Định Kiến
-
Chương 85
Hầu kết Nghiêm Mạc giật giật, hắn cắn môi lại, không nói lời nào đi vòng đến sau lưng Hứa Khiêm, đẩy xe lăn.
Hứa Khiêm mắng "đệch", bật người muốn đứng dậy liền bị Nghiêm Mạc dùng lực đè xuống xe lăn không động đậy được, dù sao cũng là trước mặt mọi người, hai người vờn nhau phen này đã hấp dẫn không ít ánh mắt, Nghiêm Mạc không dám ở lại nữa, đẩy Hứa Khiêm chạy thẳng đến thang máy rồi nhấn nút xuống bãi đậu xe dưới tầng hầm.
Hứa Khiêm trở tay kéo cà vạt hắn lại, do tay trên vai vẫn còn chưa buông ra, y không đứng dậy nổi, đành phải trả thù bằng cách kéo cái kia, "Thả tôi ra!"
Mặt Nghiêm Mạc nghẹn đỏ, khó khăn mở miệng: "Tôi... tôi dẫn anh đi coi bức tranh."
Hứa Khiêm nới lỏng một chút lực, "Thế nào, vẽ xong rồi?"
Lúc này, cửa thang máy mở ra, Nghiêm Mạc nhân cơ hội này cởi cà vạt xuống, đẩy Hứa Khiêm một mạch đến trước xe, lúc xoay người mở cửa thì Hứa Khiêm muốn chạy liền bị Nghiêm Mạc một tay kéo xe lăn lại, y thuận theo lực ở phía sau mà đứng dậy, lảo đảo chếch choáng tựa vào tường, hẳn là tính rút một chân về.
Nghiêm Mạc nhìn bóng lưng y, vừa buồn cười lại đau lòng, còn chưa kịp hiểu gì đã thấy người kia lấy điện thoại ra, đoán chừng là muốn gọi điện cho tên nhóc con vừa nãy. Nghĩ tới đây, sắc mặt Nghiêm Mạc lập tức trầm xuống, hắn bước một bước dài xông tới, cánh tay ôm lấy thắt lưng và cong chân lại, có lẽ cố gắng bế Hứa Khiêm lên.
Người kia bị việc này làm cho bối rối, sau khi lấy lại tinh thần thì đã bị bỏ vào trong xe, Nghiêm Mạc đóng cửa xe lại, sau đó xếp xe lăn lại nhét vào cốp sau, Hứa Khiêm nằm ngang ở chỗ ngồi phía sau, trừng mắt nhìn người nọ đi tới đi lui, nắm chặt điện thoại di động trong tay, cúi đầu xuống xem thì ra là không có sóng, Hứa Khiêm tức giận đấm vào đệm, vào lúc này Nghiêm Mạc vừa vặn lên xe, ngồi ở ghế tài xế.
"Con mẹ nó rốt cuộc cậu có ý gì?!" Hứa Khiêm dùng chân không bị thương đạ sau lưng hắn, ghế ngồi rung lên, Nghiêm Mạc không thể không mở miệng, nhưng rất u ám. "Hứa ca, có phải anh muốn chôn cùng tôi không?"
"Dựa vào cậu? Cậu là cái thá gì chứ!" Hứa Khiêm giễu cợt một tiếng, nhưng vẫn không tiếp tục giằng co nữa, y cúi đầu liếc nhìn bên ngoài, nhắm mắt lại tựa vào ghế xe, "Tôi cho cậu một tiếng đồng hồ, trong vòng một giờ cậu phải đưa tôi về bệnh viện, nếu không sau này mỗi một lần bố đây thấy cậu liền sẽ đánh một lần..."
Trong lòng Nghiêm Mạc xoắn lại, khẽ giọng nói: "Anh không nỡ đâu."
Hứa Khiêm cười nhạt, "Cậu thử đi rồi biết."
Xe mới vừa ra khỏi hầm, di động Hứa Khiêm vang lên, Nghiêm Mạc phanh lại xe quay đầu lại, bị Hứa Khiêm đẩy mặt về lại, "Tập trung lái xe cậu đi!"
Hứa Khiêm nhận điện thoại, là Kỷ Văn Hàn gọi tới, nghe tiếng là rất lo lắng, "Hứa ca, anh đang ở đâu vậy? Sao em không thấy anh? Điện thoại cũng gọi không được, em..."
"Đi rồi, anh không sao, người lớn thế này thì có thể có chuyện gì chứ." Hứa Khiêm thấp giọng an ủi, giọng nói rõ ràng nhẹ nhàng xuống khiến Nghiêm Mạc nghe được mà ngực rất chua, hắn cắn môi, im lặng không lên tiếng mà chỉ lái xe càng nhanh hơn.
Ngồi ở phía sau, Hứa Khiêm còn đang trò chuyện câu được câu không với Kỷ Văn Hàn, hai mươi phút sau, Nghiêm Mạc đã lái xe vào bãi đậu xe, dĩ nhiên sóng lại bị mất, lúc này Hứa Khiêm mới lưu luyến cúp điện thoại, trong nháy mắt vẻ mặt lạnh xuống.
Nghiêm Mạc mở cửa cho y, đưa tay tới muốn chạm vào eo của Hứa Khiêm liền bị đối phương đập một cái đẩy ra. Hứa Khiêm dùng một chân nhảy xuống, vịn vào cửa xe lảo đảo lung lay trừng hắn, "Xe lăn của tôi đâu? Lấy xuống đi."
Đột nhiên Nghiêm Mạc tiến tới một bước, ôm ngang người kia lên, Hứa Khiêm tức giận đến mặt tối sầm, "Đờ mờ cậu thả tôi xuống!"
Nghiêm Mạc bị y giãy giụa suýt không đứng vững được, tựa vào trên nắp xe ổn định một tí mới lại đứng thẳng dậy. Hắn không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của Hứa Khiêm, khàn khàn giọng nhắc nhở, "Anh mà cử động nữa thì hai chúng ta cùng ngã đấy."
Hứa Khiêm hận không thể cắn hắn một cái, nhưng y cũng không muốn tự mình gây khó khăn cho mình, lúc này cái chân còn chưa lành lặn lại nữa chứ, nếu như ngã thì không biết y còn phải nằm đến khi nào?
Hít một hơi thật sâu, Hứa Khiêm nhìn gò má của Nghiêm Mạc, ánh mắt tức giận, "Cậu chờ đấy."
Người kia đối với việc này vẫn mắt điếc tai ngơ, trái lại lẩm bẩm nói: "Anh... gầy đi."
Lúc tay hắn đệm nơi eo Hứa Khiêm có thể sờ được xương sườn cộm lên rất rõ ràng, Nghiêm Mạc len lén liếc nhìn y, nhưng chỉ có thể thấy cái cằm cương nghị của đối phương. Hứa Khiêm nhắm hai mắt lại, ấn đường nhíu chặt, lông mi khẽ run, ngực hơi phập phồng, toàn thân cứng đờ, cực kì không tình nguyện.
Nghiêm Mạc ôm y vào thang máy, bây giờ đã tối lắm rồi, trong không gian nhỏ hẹp không còn ai khác, có lẽ là ở trong môi trường chật kín tạo cho hắn chút cảm giác an toàn, Nghiêm Mạc đặt nơi trán của Hứa Khiêm, cọ cọ.
Hai người vào nhà, hắn thả Hứa Khiêm ở trên ghế salon, còn chưa đứng dậy thì ngực đã bị đập một cú, không nặng, nhưng đánh cho hắn nghẹt thở một hồi, phảng phất như có một vật gì đó nặng trịch hung hăng đè nặng nơi tim đến không thở nổi.
Tóc Hứa Khiêm hơi dài ra, lúc này bù xù rũ xuống trước mặt, y vươn tay hất ra đằng sau, lộ ra đôi mắt lạnh lùng, "Bức tranh đâu?"
Nghiêm Mạc nhìn y, trong mắt mang theo sự quyến luyến mà ngay cả bản thân cũng không phát giác ra, hắn ngừng thở, dùng thanh âm rất nhỏ gần như khó lắm mới nghe được mở miệng: "Tôi nhớ anh."
Hứa Khiêm không bị lay chuyển, "Bức tranh đâu? Lấy ra đi, xem xong tôi sẽ đi liền."
Ánh mắt của Nghiêm Mạc hơi đỏ lên, giọng nói khàn khàn càng giống như là một giây kế tiếp sau sẽ khóc lên, "Hứa ca, tôi..."
"Đệch mịa cậu, cậu còn muốn như thế nào nữa?" Không hiểu sao Hứa Khiêm bùng nổ, y thuận tay ném cái ly trên bàn xuống, liền nghe một tiếng giòn giã vang lên, mảnh nhỏ văng khắp nơi.
"Tôi thừa nhận, tôi cmn thích cậu, tôi cmn không tự trọng, tôi cmn lần nữa tỏ tỉnh mà cậu chả thèm quay đầu liếc một cái! Không thích thì cậu cứ từ chối đi, bố đây sẽ không trách cậu, nhưng bây giờ cậu lại muốn thế nào nữa? Mẹ nó, Nghiêm Mạc, trước đây sao tôi không thấy cậu buồn nôn như vậy chứ? Không phải cậu đã từ chối tôi sao? Không phải cậu cúp điện thoại rồi còn gởi tin nhắn để xác nhận à? Cậu cắt đứt rất dứt khoát, dứt khoát đến độ tôi không có một chút vọng tưởng nào, điểm này thì tôi thật sự cảm ơn cậu, cậu không để tôi phải tiếp tục lãng phí thời gian nữa..." Sau khi y hét lên, giọng nói cũng khàn, Hứa Khiêm nặng nề ho hai tiếng, "Nhưng Nghiêm Mạc à, cậu hãy nghe cho kỹ, đối với tôi, không tồn tại việc không làm bạn giường nữa vẫn có thể làm bạn bè! Chân tôi không quan hệ gì đến cậu! Tôi cmn có xảy ra bất kì chuyện gì trên người cũng chả liên quan đến cậu! Bố đây cho dù khi đó bị đụng chết, cũng đéo có bất kì liên quan gì đến cậu! Bắt đầu từ thời điểm mà cậu cúp điện thoại của tôi thì chúng ta đã không còn tình nghĩa gì nữa, cậu không nợ tôi, tôi cũng chẳng thiếu cậu, mọi người đều là người lớn, dính như hồ thế này thì hay ho gì? Có cần thiết không? Hoặc có thể nói chuyện tôi đã từng thích cậu khiến cậu cảm thấy vô cùng chán ghét, bây giờ cũng tới lượt tôi thấy buồn nôn?"
Nước mắt của Nghiêm Mạc lã chã rơi xuống, nức nở nói: "Không phải... Hứa ca, không phải vậy... thật ra... tôi rất thích anh..."
Ngực Hứa Khiêm phập phồng mấy cái, có vẻ như y cực kỳ mệt mỏi, giơ tay lên ôm kín mặt: "Cậu biết yêu là cái rắm gì... Cậu chỉ là mắc chứng xử nam tình kết*... Một là bố đây không thể mang thai, hai là không cần cậu chịu trách nhiệm, con mẹ nó cậu đạo đức giả làm gì? Nếu cậu có lòng thương dân vì dân thì lúc quay tay nên sám hối, tự dưng bóp chết nhiều thế hệ con cháu như vậy..."
(*Xử nam tình kết (处男情结): chỉ thích đối tượng là những người còn trinh)
Hứa Khiêm mắng "đệch", bật người muốn đứng dậy liền bị Nghiêm Mạc dùng lực đè xuống xe lăn không động đậy được, dù sao cũng là trước mặt mọi người, hai người vờn nhau phen này đã hấp dẫn không ít ánh mắt, Nghiêm Mạc không dám ở lại nữa, đẩy Hứa Khiêm chạy thẳng đến thang máy rồi nhấn nút xuống bãi đậu xe dưới tầng hầm.
Hứa Khiêm trở tay kéo cà vạt hắn lại, do tay trên vai vẫn còn chưa buông ra, y không đứng dậy nổi, đành phải trả thù bằng cách kéo cái kia, "Thả tôi ra!"
Mặt Nghiêm Mạc nghẹn đỏ, khó khăn mở miệng: "Tôi... tôi dẫn anh đi coi bức tranh."
Hứa Khiêm nới lỏng một chút lực, "Thế nào, vẽ xong rồi?"
Lúc này, cửa thang máy mở ra, Nghiêm Mạc nhân cơ hội này cởi cà vạt xuống, đẩy Hứa Khiêm một mạch đến trước xe, lúc xoay người mở cửa thì Hứa Khiêm muốn chạy liền bị Nghiêm Mạc một tay kéo xe lăn lại, y thuận theo lực ở phía sau mà đứng dậy, lảo đảo chếch choáng tựa vào tường, hẳn là tính rút một chân về.
Nghiêm Mạc nhìn bóng lưng y, vừa buồn cười lại đau lòng, còn chưa kịp hiểu gì đã thấy người kia lấy điện thoại ra, đoán chừng là muốn gọi điện cho tên nhóc con vừa nãy. Nghĩ tới đây, sắc mặt Nghiêm Mạc lập tức trầm xuống, hắn bước một bước dài xông tới, cánh tay ôm lấy thắt lưng và cong chân lại, có lẽ cố gắng bế Hứa Khiêm lên.
Người kia bị việc này làm cho bối rối, sau khi lấy lại tinh thần thì đã bị bỏ vào trong xe, Nghiêm Mạc đóng cửa xe lại, sau đó xếp xe lăn lại nhét vào cốp sau, Hứa Khiêm nằm ngang ở chỗ ngồi phía sau, trừng mắt nhìn người nọ đi tới đi lui, nắm chặt điện thoại di động trong tay, cúi đầu xuống xem thì ra là không có sóng, Hứa Khiêm tức giận đấm vào đệm, vào lúc này Nghiêm Mạc vừa vặn lên xe, ngồi ở ghế tài xế.
"Con mẹ nó rốt cuộc cậu có ý gì?!" Hứa Khiêm dùng chân không bị thương đạ sau lưng hắn, ghế ngồi rung lên, Nghiêm Mạc không thể không mở miệng, nhưng rất u ám. "Hứa ca, có phải anh muốn chôn cùng tôi không?"
"Dựa vào cậu? Cậu là cái thá gì chứ!" Hứa Khiêm giễu cợt một tiếng, nhưng vẫn không tiếp tục giằng co nữa, y cúi đầu liếc nhìn bên ngoài, nhắm mắt lại tựa vào ghế xe, "Tôi cho cậu một tiếng đồng hồ, trong vòng một giờ cậu phải đưa tôi về bệnh viện, nếu không sau này mỗi một lần bố đây thấy cậu liền sẽ đánh một lần..."
Trong lòng Nghiêm Mạc xoắn lại, khẽ giọng nói: "Anh không nỡ đâu."
Hứa Khiêm cười nhạt, "Cậu thử đi rồi biết."
Xe mới vừa ra khỏi hầm, di động Hứa Khiêm vang lên, Nghiêm Mạc phanh lại xe quay đầu lại, bị Hứa Khiêm đẩy mặt về lại, "Tập trung lái xe cậu đi!"
Hứa Khiêm nhận điện thoại, là Kỷ Văn Hàn gọi tới, nghe tiếng là rất lo lắng, "Hứa ca, anh đang ở đâu vậy? Sao em không thấy anh? Điện thoại cũng gọi không được, em..."
"Đi rồi, anh không sao, người lớn thế này thì có thể có chuyện gì chứ." Hứa Khiêm thấp giọng an ủi, giọng nói rõ ràng nhẹ nhàng xuống khiến Nghiêm Mạc nghe được mà ngực rất chua, hắn cắn môi, im lặng không lên tiếng mà chỉ lái xe càng nhanh hơn.
Ngồi ở phía sau, Hứa Khiêm còn đang trò chuyện câu được câu không với Kỷ Văn Hàn, hai mươi phút sau, Nghiêm Mạc đã lái xe vào bãi đậu xe, dĩ nhiên sóng lại bị mất, lúc này Hứa Khiêm mới lưu luyến cúp điện thoại, trong nháy mắt vẻ mặt lạnh xuống.
Nghiêm Mạc mở cửa cho y, đưa tay tới muốn chạm vào eo của Hứa Khiêm liền bị đối phương đập một cái đẩy ra. Hứa Khiêm dùng một chân nhảy xuống, vịn vào cửa xe lảo đảo lung lay trừng hắn, "Xe lăn của tôi đâu? Lấy xuống đi."
Đột nhiên Nghiêm Mạc tiến tới một bước, ôm ngang người kia lên, Hứa Khiêm tức giận đến mặt tối sầm, "Đờ mờ cậu thả tôi xuống!"
Nghiêm Mạc bị y giãy giụa suýt không đứng vững được, tựa vào trên nắp xe ổn định một tí mới lại đứng thẳng dậy. Hắn không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của Hứa Khiêm, khàn khàn giọng nhắc nhở, "Anh mà cử động nữa thì hai chúng ta cùng ngã đấy."
Hứa Khiêm hận không thể cắn hắn một cái, nhưng y cũng không muốn tự mình gây khó khăn cho mình, lúc này cái chân còn chưa lành lặn lại nữa chứ, nếu như ngã thì không biết y còn phải nằm đến khi nào?
Hít một hơi thật sâu, Hứa Khiêm nhìn gò má của Nghiêm Mạc, ánh mắt tức giận, "Cậu chờ đấy."
Người kia đối với việc này vẫn mắt điếc tai ngơ, trái lại lẩm bẩm nói: "Anh... gầy đi."
Lúc tay hắn đệm nơi eo Hứa Khiêm có thể sờ được xương sườn cộm lên rất rõ ràng, Nghiêm Mạc len lén liếc nhìn y, nhưng chỉ có thể thấy cái cằm cương nghị của đối phương. Hứa Khiêm nhắm hai mắt lại, ấn đường nhíu chặt, lông mi khẽ run, ngực hơi phập phồng, toàn thân cứng đờ, cực kì không tình nguyện.
Nghiêm Mạc ôm y vào thang máy, bây giờ đã tối lắm rồi, trong không gian nhỏ hẹp không còn ai khác, có lẽ là ở trong môi trường chật kín tạo cho hắn chút cảm giác an toàn, Nghiêm Mạc đặt nơi trán của Hứa Khiêm, cọ cọ.
Hai người vào nhà, hắn thả Hứa Khiêm ở trên ghế salon, còn chưa đứng dậy thì ngực đã bị đập một cú, không nặng, nhưng đánh cho hắn nghẹt thở một hồi, phảng phất như có một vật gì đó nặng trịch hung hăng đè nặng nơi tim đến không thở nổi.
Tóc Hứa Khiêm hơi dài ra, lúc này bù xù rũ xuống trước mặt, y vươn tay hất ra đằng sau, lộ ra đôi mắt lạnh lùng, "Bức tranh đâu?"
Nghiêm Mạc nhìn y, trong mắt mang theo sự quyến luyến mà ngay cả bản thân cũng không phát giác ra, hắn ngừng thở, dùng thanh âm rất nhỏ gần như khó lắm mới nghe được mở miệng: "Tôi nhớ anh."
Hứa Khiêm không bị lay chuyển, "Bức tranh đâu? Lấy ra đi, xem xong tôi sẽ đi liền."
Ánh mắt của Nghiêm Mạc hơi đỏ lên, giọng nói khàn khàn càng giống như là một giây kế tiếp sau sẽ khóc lên, "Hứa ca, tôi..."
"Đệch mịa cậu, cậu còn muốn như thế nào nữa?" Không hiểu sao Hứa Khiêm bùng nổ, y thuận tay ném cái ly trên bàn xuống, liền nghe một tiếng giòn giã vang lên, mảnh nhỏ văng khắp nơi.
"Tôi thừa nhận, tôi cmn thích cậu, tôi cmn không tự trọng, tôi cmn lần nữa tỏ tỉnh mà cậu chả thèm quay đầu liếc một cái! Không thích thì cậu cứ từ chối đi, bố đây sẽ không trách cậu, nhưng bây giờ cậu lại muốn thế nào nữa? Mẹ nó, Nghiêm Mạc, trước đây sao tôi không thấy cậu buồn nôn như vậy chứ? Không phải cậu đã từ chối tôi sao? Không phải cậu cúp điện thoại rồi còn gởi tin nhắn để xác nhận à? Cậu cắt đứt rất dứt khoát, dứt khoát đến độ tôi không có một chút vọng tưởng nào, điểm này thì tôi thật sự cảm ơn cậu, cậu không để tôi phải tiếp tục lãng phí thời gian nữa..." Sau khi y hét lên, giọng nói cũng khàn, Hứa Khiêm nặng nề ho hai tiếng, "Nhưng Nghiêm Mạc à, cậu hãy nghe cho kỹ, đối với tôi, không tồn tại việc không làm bạn giường nữa vẫn có thể làm bạn bè! Chân tôi không quan hệ gì đến cậu! Tôi cmn có xảy ra bất kì chuyện gì trên người cũng chả liên quan đến cậu! Bố đây cho dù khi đó bị đụng chết, cũng đéo có bất kì liên quan gì đến cậu! Bắt đầu từ thời điểm mà cậu cúp điện thoại của tôi thì chúng ta đã không còn tình nghĩa gì nữa, cậu không nợ tôi, tôi cũng chẳng thiếu cậu, mọi người đều là người lớn, dính như hồ thế này thì hay ho gì? Có cần thiết không? Hoặc có thể nói chuyện tôi đã từng thích cậu khiến cậu cảm thấy vô cùng chán ghét, bây giờ cũng tới lượt tôi thấy buồn nôn?"
Nước mắt của Nghiêm Mạc lã chã rơi xuống, nức nở nói: "Không phải... Hứa ca, không phải vậy... thật ra... tôi rất thích anh..."
Ngực Hứa Khiêm phập phồng mấy cái, có vẻ như y cực kỳ mệt mỏi, giơ tay lên ôm kín mặt: "Cậu biết yêu là cái rắm gì... Cậu chỉ là mắc chứng xử nam tình kết*... Một là bố đây không thể mang thai, hai là không cần cậu chịu trách nhiệm, con mẹ nó cậu đạo đức giả làm gì? Nếu cậu có lòng thương dân vì dân thì lúc quay tay nên sám hối, tự dưng bóp chết nhiều thế hệ con cháu như vậy..."
(*Xử nam tình kết (处男情结): chỉ thích đối tượng là những người còn trinh)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook