính kính, làm cho trong lòng của hắn sát ý vừa xuất hiện lại tắc đi.
Hắn cũng đang mang một bụng tức, vì vậy mới lấy khí thế trừng phạt cái tên không biết điều này.
"Ngươi ẩn trốn thì cứ trốn tiếp đi! Ta cũng không có tìm ngươi phiền phức, ngươi xuất hiện làm gì khiến ta khó xử kia chứ ". Trong lòng của hắn oán thầm.
"Đứng lên đi!" Dường như biết tên Lăng Phúc này sắp chịu không nổi, hắn đã thu lại khí thế.
"Tạ... Tạ...ơn tiền bối không giết! " nói xong, cả người của hắn như là thoát lực, ngã xuống dưới nền đất. Trên miệng tràn đầy máu tươi.
"Phúc Bá! Người không sao chứ? " Tô Diễm cố nén nội tâm khiếp sợ, cả người run rẩy đi từng bước đến đỡ Lăng Phúc lên.
Bây giờ sao hắn còn không hiểu mình đang đối mặt với ai.
Đó chính là Siêu Phàm cường giả a.
Trước đây, hắn thường nghe Võ Mạch và Siêu Phàm thực lực khác xa một trời một vực, hắn cũng không tin tưởng lắm, nhất là chứng kiến trong tông môn chân truyền đệ tử sư huynh, một chiêu phá tan mười mét đại thạch, một kiếm trãm cửu trọng yêu thú.
Hắn thấy Siêu Phàm cho dù có lợi hại hơn thì cũng không mạnh hơn bao nhiêu.
Bây giờ, thấy Phúc bá đường đường là Cửu trọng cường giả, đối với Siêu Phàm không một tia phản kháng, thậm chí đối phương chỉ cần phát ra khí thế thôi, cũng đã làm cho Phúc bá mất nửa cái mạng.
Hắn biết mình đã sai, hơn nữa còn là sai thái quá, Siêu Phàm cường giả đâu chỉ cường hơn Võ Mạch gấp mười, trăm lần.
Mà đó la khoảng cách thiên địa chi gian a, cho dù càng nhiều Võ Mạch cảnh cũng tuyệt đối không thể là Siêu Phàm cường giả đối thủ.
Bây giờ, hắn đã biết gia tộc không tiếc khuynh đảo tài nguyên cho mình sử dụng là tại vì sao rồi.
Không phải mong có một ngày hắn cũng có được thực lực như vị cường giả này sao.
Tuy vậy muốn đột phá Siêu Phàm khó a.
Tuy là nói đời này hắn có ba mươi phần trăm hi vọng tấn thăng Siêu Phàm.
Nhưng mà dù sao, cũng chỉ là hi vọng mà thôi, ngay tại Đại Tấn Đế quốc, mười chín tuổi Thất Trọng Võ Mạch đâu đâu cũng có. Thậm chí mười tám tuổi bát Trọng võ mạch cũng là không ít.
Thế nhưng những thiên tài đó hết hơn chín mươi phần trăm phải dừng bước tại Cửu trọng Võ Mạch cảnh.
Nói hắn có hi vọng đặt chân Siêu Phàm, đó cũng chỉ là hi vọng mà thôi.
Hắn biết, khả năng vô cùng nhỏ bé, nhưng mà bây giờ.
Hắn lại đắc tội với chân chính Siêu Phàm cường giả, không biết có còn sống mà rời đi không.
"Tiền bối! Người không biết không có tội! Xin người hãy buông tha bọn họ đi!" Lăng Phúc được Tô Diễm đỡ dậy, gian nan hướng Diệp Tử Phàm xin tha.
Có thể nói là trung thành và tận tâm.
"Hừ! Buông tha cho bọn họ. Như vậy uy nghiêm của Siêu Phàm còn đâu! " Diệp Tử Phàm đang ngắm nghía miếng ngọc được cho là Hỏa Linh Ngọc Tủy này, khi nghe Đại Hắc xác nhận đây chính là Hỏa Linh Ngọc Tủy thì tâm đã không còn sát ý, chỉ là khó chịu một chút thôi.
Lăng Phúc, Tô Diễm tuy là thấy Diệp Tử Phàm lấy đi Hồng Sắc Ngọc Bội nhưng lại không dám nói một câu.
Nói giỡn, mạng sống sắp không có, ai đi quan tâm ngoại vật kia chứ.
"Cầu xin tiền bối tha mạng!" Những tên Tô gia đệ tử bây giờ cũng đã biết mình vừa rồi chuẩn bị cùng ai "đánh nhau".
Cả đám quỳ trên mặt đất, mặt vàng như nghệ, đâu còn bóng dáng hung hăng như lúc ban đầu nữa chứ.
"Diệp các hạ, bọn họ cũng đã biết sai rồi, có thể cho tại hạ một chút mặt mũi, tha cho bọn chúng đi!" Đúng lúc này Bao Tính từ trong Đa Bảo các đi ra, theo sau còn có thị nữ Tiểu Quyên.
Nói thật, động tĩnh lớn như vậy, Bao Tính không biết mới là quái sự.
Ban đầu, hắn cũng không muốn xen vào chuyện này, ai bảo người của Tô gia tìm chết kia chứ. Nhưng sau, thấy Diệp Tử Phàm cũng không muốn giết bọn họ, nên hắn mới đứng ra mà thôi.
"Nga! Bao chấp sự quen biết đám người này? " Diệp Tử Phàm có chút ngạc nhiên hỏi.
"Cái này thì không! Nhưng mà Tô gia lão tổ, Tô Chấn Thạch chính là Bạch Ngân hội viên của Đa Bảo các, nên cũng có thừa một chút tình! " Bao Tính trả lời.
"Thì ra là như vậy! Nếu như Bao Chấp Sự đã ra mặt, chuyện này đến đây là thôi! Các ngươi đi đi!"
Diệp Tử Phàm phất tay nói.
"Đa tạ tiền bối không giết! " Lăng Phúc và Đám Tô gia đệ tử dập đầu nói.
"Đây là do Bao Chấp sự xin cho các ngươi, có cám ơn thì cũng là cảm ơn hắn đi!" Diệp Tử Phàm lãnh đạm nói.
"Đa tạ ơn cứu mạng của Bao Chấp sự!" Bọn họ lại quay sang tạ ơn Bao Tính.
"Được rồi, các ngươi đi đi!" Bao Tính xua tay, đuổi bọn họ đi.
Nghe vậy, bọn họ nào dám ở lại, lập tức dìu già dắt trẻ rời đi nơi này.
Bọn họ không muốn ở đây lâu, ai biết Diệp Tử Phàm đột nhiên đổi ý, đến lúc đó chết mới thật oan.
"Bao chấp sự! Chúng ta cũng là từ biệt tại đây! Đấu giá hội tái kiến! " nhìn bọn người của Tô gia đi xa Diệp Tử Phàm cũng đưa ra ý định cáo từ.
"Diệp các hạ đi thong thả! " Bao Tính cũng là ôm quyền đáp lại, đến khi Diệp Tử Phàm ngự không biến mất tại tầm mắt mới đi vào Đa Bảo các.
"Người cũng đã đi xa rồi! Ngươi còn đứng đó làm gì? " Vừa định nhất chân vào Đa Bảo các, thấy Tiểu Quyên vẫn là một bộ mặt hoa si, hắn không khỏi gắt.
"Vâng! Bao chấp sự, ta vào ngay! " Tiểu Quyên như là tỉnh hồn đáp, sau đó lập tức chạy theo.
...
Mặt Trời xuống núi, thiên Hoang đầy sao.
Mạc thành về đêm muôn sắc ánh đèn.
Nam Thành Tô gia.
"Gặp qua gia chủ, phụ thân!" Tô gia đại sảnh, Tô vấn cư cao chủ vị, phía dưới chính là Cửu trọng Võ mạch Lăng Phúc, và con của hắn Tô Diễm.
"Lăng khách khanh không cần đa lễ, người cũng là trong tộc trưởng lão, không cần phải hành lễ như vậy! " Nhìn thấy Lăng phúc này, trong lòng của hắn cũng rất là cảm khái.
Lúc trước khi nghe thị vệ bẩm báo mọi chuyện xảy ra sau.
Hắn là giật mình không nhẹ, phải biết Tô Diễm chẳng những là hi vọng của Tô gia, mà là con của hắn.
Hắn không giống như Diệp Hạo Thiên có đến ba đứa con, Tô Diễm chính là giọt máu duy nhất của hắn, không ngờ lần này hắn lại đi trêu chọc phải Siêu Phàm cường giả.
Lần này, nếu không có Lăng Phúc hiện thân kịp thời ngăn cản, có lẽ hắn đã đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.
"Lễ không thể bỏ, ngài chính là Tô gia gia chủ, mỗi tiếng nói cử động đều là đại biểu cho gia tộc uy nghiêm,!" Lăng Phúc cũng không có cậy công mà khinh chủ, hắn biết Tô Vấn khách khí với hắn chỉ vì hắn cứu Tô Diễm một mạng mà thôi.
Ân tình dù sao cũng sẽ qua, nếu hắn thất lễ, Tô Vấn bây giờ sẽ không nói gì, nhưng sau này sẽ bị thu sau tính sổ.
"Lão Lăng! Người nói xem, người này thật là Siêu Phàm cường giả?" Tô Vấn hỏi.
Hắn cũng không biết từ khi nào Mạc thành lại xuất hiện một vị còn trẻ Siêu Phàm cường giả.
"Gia chủ! Người này Siêu Phàm cường giả tuyệt đối không có sai, khí tức kia ta chỉ có gặp qua Tô tiền bối mà thôi. "Biết Tô Vấn nghi hoặc điều gì, Lăng Phúc chắc chắn hồi đáp.
"Còn nữa, ta chính mắt nhìn thấy Bao chấp sự đối với hắn tương đối khách khí, như là đồng cấp giống như, ta có thể sai lầm, nhưng Bao chấp sự tuyệt đối sẽ không có nhìn nhầm! "
"Nói vậy, đối phương chính là Siêu Phàm cường giả không sai! Nhưng tại sao lại có thể tha cho tiểu Diễm và các ngươi, theo ta biết Siêu Phàm cường giả cũng không dễ nói chuyện a?" Tô Vấn hỏi.
"Gia chủ! Có lẽ là do Bao chấp sự ra mặt, cho nên đối phương mới tha cho chúng ta một con ngựa!"
Lăng Phúc có chút không chắc chắn trả lời.
"Có lẽ là như vậy! Chuyện lần này ngươi lập được công lao, đi vào gia tộc lĩnh mười viên Bồi khí đan và một cây Linh dược đi!" dừng lại một chút, hắn quay sang còn cung kính Tô Diễm:" Lần này tuy là Tô Mang có lỗi, nhưng mà người là lão đại có tu vi cao nhất lại không phân biệt được đối phương cường đại, ta phạt ngươi vào Hỏa Dương động bế quan một tháng!"
"Vâng! Đa tạ gia chủ, phụ thân!" cả hai người khom lưng đáp.
"Hai ngươi lui ra đi! " Tô Vấn vẩy tay cho bọn họ lui ra.
Chờ cho bọn họ cáo từ Tô Vấn bỗng nhiên hỏi.
"Hành Vân! Ngươi nghĩ chuyện này thế nào? "
"Gia chủ! Theo ta thấy vị Siêu Phàm cường giả này ban đầu thật có ý định giết hết người của Tô gia chúng ta, theo sau Lăng khách khanh xuất hiện nên mới thay đổi chủ ý! " Tô Hành Vân từ sau bứt bình phong đi ra, hướng Tô Vấn thi lễ nói.
"Xem ra, ngươi cũng là nghĩ như vậy! Lần này ta thật sự thiếu Lăng Phúc một đại nhân tình! "Tô Vấn là Tô gia chủ, theo lời kể lại thì hắn cũng đã đoán được bảy tám phần.
Có lẽ cảm thấy Lăng Phúc trung thành và tận tâm nên vị Siêu Phàm cường giả này mới động lòng trắc ẩn cũng nên.
"Gia chủ! Cũng có thể đối phương đối với Hỏa Linh Ngọc có hứng thú, cho nên mới tha cho bọn họ cũng nên! "Ngẫm một lúc, Tô Hành Vân lại nói ra cảm nghĩ của mình.
"Hỏa Linh Ngọc sao? Không thể nào? Viên kia Hỏa Linh ngọc chính là ta tại Đa Bảo các mua được, giá của nó cũng chỉ có mấy ngàn kim tệ mà thôi, làm sao Siêu Phàm cường giả có hứng thú với nó được chứ! "Tô Vấn không tin nói.
Viên Hỏa Linh ngọc chính là hắn tư Đa Bảo các mua sắm, lúc cầm trên tay cảm thấy nó rất là ấm áp, thích hợp với Viêm Nguyên Linh quyết tu hành.
Cho nên hắn mới mua về đưa cho Tô Diễm, lúc đó trên kệ hắn phát hiện còn hai viên giống như vậy nữa.
Đây cũng không phải hàng quý trọng gì.
"Có lẽ cũng là do thuộc hạ đa tâm!" Tô Hành Vân cũng nghĩ là như vậy, Siêu Phàm cường giả sẽ không vì mấy ngàn kim tệ mà thay đổi quyết định của mình.
"Nhiệm vụ của ngươi bây giờ là phải cho người dò la hành tung của vị Siêu Phàm cường giả nọ! Dặn dò trong tộc không được đắc tội với hắn, chỉ khi gia tộc lão tổ của chúng ta xuất quan mới thôi " Tô Vấn ra lệnh, vào thời gian này, hắn cũng không muốn gia tộc trêu chọc phải một cường địch.
"Vâng gia chủ! Thuộc hạ đã cho người họa bức ảnh của hắn, phát cho tất cả thành viên gia tộc, cũng đã căn dặn mọi người không cần đắc tội với hắn!"
"Người làm không sai!" Tô Vấn hài lòng nói, hắn chính là thích sự cẩn trọng của Tô Hành Vân nên mới đưa hắn lên vị trí quản gia.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook