Định Kiến
-
Chương 79
Sao Hứa Khiêm lại ở bệnh viện?
Nghiêm Mạc nghe trong loa truyền đến tiếng tút tút tút báo bận, nóng vội muốn chết, nhưng lúc gọi lại thì đối phương không nhận. Hắn sợ đối phương dưới cơn giận dữ kéo mình vào danh sách đen, khẽ cắn môi chuyển sang gọi cho Giang Thành Vọng.
"Alô?"
"Hứa Khiêm có chuyện gì? Sao anh ấy lại ở trong bệnh viện?"
Đối phương trầm mặc một lát, thấp giọng nói: "Sao anh biết?"
Giang Thành Vọng nói: "Hứa ca không cho tôi nói với bất kì ai. Tôi mặc kệ anh biết được bằng cách nào, quên đi."
Nói xong hắn liền cúp điện thoại, không chừa chút đường sống nào. Sắc mặt Nghiêm Mạc cực kỳ khó coi, hàm răng cắn đến kêu ken két, lo lắng sắp điên rồi.
Tại sao Hứa Khiêm? Chẳng lẽ nghiêm trọng lắm sao? Cũng phải, lấy tính cách mạnh của người nọ, thật ra chuyện gì cũng luôn luôn tự mình gánh vác...... Nhưng mà là bệnh gì mà cần đúng giờ đổi thuốc chứ?
Giọng của y tá kia quá nhỏ, Nghiêm Mạc mông mông lung lung chỉ nghe nửa đoạn, lúc này nhớ lại cũng hù hắn hết hồn. Thật vất vả tỉnh táo lại, Nghiêm Mạc siết di động, suy nghĩ tìm cách nào để đến được chỗ Hứa Khiêm. Rối rắm nửa ngày, hắn định đến nhà mới của y xem thử.
Nhưng có lẽ Hứa Khiêm còn chưa chính thức chuyển vào, hắn tự nhiên vồ hụt. Một lòng chạy đến cộng thêm ngồi ở dưới lầu trong chốc lát, lúc Nghiêm Mạc về đến nhà đã hơn mười hai giờ, mệt đến mí mắt cũng nâng không nổi, ngã xuống giường mơ màng ngủ.
Kết quả nỗi lòng hắn quá rối loạn, gặp ác mộng. Trong mơ, dưới bầu trời mưa to Hứa Khiêm cả người là máu chảy trên mặt đất. Nước mưa tẩy rửa gương mặt tái nhợt gần như không có màu của y, giống như chết vậy.
Nghiêm Mạc nhìn một màn này, chỉ cảm thấy trái tim đều bị ai đó bóp nát, máu tươi theo khe hở ào ào chảy ra. Cả người anh lạnh lẽo, đầu gối run rẩy mềm nhũn, thở hổn hển quỳ trên đất.
Hắn nhớ rõ hắn cởi quần áo trên người ra đi băng bó lên miệng vết thương trên người Hứa Khiêm, nhưng vết thương kia rất sâu rất nhiều. Sơ cứu yếu kém của hắn không có tí tác dụng, chỉ có thể phí công nhìn quần áo màu trắng bị máu tươi một lần nữa thẩm thấu, nhìn bờ môi hồng hồng dần dần trở nên tím tái...... Nghiêm Mạc cảm giác mình không chịu nổi, trong mơ hắn vẫn đang khóc. Nước mưa lạnh lẽo đập vào trên mặt, giây lát đã làm trôi mất nước mắt, không để lại chút dấu vết.
Ngày hôm sau, mắt Nghiêm Mạc đầy quầng thâm nặng nề tỉnh dậy. Hắn đã quên mất mình mơ cái gì, chỉ là cái cảm giác tim đập nhanh vẫn còn đó, nguyền rủa kéo dài không đi.
Hắn không có tâm trạng để ăn sáng, vội vàng ra cửa, lái xe chạy đến dưới lầu công ty Hứa Khiêm canh chừng. Nghiêm Mạc vẫn không quên công việc của mình, đặc biệt mang theo bản vẽ đến, vừa vẽ bản nháp, chốc chốc lại nhìn lên trên lầu. Canh từ sáng sớm đến hơn ba giờ chiều, rốt cuộc thấy một bóng dáng quen quen bước nhanh đi ra từ cửa chính.
Là thằng nhóc hai ngày trước đến nhà hắn lấy đồ.
Kỷ Văn Hàn tiếp nhận trọng trách chân chạy vặt cho Hứa Khiêm, trở về đưa một phần tư liệu cho Giang Thành Vọng. Chờ đưa xong, cậu lại đến khách sạn gần đó mua sủi cảo, dùng cà mèn giữ nhiệt xách trở lại bệnh viện.
Hứa Khiêm làm việc cả một buổi sáng, lúc này mơ mơ màng màng ngủ, cơm cũng quên ăn. Lúc Kỷ Văn Hàn trở về vẫn chưa ngủ tỉnh, mơ mơ màng màng trở người, kết quả quên luôn chân mình đang bó thạch cao. Cái trở người này làm chân rớt khỏi băng vải treo, rớt xuống giường rầm một tiếng.
Kỷ Văn Hàn biến sắc, bỏ đồ trong tay xuống muốn qua giúp đỡ. Kết quả có người giành trước lao từ phía sau cậu ra, hai ba bước đã tới bên giường Hứa Khiêm.
Nghiêm Mạc nhìn người đàn ông mặc áo bệnh nhân nằm trên giường, môi khẽ run, hồi lâu không nói nên lời.
Chuyện tồi tệ nhất đã xảy ra...... Từng màn từng màn giấc mơ tối qua thoáng hiện trước mắt tựa như đèn kéo quân hành hạ hắn. Trái tim kinh hoàng, trước mắt lúc thì trắng lúc thì đen như thể giây tiếp theo sẽ ngất xỉu.
Hắn chưa từng thấy Hứa Khiêm suy yếu như vậy. Đa số đều là người này hăm hở vênh váo tự đắc mà không phải như bây giờ. Được bọc trong bộ quần áo bệnh nhân mỏng manh, trên đùi bó thạch cao, cơ bản là không xuống giường được...... Ánh mắt chết lặng của Nghiêm Mạc chuyển động, rất nhanh, hắn thấy trên tủ đầu giường văn kiện xếp thành một sấp thì càng thêm khó chịu
Hứa Khiêm không cho hắn quá nhiều thời gian để áy náy, sau khi nhìn thấy người tới, tiện tay cầm một cây bút máy, vứt lên người hắn: "Cút!"
Mẹ kiếp, vừa mở mắt đã thấy sát tinh. Xui thế không biết. Hắn ở trong đầu hung hăng mắng một câu, đột nhiên như nghĩ tới gì, nhíu mày nói: "Sao cậu tìm được tới đây?"
Nghiêm Mạc chậm rãi cúi lưng, nhặt cái nắp bút bị văng ra khi bị ném.
"Tôi...... Tôi đến công ty của anh." Ngữ khí hắn mềm mỏng, mang theo cẩn thận dè chừng, "Ngày hôm qua sau khi tôi nghe thấy anh đang ở bệnh viện...... Rất lo lắng nên đến cắm chốt canh người. Hứa ca, rốt cuộc là anh bị sao vậy? Anh, anh hẳn là nên nói cho tôi biết. Nhìn thấy anh như vậy tôi không chịu nổi......"
Nói đến cuối, đúng là có vài phần nói năng lộn xộn. Hứa Khiêm "Đệt"một tiếng, nghiêng mắt qua chỗ khác không nhìn hắn: "Hôm qua tôi chưa nói rõ ràng sao? Tôi ra sao liên quan đếch gì tới cậu?"
Nghiêm Mạc buông xuống ánh mắt, nhìn chằm chằm vào cái chân bị thương kia, ma xui quỷ khiến vươn tay ra nhẹ nhàng sờ lên băng vải trắng tinh.
"Bởi vì tôi mà anh...... mới bị như vậy sao?"
Hứa Khiêm hít thở hơi run, thế nhưng lại cười.
"Ông đây chưa từng thấy ai ngu dữ vậy...... Còn mẹ nó là vì cậu á? Sao cậu có thể trưởng thành được vậy Nghiêm Mạc?! Ông đây làm ăn buôn bán đắc tội không mười người thì cũng hơn mười là bình thường, trong đó có không ít xã hội đen. Ngày đó ông đây đen đủi, dừng ở ven đường cho người ta đụng, hắn mẹ nó còn phá xe ông....."
Y cười rút lại giọng điệu, "Ôi thôi không nói nữa. Văn Hàn, cậu đưa tên ngốc này ra ngoài, nhìn mặt hắn ông đây ăn không ngon."
Sắc mặt Nghiêm Mạc có chút trắng, đến khi Kỷ Văn Hàn lại đây kéo hắn là đã không còn chút máu, so với Hứa Khiêm cũng chẳng tốt hơn là bao. Nhưng nếu là vậy, hắn rất không cam lòng, hắn vẫn chưa làm gì cả...... Vì thế cùng Kỷ Văn Hàn ở trong phòng bệnh lôi lôi kéo kéo. Nghiêm Mạc luyện qua *Tán thủ nên không hề yếu đuối như vẻ ngoài, nhưng người kia cũng không phải dạng vừa. Anh tới tôi đi như vậy vài lần, hai người cũng bừng bừng lên. Đúng là từng bước diễn biến đến tình trạng quyết đấu.
*Tán thủ: là võ chiến đấu tay không tự do ra đời ở Trung Quốc chú trọng vào các dạng chiến đấu tự do thực tế, đòi hỏi sự thành thạo các kỹ thuật võ thuật Trung Hoa (còn gọi là kungfu)
Nhìn một màn này, Hứa Khiêm chỉ cảm thấy huyệt Thái dương giật giật đau. Y vốn dĩ đã không nghỉ ngơi tốt, vừa mở mắt đã thấy cái Nghiêm Mạc bám dai như đỉa này...... Hứa Khiêm không muốn thấy hắn, một chút cũng không muốn. Y hiện tại vừa thấy Nghiêm Mạc là lại nhớ đến sự nhục nhã kia. Chỉ một câu tỏ tình trước mặt Nghiêm Mạc đã làm y thấp hơn một khúc. Y ghê tởm, y không muốn chịu đựng sự ức chế này nữa.
Vì thế y cầm lên mớ bản thảo ném qua hai người, "Các người đánh nhau ở bệnh viện là muốn để người ta báo cảnh sát ư?!"
Kỷ Văn Hàn hồng hộc thu tay, ánh mắt Nghiêm Mạc chuyển lại đây. Trong ánh mắt đen nhánh mang theo vài phần tủi thân, nhìn Hứa Khiêm không chớp mắt, lại rất nhanh tỉnh táo lại.
"Văn Hàn, nhóc đi ra ngoài trước đi." Y lạnh lùng bình tĩnh ngoắc ngoắc tay. "Cậu, lại đây."
Nghiêm Mạc ngoan ngoãn đi tới. Mặt hắn bị một đấm của Kỷ Văn Hàn quẹt trúng, thái dương một mảnh bầm tím, lại thêm quầng thâm trên mắt, thoạt nhìn vô cùng tiều tụy.
"Hứa ca, tôi......"
Hứa Khiêm không để hắn nói xong, "Cậu thật sự muốn giải thích? Ngay cả khi tôi không cần?"
Đối phương gật gật đầu.
Hứa Khiêm xuy một tiếng, "Đưa mặt lại đây."
Ngay khi Nghiêm Mạc cho rằng đối phương mềm lòng, trả lời hắn, lại là một cái tát vang dội.
Lần này hắn bị đánh đến tỉnh cơn mê, má bỏng rát đau đớn, hơn nửa ngày cũng chưa hoàn hồn.
Hứa Khiêm lắc lắc lòng bàn tay phát đau, vẻ mặt lạnh lùng: "Tôi nhận lời giải thích của cậu, cút đi."
Nghiêm Mạc nghe trong loa truyền đến tiếng tút tút tút báo bận, nóng vội muốn chết, nhưng lúc gọi lại thì đối phương không nhận. Hắn sợ đối phương dưới cơn giận dữ kéo mình vào danh sách đen, khẽ cắn môi chuyển sang gọi cho Giang Thành Vọng.
"Alô?"
"Hứa Khiêm có chuyện gì? Sao anh ấy lại ở trong bệnh viện?"
Đối phương trầm mặc một lát, thấp giọng nói: "Sao anh biết?"
Giang Thành Vọng nói: "Hứa ca không cho tôi nói với bất kì ai. Tôi mặc kệ anh biết được bằng cách nào, quên đi."
Nói xong hắn liền cúp điện thoại, không chừa chút đường sống nào. Sắc mặt Nghiêm Mạc cực kỳ khó coi, hàm răng cắn đến kêu ken két, lo lắng sắp điên rồi.
Tại sao Hứa Khiêm? Chẳng lẽ nghiêm trọng lắm sao? Cũng phải, lấy tính cách mạnh của người nọ, thật ra chuyện gì cũng luôn luôn tự mình gánh vác...... Nhưng mà là bệnh gì mà cần đúng giờ đổi thuốc chứ?
Giọng của y tá kia quá nhỏ, Nghiêm Mạc mông mông lung lung chỉ nghe nửa đoạn, lúc này nhớ lại cũng hù hắn hết hồn. Thật vất vả tỉnh táo lại, Nghiêm Mạc siết di động, suy nghĩ tìm cách nào để đến được chỗ Hứa Khiêm. Rối rắm nửa ngày, hắn định đến nhà mới của y xem thử.
Nhưng có lẽ Hứa Khiêm còn chưa chính thức chuyển vào, hắn tự nhiên vồ hụt. Một lòng chạy đến cộng thêm ngồi ở dưới lầu trong chốc lát, lúc Nghiêm Mạc về đến nhà đã hơn mười hai giờ, mệt đến mí mắt cũng nâng không nổi, ngã xuống giường mơ màng ngủ.
Kết quả nỗi lòng hắn quá rối loạn, gặp ác mộng. Trong mơ, dưới bầu trời mưa to Hứa Khiêm cả người là máu chảy trên mặt đất. Nước mưa tẩy rửa gương mặt tái nhợt gần như không có màu của y, giống như chết vậy.
Nghiêm Mạc nhìn một màn này, chỉ cảm thấy trái tim đều bị ai đó bóp nát, máu tươi theo khe hở ào ào chảy ra. Cả người anh lạnh lẽo, đầu gối run rẩy mềm nhũn, thở hổn hển quỳ trên đất.
Hắn nhớ rõ hắn cởi quần áo trên người ra đi băng bó lên miệng vết thương trên người Hứa Khiêm, nhưng vết thương kia rất sâu rất nhiều. Sơ cứu yếu kém của hắn không có tí tác dụng, chỉ có thể phí công nhìn quần áo màu trắng bị máu tươi một lần nữa thẩm thấu, nhìn bờ môi hồng hồng dần dần trở nên tím tái...... Nghiêm Mạc cảm giác mình không chịu nổi, trong mơ hắn vẫn đang khóc. Nước mưa lạnh lẽo đập vào trên mặt, giây lát đã làm trôi mất nước mắt, không để lại chút dấu vết.
Ngày hôm sau, mắt Nghiêm Mạc đầy quầng thâm nặng nề tỉnh dậy. Hắn đã quên mất mình mơ cái gì, chỉ là cái cảm giác tim đập nhanh vẫn còn đó, nguyền rủa kéo dài không đi.
Hắn không có tâm trạng để ăn sáng, vội vàng ra cửa, lái xe chạy đến dưới lầu công ty Hứa Khiêm canh chừng. Nghiêm Mạc vẫn không quên công việc của mình, đặc biệt mang theo bản vẽ đến, vừa vẽ bản nháp, chốc chốc lại nhìn lên trên lầu. Canh từ sáng sớm đến hơn ba giờ chiều, rốt cuộc thấy một bóng dáng quen quen bước nhanh đi ra từ cửa chính.
Là thằng nhóc hai ngày trước đến nhà hắn lấy đồ.
Kỷ Văn Hàn tiếp nhận trọng trách chân chạy vặt cho Hứa Khiêm, trở về đưa một phần tư liệu cho Giang Thành Vọng. Chờ đưa xong, cậu lại đến khách sạn gần đó mua sủi cảo, dùng cà mèn giữ nhiệt xách trở lại bệnh viện.
Hứa Khiêm làm việc cả một buổi sáng, lúc này mơ mơ màng màng ngủ, cơm cũng quên ăn. Lúc Kỷ Văn Hàn trở về vẫn chưa ngủ tỉnh, mơ mơ màng màng trở người, kết quả quên luôn chân mình đang bó thạch cao. Cái trở người này làm chân rớt khỏi băng vải treo, rớt xuống giường rầm một tiếng.
Kỷ Văn Hàn biến sắc, bỏ đồ trong tay xuống muốn qua giúp đỡ. Kết quả có người giành trước lao từ phía sau cậu ra, hai ba bước đã tới bên giường Hứa Khiêm.
Nghiêm Mạc nhìn người đàn ông mặc áo bệnh nhân nằm trên giường, môi khẽ run, hồi lâu không nói nên lời.
Chuyện tồi tệ nhất đã xảy ra...... Từng màn từng màn giấc mơ tối qua thoáng hiện trước mắt tựa như đèn kéo quân hành hạ hắn. Trái tim kinh hoàng, trước mắt lúc thì trắng lúc thì đen như thể giây tiếp theo sẽ ngất xỉu.
Hắn chưa từng thấy Hứa Khiêm suy yếu như vậy. Đa số đều là người này hăm hở vênh váo tự đắc mà không phải như bây giờ. Được bọc trong bộ quần áo bệnh nhân mỏng manh, trên đùi bó thạch cao, cơ bản là không xuống giường được...... Ánh mắt chết lặng của Nghiêm Mạc chuyển động, rất nhanh, hắn thấy trên tủ đầu giường văn kiện xếp thành một sấp thì càng thêm khó chịu
Hứa Khiêm không cho hắn quá nhiều thời gian để áy náy, sau khi nhìn thấy người tới, tiện tay cầm một cây bút máy, vứt lên người hắn: "Cút!"
Mẹ kiếp, vừa mở mắt đã thấy sát tinh. Xui thế không biết. Hắn ở trong đầu hung hăng mắng một câu, đột nhiên như nghĩ tới gì, nhíu mày nói: "Sao cậu tìm được tới đây?"
Nghiêm Mạc chậm rãi cúi lưng, nhặt cái nắp bút bị văng ra khi bị ném.
"Tôi...... Tôi đến công ty của anh." Ngữ khí hắn mềm mỏng, mang theo cẩn thận dè chừng, "Ngày hôm qua sau khi tôi nghe thấy anh đang ở bệnh viện...... Rất lo lắng nên đến cắm chốt canh người. Hứa ca, rốt cuộc là anh bị sao vậy? Anh, anh hẳn là nên nói cho tôi biết. Nhìn thấy anh như vậy tôi không chịu nổi......"
Nói đến cuối, đúng là có vài phần nói năng lộn xộn. Hứa Khiêm "Đệt"một tiếng, nghiêng mắt qua chỗ khác không nhìn hắn: "Hôm qua tôi chưa nói rõ ràng sao? Tôi ra sao liên quan đếch gì tới cậu?"
Nghiêm Mạc buông xuống ánh mắt, nhìn chằm chằm vào cái chân bị thương kia, ma xui quỷ khiến vươn tay ra nhẹ nhàng sờ lên băng vải trắng tinh.
"Bởi vì tôi mà anh...... mới bị như vậy sao?"
Hứa Khiêm hít thở hơi run, thế nhưng lại cười.
"Ông đây chưa từng thấy ai ngu dữ vậy...... Còn mẹ nó là vì cậu á? Sao cậu có thể trưởng thành được vậy Nghiêm Mạc?! Ông đây làm ăn buôn bán đắc tội không mười người thì cũng hơn mười là bình thường, trong đó có không ít xã hội đen. Ngày đó ông đây đen đủi, dừng ở ven đường cho người ta đụng, hắn mẹ nó còn phá xe ông....."
Y cười rút lại giọng điệu, "Ôi thôi không nói nữa. Văn Hàn, cậu đưa tên ngốc này ra ngoài, nhìn mặt hắn ông đây ăn không ngon."
Sắc mặt Nghiêm Mạc có chút trắng, đến khi Kỷ Văn Hàn lại đây kéo hắn là đã không còn chút máu, so với Hứa Khiêm cũng chẳng tốt hơn là bao. Nhưng nếu là vậy, hắn rất không cam lòng, hắn vẫn chưa làm gì cả...... Vì thế cùng Kỷ Văn Hàn ở trong phòng bệnh lôi lôi kéo kéo. Nghiêm Mạc luyện qua *Tán thủ nên không hề yếu đuối như vẻ ngoài, nhưng người kia cũng không phải dạng vừa. Anh tới tôi đi như vậy vài lần, hai người cũng bừng bừng lên. Đúng là từng bước diễn biến đến tình trạng quyết đấu.
*Tán thủ: là võ chiến đấu tay không tự do ra đời ở Trung Quốc chú trọng vào các dạng chiến đấu tự do thực tế, đòi hỏi sự thành thạo các kỹ thuật võ thuật Trung Hoa (còn gọi là kungfu)
Nhìn một màn này, Hứa Khiêm chỉ cảm thấy huyệt Thái dương giật giật đau. Y vốn dĩ đã không nghỉ ngơi tốt, vừa mở mắt đã thấy cái Nghiêm Mạc bám dai như đỉa này...... Hứa Khiêm không muốn thấy hắn, một chút cũng không muốn. Y hiện tại vừa thấy Nghiêm Mạc là lại nhớ đến sự nhục nhã kia. Chỉ một câu tỏ tình trước mặt Nghiêm Mạc đã làm y thấp hơn một khúc. Y ghê tởm, y không muốn chịu đựng sự ức chế này nữa.
Vì thế y cầm lên mớ bản thảo ném qua hai người, "Các người đánh nhau ở bệnh viện là muốn để người ta báo cảnh sát ư?!"
Kỷ Văn Hàn hồng hộc thu tay, ánh mắt Nghiêm Mạc chuyển lại đây. Trong ánh mắt đen nhánh mang theo vài phần tủi thân, nhìn Hứa Khiêm không chớp mắt, lại rất nhanh tỉnh táo lại.
"Văn Hàn, nhóc đi ra ngoài trước đi." Y lạnh lùng bình tĩnh ngoắc ngoắc tay. "Cậu, lại đây."
Nghiêm Mạc ngoan ngoãn đi tới. Mặt hắn bị một đấm của Kỷ Văn Hàn quẹt trúng, thái dương một mảnh bầm tím, lại thêm quầng thâm trên mắt, thoạt nhìn vô cùng tiều tụy.
"Hứa ca, tôi......"
Hứa Khiêm không để hắn nói xong, "Cậu thật sự muốn giải thích? Ngay cả khi tôi không cần?"
Đối phương gật gật đầu.
Hứa Khiêm xuy một tiếng, "Đưa mặt lại đây."
Ngay khi Nghiêm Mạc cho rằng đối phương mềm lòng, trả lời hắn, lại là một cái tát vang dội.
Lần này hắn bị đánh đến tỉnh cơn mê, má bỏng rát đau đớn, hơn nửa ngày cũng chưa hoàn hồn.
Hứa Khiêm lắc lắc lòng bàn tay phát đau, vẻ mặt lạnh lùng: "Tôi nhận lời giải thích của cậu, cút đi."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook