Định Kiến
-
Chương 73
Editor: Huyễn Sinh
Beta: Tịnh
Ngày hôm sau, lúc tỉnh dậy đôi mắt Hứa Khiêm có hơi sưng. Y từ trong tủ đầu giường lấy thuốc nhỏ mắt nhỏ vài giọt rồi vào nhà vệ sinh rửa mặt.
Nghiêm Mạc đã chiên hai cái trứng hồng đào, cháo hoa cùng với dưa muối đặt hâm nóng ở trong lò vi sóng. Sáng ra Hứa Khiêm tìm khắp nơi trong nhà mà không thấy người đâu nhưng lại tìm thấy Mễ Tô đang vẫy đuôi, cọ cọ bên chân meo meo làm nũng.
Hứa Khiêm ôm lấy nó đặt trên đùi, ngồi vào bàn cầm di động lên xem tin tức ngày hôm nay. Trong lúc ăn, Mễ Tô cứ muốn nhảy lên bàn, y phải vừa ăn vừa ngăn nó lại làm cho ăn sáng mất cả nửa tiếng.
Trải qua lần tự ăn hành này, trong đầu ngược lại là trở nên thoải mái hơn rất nhiều, Hứa Khiêm vuốt tóc rồi đi tới công ty.
Buổi tối ngày hôm nay không có tiệc xã giao, hiếm khi được rảnh rỗi như vầy nên Hứa Khiêm định về nhà sớm. Ngờ đâu lại nhận được cuộc gọi của điêu khắc gia nói rằng khung tranh đã làm xong rồi nên có thể đến đem về.
Hứa Khiêm nhìn đồng hồ, cũng không xa lắm nên quyết định tự mình đi lấy. Kết quả là đụng phải giờ cao điểm, bị kẹt ở trên đường hơn hai giờ, khi về tới nhà đã là chín giờ rưỡi tối.
Y ôm cái khung tranh cao bằng cả nửa người này lên tới trên lầu, đến lúc đứng trước cửa hai chân muốn nhũn ra. Hứa Khiêm hít sâu một hơi rồi bấm chuông cửa, chỉ chốc lát sau đã nghe bên trong truyền tới tiếng bước chân...
Nghiêm Mạc vừa mở cửa liền nhận được một cái ôm.
"Mệt chết tôi rồi.....Mẹ nó chứ, ở đường XX xảy ra tai nạn, kẹt xe kinh khủng...." Hứa Khiêm ôm hông hắn, cả người gần như dựa vào trên người hắn, lười biếng cười nói: Cuối cùng cũng về được tới nhà."
Y ôm khung tranh vào, cẩn thận đặt ở góc nhà, lau mồ hôi trên mặt rồi nói: "Cái này rất quý nên không dám để người ta gửi tới. Hôm nay bên đó vừa làm xong là báo cho tôi, tôi đến lấy về luôn....Thợ là người chuyên nghiệp, vì để dành cho cậu sự bất ngờ nên tôi không cho cậu xem bản thiết kế. Bây giờ cậu xem thử coi có thích không?" Hứa Khiêm vừa nói vừa cởi áo khoác, nhìn chung quanh tìm con dao rọc giấy.
Nghiêm Mạc từ phía sau đột nhiên bắt lấy cổ tay y, tay của hắn rất lạnh, Hứa Khiêm theo bản năng khẽ run.
"Không cần..." Nghiêm Mạc rũ mắt, lông mi khẽ run, giọng điệu lạnh lùng, "Bức tranh kia tôi tặng cho người khác rồi."
Hứa Khiêm sửng sốt hồi lâu mới tìm về được âm thanh của mình.
"Tặng? Tặng cho ai?"
Mà thật ra không cần nói thì y cũng biết. Ba ngày sau chính là sinh nhật của Văn Bân. Y cũng đã mua xong quà đặt ở công ty rồi.
Cho tới hôm nay thì thật lòng Hứa Khiêm không còn để ý đến Văn Bân nhiều như trước nữa. Thậm chí còn không tự mình đi mua quà tặng mà để cho trợ lý làm thay, mua về đặt ở công ty cũng đã hơn nửa tháng nhưng chưa từng ngó qua....Y không yêu cầu Nghiêm Mạc cũng phải làm giống như mình, thậm chí y cũng không thèm để ý quà hắn tặng là gì. Cái mà y để ý chính là Nghiêm Mạc cố ý dùng cách này để từ chối y lấy lòng.
Hứa Khiêm nheo mắt: "Cậu cố ý làm như vậy đúng không?"
Nghiêm Mạc không nói gì, im lặng quay đầu đi.
Hứa Khiêm thở dài, giọng hơi run run, hỏi: "Cậu ghét tôi đến thế sao?"
Thực ra chuyện này không cần thiết phải hỏi, thái độ của đối phương đã chứng minh tất cả, tiếp tục tiến tới thì chỉ có tự mình rước lấy nhục. Nhưng Hứa Khiêm thật sự không cam lòng, y cảm thấy mình bị kẹt xe trên đường mấy tiếng đồng hồ hoàn toàn uổng phí, vì hắn mà muốn về sớm hơn một chút. Từ sau giờ cơm trưa đến giờ vẫn chưa ăn gì, vốn chẳng có cảm giác gì, lúc này dạ dày lại đau dữ dội.
Nhưng cũng không khó chịu bằng trong lòng y...Y vẫn luôn cho rằng mình thắng rồi. Ít nhất Nghiêm Mạc không phải là không có cảm giác với y, vẫn còn chừa lại cho y chút thể diện. Nhưng đối phương lại chơi trò rút củi dưới đáy nồi. Dù sao cũng không ra mặt từ chối thẳng vậy nên y giả ngu coi như không biết giống như lần tỏ tình trước vậy.
Thế nhưng làm vậy thì sao?
Hứa Khiêm tựa vào tường, bụng cứ quặn đau lên từng cơn, đau đến tim y cũng bị siết chặt lại. Huyệt Thái Dương giựt giựt, trong đầu nghẹn một đám lửa không bùng phát ra được.
Giọng Nghiêm Mạc lạnh đến mức vô tình nhẹ nhàng truyền đến bên tai y: "Bức tranh kia tôi đã sớm muốn đem đi tặng lâu rồi......Muốn tặng, nhưng lại không có can đảm. Lúc trước không nói cho anh là bởi vì vẫn còn chưa quyết định. Tôi cũng đã kí tên mình lên đó rồi. Hứa...Hứa Khiêm, anh giữ cái khung đó mà dùng, tôi không cần."
Nghiêm Mạc nói xong những lời này, cả phòng im lặng hồi lâu mà không nhận được phản hồi làm cho hắn phải ngẩng đầu lên.
Tại sao y lại không nghĩ đến Nghiêm Mạc cơ bản không cần phần lấy lòng này, không cần y lại mở miệng nói ra cái chữ "Thích" tầm thường kia.... Chỉ có mỗi y cảm thấy, quan hệ giữa hai người quá thân thiết quá mờ ám thôi sao? Chuyện đã tới nước này Hứa Khiêm cũng lười suy nghĩ thêm. Y chửi thề trong lòng: Mẹ kiếp, ông đây đã thua thảm hại thế này rồi, tuyệt đối không thể mất hết mặt mũi được.
Vì thế y đút tay đan run rẩy vào trong túi quần, miễn cưỡng cười, giọng gần như nghẹn.
"Tôi giữ nó lại cũng vô dụng, cậu đã tặng rồi vậy thì tôi cũng tặng."
Nghiêm Mạc dường như không nghĩ tới điều này, nhíu mày: "Thật ra anh không cần phải làm như vậy..."
Hứa Khiêm nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng trắng sáng: "Cưng à, có phải cưng đã quên rồi không?"
Y thẳng lưng, chịu đựng từng cơn đau cứ quặn lên liên tục, ánh mắt không chịu thua nhìn thẳng vào Nghiêm Mạc, kiêu căng nói: "Tôi yêu Văn Bân suốt ba năm, mặc dù không thể so với Nghiêm đại tình thánh nhưng cũng là thật tâm thật lòng.....Nay tới sinh nhật cậu ấy, tôi tặng nó làm quà chia tay, cậu có ý kiến à?"
Nếp nhăn giữa hai mày Nghiêm Mạc càng sâu thêm chút nữa, hắn gần như không suy nghĩ đã mở miệng: "Quả nhiên anh vẫn chưa quên được cậu ấy."
Hứa Khiêm cười khẽ, như thể bị thứ gì đó cắt một nhát, trong miệng toàn là vị rỉ sét của máu, y cố gắng chịu đựng nén nó xuống: "Những lời này cậu để lại cho mình mới đúng. Lúc trước là tên đần nào cứ ôm lấy tôi khóc lóc nói rằng muốn quên cậu ấy? Nghiêm Mạc, anh con mẹ nó không phải là người. Từ chối ông đây mà phải dùng đến cách này. Mẹ kiếp, nếu cậu không thích tôi tí nào bây giờ ông đây cút ngay. Thế nhưng cậu có dám nói không? CÓ DÁM NÓI KHÔNG HẢ?"
Mấy chữ cuối cùng gần như là hét lên, làm cho viền mắt đỏ lên, cái mũi cũng chua xót. Càng đừng nói là trái tim như bị ai đó khoét đi một miếng, chỉ để lại một lỗ hỗng đầm đìa máu, từng cơn gió lạnh lẽo thổi qua.
Với tự tôn của Hứa Khiêm, chỉ cần hắn mở miệng từ chối....mọi thứ sẽ lập tức chấm dứt.
Nhưng hắn nhìn đến hai mắt Hứa Khiêm đều đỏ lên, thấy bờ mi không giấu được run rầy cùng một chút yếu ớt lóe qua rồi biến mất. Nghiêm Mạc há miệng ra, nhưng một chữ cũng không nói ra được.
Hứa Khiêm nhìn thấy bộ dáng rối rắm này của Nghiêm Mạc cũng không vui nổi.
Bọn họ cũng đã cùng nhau trải qua hơn nửa năm, với cái tính trọng tình cảm của Nghiêm Mạc, tất nhiên là hắn không nói được rồi....Ít nhất là trước mặt y.
Cho nên chuyện này chẳng đáng để ăn mừng hay vui vẻ gì....Trở ngại của Nghiêm Mạc là cái tình không quyết đoán của hắn chứ không phải là.....bản thân hắn.
Hứa Khiêm chỉ cảm thấy lạnh lẽo.
Vài chi tiết cố ý bị bỏ qua kia từng việc từng việc cứ thay nhau ùa ra, cứ như là từng nhát dao, từng nhát từng nhát đâm vào tim y, đau đến toàn thân đều lạnh.
Còn nhớ rõ ban đầu y đã nghĩ. Nếu thích thì chịu đựng một chút đi, cũng không mất đi miếng thịt nào.
Thịt thì không thiếu đi miếng nào, nhưng trái tim như thể bị khoét đi một miếng, không thoải mái chút nào.
Có lẽ trái tim Hứa Khiêm lớn, nhiều hay ít đi một miếng cũng không có cảm giác gì.
Vì vậy trong lúc vô tình, y mất đi một nửa trái tim.
Beta: Tịnh
Ngày hôm sau, lúc tỉnh dậy đôi mắt Hứa Khiêm có hơi sưng. Y từ trong tủ đầu giường lấy thuốc nhỏ mắt nhỏ vài giọt rồi vào nhà vệ sinh rửa mặt.
Nghiêm Mạc đã chiên hai cái trứng hồng đào, cháo hoa cùng với dưa muối đặt hâm nóng ở trong lò vi sóng. Sáng ra Hứa Khiêm tìm khắp nơi trong nhà mà không thấy người đâu nhưng lại tìm thấy Mễ Tô đang vẫy đuôi, cọ cọ bên chân meo meo làm nũng.
Hứa Khiêm ôm lấy nó đặt trên đùi, ngồi vào bàn cầm di động lên xem tin tức ngày hôm nay. Trong lúc ăn, Mễ Tô cứ muốn nhảy lên bàn, y phải vừa ăn vừa ngăn nó lại làm cho ăn sáng mất cả nửa tiếng.
Trải qua lần tự ăn hành này, trong đầu ngược lại là trở nên thoải mái hơn rất nhiều, Hứa Khiêm vuốt tóc rồi đi tới công ty.
Buổi tối ngày hôm nay không có tiệc xã giao, hiếm khi được rảnh rỗi như vầy nên Hứa Khiêm định về nhà sớm. Ngờ đâu lại nhận được cuộc gọi của điêu khắc gia nói rằng khung tranh đã làm xong rồi nên có thể đến đem về.
Hứa Khiêm nhìn đồng hồ, cũng không xa lắm nên quyết định tự mình đi lấy. Kết quả là đụng phải giờ cao điểm, bị kẹt ở trên đường hơn hai giờ, khi về tới nhà đã là chín giờ rưỡi tối.
Y ôm cái khung tranh cao bằng cả nửa người này lên tới trên lầu, đến lúc đứng trước cửa hai chân muốn nhũn ra. Hứa Khiêm hít sâu một hơi rồi bấm chuông cửa, chỉ chốc lát sau đã nghe bên trong truyền tới tiếng bước chân...
Nghiêm Mạc vừa mở cửa liền nhận được một cái ôm.
"Mệt chết tôi rồi.....Mẹ nó chứ, ở đường XX xảy ra tai nạn, kẹt xe kinh khủng...." Hứa Khiêm ôm hông hắn, cả người gần như dựa vào trên người hắn, lười biếng cười nói: Cuối cùng cũng về được tới nhà."
Y ôm khung tranh vào, cẩn thận đặt ở góc nhà, lau mồ hôi trên mặt rồi nói: "Cái này rất quý nên không dám để người ta gửi tới. Hôm nay bên đó vừa làm xong là báo cho tôi, tôi đến lấy về luôn....Thợ là người chuyên nghiệp, vì để dành cho cậu sự bất ngờ nên tôi không cho cậu xem bản thiết kế. Bây giờ cậu xem thử coi có thích không?" Hứa Khiêm vừa nói vừa cởi áo khoác, nhìn chung quanh tìm con dao rọc giấy.
Nghiêm Mạc từ phía sau đột nhiên bắt lấy cổ tay y, tay của hắn rất lạnh, Hứa Khiêm theo bản năng khẽ run.
"Không cần..." Nghiêm Mạc rũ mắt, lông mi khẽ run, giọng điệu lạnh lùng, "Bức tranh kia tôi tặng cho người khác rồi."
Hứa Khiêm sửng sốt hồi lâu mới tìm về được âm thanh của mình.
"Tặng? Tặng cho ai?"
Mà thật ra không cần nói thì y cũng biết. Ba ngày sau chính là sinh nhật của Văn Bân. Y cũng đã mua xong quà đặt ở công ty rồi.
Cho tới hôm nay thì thật lòng Hứa Khiêm không còn để ý đến Văn Bân nhiều như trước nữa. Thậm chí còn không tự mình đi mua quà tặng mà để cho trợ lý làm thay, mua về đặt ở công ty cũng đã hơn nửa tháng nhưng chưa từng ngó qua....Y không yêu cầu Nghiêm Mạc cũng phải làm giống như mình, thậm chí y cũng không thèm để ý quà hắn tặng là gì. Cái mà y để ý chính là Nghiêm Mạc cố ý dùng cách này để từ chối y lấy lòng.
Hứa Khiêm nheo mắt: "Cậu cố ý làm như vậy đúng không?"
Nghiêm Mạc không nói gì, im lặng quay đầu đi.
Hứa Khiêm thở dài, giọng hơi run run, hỏi: "Cậu ghét tôi đến thế sao?"
Thực ra chuyện này không cần thiết phải hỏi, thái độ của đối phương đã chứng minh tất cả, tiếp tục tiến tới thì chỉ có tự mình rước lấy nhục. Nhưng Hứa Khiêm thật sự không cam lòng, y cảm thấy mình bị kẹt xe trên đường mấy tiếng đồng hồ hoàn toàn uổng phí, vì hắn mà muốn về sớm hơn một chút. Từ sau giờ cơm trưa đến giờ vẫn chưa ăn gì, vốn chẳng có cảm giác gì, lúc này dạ dày lại đau dữ dội.
Nhưng cũng không khó chịu bằng trong lòng y...Y vẫn luôn cho rằng mình thắng rồi. Ít nhất Nghiêm Mạc không phải là không có cảm giác với y, vẫn còn chừa lại cho y chút thể diện. Nhưng đối phương lại chơi trò rút củi dưới đáy nồi. Dù sao cũng không ra mặt từ chối thẳng vậy nên y giả ngu coi như không biết giống như lần tỏ tình trước vậy.
Thế nhưng làm vậy thì sao?
Hứa Khiêm tựa vào tường, bụng cứ quặn đau lên từng cơn, đau đến tim y cũng bị siết chặt lại. Huyệt Thái Dương giựt giựt, trong đầu nghẹn một đám lửa không bùng phát ra được.
Giọng Nghiêm Mạc lạnh đến mức vô tình nhẹ nhàng truyền đến bên tai y: "Bức tranh kia tôi đã sớm muốn đem đi tặng lâu rồi......Muốn tặng, nhưng lại không có can đảm. Lúc trước không nói cho anh là bởi vì vẫn còn chưa quyết định. Tôi cũng đã kí tên mình lên đó rồi. Hứa...Hứa Khiêm, anh giữ cái khung đó mà dùng, tôi không cần."
Nghiêm Mạc nói xong những lời này, cả phòng im lặng hồi lâu mà không nhận được phản hồi làm cho hắn phải ngẩng đầu lên.
Tại sao y lại không nghĩ đến Nghiêm Mạc cơ bản không cần phần lấy lòng này, không cần y lại mở miệng nói ra cái chữ "Thích" tầm thường kia.... Chỉ có mỗi y cảm thấy, quan hệ giữa hai người quá thân thiết quá mờ ám thôi sao? Chuyện đã tới nước này Hứa Khiêm cũng lười suy nghĩ thêm. Y chửi thề trong lòng: Mẹ kiếp, ông đây đã thua thảm hại thế này rồi, tuyệt đối không thể mất hết mặt mũi được.
Vì thế y đút tay đan run rẩy vào trong túi quần, miễn cưỡng cười, giọng gần như nghẹn.
"Tôi giữ nó lại cũng vô dụng, cậu đã tặng rồi vậy thì tôi cũng tặng."
Nghiêm Mạc dường như không nghĩ tới điều này, nhíu mày: "Thật ra anh không cần phải làm như vậy..."
Hứa Khiêm nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng trắng sáng: "Cưng à, có phải cưng đã quên rồi không?"
Y thẳng lưng, chịu đựng từng cơn đau cứ quặn lên liên tục, ánh mắt không chịu thua nhìn thẳng vào Nghiêm Mạc, kiêu căng nói: "Tôi yêu Văn Bân suốt ba năm, mặc dù không thể so với Nghiêm đại tình thánh nhưng cũng là thật tâm thật lòng.....Nay tới sinh nhật cậu ấy, tôi tặng nó làm quà chia tay, cậu có ý kiến à?"
Nếp nhăn giữa hai mày Nghiêm Mạc càng sâu thêm chút nữa, hắn gần như không suy nghĩ đã mở miệng: "Quả nhiên anh vẫn chưa quên được cậu ấy."
Hứa Khiêm cười khẽ, như thể bị thứ gì đó cắt một nhát, trong miệng toàn là vị rỉ sét của máu, y cố gắng chịu đựng nén nó xuống: "Những lời này cậu để lại cho mình mới đúng. Lúc trước là tên đần nào cứ ôm lấy tôi khóc lóc nói rằng muốn quên cậu ấy? Nghiêm Mạc, anh con mẹ nó không phải là người. Từ chối ông đây mà phải dùng đến cách này. Mẹ kiếp, nếu cậu không thích tôi tí nào bây giờ ông đây cút ngay. Thế nhưng cậu có dám nói không? CÓ DÁM NÓI KHÔNG HẢ?"
Mấy chữ cuối cùng gần như là hét lên, làm cho viền mắt đỏ lên, cái mũi cũng chua xót. Càng đừng nói là trái tim như bị ai đó khoét đi một miếng, chỉ để lại một lỗ hỗng đầm đìa máu, từng cơn gió lạnh lẽo thổi qua.
Với tự tôn của Hứa Khiêm, chỉ cần hắn mở miệng từ chối....mọi thứ sẽ lập tức chấm dứt.
Nhưng hắn nhìn đến hai mắt Hứa Khiêm đều đỏ lên, thấy bờ mi không giấu được run rầy cùng một chút yếu ớt lóe qua rồi biến mất. Nghiêm Mạc há miệng ra, nhưng một chữ cũng không nói ra được.
Hứa Khiêm nhìn thấy bộ dáng rối rắm này của Nghiêm Mạc cũng không vui nổi.
Bọn họ cũng đã cùng nhau trải qua hơn nửa năm, với cái tính trọng tình cảm của Nghiêm Mạc, tất nhiên là hắn không nói được rồi....Ít nhất là trước mặt y.
Cho nên chuyện này chẳng đáng để ăn mừng hay vui vẻ gì....Trở ngại của Nghiêm Mạc là cái tình không quyết đoán của hắn chứ không phải là.....bản thân hắn.
Hứa Khiêm chỉ cảm thấy lạnh lẽo.
Vài chi tiết cố ý bị bỏ qua kia từng việc từng việc cứ thay nhau ùa ra, cứ như là từng nhát dao, từng nhát từng nhát đâm vào tim y, đau đến toàn thân đều lạnh.
Còn nhớ rõ ban đầu y đã nghĩ. Nếu thích thì chịu đựng một chút đi, cũng không mất đi miếng thịt nào.
Thịt thì không thiếu đi miếng nào, nhưng trái tim như thể bị khoét đi một miếng, không thoải mái chút nào.
Có lẽ trái tim Hứa Khiêm lớn, nhiều hay ít đi một miếng cũng không có cảm giác gì.
Vì vậy trong lúc vô tình, y mất đi một nửa trái tim.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook