Đỉnh Cao Quyền Lực
-
Chương 708: Thẳng tiến đảo Hoàng Long
Liễu Kình Vũ đang nói chuyện thì nghe thấy ở cửa phòng vang tới tiếng bước chân vội vã.
Khả năng nghe của Liễu Kình Vũ khá tốt, nghe thấy tiếng bước chân hắn liền biết bên ngoài có người tới, liền đứng lên đi ra phía cửa.
Bóng người ngoài cửa bỗng hiện lên, một người đàn ông ngoài 50 tuổi, bụng hơi to, mặc áo sơ mi trắng, quần âu màu đen, đi giày đen bước vào trong. Phía sau người đàn ông này còn có 3 người nữa. Một người cao to, da ngăm đen, cơ thể tráng kiện, tóc húi cua, thần mắt lanh lợi, vừa nhìn là biết người dữ dằn. Bên cạnh người này là một người đàn ông gày gò, cao khoảng 1m60. Người này xem ra cũng khoảng ngoài 20 tuổi, bộ dạng xấu xí, vừa nhìn là biết người xảo quyệt. Bên cạnh gã là một người to béo, dáng người khoảng 1m73, cân nặng ít nhất cũng phải 100kg, thoạt nhìn vẻ mặt mỉm cười, bộ dạng vô cùng vui vẻ, giống như là Phật Di Lặc.
Tuy ba người này đứng phía sau người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, bước chân cũng luôn nhịp nhàng với ông ta. Khoảng cách giữa họ cũng luôn giữ ở khoảng cách khoảng 1m.
Sau khi bước vào phòng họp, người đàn ông áo sơ mi trắng thấy phòng họp trống rỗng liền kinh ngạc, vẻ mặt lộ rõ nụ cười thản nhiên, nói thẳng với Liễu Kình Vũ:
– Anh chính là Liễu Kình Vũ?
Liễu Kình Vũ mỉm cười bước tới, chủ động đưa tay ra nói:
– Xin chào, tôi là Liễu Kình Vũ, hoan nghênh tới tham gia cuộc họp giới thiệu dự án của huyện Thụy Nguyên chúng tôi.
Người đàn ông sơ mi trắng cười nói:
– Bí thư Liễu, tôi rất buồn bực, vì sao trong phòng họp của các anh lại vắng lặng như vậy?
Liễu Kình Vũ cười nói:
– Rất nhiều người đã tới rồi, chỉ là bây giờ đang nghỉ ngơi trong phòng họp ở góc đối diện thôi.
Người đàn ông sơ mi trắng cười thản nhiên, nói:
– Ồ, nghỉ trong phòng họp góc đối diện, không phải chứ, tôi nhớ phòng họp góc đối diện có lẽ là hiện trường cuộc họp của huyện Cát An tỉnh Cát Tường mà. Sao họ lại chạy tới đó nghỉ ngơi?
Liễu Kình Vũ cười nói:
– Các đồng chí của huyện Cát An quá nhiệt tình, họ không đi không được, cũng không phải ai cũng có sức phán đoán nhạy cảm như ngài đây.
Nghe Liễu Kình Vũ nói như vậy, người đàn ông áo sơ mi trắng khẽ gật đầu, đi thẳng tới vị trí chính giữa hàng đầu tiên ngồi xuống. Ba người gày và béo theo sau ông ta cũng lần lượt ngồi sang hai bên cạnh người này. Người đàn ông tóc húi cua đằng sau người to béo thì ngồi ra phía sau. Người đàn ông áo sơ mi trắng bắt đầu nhắm mắt lại dưỡng thần.
Nhìn thấy tình hình này, trên mặt Liễu Kình Vũ lộ ra tia cười thản nhiên.
Người đàn ông áo sơ mi trắng vừa rồi từ khí chất cũng có thể thấy sự bình thản không có gì lạ lẫm, thậm chí còn có chút cảm giác của một người nhà giàu mới nổi. Đặc biệt là ba người đàn ông đi cùng vừa nhìn là biết chính là vệ sỹ. Song, xét từ góc độ hình thái vệ sỹ của ba người này mà nói, người bình thường chắc chắn sẽ cho rằng tầm nhìn của người đàn ông áo sơ mi trắng này quá kém.
Tuy nhiên, Liễu Kình Vũ lại không nghĩ như vậy.
Người trong nghề liền biết là có hay không.
Mặc dù ba người này cao thấp gày béo khác nhau, nhưng họ có thể bảo đảm đồng hành với người đàn ông áo sơ mi trắng. Chỉ cần điểm này thôi, không phải người bình thường có thể làm được. Mặt khác, xét từ góc độ vị trí mà học đang làm mà nói, lại đáng chú ý vô cùng. Mà điểm quan trọng nhất là tới tham gia cuộc họp báo cấp bậc này còn đưa theo ba vệ sỹ. Điều này đã cho thấy người đàn ông áo sơ mi trắng này rất coi trọng tới sự an toàn của mình.
Xét từ góc độ những chi tiết này cho thấy, Liễu Kình Vũ không hề có bất kỳ ý xem thường người đàn ông áo sơ mi trắng này chút nào. Dù sao cho tới bây giờ, có thể vượt qua hàng loạt các thủ đoạn nói dối của các người đẹp, các chiêu bài ám chỉ do huyện Cát An bố trí mà tìm chính xác tới nơi đây chỉ có nhóm người họ mà thôi. Điều này đã chứng tỏ, có thể đưa ra được quyết đoán này chỉ có người đàn ông áo sơ mi trắng này.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, còn cách thời gian chính thức khai mạc cuộc họp chưa tới 10 phút nữa. Tuy nhiên, từ sau khi người đàn ông áo sơ mi trắng này bước vào cũng không còn người nào khác đi vào. Tống Hiểu Quân và các đồng chí Ủy ban nhân dân huyện Thụy Nguyên đều lo lắng tới vã mồ hôi hột. Mặc dù, Tống Hiểu Quân nghĩ Liễu Kình Vũ có cách để xoay chuyển tình thế, nhưng tới bây giờ Liễu Kình Vũ vẫn không có động tĩnh gì, e là đã không kịp nữa rồi. Bây giờ gã thực sự đã có chút lo lắng, rốt cuộc Liễu Kình Vũ có thể xoay chuyển tình thế được hay không?
Đúng lúc này, ngoài cửa lại một lần nữa vang lên tiếng bước chân, nhưng lần này chỉ là tiếng bước chân của một người.
Liễu Kình Vũ đang ngồi ở gần cửa, nghe thấy tiếng bước chân liền đứng dậy. Hắn thấy một chàng thanh niên ngoài 20 tuổi, chạc tuổi Liễu Kình Vũ, đeo cặp kính đen, mặc trang phục bình thường, đi giày thể thao từ ngoài đi vào. Người này xem ra là một sinh viên bình thường, vừa bước vào cửa, anh ta liền lui trở ra, nhìn lại tấm biển ghi ngoài cửa sau đó mới bước vào. Thấy Liễu Kình Vũ đứng dậy đón tiếp, chàng thanh niên đeo kính nhìn Liễu Kình Vũ nói:
– Tôi nói các anh ở đây là hiện trường cuộc họp giới thiệu dự án của huyện Thụy Nguyên?
Liễu Kình Vũ cười gật đầu nói:
– Đúng vậy, đây chính là hiện trường cuộc họp giới thiệu dự án của huyện Thụy Nguyên, chào mừng anh tới tham dự cuộc họp lần này, mời ngồi hàng đầu.
Chàng thanh niên liền đẩy gọng kính đen, nhìn kỹ Liễu Kình Vũ rồi nói:
– Thị lực của tôi không tốt lắm, nhìn không rõ, xin hỏi anh là ….
Liễu Kình Vũ cười đưa tay ra nói:
– Tôi là Bí thư Huyện ủy huyện Thụy Nguyên Liễu Kình Vũ. Người chủ trì cuộc họp giới thiệu dự án lần này, chủ nhà, chào mừng quý khách.
Người đàn ông đeo kính nghe lời tự giới thiệu về mình của Liễu Kình Vũ, liền đưa hai tay ra vui vẻ cầm tay Liễu Kình Vũ nói:
– Ây da, anh chính là Liễu Kình Vũ à, xem như tôi đã tìm đúng rồi. Đúng vậy, chính là anh. Anh đúng là Ngưu nhân à. Anh chính là thần tượng của tôi. Chờ sau khi cuộc họp giới thiệu dự án kết thúc, chúng ta hãy tâm sự nhé. Tôi thấy anh không hề đơn giản chút nào.
Khi người đàn ông đeo kính nói chuyện, ngữ khí rất khoa trương. Tuy nhiên, xét về nét mặt của hắn ta mà nói, chắc chắn không phải là diễn kịch, biểu hiện rất chân thành. Liễu Kình Vũ cười và bắt tay đối phương nói:
– Bạn hữu, anh quá khen rồi. Nếu anh muốn, sau khi cuộc họp kết thúc chúng ta có thể tâm sự với nhau.
Đối với bất cứ người nào, Liễu Kình Vũ cũng đều không thể xem thường, dù thân là người chủ trì cuộc họp, hắn vẫn luôn đối xử bình đẳng với tất cả mọi người tới tham dự cuộc họp lần này.
Người thanh niên đeo kính cười thật thà, nói:
– Hay lắm, hay lắm.
Sau khi nói xong, người thanh niên đeo kính không ngồi xuống hàng đầu tiên, mà tìm một vị trí ở giữa sát phía ngoài ngồi xuống.
Liễu Kình Vũ cảm thấy người thanh niên này rất có ý tứ. Người này quả thực quá vô danh rồi, quá trung dung rồi, khiến cho người ta không thể nhìn ra bất kỳ thông tin nào. Tuy nhiên, Liễu Kình Vũ dường như có một cảm giác, người thanh niên đeo kính này không giống người bình thường. Dù sao cuộc họp ngày hôm nay là cuộc họp giới thiệu và thúc đẩy dự án, tới tham dự cuộc họp lần này chỉ có hai loại người. Một là phóng viên của đài truyền hình. Hai là các nhà đầu tư có hứng thú với dự án đầu mối then chốt của ba tỉnh. Rõ ràng người đàn ông đeo kính không phải là phóng viên truyền hình. Đối thủ như vậy tính khả năng của nhà đầu tư thì đúng hơn.
Mặc dù người thanh niên đeo kính khiến cho người ta có cảm giác của đứa trẻ, nhưng anh ta lại có thể tìm đúng phòng họp của huyện Thụy Nguyên đã chứng tỏ người này không phải là người đơn giản. Làm bất kỳ chuyện gì đều có kiến giải của mình, tuyệt đối không mù quáng theo người khác.
Lúc này, Tống Hiểu Quân xem đồng hồ, sắc mặt lo lắng, nhìn Liễu Kình Vũ nói:
– Bí thư Liễu, bây giờ còn 5 phút nữa, chúng ta hãy mau nghĩ cách đi.
Liễu Kình Vũ cười nhìn đồng hồ, gật đầu nói:
– Ừ, nên chuẩn bị hành động thôi.
Liễu Kình Vũ vừa dứt lời, một nhân viên của tổ công vụ lấy ra một chiếc loa mới tinh từ bên ngoài đi vào, đưa vào tay Liễu Kình Vũ. Liễu Kình Vũ thử chiếc loa trong phòng họp, cảm thấy hiệu quả rất tốt, liền đứng dậy nói:
– Được rồi, đi thôi. Chúng ta đi đưa những người đó tới thôi, không thể để họ nghỉ ngơi nữa rồi.
Nói xong, Liễu Kình Vũ bước ra ngoài phòng họp, đi thẳng về phía phòng họp Thiên Văn Các.
Lúc này, cửa phòng họp Thiên Văn Các chỉ để lại 2 nhân viên phụ trách hướng dẫn người tới muộn, còn trong phòng họp, trên ghế chủ trì, Chủ tịch huyện huyện Cát An Triệu Chí Dũng đã bắt đầu lấy bài diễn thuyết ra xem, vừa xem lại vừa nhìn đồng hồ trên tay. Bây giờ còn 2 phút nữa cuộc họp sẽ bắt đầu, thấy người tham dự cuộc họp đã không còn chỗ ngồi nữa, sắc mặt gã đầy vẻ kiêu ngạo và đắc ý, rút điện thoại ra gửi tin nhắn cho em trai Triệu Chí Cường: “Trí Cường, cảm ơn tin tức của cậu.”
Triệu Chí Cường lập tức trả lời: “Khách sáo rồi.”
Những lời này chỉ có hai người mới có thể hiểu được. Sở dĩ Triệu Chí Dũng có thể nắm chính xác thông tin cuộc họp lần này bên phía Liễu Kình Vũ là vì Triệu Chí Cường đã báo tin cho gã. Thậm chí còn bày mưu tính kế cho gã, đưa ra cho gã kế sách đổi trắng thay đen, thay mận đổi đào, khiến gã nghĩ cách kéo hết phóng viên truyền hình và nhà đầu tư của huyện Thụy Nguyên về phòng họp của mình.
Lúc này, Triệu Chí Dũng cảm thấy vô cùng hài lòng với ý kiến của em trai, bởi vì trước khi cuộc họp bắt đầu, trong lòng gã cũng đầy lo lắng. Trước khi cuộc họp bắt đầu, gã ta cũng đã làm rất nhiều việc, tuy nhiên hiệu quả thu được cũng chẳng đáng bao nhiêu. Họ chẳng qua là một huyện nho nhỏ của tỉnh Cát Tường mà thôi. Dự án và cuộc họp báo của họ cũng chẳng có bao nhiêu người hứng thú cho lắm. Bởi vì chính trong nhà hàng Hoa Hằng này, cùng với cuộc họp báo này của họ còn có vài cuộc nữa. Những cuộc họp đó hầu như đều là doanh nghiệp lớn hoặc của thành phố kinh tế lớn, tỉnh lớn. Còn đối với phóng viên truyền hình lấy đề tài làm phương hướng mà nói, tin của huyện nhỏ dường như chẳng có bao nhiêu tính thông tin.
Triệu Chí Dũng lại một lần nữa nhìn đồng hồ, còn có nửa phút nữa. Gã đặt bài diễn thuyết xuống, nhìn khắp hiện trường một lượt, chuẩn bị tuyên bố cuộc họp bắt đầu.
Đúng lúc đó, cửa phòng bỗng mở ra, Liễu Kình Vũ dẫn theo hai nhân viên của Ủy ban nhân nhân huyện Thụy Nguyên bước vào hội trường huyện Cát An, trong tay cầm chiếc loa lên nói lớn:
– Thưa các phóng viên truyền hình, các nhà đầu tư, tôi là Bí thư Huyện ủy huyện Thụy Nguyên Liễu Kình Vũ. Mọi người cũng đã nghỉ ngơi được tương đối rồi, nếu nghỉ ngơi xong rồi, cuộc họp báo của huyện Thụy Nguyên chúng ở phòng góc đối diện còn 2 phút nữa sẽ bắt đầu, quá giờ không đợi. Ngoài ra, ở đây tôi xin trịnh trọng nhắc nhở mọi người một chút, xin mọi người nhận thức đúng chữ ghi trên biển phía ngoài phòng họp. Huyện Thụy Nguyên chúng tôi viết rõ là cuộc họp giới thiệu và thúc đẩy dự án huyện Thụy Nguyên, mọi người đừng bị một số kẻ dùng tâm tuyên truyền và bắt chước để lừa gạt. Được rồi, tôi nói nhiều như vậy, rất mong các đồng chí của huyện Cát Tường tổ thức cuộc họp báo lần này thành công tốt đẹp.
Nói xong, Liễu Kình Vũ bước ra ngoài, khi đi ra tới ngoài cửa, Liễu Kình Vũ bỗng dừng lại quay người nói:
– Ôi, thật không ngờ, một thành phố Yến Kinh to như vậy lại chỉ có 2 người tìm đúng nơi, trình độ này… Haizzz.
Khả năng nghe của Liễu Kình Vũ khá tốt, nghe thấy tiếng bước chân hắn liền biết bên ngoài có người tới, liền đứng lên đi ra phía cửa.
Bóng người ngoài cửa bỗng hiện lên, một người đàn ông ngoài 50 tuổi, bụng hơi to, mặc áo sơ mi trắng, quần âu màu đen, đi giày đen bước vào trong. Phía sau người đàn ông này còn có 3 người nữa. Một người cao to, da ngăm đen, cơ thể tráng kiện, tóc húi cua, thần mắt lanh lợi, vừa nhìn là biết người dữ dằn. Bên cạnh người này là một người đàn ông gày gò, cao khoảng 1m60. Người này xem ra cũng khoảng ngoài 20 tuổi, bộ dạng xấu xí, vừa nhìn là biết người xảo quyệt. Bên cạnh gã là một người to béo, dáng người khoảng 1m73, cân nặng ít nhất cũng phải 100kg, thoạt nhìn vẻ mặt mỉm cười, bộ dạng vô cùng vui vẻ, giống như là Phật Di Lặc.
Tuy ba người này đứng phía sau người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, bước chân cũng luôn nhịp nhàng với ông ta. Khoảng cách giữa họ cũng luôn giữ ở khoảng cách khoảng 1m.
Sau khi bước vào phòng họp, người đàn ông áo sơ mi trắng thấy phòng họp trống rỗng liền kinh ngạc, vẻ mặt lộ rõ nụ cười thản nhiên, nói thẳng với Liễu Kình Vũ:
– Anh chính là Liễu Kình Vũ?
Liễu Kình Vũ mỉm cười bước tới, chủ động đưa tay ra nói:
– Xin chào, tôi là Liễu Kình Vũ, hoan nghênh tới tham gia cuộc họp giới thiệu dự án của huyện Thụy Nguyên chúng tôi.
Người đàn ông sơ mi trắng cười nói:
– Bí thư Liễu, tôi rất buồn bực, vì sao trong phòng họp của các anh lại vắng lặng như vậy?
Liễu Kình Vũ cười nói:
– Rất nhiều người đã tới rồi, chỉ là bây giờ đang nghỉ ngơi trong phòng họp ở góc đối diện thôi.
Người đàn ông sơ mi trắng cười thản nhiên, nói:
– Ồ, nghỉ trong phòng họp góc đối diện, không phải chứ, tôi nhớ phòng họp góc đối diện có lẽ là hiện trường cuộc họp của huyện Cát An tỉnh Cát Tường mà. Sao họ lại chạy tới đó nghỉ ngơi?
Liễu Kình Vũ cười nói:
– Các đồng chí của huyện Cát An quá nhiệt tình, họ không đi không được, cũng không phải ai cũng có sức phán đoán nhạy cảm như ngài đây.
Nghe Liễu Kình Vũ nói như vậy, người đàn ông áo sơ mi trắng khẽ gật đầu, đi thẳng tới vị trí chính giữa hàng đầu tiên ngồi xuống. Ba người gày và béo theo sau ông ta cũng lần lượt ngồi sang hai bên cạnh người này. Người đàn ông tóc húi cua đằng sau người to béo thì ngồi ra phía sau. Người đàn ông áo sơ mi trắng bắt đầu nhắm mắt lại dưỡng thần.
Nhìn thấy tình hình này, trên mặt Liễu Kình Vũ lộ ra tia cười thản nhiên.
Người đàn ông áo sơ mi trắng vừa rồi từ khí chất cũng có thể thấy sự bình thản không có gì lạ lẫm, thậm chí còn có chút cảm giác của một người nhà giàu mới nổi. Đặc biệt là ba người đàn ông đi cùng vừa nhìn là biết chính là vệ sỹ. Song, xét từ góc độ hình thái vệ sỹ của ba người này mà nói, người bình thường chắc chắn sẽ cho rằng tầm nhìn của người đàn ông áo sơ mi trắng này quá kém.
Tuy nhiên, Liễu Kình Vũ lại không nghĩ như vậy.
Người trong nghề liền biết là có hay không.
Mặc dù ba người này cao thấp gày béo khác nhau, nhưng họ có thể bảo đảm đồng hành với người đàn ông áo sơ mi trắng. Chỉ cần điểm này thôi, không phải người bình thường có thể làm được. Mặt khác, xét từ góc độ vị trí mà học đang làm mà nói, lại đáng chú ý vô cùng. Mà điểm quan trọng nhất là tới tham gia cuộc họp báo cấp bậc này còn đưa theo ba vệ sỹ. Điều này đã cho thấy người đàn ông áo sơ mi trắng này rất coi trọng tới sự an toàn của mình.
Xét từ góc độ những chi tiết này cho thấy, Liễu Kình Vũ không hề có bất kỳ ý xem thường người đàn ông áo sơ mi trắng này chút nào. Dù sao cho tới bây giờ, có thể vượt qua hàng loạt các thủ đoạn nói dối của các người đẹp, các chiêu bài ám chỉ do huyện Cát An bố trí mà tìm chính xác tới nơi đây chỉ có nhóm người họ mà thôi. Điều này đã chứng tỏ, có thể đưa ra được quyết đoán này chỉ có người đàn ông áo sơ mi trắng này.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, còn cách thời gian chính thức khai mạc cuộc họp chưa tới 10 phút nữa. Tuy nhiên, từ sau khi người đàn ông áo sơ mi trắng này bước vào cũng không còn người nào khác đi vào. Tống Hiểu Quân và các đồng chí Ủy ban nhân dân huyện Thụy Nguyên đều lo lắng tới vã mồ hôi hột. Mặc dù, Tống Hiểu Quân nghĩ Liễu Kình Vũ có cách để xoay chuyển tình thế, nhưng tới bây giờ Liễu Kình Vũ vẫn không có động tĩnh gì, e là đã không kịp nữa rồi. Bây giờ gã thực sự đã có chút lo lắng, rốt cuộc Liễu Kình Vũ có thể xoay chuyển tình thế được hay không?
Đúng lúc này, ngoài cửa lại một lần nữa vang lên tiếng bước chân, nhưng lần này chỉ là tiếng bước chân của một người.
Liễu Kình Vũ đang ngồi ở gần cửa, nghe thấy tiếng bước chân liền đứng dậy. Hắn thấy một chàng thanh niên ngoài 20 tuổi, chạc tuổi Liễu Kình Vũ, đeo cặp kính đen, mặc trang phục bình thường, đi giày thể thao từ ngoài đi vào. Người này xem ra là một sinh viên bình thường, vừa bước vào cửa, anh ta liền lui trở ra, nhìn lại tấm biển ghi ngoài cửa sau đó mới bước vào. Thấy Liễu Kình Vũ đứng dậy đón tiếp, chàng thanh niên đeo kính nhìn Liễu Kình Vũ nói:
– Tôi nói các anh ở đây là hiện trường cuộc họp giới thiệu dự án của huyện Thụy Nguyên?
Liễu Kình Vũ cười gật đầu nói:
– Đúng vậy, đây chính là hiện trường cuộc họp giới thiệu dự án của huyện Thụy Nguyên, chào mừng anh tới tham dự cuộc họp lần này, mời ngồi hàng đầu.
Chàng thanh niên liền đẩy gọng kính đen, nhìn kỹ Liễu Kình Vũ rồi nói:
– Thị lực của tôi không tốt lắm, nhìn không rõ, xin hỏi anh là ….
Liễu Kình Vũ cười đưa tay ra nói:
– Tôi là Bí thư Huyện ủy huyện Thụy Nguyên Liễu Kình Vũ. Người chủ trì cuộc họp giới thiệu dự án lần này, chủ nhà, chào mừng quý khách.
Người đàn ông đeo kính nghe lời tự giới thiệu về mình của Liễu Kình Vũ, liền đưa hai tay ra vui vẻ cầm tay Liễu Kình Vũ nói:
– Ây da, anh chính là Liễu Kình Vũ à, xem như tôi đã tìm đúng rồi. Đúng vậy, chính là anh. Anh đúng là Ngưu nhân à. Anh chính là thần tượng của tôi. Chờ sau khi cuộc họp giới thiệu dự án kết thúc, chúng ta hãy tâm sự nhé. Tôi thấy anh không hề đơn giản chút nào.
Khi người đàn ông đeo kính nói chuyện, ngữ khí rất khoa trương. Tuy nhiên, xét về nét mặt của hắn ta mà nói, chắc chắn không phải là diễn kịch, biểu hiện rất chân thành. Liễu Kình Vũ cười và bắt tay đối phương nói:
– Bạn hữu, anh quá khen rồi. Nếu anh muốn, sau khi cuộc họp kết thúc chúng ta có thể tâm sự với nhau.
Đối với bất cứ người nào, Liễu Kình Vũ cũng đều không thể xem thường, dù thân là người chủ trì cuộc họp, hắn vẫn luôn đối xử bình đẳng với tất cả mọi người tới tham dự cuộc họp lần này.
Người thanh niên đeo kính cười thật thà, nói:
– Hay lắm, hay lắm.
Sau khi nói xong, người thanh niên đeo kính không ngồi xuống hàng đầu tiên, mà tìm một vị trí ở giữa sát phía ngoài ngồi xuống.
Liễu Kình Vũ cảm thấy người thanh niên này rất có ý tứ. Người này quả thực quá vô danh rồi, quá trung dung rồi, khiến cho người ta không thể nhìn ra bất kỳ thông tin nào. Tuy nhiên, Liễu Kình Vũ dường như có một cảm giác, người thanh niên đeo kính này không giống người bình thường. Dù sao cuộc họp ngày hôm nay là cuộc họp giới thiệu và thúc đẩy dự án, tới tham dự cuộc họp lần này chỉ có hai loại người. Một là phóng viên của đài truyền hình. Hai là các nhà đầu tư có hứng thú với dự án đầu mối then chốt của ba tỉnh. Rõ ràng người đàn ông đeo kính không phải là phóng viên truyền hình. Đối thủ như vậy tính khả năng của nhà đầu tư thì đúng hơn.
Mặc dù người thanh niên đeo kính khiến cho người ta có cảm giác của đứa trẻ, nhưng anh ta lại có thể tìm đúng phòng họp của huyện Thụy Nguyên đã chứng tỏ người này không phải là người đơn giản. Làm bất kỳ chuyện gì đều có kiến giải của mình, tuyệt đối không mù quáng theo người khác.
Lúc này, Tống Hiểu Quân xem đồng hồ, sắc mặt lo lắng, nhìn Liễu Kình Vũ nói:
– Bí thư Liễu, bây giờ còn 5 phút nữa, chúng ta hãy mau nghĩ cách đi.
Liễu Kình Vũ cười nhìn đồng hồ, gật đầu nói:
– Ừ, nên chuẩn bị hành động thôi.
Liễu Kình Vũ vừa dứt lời, một nhân viên của tổ công vụ lấy ra một chiếc loa mới tinh từ bên ngoài đi vào, đưa vào tay Liễu Kình Vũ. Liễu Kình Vũ thử chiếc loa trong phòng họp, cảm thấy hiệu quả rất tốt, liền đứng dậy nói:
– Được rồi, đi thôi. Chúng ta đi đưa những người đó tới thôi, không thể để họ nghỉ ngơi nữa rồi.
Nói xong, Liễu Kình Vũ bước ra ngoài phòng họp, đi thẳng về phía phòng họp Thiên Văn Các.
Lúc này, cửa phòng họp Thiên Văn Các chỉ để lại 2 nhân viên phụ trách hướng dẫn người tới muộn, còn trong phòng họp, trên ghế chủ trì, Chủ tịch huyện huyện Cát An Triệu Chí Dũng đã bắt đầu lấy bài diễn thuyết ra xem, vừa xem lại vừa nhìn đồng hồ trên tay. Bây giờ còn 2 phút nữa cuộc họp sẽ bắt đầu, thấy người tham dự cuộc họp đã không còn chỗ ngồi nữa, sắc mặt gã đầy vẻ kiêu ngạo và đắc ý, rút điện thoại ra gửi tin nhắn cho em trai Triệu Chí Cường: “Trí Cường, cảm ơn tin tức của cậu.”
Triệu Chí Cường lập tức trả lời: “Khách sáo rồi.”
Những lời này chỉ có hai người mới có thể hiểu được. Sở dĩ Triệu Chí Dũng có thể nắm chính xác thông tin cuộc họp lần này bên phía Liễu Kình Vũ là vì Triệu Chí Cường đã báo tin cho gã. Thậm chí còn bày mưu tính kế cho gã, đưa ra cho gã kế sách đổi trắng thay đen, thay mận đổi đào, khiến gã nghĩ cách kéo hết phóng viên truyền hình và nhà đầu tư của huyện Thụy Nguyên về phòng họp của mình.
Lúc này, Triệu Chí Dũng cảm thấy vô cùng hài lòng với ý kiến của em trai, bởi vì trước khi cuộc họp bắt đầu, trong lòng gã cũng đầy lo lắng. Trước khi cuộc họp bắt đầu, gã ta cũng đã làm rất nhiều việc, tuy nhiên hiệu quả thu được cũng chẳng đáng bao nhiêu. Họ chẳng qua là một huyện nho nhỏ của tỉnh Cát Tường mà thôi. Dự án và cuộc họp báo của họ cũng chẳng có bao nhiêu người hứng thú cho lắm. Bởi vì chính trong nhà hàng Hoa Hằng này, cùng với cuộc họp báo này của họ còn có vài cuộc nữa. Những cuộc họp đó hầu như đều là doanh nghiệp lớn hoặc của thành phố kinh tế lớn, tỉnh lớn. Còn đối với phóng viên truyền hình lấy đề tài làm phương hướng mà nói, tin của huyện nhỏ dường như chẳng có bao nhiêu tính thông tin.
Triệu Chí Dũng lại một lần nữa nhìn đồng hồ, còn có nửa phút nữa. Gã đặt bài diễn thuyết xuống, nhìn khắp hiện trường một lượt, chuẩn bị tuyên bố cuộc họp bắt đầu.
Đúng lúc đó, cửa phòng bỗng mở ra, Liễu Kình Vũ dẫn theo hai nhân viên của Ủy ban nhân nhân huyện Thụy Nguyên bước vào hội trường huyện Cát An, trong tay cầm chiếc loa lên nói lớn:
– Thưa các phóng viên truyền hình, các nhà đầu tư, tôi là Bí thư Huyện ủy huyện Thụy Nguyên Liễu Kình Vũ. Mọi người cũng đã nghỉ ngơi được tương đối rồi, nếu nghỉ ngơi xong rồi, cuộc họp báo của huyện Thụy Nguyên chúng ở phòng góc đối diện còn 2 phút nữa sẽ bắt đầu, quá giờ không đợi. Ngoài ra, ở đây tôi xin trịnh trọng nhắc nhở mọi người một chút, xin mọi người nhận thức đúng chữ ghi trên biển phía ngoài phòng họp. Huyện Thụy Nguyên chúng tôi viết rõ là cuộc họp giới thiệu và thúc đẩy dự án huyện Thụy Nguyên, mọi người đừng bị một số kẻ dùng tâm tuyên truyền và bắt chước để lừa gạt. Được rồi, tôi nói nhiều như vậy, rất mong các đồng chí của huyện Cát Tường tổ thức cuộc họp báo lần này thành công tốt đẹp.
Nói xong, Liễu Kình Vũ bước ra ngoài, khi đi ra tới ngoài cửa, Liễu Kình Vũ bỗng dừng lại quay người nói:
– Ôi, thật không ngờ, một thành phố Yến Kinh to như vậy lại chỉ có 2 người tìm đúng nơi, trình độ này… Haizzz.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook