Điều Xa Vời Mang Tên Hạnh Phúc
C1: Lần đầu gặp mặt

Phương Nhi hấp tấp lao vào quán, vấp phải chân anh ngã nhào, gần như ngồi hẳn vào lòng anh. Sượng chín người, cô lắp bắp:

- Sorry, I'm so sorry!

Dùng cả 2 tay đỡ cô, John hỏi bằng thứ tiếng Việt lơ lớ với giọng trầm ấm:

- Em không sao chứ?

Phương Nhi ngẩn mặt nhìn anh. Người ta vẫn bảo: "Con trai yêu bằng mắt, con gái yêu bằng tai" tai ở đây có nghĩa là con gái thích nghe tán tỉnh, nghe mấy lời đường mật nhưng với cô tai là tai thật, nghe cái chất giọng này có ai mà không chết kia chứ. Rồi chợt giật mình, cô vụt đứng lên nói lí nhí:

- Không sao ạ!

Vội vàng quay sang bàn bên cạnh nơi đám bạn của mình ngồi chứng kiến từ đầu đến cuối đang cười ngặt nghẽo, Phương Nhi đưa chìa khóa cho An, áy náy bảo:

- Tao xin lỗi, đã muộn quá chưa, tại đường tắc ghê quá. Chìa khóa này, xe tao đậu ngay ngoài, 2 vé xem phim đây, mày đi mau đi!


Sau vụ vừa rồi cô cũng muốn bỏ chạy ra khỏi quán nhưng lại sợ đám bạn phải gió lỡ đâu chúng nó nói xấu gì mình thì sao, nói xấu cô ngay trước mặt anh. Mà kì quặc thật, sao cô phải ngại với anh, 1 người xa lạ nhỉ, thật là vô lý.

1 đứa bạn đẩy cho Phương Nhi ly nước:

- Chị! Chị định quay lại với anh An à?

Trong cái đám bạn hỗn hợp này có nhiều đứa thua tuổi cô nên hiển nhiên phải gọi cô là chị. Phương Nhi trợn mắt:

- Đùa kiểu gì vậy mày, tuần sau nó cưới vợ rồi mà vợ nó là bạn thân của tao đấy!

1 thằng khác phụ họa:

- Đúng chuyện tình tay 3 của bọn chị là huyền thoại từ xưa rồi. Nhưng giao cả xe ô tô cho anh An như thế chị không sợ anh ấy mang xe đi bán à?

- Đố nó dám! Nó chỉ cần làm mẻ 1 miếng kính xe của tao thôi, tao đến mách bố mẹ nó ngay!

"Thú vị ghê!" Ngồi ở bàn bên anh dỏng tai nghe ngóng, vốn tiếng Việt vận dụng ra hết, tập trung cao độ, cố không để sót 1 từ nào.

Đúng, An là người yêu cũ của cô, là mối tình đầu của Phương Nhi. Cả nhà An đều biết cô, cô đến nhà cậu ta chơi không biết bao nhiêu lần. Buồn cười là ở chỗ yêu nhau nhưng Phương Nhi vẫn xưng mày tao trong khi An lúc nào cũng anh em ngọt xớt.

Cái thuở 13 14 bảo yêu nhưng cũng chỉ là nắm tay, ôm hôn nhẹ nhẹ chút thôi. Thời xa xưa ấy khác bây giờ, trẻ con lớp 8 đi phá thai ầm ầm.

Lên phổ thông trung học thì Phương Nhi chia tay An. Dù còn tình cảm với cô nhưng An không níu kéo. 2 người vẫn học chung trường nhưng khác lớp và An quen với bạn gái người sắp thành vợ của cậu ta từ dạo đấy.

Cô thấy 2 đứa này thật dở hơi, yêu nhau đến mười mấy năm, chả quen ai khác, chẳng chia tay lần nào vậy mà không cưới quách đi, chờ đến tận gần 30. Hỏi An thì nó bảo nó phải có nhà riêng rồi mới cưới.

Đấy có phải là tiêu chuẩn "thành đạt tuổi 30" không, có nhà riêng, có xe riêng? À, mới có nhà thôi, chưa có xe, xe vẫn phải mượn của cô.


Suốt thời phổ thông An không đi xe. Tới khi vào đại học thì An học ở trường mà bố mẹ cậu ta đều là giảng viên, nhà được phân ngay trong trường. Vậy là cũng không cần đến xe lắm. Chỉ khi nào đi chơi với người yêu thì mượn xe ai đó, Phương Nhi chẳng hạn, quá đơn giản.

Quan hệ giữa cô, An và Thanh người yêu của cậu ta có đôi chút bất thường. Thanh là bạn thân của cô. Thời phổ thông học trò thích kết nghĩa với nhau. Thanh gọi Phương Nhi là chị mặc dù 2 người bằng tuổi mà tính tháng Thanh còn sinh trước cô. Bởi vậy bạn bè vẫn đùa rằng An có 2 bà vợ.

Mọi chuyện giữa An và Thanh cô đều biết hết. Buổi lễ tỏ tình hay cầu hôn đầy lãng mạn An dành cho Thanh do cô tổ chức. Quà tặng Thanh nhân dịp này dịp nọ là cô tư vấn để An mua. Ngay cả việc chọn váy cưới Thanh cũng đi cùng cô không phải đi với mẹ hay chị. Nghe thì có hơi quái lạ nhưng nói thật Phương Nhi thấy khá dễ chịu với mối quan hệ này.

Nấn ná chờ đến khi cô về John mới bước ra theo rồi đi lên chặn trước mặt cô:

- Để anh đưa em về, dù sao thì em cũng không có xe mà!

Phương Nhi hơi hốt hoảng, vẻ bối rối hiện rõ trên khuôn mặt. Tuy nhiên chẳng hiểu vì sao cô lại gật đầu. Lũ bạn của cô thì cứ xì xầm to nhỏ nửa muốn nửa không để Phương Nhi về cùng anh. Ngần ngừ 1 hồi rồi 1 đứa nói to cố ý cho anh nghe thấy:

- Chị về cẩn thận, về đến nhà nhớ gọi điện báo với em!

- Sợ không? - Anh hỏi cô.

Phương Nhi gật đầu sau đó lại lắc nhè nhẹ làm John bật cười. "Không tin nổi, nhìn thế này mà đã 30, trẻ quá!" anh thầm nghĩ. Vậy là John thua cô 5 tuổi trong khi nhìn anh chững chạc, già dặn hơn cô nhiều.

Hóa ra nhà anh thuê gần nhà Phương Nhi, cách khoảng 10 phút đi bộ. Khu phố này có rất nhiều hiệu thuốc mà bấy lâu cô vẫn đến mua. Về gần tới nhà Phương Nhi xin xuống, không thể để hàng xóm thấy cô bước ra khỏi xe của 1 người đàn ông, nhất là đàn ông ngoại quốc.


Khu cô ở là khu biệt thự nhà giàu, trí thức nhà giàu, tò mò tọc mạch kinh khủng, khó tính kinh khủng. Chuyện nhà này nhà kia biết tất, chẳng có gì giấu được.

Trẻ con ra đường gặp người lớn là phải biết khoanh tay chào, không thì không chỉ đứa trẻ bị đánh giá là vô giáo dục mà cả nhà đấy cũng bị cho là vô văn hóa. Đứa nào chơi đùa lỡ mồm hét to quá, chạy nhảy sung quá là bị cộp mác tăng động giảm trí nhớ ngay. Nhà nào sau 10 giờ tối còn làm ồn ấy à, bị coi là vô học là chắc chắn.

Mà trong số những người khó tính ở khu này chắc bố mẹ Phương Nhi là nhất. Cô lại có tiếng tăm chẳng tốt lành gì nên cẩn trọng vẫn hơn.

Chia tay ngay thế này sao, John chả muốn nhưng cũng không có cách nào giữ cô ở cạnh thêm. Thôi đành vậy, ngày rộng tháng dài vẫn còn đầy cơ hội để gặp lại nhau. Chìa điện thoại ra trước mặt Phương Nhi, anh bảo:

- Cho anh số của em!

Lấy được số điện thoại rồi John mới miễn cưỡng mở cửa xe cho cô xuống.




Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương