Định Kiến
Chương 104

Hứa Khiêm kéo Mễ Tô đang đạp loạn trong lòng ra, thuận tay đánh hai chữ.

"Chịu đựng."

Nghiêm Mạc ở trên giường trở mình, "Tôi muốn anh."

Hứa Khiêm chậc một tiếng, "Vậy tiếp tục chịu đựng."

"Không nhịn được làm sao bây giờ?"

"Không phải cậu còn có một tay sao?" Hứa Khiêm nhắn xong tin nhắn liền vứt điện thoại qua một bên, tìm một quả bóng cao su ném cho Mễ Tô, đi vào phòng tắm tắm rửa.

Sau khi y tắm xong, lau khô nước liền phủ thêm cái áo choàng tắm, rồi đứng trước gương cạo râu. Mới vừa xịt bọt lên mặt chuẩn bị di chuyển dao cạo râu thì chuông cửa đột nhiên vang lên, y bị doạ sợ đến run tay, cắt ngay một vết thương trên cằm.

Hứa Khiêm mắng một câu thô tục, qua loa chùi khô bọt trên mặt, tuỳ tiện lấy khăn giấy đè xuống vết thương giận đùng đùng chạy ra mở cửa, kết quả là nhìn thấy Nghiêm Mạc đứng ngoài cửa, đang dựa vào tường nơi hành lang thất thần, thấy y mở cửa, ánh mắt rõ ràng sáng ngời lên. "Hứa ca..." Lời còn chưa nói hết, đã nhìn thấy vết thương trên cằm, ấn đường chợt nhíu lại. Nghiêm Mạc nhảy tới trước một bước, Hứa Khiêm theo bản năng lui về sau, kết quả tên nhóc này thuận thế đóng sầm cửa lại, ngăn y lại ở huyền quan không cho đi, đưa tay từ từ kiểm tra tỉ mỉ cằm y. Hứa Khiêm bị thân cao của đối phương ép tới rất không được tự nhiên, cộng thêm tư thế này thật sự hơi xấu hổ, không khỏi nghiêng đầu đi: "Nếu không phải cậu đột nhiên nhấn chuông cửa, tôi cũng không đến nỗi vẽ mặt vậy..."

Khi y nói chuyện, vết thương bị động nhẹ, tia máu nhỏ nhỏ rỉ ra, Nghiêm Mạc yên lặng nhìn màu đỏ chói mắt muốn được xoá sạch kia, cúi đầu nhẹ nhàng liếm đi.

"Anh cũng đã lớn như vậy rồi, về sau đừng hấp tấp như vậy nữa... Tôi sẽ đau lòng."

Hứa Khiêm không chịu nổi dáng vẻ này của hắn, chê cười nói: "Chớ ở đây chua xót gì tôi... Hơn nửa đêm cậu chạy tới, không phải để giả vờ làm cô bé ngoan ngoãn đó chứ?"

Ánh mắt Nghiêm Mạc thâm trầm mấy phần, hắn liếm môi một cái, thấp giọng nói: "Hứa ca, tôi muốn anh."

Hứa Khiêm bất động đáp, "Người muốn ta cũng rất nhiều đi, ngay quán rượu dưới lầu đối diện công ty, bố đây cũng không phải ngôi sao được vạn người chú ý... Đừng!" Y nói còn chưa dứt lời, đã bị Nghiêm Mạc đẩy mạnh lên tường, đôi môi mềm mại chợt dính vào, hung ác hôn y, hàm răng gặm cắn cánh môi mềm mại, lúc mút vào phát ra tiếng chụt chụt, đầu lưỡi đỏ thắm quấn quýt liếm nhau, dường như muốn nghiền ép hơi không khí cuối cùng, không để lại một khe hở.

Hứa Khiêm nhất thời không kịp đề phòng, lúc này bị hôn đến chóng mặt hoa mắt, thật vất vả mới phục hồi tinh thần lại, trở tay ôm cổ Nghiêm Mạc, giống như phân cao thấp mà hôn trả lại. Hai người hôn dính lấy nhau ở huyền quan, chờ khi tách ra liền thở hồng hộc, mặt cả hai đều hơi đỏ ửng. Nghiêm Mạc đặt đầu nơi vai Hứa Khiêm, không nhẹ không nặng gặm lỗ tai y, "Sau này... không cho phép nói việc này nữa."

Hứa Khiêm nhếch chân mày, dùng đầu gối cọ cọ nơi quần Nghiêm Mạc, "Chỉ mỗi mình cậu mà đòi quản tôi? Nếu cậu thật có bản lĩnh, đút tôi ăn no thì không phải xong rồi sao... Chẳng lẽ mấy tháng không xài đã rỉ sắt rồi? Hửm?" Nói xong lời cuối cùng, còn giống như chê cười mà nhếch khoé miệng.

Là đàn ông thì đều không chịu nổi khiêu khích như vậy, Nghiêm Mạc cắn mạnh một cái lên lỗ tai y, cánh tay phát lực, ôm ngang người lên, hai ba bước đi đến trước ghế salon, không nói hai lời bắt đầu lột y phục.

Hứa Khiêm mặc áo choàng tắm, bên trong cũng chỉ dư lại một cái quần lót, còn là loại thun, hai sợi dây bị lỏng tuột xuống, lộ ra tuyến nhân ngư cùng cơ bụng khêu gợi, Nghiêm Mạc nâng chân Nghiêm Mạc lên, vỗ một cái nơi cánh mông đầy đặn, "Mặc khêu gợi thế này là để ai nhìn vậy?"

Người kia chủ động gác hai chân dài lên vai đối phương, lười biếng nói: "Vậy phải xem là mở cửa cho người nào."

Nghiêm Mạc đưa tay ra bắt lấy bắp chân y, từ từ trượt dọc theo da đi lên, "Nói như vậy, vận khí của tôi coi như không tệ?"

"Đói là dĩ nhiên, cậu nghĩ rằng ai tôi cũng có thể ngắm trúng sao? Nếu không phải dáng dấp của tên nhóc cậu không tệ lắm, thì dù say chết ở trong quán rượu tôi cũng sẽ không thèm liếc một cái." Hứa Khiêm liếc mắt nhìn hắn, lại thuận tay kéo cổ áo Nghiêm Mạc, buộc hắn cúi đầu xuống, "Cậu nói xem, nếu đêm đó tôi không vớt cậu ra từ tên trai bao kia, có phải sẽ không xảy ra nhiều chuyện hư hỏng như vậy?"

Nghe lời này của y khiến tim Nghiêm Mạc đập rộn lên, nhưng cũng không biết đáp lại thế nào, chỉ đành không ngừng hôn khoé môi người kia, dùng hành động bày tỏ tình yêu của mình.

Khoé mắt Hứa Khiêm cong lại, chìa tay đẩy cái tên dính như keo dán này ra xa một chút, không nhịn được thúc giục: "Muốn làm thì nhanh một chút."

Nghiêm Mạc nhìn y thật chăm chú rồi bỗng nhiên nâng chân Hứa Khiêm đặt hai bên ghế sopha, áo choàng tắm đệm dưới thân xoã ra, Hứa Khiêm còn không phản ứng kịp, đã cảm thấy trước mặt tối sầm lại, là bị người kia che mắt lại.

"Cậu muốn làm..."

"Hứa ca."

Trong bóng tối, thanh âm của đối phương càng lộ ra vô cùng rõ rệt, giống như toàn thế giới chỉ còn lại một người như vậy.

Nghiêm Mạc nhìn bụng dưới căng cứng của người nọ, vòng eo dẻo dai gầy gò cùng bắp thịt rắn chắc kia, lồng ngực được ngọn đèn chiếu lên một tầng sắc màu ấm áp đang phập phồng, đầu v* phơi bày trong không khí hơi cương lên – y đang hồi hộp, mặc dù y cũng không biểu hiện ra ngoài quá nhiều, nhưng ngón tay khẽ run đã làm bại lộ lớp nguỵ trang của y.

Dáng dấp như vậy rất trái ngược với hình tượng mạnh mẽ thường ngày của Hứa Khiêm, một Hứa Khiêm trần truồng như vậy, hướng đến mình mở ra thân thể, chỉ có mình mới có thể thấy, chỉ mình có thể ngắm nhìn.

Vì vậy người đàn ông này là của hắn, từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài, thậm chí mỗi một sợi tóc, đều chỉ thuộc về một mình hắn.

Nghiêm Mạc cúi người xuống, gần như thành kính hôn lên hầu kết đang lăn lên lộn xuống của đối phương, hàm răng sắc bén khẽ cắn gân xanh nơi cổ, đồng thời không quên vươn tay ra, cách lớp quần lót mỏng manh an ủi dục vọng đã nửa cứng rắn của Hứa Khiêm. Động tác của hắn chầm chậm, thậm chí có vài phần không nhanh không chậm, nhưng có lẽ là lâu lắm rồi không làm, thân thể Hứa Khiêm so với trong tưởng tượng còn mẫn cảm hơn, không lâu sau liền lập tức tràn đầy hưng phấn, da thịt trắng nõn phủ lên một màu hồng nhàn nhạt. Y khẽ nhếch miệng, nơi cổ họng phun ra mấy tiếng rên rỉ khàn khàn, bắp đùi theo bản năng căng thẳng, khẽ run rẩy theo mỗi lần nhào nặn, chất lỏng rất nhanh chảy ra làm ướt nhẹp quần lót.

Trước mắt toàn bộ đen kịt, chỉ có sảng khoái dần dần lên men trong bóng tối, bên tai quanh quẩn nhịp tim của mình, Hứa Khiêm thẳng nhắm mắt lại, thả lòng cơ thể hưởng thụ tất cả mà đối phương mang tới.

Y cảm giác được Nghiêm Mạc bắt lấy tay trái đang run rẩy của y, đầu ngón tay bị nhét vào cổ họng ấm áp, đầu lưỡi linh hoạt theo khe hở trượt lên xuống, người kia nhẹ nhàng liếm mỗi một đốt ngón tay, cuối cùng hôn một một nụ hôn ẩm ướt xuống ngón áp út.

"Hứa ca, anh là của tôi. Nếu anh dám đi tìm người khác..." Hai tay của Nghiêm Mạc đang chống trên đầu gối đối phương, cả người nửa quỳ giữa hai chân đối phương, giọng nói hắn hơi khàn khàn, mang theo chút gì đó cường thế không thể mô tả cùng với dục vọng độc chiếm nồng nặc không xua tan được.

Ánh mắt của hắn bị sắc dục đốt đến đỏ bừng, màu đen trong con người vun đầy chiếu lên người nọ.

"Tôi sẽ, chịch chết anh

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương