Đỉnh Cao Quyền Lực
-
Chương 19: Phó chủ tịch thành phố triệu kiến
Đường Trí Dũng là người làm việc quyết đoán. Tuy rằng hiện tại gã đã lên cấp Phó phòng rồi, nhưng khi nghe Liễu Kình Vũ nói muốn gã làm đàn em thực tập thì gã không chút do dự mà trực tiếp gật đầu, nói:
- Được, không thành vấn đề. Đại ca, thằng em kính anh một ly, từ nay về sau anh chính là đại ca của em.
Nói xong, Đường Trí Dũng cầm cốc bia lên, hướng Liễu Kình Vũ làm động tác mời.
Hai bên cùng uống một hơi cạn sạch.
Sau khi uống xong, Đường Trí Dũng nhìn Liễu Kình Vũ nói:
- Đại ca, em thấy sắc mặt anh có vẻ không tốt, không biết có chuyện gì, có thể nói cho thằng em này biết được không?
Liễu Kình Vũ thở dài một tiếng nói:
- Haizz, là việc giúp nạn thiên tai cho dân chúng thị trấn Quan Sơn chúng tôi.
Nói xong, Liễu Kình Vũ kể sơ qua một lượt cho Đường Trí Dũng nghe về tình hình thiên tai ở thị trấn Quan Sơn đến việc lên Thành phố gặp Phó chủ tịch thành phố Tô Hạo Đông.
Đường Trí Dũng sau khi nghe xong, lập tức giơ ngón tay cái lên nói:
- Đại ca, anh thật hoành tráng, một Chủ tịch thị trấn nho nhỏ lại dám trực tiếp chạy lên Thành phố đòi tiền.
Nói tới đây, gã dừng một chút rồi nói thêm:
- Nhưng em tin tưởng, anh có tấm lòng vì nước vì dân, ông Trời nhất định sẽ chiếu cố anh.
Liễu Kình Vũ thản nhiên cười, nói:
- Mặc kệ nó, không cần biết ông Trời có chiếu cố hay không, chỉ cần tôi một ngày còn ngồi trên cái ghế Chủ tịch thị trấn, tôi nhất định phải vì dân chúng trong trấn làm chút chuyện. Chỉ có như vậy mới không làm lương tâm thất vọng. Nào, cạn thêm ly nữa.
Tối hôm đó, Liễu Kình Vũ và Đường Trí Dũng đều uống không ít. Tuy nhiên vì Liễu Kình Vũ tâm tình không tốt, cho nên tuy tửu lượng không hề kém nhưng lại là người say nhất, cuối cùng phải để Đường Trí Dũng và Hàn Hương Di dìu trở về khách sạn. Điều thực sự khiến Đường Trí Dũng càng thêm cảm phục Liễu Kình Vũ chính là ngay lúc say rượu nhưng Liễu Kình Vũ vẫn luôn miệng nhắc đi nhắc lại: “Chủ tịch thành phố, các vị lãnh đạo, thị trấn Quan Sơn chúng tôi phát sinh đại hồng thủy rồi, xin các vị phê một khoản kinh phí giúp nạn thiên tai đi...”
Vào lúc ban đêm, Đường Trí Dũng về đến nhà đã là hơn 11h, Đường Trí Dũng trực tiếp đi vào thư phòng của cha.
Trong thư phòng, Phó Chủ tịch thường trực thành phố Đường Kiến Quốc đang phê duyệt văn kiện.
Đường Trí Dũng đi đến bên cạnh cha, trầm giọng nói:
- Cha, cha cho phép con đến thị trấn Quan Sơn làm việc.
Đường Kiến Quốc sau khi nghe xong không khỏi chau mày:
- Đến thị trấn Quan Sơn làm việc? Làm gì? Chẳng lẽ con muốn làm Phó chủ tịch thị trấn? Không được, tuy rằng con cấp bậc đủ rồi nhưng kinh nghiệm lý lịch vẫn còn ít, năng lực cũng không đủ.
Đường Trí Dũng lắc đầu nói:
- Không phải, con đến đó làm lái xe.
Đường Kiến Quốc lập tức mở to hai mắt, không thể tin nổi nhìn Đường Trí Dũng nói:
- Cái gì? Con đi làm lái xe? Ta không nghe lầm đấy chứ?
Đường Trí Dũng dùng sức gật đầu nói:
- Cha, con nói đều là sự thật. Cha cũng biết mấy năm gần đây con thường không nghe lời cha, sống rất phóng túng, phụ lòng của cha, nếu con cứ tiếp tục như vậy thì chỉ sợ con người con sẽ thành vô dụng. Vừa lúc hôm nay con gặp đại ca của con, hiện giờ anh ấy đã thu nhận con làm đàn em thực tập, cho nên con muốn đến thị trấn Quan Sơn làm lái xe cho anh ấy, bắt đầu lại cuộc đời.
- Cái gì? Đại ca? Đàn em thực tập? Đây rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?
Đường Kiến Quốc hoàn toàn bị chấn động rồi. Ông thật không ngờ những lời này lại từ chính miệng đứa con trước nay luôn sống phóng túng làm cho mình khổ tâm nói ra.
Đường Trí Dũng liền kể cho cha nghe một lượt về cuộc xung đột với Đổng Thiên Bá, được Liễu Kình Vũ và Hàn Hương Di giúp đỡ thế nào, ba người ngồi uống rượu nói chuyện phiếm ra sao, sau đó nói tiếp:
- Cha, kỳ thật con cũng không phải thích cuộc sống phóng túng như trước kia, chỉ là bởi vì thân là con nhà quan, là con của cha, có biết bao nhiêu người nịnh bợ con, tâng bốc con làm cho con quên mất mục tiêu cuộc sống. Nhưng khi xung đột với Đổng Thiên Bá, con mới nhận ra mình yếu đuối và vô lực thế nào. Là con của cha, tuy rằng con có thể làm được nhiều việc mà người khác không dám làm, nhưng một khi gặp những kẻ hoành tráng hơn con thì con lại thua kém hơn rất nhiều. Hiện giờ con mới hiểu, cuộc sống giữa đám con cháu nhà quan kẻ nọ giẫm lên kẻ kia, cả ngày chỉ rong chơi, tranh giành tình nhân thật sự rất nhàm chán. Mà đại ca của con thì tuy tuổi còn nhỏ hơn con nhưng đã làm đến chức Chủ tịch thị trấn, hơn nữa tâm lo dân chúng, lòng thương sinh linh, tuy rằng mệt một chút, khổ một chút nhưng cả người luôn tràn đầy ý chí chiến đấu, cho nên con muốn theo chân anh ấy, một lần nữa bắt đầu lại cuộc đời. Con cũng muốn giống như cha, vì dân chúng làm chút việc.
Nghe xong những lời này của con trai, Đường Kiến Quốc hoàn toàn trầm mặc. Ông ta thật không ngờ, một Liễu Kình Vũ vừa mới quen lại có thể khiến con mình thay đổi lớn đến như vậy. Hiện giờ ông ta đang rất tò mò về hắn, hơn nữa thân là một Phó chủ tịch thường trực thành phố, ông ta vô cùng rõ ràng, một Chủ tịch thị trấn 22 tuổi có nghĩa là thế nào. Ít nhất cũng có nghĩa là Liễu Kình Vũ là một người có năng lực rất mạnh. Tuy rằng trong lòng Đường Kiến Quốc cũng thấy hơi khó chịu khi thấy con mình đường đường là một cán bộ cấp Phó phòng lại đi làm lái xe cho Liễu Kình Vũ, nhưng đối với sự thay đổi suy nghĩ này của con thì vẫn là rất vui. Thoáng trầm tư một chút, ông ta trầm giọng nói:
- Con vừa nói Liễu Kình Vũ đến thành phố là để xin cầu viện cho thị trấn Quan Sơn sao?
Đường Trí Dũng gật đầu nói:
- Đúng vậy ạ, đại ca con nói, toàn bộ thôn trấn của thị trấn Quan Sơn gần như đều bị ngập hết rồi, rất nhiều nhà cửa bị đổ, ruộng không thu hoạch được chút quả nào, dân chúng tổn thất rất thê thảm và nghiêm trọng. Hiện tại nhất định phải nhanh chóng cứu nạn thiên tai mới được.
Đường Kiến Quốc sau khi nghe xong không khỏi chau mày, lẩm bẩm:
- Sao lại như vậy? Sao huyện Cảnh Lâm không báo cáo gì về tình hình của thị trấn Quan Sơn, chỉ nói huyện Cảnh Lâm có mưa to, Huyện bị tổn thất cục bộ, cũng xin tài chính ủng hộ nạn thiên tai...
Trầm tư một chút, Đường Kiến Quốc nói với Đường Trí Dũng:
- Được rồi, chuyện này cha biết rồi. Về phần đến thị trấn Quan Sơn làm lái xe, con tự mình xem nên làm thế nào, cha không can thiệp.
Sáng sớm ngày hôm sau, Liễu Kình Vũ thức dậy, còn chưa đón xe tới trụ sở UBND thành phố, di động đã vang lên một số lạ gọi tới.
Sau khi nhấn nút nhận cuộc gọi, Liễu Kình Vũ nghe được một âm thanh vô cùng trầm ổn truyền tới:
- Là đồng chí Liễu Kình Vũ của thị trấn Quan Sơn đúng không? Tôi là Đinh Triệu Toàn, thư ký của Phó chủ tịch thành phố Đường, Phó chủ tịch Đường bảo tôi thông báo với cậu, 9h sáng nay đến phòng làm việc của Phó chủ tịch thành phố báo cáo công tác.
Nói xong, đối phương liền cúp điện thoại.
Liễu Kình Vũ lúc ấy liền ngây ngẩn cả người. Mà giờ khắc này, Hồng Tam Kim bên cạnh cũng đang run lên. Những thanh âm vừa rồi truyền ra từ di động của Liễu Kình Vũ, y cũng nghe hết sức rõ ràng. Y thật không thể ngờ Phó chủ tịch thường trực thành phố lại gọi đích danh Liễu Kình Vũ đến gặp, đây là tình huống gì? Chẳng lẽ Liễu Kình Vũ trên thành phố có Phó chủ tịch thành phố Đường làm chỗ dựa? Nếu thật như vậy, biểu hiện mạnh mẽ của hắn ở thị trấn Quan Sơn có thể hiểu được rồi. Xem ra chính mình về sau nên theo sát Liễu Kình Vũ. Giờ phút này, quyết tâm đi theo Liễu Kình Vũ của Hồng Tam Kim mạnh hơn bao giờ hết. Kỳ thật, lúc đầu y đi theo Liễu Kình Vũ chỉ là do lo lắng Liễu Kình Vũ sẽ hỏi tội y, nhưng sau đó thấy biểu hiện của Liễu Kình Vũ khi đối mặt với Thạch Chấn Cường vô cùng mạnh mẽ, cứng rắn, liền tuyệt đối muốn về phe Liễu Kình Vũ. Tuy nhiên nếu sau này Thạch Chấn Cường có thể áp chế được Liễu Kình Vũ thì y lại quay lại đầu quân vào phe Thạch Chấn Cường, đến lúc đó liền nói mình sang phía Liễu Kình Vũ nằm vùng là được rồi. Y tính toán đâu ra đó.
Liễu Kình Vũ giờ phút này cũng có chút ngây ngẩn cả người. Hắn thật không ngờ Thư ký của Phó chủ tịch thường vụ thành phố lại gọi điện cho mình, điều này làm cho hắn rất hưng phấn nhưng lại có chút khó hiểu. Bởi vì dựa theo lẽ thường, với cấp bậc và lý lịch kinh nghiệm của mình, đừng nói là Phó chủ tịch thường trực thành phố, ngay cả Phó chủ tịch thường trực Huyện Cảnh Lêm cũng không biết mình. Lúc này, Liễu Kình Vũ đột nhiên nhớ tới Phó Chủ tịch thường trực thành phố họ Đường, hắn thầm nghĩ: “Chẳng lẽ Phó Chủ tịch thường trực thành phố có quan hệ gì với đàn em thực tập Đường Trí Dũng mình gặp tối hôm qua? Nếu không làm sao ông ta biết mình đang ở thành phố Thương Sơn, lại còn chỉ đích danh mình 9h sáng đến văn phòng làm việc để báo cáo công tác.
Nghĩ đến đây, hắn càng thấy suy nghĩ của mình là có căn cứ.
Đúng 8h55, Liễu Kình Vũ có mặt trước cửa văn phòng làm việc của Phó Chủ tịch thường trực thành phố Đường Kiến Quốc. Thư ký của Đường Kiến Quốc là Đinh Triệu Toàn nhìn thấy Liễu Kình Vũ liền cười nói:
- Phó chủ tịch Đường ở bên trong, cậu đi theo tôi.
Nói xong, Đinh Triệu Toàn dẫn Liễu Kình Vũ vào phòng làm việc của Đường Kiến Quốc.
Đinh Triệu Toàn nói:
- Phó chủ tịch thành phố, đồng chí Liễu Kình Vũ đến rồi.
Đường Kiến Quốc ngẩng đầu lên cười nói với Liễu Kình Vũ:
- Đồng chí Liễu Kình Vũ, cậu cứ ngồi trên ghế, đợi tôi phê xong mấy văn kiện này rồi sẽ nói chuyện với cậu.
Liễu Kình Vũ rất quy củ ngồi trên sô pha, hai chân chụm lại, sống lưng thẳng tắp, yên lặng chờ đợi. Đinh Triệu Toàn mang đến cho Liễu Kình Vũ một chén trà, sau đó cũng đi ra ngoài.
Trong phòng lập tức liền yên tĩnh trở lại, chỉ có tiếng sột soạt Đường Kiến Quốc đang phê duyệt văn kiện.
Đường Kiến Quốc mặc dù đang phê duyệt văn kiện nhưng ánh mắt vẫn thỉnh thoảng liếc về phía Liễu Kình Vũ. Ông ta phát hiện bất luận là tư thế ngồi hay tâm tính của Liễu Kình Vũ đều hết sức nghiêm túc và kiên nhẫn. Đã mười phút đồng hồ trôi qua, Đường Kiến Quốc thấy Liễu Kình Vũ không chút thay đổi, điều này làm cho ông ta có chút cảm tình với hắn. Chỉ từ hai điểm này đã có thể thấy Liễu Kình Vũ mạnh hơn khối kẻ lõi đời trên quan trường rồi.
Phê duyệt xong văn kiện, Đường Kiến Quốc đứng lên khỏi bàn làm việc của mình, đi đến ngồi đối diện với Liễu Kình Vũ, cười nói:
- Tiểu Liễu à, tối qua tôi nghe Đường Trí Dũng nói thị trấn Quan Sơn các cậu xảy ra thảm họa lũ lụt, nhưng mọi khoản tiền giúp nạn thiên tai đều rót không đúng chỗ, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Liễu Kình Vũ nghe Đường Kiến Quốc nói như vậy, đã hoàn toàn khẳng định được Đường Kiến Quốc chính là cha của gã đàn em bất đắc dĩ Đường Trí Dũng. Tuy nhiên Liễu Kình Vũ cũng không có ý càn rỡ, rất nghiêm túc báo cáo với Đường Kiến Quốc mọi chuyện, cũng nói:
- Phó chủ tịch thành phố Đường, những gì tôi nói đều hoàn toàn là sự thật, về phần tại sao đến giờ mà Thành phố vẫn chưa được biết thì tôi cũng không rõ. Bởi vì tất cả tình hình của thị trấn tôi đều đã báo cáo tỉ mỉ lên Huyện rồi.
Nói xong, Liễu Kình Vũ đem những văn kiện có liên quan mà mình sớm đã chuẩn bị đưa cho Đường Kiến Quốc.
Liễu Kình Vũ cũng không nói thêm nhiều nhưng ý tứ lại rất rõ ràng. Vấn đề là ở Huyện, nhất định là Huyện đã không báo cáo lên Thành phố. Còn về phần tại sao thì Liễu Kình Vũ cũng không có nói. Hắn tin tưởng, lãnh đạo thành phố nhất định có phán đoán của mình.
- Được, không thành vấn đề. Đại ca, thằng em kính anh một ly, từ nay về sau anh chính là đại ca của em.
Nói xong, Đường Trí Dũng cầm cốc bia lên, hướng Liễu Kình Vũ làm động tác mời.
Hai bên cùng uống một hơi cạn sạch.
Sau khi uống xong, Đường Trí Dũng nhìn Liễu Kình Vũ nói:
- Đại ca, em thấy sắc mặt anh có vẻ không tốt, không biết có chuyện gì, có thể nói cho thằng em này biết được không?
Liễu Kình Vũ thở dài một tiếng nói:
- Haizz, là việc giúp nạn thiên tai cho dân chúng thị trấn Quan Sơn chúng tôi.
Nói xong, Liễu Kình Vũ kể sơ qua một lượt cho Đường Trí Dũng nghe về tình hình thiên tai ở thị trấn Quan Sơn đến việc lên Thành phố gặp Phó chủ tịch thành phố Tô Hạo Đông.
Đường Trí Dũng sau khi nghe xong, lập tức giơ ngón tay cái lên nói:
- Đại ca, anh thật hoành tráng, một Chủ tịch thị trấn nho nhỏ lại dám trực tiếp chạy lên Thành phố đòi tiền.
Nói tới đây, gã dừng một chút rồi nói thêm:
- Nhưng em tin tưởng, anh có tấm lòng vì nước vì dân, ông Trời nhất định sẽ chiếu cố anh.
Liễu Kình Vũ thản nhiên cười, nói:
- Mặc kệ nó, không cần biết ông Trời có chiếu cố hay không, chỉ cần tôi một ngày còn ngồi trên cái ghế Chủ tịch thị trấn, tôi nhất định phải vì dân chúng trong trấn làm chút chuyện. Chỉ có như vậy mới không làm lương tâm thất vọng. Nào, cạn thêm ly nữa.
Tối hôm đó, Liễu Kình Vũ và Đường Trí Dũng đều uống không ít. Tuy nhiên vì Liễu Kình Vũ tâm tình không tốt, cho nên tuy tửu lượng không hề kém nhưng lại là người say nhất, cuối cùng phải để Đường Trí Dũng và Hàn Hương Di dìu trở về khách sạn. Điều thực sự khiến Đường Trí Dũng càng thêm cảm phục Liễu Kình Vũ chính là ngay lúc say rượu nhưng Liễu Kình Vũ vẫn luôn miệng nhắc đi nhắc lại: “Chủ tịch thành phố, các vị lãnh đạo, thị trấn Quan Sơn chúng tôi phát sinh đại hồng thủy rồi, xin các vị phê một khoản kinh phí giúp nạn thiên tai đi...”
Vào lúc ban đêm, Đường Trí Dũng về đến nhà đã là hơn 11h, Đường Trí Dũng trực tiếp đi vào thư phòng của cha.
Trong thư phòng, Phó Chủ tịch thường trực thành phố Đường Kiến Quốc đang phê duyệt văn kiện.
Đường Trí Dũng đi đến bên cạnh cha, trầm giọng nói:
- Cha, cha cho phép con đến thị trấn Quan Sơn làm việc.
Đường Kiến Quốc sau khi nghe xong không khỏi chau mày:
- Đến thị trấn Quan Sơn làm việc? Làm gì? Chẳng lẽ con muốn làm Phó chủ tịch thị trấn? Không được, tuy rằng con cấp bậc đủ rồi nhưng kinh nghiệm lý lịch vẫn còn ít, năng lực cũng không đủ.
Đường Trí Dũng lắc đầu nói:
- Không phải, con đến đó làm lái xe.
Đường Kiến Quốc lập tức mở to hai mắt, không thể tin nổi nhìn Đường Trí Dũng nói:
- Cái gì? Con đi làm lái xe? Ta không nghe lầm đấy chứ?
Đường Trí Dũng dùng sức gật đầu nói:
- Cha, con nói đều là sự thật. Cha cũng biết mấy năm gần đây con thường không nghe lời cha, sống rất phóng túng, phụ lòng của cha, nếu con cứ tiếp tục như vậy thì chỉ sợ con người con sẽ thành vô dụng. Vừa lúc hôm nay con gặp đại ca của con, hiện giờ anh ấy đã thu nhận con làm đàn em thực tập, cho nên con muốn đến thị trấn Quan Sơn làm lái xe cho anh ấy, bắt đầu lại cuộc đời.
- Cái gì? Đại ca? Đàn em thực tập? Đây rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?
Đường Kiến Quốc hoàn toàn bị chấn động rồi. Ông thật không ngờ những lời này lại từ chính miệng đứa con trước nay luôn sống phóng túng làm cho mình khổ tâm nói ra.
Đường Trí Dũng liền kể cho cha nghe một lượt về cuộc xung đột với Đổng Thiên Bá, được Liễu Kình Vũ và Hàn Hương Di giúp đỡ thế nào, ba người ngồi uống rượu nói chuyện phiếm ra sao, sau đó nói tiếp:
- Cha, kỳ thật con cũng không phải thích cuộc sống phóng túng như trước kia, chỉ là bởi vì thân là con nhà quan, là con của cha, có biết bao nhiêu người nịnh bợ con, tâng bốc con làm cho con quên mất mục tiêu cuộc sống. Nhưng khi xung đột với Đổng Thiên Bá, con mới nhận ra mình yếu đuối và vô lực thế nào. Là con của cha, tuy rằng con có thể làm được nhiều việc mà người khác không dám làm, nhưng một khi gặp những kẻ hoành tráng hơn con thì con lại thua kém hơn rất nhiều. Hiện giờ con mới hiểu, cuộc sống giữa đám con cháu nhà quan kẻ nọ giẫm lên kẻ kia, cả ngày chỉ rong chơi, tranh giành tình nhân thật sự rất nhàm chán. Mà đại ca của con thì tuy tuổi còn nhỏ hơn con nhưng đã làm đến chức Chủ tịch thị trấn, hơn nữa tâm lo dân chúng, lòng thương sinh linh, tuy rằng mệt một chút, khổ một chút nhưng cả người luôn tràn đầy ý chí chiến đấu, cho nên con muốn theo chân anh ấy, một lần nữa bắt đầu lại cuộc đời. Con cũng muốn giống như cha, vì dân chúng làm chút việc.
Nghe xong những lời này của con trai, Đường Kiến Quốc hoàn toàn trầm mặc. Ông ta thật không ngờ, một Liễu Kình Vũ vừa mới quen lại có thể khiến con mình thay đổi lớn đến như vậy. Hiện giờ ông ta đang rất tò mò về hắn, hơn nữa thân là một Phó chủ tịch thường trực thành phố, ông ta vô cùng rõ ràng, một Chủ tịch thị trấn 22 tuổi có nghĩa là thế nào. Ít nhất cũng có nghĩa là Liễu Kình Vũ là một người có năng lực rất mạnh. Tuy rằng trong lòng Đường Kiến Quốc cũng thấy hơi khó chịu khi thấy con mình đường đường là một cán bộ cấp Phó phòng lại đi làm lái xe cho Liễu Kình Vũ, nhưng đối với sự thay đổi suy nghĩ này của con thì vẫn là rất vui. Thoáng trầm tư một chút, ông ta trầm giọng nói:
- Con vừa nói Liễu Kình Vũ đến thành phố là để xin cầu viện cho thị trấn Quan Sơn sao?
Đường Trí Dũng gật đầu nói:
- Đúng vậy ạ, đại ca con nói, toàn bộ thôn trấn của thị trấn Quan Sơn gần như đều bị ngập hết rồi, rất nhiều nhà cửa bị đổ, ruộng không thu hoạch được chút quả nào, dân chúng tổn thất rất thê thảm và nghiêm trọng. Hiện tại nhất định phải nhanh chóng cứu nạn thiên tai mới được.
Đường Kiến Quốc sau khi nghe xong không khỏi chau mày, lẩm bẩm:
- Sao lại như vậy? Sao huyện Cảnh Lâm không báo cáo gì về tình hình của thị trấn Quan Sơn, chỉ nói huyện Cảnh Lâm có mưa to, Huyện bị tổn thất cục bộ, cũng xin tài chính ủng hộ nạn thiên tai...
Trầm tư một chút, Đường Kiến Quốc nói với Đường Trí Dũng:
- Được rồi, chuyện này cha biết rồi. Về phần đến thị trấn Quan Sơn làm lái xe, con tự mình xem nên làm thế nào, cha không can thiệp.
Sáng sớm ngày hôm sau, Liễu Kình Vũ thức dậy, còn chưa đón xe tới trụ sở UBND thành phố, di động đã vang lên một số lạ gọi tới.
Sau khi nhấn nút nhận cuộc gọi, Liễu Kình Vũ nghe được một âm thanh vô cùng trầm ổn truyền tới:
- Là đồng chí Liễu Kình Vũ của thị trấn Quan Sơn đúng không? Tôi là Đinh Triệu Toàn, thư ký của Phó chủ tịch thành phố Đường, Phó chủ tịch Đường bảo tôi thông báo với cậu, 9h sáng nay đến phòng làm việc của Phó chủ tịch thành phố báo cáo công tác.
Nói xong, đối phương liền cúp điện thoại.
Liễu Kình Vũ lúc ấy liền ngây ngẩn cả người. Mà giờ khắc này, Hồng Tam Kim bên cạnh cũng đang run lên. Những thanh âm vừa rồi truyền ra từ di động của Liễu Kình Vũ, y cũng nghe hết sức rõ ràng. Y thật không thể ngờ Phó chủ tịch thường trực thành phố lại gọi đích danh Liễu Kình Vũ đến gặp, đây là tình huống gì? Chẳng lẽ Liễu Kình Vũ trên thành phố có Phó chủ tịch thành phố Đường làm chỗ dựa? Nếu thật như vậy, biểu hiện mạnh mẽ của hắn ở thị trấn Quan Sơn có thể hiểu được rồi. Xem ra chính mình về sau nên theo sát Liễu Kình Vũ. Giờ phút này, quyết tâm đi theo Liễu Kình Vũ của Hồng Tam Kim mạnh hơn bao giờ hết. Kỳ thật, lúc đầu y đi theo Liễu Kình Vũ chỉ là do lo lắng Liễu Kình Vũ sẽ hỏi tội y, nhưng sau đó thấy biểu hiện của Liễu Kình Vũ khi đối mặt với Thạch Chấn Cường vô cùng mạnh mẽ, cứng rắn, liền tuyệt đối muốn về phe Liễu Kình Vũ. Tuy nhiên nếu sau này Thạch Chấn Cường có thể áp chế được Liễu Kình Vũ thì y lại quay lại đầu quân vào phe Thạch Chấn Cường, đến lúc đó liền nói mình sang phía Liễu Kình Vũ nằm vùng là được rồi. Y tính toán đâu ra đó.
Liễu Kình Vũ giờ phút này cũng có chút ngây ngẩn cả người. Hắn thật không ngờ Thư ký của Phó chủ tịch thường vụ thành phố lại gọi điện cho mình, điều này làm cho hắn rất hưng phấn nhưng lại có chút khó hiểu. Bởi vì dựa theo lẽ thường, với cấp bậc và lý lịch kinh nghiệm của mình, đừng nói là Phó chủ tịch thường trực thành phố, ngay cả Phó chủ tịch thường trực Huyện Cảnh Lêm cũng không biết mình. Lúc này, Liễu Kình Vũ đột nhiên nhớ tới Phó Chủ tịch thường trực thành phố họ Đường, hắn thầm nghĩ: “Chẳng lẽ Phó Chủ tịch thường trực thành phố có quan hệ gì với đàn em thực tập Đường Trí Dũng mình gặp tối hôm qua? Nếu không làm sao ông ta biết mình đang ở thành phố Thương Sơn, lại còn chỉ đích danh mình 9h sáng đến văn phòng làm việc để báo cáo công tác.
Nghĩ đến đây, hắn càng thấy suy nghĩ của mình là có căn cứ.
Đúng 8h55, Liễu Kình Vũ có mặt trước cửa văn phòng làm việc của Phó Chủ tịch thường trực thành phố Đường Kiến Quốc. Thư ký của Đường Kiến Quốc là Đinh Triệu Toàn nhìn thấy Liễu Kình Vũ liền cười nói:
- Phó chủ tịch Đường ở bên trong, cậu đi theo tôi.
Nói xong, Đinh Triệu Toàn dẫn Liễu Kình Vũ vào phòng làm việc của Đường Kiến Quốc.
Đinh Triệu Toàn nói:
- Phó chủ tịch thành phố, đồng chí Liễu Kình Vũ đến rồi.
Đường Kiến Quốc ngẩng đầu lên cười nói với Liễu Kình Vũ:
- Đồng chí Liễu Kình Vũ, cậu cứ ngồi trên ghế, đợi tôi phê xong mấy văn kiện này rồi sẽ nói chuyện với cậu.
Liễu Kình Vũ rất quy củ ngồi trên sô pha, hai chân chụm lại, sống lưng thẳng tắp, yên lặng chờ đợi. Đinh Triệu Toàn mang đến cho Liễu Kình Vũ một chén trà, sau đó cũng đi ra ngoài.
Trong phòng lập tức liền yên tĩnh trở lại, chỉ có tiếng sột soạt Đường Kiến Quốc đang phê duyệt văn kiện.
Đường Kiến Quốc mặc dù đang phê duyệt văn kiện nhưng ánh mắt vẫn thỉnh thoảng liếc về phía Liễu Kình Vũ. Ông ta phát hiện bất luận là tư thế ngồi hay tâm tính của Liễu Kình Vũ đều hết sức nghiêm túc và kiên nhẫn. Đã mười phút đồng hồ trôi qua, Đường Kiến Quốc thấy Liễu Kình Vũ không chút thay đổi, điều này làm cho ông ta có chút cảm tình với hắn. Chỉ từ hai điểm này đã có thể thấy Liễu Kình Vũ mạnh hơn khối kẻ lõi đời trên quan trường rồi.
Phê duyệt xong văn kiện, Đường Kiến Quốc đứng lên khỏi bàn làm việc của mình, đi đến ngồi đối diện với Liễu Kình Vũ, cười nói:
- Tiểu Liễu à, tối qua tôi nghe Đường Trí Dũng nói thị trấn Quan Sơn các cậu xảy ra thảm họa lũ lụt, nhưng mọi khoản tiền giúp nạn thiên tai đều rót không đúng chỗ, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Liễu Kình Vũ nghe Đường Kiến Quốc nói như vậy, đã hoàn toàn khẳng định được Đường Kiến Quốc chính là cha của gã đàn em bất đắc dĩ Đường Trí Dũng. Tuy nhiên Liễu Kình Vũ cũng không có ý càn rỡ, rất nghiêm túc báo cáo với Đường Kiến Quốc mọi chuyện, cũng nói:
- Phó chủ tịch thành phố Đường, những gì tôi nói đều hoàn toàn là sự thật, về phần tại sao đến giờ mà Thành phố vẫn chưa được biết thì tôi cũng không rõ. Bởi vì tất cả tình hình của thị trấn tôi đều đã báo cáo tỉ mỉ lên Huyện rồi.
Nói xong, Liễu Kình Vũ đem những văn kiện có liên quan mà mình sớm đã chuẩn bị đưa cho Đường Kiến Quốc.
Liễu Kình Vũ cũng không nói thêm nhiều nhưng ý tứ lại rất rõ ràng. Vấn đề là ở Huyện, nhất định là Huyện đã không báo cáo lên Thành phố. Còn về phần tại sao thì Liễu Kình Vũ cũng không có nói. Hắn tin tưởng, lãnh đạo thành phố nhất định có phán đoán của mình.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook