Định Kiến
-
Chương 103
Hứa Khiêm đến nhà hàng lân cận đóng gói chút gì đó thanh đạm, lúc lái xe chạy tới bệnh viện đã 9h30, Nghiêm Mạc mới vừa ngủ dậy, dựa ở trên giường chơi di động, chợt nghe tiếng cửa bị đẩy ra, giật mình ngồi dậy.
Hứa Khiêm vào cửa, để đồ trong tay nơi đầu giường, tuỳ tiện ngồi xuống, thở phào một hơi.
Nghiêm Mạc thấy trên mặt y rõ ràng có vẻ mệt mỏi, hơi đau lòng, "Có muốn nghỉ ngơi một chút không?"
Hứa Khiêm ngáp một cái, "Cậu mau ăn cơm đi, ăn xong tôi sẽ về ngủ... Đúng rồi, hôm nay còn sốt không? Tay thế nào rồi?"
Nghiêm Mạc cẩn thận giở nắp lên, đưa thức ăn còn nóng hổi vào miệng, vừa trả lời: "Đã gần hết sốt rồi, cuối tuần có thể xuất viện... Tay thì không lành nhanh như vậy, không thể đụng vào nước."
"Vậy sau này khi cậu tắm phải cần thận một chút."
"Ừ..." Nghiêm Mạc nuốt một ngụm nước bọt, dè dặt nói: "Hứa ca, chúng tay còn có thể giống như trước kia nữa không?"
Ý hắn dĩ nhiên là khoản thời gian ở chung kia, Hứa Khiêm bĩu môi, "Vậy phải xem biểu hiện của cậu đã."
"Vậy, vậy anh cũng không được tìm người khác..."
"Cậu quản tôi à, nếu lần này cậu còn để tôi khó chịu, bất cứ lúc nào tôi cũng có thể quẳng cậu."
Nghe y nói như vậy, Nghiêm Mạc hơi nóng nảy, nắm lấy tay y lắp bắp nói: "Tôi sẽ để anh thoải mái, anh bảo tôi làm gì cũng được." Hắn cắn răng, "Tôi còn có thể, có thể cho anh thượng..."
Hứa Khiêm không kìm được, phụt cười ra tiếng, "Ai mẹ nó muốn thượng cậu chứ, hơn nữa bị chịch so với chịch người ta còn thoải mái hơn, tôi lười chuyển động lắm..." Y lộ ra vẻ "nếm một lần nhớ mãi không quên", Nghiêm Mạc nhìn thấy mà tim muốn đánh trống, hận không thể giữ người này ở một bên, không cho đi đâu hết.
Thế nhưng trong đầu có muốn thế nào đi nữa, trên mặt vẫn phải giả vờ ra vẻ đáng thương, oan ức nắm tay Hứa Khiêm đung đưa, "Hứa ca, anh đừng đi tìm người khác được không? Tôi rất nhanh sẽ xuất viện, mà không được... Ngày mai tôi sẽ đi làm thủ tục, hoặc là tối nay cũng được. Anh chờ tôi một chút, tôi sẽ... thoả mãn cho anh."
Hứa Khiêm mỉm cười vươn tay ra, vỗ vỗ cằm đối phương, "Oh? Thoả mãn thế nào?"
Trên mặt Nghiêm Mạc hiện lên một tầng đỏ ửng nhẹ, hắn tiến tới trước, khẽ liếm liếm khoé miệng Hứa Khiêm, "Anh nói gì thì tôi sẽ làm cái nấy... Cả người tôi đều là của anh, anh cũng không thể không muốn tôi nữa đâu đấy."
Hứa Khiêm thành công được hắn nịnh nọt, sờ sờ sau gáy đối phương, "Vậy cậu nhanh chóng lành lại đi, tôi cũng không muốn làm với một người đang sốt đâu, lỡ may làm được nửa mà ngất đi thì cụt mẹ nó hứng."
Nghiêm Mạc ừ một tiếng, lại ôm Hứa Khiêm nghỉ ngơi một lúc lâu mới buông tay ra.
Chờ cơm nước xong, Hứa Khiêm ra ngoài vứt rác, khi trở về bỗng nhiên nhớ ra gì đó, liền hỏi: "Năm nay cậu có về nhà ăn tết không?"
Nghiêm Mạc không ngờ đối phương sẽ nhắc đến việc này, liền nói: "Chắc là không về, trước kia tôi thấy vé cũng bán gần hết sạch rồi..."
"Đừng có không về, gặp được ba mẹ tốt bao nhiêu, nếu cậu thật muốn mua vé, tôi sẽ tìm người liên hệ xem sao, luôn có thể có."
Nghiêm Mạc chăm chú nhìn y, "Nhưng tôi cũng muốn ở bên cạnh anh." Hắn biết Hứa Khiêm đã không còn thân nhân nào, vừa nghĩ tới tới cảnh tượng cả nước nhà nhà người người đoàn viên, người này lại cô đơn đợi một mình trong nhà, hắn đã cảm thấy khó chịu.
Hứa Khiêm nheo mắt lại, mơ hồ nhận ra gì đó trong này nhưng cũng không suy nghĩ thêm, chỉ nói: "Ở bên cạnh tôi làm gì? Tôi là một người đàn ông trưởng thành còn có thể lạc sao? Cậu vẫn nên trở về một chuyến đi, mặc dù bây giờ cậu vẫn là nghề tự do, nhưng nói thế nào cũng đã lâu không gặp nhau rồi, về nhà thăm ba mẹ đi nào... Trong khoảng thời gian này, tôi sẽ chờ cậu, không đi tìm người khác."
Nghiêm Mạc nghe nói thế thì ánh mắt sáng lên, nhưng vẻ mặt vẫn tràn đầy do dự như cũ, hắn xoắn xuýt hồi lâu, cuối cùng vẫn lấy dũng khí mở miệng: "Nếu không... Hứa ca, anh theo tôi về thăm đi?"
Hứa Khiêm ngẩn người ra, "Tôi trở về làm gì chứ? Đó là ba mẹ cậu, không phải ba mẹ tôi, hơn nữa chúng ta còn chưa phát triển đến mức đó mà!"
Nghiêm Mạc nghĩ thầm nếu anh là nữ thì bây giờ đã bị tôi lấy về nhà lâu rồi, nhưng hắn không dám nói ra, chân thành đáp: "Anh theo tôi về thăm đi, nếu không tôi sẽ ở lại đây với anh, Hứa ca, trước kia chúng ta từng có nhiều chuyện không vui, hôm nay rốt cuộc đi đến nước này thật sự không dễ dàng gì. Tôi không muốn lại tách ra khỏi anh, từng giây từng phút đều không muốn, nếu như anh không thích công khai quan hệ của chúng ta, vậy thì lấy danh nghĩa bạn bè đi... bố mẹ tôi sẽ hiểu."
Hắn nói vô cùng chân tình, Hứa Khiêm hơi lộ vẻ xúc động, nhưng đồng thời cũng cảm thấy bực bội, lúc trước y đã từng điều tra Nghiêm Mạc, biết hoàn cảnh gia đình của tên nhóc này không tệ, cũng biết đối phương vẫn chưa xuất quỹ -- bây giờ hắn nói như thế, mưu đồ trong đó là gì chỉ cần liếc một cái là thấy ngay. Hứa Khiêm không muốn tiến triển nhanh như vậy với hắn, nhưng đối phương sống chết không theo quy trình, làm y trong lúc nhất thời có hơi luống cuống.
Nghiêm Mạc thấy đối phương không lập tức từ chối, trong lòng biết có hy vọng, liền thuận thế thừa thắng xông lên, vừa làm nũng vừa giả bộ đáng thương, cuối cùng xuất ra chiêu thâm hậu nhất – "Hứa ca, anh nhìn tay tôi nè, trở về để người nhà thấy được lại lo lắng, không bằng ở lại đây với anh..."
Lời vừa nói ra, Hứa Khiêm quả nhiên thoả hiệp, "Đừng nha, tôi đây sẽ không chịu nổi. Nếu cậu thật muốn về, tôi sẽ đi với cậu, sau đó sẽ giải thích lý do bị thương với cô chú, nhân tiện nhận lỗi và vân vân luôn."
Nghiêm Mạc vui vẻ ôm y, đầu chôn nơi bả vai dùng lực cọ cọ, trong miệng ậm ờ nói: "Không cần xin lỗi... Đây vốn là do tôi thiếu anh, tôi còn cam tâm tình nguyện nữa."
Hứa Khiêm hừ lạnh một tiếng: "Tôi cũng không muốn cậu nhận cái này."
Nghiêm Mạc cười cười không đáp lại, chỉ kêu từng tiếng "Hứa ca", mãi cho đến khi người kia nghe đến phiền lòng, chủ động đẩy hắn ra mới chịu ngừng.
Vài ngày sau, Nghiêm Mạc xuất viện, Hứa Khiêm đưa hắn về nhà liền rời đi, trên đường về ghé chỗ Lâm Ngữ Khê đón Mễ Tô. Nhiều ngày không gặp, Mễ Tô vẫn dính y như trước, trên đường về nhà vùi trên đùi y không chịu đi, còn duỗi móng vuốt gẩy gẩy vô-lăng, bị Hứa Khiêm nói hết lời mới thôi, chờ đến dưới lầu dừng xe lại, ôm tiểu tổ tông này dạy dỗ một trận, lúc này mới vào nhà.
Bồn và cát vệ sinh cho mèo đều mới mua, Mễ Tô không kịp chờ nữa tiến ngay tới, lộn mèo một cái nơi thảm lông cừu mềm mại.
Hứa Khiêm chơi với nó một chốc, đột nhiên có tiếng di động vang lên, mở ra nhìn là Nghiêm Mạc đăng hình nơi WeChat, kết hợp là một bàn tay bị thương, ở trên bọc túi nylon, ghi là: "Lúc tắm rất bất tiện."
Tên nhóc này lại đang đang bán thảm đây mà... Hứa Khiêm liếc mắt, nhắn lại ở phía dưới: "Vậy thì đứng tắm."
Một lát sau, giọng Nghiêm Mạc phát tới.
"Hứa ca, tay tôi đau."
Hứa Khiêm vào cửa, để đồ trong tay nơi đầu giường, tuỳ tiện ngồi xuống, thở phào một hơi.
Nghiêm Mạc thấy trên mặt y rõ ràng có vẻ mệt mỏi, hơi đau lòng, "Có muốn nghỉ ngơi một chút không?"
Hứa Khiêm ngáp một cái, "Cậu mau ăn cơm đi, ăn xong tôi sẽ về ngủ... Đúng rồi, hôm nay còn sốt không? Tay thế nào rồi?"
Nghiêm Mạc cẩn thận giở nắp lên, đưa thức ăn còn nóng hổi vào miệng, vừa trả lời: "Đã gần hết sốt rồi, cuối tuần có thể xuất viện... Tay thì không lành nhanh như vậy, không thể đụng vào nước."
"Vậy sau này khi cậu tắm phải cần thận một chút."
"Ừ..." Nghiêm Mạc nuốt một ngụm nước bọt, dè dặt nói: "Hứa ca, chúng tay còn có thể giống như trước kia nữa không?"
Ý hắn dĩ nhiên là khoản thời gian ở chung kia, Hứa Khiêm bĩu môi, "Vậy phải xem biểu hiện của cậu đã."
"Vậy, vậy anh cũng không được tìm người khác..."
"Cậu quản tôi à, nếu lần này cậu còn để tôi khó chịu, bất cứ lúc nào tôi cũng có thể quẳng cậu."
Nghe y nói như vậy, Nghiêm Mạc hơi nóng nảy, nắm lấy tay y lắp bắp nói: "Tôi sẽ để anh thoải mái, anh bảo tôi làm gì cũng được." Hắn cắn răng, "Tôi còn có thể, có thể cho anh thượng..."
Hứa Khiêm không kìm được, phụt cười ra tiếng, "Ai mẹ nó muốn thượng cậu chứ, hơn nữa bị chịch so với chịch người ta còn thoải mái hơn, tôi lười chuyển động lắm..." Y lộ ra vẻ "nếm một lần nhớ mãi không quên", Nghiêm Mạc nhìn thấy mà tim muốn đánh trống, hận không thể giữ người này ở một bên, không cho đi đâu hết.
Thế nhưng trong đầu có muốn thế nào đi nữa, trên mặt vẫn phải giả vờ ra vẻ đáng thương, oan ức nắm tay Hứa Khiêm đung đưa, "Hứa ca, anh đừng đi tìm người khác được không? Tôi rất nhanh sẽ xuất viện, mà không được... Ngày mai tôi sẽ đi làm thủ tục, hoặc là tối nay cũng được. Anh chờ tôi một chút, tôi sẽ... thoả mãn cho anh."
Hứa Khiêm mỉm cười vươn tay ra, vỗ vỗ cằm đối phương, "Oh? Thoả mãn thế nào?"
Trên mặt Nghiêm Mạc hiện lên một tầng đỏ ửng nhẹ, hắn tiến tới trước, khẽ liếm liếm khoé miệng Hứa Khiêm, "Anh nói gì thì tôi sẽ làm cái nấy... Cả người tôi đều là của anh, anh cũng không thể không muốn tôi nữa đâu đấy."
Hứa Khiêm thành công được hắn nịnh nọt, sờ sờ sau gáy đối phương, "Vậy cậu nhanh chóng lành lại đi, tôi cũng không muốn làm với một người đang sốt đâu, lỡ may làm được nửa mà ngất đi thì cụt mẹ nó hứng."
Nghiêm Mạc ừ một tiếng, lại ôm Hứa Khiêm nghỉ ngơi một lúc lâu mới buông tay ra.
Chờ cơm nước xong, Hứa Khiêm ra ngoài vứt rác, khi trở về bỗng nhiên nhớ ra gì đó, liền hỏi: "Năm nay cậu có về nhà ăn tết không?"
Nghiêm Mạc không ngờ đối phương sẽ nhắc đến việc này, liền nói: "Chắc là không về, trước kia tôi thấy vé cũng bán gần hết sạch rồi..."
"Đừng có không về, gặp được ba mẹ tốt bao nhiêu, nếu cậu thật muốn mua vé, tôi sẽ tìm người liên hệ xem sao, luôn có thể có."
Nghiêm Mạc chăm chú nhìn y, "Nhưng tôi cũng muốn ở bên cạnh anh." Hắn biết Hứa Khiêm đã không còn thân nhân nào, vừa nghĩ tới tới cảnh tượng cả nước nhà nhà người người đoàn viên, người này lại cô đơn đợi một mình trong nhà, hắn đã cảm thấy khó chịu.
Hứa Khiêm nheo mắt lại, mơ hồ nhận ra gì đó trong này nhưng cũng không suy nghĩ thêm, chỉ nói: "Ở bên cạnh tôi làm gì? Tôi là một người đàn ông trưởng thành còn có thể lạc sao? Cậu vẫn nên trở về một chuyến đi, mặc dù bây giờ cậu vẫn là nghề tự do, nhưng nói thế nào cũng đã lâu không gặp nhau rồi, về nhà thăm ba mẹ đi nào... Trong khoảng thời gian này, tôi sẽ chờ cậu, không đi tìm người khác."
Nghiêm Mạc nghe nói thế thì ánh mắt sáng lên, nhưng vẻ mặt vẫn tràn đầy do dự như cũ, hắn xoắn xuýt hồi lâu, cuối cùng vẫn lấy dũng khí mở miệng: "Nếu không... Hứa ca, anh theo tôi về thăm đi?"
Hứa Khiêm ngẩn người ra, "Tôi trở về làm gì chứ? Đó là ba mẹ cậu, không phải ba mẹ tôi, hơn nữa chúng ta còn chưa phát triển đến mức đó mà!"
Nghiêm Mạc nghĩ thầm nếu anh là nữ thì bây giờ đã bị tôi lấy về nhà lâu rồi, nhưng hắn không dám nói ra, chân thành đáp: "Anh theo tôi về thăm đi, nếu không tôi sẽ ở lại đây với anh, Hứa ca, trước kia chúng ta từng có nhiều chuyện không vui, hôm nay rốt cuộc đi đến nước này thật sự không dễ dàng gì. Tôi không muốn lại tách ra khỏi anh, từng giây từng phút đều không muốn, nếu như anh không thích công khai quan hệ của chúng ta, vậy thì lấy danh nghĩa bạn bè đi... bố mẹ tôi sẽ hiểu."
Hắn nói vô cùng chân tình, Hứa Khiêm hơi lộ vẻ xúc động, nhưng đồng thời cũng cảm thấy bực bội, lúc trước y đã từng điều tra Nghiêm Mạc, biết hoàn cảnh gia đình của tên nhóc này không tệ, cũng biết đối phương vẫn chưa xuất quỹ -- bây giờ hắn nói như thế, mưu đồ trong đó là gì chỉ cần liếc một cái là thấy ngay. Hứa Khiêm không muốn tiến triển nhanh như vậy với hắn, nhưng đối phương sống chết không theo quy trình, làm y trong lúc nhất thời có hơi luống cuống.
Nghiêm Mạc thấy đối phương không lập tức từ chối, trong lòng biết có hy vọng, liền thuận thế thừa thắng xông lên, vừa làm nũng vừa giả bộ đáng thương, cuối cùng xuất ra chiêu thâm hậu nhất – "Hứa ca, anh nhìn tay tôi nè, trở về để người nhà thấy được lại lo lắng, không bằng ở lại đây với anh..."
Lời vừa nói ra, Hứa Khiêm quả nhiên thoả hiệp, "Đừng nha, tôi đây sẽ không chịu nổi. Nếu cậu thật muốn về, tôi sẽ đi với cậu, sau đó sẽ giải thích lý do bị thương với cô chú, nhân tiện nhận lỗi và vân vân luôn."
Nghiêm Mạc vui vẻ ôm y, đầu chôn nơi bả vai dùng lực cọ cọ, trong miệng ậm ờ nói: "Không cần xin lỗi... Đây vốn là do tôi thiếu anh, tôi còn cam tâm tình nguyện nữa."
Hứa Khiêm hừ lạnh một tiếng: "Tôi cũng không muốn cậu nhận cái này."
Nghiêm Mạc cười cười không đáp lại, chỉ kêu từng tiếng "Hứa ca", mãi cho đến khi người kia nghe đến phiền lòng, chủ động đẩy hắn ra mới chịu ngừng.
Vài ngày sau, Nghiêm Mạc xuất viện, Hứa Khiêm đưa hắn về nhà liền rời đi, trên đường về ghé chỗ Lâm Ngữ Khê đón Mễ Tô. Nhiều ngày không gặp, Mễ Tô vẫn dính y như trước, trên đường về nhà vùi trên đùi y không chịu đi, còn duỗi móng vuốt gẩy gẩy vô-lăng, bị Hứa Khiêm nói hết lời mới thôi, chờ đến dưới lầu dừng xe lại, ôm tiểu tổ tông này dạy dỗ một trận, lúc này mới vào nhà.
Bồn và cát vệ sinh cho mèo đều mới mua, Mễ Tô không kịp chờ nữa tiến ngay tới, lộn mèo một cái nơi thảm lông cừu mềm mại.
Hứa Khiêm chơi với nó một chốc, đột nhiên có tiếng di động vang lên, mở ra nhìn là Nghiêm Mạc đăng hình nơi WeChat, kết hợp là một bàn tay bị thương, ở trên bọc túi nylon, ghi là: "Lúc tắm rất bất tiện."
Tên nhóc này lại đang đang bán thảm đây mà... Hứa Khiêm liếc mắt, nhắn lại ở phía dưới: "Vậy thì đứng tắm."
Một lát sau, giọng Nghiêm Mạc phát tới.
"Hứa ca, tay tôi đau."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook