Đính Hôn Khi Gặp Tai Nạn (Tình Cờ Yêu)
-
Chương 2
Tye nhìn vào đôi mắt xanh lo âu của cô, vẻ kiềm chế. “Để em vào nhà đã.” - một lát sau anh nói, và khởi động xe.
Đầu cô bắt đầu đau. Cô ngồi lui về phía sau ghế. Cô không biết ký ức đó bật từ đâu mà ra, nhưng nó ở đó, như sự thật rằng mẹ cô đã từng yêu thích cây cối.
Jane Harris hẳn là đang canh chờ họ vì bà đã mở rộng cánh cổng lớn của Grove House khi họ dừng lại bên ngoài. Bà là một phụ nữ kín đáo trạc cuối ngũ tuần, tươi tắn nở một nụ cười và đứng lùi lại khi Tye vòng tay ôm Claire giúp cô bước vào sảnh rộng.
Anh giới thiệu họ với nhau, bổ sung thêm “Chuyến đi hơi quá sức Claire. Tôi sẽ đưa cô ấy lên thẳng phòng.”
“Phòng của cô đã sẵn sàng mọi thứ.” Jane Harris đáp “Tôi mang ít trà nhé?”
“Được không, Jane?” anh đồng ý và quay sang Claire bình luận “Em sẽ không bao giờ lên được gác nếu chỉ dựa vào sức mình.” Thế rồi, như thể cô nhẹ bỗng, anh bế cô đi lên chiếc cầu thang rộng đẹp mắt.
“Em đi được!” cô phản đối, nhưng phải thừa nhận rằng cô thấy hơi mệt thật.
Thêm một lần nữa, được anh nhẹ nhàng bế tựa vào ngực, có vẻ như anh đưa cô tới một trong những căn phòng trên gác, Claire cố xua đi cảm giác không yên rằng có gì đó không ổn, có gì đó rất, rất không ổn.
Vào đến phòng, Tye đặt cô xuống giường, dịch người cô để cô ngồi dựa vào gối, chân đặt trên giường. Nhưng ngay khi anh đứng thẳng dậy, cô yêu cầu luôn “Kể cho em về mẹ, Tye?”
Anh nhìn vào đôi mắt đầy vẻ đau khổ của cô và im lặng chừng một hai giây, rồi trả lời “Sự thật là, nhóc ạ.” “Anh chẳng biết gì về mẹ em cả.”
“Anh chưa từng gặp bà ư?”
“Anh chưa.”
“Nhưng... nhưng anh nói là bố mẹ em đang đi ngh...” Cô dừng lại, trí thông minh của cô hoạt động. “Anh với bác sĩ Phipps cho rằng em nghĩ bố mẹ em đang đi nghỉ thì tốt hơn là để em biết mẹ đã mất ư?” cô hỏi “Anh ấy không muốn em phải lo lắng về bất cứ chuyện gì.” Tye đáp “Và, nói thật, anh nghĩ rằng em đã chịu đựng quá đủ cho một ngày. Anh sẽ lấy vali cho em còn Jane sẽ giúp em đi nghỉ.”
“Nếu em nhớ ra điều gì khác nữa thì sao?” Claire hỏi, đột nhiên bắt đầu hoảng sợ.
“Anh không đi xa đâu, chỉ ra xe thôi.” Anh cam đoan với cô, và anh đi chưa đầy một phút thì Jane Harris bước vào với một khay trà.
Claire có cảm tình với Jane Harris, bà bảo cô cứ gọi bà bằng tên riêng, và khi Tye quay trở lại cùng chiếc vali anh đã mang tới bệnh viện thì họ đang cùng nhấm nháp trà.
“Anh sẽ để em tự nhiên.” Anh nói “Anh sẽ...”
“Anh đừng đi...” Claire vội vã ngắt lời, và, hơi ngượng ngùng khi thấy anh đã trở thành chỗ dựa cho cô và cô thấy hốt hoảng khi nghĩ anh sẽ đi “... vội” cô nói thêm.
Anh mỉm cười. “Anh chẳng có việc gì phải vội về London.”
Khi anh đi rồi, Jane dỡ đồ trong vali của cô ra và giúp cô đi nghỉ. Khi mí mắt cô bắt đầu sụp xuống, Jane nhẹ nhàng ra ngoài và để cô nghỉ ngơi.
Nhưng Claire không nghỉ ngơi được; đầu óc cô không để cô yên. Cô biết rằng mẹ cô đã từng yêu cây cối, và rằng mẹ cô đã mất.
Hai mẩu thông tin này cứ lượn vòng vòng trong đầu cô. Thành thử ra đến lúc Jane mang cho cô bữa tối sớm, Claire cảm thấy gần như cạn kiệt hết sức lực.
Khi Jane đã đi khỏi, với phép lịch sự tự nhiên, Claire cố ăn càng nhiều càng tốt món thịt hầm mà Jane đã khéo léo nấu. Nhưng Claire ăn không ngon miệng lắm. Cô bắt đầu băn khoăn rằng mình đang làm phiền mọi người nhiều.
Cô tính ra khỏi giường và mang bát đĩa đã dùng xong xuống nhà, và chỉ đang cân nhắc xem liệu cái khay và thân hình run rẩy của cô có tới được nhà bếp toàn vẹn hay không thì Jane đã quay lại.
“Không đói à?” bà hỏi, với cái liếc nhìn nhà nghề nhắm vào thân hình mảnh khảnh của Claire, Jane nhấc khay đồ ăn trên giường lên. “Ta có thể thấy ta sẽ phải vất vả lắm mới giúp cháu lên được vài pound đây.” Bà khẽ nói thêm.
“Cháu xin lỗi.” Claire hối lỗi, biết rằng mặc dù cô có những đường cong ở đúng chỗ cần có và ngực cũng đầy đặn nhưng cô vẫn thuộc diện gầy. “Món thịt hầm rất ngon.” Cô cảm ơn người phụ nữ mà cô có thể bổ sung thêm “nấu ăn ngon” vào danh sách các kỹ năng khác của bà.
“Ta chỉ mang khay xuống và dọn dẹp một chút rồi sẽ nghỉ.” Bà mỉm cười trìu mến “Giờ thì, cháu có cần gì trước khi ta đi không?”
“Bác không ở lại qua đêm ư?” Claire chợt lo lắng hỏi.
“Anh Kershaw sẽ ở đây.” Jane nhanh chóng khẳng định với cô, và hết sức thông cảm khi vuốt phẳng khăn trải giường và dỗ dành “Cố gắng đừng có lo lắng. Thỉnh thoảng cháu có thấy bất an cũng là điều tự nhiên thôi. Nhưng-“ giọng bà tươi tỉnh hẳn lên “- ở giữa bọn ta, bọn ta sẽ giúp cháu trở lại bình thường.”
Claire vượt qua được cơn hoảng hốt và mỉm cười “Bác vừa là y tá lại vừa là chuyên gia nấu ăn hạng bốn sao.” Cô nhận xét.
“Y tá học hành bài bản và chuyên gia nấu ăn vật vờ.” Jane cười phá lên.
“Bác không thích làm y tá sao?”
“Thích chứ.” Jane đáp. “Cho tới khi lưng của ta bị đau. Nhưng ta thật may.” bà vui vẻ nói tiếp “Đúng lúc ta biết rằng mình phải tìm nghề khác thì ta nghe tin bà cụ Kershaw cần người giúp việc - ưu tiên người có kiến thức về y tá. Khi đó bà cụ chưa ốm, nhưng yếu ớt và bị một vết loét không thể lành lại.” Bà dừng lại cười toét miệng “Và, như mọi khi, ta lại đang nói nhiều quá rồi.”
Tại sao, khi mà ngày hôm đó cô chẳng làm gì mấy, cô lại đột nhiên thấy mệt, đó là điều bí ẩn đối với Claire, nhưng Jane đi được chưa lâu thì cô đã thấy như không thể nào mở mắt ra được.
Cô tỉnh giấc khi thấy một người đàn ông cao lớn cúi người xuống giường cô, một cảm giác khiếp sợ vô cùng xoẹt qua cô “Cút đi!” cô gào lên trong sợ hãi “Đừng có bước vào đây!” cô thét lên, ngồi bật dậy, lấy hết sức lực mà cô có để nhảy ra khỏi giường, khiếp sợ.
Người đàn ông lùi xa khỏi giường và làm như đi theo cô, nhưng rồi anh dừng lại, đứng sững ngay tại chỗ khi anh nhìn thấy ánh nhìn đầy hoảng sợ trên gương mặt cô. “Em yêu, là...”
Và đột nhiên, nghe anh nói, nhìn thấy rõ khuôn mặt anh, giờ đây anh không còn cúi xuống trên cô nữa, cô nhận ra Tye, vị hôn phu của cô. Cô rùng mình thở hổn hển, nhận thấy rằng khuôn mặt của anh hẳn phải bị khuất trước khi cô chuyển động. “Ôi Tye.” Cô kêu lên, hết sức xấu hổ “Em không biết đấy là anh.” Ngay sau đó, đôi chân cô bủn rủn, cô ngồi phịch xuống mép giường, mặt tái nhợt.
Khi sự tổn thương trong giây lát qua đi, Tye bước vòng tới bên giường phía cô và ngồi xuống cạnh cô, choàng tay ôm lấy cô “Được rồi, cưng à.” Anh nhẹ nhàng nói “Anh ở đây. Không gì có thể hại em được.”
Hơi thở cô đứt quãng “Đã có ai làm hại em ư? Người nào đó?” cô hỏi, ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt lo lắng.
Tye để ý cô một hồi lâu “Anh không biết.” anh trả lời, ánh mắt không hề rời khỏi gương mặt cô.
“Bác sĩ Phipps nói việc em mất trí nhớ có thể là do vụ tai nạn, nhưng đôi khi việc mất trí nhớ cũng xảy ra nếu ai đó cố xóa sạch chuyện gì đó kích động. Thỉnh thoảng cũng có thể là cả hai.”
“Anh cũng tin thế.” Tye đáp lại.
“Anh ấy cũng nói vậy với anh ư?”
“Anh muốn biết mọi chuyện cần phải biết.”
Claire mong rằng anh đã làm thế. Tye là tuýp người như vậy. Cô run rẩy thở dài, ngay lập tức biết rằng mình đang run lên, và nhận ra Tye hẳn cũng phải thấy điều đó, vì anh đã im lặng ôm cô dựa vào anh được một lúc rồi.
Thế rồi từ từ, khi bắt đầu hồi lại sau cơn hành hạ của những bóng ma quá khứ vô danh, Claire bất chợt nhận ra sự chật chội của áo xống mà cô đang mặc. Bộ đồ ngủ của cô lần này màu xanh da trời, tôn lên màu xanh sâu thẳm đáng yêu của đôi mắt cô. Một bên dây đã tuột xuống cánh tay, và khi cô lui lại khỏi Tye, cô thấy chất liệu lụa chẳng để lại gì mấy cho trí tưởng tượng. Cô đột nhiên rùng mình.
“Em lạnh rồi.” Tye nói, mỉm cười với cô khi anh lui lại, mắt anh quét qua cô. Cô liếc xuống, dõi theo chuyến tham quan ngắn ngủi của anh dành cho thân hình cô, và đỏ mặt khi nhận thấy ngực cô căng lên cùng hai đầu ngực cứng lại hiện rõ dưới chất liệu mỏng manh.
“Em xin lỗi.” cô nói chẳng vì lý do gì, và mắt họ gặp nhau.
“À, ít nhất thì sắc mặc em cũng khá hơn.” Tye đùa, và cô nghĩ cô biết tại sao trước đây cô lại yêu anh. “Trong trường hợp em có định chạy vì hơi bị sốc - đấy là chưa nói tới chuyện giờ đã là gần nửa đêm.” Anh nói tiếp, giọng đùa biến mất “Anh nghĩ là chúng ta sẽ đưa em quay lại giường.”
Rất nhanh sau đó, cô nằm trên giường, Tye ngồi ghế ngay cạnh cô. Anh ở lại với cô một lúc khá lâu, chuyện trò đủ chuyện, nhưng vẫn chú ý rằng cô không nhớ gì cả.
Anh nhẹ nhàng nhận xét về món thịt hầm thơm ngon của Jane, và Claire đáp lại rằng món thịt hầm có điểm hay ho là bạn có thể nấu nó và rồi quên nó - một ân huệ trong một ngày bận rộn.
“Làm sao em lại biết điều đó?” cô thốt lên ngay khi nói dứt lời “Em làm việc kiểu như chuyên gia nấu ăn ư?”
“Em chưa bao giờ chỉ là một gương mặt xinh xắn.” Tye nhẹ nhàng trả lời. Và, vừa nhìn cô, vừa rõ ràng đánh giá xem liệu cô có sắp bị sốc hay không “Em sẽ không sao nếu anh đi chứ?” anh hỏi.
“Tất nhiên rồi.” cô trả lời không hề ngập ngừng.
“Anh chỉ ở ngay gần đầu hành lang thôi nếu em có gì cần.” anh báo cho cô biết. “Anh sẽ để cửa mở. Gọi anh nếu-”
“Ôi Tye!” cô bất lực thốt lên, và rồi đoán rằng, ngoài cảm giác hoảng sợ trước đó, Jane chắc hẳn đã kể anh nghe về những cảm giác lo lắng bất an của cô trước ý nghĩ phải ở một mình đêm đó. “Em xin lỗi vì đã phiền phức đến vậy. Chắc là anh đang muốn trở lại London...”
“Bây giờ, tại sao anh lại muốn làm thế khi cô bạn gái tuyệt nhất của anh đang ở đây?” anh nhẹ nhàng chen ngang. Cô là cô bạn gái tuyệt nhất của anh ư? Cô phải thừa nhận rằng cô thấy an tâm hơn một chút khi nghĩ thế. “Đừng có quên, anh chỉ ở ngay đầu hàng lang thôi.” Anh nói, và chực bước ra khỏi phòng khi cô ngăn anh lại.
“Tye!” cô gọi. Anh dừng khựng, quay người lại, và từ hư không, cô thấy mình buột miệng “Tye, anh hôn em được không?”
“Anh...”
“Xin lỗi!” cô thốt lên nhanh chóng, rồi nói thêm “Có vẻ như em suốt ngày xin lỗi.” và giải thích “Chỉ là em quên mất nụ hôn của anh như thế nào, và...”
“Em là người thích trừng phạt.” anh chậm rãi, và, với một tiếng thở dài quá đáng khiến cô cười phá lên, anh quay trở lại giường “Em hứa không được đối xử độc ác với anh đấy nhé?” anh hỏi giọng cứng rắn đầy chế nhạo.
“Em hứa, thưa ngài.” Cô nói, và Tye cúi xuống cô. Một khoảnh khắc sau đó đôi môi anh chạm vào môi cô và cô đón nhận một nụ hôn ấm áp mà trong sáng.
“Được chưa?” Tye hỏi khi anh lui lại, mắt anh tìm kiếm mắt cô, gần như thể anh nghi ngờ có thể một người nào đó đã tấn công cô và cô muốn chữa lành - bất cứ vết sẹo nào đó với một nụ hôn từ ai đó cô tin tưởng.
Trong khi đúng là tim cô đang đập rộn ràng, và cô đang trải qua cơn thúc giục gần như không thể kiểm soát nổi muốn vòng đôi cánh tay quanh Tye và cầu xin nụ hôn khác, có lẽ là một nụ hôn ít trong sáng hơn, Claire thấy đúng lúc đó rằng trong cô chưa bao giờ thấy yên ổn đến thế.
“Chắc chắn rồi.” cô trả lời, thấy chóng mặt lạ lùng từ sự đụng chạm của môi anh lên cô. “Chúc anh ngủ ngon, Tye.”
Anh nhìn xuống cô đồng tình. “Ngủ ngon”, anh chào cô, và lặng lẽ rời khỏi phòng cô.
Cô đã ngủ ngon. Nhưng, có lẽ vì đã ngủ khá ngon từ trước nửa đêm nên cô thức giấc rất sớm. Tỉnh dậy và đội nhiên thấy khỏe khoắn hơn những gì cô đã cảm thấy trong một thời gian dài. Người cô ít nhiều đã hồi phục, cô nghĩ xa hơn một chút - thế thì tại sao cô vẫn đang nằm trên giường?
Vẫn sớm, bên ngoài trời còn tối, nhưng Claire đột nhiên chắc chắn rằng cô đã sống một cuộc sống rất bận rộn. Dường như việc nằm ỳ ra đó là làm ngược lại với phần nào đấy trong cô, khi lẽ ra cô phải ra khỏi giường mà vận động và làm gì đó.
Dù vậy, có vẻ như chẳng có gì nhiều mà cô làm được, và cô biết rằng cô vẫn đang hồi phục. Nhưng, cô sẽ nằm đó trong vài tiếng đồng hồ tới, có lẽ là chờ Jane tới và mang cho cô một tách trà ư?
Claire nghĩ đến Tye, người “chỉ ở ngay gần đầu hành lang”, và băn khoăn đã bao lâu rồi kể từ khi ai đó mang cho anh một tách trà đến tận giường. Thế rồi cô nhận ra rằng có lẽ, trước khi cô bị tai nạn, cô đã pha trà cho anh và mang tới bên giường anh. Có lẽ họ đã làm tình...
Cô vội vã kéo suy nghĩ của mình tránh xa những chủ đề như thế, ngay lúc đó má cô nóng bừng khi nhớ lại khuôn miệng tuyệt vời của anh trên miệng cô đêm qua.
Như thể để trốn khỏi những suy nghĩ như thế, cô ra khỏi giường và quyết định đã đến lúc cần cố gắng nhiều hơn. Cho đến lúc này cô vẫn chưa được phép tắm mà không có người kèm. Cô sẽ bắt đầu bằng việc tự tắm.
Cô đã quen với phòng tắm ở kế bên, nhưng cô kinh ngạc khi phát hiện ra mình yếu như thế nào. Ngay cả công đoạn đơn giản là cúi người trên bồn tắm, nút bồn lại và mở vòi nước cũng buộc cô phải ngồi xuống ghế trong phòng tắm khi chờ bồn tắm đầy.
Dù vậy, năm phút sau, cô cũng được nằm thư giãn trong nước và bắt đầu thấy vô cùng tự hào về mình. Đã qua rồi những ngày phải có ai đó hộ tống khi cô tắm. Cô đã tự xoay sở được - cô sẽ không cần phải chờ Jane tới.
Cô tự xoa xà phòng, để ý rằng mình vẫn còn những vết thâm tím ở chỗ này chỗ khác. Thế rồi chỉ lúc đó cô mới nhận ra mình đã may mắn đáng ngạc nhiên thế nào vì không bị gãy xương khi vụ tai nạn xảy ra. Ngay cả bây giờ và cô thừa nhận mình đã mất toàn bộ các khái niệm về thời gian nhưng cũng phải đến hàng tuần sau, cơ thể cô vẫn thấy rệu rạo ở nhiều chỗ. Cô rửa sạch đám bọt có mùi thơm dễ chịu và, vừa thấy mệt trở lại, cô nghỉ trong nước, để mặc các suy nghĩ cuốn đi.
Cô nghĩ về mẹ và băn khoăn về cha. Mẹ cô vừa mới mất hay từ lâu, lâu rồi? Cha mẹ cô có hết lòng vì nhau không? Hay có thể là họ đã ly dị và... Điều đó chẳng ích gì; đầu cô bắt đầu đau trở lại. Có một thanh chắn ở đó và chỉ là dường như không thể nào vượt qua được nó.
Claire tiếp tục nghĩ về cách cô phản ứng lại khi cô tỉnh giấc đêm qua và thấy Tye cúi người trên cô, có lẽ để kiểm tra xem cô đã ngủ hay chưa. Ôi, người đàn ông tội nghiệp. Anh đã quá tốt và cô lại thét vào mặt anh làm anh phiền lòng.
Đã có ai đó tấn công cô ư? Cô nhanh chóng gạt câu hỏi đó đi. Cô không muốn biết, và lần này, cô thấy mừng vì không nhớ gì cả.
Nhưng dường như đột nhiên những bóng ma lại đang chuẩn bị dày vò cô, và một cách vội vã, nhanh hơn cả ý nghĩ, cô nhảy ra khỏi bồn tắm - chỉ để phát hiện ra rằng thay vì tiếp đất bằng chân thì cô lại ngã phịch xuống sàn.
Trong một lúc, cô quá run để cố đứng lên. Nhưng khi cô bắt đầu hồi hồi lại, cô sửng sốt phát hiện ra rằng một cơ thể bị khâu vá, xây xước và thâm tím, cộng với vài ngày hôn mê và còn nhiều ngày hơn thế chỉ nằm ỳ trên giường, đã khiến cô thấy yếu ớt phát choáng! Cô cũng bị đau khi cố di chuyển. Nhưng vài phút sau, cô lấy hết năng lượng có được để đứng dậy và ngồi vào chiếc ghế đặt trong phòng tắm.
Hàng giây, có lẽ là hàng phút, trôi qua khi tất cả những gì cô có thể làm chỉ là ngồi đó. Cô thấy bị bầm giập, thâm tím và hoàn toàn kiệt sức, và khi đó cô chỉ lo lắng không biết sẽ lấy đâu ra sức lực chứ không nghĩ gì tới hiện thực rằng cô cần phải lau khô người.
Thế rồi có ai đó gõ cửa phòng tắm. Ồ, tạ ơn chúa. Jane, tinh thần Claire phấn chấn hơn. Chỉ có điều đó không phải là Jane. Đó là giọng của Tye vọng qua cánh cửa gỗ. “Anh không hài lòng chút nào khi em tự đi tắm.” anh gọi, và Claire, giật mình nhận ra chắc hẳn là anh đã nghe thấy tiếng nước chảy trong đường ống.
“Tất nhiên là em không định mời anh tham gia cùng rồi.” cô gay gắt nói lại, nhận ra rằng cô không thèm quan tâm chuyện bị nhìn thấy chẳng mặc gì, và rồi, trong khi phần còn lại của cô dường như chẳng còn chút sức lực, miệng lưỡi cô lại chẳng bị làm sao.
“Anh lo em bị chóng mặt!” Tye nhanh chóng đáp lại.
Cô chẳng quan tâm đến giọng anh. “Em không phải cái loại chuyên chóng mặt!” cô đáp lại, dù cũng chẳng biết cô là loại nào.
“Em...” anh bắt đầu cứng rắn, nhưng kiềm chế, và rồi, giọng đều hơn, nhắc cô “Em vừa ốm.”
“Em sẽ thấy khỏe hơn rất nhiều khi anh đi khỏi đây!” cô vặn lại, và biết cô không hề là chính mình. Cô cáu kỉnh, ốm yếu đến tội nghiệp - và anh, người không làm gì ngoài đối tốt với cô, không đáng phải chịu sự cáu gắt của cô. Cô chỉ có thể tưởng tượng rằng đó không thể là cách mà cô thường sống khi khỏa thân ngồi đó, nói chuyện với ai đấy ở bên kia cánh cửa, và rằng một kiểu tính cách e lệ đầy bối rối nào đó đã thúc ép cô làm thế.
“Anh còn ở đấy không?” cô hỏi, bớt gay gắt hơn, bắt đầu thấy xấu hổ vì bản thân.
“Anh sẽ ở đây khi em ra.” Anh đáp.
“Em ra đây.” Cô trả lời, chợt thấy hoàn toàn kiệt sức và khổ sở.
“Em ổn chứ?” anh hỏi, khi hàng giây đã trôi qua và không hề có tiếng chuyển động.
“Dĩ nhiên rồi.” Cô đáp. “Em...” Cô đứng dậy và kinh hoảng thấy cả hai chân loạng choạng. “Có-có Jane quanh đấy không?” cô hỏi, cố để nghe giọng được bình thường nhưng những giọt nước mắt yếu đuối trào ra trong mắt.
Những giọt nước mắt đó không rơi xuống; chúng bị chặn lại bởi cơn sốc trong cô khi nghe thấy Tye mở cửa phòng tắm. Cô nhìn chằm chằm vào anh trong giây lát sửng sốt không có gì xảy ra. Thế rồi, khi cô thoáng thấy anh quan sát thân hình cô trần trụi và ướt át ngồi đó, cô gập người về phía trước, như thể hy vọng che được bộ ngực trần của cô trước ánh nhìn của anh.
Nhưng cô không cần phải lo lắng về điểm đó, cô sớm nhận ra, vì trong giây lát dường như Tye đã nắm bắt được toàn bộ tình thế. Và trong khi cô vẫn đang co mình lại ở đó, sửng sốt, anh đã túm lấy chiếc khăn bông ấm áp trên giá sấy khăn và choàng nó lên vai cô, quấn nó quanh cô.
Ngay lập tức cô bắt đầu thấy khá hơn một chút. “Hôm nay Jane có đến không?” cô hỏi, chẳng vì lý do rõ ràng nào hơn là, thật kỳ quặc, để những giọt nước mắt yếu đuối lần nữa bị ngăn lại.
“Hôm nay em sẽ phải chịu đựng anh thêm nữa.” anh đáp lại, và chỉ thị cho cô “Ngồi yên đấy. Anh sẽ quay lại trong vòng một phút.” Đúng như anh nói, sau khi rời cô chỉ để đi lấy thêm một ôm đầy tay khăn bông, anh đã trở lại. “Tưởng tượng anh là người đàn ông tuyệt nhất của em.” Anh nói, và trước khi cô kịp chớp mắt, anh đã rút nhanh chiếc khăn ẩm khỏi cô và cuộn cô lại trong một chiếc khăn khô. Trước khi cô nhận ra, anh đã nâng cô lên trong vòng tay và bế cô vào phòng kia.
“Em thấy mình như một con ngốc.” cô sụt sịt, nước mắt lại trào ra.
“Em không nghĩ đến chuyện khóc bên anh đấy chứ, anh mong thế?”
“Anh nghĩ em là loại con gái nào?” cô giễu cợt.
“Một người rất đáng yêu.” Anh trả lời, đặt cô xuống mép giường. “Một người rất đáng yêu đang cố gắng hết sức trong một thế giới mà ở đó mọi thứ chắc hẳn đang rối tung tùng beng lên.”
“Ôi Tye!” cô kêu lên “Em xin lỗi vì lúc trước đã gắt gỏng thế. Em thật cáu kỉnh còn anh thì quá tốt. Em kh-không thể tin được là em lại yếu đến thế.”
“Cơ thể em vừa phải chịu một cú sốc kinh khủng, chẳng ai mong em nhảy bật dậy và tập aerobic.” Anh trấn an cô, và qua tấm khăn cực lớn bọc lấy cô, anh bắt đầu lau khô người cô. Khi chiếc khăn đó ẩm, anh nhẹ nhàng rút nó khỏi cô và quấn cô trong một chiếc mới. “Thấy thoải mái không?” anh hỏi. Cô gật đầu, chợt thấy vô cùng mệt mỏi và buồn ngủ. “Xong rồi, đi ngủ.” anh thản nhiên chỉ dẫn và, có lẽ không hề có ý định để cô tự cử động, anh bế cô lên, vẫn cuộn trong chiếc khăn khô, và đặt cô vào giường.
Cô nhìn lên anh, và mệt mỏi mặc dù cô biết cô phải mỉm cười “Anh hơi đặc biệt, phải không?” cô lầm bầm, và rồi nhắm mắt lại.
Cô gần như đã chìm vào giấc ngủ, nhưng vẫn mơ màng nghe anh nói khẽ “Chính em cũng hơi đặc biệt, em yêu ạ.”
Cô tỉnh giấc, thấy nóng và hơi bối rối. Chiếc khăn Tye quấn quanh cô đã tuột ra và trong giây lát, khi cô bắt đầu nhớ ra tại sao mình lại chẳng mặc gì mà nằm trên giường, cô không thể nhớ nổi bộ đồ ngủ của cô ở đâu.
Thế giới lộn xộn của cô nhanh chóng tự ổn định lại khi cô nhận ra rằng nó chắc hẳn vẫn còn trong nhà tắm. Nhưng cô không muốn ngồi không cả ngày trong bộ đồ ngủ. Cô chưa bao giờ lấy lại được sức lực chỉ nhờ ngồi không.
Ý nghĩ của cô về việc ra khỏi giường, giá như được ngồi ngoài trời, như cô đã làm khi ở bệnh viện, bị ngắt giữa chừng khi có ai đó, như thể nghĩ rằng cô vẫn đang ngủ, khẽ gõ cửa.
“Mời vào!” cô nói, và thấy ngượng ngùng khi Tye nhận lời mời của cô. Cô có cảm giác rằng lý do duy nhất khiến anh gõ cửa chỉ là để báo trước cho cô. Rõ là anh không mong lần nữa khiến cô phải thét lên với anh nếu cô có thức giấc thấy anh cúi xuống trên người cô, như cô đã làm đêm qua. “Mấy giờ rồi?” cô hỏi để che đi sự ngượng ngùng của mình, trong khi cùng lúc đó, cô vùng vẫy để thoát khỏi chiếc khăn quá khổ và ngồi dậy.
“Hơn mười giờ một chút.” Anh trả lời. “Em không-?”
“Anh không phải đến văn phòng ư?” cô ngắt lời, ngước lên gương mặt điển trai của anh và thấy có lỗi khi vì cô mà anh không đi làm.
“Đấy là một trong những lợi thế của việc làm ông chủ của chính mình.” Tye đáp, bước tới và ngồi xuống bên mép giường cô. “Anh có thể nghỉ bất cứ khi nào anh muốn.”
Cô thấy anh thật quyến rũ. “Nhưng công việc của anh sẽ bị ảnh hưởng!” cô phản đối.
“Không, không hề.” anh phủ nhận, mắt anh nhìn khuôn mặt cô, tự đánh giá xem liệu cô đã hồi phục sau nỗ lực vượt quá sức mình lúc sớm hay chưa. “Anh vừa lập văn phòng ở căn phòng phụ cạnh thư viện của bà rồi.”
Claire im lặng nhìn anh trong vài giây. Trước đó anh đã kể với cô rằng bà anh mất vài tháng trước, nhưng sự thực rằng Tye vẫn nhắc tới thư viện trong ngôi nhà anh đã thừa hưởng là “thư viện của bà” dường như cho thấy anh vẫn nghĩ ngôi nhà này là của bà anh.
Trong phút giây ngập tràn sự cảm thông, theo một cách nào đó biết rằng Tye đã vô cùng yêu quý bà, Claire nghiêng người về phía trước để chạm vào anh. Rồi khi tấm khăn trải giường rơi khỏi người cô, má cô đỏ ửng.
“Ôi!” cô khóc thét lên, điên cuồng chộp lấy tấm khăn để che đi bộ ngực đã một phần bị hở ra. “Ôi!” cô kêu lên lần nữa, nhưng thấy đỡ hơn vì đã che được kín mặc dù vẫn còn phần vai lộ bên ngoài. “Có phải ai cũng mất hết dây thần kinh xấu hổ khi bắt đầu quen với những người khoác áo trắng vào kiểm tra tiến độ bình phục không?”
Tye nở một nụ cười thân thiện. “Em không hề mất hết dây thần kinh xấu hổ, hay cho dù là để lạc nó.” Anh cam đoan “Anh thề là anh chưa từng biết ai lại ngượng ngùng một cách đáng yêu đến thế.” Anh trêu “Hay là” anh nói thêm “thường xuyên như thế.” Cô vẫn hơi ửng hồng và anh, có vẻ như, đã kiên quyết sẽ trêu cô để cô quên đi sự bối rối khi anh hỏi “Bây giờ thì, em dự định sẽ cố làm gì trong cuộc phiêu lưu tới?”
Cô biết anh đang nói tới cuộc phiêu lưu gần nhất của cô khi cố ra khỏi giường, đi tắm và trở lại giường mà không cần trợ giúp. “Em xin lỗi.” Cô thấy mình còn nợ anh điều đó. “Em đã không bao giờ thử tắm nếu như em...”
“Sao?” anh kinh ngạc ngắt lời “Em ngăn cản anh giúp em ư?”
Cô không chắc về câu đùa của anh - cô thấy mình lại bắt đầu ửng hồng. “Trước đây lúc nào em cũng đỏ mặt à - ngay cả trước khi chúng ta trở thành người yêu?” cô bất ngờ hỏi, và lại đỏ mặt lần nữa với chính ý nghĩ về việc có quan hệ yêu đương với anh.
Tye nhìn như thể câu hỏi của cô đã gần như làm khó anh. Rồi anh cười toe toét, một nụ cười tươi làm rung động trái tim. “Em lúc nào cũng tươi vui.” Anh nói, rồi nhanh nhẹn bổ sung thêm “Bác sĩ Phipps cho rằng em nên nghỉ ngơi sáng nay và có lẽ là đi đi lại lại chỗ hành lang trong khoảng mười phút gì đó vào buổi chiều.”
“Em đã chẳng làm gì ngoài việc nghỉ ngơi trong...” Claire bắt đầu phản đối khi đột nhiên có điều gì đó, có lẽ là trí thông minh đang khơi dậy trong cô, tác động đến cô. “Anh không liên lạc với bác sĩ Phipps từ lúc chúng ta đến đây hôm qua chứ?”
“Tại sao anh lại không làm thế?” Tye hỏi, vẻ mặt nghiêm nghị “Dù sao thì anh cũng đã định làm vậy, khi em nhớ ra và có vẻ như biết rằng mẹ em đã say mê cây cối. Khi rõ ràng là đêm qua em đã sợ điều gì đấy liên quan tới một người nào đó, anh thấy rằng chúng ta cần phải có chỉ dẫn của chuyên gia.”
Cô thở dài “Em chẳng muốn gây nhiều phiền phức đến thế này.”
“Tốt!” Tye ngay lập tức quay trở lại trêu cô “Điều đó có nghĩa là em sẽ nghe theo mọi chỉ dẫn của anh đúng không?”
“Anh nằm mơ ấy!” cô phá lên cười và thích thú khi anh cũng cười theo. “Em nghĩ là bây giờ em sẽ dậy.” cô nói.
“Anh nên mặc cái gì đó cho em.”
“Em sẽ mặc.” Cô quyết định.
“Anh nghĩ là em có thể.” Anh dịu dàng trả lời, rồi bước từ giường tới lục tung ngăn kéo tủ com-mốt và chọn ra vài món đồ lót Jane đã cất đi khi bà dỡ đồ cho cô. Từ chỗ tủ âm tường, Tye lấy ra một chiếc quần và áo sơ mi. Anh đến bên giường, và Claire thề rằng có ánh nhìn rất tinh quái trong mắt anh khi anh thả chiếc quần và áo sơ mi xuống cuối giường rồi tiến đến chỗ cô với một chiếc áo lót và quần lót ren. “Anh sẽ giúp em.” Anh đề nghị, ánh mắt rõ ràng sống động với vẻ ranh mãnh.
“Em chưa mất hết khả năng xấu hổ tới mức đó.” Cô kêu lên.
Tye thở dài một cách phô trương. “Thế thì anh nên đi và mang cho em chút gì đó ăn sáng vậy.” Rồi anh để cô ở lại tùy ý thong thả tự mặc quần áo.
Sau khi anh đi khỏi, cô nhìn chằm chằm vào cánh cửa và biết rằng có cả một mớ khổng lồ thông tin về bản thân cô mà cô không biết. Cô nhìn xuống chiếc nhẫn đính hôn xinh đẹp trên ngón tay và nhận ra rằng, trong khi cô có thể không nhớ nổi điều nhỏ nhất rằng cô yêu người đàn ông này thì điều cô biết chính là Tye Kershaw là người đàn ông mà cô hoàn toàn chắc chắn là mình rất thích.
Vì cô vẫn thấy cứng đờ và đau ở nhiều chỗ, theo cảm giác của cô thì cử động cũng không nhanh được như trước khi bị tai nạn, nên cô phải mất một lúc mới mặc được quần áo. Nhưng cô thấy khá hơn vì sự cố gắng, khá hơn vì đang mặc quần áo và ra khỏi giường. Cô không định vội trở lại giường.
Bữa sáng còn hơn cả bữa gộp. “Anh đang cố vỗ béo em!” cô buộc tội Tye khi anh mang vào khay có thịt xông khói, trứng, đỗ nướng và bánh mỳ rán giòn.
“Chiều nay em phải chạy marathon đấy.” Anh nhắc cô “Ăn ngon miệng nhé.”
Lần tiếp theo Tye vào phòng cô là khoảng ba giờ. “Em có thể tự lo vụ hành lang!” cô phản đối, cô đã đi lại quanh phòng nhiều và phải thừa nhận là có nghỉ giải lao giữa chừng.
“Anh biết là em làm được.” anh đáp, nhưng không hề nhúc nhích.
“Em đang cản trở anh làm việc!”
“Tất cả đều ở trên máy tính và anh có thể làm tối nay.” Anh nhẹ nhàng đáp lại.
“Em có nhiều kinh nghiệm sử dụng máy tính không?” cô hỏi, tinh thần cô đột nhiên xuống thấp khi cô nghĩ mình thậm chí chẳng biết mấy về nó.
“Có ai lại không chứ?” anh khẽ trả lời. Và, rõ ràng là không chờ đợi đáp lại “Đi nào Claire, đã đến giờ phi nước kiệu rồi.”
Họ đi đi lại lại dọc theo hành lang, và đối với cô thì đó là một cuộc đua marathon. Không phải là cuộc đi dạo của họ có gì phải vội vàng mà bởi cô thấy rằng anh hẳn còn có công việc muốn làm tiếp nên cô chuyển từ di dạo thành gần như chạy khiến Tye phải giữ cô đi chậm lại.
“Anh nói thế à?” anh hỏi, giữ cô chậm lại bằng cách đơn giản là đặt một tay lên vai cô.
“Em sẽ lấy lại sức nhanh hơn nếu thúc đẩy bản thân thêm một chút như thế.” Cô cãi lại.
“Có lẽ thế.” Anh thừa nhận, dường như kiên quyết sẽ không tranh cãi “Nhưng...” anh cười với cô “... không phải hôm nay.” Ngước lên nhìn anh, Claire chuẩn bị cứ cãi lại. Thế rồi cô thấy rằng Tye đã khiến cô phải suy nghĩ về việc khác khi anh tiếp tục hứa hẹn “Nếu em hồi phục đều đều, chúng ta có thể thử ra ngoài dạo cuối tuần này.”
Ngay lập tức cô bước theo nhịp chân anh. Cảm giác ngay lúc đó cho cô biết rằng mình thấy khó mà qua được nửa con đường dài đằng đẵng ấy. “Hôm nay là thứ ba?” cô chứng thực, ở bệnh viện thì muôn ngày như một.
“Ừ.” Anh xác nhận.
“Thứ sáu có được tính là bắt đầu cuối tuần không?”
Tye mỉm cười, sưởi ấm trái tim cô “Nếu em ngoan.” Anh bằng lòng.
Claire sẵn sàng cố đi thêm một lượt nữa rồi quay trở lại, nhưng phải thừa nhận là cô không quá khó chịu khi anh quyết định rằng cô đã tập đủ cho một ngày.
Họ chia tay ở cửa phòng cô và cô bước vào phòng, quyết định sẽ ngồi bên cửa sổ nghỉ ngơi. Từ đó cô nhìn thấy Jane đi ô tô đến, và không lâu sau người cựu-y-tá tới phòng cô cùng một khay bánh kẹp và một bình trà. “Chỉ là một ít đồ ăn để cháu cầm cự tới bữa tối.” Jane giải thích – khi Claire vẫn thấy no sau bữa gộp cả ăn sáng lẫn ăn trưa.
“Đó là một âm mưu!” cô kêu lên, và Jane phá lên cười.
“Ta nghĩ rằng có thể cháu đã sụt mất một hai pound khi nằm viện.” bà phát biểu “Có món nào mà ta có thể dùng để quyến rũ cháu cho bữa tối không?”
“Bác chỉ ở lại vài tiếng đồng hồ thôi sao?”
“Ta định nghỉ ngơi thư giãn.” Jane đáp. “À mà sáng mai 9 giờ ta sẽ quay trở lại. Nếu cháu có thể nằm lại giường đến lúc đó, ta sẽ có mặt ở đây ngay sau khi dắt con chó nhà hàng xóm đi dạo xong. Ông hàng xóm của ta bị đau chân mấy hôm nay.”
Jane ở lại trò chuyện trong một lát, rồi sau khi bà đi khỏi, Claire hơi ngờ ngợ là Tye đã sớm nói với Jane về việc bà có thể thu xếp ở bên cô vào giờ tắm sáng mai.
Đúng lúc đó, sau khi đã chuyển sang chiếc ghế đệm trong phòng ngủ, tinh thần Claire bắt đầu tụt dốc, cô không dám chắc. Cô nghĩ về tất cả những việc tốt Tye đã làm, được củng cố bằng sự thật rằng, tuy họ đã đính hôn, anh vẫn không hề đòi hỏi cô dù chỉ là điều nhỏ nhặt nhất. Sự kiên nhẫn của anh thật đáng ngạc nhiên, cô nhận ra, khi cô cho rằng, trong quá khứ hẳn là họ cũng từng thân mật như họ đang thân mật bây giờ vì anh đã thấy cô trong đủ tình trạng chẳng mặc gì - vậy mà anh vẫn lo mời Jane đến giúp cô tắm. Claire thấy khắp người nóng bừng khi chợt nảy ra ý nghĩ rằng, bất kể tất cả những gì cô có thể nhớ được, họ có thể đã từng tắm chung với nhau!
Và đó chính là vấn đề. Cô không thể nào nhớ nổi. Dù cô cố thúc ép trí nhớ, chẳng có gì ngoài một khoảng tối trống rỗng khổng lồ. Cô thúc ép và thúc ép - nhưng chẳng có gì. Mọi người chỉ giỏi nói rằng cứ thư giãn, trí nhớ của cô sẽ quay trở lại. Nhưng không hề; thế thì cô thư giãn thế nào được đây?
Cô bắt đầu thấy bối rối, nỗi lo lắng giày vò cô. Cô đứng dậy khỏi ghế. Cô không thể chịu nổi – bóng tối này, sự cô lập này giữa cơ thể với trí óc. Cô bước tới cửa, không biết đi đâu nhưng thấy như mình sẽ phát khùng nếu không ra khỏi đây.
Ở ngoài hành lang, cô cố thở đều. Cô hơi hoảng hốt, tất cả chỉ có thế. Cô cần có điều gì khác để lấp đầy tâm trí. Cố đào sâu những ký ức không hề có đó làm cô phát điên.
Claire tìm được thứ khác để lấp đầy tâm trí khi cô quyết định vượt qua cái cầu thang như đột nhiên dài đến cả dặm. Cô chậm chạp, với một phần trong cô mất bình tĩnh và thúc giục. Vì Chúa, mày cứ như một trăm tuổi chứ không phải hai mươi… Hai mươi gì? Cô thậm chí còn chẳng biết mình bao nhiêu tuổi!
Bất thình lình thấy tuyệt vọng, chỉ nhờ nỗ lực hoàn toàn của ý chí mà cô mới không ngồi sụp xuống cầu thang và òa khóc trong nước mắt của nỗi phiền muộn, sự nản lòng và nỗi sợ hãi cùng cực.
Cô buộc mình phải tiếp tục. Buộc mình đi xuống, mỗi lần một bước. Thế là, OK, người cô thấy như thể bị trọng lượng nặng hàng tấn ép xuống, nhưng cô chắc chắn rằng hôm nay cô gần như không đau nhiều như ngày hôm qua. Tích cực, đó là con đường phía trước. Phải giữ tinh thần tích cực.
Cô phải thừa nhận rằng thấy mình gần như ngã quỵ khi đến được ba bậc thang cuối cùng. Cô bám chặt lấy cái tay vịn cầu thang đẹp đẽ bằng gỗ, nghỉ một chút và quyết định sẽ đi hết chặng đường còn lại.
Đảm bảo không gây bất cứ tiếng động nào khi đi xuống, cô giật nảy mình khi đột nhiên nhìn thấy Tye vừa mới bước ra từ một trong những cánh cửa dọc theo hành lang.
“Cái gì…?” anh, với gương mặt như tia sét, sải bước về phía cô, vươn cánh tay tới cô khi anh dừng lại ở chân cầu thang. Nhưng, sau cuộc hành trình vĩ đại của mình, cô không định đón nhận điều đó.
“Không!” cô kêu lên, và, lờ đi vẻ mặt sấm sét của anh, “Em muốn tự làm điều đó.” Cô bướng bỉnh nói.
Tye bực bội nhìn chằm chằm vào cô, đôi mắt màu tro đang phán xét của anh nhìn gay gắt vào đôi mắt xanh sâu thẳm của cô. Vẻ mặt anh vô cùng giận dữ, nhưng đôi cánh tay anh đã thả xuống bên mình, và anh đã lùi lại một bước.
Thấy đôi chân có thể khuỵu xuống bất cứ lúc nào, Claire cúi đầu và lấy hết tất cả sức mạnh còn lại. Cô tung ra sức mạnh ấy với sự giúp sức của cái vẻ ra chiều rất mạnh mẽ, và, mong anh quá mải quan sát chân cô nên sẽ không chú ý thấy các khớp tay cô nắm lấy thanh vịn cầu thang đang trắng bệch, cô vượt qua những bậc thang còn lại.
Chỉ đến khi đặt được chân lên sàn hành lang và đứng cạnh bên anh, cô mới nhìn lên. Sau nỗi tuyệt vọng đen tối như thế, adrenalin đã được bơm ra trong cô - adrenalin trước thành tích của cô. Cô không chắc có phải mình thoáng thấy dấu hiệu của sự tự hào trong mắt anh không. Nhưng, mặc dù có thể sắp gục tới nơi, cô đã tự mình vượt qua những bậc thang đó!
“Bây giờ?” Tye lạnh lùng hỏi, và cô biết anh đang hỏi xem liệu bây giờ cô có sẵn sàng nhận sự giúp đỡ của anh hay chưa. Bằng không, cô khá chắc, là cô sẽ thất bại nhục nhã trước mặt anh.
“Bây giờ.” Cô đồng ý, và từ chỗ không còn chút tuyệt vọng tăm tối, cô nở một nụ cười hân hoan khi Tye cúi xuống và nhấc cô lên trong vòng tay.
Anh đưa cô vào phòng khách và nhẹ nhàng đặt cô lên chiếc sofa. Rồi, đứng lui lại, anh hỏi “Anh sẽ làm gì với em nhỉ?”
“Đừng có cáu em.” Cô van vỉ “Em…” Cô ngừng lại. Anh có đủ việc để làm hơn là phải nghe những nỗi thống khổ của cô.
Nhưng, “Em?” anh gặng hỏi.
“Em cần phải ra khỏi phòng. Các sự kiện cứ tràn ngập trong em.” Cô đáp, giọng có phần run run. “Chính là…” cô tiếp tục sau khi hít một hơi sâu “sự vỡ mộng đang đánh bại em. Em cố nhớ gì đó, bất cứ điều gì, nhưng…” giọng cô bắt đầu chìm dần “… nhưng chẳng có gì ở đó cả.”
“Ôi em yêu.” Tye thầm thì, ngồi xuống bên cô. “Anh thấy bất lực không thể giúp em điều gì ngoài việc nói với em rằng bác sĩ Phipps tin là có nhiều khả năng trí nhớ của em đang bắt đầu khơi dậy.”
“Em ước gì nhanh nhanh lên.”
“Hy vọng sẽ như vậy.” Tye chuyển chủ đề. “Em thật tuyệt vời với những bậc thang đó. Anh tự hỏi, em định làm gì khi được cổ vũ biểu diễn lại đây?”
Anh đang đùa, và cô nghĩ mình có thể yêu anh. “Treo lủng lẳng trên chùm đèn?” cô đáp, nhưng chợt sợ cản trở anh làm việc, cô hỏi “Em chỉ ngồi đây một lúc có được không?”.
“Đổi cảnh sẽ có lợi cho em.”
“Nhưng chỉ khi anh quay trở lại làm việc.” cô kỳ kèo.
“Chủ nô! Anh mừng là mình không làm việc cho em!” Cô cười toe toét, và thấy ánh mắt anh trên miệng cô. Rồi anh hỏi “Em không sao nếu anh để em lại đây một lát chứ?”
“Dĩ nhiên rồi. Bất kể là gì thì em cũng qua hết rồi.”
Anh siết nhẹ tay cô rồi đứng dậy. “Nếu em cho chân lên sofa và nghỉ một lát, có khả năng em sẽ được phép ăn tối ở dưới nhà đấy.”
Không nói thêm một lời, cô tháo giầy rồi duỗi mình trên sofa. Cô nhắm mắt, chờ giây lát, và rồi mở mắt ra. Tye vẫn đứng đó, nhìn cô. Nhưng chỉ ngay trước khi anh bước đi, cô thấy khóe miệng anh hơi nhếch lên.
Bữa tối, về tổng thể, là một bữa ăn dễ chịu. Claire tự đi được tới phòng ăn và thoải mái ngồi bên bàn ăn, cô nhận ra, lần đầu tiên mà cô có thể nhớ được.
Vì rằng, dù sao đi nữa, Tye dường như biết rất ít về gia đình cô, và bởi cô thấy cần phải biết gì đó về gia đình anh, cô hỏi “Có thể anh đã kể cho em rồi, nhưng anh kể lại cho em nghe về gia đình anh được không? Em đã gặp ai chưa?”
“Em quen với Miles, con riêng mẹ kế anh, nhưng em không biết Paulette, cô vợ tình cảm của chú ấy.” Tye đáp.
“Cha mẹ anh?” Claire nhắc, khi có vẻ như anh chẳng có gì để nói thêm.
“Mẹ anh bỏ nhà đi khi anh chỉ mới biết đi. Anh gần như không biết mẹ.”
“Thế-thế bà anh nuôi anh lớn à?” Claire hỏi, nghĩ thật buồn khi anh chẳng có mấy kỷ niệm với mẹ, và vì cô có ấn tượng rằng anh thân thiết với bà, cô tin rằng người phụ nữ đó đã giữ vai trò lớn lao trong cuộc đời anh sau khi mẹ anh bỏ đi.
“Anh sống cả tuần với bà. Bố muốn anh ở cùng ông vào cuối tuần. Khi ông đi bước nữa, ông khăng khăng bắt anh về ở hẳn với ông và mẹ kế.”
“Sự sắp xếp thành công chứ?”
“Rất thành công. Dì Anita hơi lớn tuổi hơn cha anh một chút, và có một đứa con trai hơn anh 10 tuổi. Mà dì cũng không thể tốt hơn nếu anh cũng là con trai dì.”
“Mọi người hòa thuận với nhau chứ?”
“Vô cùng.”
“Thật tốt.” Claire mỉm cười, không nghi ngờ gì chuyện Tye đã có những tổn thương trong cuộc sống, nhưng cô thấy vui vì cuối cùng mọi chuyện cũng được giải quyết ổn thỏa như thế. “Anh đã sống trong hạnh phúc, cả lúc ở chỗ bà phải không?” cô nhận xét.
“À, anh không nói chính xác như thế.”
“Anh không ư?”
“Bí mật gia đình.” Anh giãi bày, miệng mang nét bí ẩn. “Bà không có cảm tình chút nào với dì Anita.”
“À!” Claire lẩm bẩm, ngờ rằng đó có thể là do dì Anita giành lấy quyền giám hộ mà bà Kershaw đã gánh vác. Nhưng, không muốn tọc mạch vào việc có thể là vấn đề nhạy cảm, đặc biệt nhạy cảm với cái chết mới đây của bà anh, Claire bèn chuyển hướng hỏi, vì Tye vừa mới kể với cô rằng anh có một người anh em là con riêng của mẹ kế. “Anh có anh em hay anh em cùng cha khác mẹ nào không? Chị em chẳng…?” Cô thở hổn hển, câu hỏi biến mất, cơn sốc chiếm lấy cô, sắc da trở nên nhợt nhạt, thế giới của cô quay cuồng.
“Sao?” Ngay lập tức Tye rời khỏi chỗ ngồi và canh chừng cô. “Sao thế?” Anh kéo chiếc ghế gần cô rồi bước tới và ngồi sát bên cô, cúi xuống để nhìn được mặt cô.
“Em không sao.” Claire thở hổn hển, thế giới của cô bắt đầu tự ổn định lại, nhưng chưa được thế khi cô buộc lòng phải giữ chặt lấy tay anh hỏi nhanh “Tye – em có chị em gái không?”
Mắt cô tìm mắt anh; cô cần phải biết. Nhưng anh đang trì hoãn trả lời. Và đó không phải là câu trả lời, mà là một câu hỏi khi anh đáp lại “Sao em lại hỏi thế?”
“Em nghĩ rằng em có.” Cô nói, rồi giải thích “Em định hỏi anh có chị em gái không khi đột nhiên trong đầu em có hình ảnh của hai bé gái, một lớn hơn, còn bé gái kia – em nghĩ rằng đó là em khoảng 5 tuổi. Chúng em đang ở bờ biển nào đó. Em ngã và bị đứt chân.” Cô run rẩy nói tiếp. “Bé gái lớn hơn đang chăm sóc em. Tye.” Claire khàn giọng hổn hển. “Em có một vết sẹo cũ ở chân.”
“Anh có để ý thấy.” anh cẩn trọng đáp lại. “Hồi xưa em có vài vết khâu ở đó.”
Cô nhìn anh chằm chằm, đôi mắt mở to “Em có chị em không?” cô gặng hỏi “Em có thuộc về ai đó không?” cô nức nở.
“Ôi, cưng bé nhỏ.” Tye thì thầm, nắm lấy đôi tay cô. “Dĩ nhiên là em có thuộc về ai đó!” Và rồi, ánh mắt anh dừng lại trên vẻ mặt khẩn cầu của cô, “Em thuộc về anh.”
Đầu cô bắt đầu đau. Cô ngồi lui về phía sau ghế. Cô không biết ký ức đó bật từ đâu mà ra, nhưng nó ở đó, như sự thật rằng mẹ cô đã từng yêu thích cây cối.
Jane Harris hẳn là đang canh chờ họ vì bà đã mở rộng cánh cổng lớn của Grove House khi họ dừng lại bên ngoài. Bà là một phụ nữ kín đáo trạc cuối ngũ tuần, tươi tắn nở một nụ cười và đứng lùi lại khi Tye vòng tay ôm Claire giúp cô bước vào sảnh rộng.
Anh giới thiệu họ với nhau, bổ sung thêm “Chuyến đi hơi quá sức Claire. Tôi sẽ đưa cô ấy lên thẳng phòng.”
“Phòng của cô đã sẵn sàng mọi thứ.” Jane Harris đáp “Tôi mang ít trà nhé?”
“Được không, Jane?” anh đồng ý và quay sang Claire bình luận “Em sẽ không bao giờ lên được gác nếu chỉ dựa vào sức mình.” Thế rồi, như thể cô nhẹ bỗng, anh bế cô đi lên chiếc cầu thang rộng đẹp mắt.
“Em đi được!” cô phản đối, nhưng phải thừa nhận rằng cô thấy hơi mệt thật.
Thêm một lần nữa, được anh nhẹ nhàng bế tựa vào ngực, có vẻ như anh đưa cô tới một trong những căn phòng trên gác, Claire cố xua đi cảm giác không yên rằng có gì đó không ổn, có gì đó rất, rất không ổn.
Vào đến phòng, Tye đặt cô xuống giường, dịch người cô để cô ngồi dựa vào gối, chân đặt trên giường. Nhưng ngay khi anh đứng thẳng dậy, cô yêu cầu luôn “Kể cho em về mẹ, Tye?”
Anh nhìn vào đôi mắt đầy vẻ đau khổ của cô và im lặng chừng một hai giây, rồi trả lời “Sự thật là, nhóc ạ.” “Anh chẳng biết gì về mẹ em cả.”
“Anh chưa từng gặp bà ư?”
“Anh chưa.”
“Nhưng... nhưng anh nói là bố mẹ em đang đi ngh...” Cô dừng lại, trí thông minh của cô hoạt động. “Anh với bác sĩ Phipps cho rằng em nghĩ bố mẹ em đang đi nghỉ thì tốt hơn là để em biết mẹ đã mất ư?” cô hỏi “Anh ấy không muốn em phải lo lắng về bất cứ chuyện gì.” Tye đáp “Và, nói thật, anh nghĩ rằng em đã chịu đựng quá đủ cho một ngày. Anh sẽ lấy vali cho em còn Jane sẽ giúp em đi nghỉ.”
“Nếu em nhớ ra điều gì khác nữa thì sao?” Claire hỏi, đột nhiên bắt đầu hoảng sợ.
“Anh không đi xa đâu, chỉ ra xe thôi.” Anh cam đoan với cô, và anh đi chưa đầy một phút thì Jane Harris bước vào với một khay trà.
Claire có cảm tình với Jane Harris, bà bảo cô cứ gọi bà bằng tên riêng, và khi Tye quay trở lại cùng chiếc vali anh đã mang tới bệnh viện thì họ đang cùng nhấm nháp trà.
“Anh sẽ để em tự nhiên.” Anh nói “Anh sẽ...”
“Anh đừng đi...” Claire vội vã ngắt lời, và, hơi ngượng ngùng khi thấy anh đã trở thành chỗ dựa cho cô và cô thấy hốt hoảng khi nghĩ anh sẽ đi “... vội” cô nói thêm.
Anh mỉm cười. “Anh chẳng có việc gì phải vội về London.”
Khi anh đi rồi, Jane dỡ đồ trong vali của cô ra và giúp cô đi nghỉ. Khi mí mắt cô bắt đầu sụp xuống, Jane nhẹ nhàng ra ngoài và để cô nghỉ ngơi.
Nhưng Claire không nghỉ ngơi được; đầu óc cô không để cô yên. Cô biết rằng mẹ cô đã từng yêu cây cối, và rằng mẹ cô đã mất.
Hai mẩu thông tin này cứ lượn vòng vòng trong đầu cô. Thành thử ra đến lúc Jane mang cho cô bữa tối sớm, Claire cảm thấy gần như cạn kiệt hết sức lực.
Khi Jane đã đi khỏi, với phép lịch sự tự nhiên, Claire cố ăn càng nhiều càng tốt món thịt hầm mà Jane đã khéo léo nấu. Nhưng Claire ăn không ngon miệng lắm. Cô bắt đầu băn khoăn rằng mình đang làm phiền mọi người nhiều.
Cô tính ra khỏi giường và mang bát đĩa đã dùng xong xuống nhà, và chỉ đang cân nhắc xem liệu cái khay và thân hình run rẩy của cô có tới được nhà bếp toàn vẹn hay không thì Jane đã quay lại.
“Không đói à?” bà hỏi, với cái liếc nhìn nhà nghề nhắm vào thân hình mảnh khảnh của Claire, Jane nhấc khay đồ ăn trên giường lên. “Ta có thể thấy ta sẽ phải vất vả lắm mới giúp cháu lên được vài pound đây.” Bà khẽ nói thêm.
“Cháu xin lỗi.” Claire hối lỗi, biết rằng mặc dù cô có những đường cong ở đúng chỗ cần có và ngực cũng đầy đặn nhưng cô vẫn thuộc diện gầy. “Món thịt hầm rất ngon.” Cô cảm ơn người phụ nữ mà cô có thể bổ sung thêm “nấu ăn ngon” vào danh sách các kỹ năng khác của bà.
“Ta chỉ mang khay xuống và dọn dẹp một chút rồi sẽ nghỉ.” Bà mỉm cười trìu mến “Giờ thì, cháu có cần gì trước khi ta đi không?”
“Bác không ở lại qua đêm ư?” Claire chợt lo lắng hỏi.
“Anh Kershaw sẽ ở đây.” Jane nhanh chóng khẳng định với cô, và hết sức thông cảm khi vuốt phẳng khăn trải giường và dỗ dành “Cố gắng đừng có lo lắng. Thỉnh thoảng cháu có thấy bất an cũng là điều tự nhiên thôi. Nhưng-“ giọng bà tươi tỉnh hẳn lên “- ở giữa bọn ta, bọn ta sẽ giúp cháu trở lại bình thường.”
Claire vượt qua được cơn hoảng hốt và mỉm cười “Bác vừa là y tá lại vừa là chuyên gia nấu ăn hạng bốn sao.” Cô nhận xét.
“Y tá học hành bài bản và chuyên gia nấu ăn vật vờ.” Jane cười phá lên.
“Bác không thích làm y tá sao?”
“Thích chứ.” Jane đáp. “Cho tới khi lưng của ta bị đau. Nhưng ta thật may.” bà vui vẻ nói tiếp “Đúng lúc ta biết rằng mình phải tìm nghề khác thì ta nghe tin bà cụ Kershaw cần người giúp việc - ưu tiên người có kiến thức về y tá. Khi đó bà cụ chưa ốm, nhưng yếu ớt và bị một vết loét không thể lành lại.” Bà dừng lại cười toét miệng “Và, như mọi khi, ta lại đang nói nhiều quá rồi.”
Tại sao, khi mà ngày hôm đó cô chẳng làm gì mấy, cô lại đột nhiên thấy mệt, đó là điều bí ẩn đối với Claire, nhưng Jane đi được chưa lâu thì cô đã thấy như không thể nào mở mắt ra được.
Cô tỉnh giấc khi thấy một người đàn ông cao lớn cúi người xuống giường cô, một cảm giác khiếp sợ vô cùng xoẹt qua cô “Cút đi!” cô gào lên trong sợ hãi “Đừng có bước vào đây!” cô thét lên, ngồi bật dậy, lấy hết sức lực mà cô có để nhảy ra khỏi giường, khiếp sợ.
Người đàn ông lùi xa khỏi giường và làm như đi theo cô, nhưng rồi anh dừng lại, đứng sững ngay tại chỗ khi anh nhìn thấy ánh nhìn đầy hoảng sợ trên gương mặt cô. “Em yêu, là...”
Và đột nhiên, nghe anh nói, nhìn thấy rõ khuôn mặt anh, giờ đây anh không còn cúi xuống trên cô nữa, cô nhận ra Tye, vị hôn phu của cô. Cô rùng mình thở hổn hển, nhận thấy rằng khuôn mặt của anh hẳn phải bị khuất trước khi cô chuyển động. “Ôi Tye.” Cô kêu lên, hết sức xấu hổ “Em không biết đấy là anh.” Ngay sau đó, đôi chân cô bủn rủn, cô ngồi phịch xuống mép giường, mặt tái nhợt.
Khi sự tổn thương trong giây lát qua đi, Tye bước vòng tới bên giường phía cô và ngồi xuống cạnh cô, choàng tay ôm lấy cô “Được rồi, cưng à.” Anh nhẹ nhàng nói “Anh ở đây. Không gì có thể hại em được.”
Hơi thở cô đứt quãng “Đã có ai làm hại em ư? Người nào đó?” cô hỏi, ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt lo lắng.
Tye để ý cô một hồi lâu “Anh không biết.” anh trả lời, ánh mắt không hề rời khỏi gương mặt cô.
“Bác sĩ Phipps nói việc em mất trí nhớ có thể là do vụ tai nạn, nhưng đôi khi việc mất trí nhớ cũng xảy ra nếu ai đó cố xóa sạch chuyện gì đó kích động. Thỉnh thoảng cũng có thể là cả hai.”
“Anh cũng tin thế.” Tye đáp lại.
“Anh ấy cũng nói vậy với anh ư?”
“Anh muốn biết mọi chuyện cần phải biết.”
Claire mong rằng anh đã làm thế. Tye là tuýp người như vậy. Cô run rẩy thở dài, ngay lập tức biết rằng mình đang run lên, và nhận ra Tye hẳn cũng phải thấy điều đó, vì anh đã im lặng ôm cô dựa vào anh được một lúc rồi.
Thế rồi từ từ, khi bắt đầu hồi lại sau cơn hành hạ của những bóng ma quá khứ vô danh, Claire bất chợt nhận ra sự chật chội của áo xống mà cô đang mặc. Bộ đồ ngủ của cô lần này màu xanh da trời, tôn lên màu xanh sâu thẳm đáng yêu của đôi mắt cô. Một bên dây đã tuột xuống cánh tay, và khi cô lui lại khỏi Tye, cô thấy chất liệu lụa chẳng để lại gì mấy cho trí tưởng tượng. Cô đột nhiên rùng mình.
“Em lạnh rồi.” Tye nói, mỉm cười với cô khi anh lui lại, mắt anh quét qua cô. Cô liếc xuống, dõi theo chuyến tham quan ngắn ngủi của anh dành cho thân hình cô, và đỏ mặt khi nhận thấy ngực cô căng lên cùng hai đầu ngực cứng lại hiện rõ dưới chất liệu mỏng manh.
“Em xin lỗi.” cô nói chẳng vì lý do gì, và mắt họ gặp nhau.
“À, ít nhất thì sắc mặc em cũng khá hơn.” Tye đùa, và cô nghĩ cô biết tại sao trước đây cô lại yêu anh. “Trong trường hợp em có định chạy vì hơi bị sốc - đấy là chưa nói tới chuyện giờ đã là gần nửa đêm.” Anh nói tiếp, giọng đùa biến mất “Anh nghĩ là chúng ta sẽ đưa em quay lại giường.”
Rất nhanh sau đó, cô nằm trên giường, Tye ngồi ghế ngay cạnh cô. Anh ở lại với cô một lúc khá lâu, chuyện trò đủ chuyện, nhưng vẫn chú ý rằng cô không nhớ gì cả.
Anh nhẹ nhàng nhận xét về món thịt hầm thơm ngon của Jane, và Claire đáp lại rằng món thịt hầm có điểm hay ho là bạn có thể nấu nó và rồi quên nó - một ân huệ trong một ngày bận rộn.
“Làm sao em lại biết điều đó?” cô thốt lên ngay khi nói dứt lời “Em làm việc kiểu như chuyên gia nấu ăn ư?”
“Em chưa bao giờ chỉ là một gương mặt xinh xắn.” Tye nhẹ nhàng trả lời. Và, vừa nhìn cô, vừa rõ ràng đánh giá xem liệu cô có sắp bị sốc hay không “Em sẽ không sao nếu anh đi chứ?” anh hỏi.
“Tất nhiên rồi.” cô trả lời không hề ngập ngừng.
“Anh chỉ ở ngay gần đầu hành lang thôi nếu em có gì cần.” anh báo cho cô biết. “Anh sẽ để cửa mở. Gọi anh nếu-”
“Ôi Tye!” cô bất lực thốt lên, và rồi đoán rằng, ngoài cảm giác hoảng sợ trước đó, Jane chắc hẳn đã kể anh nghe về những cảm giác lo lắng bất an của cô trước ý nghĩ phải ở một mình đêm đó. “Em xin lỗi vì đã phiền phức đến vậy. Chắc là anh đang muốn trở lại London...”
“Bây giờ, tại sao anh lại muốn làm thế khi cô bạn gái tuyệt nhất của anh đang ở đây?” anh nhẹ nhàng chen ngang. Cô là cô bạn gái tuyệt nhất của anh ư? Cô phải thừa nhận rằng cô thấy an tâm hơn một chút khi nghĩ thế. “Đừng có quên, anh chỉ ở ngay đầu hàng lang thôi.” Anh nói, và chực bước ra khỏi phòng khi cô ngăn anh lại.
“Tye!” cô gọi. Anh dừng khựng, quay người lại, và từ hư không, cô thấy mình buột miệng “Tye, anh hôn em được không?”
“Anh...”
“Xin lỗi!” cô thốt lên nhanh chóng, rồi nói thêm “Có vẻ như em suốt ngày xin lỗi.” và giải thích “Chỉ là em quên mất nụ hôn của anh như thế nào, và...”
“Em là người thích trừng phạt.” anh chậm rãi, và, với một tiếng thở dài quá đáng khiến cô cười phá lên, anh quay trở lại giường “Em hứa không được đối xử độc ác với anh đấy nhé?” anh hỏi giọng cứng rắn đầy chế nhạo.
“Em hứa, thưa ngài.” Cô nói, và Tye cúi xuống cô. Một khoảnh khắc sau đó đôi môi anh chạm vào môi cô và cô đón nhận một nụ hôn ấm áp mà trong sáng.
“Được chưa?” Tye hỏi khi anh lui lại, mắt anh tìm kiếm mắt cô, gần như thể anh nghi ngờ có thể một người nào đó đã tấn công cô và cô muốn chữa lành - bất cứ vết sẹo nào đó với một nụ hôn từ ai đó cô tin tưởng.
Trong khi đúng là tim cô đang đập rộn ràng, và cô đang trải qua cơn thúc giục gần như không thể kiểm soát nổi muốn vòng đôi cánh tay quanh Tye và cầu xin nụ hôn khác, có lẽ là một nụ hôn ít trong sáng hơn, Claire thấy đúng lúc đó rằng trong cô chưa bao giờ thấy yên ổn đến thế.
“Chắc chắn rồi.” cô trả lời, thấy chóng mặt lạ lùng từ sự đụng chạm của môi anh lên cô. “Chúc anh ngủ ngon, Tye.”
Anh nhìn xuống cô đồng tình. “Ngủ ngon”, anh chào cô, và lặng lẽ rời khỏi phòng cô.
Cô đã ngủ ngon. Nhưng, có lẽ vì đã ngủ khá ngon từ trước nửa đêm nên cô thức giấc rất sớm. Tỉnh dậy và đội nhiên thấy khỏe khoắn hơn những gì cô đã cảm thấy trong một thời gian dài. Người cô ít nhiều đã hồi phục, cô nghĩ xa hơn một chút - thế thì tại sao cô vẫn đang nằm trên giường?
Vẫn sớm, bên ngoài trời còn tối, nhưng Claire đột nhiên chắc chắn rằng cô đã sống một cuộc sống rất bận rộn. Dường như việc nằm ỳ ra đó là làm ngược lại với phần nào đấy trong cô, khi lẽ ra cô phải ra khỏi giường mà vận động và làm gì đó.
Dù vậy, có vẻ như chẳng có gì nhiều mà cô làm được, và cô biết rằng cô vẫn đang hồi phục. Nhưng, cô sẽ nằm đó trong vài tiếng đồng hồ tới, có lẽ là chờ Jane tới và mang cho cô một tách trà ư?
Claire nghĩ đến Tye, người “chỉ ở ngay gần đầu hành lang”, và băn khoăn đã bao lâu rồi kể từ khi ai đó mang cho anh một tách trà đến tận giường. Thế rồi cô nhận ra rằng có lẽ, trước khi cô bị tai nạn, cô đã pha trà cho anh và mang tới bên giường anh. Có lẽ họ đã làm tình...
Cô vội vã kéo suy nghĩ của mình tránh xa những chủ đề như thế, ngay lúc đó má cô nóng bừng khi nhớ lại khuôn miệng tuyệt vời của anh trên miệng cô đêm qua.
Như thể để trốn khỏi những suy nghĩ như thế, cô ra khỏi giường và quyết định đã đến lúc cần cố gắng nhiều hơn. Cho đến lúc này cô vẫn chưa được phép tắm mà không có người kèm. Cô sẽ bắt đầu bằng việc tự tắm.
Cô đã quen với phòng tắm ở kế bên, nhưng cô kinh ngạc khi phát hiện ra mình yếu như thế nào. Ngay cả công đoạn đơn giản là cúi người trên bồn tắm, nút bồn lại và mở vòi nước cũng buộc cô phải ngồi xuống ghế trong phòng tắm khi chờ bồn tắm đầy.
Dù vậy, năm phút sau, cô cũng được nằm thư giãn trong nước và bắt đầu thấy vô cùng tự hào về mình. Đã qua rồi những ngày phải có ai đó hộ tống khi cô tắm. Cô đã tự xoay sở được - cô sẽ không cần phải chờ Jane tới.
Cô tự xoa xà phòng, để ý rằng mình vẫn còn những vết thâm tím ở chỗ này chỗ khác. Thế rồi chỉ lúc đó cô mới nhận ra mình đã may mắn đáng ngạc nhiên thế nào vì không bị gãy xương khi vụ tai nạn xảy ra. Ngay cả bây giờ và cô thừa nhận mình đã mất toàn bộ các khái niệm về thời gian nhưng cũng phải đến hàng tuần sau, cơ thể cô vẫn thấy rệu rạo ở nhiều chỗ. Cô rửa sạch đám bọt có mùi thơm dễ chịu và, vừa thấy mệt trở lại, cô nghỉ trong nước, để mặc các suy nghĩ cuốn đi.
Cô nghĩ về mẹ và băn khoăn về cha. Mẹ cô vừa mới mất hay từ lâu, lâu rồi? Cha mẹ cô có hết lòng vì nhau không? Hay có thể là họ đã ly dị và... Điều đó chẳng ích gì; đầu cô bắt đầu đau trở lại. Có một thanh chắn ở đó và chỉ là dường như không thể nào vượt qua được nó.
Claire tiếp tục nghĩ về cách cô phản ứng lại khi cô tỉnh giấc đêm qua và thấy Tye cúi người trên cô, có lẽ để kiểm tra xem cô đã ngủ hay chưa. Ôi, người đàn ông tội nghiệp. Anh đã quá tốt và cô lại thét vào mặt anh làm anh phiền lòng.
Đã có ai đó tấn công cô ư? Cô nhanh chóng gạt câu hỏi đó đi. Cô không muốn biết, và lần này, cô thấy mừng vì không nhớ gì cả.
Nhưng dường như đột nhiên những bóng ma lại đang chuẩn bị dày vò cô, và một cách vội vã, nhanh hơn cả ý nghĩ, cô nhảy ra khỏi bồn tắm - chỉ để phát hiện ra rằng thay vì tiếp đất bằng chân thì cô lại ngã phịch xuống sàn.
Trong một lúc, cô quá run để cố đứng lên. Nhưng khi cô bắt đầu hồi hồi lại, cô sửng sốt phát hiện ra rằng một cơ thể bị khâu vá, xây xước và thâm tím, cộng với vài ngày hôn mê và còn nhiều ngày hơn thế chỉ nằm ỳ trên giường, đã khiến cô thấy yếu ớt phát choáng! Cô cũng bị đau khi cố di chuyển. Nhưng vài phút sau, cô lấy hết năng lượng có được để đứng dậy và ngồi vào chiếc ghế đặt trong phòng tắm.
Hàng giây, có lẽ là hàng phút, trôi qua khi tất cả những gì cô có thể làm chỉ là ngồi đó. Cô thấy bị bầm giập, thâm tím và hoàn toàn kiệt sức, và khi đó cô chỉ lo lắng không biết sẽ lấy đâu ra sức lực chứ không nghĩ gì tới hiện thực rằng cô cần phải lau khô người.
Thế rồi có ai đó gõ cửa phòng tắm. Ồ, tạ ơn chúa. Jane, tinh thần Claire phấn chấn hơn. Chỉ có điều đó không phải là Jane. Đó là giọng của Tye vọng qua cánh cửa gỗ. “Anh không hài lòng chút nào khi em tự đi tắm.” anh gọi, và Claire, giật mình nhận ra chắc hẳn là anh đã nghe thấy tiếng nước chảy trong đường ống.
“Tất nhiên là em không định mời anh tham gia cùng rồi.” cô gay gắt nói lại, nhận ra rằng cô không thèm quan tâm chuyện bị nhìn thấy chẳng mặc gì, và rồi, trong khi phần còn lại của cô dường như chẳng còn chút sức lực, miệng lưỡi cô lại chẳng bị làm sao.
“Anh lo em bị chóng mặt!” Tye nhanh chóng đáp lại.
Cô chẳng quan tâm đến giọng anh. “Em không phải cái loại chuyên chóng mặt!” cô đáp lại, dù cũng chẳng biết cô là loại nào.
“Em...” anh bắt đầu cứng rắn, nhưng kiềm chế, và rồi, giọng đều hơn, nhắc cô “Em vừa ốm.”
“Em sẽ thấy khỏe hơn rất nhiều khi anh đi khỏi đây!” cô vặn lại, và biết cô không hề là chính mình. Cô cáu kỉnh, ốm yếu đến tội nghiệp - và anh, người không làm gì ngoài đối tốt với cô, không đáng phải chịu sự cáu gắt của cô. Cô chỉ có thể tưởng tượng rằng đó không thể là cách mà cô thường sống khi khỏa thân ngồi đó, nói chuyện với ai đấy ở bên kia cánh cửa, và rằng một kiểu tính cách e lệ đầy bối rối nào đó đã thúc ép cô làm thế.
“Anh còn ở đấy không?” cô hỏi, bớt gay gắt hơn, bắt đầu thấy xấu hổ vì bản thân.
“Anh sẽ ở đây khi em ra.” Anh đáp.
“Em ra đây.” Cô trả lời, chợt thấy hoàn toàn kiệt sức và khổ sở.
“Em ổn chứ?” anh hỏi, khi hàng giây đã trôi qua và không hề có tiếng chuyển động.
“Dĩ nhiên rồi.” Cô đáp. “Em...” Cô đứng dậy và kinh hoảng thấy cả hai chân loạng choạng. “Có-có Jane quanh đấy không?” cô hỏi, cố để nghe giọng được bình thường nhưng những giọt nước mắt yếu đuối trào ra trong mắt.
Những giọt nước mắt đó không rơi xuống; chúng bị chặn lại bởi cơn sốc trong cô khi nghe thấy Tye mở cửa phòng tắm. Cô nhìn chằm chằm vào anh trong giây lát sửng sốt không có gì xảy ra. Thế rồi, khi cô thoáng thấy anh quan sát thân hình cô trần trụi và ướt át ngồi đó, cô gập người về phía trước, như thể hy vọng che được bộ ngực trần của cô trước ánh nhìn của anh.
Nhưng cô không cần phải lo lắng về điểm đó, cô sớm nhận ra, vì trong giây lát dường như Tye đã nắm bắt được toàn bộ tình thế. Và trong khi cô vẫn đang co mình lại ở đó, sửng sốt, anh đã túm lấy chiếc khăn bông ấm áp trên giá sấy khăn và choàng nó lên vai cô, quấn nó quanh cô.
Ngay lập tức cô bắt đầu thấy khá hơn một chút. “Hôm nay Jane có đến không?” cô hỏi, chẳng vì lý do rõ ràng nào hơn là, thật kỳ quặc, để những giọt nước mắt yếu đuối lần nữa bị ngăn lại.
“Hôm nay em sẽ phải chịu đựng anh thêm nữa.” anh đáp lại, và chỉ thị cho cô “Ngồi yên đấy. Anh sẽ quay lại trong vòng một phút.” Đúng như anh nói, sau khi rời cô chỉ để đi lấy thêm một ôm đầy tay khăn bông, anh đã trở lại. “Tưởng tượng anh là người đàn ông tuyệt nhất của em.” Anh nói, và trước khi cô kịp chớp mắt, anh đã rút nhanh chiếc khăn ẩm khỏi cô và cuộn cô lại trong một chiếc khăn khô. Trước khi cô nhận ra, anh đã nâng cô lên trong vòng tay và bế cô vào phòng kia.
“Em thấy mình như một con ngốc.” cô sụt sịt, nước mắt lại trào ra.
“Em không nghĩ đến chuyện khóc bên anh đấy chứ, anh mong thế?”
“Anh nghĩ em là loại con gái nào?” cô giễu cợt.
“Một người rất đáng yêu.” Anh trả lời, đặt cô xuống mép giường. “Một người rất đáng yêu đang cố gắng hết sức trong một thế giới mà ở đó mọi thứ chắc hẳn đang rối tung tùng beng lên.”
“Ôi Tye!” cô kêu lên “Em xin lỗi vì lúc trước đã gắt gỏng thế. Em thật cáu kỉnh còn anh thì quá tốt. Em kh-không thể tin được là em lại yếu đến thế.”
“Cơ thể em vừa phải chịu một cú sốc kinh khủng, chẳng ai mong em nhảy bật dậy và tập aerobic.” Anh trấn an cô, và qua tấm khăn cực lớn bọc lấy cô, anh bắt đầu lau khô người cô. Khi chiếc khăn đó ẩm, anh nhẹ nhàng rút nó khỏi cô và quấn cô trong một chiếc mới. “Thấy thoải mái không?” anh hỏi. Cô gật đầu, chợt thấy vô cùng mệt mỏi và buồn ngủ. “Xong rồi, đi ngủ.” anh thản nhiên chỉ dẫn và, có lẽ không hề có ý định để cô tự cử động, anh bế cô lên, vẫn cuộn trong chiếc khăn khô, và đặt cô vào giường.
Cô nhìn lên anh, và mệt mỏi mặc dù cô biết cô phải mỉm cười “Anh hơi đặc biệt, phải không?” cô lầm bầm, và rồi nhắm mắt lại.
Cô gần như đã chìm vào giấc ngủ, nhưng vẫn mơ màng nghe anh nói khẽ “Chính em cũng hơi đặc biệt, em yêu ạ.”
Cô tỉnh giấc, thấy nóng và hơi bối rối. Chiếc khăn Tye quấn quanh cô đã tuột ra và trong giây lát, khi cô bắt đầu nhớ ra tại sao mình lại chẳng mặc gì mà nằm trên giường, cô không thể nhớ nổi bộ đồ ngủ của cô ở đâu.
Thế giới lộn xộn của cô nhanh chóng tự ổn định lại khi cô nhận ra rằng nó chắc hẳn vẫn còn trong nhà tắm. Nhưng cô không muốn ngồi không cả ngày trong bộ đồ ngủ. Cô chưa bao giờ lấy lại được sức lực chỉ nhờ ngồi không.
Ý nghĩ của cô về việc ra khỏi giường, giá như được ngồi ngoài trời, như cô đã làm khi ở bệnh viện, bị ngắt giữa chừng khi có ai đó, như thể nghĩ rằng cô vẫn đang ngủ, khẽ gõ cửa.
“Mời vào!” cô nói, và thấy ngượng ngùng khi Tye nhận lời mời của cô. Cô có cảm giác rằng lý do duy nhất khiến anh gõ cửa chỉ là để báo trước cho cô. Rõ là anh không mong lần nữa khiến cô phải thét lên với anh nếu cô có thức giấc thấy anh cúi xuống trên người cô, như cô đã làm đêm qua. “Mấy giờ rồi?” cô hỏi để che đi sự ngượng ngùng của mình, trong khi cùng lúc đó, cô vùng vẫy để thoát khỏi chiếc khăn quá khổ và ngồi dậy.
“Hơn mười giờ một chút.” Anh trả lời. “Em không-?”
“Anh không phải đến văn phòng ư?” cô ngắt lời, ngước lên gương mặt điển trai của anh và thấy có lỗi khi vì cô mà anh không đi làm.
“Đấy là một trong những lợi thế của việc làm ông chủ của chính mình.” Tye đáp, bước tới và ngồi xuống bên mép giường cô. “Anh có thể nghỉ bất cứ khi nào anh muốn.”
Cô thấy anh thật quyến rũ. “Nhưng công việc của anh sẽ bị ảnh hưởng!” cô phản đối.
“Không, không hề.” anh phủ nhận, mắt anh nhìn khuôn mặt cô, tự đánh giá xem liệu cô đã hồi phục sau nỗ lực vượt quá sức mình lúc sớm hay chưa. “Anh vừa lập văn phòng ở căn phòng phụ cạnh thư viện của bà rồi.”
Claire im lặng nhìn anh trong vài giây. Trước đó anh đã kể với cô rằng bà anh mất vài tháng trước, nhưng sự thực rằng Tye vẫn nhắc tới thư viện trong ngôi nhà anh đã thừa hưởng là “thư viện của bà” dường như cho thấy anh vẫn nghĩ ngôi nhà này là của bà anh.
Trong phút giây ngập tràn sự cảm thông, theo một cách nào đó biết rằng Tye đã vô cùng yêu quý bà, Claire nghiêng người về phía trước để chạm vào anh. Rồi khi tấm khăn trải giường rơi khỏi người cô, má cô đỏ ửng.
“Ôi!” cô khóc thét lên, điên cuồng chộp lấy tấm khăn để che đi bộ ngực đã một phần bị hở ra. “Ôi!” cô kêu lên lần nữa, nhưng thấy đỡ hơn vì đã che được kín mặc dù vẫn còn phần vai lộ bên ngoài. “Có phải ai cũng mất hết dây thần kinh xấu hổ khi bắt đầu quen với những người khoác áo trắng vào kiểm tra tiến độ bình phục không?”
Tye nở một nụ cười thân thiện. “Em không hề mất hết dây thần kinh xấu hổ, hay cho dù là để lạc nó.” Anh cam đoan “Anh thề là anh chưa từng biết ai lại ngượng ngùng một cách đáng yêu đến thế.” Anh trêu “Hay là” anh nói thêm “thường xuyên như thế.” Cô vẫn hơi ửng hồng và anh, có vẻ như, đã kiên quyết sẽ trêu cô để cô quên đi sự bối rối khi anh hỏi “Bây giờ thì, em dự định sẽ cố làm gì trong cuộc phiêu lưu tới?”
Cô biết anh đang nói tới cuộc phiêu lưu gần nhất của cô khi cố ra khỏi giường, đi tắm và trở lại giường mà không cần trợ giúp. “Em xin lỗi.” Cô thấy mình còn nợ anh điều đó. “Em đã không bao giờ thử tắm nếu như em...”
“Sao?” anh kinh ngạc ngắt lời “Em ngăn cản anh giúp em ư?”
Cô không chắc về câu đùa của anh - cô thấy mình lại bắt đầu ửng hồng. “Trước đây lúc nào em cũng đỏ mặt à - ngay cả trước khi chúng ta trở thành người yêu?” cô bất ngờ hỏi, và lại đỏ mặt lần nữa với chính ý nghĩ về việc có quan hệ yêu đương với anh.
Tye nhìn như thể câu hỏi của cô đã gần như làm khó anh. Rồi anh cười toe toét, một nụ cười tươi làm rung động trái tim. “Em lúc nào cũng tươi vui.” Anh nói, rồi nhanh nhẹn bổ sung thêm “Bác sĩ Phipps cho rằng em nên nghỉ ngơi sáng nay và có lẽ là đi đi lại lại chỗ hành lang trong khoảng mười phút gì đó vào buổi chiều.”
“Em đã chẳng làm gì ngoài việc nghỉ ngơi trong...” Claire bắt đầu phản đối khi đột nhiên có điều gì đó, có lẽ là trí thông minh đang khơi dậy trong cô, tác động đến cô. “Anh không liên lạc với bác sĩ Phipps từ lúc chúng ta đến đây hôm qua chứ?”
“Tại sao anh lại không làm thế?” Tye hỏi, vẻ mặt nghiêm nghị “Dù sao thì anh cũng đã định làm vậy, khi em nhớ ra và có vẻ như biết rằng mẹ em đã say mê cây cối. Khi rõ ràng là đêm qua em đã sợ điều gì đấy liên quan tới một người nào đó, anh thấy rằng chúng ta cần phải có chỉ dẫn của chuyên gia.”
Cô thở dài “Em chẳng muốn gây nhiều phiền phức đến thế này.”
“Tốt!” Tye ngay lập tức quay trở lại trêu cô “Điều đó có nghĩa là em sẽ nghe theo mọi chỉ dẫn của anh đúng không?”
“Anh nằm mơ ấy!” cô phá lên cười và thích thú khi anh cũng cười theo. “Em nghĩ là bây giờ em sẽ dậy.” cô nói.
“Anh nên mặc cái gì đó cho em.”
“Em sẽ mặc.” Cô quyết định.
“Anh nghĩ là em có thể.” Anh dịu dàng trả lời, rồi bước từ giường tới lục tung ngăn kéo tủ com-mốt và chọn ra vài món đồ lót Jane đã cất đi khi bà dỡ đồ cho cô. Từ chỗ tủ âm tường, Tye lấy ra một chiếc quần và áo sơ mi. Anh đến bên giường, và Claire thề rằng có ánh nhìn rất tinh quái trong mắt anh khi anh thả chiếc quần và áo sơ mi xuống cuối giường rồi tiến đến chỗ cô với một chiếc áo lót và quần lót ren. “Anh sẽ giúp em.” Anh đề nghị, ánh mắt rõ ràng sống động với vẻ ranh mãnh.
“Em chưa mất hết khả năng xấu hổ tới mức đó.” Cô kêu lên.
Tye thở dài một cách phô trương. “Thế thì anh nên đi và mang cho em chút gì đó ăn sáng vậy.” Rồi anh để cô ở lại tùy ý thong thả tự mặc quần áo.
Sau khi anh đi khỏi, cô nhìn chằm chằm vào cánh cửa và biết rằng có cả một mớ khổng lồ thông tin về bản thân cô mà cô không biết. Cô nhìn xuống chiếc nhẫn đính hôn xinh đẹp trên ngón tay và nhận ra rằng, trong khi cô có thể không nhớ nổi điều nhỏ nhất rằng cô yêu người đàn ông này thì điều cô biết chính là Tye Kershaw là người đàn ông mà cô hoàn toàn chắc chắn là mình rất thích.
Vì cô vẫn thấy cứng đờ và đau ở nhiều chỗ, theo cảm giác của cô thì cử động cũng không nhanh được như trước khi bị tai nạn, nên cô phải mất một lúc mới mặc được quần áo. Nhưng cô thấy khá hơn vì sự cố gắng, khá hơn vì đang mặc quần áo và ra khỏi giường. Cô không định vội trở lại giường.
Bữa sáng còn hơn cả bữa gộp. “Anh đang cố vỗ béo em!” cô buộc tội Tye khi anh mang vào khay có thịt xông khói, trứng, đỗ nướng và bánh mỳ rán giòn.
“Chiều nay em phải chạy marathon đấy.” Anh nhắc cô “Ăn ngon miệng nhé.”
Lần tiếp theo Tye vào phòng cô là khoảng ba giờ. “Em có thể tự lo vụ hành lang!” cô phản đối, cô đã đi lại quanh phòng nhiều và phải thừa nhận là có nghỉ giải lao giữa chừng.
“Anh biết là em làm được.” anh đáp, nhưng không hề nhúc nhích.
“Em đang cản trở anh làm việc!”
“Tất cả đều ở trên máy tính và anh có thể làm tối nay.” Anh nhẹ nhàng đáp lại.
“Em có nhiều kinh nghiệm sử dụng máy tính không?” cô hỏi, tinh thần cô đột nhiên xuống thấp khi cô nghĩ mình thậm chí chẳng biết mấy về nó.
“Có ai lại không chứ?” anh khẽ trả lời. Và, rõ ràng là không chờ đợi đáp lại “Đi nào Claire, đã đến giờ phi nước kiệu rồi.”
Họ đi đi lại lại dọc theo hành lang, và đối với cô thì đó là một cuộc đua marathon. Không phải là cuộc đi dạo của họ có gì phải vội vàng mà bởi cô thấy rằng anh hẳn còn có công việc muốn làm tiếp nên cô chuyển từ di dạo thành gần như chạy khiến Tye phải giữ cô đi chậm lại.
“Anh nói thế à?” anh hỏi, giữ cô chậm lại bằng cách đơn giản là đặt một tay lên vai cô.
“Em sẽ lấy lại sức nhanh hơn nếu thúc đẩy bản thân thêm một chút như thế.” Cô cãi lại.
“Có lẽ thế.” Anh thừa nhận, dường như kiên quyết sẽ không tranh cãi “Nhưng...” anh cười với cô “... không phải hôm nay.” Ngước lên nhìn anh, Claire chuẩn bị cứ cãi lại. Thế rồi cô thấy rằng Tye đã khiến cô phải suy nghĩ về việc khác khi anh tiếp tục hứa hẹn “Nếu em hồi phục đều đều, chúng ta có thể thử ra ngoài dạo cuối tuần này.”
Ngay lập tức cô bước theo nhịp chân anh. Cảm giác ngay lúc đó cho cô biết rằng mình thấy khó mà qua được nửa con đường dài đằng đẵng ấy. “Hôm nay là thứ ba?” cô chứng thực, ở bệnh viện thì muôn ngày như một.
“Ừ.” Anh xác nhận.
“Thứ sáu có được tính là bắt đầu cuối tuần không?”
Tye mỉm cười, sưởi ấm trái tim cô “Nếu em ngoan.” Anh bằng lòng.
Claire sẵn sàng cố đi thêm một lượt nữa rồi quay trở lại, nhưng phải thừa nhận là cô không quá khó chịu khi anh quyết định rằng cô đã tập đủ cho một ngày.
Họ chia tay ở cửa phòng cô và cô bước vào phòng, quyết định sẽ ngồi bên cửa sổ nghỉ ngơi. Từ đó cô nhìn thấy Jane đi ô tô đến, và không lâu sau người cựu-y-tá tới phòng cô cùng một khay bánh kẹp và một bình trà. “Chỉ là một ít đồ ăn để cháu cầm cự tới bữa tối.” Jane giải thích – khi Claire vẫn thấy no sau bữa gộp cả ăn sáng lẫn ăn trưa.
“Đó là một âm mưu!” cô kêu lên, và Jane phá lên cười.
“Ta nghĩ rằng có thể cháu đã sụt mất một hai pound khi nằm viện.” bà phát biểu “Có món nào mà ta có thể dùng để quyến rũ cháu cho bữa tối không?”
“Bác chỉ ở lại vài tiếng đồng hồ thôi sao?”
“Ta định nghỉ ngơi thư giãn.” Jane đáp. “À mà sáng mai 9 giờ ta sẽ quay trở lại. Nếu cháu có thể nằm lại giường đến lúc đó, ta sẽ có mặt ở đây ngay sau khi dắt con chó nhà hàng xóm đi dạo xong. Ông hàng xóm của ta bị đau chân mấy hôm nay.”
Jane ở lại trò chuyện trong một lát, rồi sau khi bà đi khỏi, Claire hơi ngờ ngợ là Tye đã sớm nói với Jane về việc bà có thể thu xếp ở bên cô vào giờ tắm sáng mai.
Đúng lúc đó, sau khi đã chuyển sang chiếc ghế đệm trong phòng ngủ, tinh thần Claire bắt đầu tụt dốc, cô không dám chắc. Cô nghĩ về tất cả những việc tốt Tye đã làm, được củng cố bằng sự thật rằng, tuy họ đã đính hôn, anh vẫn không hề đòi hỏi cô dù chỉ là điều nhỏ nhặt nhất. Sự kiên nhẫn của anh thật đáng ngạc nhiên, cô nhận ra, khi cô cho rằng, trong quá khứ hẳn là họ cũng từng thân mật như họ đang thân mật bây giờ vì anh đã thấy cô trong đủ tình trạng chẳng mặc gì - vậy mà anh vẫn lo mời Jane đến giúp cô tắm. Claire thấy khắp người nóng bừng khi chợt nảy ra ý nghĩ rằng, bất kể tất cả những gì cô có thể nhớ được, họ có thể đã từng tắm chung với nhau!
Và đó chính là vấn đề. Cô không thể nào nhớ nổi. Dù cô cố thúc ép trí nhớ, chẳng có gì ngoài một khoảng tối trống rỗng khổng lồ. Cô thúc ép và thúc ép - nhưng chẳng có gì. Mọi người chỉ giỏi nói rằng cứ thư giãn, trí nhớ của cô sẽ quay trở lại. Nhưng không hề; thế thì cô thư giãn thế nào được đây?
Cô bắt đầu thấy bối rối, nỗi lo lắng giày vò cô. Cô đứng dậy khỏi ghế. Cô không thể chịu nổi – bóng tối này, sự cô lập này giữa cơ thể với trí óc. Cô bước tới cửa, không biết đi đâu nhưng thấy như mình sẽ phát khùng nếu không ra khỏi đây.
Ở ngoài hành lang, cô cố thở đều. Cô hơi hoảng hốt, tất cả chỉ có thế. Cô cần có điều gì khác để lấp đầy tâm trí. Cố đào sâu những ký ức không hề có đó làm cô phát điên.
Claire tìm được thứ khác để lấp đầy tâm trí khi cô quyết định vượt qua cái cầu thang như đột nhiên dài đến cả dặm. Cô chậm chạp, với một phần trong cô mất bình tĩnh và thúc giục. Vì Chúa, mày cứ như một trăm tuổi chứ không phải hai mươi… Hai mươi gì? Cô thậm chí còn chẳng biết mình bao nhiêu tuổi!
Bất thình lình thấy tuyệt vọng, chỉ nhờ nỗ lực hoàn toàn của ý chí mà cô mới không ngồi sụp xuống cầu thang và òa khóc trong nước mắt của nỗi phiền muộn, sự nản lòng và nỗi sợ hãi cùng cực.
Cô buộc mình phải tiếp tục. Buộc mình đi xuống, mỗi lần một bước. Thế là, OK, người cô thấy như thể bị trọng lượng nặng hàng tấn ép xuống, nhưng cô chắc chắn rằng hôm nay cô gần như không đau nhiều như ngày hôm qua. Tích cực, đó là con đường phía trước. Phải giữ tinh thần tích cực.
Cô phải thừa nhận rằng thấy mình gần như ngã quỵ khi đến được ba bậc thang cuối cùng. Cô bám chặt lấy cái tay vịn cầu thang đẹp đẽ bằng gỗ, nghỉ một chút và quyết định sẽ đi hết chặng đường còn lại.
Đảm bảo không gây bất cứ tiếng động nào khi đi xuống, cô giật nảy mình khi đột nhiên nhìn thấy Tye vừa mới bước ra từ một trong những cánh cửa dọc theo hành lang.
“Cái gì…?” anh, với gương mặt như tia sét, sải bước về phía cô, vươn cánh tay tới cô khi anh dừng lại ở chân cầu thang. Nhưng, sau cuộc hành trình vĩ đại của mình, cô không định đón nhận điều đó.
“Không!” cô kêu lên, và, lờ đi vẻ mặt sấm sét của anh, “Em muốn tự làm điều đó.” Cô bướng bỉnh nói.
Tye bực bội nhìn chằm chằm vào cô, đôi mắt màu tro đang phán xét của anh nhìn gay gắt vào đôi mắt xanh sâu thẳm của cô. Vẻ mặt anh vô cùng giận dữ, nhưng đôi cánh tay anh đã thả xuống bên mình, và anh đã lùi lại một bước.
Thấy đôi chân có thể khuỵu xuống bất cứ lúc nào, Claire cúi đầu và lấy hết tất cả sức mạnh còn lại. Cô tung ra sức mạnh ấy với sự giúp sức của cái vẻ ra chiều rất mạnh mẽ, và, mong anh quá mải quan sát chân cô nên sẽ không chú ý thấy các khớp tay cô nắm lấy thanh vịn cầu thang đang trắng bệch, cô vượt qua những bậc thang còn lại.
Chỉ đến khi đặt được chân lên sàn hành lang và đứng cạnh bên anh, cô mới nhìn lên. Sau nỗi tuyệt vọng đen tối như thế, adrenalin đã được bơm ra trong cô - adrenalin trước thành tích của cô. Cô không chắc có phải mình thoáng thấy dấu hiệu của sự tự hào trong mắt anh không. Nhưng, mặc dù có thể sắp gục tới nơi, cô đã tự mình vượt qua những bậc thang đó!
“Bây giờ?” Tye lạnh lùng hỏi, và cô biết anh đang hỏi xem liệu bây giờ cô có sẵn sàng nhận sự giúp đỡ của anh hay chưa. Bằng không, cô khá chắc, là cô sẽ thất bại nhục nhã trước mặt anh.
“Bây giờ.” Cô đồng ý, và từ chỗ không còn chút tuyệt vọng tăm tối, cô nở một nụ cười hân hoan khi Tye cúi xuống và nhấc cô lên trong vòng tay.
Anh đưa cô vào phòng khách và nhẹ nhàng đặt cô lên chiếc sofa. Rồi, đứng lui lại, anh hỏi “Anh sẽ làm gì với em nhỉ?”
“Đừng có cáu em.” Cô van vỉ “Em…” Cô ngừng lại. Anh có đủ việc để làm hơn là phải nghe những nỗi thống khổ của cô.
Nhưng, “Em?” anh gặng hỏi.
“Em cần phải ra khỏi phòng. Các sự kiện cứ tràn ngập trong em.” Cô đáp, giọng có phần run run. “Chính là…” cô tiếp tục sau khi hít một hơi sâu “sự vỡ mộng đang đánh bại em. Em cố nhớ gì đó, bất cứ điều gì, nhưng…” giọng cô bắt đầu chìm dần “… nhưng chẳng có gì ở đó cả.”
“Ôi em yêu.” Tye thầm thì, ngồi xuống bên cô. “Anh thấy bất lực không thể giúp em điều gì ngoài việc nói với em rằng bác sĩ Phipps tin là có nhiều khả năng trí nhớ của em đang bắt đầu khơi dậy.”
“Em ước gì nhanh nhanh lên.”
“Hy vọng sẽ như vậy.” Tye chuyển chủ đề. “Em thật tuyệt vời với những bậc thang đó. Anh tự hỏi, em định làm gì khi được cổ vũ biểu diễn lại đây?”
Anh đang đùa, và cô nghĩ mình có thể yêu anh. “Treo lủng lẳng trên chùm đèn?” cô đáp, nhưng chợt sợ cản trở anh làm việc, cô hỏi “Em chỉ ngồi đây một lúc có được không?”.
“Đổi cảnh sẽ có lợi cho em.”
“Nhưng chỉ khi anh quay trở lại làm việc.” cô kỳ kèo.
“Chủ nô! Anh mừng là mình không làm việc cho em!” Cô cười toe toét, và thấy ánh mắt anh trên miệng cô. Rồi anh hỏi “Em không sao nếu anh để em lại đây một lát chứ?”
“Dĩ nhiên rồi. Bất kể là gì thì em cũng qua hết rồi.”
Anh siết nhẹ tay cô rồi đứng dậy. “Nếu em cho chân lên sofa và nghỉ một lát, có khả năng em sẽ được phép ăn tối ở dưới nhà đấy.”
Không nói thêm một lời, cô tháo giầy rồi duỗi mình trên sofa. Cô nhắm mắt, chờ giây lát, và rồi mở mắt ra. Tye vẫn đứng đó, nhìn cô. Nhưng chỉ ngay trước khi anh bước đi, cô thấy khóe miệng anh hơi nhếch lên.
Bữa tối, về tổng thể, là một bữa ăn dễ chịu. Claire tự đi được tới phòng ăn và thoải mái ngồi bên bàn ăn, cô nhận ra, lần đầu tiên mà cô có thể nhớ được.
Vì rằng, dù sao đi nữa, Tye dường như biết rất ít về gia đình cô, và bởi cô thấy cần phải biết gì đó về gia đình anh, cô hỏi “Có thể anh đã kể cho em rồi, nhưng anh kể lại cho em nghe về gia đình anh được không? Em đã gặp ai chưa?”
“Em quen với Miles, con riêng mẹ kế anh, nhưng em không biết Paulette, cô vợ tình cảm của chú ấy.” Tye đáp.
“Cha mẹ anh?” Claire nhắc, khi có vẻ như anh chẳng có gì để nói thêm.
“Mẹ anh bỏ nhà đi khi anh chỉ mới biết đi. Anh gần như không biết mẹ.”
“Thế-thế bà anh nuôi anh lớn à?” Claire hỏi, nghĩ thật buồn khi anh chẳng có mấy kỷ niệm với mẹ, và vì cô có ấn tượng rằng anh thân thiết với bà, cô tin rằng người phụ nữ đó đã giữ vai trò lớn lao trong cuộc đời anh sau khi mẹ anh bỏ đi.
“Anh sống cả tuần với bà. Bố muốn anh ở cùng ông vào cuối tuần. Khi ông đi bước nữa, ông khăng khăng bắt anh về ở hẳn với ông và mẹ kế.”
“Sự sắp xếp thành công chứ?”
“Rất thành công. Dì Anita hơi lớn tuổi hơn cha anh một chút, và có một đứa con trai hơn anh 10 tuổi. Mà dì cũng không thể tốt hơn nếu anh cũng là con trai dì.”
“Mọi người hòa thuận với nhau chứ?”
“Vô cùng.”
“Thật tốt.” Claire mỉm cười, không nghi ngờ gì chuyện Tye đã có những tổn thương trong cuộc sống, nhưng cô thấy vui vì cuối cùng mọi chuyện cũng được giải quyết ổn thỏa như thế. “Anh đã sống trong hạnh phúc, cả lúc ở chỗ bà phải không?” cô nhận xét.
“À, anh không nói chính xác như thế.”
“Anh không ư?”
“Bí mật gia đình.” Anh giãi bày, miệng mang nét bí ẩn. “Bà không có cảm tình chút nào với dì Anita.”
“À!” Claire lẩm bẩm, ngờ rằng đó có thể là do dì Anita giành lấy quyền giám hộ mà bà Kershaw đã gánh vác. Nhưng, không muốn tọc mạch vào việc có thể là vấn đề nhạy cảm, đặc biệt nhạy cảm với cái chết mới đây của bà anh, Claire bèn chuyển hướng hỏi, vì Tye vừa mới kể với cô rằng anh có một người anh em là con riêng của mẹ kế. “Anh có anh em hay anh em cùng cha khác mẹ nào không? Chị em chẳng…?” Cô thở hổn hển, câu hỏi biến mất, cơn sốc chiếm lấy cô, sắc da trở nên nhợt nhạt, thế giới của cô quay cuồng.
“Sao?” Ngay lập tức Tye rời khỏi chỗ ngồi và canh chừng cô. “Sao thế?” Anh kéo chiếc ghế gần cô rồi bước tới và ngồi sát bên cô, cúi xuống để nhìn được mặt cô.
“Em không sao.” Claire thở hổn hển, thế giới của cô bắt đầu tự ổn định lại, nhưng chưa được thế khi cô buộc lòng phải giữ chặt lấy tay anh hỏi nhanh “Tye – em có chị em gái không?”
Mắt cô tìm mắt anh; cô cần phải biết. Nhưng anh đang trì hoãn trả lời. Và đó không phải là câu trả lời, mà là một câu hỏi khi anh đáp lại “Sao em lại hỏi thế?”
“Em nghĩ rằng em có.” Cô nói, rồi giải thích “Em định hỏi anh có chị em gái không khi đột nhiên trong đầu em có hình ảnh của hai bé gái, một lớn hơn, còn bé gái kia – em nghĩ rằng đó là em khoảng 5 tuổi. Chúng em đang ở bờ biển nào đó. Em ngã và bị đứt chân.” Cô run rẩy nói tiếp. “Bé gái lớn hơn đang chăm sóc em. Tye.” Claire khàn giọng hổn hển. “Em có một vết sẹo cũ ở chân.”
“Anh có để ý thấy.” anh cẩn trọng đáp lại. “Hồi xưa em có vài vết khâu ở đó.”
Cô nhìn anh chằm chằm, đôi mắt mở to “Em có chị em không?” cô gặng hỏi “Em có thuộc về ai đó không?” cô nức nở.
“Ôi, cưng bé nhỏ.” Tye thì thầm, nắm lấy đôi tay cô. “Dĩ nhiên là em có thuộc về ai đó!” Và rồi, ánh mắt anh dừng lại trên vẻ mặt khẩn cầu của cô, “Em thuộc về anh.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook