Định Kiến
Chương 87

Nghiêm Mạc ôn nhu hôn mặt y, cánh môi mềm mại lành lạnh, cẩn thận vuốt lên mỗi một tấc trên da thịt, cố gắng xoá đi ấn đường đang nhíu chặt.

Đã lâu rồi hắn không được nhìn Hứa Khiêm ở khoảng cách gần như thế, chỉ vào thời điểm này, cũng chỉ có vào thời điểm này... Hắn mới có thể giống như trước kia, hôn môi, đụng chạm... nắm giữ được người này.

"Hứa ca... tôi sẽ không cút đâu, anh nói tôi có chỗ nào sai, tôi sẽ sửa đổi, tôi muốn chăm sóc anh, muốn đối xử tốt với anh." Hắn gằn từng chữ, chăm chú mà thâm tình: "Anh biết tôi sẽ không nói dối, tôi sẽ làm được."

Hứa Khiêm chậm rãi mở mắt ra, đáy mắt rất bình tĩnh, "Tôi nói thẳng vậy... Nghiêm Mạc, thật ra nguyên nhân chủ yếu của chuyện này không nằm ở cậu, nhưng đầu óc và con người của tôi đặc biệt nhỏ mọn, tôi rất sĩ diện, bây giờ vừa nhìn thấy cậu thì đầy đầu đều là việc trước đây tôi đã bị coi thường thế nào, vậy quá phiền chán đi." Cũng không phải là không có rất nhiều phương thức theo đuổi ngọt ngào và ôn nhu, mà nếu y thật sự khéo léo bày tỏ hảo cảm của mình mà không phải lần lượt buộc đối phương phải chọn lựa, nếu như y hoà nhã chọn chờ đợi mà không phải là chọn khắp nơi lấy lòng... Nếu thế thì y đã không phải là Hứa Khiêm, Hứa Khiêm là một tên vừa phô trương vừa ngạo mạn, y có thể nhẫn nại nhất thời, nhưng nếu là thời gian dài, y tuyệt đối sẽ là người bùng nổ trước tiên.

"Con người tôi tật xấu không ít, nhưng đối với cậu, tôi không thẹn với lương tâm. Nếu như bây giờ cậu không quấn lấy tôi thì có thể sau một năm rưỡi nữa, chúng ta còn có thể thỉnh thoảng gặp mặt làm bạn nhậu. Nhưng như cậu bây giờ... Cậu không cảm thấy buồn cười hay sao? Lời xin lỗi của cậu, lòng tốt của cậu, đối với tôi hôm nay mà nói là không đáng một đồng, cổ phiếu còn có lúc bị dừng phiên giao dịch, bây giờ cậu khóc nói tôi cho cậu chút thời gian, ai sẽ trả lại cho tôi thời gian đây? Nếu cậu thật có khả năng, cũng đừng con mẹ nó khóc lóc trước mặt tôi, tự mình tìm xó xỉnh nào đó suy nghĩ hướng ra đi, cậu làm gì tôi không xen vào, nhưng tôi sẽ không cho cậu bất kỳ hứa hẹn nào hết." Y nhấn mạnh hai chữ, chìa tay đẩy một cái, "Bây giờ, để tôi đứng dậy."

Lệ nơi khoé mắt đã khô, kéo da hơi căng lên, Nghiêm Mạc nhắm mắt lại, ôm Hứa Khiêm ngồi trên ghế salon, vòng lấy cái eo gầy gò của đối phương từ phía sau. Chôn đầu nơi gáy nhẹ nhàng ngửi. Hắn gần như cầu khẩn nói, Hứa ca, để cho tôi ôm thêm một chốc thôi, chỉ một chốc thôi...

Mà lúc này, người kia cũng không giãy giụa nữa.

Hưởng thụ nhiệt độ ấm áp hiếm có này, Nghiêm Mạc khom lưng ôm lấy Hứa Khiêm, mang y tới phòng vẽ để y nhìn thấy tác phẩm chưa hoàn thành kia. Vì bức hoạ này mà hắn đã hao hết tâm sức, tài nghệ của hắn cũng thuộc trình độ cao nhất hiện nay, ngòi bút lưu loát, chỉ liếc mắt đã cực kì hấp dẫn ánh mắt của Hứa Khiêm, y gần như si mê nhìn nụ cười như hoa của cô gái trẻ tuổi trong hình, cảm thấy vành mắt nóng lên.

Nghiêm Mạc đặt hai tay trên vai y, lúc này khom người xuống, mập mờ dán vào lỗ tai y: "Anh chỉ mới thấy tác phẩm đang dở dang thôi đấy, cách ngày hoàn thành còn xa lắm... Anh nói nó là liên hệ duy nhất giữa chúng ta, tôi sẽ tận hết khả năng vẽ nó thật hoàn mỹ."

Hứa Khiêm ừ một tiếng, "Tôi sẽ dựa vào giá thị trường trả thù lao cho cậu gấp ba lần, phiền cậu rồi."

Nghiêm Mạc hơi thất vọng cúi đầu xuống, "Hứa ca, anh biết thứ tôi muốn cũng không phải là tiền..."

"Thứ tôi có thể đưa cậu chỉ có tiền." Hứa Khiêm lạnh nhạt nhìn hắn, "Suy cho cùng thì thứ tôi không thiếu nhất chính là cái này."

Đối phương không nói gì thêm, Hứa Khiêm đẩy bàn tay mà hắn đang đặt trên vai ra, tự mình đứng dậy, khập khễnh đi ra ngoài.

Nghiêm Mạc vội vàng đuổi theo, muốn đưa tay ôm lấy, bị Hứa Khiêm trừng mắt lại, "Đưa tôi về bệnh viện."

"Hứa ca, anh thật sự không ở đây một đêm sao? Sáng sớm mai tôi sẽ làm bữa sáng cho anh..."

Hứa Khiêm cắt ngang hắn, "Nếu cậu thật muốn tốt cho toi, trước hết phải tôn trọng mong muốn của tôi đã."

"... Được." Nghiêm Mạc suy nghĩ một chút, nói bổ sung" "Vậy sáng mai tôi bới cho anh ăn, anh muốn ăn gì?"

Hứa Khiêm liếc mắt, không trả lời.

Sáng sớm hôm sau, lúc Kỷ Văn Hàn tới đã thấy y tá đem cháo nóng hổi vào trong, tối qua cậu cứ lo lắng mãi, sáng dậy còn chưa kịp ăn cơm, bây giờ nhìn thấy cà mèn inox quen thuộc kia, trong lòng hơi kích động, vội vàng đi lên phía trước, "Ai ya, để tôi đem vào được rồi."

Hôm qua Hứa Khiêm ngủ muộn, bây giờ vẫn còn hơi mơ mơ màng màng, nằm úp sấp trong chăn coi điện thoại di động, chợt nghe tiếng cửa mở ra, Kỷ Văn Hàn đem cái túi tới, "Hứa ca rời giường thôi, em đem gói sủi cảo và cánh gà mà anh thích ăn nhất đền nè, chờ tí nữa nguội ăn không ngon."

Cậu đặt mông ngồi ở mép giường, đặt đồ trong tay trên bàn, "Aiz, người thần bí trước kia lại đến đưa đồ ăn cho anh, anh đừng có nói chứ mấy ngày không gặp làm em rất nhớ hắn."

HỨa Khiêm liếc nhìn cậu một cái, "Em là quỷ chết đói đầu thai hả? Sao tham thế, coi chừng bị người ta lợi dụng bán đi đấy."

Kỷ Văn Hàn ngượng nùng gãi tóc, đáp trả lại: "Dân dĩ thực vi thiên* thôi mừ, hơn nữa người em vẫn còn đang lớn..."

(*Dân dĩ thực vi thiên: có nguồn gốc xuất xứ từ "Sử ký – Lệ Thực Kỳ Lục Giả Liệt Truyện 史記•酈食其陸賈列傳", trong đó có câu nói rằng: "Vương giả dĩ dân vi thiên, nhi dân dĩ thực vi thiên -王者以民為天,而民以食為天" (tạm dịch: Bậc quân vương lấy dân làm điều tiên quyết để tồn tại, và dân thì lấy sự ăn làm điều quan trọng hàng đầu". Thiên: ở đây có nghĩa là cái tối quan trọng để tồn tại."

Hứa Khiêm cười vài tiếng, không tiếp tục so đo với con nít nữa, y chậm rãi bò dậy trên giường, "Em ăn trước đi, anh đi rửa mặt một chút."

Kỷ Văn Hàn cũng không khách sáo với y, nhanh chóng tách đũa ra, vừa mới chuẩn bị ăn liền đột nhiên nghe tiếng gõ cửa, cậu cứ tưởng là y tá đi kiểm tra phòng, cắn chiếc đũa đi tới mở cửa, kết quả đập vào mắt là Nghiêm Mạc.

Nhắc tới cũng vừa khéo, sáng nay sau khi Nghiêm Mạc đến bệnh viên đưa đồ ăn xong liền đi tới gần đó kiểm tra thương tích ở thắt lưng, xếp hàng tốn không ít thời gian, mới vừa quay lại nên muốn thăm Hứa Khiêm một tí, liền nhìn thấy một màn như vậy... Hắn nheo mắt lại, nhìn cà mèn ở phía sau bị mở ra, cùng với vẻ mặt rất ư chi là dĩ nhiên của Kỷ Văn Hàn, lửa giận từ từ bốc lên.

Kỷ Văn Hàn híp mắt lại, "Anh tới làm gì? Đánh nhau hả?"

Nghiêm Mạc hít sâu một hơi, "Đồ ăn mấy ngày này tôi đưa tới... đều cho cậu ăn?"

Kỷ Văn Hàn sửng sốt một chút, lại quay đầu nhìn cà mèn thơm nức mũi kia, hơi chột dạ. Nhưng nghĩ đây là làm theo ý của Hứa Khiêm liền thẳng sống lưng lại, "Vậy thì thế nào?"

Nghiêm Mạc tức giận nói không ra lời, trong lòng vừa đau lòng vừa khổ sở... Nhưng rốt cuộc hắn đã hiểu được tâm tình của Hứa Khiêm lúc mình tặng bức tranh cho Văn Bân, loại đau đơn khi rõ ràng bị khinh rẻ, bị cự tuyệt này thật sự đả kích lòng tự ái của hắn.

Hứa Khiêm nghe được tiếng động bên ngoài, khập khễnh đi ra, nhìn thấy hai người liền nhíu mày lại. "Các người ở cửa làm gì vậy? Không ngại mất mặt hả?"

Kỷ Văn Hàn bĩu môi lùi về sau mấy bước, Nghiêm Mạc muốn vào theo, bị cậu đánh một cái đẩy ra, "Hứa ca không phải nói với anh."

"Cút!" Nghiêm Mạc cũng giận lên, dùng bả vai đẩy mạnh cậu một cái, Kỷ Văn Hàn không ngờ đối phương dùng lực lớn vậy, không phòng bị nên bị đẩy lùi mấy bước về phía sau, đụng phải giường phát ra một tiếng ầm vang lên.

Hứa Khiêm đệch một tiếng, "Ai cho cậu ra tay vậy?"

Hết chương 87

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương