Trần Hoài An thấy đúng là đen, nhìn thái độ của tên Ngô Gia Kiệt là biết rõ hắn đã nhớ ra gì rồi.
Phòng thiết kế đã về hết, chỉ còn lại mình Hoài An.
Cô nhìn đồng hồ, xác định đã đến thời điểm thích hợp, chuẩn bị xách mông về thôi.
Cô cũng không có ý định ngồi chỉnh bản thiết kế.

Có cái gì để chỉnh đâu, là hắn muốn chỉnh cô thì có.
Về ngủ một giấc rồi sáng mai tính tiếp.
Các bộ phận khác, một số vẫn tăng ca nên đèn điện còn sáng trưng.
Hoài An vừa đứng chờ thang máy vừa ngân nga hát.
Cửa thang máy mở ra, Hoài An đang định bước vào thì khựng lại, suýt đổ người về phía trước, may mà cô giữ được thăng bằng.
Nhìn thấy người trong thang máy mà Hoài An muốn tắt nắng.

Cô nuốt nước bọt, giọng hơi run chào: "Chủ..

chủ tịch!"
Khuôn mặt đơ không cảm xúc của Đoàn Mạnh Quân nhìn Hoài An rồi nói: "Vào đi."
Hoài An xua tay cười cười: "Tôi không vội, ngài..

cứ đi trước đi."

Thang máy vốn còn đi lên trên, huống hồ hiện giờ Hoài An thật sự không muốn vào trong cùng Đoàn Mạnh Quân chút nào.
Mắt thấy cửa thang máy sắp đóng lại, Hoài An thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng ai ngờ Đoàn Mạnh Quân lại giơ tay ra chặn khiến thần kinh cô lại đột nhiên căng cứng.
Anh nghiêm túc nhìn cô nói: "Lên văn phòng cùng tôi."
"Hả? Vâng.." mặc dù đầu chưa kịp nảy số nhưng chân cô cũng bước vào.
Trong không khí lặng ngắt như tờ, Hoài An liếc nhìn khuôn mặt tượng tạc của Đoàn Mạnh Quân qua chiếc gương.
Ngoài đơ ra thì chẳng có tí biểu cảm gì khác.
Có hai loại che giấu cảm xúc.
Một là không biểu lộ chút biểu cảm gì giống Đoàn Mạnh Quân.

Hai là bảy bảy bốn chín biểu cảm thiên biến vạn hóa như Hoài An.

Tất nhiên loại tôm tép như Hoài An không thể áp dụng loại một, chẳng khác gì đi tìm chết.
Hoài An hỏi dò: "Ngài tìm tôi có việc sao?"
"Ừm!" Đoàn Mạnh Quân chỉ đáp một tiếng như vậy, nghe ngữ điệu Hoài An cũng không đoán được gì.
Hoài An chỉ chắc chắn được một điều: Anh ta không phải đột ngột thấy cô nên mới lôi lên văn phòng mà là có chủ ý từ trước.
Nhưng còn tìm cô có việc gì thì nghĩ mãi không có ra.
Lại nghĩ tới tên Ngô Gia Kiệt.

Không phải là hắn mới nhớ ra nên chạy về lẻo mép với Đoàn Mạnh Quân đấy chứ?
Chắc cũng không nhanh vậy đâu? Với lại người như Đoàn Mạnh Quân đây làm gì rảnh đến mức đấy.
Cửa thang máy mở ra, Đoàn Mạnh Quân đi trước, Hoài An nối gót theo sau.
Trong đêm tối tĩnh lặng, chỉ nghe thấy mỗi âm thanh bước chân của hai người.

Tiếng giày ma sát với sàn nhà một cách đồng điệu.
Vào văn phòng, Đoàn Mạnh Quân chỉ về phía sofa nói: "Ngồi xuống đi."
"Vâng!" Hoài An dù chẳng hiểu cái mô tê gì nhưng vẫn yên lặng làm theo.
Cô ngồi xuống, thấy Đoàn Mạnh Quân sải bước đến trước một bức tường trắng.
Anh đưa tay đẩy cái tượng màu bạc ngay cạnh đấy nghiêng bốn lăm độ.
Ồ! Thì ra trong này còn có một căn phòng bí mật.
Bức tường tách ra làm hai, hiện ra một cánh cửa màu đen vững chãi, tạo cho người khác cảm giác không gì có thể xâm phạm.

Nó giống như một cái két sắt cỡ lớn vậy.
Đoàn Mạnh Quân đưa tay ấn mật khẩu.
Hoài An trố mắt nhìn.

Từ từ đã..
Người giàu có thể vô lo vô nghĩ đến vậy sao.
Nhìn cái cửa hoành tráng thế là biết bên trong không chứa thông tin cơ mật cũng chứa đồ rất có giá trị rồi.
Vậy mà có thể ngang nhiên mở trước mặt người ngoài như cô.
Đã vậy, từ chỗ của cô ngồi còn thấy rõ mồn một.
Á à 6 – 6 – 6 – 6 – 8 – 8 – 8 – 8!
Mật khẩu đơn giản vậy!
Đoàn Mạnh Quân bấm xong thì đưa bàn tay ấn vào màn hình.
À!
Thì ra còn thêm bước bảo mật bằng vân tay nữa.
Hoài An lại nhớ đến bộ phim mình mới xem gần đây.

Một tên nhà giàu cũng có cái két lớn bảo mật bằng vân tay như vậy đấy, nhưng đã bị một tên trộm sao chép và làm giả một cái tay y hệt rồi cuỗm mất đồ giá trị của ông ta đi.
Vậy nếu cô mà muốn vào căn phòng kia thì cũng đơn giản phết nhỉ?
Đoàn Mạnh Quân đi vào trong cái rồi ra ngay, trên tay còn cầm một chiếc hộp nhung màu đen.
Anh bước tới đặt chiếc hộp trước mặt Hoài An rồi ngồi xuống đối diện cô.
"Mở ra đi."
"Vâng." Hoài An đáp, ngoan ngoãn làm theo.
Mở ra nhìn, bên trong là một viên đá ruby cỡ lớn.
"Thấy thế nào?"
"Hoàn mỹ." Hai từ ngắn gọn để miêu tả viên đá này.

Ngay cả khi không phải là một nhà kiểm định chuyên nghiệp, Hoài An cũng có thể xác nhận.
Viên đá có màu đỏ huyết bồ câu, trong không nhìn ra tạp chất, giác cắt hoàn hảo, dưới ánh điện tỏa ra những tia lửa vô cùng hút mắt.

Dạo trước nghe phong phanh ở Myanmar xuất hiện một viên ruby cực phẩm vô cùng tên là Đế Huyết Hồng.

Được Charm mua lại với giá hơn ba mươi triệu đô.
Chính là viên đá này?
Đoàn Mạnh Quân hài lòng hỏi: "Thích chứ?"
Đầu Hoài An chảy mấy vạch đen.
Có cần phải hỏi cái câu vô nghĩa như vậy không.
Cái này ai mà chả thích.
"Vậy thì cầm lấy đi."
"Hả? Anh nói cái gì cơ?" Đã hay nói ít rồi thì khi nói cũng không cần nói mấy câu dọa người thế đâu.
Đối với ánh mắt vô cùng khó hiểu của Hoài An, Đoàn Mạnh Quân điềm nhiên nói:
"Charm mới thành lập không lâu nhưng cũng vươn lên rất mạnh mẽ, mới mấy năm mà đã đứng cạnh trạnh được với các thương hiệu lớn khác.
Có điều..

tuy có tiềm năng và chỗ dựa mạnh mẽ.

Xong cũng không tránh khỏi bị lép vế trước những thương hiệu đã có từ lâu đời khác."
Nói đến đây, anh ngừng một chút, ý vị sâu xa nhìn Hoài An.
"Cô An, tôi nghĩ là chúng ta cùng có chung mục đích đấy!".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương