Định Hải Phù Sinh Lục
Quyển 1 - Chương 14: - Nhập khố

Trần Tinh chỉ nhìn sơ rồi trở hoàn thủ đao vào bao, trả cho Phùng Thiên Dật, cười nói: "Thật tốt quá! Hóa ra các ngươi cũng là thầy trừ tà!" Nói đoạn, cậu tiếc nuối bảo: "Sách cổ từng ghi lại truyền thuyết về nó. Chỉ tiếc, hiện giờ Vạn Pháp Quy Tịch, hết thảy pháp bảo đã hóa thành sắt vụn."

Nói rồi, Trần Tinh xuất thần hồi tưởng, đến cùng Phùng gia thuộc nhánh nào của thầy trừ tà? Những gì được ghi chép trong văn hiến cậu từng đọc ở sư môn, đa số chỉ có ảnh tư liệu của yêu quái, thần binh, pháp bảo trên thế gian, ít khi nhắc đế phả hệ thế gia của thầy trừ tà. Suy cho cùng năm dài tháng rộng, các thế gia phồn vinh rồi suy tàn, lại sửa họ dời quê lúc Trung Nguyên hỗn loạn, muốn tra tìm xuất thân cũng chẳng được gì.

"Hết thảy pháp bảo?" Đáy mắt Phùng Thiên Dật lóe lên sự nghi hoặc rõ rệt, hỏi.

Trần Tinh nghe Phùng Thiên Dật giới thiệu xong thì lấy làm vui sướng không thôi, như sư phụ đã nói trước khi xuống núi, nhân gian nhất định vẫn con thế gia thầy trừ tà, nhưng chịu ảnh hưởng của Vạn Pháp Quy Tịch nên mọi pháp thuật và pháp bảo đều đã ngủ say.

Giả như theo thời gian, chỉ cần linh khí thiên địa được khôi phục, những thế gia trừ tà này sẽ trở thành lực lượng tinh nhuệ chống lại Thiên Ma. Trần Tinh không một chút nghi ngờ, sau khi hoàn thành nhiệm vụ gian khổ, mình có chết cũng không tiếc, chuyện về sau, tự nhiên sẽ có các thầy trừ tà còn lại trên đời lo liệu.

"Ngoại trừ Tâm Đăng." Trần Tinh dứt khoát kể lại, nếu đã là người một nhà, ta không giấu giếm Phùng Thiên Dật, chắc hẳn Phùng Thiên Quân đã nói cho huynh trưởng, bèn chủ động phát ra ánh sáng trong tay, giải thích, "Vì Tâm Đăng gắn liền với thể ký túc, tồn tại trong ba hồn bảy vía của ta, cho nên miễn cưỡng có thể phát sáng."

Nói đoạn, Trần Tinh lại nhịn không được nhìn Phùng Thiên Quân, nghĩ thầm, ngươi giấu ta lâu thật đấy.

Phùng Thiên Quân nghiêm túc nói: "Xin lỗi, Thiên Trì huynh đệ, ngu huynh bị nghiêm giới, tuyệt đối không được tùy tiện nói với bất kỳ ai việc kế thừa thầy trừ tà của gia tộc. Thực tế những năm gần đây, sản nghiệp Phùng gia, tộc nhân đều có trách nhiệm trong mình, chính là bảo vệ thanh thần binh này, đợi một ngày nó khôi phục hào quang, trước khi mất tiên phụ giao nó cho ta, ta cũng có khổ tâm của ta."

Trần Tinh gật đầu, rộng lượng nói: "Không sao đâu, cẩn thận chút vẫn tốt hơn mà."

Phùng Thiên Dật nói bâng quơ: "Tình hình thiên hạ hiện giờ ra sao, chắc tiểu huynh đệ cũng thấy. Những năm qua, Phùng gia luôn chiến đấu anh dũng vì mục đích khôi phục Trung Nguyên, sông núi cách trở mà gọi Phùng Thiên Quân từ Cô Tô đến đây, cũng vì ôm một tia hy vọng sau cùng ... Nếu Sâm La Vạn Tượng quả thật đúng với cái tên 'Pháp bảo thượng cổ', thế thì đại nghiệp phục hưng của bọn ta sẽ được giải quyết dễ dàng. Tiểu huynh đệ, ta nhớ rõ, ngài là người Hán."

Phùng Thiên Quân nghe tới đây, rốt cục cũng chen lời: "Đại ca, Thiên Trì đang nghĩ cách giải quyết tất cả những việc này."

Trần Tinh quan sát Phùng Thiên Dật, lại nhìn Phùng Thiên Quân, cười nói: "Lúc này chỉ mới bắt đầu thôi."

Phùng Thiên Dật nói ngay: "Chỉ cần giúp được, xin cứ mở miệng."

"Vậy ta sẽ không khách khí." Trần Tinh đáp.

Phùng Thiên Quân ra hiệu cho Trần Tinh đừng vội mừng, để mình nói chuyện, rồi hắn giải thích với huynh trưởng mục đích Trần Tinh tới đây, Trần Tinh mau chóng trải bản đồ kiến trúc mang đến từ Công Tào tại sảnh, giải thích: "Theo những gì ta điều tra được, vào thời Hán mạt, tổng thự sở trừ tà của Trường An ở ngay bên trong Tùng sơn này, chỉ không biết lúc chọn nền cho tiền trang Tây Phong cùng Tùng Bách cư có đào ra được gì không? Chẳng hạn như bản đồ cổ, thư tín ..."

Nói đoạn, Trần Tinh giương mắt quan sát sắc mặt Phùng Thiên Dật, lại nhìn Phùng Thiên Quân, Phùng Thiên Quân chìa tay, tỏ ý mình chẳng biết gì cả. Phùng Thiên Dật vẫn giữ nét mặt như cũ, đáp: "Tiền trang Tây Phong do tằng tổ phụ bọn ta lập ra, hồi xưa, trước khi dựng nền ở Trường An, nơi đây là một vùng núi hoang, ngươi xác định tổng thự trừ tà trước đây ở trong núi à?"

Trần Tinh đáp: "Nếu bản vẽ không gạt ta."

Thành Trường An trải qua thời Hán mạt, bị đám người Đổng Trác, Lý Nho thay nhau thiêu hủy, giẫm đạp, đến thời Tam quốc gần như hoang phế không còn lại gì, sang thời Tấn thì xây dựng thêm mấy lần, sau khi mở rộng thành thị lại gặp phải Ngũ Hồ xuôi Nam càn quét cướp đoạt, người Hung Nô, người Hán, người Chi thay nhau vào ở, đốt rồi mở rộng, mở rộng rồi bổ khuyết, bổ khuyết xong lại xây dựng. Qua ba trăm năm, khó thể tìm lại một viên gạch, một ngọn cây như trước kia, nhưng Trần Tinh vẫn ôm chút hy vọng nhỏ nhoi, chỉ vì phòng lưu trữ tư liệu của tổng thự trừ tà ở ngay bên dưới.

"Ở ngay đây." Trần Tinh chỉ vào một chỗ được xây dựng hồi trước, đó là bản vẽ thi công dưới nền đất, giải thích, "Nhất định các tiền bối có để lại tư liệu liên quan đến năm xảy ra Vạn Pháp Quy Tịch. Đây là manh mối vô cùng quan trọng."

Phùng Thiên Quân nhìn kĩ bản vẽ, rồi ngó sang huynh trưởng, hai huynh đệ ra hiệu bằng mắt với nhau.

Trần Tinh: "?"

Trần Tinh thử dò hỏi: "Có thể dẫn ta đến xem chỗ bản vẽ chỉ điểm không?"

Phùng Thiên Dật cân nhắc thật lâu, Phùng Thiên Quân nói: "Để ta dẫn Thiên Trì đi."

"Ngươi không vào được." Phùng Thiên Dật đáp, "Thôi, nếu đã là người một nhà, vào một lần cũng không sao."

Trần Tinh hoài nghi hỏi: "Chỗ đó, quan trọng lắm sao?"

Phùng Thiên Quân toan nói thêm, nhưng bị huynh trưởng ngăn lại.

Cuối cùng Phùng Thiên Dật cũng nói ra: "Đấy là khố phòng của Tây Phong, thông với lòng đất, tất cả đều là nơi để tiền."

Buổi tối giờ Hợi, Phùng Thiên Dật đẩy xe lăn, đưa Trần Tinh tới bên ngoài một gian đại trạch. Phùng Thiên Quân chỉ đi tới trước cửa liền ngừng bước, ra hiệu cho Trần Tinh đi theo vào là được, mình chờ ở bên ngoài.

Trần Tinh cầm đèn Phùng Thiên Quân đưa cho, ngoảnh đầu nhìn, Phùng Thiên Dật như đoán được suy nghĩ của cậu, thản nhiên nói: "Trách nhiệm của Thiên Quân là thủ hộ cửa hàng Tây Phong, xưa nay, khố phòng chỉ có đương gia chủ và đại chưởng quỹ mới có thể đi vào."

Trần Tinh lập tức tạ ơn, theo Phùng Thiên Dật vào một cánh cửa bằng đồng của đại trạch, cửa đầu chỉ dùng chìa khóa để mở, vào chếch phía trong, hai bên hành lang toàn là giá sách gang đúc, trên đó treo đầy mộc bài, bên trên chất tiền đồng thành chồng. Vào tầng thứ hai, Phùng Thiên Dật vẫn dùng một chiếc chìa khóa để mở cánh cửa thứ hai, đằng sau cửa là khố phòng chất đầy bạc trắng, rọi đèn vào làm gần cả phòng rực rỡ hẳn lên.

Đây là lần đầu tiên từ lúc chào đời Trần Tinh được thấy nhiều tiền đến vậy, chúng chất như núi như biển, chỉ bước qua bạc thôi mà đã tốn khoảng nửa khắc rồi.

"Địa hình này không đúng." Trần Tinh cúi đầu đối chiếu bản vẽ.

Phùng Thiên Dật đáp: "Thời Tấn, tổ tiên đặt mua mảnh đất này từ trong tay Đông Hải vương Tư Mã Việt, để xây dựng nơi này, họ đã dùng ba mươi nghìn cân nước thép, lần nữa đúc lại bốn vách tường cho khố phòng."

Trần Tinh dạo quanh ngân khố, hỏi: "Lúc thanh lý phế tích, những thứ bên trong còn giữ không?"

Phùng Thiên Dật nói: "Không rõ nữa, không để lại ghi chép gì, ta mang ngươi đến tầng tiếp theo xem nhé?"

Trần Tinh không hề nghi ngờ, mặc cho Phùng Thiên Dật dẫn trước, còn mình thì vừa đi theo vừa xem bản đồ, lại tới trước một cánh cửa, Phùng Thiên Dật vẫn dùng chìa khóa mở ra.

"Kế tiếp, chính là kim khố." Phùng Thiên Dật bảo, "Sau khi tiểu huynh đệ ra ngoài, xin đừng nói với bất kỳ ai."

Trần Tinh biết Phùng Thiên Dật để một người ngoài như mình vào nơi cơ mật nhất của tiền trang Tây Phong cũng vì cùng là thầy trừ tà như nhau, bấy nhiêu đã nể mặt mình lắm rồi, nên cậu lại rốt rít cảm tạ. Song ngay khi cửa kim khố mở ra, Trần Tinh đột nhiên phát hiện một việc.

Lửa đèn trong tay thoáng chập chờn, phảng phất có một luồng gió vô hình xuyên qua thân thể.

Đây là gì? Trần Tinh bắt đầu cảnh giác.

"Mời vào."

Đèn thắp sáng cả khố phòng, tất cả vàng ở đây đều được khóa trong rương, tổng cộng có ba tầng.

Trần Tinh đi tới tầng cuối cùng, bỗng dấy lên chút hy vọng, nói: "Phía dưới còn không? Dựa theo bản vẽ, nơi đây chính là tổng thự sở trừ tà nằm dưới chân núi."

Các tiền bối thầy trừ tà chọn nơi này làm tổng thự nhất định có lý do của họ, Trần Tinh từng đọc được trong sách, trước khi linh khí thiên địa chưa biến mất, thiên địa có riêng linh mạch của mình, hướng linh khí lưu động trên trời được gọi là "thiên mạch", tương tự đại địa cũng có "địa mạch", địa mạch có rất nhiều tiết điểm, những nơi thi thoảng yếu ớt sẽ có linh khí tiết ra, cũng tức là "động thiên phúc địa" được truy tìm trong phong thủy thiên địa.

Trần Tinh đặt đèn trên bàn con, rọi bóng hai người lên vách tường. Phùng Thiên Dật im lặng một lúc, rồi bảo: "Xuống thêm chút nữa, quả thật còn một tầng." Nói đoạn, hắn đẩy xe lăn, vòng qua giá sách, đi tới trước một bức tường, trên tường đúc một cửa nhỏ đen nhánh, trên cửa có một vòng quay.

Trần Tinh bất an: "Có tiện để ta vào không?"

"Xin ngài tạm thời xoay người." Phùng Thiên Dật khách khí nói, duỗi tay phủ lên vòng quay sắt, thử xoay nó.

Đây hẳn là một cơ quan, Trần Tinh lập tức xoay người sang chỗ khác, đưa lưng về phía Phùng Thiên Dật, kế đó thì nghe đằng sau phát ra tiếng vòng quay ma sát.

"Thành thật cảm ơn ngài." Trần Tinh nói.

Phùng Thiên Dật đáp: "Tiểu huynh đệ khách sáo quá, nghe nói hiện tại ngài đang ở Vị Ương cung? Người ngoài không được tùy tiện lật xem bản vẽ này, chắc được Phù Kiên đặc biệt cho phép."

Trần Tinh: "Cũng gần giống vậy ... Phù Kiên ấy, ngoài trừ lần đầu ra, ta không còn gặp gã nữa. Đêm qua ta cũng mới tới Trường An thôi."

Quả nhiên, Phùng Thiên Dật vừa xoay vòng quay, vừa thờ ơ bảo: "Gia đình ngài gặp phải chiến loạn, chắc hẳn lần này lên Trường An cũng ôm quyết tâm báo thù."

Trần Tinh nghe nói vậy thì nhất thời ngẩn ra: "Cái này thì không có, chỉ với chút bản lĩnh ít ỏi này, ta làm sao báo được thù? Huống hồ ta còn chuyện quan trọng hơn phải làm."

Trong tiếng xoay vòng quay cực nhỏ, Phùng Thiên Dật tiếp tục nói: "Tiểu huynh đệ, mặc dù hôm nay đôi ta mới quen, nói lời này có lẽ không thỏa đáng, nhưng vẫn mạo muội hỏi một tiếng ..."

Trần Tinh không trả lời, nghi hoặc lắng nghe.

"... Đã ở trong cung, lại còn qua lại gần gũi với Đại Thiền Vu Thuật Luật Không, chắc hẳn có thể trợ giúp ta phần nào, người Hồ nhập quan, biết bao người Hán trôi dạt khắp nơi, cửa nát nhà tan, triều đình Tấn nhìn mà chẳng làm được gì, quốc thù gia hận, chưa bao giờ dám quên. Ngu huynh không dám để tiểu huynh đệ mạo hiểm, chỉ muốn hỏi xem liệu có thể ..."

"Phùng đại ca," Trần Tinh nghe thế bèn xoay người, mặt đối diện lưng Phùng Thiên Dật đang ngồi xe lăn: "Không được, chuyện này ta không thể làm."

Tiếng chỉnh vòng quay ngừng lại.

Phùng Thiên Dật bảo: "Ta không phải kêu ngươi đi ám sát Phù Kiên, chỉ là khi nào tiện thì nghĩ cách yểm trợ những tử sĩ dưới trướng ta vào cung, vi huynh đảm bảo, tuyệt đối sẽ không khiến ngươi bị liên lụy, nếu đại sự thành công, chắn chắn sẽ cảm tạ hậu hĩnh."

Trần Tinh nghiêm túc đáp: "Phùng đại ca, pháp lệnh đầu tiên của thầy trừ tà là gì? Ngài chắc hẳn không thể nào không biết."

"Ta không biết." Phùng Thiên Dật thả tay xuống, thản nhiên nói, "Lúc ta tiếp nhận vị trí đại đương gia, chỉ biết Phùng gia từng phong quang một thời, nếu uy lực của Sâm La đao vẫn còn, làm gì tới lượt thiết kỵ người Hồ chà đạp đại địa Quan Trung ta?"

Trần Tinh có chút bất ngờ, nghe ngữ điệu Phùng Thiên Dật, dường như hắn thực sự không hề biết chuyện, dầu gì thời gian cũng qua lâu lắm rồi, nên giọng dịu hẳn đi, đáp: "Trước lúc xuống núi, sư phụ đã tận tâm chỉ dạy ta rằng, phận làm thầy từ tà, điều đầu tiên, tuyệt đối không can dự vào triều đình phân tranh. Người xưa có câu 'đạo quỷ thần theo quỷ thần, đạo phàm nhân theo phàm nhân', chẳng phải sao?"

Không đợi Phùng Thiên Dật trả lời, Trần Tinh lại khuyên: "Điều thứ hai, phải ..."

Giọng điệu Phùng Thiên Dật xấu đi: "Pháp lệnh ba trăm năm trước, hiện giờ có nghĩa lý gì? Ngươi chưa từng hoài nghi hay sao?"

Trần Tinh đáp: "Đương nhiên có ý nghĩa chứ, Phùng gia cũng giống ta, nếu có sứ mệnh quan trọng hơn cần mọi người hoàn thành, thì phải là bảo vệ nhân gian. Nếu chúng ta may mắn, tìm lại pháp lực đã mất, đến lúc đó, e rằng ta đã sớm ... sớm, tóm lại, sau này ngươi sẽ biết."

Sau khi ngừng lại, Phùng Thiên Dật không nâng tay lên nữa, lúc Trần Tinh muốn xoay người, Phùng Thiên Dật nói: "Một khi đã vậy, ta không còn lý do để giúp ngươi nữa, mời ngươi về đi."

Trần Tinh: "......"

"Cho dù người nhà, thân nhân ngươi," Phùng Thiên Dật đẩy xe lăn, xoay mặt về phía Trần Tinh, che trước cửa khố phòng ở bậc sau cùng, bảo: "Đều chết trong tay người khác, ngươi cũng không muốn báo thù cho họ sao?"

Trần Tinh: "Có phải ta không đồng ý điều kiện của ngươi, ngươi sẽ không để ta vào?"

Phùng Thiên Dật không đáp, chỉ nâng mắt nhìn vào đôi mắt Trần Tinh.

"Thành thật mà nói, ta quả thực từng nghĩ đến điều đó, nhưng hiện giờ ta không có thời gian để báo thù, cũng biết báo thù vô dụng." Trần Tinh bắt đầu nhận ra, Phùng Thiên Dật rõ ràng không quan tâm thân phận "thầy trừ tà" này, trước đó do mình nghĩ quá đơn giản. Mục tiêu của người khác là lật đổ Phù Kiên, lại liên hệ với vẻ mặt muốn nói lại thôi của Phùng Thiên Quân, Trần Tinh cho rằng, nhất định Phùng Thiên Dật từng đề cập yêu cầu này, chẳng qua bị Phùng Thiên Quân từ chối mà thôi.

"Phù Kiên chết rồi, sẽ chỉ đổi người khác lên làm hoàng đế, lại dẫn thêm nội loạn mới." Trần Tinh nói, "Vất vả lắm phương Bắc mới thôi chiến sự, oán khí tích lũy trong thiên địa đã gần cực hạn ..."

Lúc nói tới đây, Trần Tinh bật ra một ý nghĩ, hồi nãy ngọn lửa chập chờn trong đèn ...

Phùng Thiên Dật cất giọng lạnh lùng: "Cho dù Vũ Văn Tân đích thân treo cổ phụ mẫu ngươi, ngươi cũng chưa từng muốn báo thù ư?"

Câu nói ấy như một tiếng sấm nổ bên tai Trần Tinh.

"Cái ... cái gì?" Trần Tinh lui nửa bước, khó thể tin mà nhìn Phùng Thiên Dật.

Phùng Thiên Dật trái lại có chút bất ngờ, hai khuỷu tay đặt lên tay vịn xe lăn, ngón tay chấp vào nhau, quan sát Trần Tinh bằng vẻ hoài nghi: "Ngươi không biết? Phải rồi, hôm thành Tấn Dương bị phá, con độc của Trần Triết biến mất vô tung ... Vậy mấy năm qua, ngươi đã đi đâu?"

"Ngươi lặp lại lần nữa?" Trần Tinh thở gấp, "Vũ Văn Tân gϊếŧ cha nương ta?"

"Ngươi coi," Phùng Thiên Dật thản nhiên nói, "Ngươi cũng không hoàn toàn ơ hờ với cừu hận, có phải không? Chẳng qua dao không cắt trúng mình mới không biết đau. Trần Thiên Trì, chỉ cần ngươi đồng ý ..."

"Không có khả năng," Trần Tinh nói, "Tại sao hắn lại làm thế?!"

Trần Tinh loạn cả lòng, thậm chí nhất thời quên mất mục đích tới đây, trong đâu toàn là vẻ mặt của Vũ Văn Tân, tức thì cả người rét run như rơi vào hầm băng. Dưới cái nhìn chăm chú của Phùng Thiên Dật, một luồng ý lạnh bủa vây cả khố phòng, lan rộng ra chung quanh, ngọn lửa đốt đèn dần leo lắt, cái bóng hai người hắt lên tường như đang nở dần ra.

Thế nhưng đúng lúc này, tiếng bước chân từ xa tới gần, đại môn kim khố chấn động.

"Trần Tinh!" Phùng Thiên Quân cất giọng, thoắt cái bấc đèn khôi phục, cái bóng trở lại như thường, Phùng Thiên Dật cùng Trần Tinh quay đầu nhìn ra cửa.

"Ngươi không nên xuất hiện ở đây." Giọng Phùng Thiên Dật rõ ràng mang theo tức giận.

Trần Tinh ngỡ ngàng nhìn Phùng Thiên Quân, Phùng Thiên Quân nhấc đèn, nói: "Chuyện gì cũng có nguyên nhân, Trần Tinh, theo ta đi lên, đợi lát nữa ta sợ cả tiền trang sẽ bị hủy mất, đi mau! Để ta bàn giao trước đã!"

Trong Tùng Bách cư, đèn đuốc sáng trưng, hơn một nghìn võ sĩ như gặp phải đại địch, trong tay hoặc cầm cường nỏ, hoặc cầm kiếm giằng co, bên trong lại có gia đinh, trong ba tầng ngoài ba tầng vây quanh đại môn chật như nêm cối.

Hạng Thuật ngồi trên một tảng đá, bên cạnh vứt bảng hiệu bị bẻ thành hai nửa, đặt ngang trên gối là hoàn thủ đao Phùng Thiên Quân giao, bên người đốt một nén hương.

"Đại Thiền Vu," Đại chưởng quỹ sáu mươi tuổi của tiền trang Tây Phong khách khí nói: "Trước giờ Tùng Bách cư ta chưa hề nước giếng phạm nước sông với Sắc Lặc Cổ Minh, thiên tử thánh minh còn tại vị, Trường An có pháp lệnh của Trường An, làm sao nên nỗi? Cậy võ hành hung, đập bể chiêu bài của ta, cho dù hôm nay táng thân nơi đây, bọn ta có gì phải sợ? Các ngươi không gϊếŧ được hết người Hán trên thế gian này đâu."

Hạng Thuật không phản ứng lão, tùy ý liếc sang nén hương bên cạnh, hương đã cháy sắp hết, chúng võ sĩ lui về sau nửa bước.

Đại chưởng quỹ đã kinh qua bao chiến tranh và gϊếŧ chóc, sắc mặt nặng nề, Hạng Thuật đêm hôm khí thế xông vào tiền trang Tây Phong, Phùng Thiên Quân vừa ra gặp mặt, thậm chí bảo đao gia truyền cũng bị lấy đi, nghe nói đêm qua người này ngay cả hoàng cung cũng xông vào, nếu chọc giận hắn, đảm bảo toàn bộ trên dưới tiền trang phải chuẩn bị khẳng khái chịu chết ngay tại đây.

May mà cuối cùng Phùng Thiên Quân cũng dẫn Trần Tinh ra, hai người bước nhanh từ cửa chính.

"Ngươi làm gì thế?" Trần Tinh rốt cục lấy lại tinh thần, gặp trận thế như vậy thì cáu bẳn, "Ta chỉ tới tìm Phùng huynh bàn việc!"

Hạng Thuật không đáp, tùy tay vứt Sâm La đao đi, ánh đao xoay thành mâm bạc bắn ngược về phía Phùng Thiên Quân, Phùng Thiên Quân lập tức duỗi tay bắt lấy chuôi đao, nhưng lực bắn lại vượt mức một cách thần kỳ, "phập" một tiếng đâm thủng cột gỗ.

Phùng Thiên Quân kéo mấy cái mới khó nhọc rút ra được.

Phùng Thiên Quân và Hạng Thuật đồng hành cùng nhau hơn nửa tháng ngắn ngủi, biết tên này hỉ nộ vô thường, song không ngờ hắn chẳng hề nể mặt mình dù chỉ là một chút, vì tìm Trần Tinh mà trực tiếp động thủ tới cỡ này.

"Theo Đại Thiền Vu hồi cung trước đi," Phùng Thiên Quân nói, "Ngày khác ta sẽ đến cửa bàn chuyện. Người đâu! Chuẩn bị xe đưa Trần huynh đệ hồi cung!"

Hạng Thuật tìm được người rồi thì xoay người ngay, Trần Tinh vội đuổi theo, đứng trước cửa Tùng Bách cư, quả thực giận run người, nói: "Hạng Thuật! Ngươi có ý gì?"

Hạng Thuật đã giục ngựa bỏ đi thật xa.

Xe ngựa được Phùng gia chuẩn bị tiến tới, Trần Tinh đành phải chui vào xe, ôm bực cả người, bèn đá vào cái ghế mềm trong xe, hậm hực ngồi xuống.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương