Đỉnh Cấp Rể Quý
-
Chương 25: Chân thành
Hạ Nhược Y có chút đau lòng, nhìn Hạ Thiên Hồng, đôi mắt đẫm lệ hỏi: “Ông ơi, ông cảm thấy đối với chuyện này con sẽ đem thứ trong sạch nhất của một người con gái ra lừa ông sao?”
“Hừ, cô đã ngủ với Lâm Chí Cường, vậy còn gì là trong sạch nữa?” Hạ Kiều Hân lẩm bẩm một câu, có Trần Dật Thần đang ở bên cạnh, giờ phút này cô thậm chí không dám thở mạnh, nhưng lời nên nói cô vẫn phải nói.
Hạ Thiên Hồng cau mày, ông ta đương nhiên hiểu ý tứ trong lời nói của Hạ Nhược Y, quả thật, đối với một người con gái, sự trong trắng là rất quan trọng, nhưng ông ta vẫn chưa thể tin những gì Hạ Nhược Y nói là sự thật.
Nói trắng ra, chính là sự thiên vị.
Ông ta sủng ái Hạ Lạc, bởi vì sau này nhà họ Hạ nhất định sẽ giao cho Hạ Lạc.
“Hạ Lạc, con nói Nhược Y đi đến gặp Cố Minh Sâm, vả lại cả hai còn ở trong phòng cả buổi trưa, con có bằng chứng nào không?” Hạ Thiên Hồng liếc nhìn Hạ Lạc hỏi.
Hạ Lạc đứng thẳng dậy, nói: “Ông ơi, con không có bằng chứng xác thực nào cả. Nhưng con biết tại sao Hạ Nhược Y lại đến gặp Cố Minh Sâm đấy.”
“Tại sao?” Hạ Thiên Hồng nhướng mày.
“Vì dự án Ngọc Tuyền Sơn!” Hạ Lạc chắc nịch nói: “Ông ơi, Hạ Nhược Y nghe tin ông bàn giao dự án Ngọc Tuyền Sơn cho con thì đã rất tức giận, cô ta đã đến gặp và thuyết phục con, muốn con trả lại dự án của Ngọc Tuyền Sơn cho cô ta, nhưng con không thể nào đồng ý được.”
“Đã thế, Trần Dật Thần còn ở công ty đe doạ con, tát con những hai lần, hẳn là anh ta muốn con giao ra hạng mục Ngọc Tuyền Sơn, điều này ai cũng thấy rõ, Trần Dật Thần cũng có nói luôn là anh ta không sợ ông.” Vừa nói xong, Hạ Lạc cẩn thận nhìn Hạ Thiên Hồng, tựa hồ muốn biết Hạ Thiên Hồng sẽ biểu hiện ra sao.
Nhưng ai ngờ, vẻ mặt của Hạ Thiên Hồng rất bình tĩnh, không có một chút tức giận hay vui vẻ nào.
Hạ Lạc tiếp tục nói: “Lúc đó con còn nghĩ, tên rác rưởi Trần Dật Thần này rốt cuộc là lấy đâu ra tự tin mà ngay cả ông cũng dám thách thức.”
“Kết quả là buổi trưa con nhìn thấy Hạ Nhược Y ở Golden Age, sau đó Hạ Nhược Y ở trong đó cả buổi chiều, không hề đi ra ngoài, con liền hiểu được sự tự tin của Trần Dật Thần là đến từ đâu!”
“Cố Minh Sâm! Chính là Cố Minh Sâm! Anh ta bảo Hạ Nhược Y ngủ với Cố Minh Sâm, sau đó thiết lập mối quan hệ với Cố Minh Sâm, rồi mượn tay của Cố Minh Sâm để uy hiếp con giao hạng mục Ngọc Tuyền Sơn ra!”
“Đúng thật là lòng lang dạ thú!” Hạ Lạc chỉ vào Hạ Nhược Y và Trần Dật Thần, với vẻ mặt hiên ngang lẫm liệt: “Chưa nói đến Hạ Nhược Y ăn cây táo rào cây sung, Trần Dật Thần cũng chẳng phải là người tốt lành gì, ba năm qua sống ở nhà họ Hạ, nhà họ Hạ đối xử với anh ta rất tốt, nhưng anh ta chẳng những không biết ơn, còn muốn hợp tác với người ngoài, tham ô nhà họ Hạ của chúng ta, thật là đáng ghét!”
“Đáng giận hơn nữa, là một người đàn ông, Trần Dật Thần không bảo vệ người phụ nữ của mình thì thôi đi, vì lợi ích, anh ta đã điên cuồng đến mức bảo người phụ nữ của mình đi ngủ với người đàn ông khác, đầu tiên là Lâm Chí Cường, sau đó là Cố Minh Sâm, Trần Dật Thần, anh có xứng đáng với Nhược Y không!”
Hạ Lạc quát to, sự hưng phấn trong mắt không hề che giấu, không ngờ anh ta lại có thể nói như vậy, vốn dĩ muốn cắn ngược trở lại Hạ Nhược Y, nhưng ai ngờ cáng nói lại càng dính líu đến Trần Dật Thần, vấn đề là lập luận này hoàn toàn có cơ sở, nếu ông không biết toàn bộ câu chuyện, chỉ e rằng ông sẽ tin Hạ Nhược Y và Trần Dật Thần là kiểu người như vậy.
“Trước đó con cũng nói tại sao Trần Dật Thần biết Hạ Nhược Y ngủ với Lâm Chí Cường mà lại không tức giận gì cả? Hóa ra chuyện là như vậy. Trần Dật Thần ơi là Trần Dật Thần, để người phụ nữ của mình ngủ với người đàn ông khác, anh cũng đỉnh thật đấy, một tên cặn bã như anh thật sự nên đi ra ngoài để bị xe đâm chết!” Sau đó Hạ Kiều Hân đột nhiên nghiến răng, cô bắt đầu chửi rủa Trần Dật Thần.
Hạ Nhược Y cắn chặt đôi môi đỏ mọng của mình, tức giận phát run, lúc này, trái tim cô hoàn toàn rơi xuống vực sâu.
Bây giờ cô đã có thể nhìn thấu một mặt đáng ghê tởm thật sự của Hạ Lạc, người suýt nữa đã hủy hoại cả cuộc đời của cô thì không nói, bây giờ lại còn vì bảo vệ chính mình, lại trả đũa, trợn tròn mắt nói lời bịa đặt, ngay cả sự trong trắng của cô cũng hoàn toàn bị phá hủy!
Cái gọi là người thân đối với cô còn tàn nhẫn, độc ác hơn kẻ thù của cô gấp ngàn lần!
Cơ thể Hạ Nhược Y lạnh lẽo, nhưng trái tim còn lạnh hơn!
Lúc này, một bàn tay to ấm áp đặt lên vai Hạ Nhược Y, Hạ Nhược Y quay lại nhìn Trần Dật Thần.
Trần Dật Thần nở một nụ cười nhàn nhạt, khiến Hạ Nhược Y chợt cảm thấy an tâm hơn rất nhiều.
Nhìn thấy ánh mắt dịu dàng của Trần Dật Thần, Hạ Nhược Y lập tức bật khóc, cô đột nhiên cảm thấy mình vẫn còn có chỗ dựa, cho dù người khác đối xử với cô như thế nào thì kẻ ngốc này vẫn luôn ở sau lưng cô, có thể kẻ ngốc này không bản lĩnh như người khác, nhưng kẻ ngốc này là người đàn ông duy nhất trên thế giới này hứa với cô những lời thật lòng.
Có tấm lòng chân thật này, núi đao biển lửa cô cũng có thể xông vào được!
Trần Dật Thần vỗ nhẹ lên bờ vai của Hạ Nhược Y, anh biết lúc này Hạ Nhược Y thực sự rất buồn, anh có khả năng chữa trị cho Hạ Nhược Y, nhưng anh không thể mềm lòng!
Đối với Hạ Nhược Y, đây là một quá trình trưởng thành cần phải trải qua, chỉ khi nhìn thấu kỹ lưỡng một mặt ghê tởm của Hạ Lạc và Hạ Kiều Hân, sau này Hạ Nhược Y mới có thể đưa ra lựa chọn đúng đắn.
Dù sao thứ anh ta muốn cho Hạ Nhược Y không chỉ là nhà họ Hạ!
Đối với Hạ Lạc và Hạ Kiều Hân…
Trong mắt Trần Dật Thần lóe lên một tia lạnh lẽo, sớm muộn gì anh cũng sẽ để bọn họ trả giá đắt cho sự ngu ngốc của mình!
“Hạ Nhược Y, tại sao cô lại khóc? Cô uỷ khuất lắm sao?” Hạ Kiều Hân lại bắt đầu kiêu ngạo.
“Nhược Y, những gì Hạ Lạc nói có phải là thật không?” Vẻ mặt Hạ Thiên Hồng lạnh lùng hỏi, nếu như những gì Hạ Lạc nói là sự thật, vậy thì Hạ Nhược Y đã thật sự chạm đến giới hạn cuối cùng của ông ta rồi!
Vậy mà cô lại còn hợp tác với người ngoài làm ảnh hưởng đến quyền lợi của nhà họ Hạ!
Chuyện này còn nghiêm trọng hơn gấp ngàn lần việc phản bội nhà họ Hạ!
Không thể tha thứ!
Hạ Nhược Y nép vào vòng tay của Trần Dật Thần không nói gì, trái tim cô thật sự rất mệt mỏi, cô cũng hiểu, thật ra cô nói gì cũng không quan trọng, điều quan trọng là Hạ Thiên Hồng tin ai, cho dù hôm nay cô thực sự có thể đưa ra bằng chứng kết luận, Hạ Thiên Hồng sẽ làm gì Hạ Lạc được?
Sẽ không! Hạ Thiên Hồng sẽ chỉ trừng phạt Hạ Lạc ngoài mặt, sau đó sẽ lại tha cho Hạ Lạc.
“Thật giả có quan trọng không?” Trần Dật Thần bình tĩnh nói.
“Ý cậu là sao?” Một tia lạnh lẽo lóe lên trong mắt Hạ Thiên Hồng, uy thế áp đảo quét về phía Trần Dật Thần, đây chính là linh lực mà ông ta quanh năm tu luyện ở địa vị cao, người thường không thể chống lại!
Ai ngờ mặt Trần Dật Thần không chút thay đổi, khóe miệng trào lên một tia châm chọc: “Tôi có ý gì chẳng lẽ ông không hiểu sao? Dù mọi thứ có thật hay giả cũng không quan trọng, ai ông tin thì ông nói là thật, ai ông không tin thì ông nói là giả.”
“Tự phụ!”
Sắc mặt của Hạ Thiên Hồng lạnh lùng, ý tứ của Trần Dật Thần quá rõ ràng, ông ta đang sủng ái Hạ Lạc!
Quả thực, trong những gì Hạ Lạc nói, không phải là không có chút nghi ngờ nào, mà là những nghi ngờ đó đều bị ông ta bỏ qua.
Nhưng ông ta phải tin vào Hạ Lạc, cho dù những gì Hạ Nhược Y nói là sự thật!
“Hừ, cô đã ngủ với Lâm Chí Cường, vậy còn gì là trong sạch nữa?” Hạ Kiều Hân lẩm bẩm một câu, có Trần Dật Thần đang ở bên cạnh, giờ phút này cô thậm chí không dám thở mạnh, nhưng lời nên nói cô vẫn phải nói.
Hạ Thiên Hồng cau mày, ông ta đương nhiên hiểu ý tứ trong lời nói của Hạ Nhược Y, quả thật, đối với một người con gái, sự trong trắng là rất quan trọng, nhưng ông ta vẫn chưa thể tin những gì Hạ Nhược Y nói là sự thật.
Nói trắng ra, chính là sự thiên vị.
Ông ta sủng ái Hạ Lạc, bởi vì sau này nhà họ Hạ nhất định sẽ giao cho Hạ Lạc.
“Hạ Lạc, con nói Nhược Y đi đến gặp Cố Minh Sâm, vả lại cả hai còn ở trong phòng cả buổi trưa, con có bằng chứng nào không?” Hạ Thiên Hồng liếc nhìn Hạ Lạc hỏi.
Hạ Lạc đứng thẳng dậy, nói: “Ông ơi, con không có bằng chứng xác thực nào cả. Nhưng con biết tại sao Hạ Nhược Y lại đến gặp Cố Minh Sâm đấy.”
“Tại sao?” Hạ Thiên Hồng nhướng mày.
“Vì dự án Ngọc Tuyền Sơn!” Hạ Lạc chắc nịch nói: “Ông ơi, Hạ Nhược Y nghe tin ông bàn giao dự án Ngọc Tuyền Sơn cho con thì đã rất tức giận, cô ta đã đến gặp và thuyết phục con, muốn con trả lại dự án của Ngọc Tuyền Sơn cho cô ta, nhưng con không thể nào đồng ý được.”
“Đã thế, Trần Dật Thần còn ở công ty đe doạ con, tát con những hai lần, hẳn là anh ta muốn con giao ra hạng mục Ngọc Tuyền Sơn, điều này ai cũng thấy rõ, Trần Dật Thần cũng có nói luôn là anh ta không sợ ông.” Vừa nói xong, Hạ Lạc cẩn thận nhìn Hạ Thiên Hồng, tựa hồ muốn biết Hạ Thiên Hồng sẽ biểu hiện ra sao.
Nhưng ai ngờ, vẻ mặt của Hạ Thiên Hồng rất bình tĩnh, không có một chút tức giận hay vui vẻ nào.
Hạ Lạc tiếp tục nói: “Lúc đó con còn nghĩ, tên rác rưởi Trần Dật Thần này rốt cuộc là lấy đâu ra tự tin mà ngay cả ông cũng dám thách thức.”
“Kết quả là buổi trưa con nhìn thấy Hạ Nhược Y ở Golden Age, sau đó Hạ Nhược Y ở trong đó cả buổi chiều, không hề đi ra ngoài, con liền hiểu được sự tự tin của Trần Dật Thần là đến từ đâu!”
“Cố Minh Sâm! Chính là Cố Minh Sâm! Anh ta bảo Hạ Nhược Y ngủ với Cố Minh Sâm, sau đó thiết lập mối quan hệ với Cố Minh Sâm, rồi mượn tay của Cố Minh Sâm để uy hiếp con giao hạng mục Ngọc Tuyền Sơn ra!”
“Đúng thật là lòng lang dạ thú!” Hạ Lạc chỉ vào Hạ Nhược Y và Trần Dật Thần, với vẻ mặt hiên ngang lẫm liệt: “Chưa nói đến Hạ Nhược Y ăn cây táo rào cây sung, Trần Dật Thần cũng chẳng phải là người tốt lành gì, ba năm qua sống ở nhà họ Hạ, nhà họ Hạ đối xử với anh ta rất tốt, nhưng anh ta chẳng những không biết ơn, còn muốn hợp tác với người ngoài, tham ô nhà họ Hạ của chúng ta, thật là đáng ghét!”
“Đáng giận hơn nữa, là một người đàn ông, Trần Dật Thần không bảo vệ người phụ nữ của mình thì thôi đi, vì lợi ích, anh ta đã điên cuồng đến mức bảo người phụ nữ của mình đi ngủ với người đàn ông khác, đầu tiên là Lâm Chí Cường, sau đó là Cố Minh Sâm, Trần Dật Thần, anh có xứng đáng với Nhược Y không!”
Hạ Lạc quát to, sự hưng phấn trong mắt không hề che giấu, không ngờ anh ta lại có thể nói như vậy, vốn dĩ muốn cắn ngược trở lại Hạ Nhược Y, nhưng ai ngờ cáng nói lại càng dính líu đến Trần Dật Thần, vấn đề là lập luận này hoàn toàn có cơ sở, nếu ông không biết toàn bộ câu chuyện, chỉ e rằng ông sẽ tin Hạ Nhược Y và Trần Dật Thần là kiểu người như vậy.
“Trước đó con cũng nói tại sao Trần Dật Thần biết Hạ Nhược Y ngủ với Lâm Chí Cường mà lại không tức giận gì cả? Hóa ra chuyện là như vậy. Trần Dật Thần ơi là Trần Dật Thần, để người phụ nữ của mình ngủ với người đàn ông khác, anh cũng đỉnh thật đấy, một tên cặn bã như anh thật sự nên đi ra ngoài để bị xe đâm chết!” Sau đó Hạ Kiều Hân đột nhiên nghiến răng, cô bắt đầu chửi rủa Trần Dật Thần.
Hạ Nhược Y cắn chặt đôi môi đỏ mọng của mình, tức giận phát run, lúc này, trái tim cô hoàn toàn rơi xuống vực sâu.
Bây giờ cô đã có thể nhìn thấu một mặt đáng ghê tởm thật sự của Hạ Lạc, người suýt nữa đã hủy hoại cả cuộc đời của cô thì không nói, bây giờ lại còn vì bảo vệ chính mình, lại trả đũa, trợn tròn mắt nói lời bịa đặt, ngay cả sự trong trắng của cô cũng hoàn toàn bị phá hủy!
Cái gọi là người thân đối với cô còn tàn nhẫn, độc ác hơn kẻ thù của cô gấp ngàn lần!
Cơ thể Hạ Nhược Y lạnh lẽo, nhưng trái tim còn lạnh hơn!
Lúc này, một bàn tay to ấm áp đặt lên vai Hạ Nhược Y, Hạ Nhược Y quay lại nhìn Trần Dật Thần.
Trần Dật Thần nở một nụ cười nhàn nhạt, khiến Hạ Nhược Y chợt cảm thấy an tâm hơn rất nhiều.
Nhìn thấy ánh mắt dịu dàng của Trần Dật Thần, Hạ Nhược Y lập tức bật khóc, cô đột nhiên cảm thấy mình vẫn còn có chỗ dựa, cho dù người khác đối xử với cô như thế nào thì kẻ ngốc này vẫn luôn ở sau lưng cô, có thể kẻ ngốc này không bản lĩnh như người khác, nhưng kẻ ngốc này là người đàn ông duy nhất trên thế giới này hứa với cô những lời thật lòng.
Có tấm lòng chân thật này, núi đao biển lửa cô cũng có thể xông vào được!
Trần Dật Thần vỗ nhẹ lên bờ vai của Hạ Nhược Y, anh biết lúc này Hạ Nhược Y thực sự rất buồn, anh có khả năng chữa trị cho Hạ Nhược Y, nhưng anh không thể mềm lòng!
Đối với Hạ Nhược Y, đây là một quá trình trưởng thành cần phải trải qua, chỉ khi nhìn thấu kỹ lưỡng một mặt ghê tởm của Hạ Lạc và Hạ Kiều Hân, sau này Hạ Nhược Y mới có thể đưa ra lựa chọn đúng đắn.
Dù sao thứ anh ta muốn cho Hạ Nhược Y không chỉ là nhà họ Hạ!
Đối với Hạ Lạc và Hạ Kiều Hân…
Trong mắt Trần Dật Thần lóe lên một tia lạnh lẽo, sớm muộn gì anh cũng sẽ để bọn họ trả giá đắt cho sự ngu ngốc của mình!
“Hạ Nhược Y, tại sao cô lại khóc? Cô uỷ khuất lắm sao?” Hạ Kiều Hân lại bắt đầu kiêu ngạo.
“Nhược Y, những gì Hạ Lạc nói có phải là thật không?” Vẻ mặt Hạ Thiên Hồng lạnh lùng hỏi, nếu như những gì Hạ Lạc nói là sự thật, vậy thì Hạ Nhược Y đã thật sự chạm đến giới hạn cuối cùng của ông ta rồi!
Vậy mà cô lại còn hợp tác với người ngoài làm ảnh hưởng đến quyền lợi của nhà họ Hạ!
Chuyện này còn nghiêm trọng hơn gấp ngàn lần việc phản bội nhà họ Hạ!
Không thể tha thứ!
Hạ Nhược Y nép vào vòng tay của Trần Dật Thần không nói gì, trái tim cô thật sự rất mệt mỏi, cô cũng hiểu, thật ra cô nói gì cũng không quan trọng, điều quan trọng là Hạ Thiên Hồng tin ai, cho dù hôm nay cô thực sự có thể đưa ra bằng chứng kết luận, Hạ Thiên Hồng sẽ làm gì Hạ Lạc được?
Sẽ không! Hạ Thiên Hồng sẽ chỉ trừng phạt Hạ Lạc ngoài mặt, sau đó sẽ lại tha cho Hạ Lạc.
“Thật giả có quan trọng không?” Trần Dật Thần bình tĩnh nói.
“Ý cậu là sao?” Một tia lạnh lẽo lóe lên trong mắt Hạ Thiên Hồng, uy thế áp đảo quét về phía Trần Dật Thần, đây chính là linh lực mà ông ta quanh năm tu luyện ở địa vị cao, người thường không thể chống lại!
Ai ngờ mặt Trần Dật Thần không chút thay đổi, khóe miệng trào lên một tia châm chọc: “Tôi có ý gì chẳng lẽ ông không hiểu sao? Dù mọi thứ có thật hay giả cũng không quan trọng, ai ông tin thì ông nói là thật, ai ông không tin thì ông nói là giả.”
“Tự phụ!”
Sắc mặt của Hạ Thiên Hồng lạnh lùng, ý tứ của Trần Dật Thần quá rõ ràng, ông ta đang sủng ái Hạ Lạc!
Quả thực, trong những gì Hạ Lạc nói, không phải là không có chút nghi ngờ nào, mà là những nghi ngờ đó đều bị ông ta bỏ qua.
Nhưng ông ta phải tin vào Hạ Lạc, cho dù những gì Hạ Nhược Y nói là sự thật!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook