Điều Tuyệt Nhất Của Chúng Ta
-
Chương 55-2: (tiếp)
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Người dịch: Đậu Đậu Biên tập: Iris
No. 301
Tôi thi đợt thi thử đầu tiên thật sự rất sốt ruột, song đến lần thứ hai thì tốt hơn rất nhiều, hơn 750 điểm, tôi cố gắng lắm mới được trên 600 điểm. Điểm chuẩn năm ngoái là 582 điểm, tôi nhìn thành tích này của mình mà gần như khóc vì xúc động.
Dư Hoài, Hàn Tự, Chu Dao và Bối Lâm – bốn người vẫn là những người đứng đầu lớp chúng tôi. Chu Dao ổn định nhất, luôn xếp thứ tư, Bối Lâm tính ổn định kém một chút, nhưng phần lớn là đứng thứ nhất. Hai vị trí còn lại, Hàn Tự và Dư Hoài thay phiên giữ.
Tôi lặng lẽ chạy tới tâm sự với Trương Bình, bề ngoài là phân tích kết quả thi thử của tôi nhưng trên thực tế lại có ý định khác.
“Thầy Trương, gần đây áp lực rất lớn. Thầy vất vả rồi.” Tôi nịnh bợ.
“Vẫn ổn mà.” Trương Bình thở dài: “Các em cho tôi yên tĩnh một chút là được rồi.”
Em biết, bởi vì Đại học Chiết Giang và Đại học Đồng Tế đợi việc tự chủ tuyển sinh của một số trường Đại học nên Trương Bình bị các bậc phụ huynh lấy đủ loại tiền bạc và quyền thế vừa đấm vừa xoa thúc giục, trong một khoảng thời gian sớm suy nhược tinh thần.
“Em yên tâm, mặc dù tôi không trông mong được gì nhưng lớp chúng ta chắc chắn sẽ xuất hiện nhiều sinh viên xuất sắc Bắc Đại, Thanh Hoa, nhất định cho em hãnh diện!”
“Bắc Đại? Thanh Hoa? Ai vậy ạ?”
“Dư Hoài ạ?” Tôi buột miệng nói ra: “Cậu ấy chắc chắn không thành vấn đề, thành tích này có phải không ổn ạ? Có phải không ạ…”
Tôi nhìn thấy vẻ mặt cười nham hiểm của Trương Bình cứ nhìn chằm chằm tôi.
“Nếu tôi nhớ không lầm thì hình như khi mới nhập học, vừa mới xong kì thi, em đã lén đi theo tôi muốn lấy bảng xếp hạng cả năm học toàn khối, đúng không?”
“Phải, phải ạ, là em, làm sao ạ?” Tôi hơi chột dạ.
“Không có gì. Lúc ấy tôi cảm thấy Cảnh Cảnh của chúng ta tâm tư đại cuộc, không ngờ bây giờ vẫn còn quan tâm đến bạn bè như vậy.” Trương Bình bật cười: “Rất tốt, rất tốt, cố gắng phát huy. Xung quanh Bắc Đại, Thanh Hoa còn có rất nhiều trường mà, em cũng cố gắng lên, em thi tốt hơn bọn họ khiến tôi rất hãnh diện.”
“Hả, thật ạ? Vì sao ạ?”
“Làm giáo viên và làm bác sĩ là như nhau, họ thuộc loại từ nhỏ thân thể khỏe mạnh, sống lâu cũng là phải, không liên quan đến chúng ta.”
Trương Bình mở phích nước nóng ra và đổ nước nóng vào trong bình nước Hoàng Đào.
“Nhưng mà vẫn có một số bạn, giống như người mắc bệnh ung thư não nhưng đang bình phục trong bệnh viện như em, sống đến chín mươi chín rồi, em thấy có phải thầy rất hãnh diện không?”
…… Thầy nói ai ung thư não?
Được Trương Bình động viên và bị trêu đùa hòa lẫn vào nhau, tôi chạy biến mất dạng.
No. 302
Một ngày thứ bảy vào cuối tháng tư, bỗng nhiên tôi nhận được một cuộc điện thoại của Dư Hoài, nói muốn tôi đến trường cùng cậu ấy một chuyến.
Tôi dựa vào chỉ thị của cậu ấy trong điện thoại đến rừng cây nhỏ đằng sau sân vận động. Địa thế chỗ này tương đối cao, tạo thành một gò đất nhỏ, các học trưởng trước đây đã đặt cho nó một cái tên, gọi là gò đất cao cuối mùa thu.
Khi tôi đã đi tới bìa rừng ngẩng đầu nhìn lên, giữa trưa nắng đúng lúc tôi đang ở phía đối diện, tôi bị chói không mở mắt ra được, chỉ nhìn thấy Dư Hoài đang đứng trên gò đất ngược sáng, trong tay không biết đang cầm thứ gì, là lạ.
“Bí mật làm cái gì à?” Tôi phàn nàn: “Tớ đang ở sau sinh vật mà, nhịp điệu đều bị cậu làm xáo trộn rồi!”
Hình như cậu ấy bật cười, dáng vẻ rất đắc ý.
“Hôm nay chính là Tết trồng cây.” Cậu ấy nói.
“Tết trồng cây bác cậu ấy, Tết trồng cây là ngày 12 tháng 3, bây giờ đã đầu tháng tư rồi.”
“Bọn mình đón Tết trồng cây âm lịch không được à?”
“Nhà cậu âm lịch dương lịch hơn kém một tháng hả!” Tôi nheo mắt mắng, điều này quá dở hơi.
Tự dưng tôi cảm thấy không hợp lý cho lắm. Dường như có suy nghĩ gì lóe sáng thoáng qua trong đầu, tôi chưa bắt được.
Tôi đi qua chỗ cậu ấy, đi vài bước, lại sững sờ tại chỗ.
Trên bàn tay trái của cậu ấy là một gốc cây non.
No. 303
“Tớ đi ra ngoài mua bút, nhìn thấy khu công nghiệp nhà tớ phủ xanh, không hiểu sao tự dưng lại nhớ ra cậu đã nói muốn trồng cây, công nhân họ lén lút bán lại cho mình một gốc cây non. Một gốc cây hư thế này mà mất 120 đồng đó, may mà thiếu gia tớ xuất thân giàu có, nếu không thì còn không phải anh hùng nhụt chí. Cậu cũng không biết là mang được cây giống này đến là thì sức mạnh tôi bú sữa mẹ mất rồi…… Cậu khóc cái gì đấy?”
“Cậu hấp đấy à!” Tôi dụi mắt, không dám nhìn cậu ấy: “Gần đêbs hè rồi mà trồng cây cái gì!”
“Lúc cậu nói với tớ muốn trồng cây vẫn là mùa thu mà.”
“Đó là hai năm trước!”
“Thiếu gia đây trí nhớ tốt, được không?!”
Tôi cảm thấy chưa hề muốn khóc, thực sự đâu ai biết tại sao nước mắt cứ chảy ra ngoài chứ?
“Cậu đợi lát nữa lại khóc được không? Mấy cô chú công nhân ấy nói phải trồng cây trước mới có thể tưới nước.”
Tôi đi ngang qua với hai mắt tự dưng đỏ giống như con thỏ, cầm lấy cái xẻng cùng với cậu ấy, tìm một chỗ trống và bắt đầu đào hố.
Sau khi bỏ cây xuống và lấp đầy đất, chúng tôi đóng xung quanh cây ba thanh gỗ tạo thành một tam giác đều, Dư Hoài lôi sợi dây lấy từ trong lớp ra buộc cố định chúng lại với nhau.
Tôi ngồi xổm bên cạnh hố cây, nhìn cậu ấy đổ một chút nước trong xô vào trong.
“Đây là cây gì vậy?” Tôi hỏi cậu ấy.
“Không biết nữa.” Cậu ấy cười hì hì nói.
Tôi rầu rĩ thở dài.
Nước ngấm vào đất, vỏ cây ẩm ướt ánh dầu đen. Dư Hoài quăng xô xuống, vỗ vỗ tay nói: “Đi thôi”
“Xong rồi hả?”
“Cậu còn muốn làm gì nữa? Nếu không thì tớ lại đào thêm một cái hố rồi lại vùi vào.” Cậu ấy ngoảnh lại hỏi.
“Đây là cây cậu trồng, cậu cũng phải làm một dấu hiệu chứ!” Tôi nóng nảy: “Cây thiếu gia trồng thế nào cũng là hậu nhân của danh môn đó!”
“Cậu thôi đi!” Dư Hoài dáng vẻ không thèm để ý: “Có thể sống hay không còn không chắc mà! Nếu chết rồi thì cậu đau lòng nhiều lắm nhỉ? Hay là cậu đi trông nom nó, mấy năm sau cậu trở lại xem rồi tùy ý chọn một gốc cây mọc khỏe nhất và sẽ xem nó như là hai chủng loại, tốt lắm!”
“Có phải sau này cậu sinh con cũng sẽ thả tự lớn rồi tự chạy trên đời và mười tám năm sau kể từ năm đó, trong các thủ khoa thi tuyển sinh Đại học sẽ chọn một người đẹp trai nhất, chỉ vào nói đây chính là con trai cậu, khiến nhà người ta cho câu dưỡng lão hả?!”
“Ý kiến hay đó!” Dư Hoài cười to.
Cậu ấy chẳng ngó ngàng gì nữa mà đi xuống trước. Tôi nghĩ kỹ rồi. Lấy dao nhỏ từ trong cặp ngày thường dùng để gọt bút chì 2B ra, trên thân cây chiều rộng nhiều lắm chỉ có ba ngón tay một số môt họa khắc chữ.
Nếu trong tương lai cây này chết thật rồi, một trăm phần trăm là trách nhiệm của tôi.
Nhưng tôi vẫn cắn môi, gắng sức khắc bốn chữ xuống thân cây.
“Cậu có đi hay không hả!” Dư Hoài lớn giọng, đứng ở dưới gò đất gọi tôi.
“Đến ngay!”
Tôi bỏ dao nhỏ vào túi, chạy được hai bước lại quay đầu lại.
Cây cối xung quanh làm nền cho cây kia, có vẻ non nớt đáng thương.
Nhưng nó nhất định sẽ sống sót, sẽ phát triển, sẽ đợi đến một số đàn em sau này đến núp dưới bóng râm của nó, như tôi nhìn thấy câu nói kia nhìn thấy Lạc Chỉ, bốn chữ này nhìn thấy tôi khắc xuống.
Bốn chữ, hai người.
Cảnh Cảnh Dư Hoài. Hết
Người dịch: Đậu Đậu Biên tập: Iris
No. 301
Tôi thi đợt thi thử đầu tiên thật sự rất sốt ruột, song đến lần thứ hai thì tốt hơn rất nhiều, hơn 750 điểm, tôi cố gắng lắm mới được trên 600 điểm. Điểm chuẩn năm ngoái là 582 điểm, tôi nhìn thành tích này của mình mà gần như khóc vì xúc động.
Dư Hoài, Hàn Tự, Chu Dao và Bối Lâm – bốn người vẫn là những người đứng đầu lớp chúng tôi. Chu Dao ổn định nhất, luôn xếp thứ tư, Bối Lâm tính ổn định kém một chút, nhưng phần lớn là đứng thứ nhất. Hai vị trí còn lại, Hàn Tự và Dư Hoài thay phiên giữ.
Tôi lặng lẽ chạy tới tâm sự với Trương Bình, bề ngoài là phân tích kết quả thi thử của tôi nhưng trên thực tế lại có ý định khác.
“Thầy Trương, gần đây áp lực rất lớn. Thầy vất vả rồi.” Tôi nịnh bợ.
“Vẫn ổn mà.” Trương Bình thở dài: “Các em cho tôi yên tĩnh một chút là được rồi.”
Em biết, bởi vì Đại học Chiết Giang và Đại học Đồng Tế đợi việc tự chủ tuyển sinh của một số trường Đại học nên Trương Bình bị các bậc phụ huynh lấy đủ loại tiền bạc và quyền thế vừa đấm vừa xoa thúc giục, trong một khoảng thời gian sớm suy nhược tinh thần.
“Em yên tâm, mặc dù tôi không trông mong được gì nhưng lớp chúng ta chắc chắn sẽ xuất hiện nhiều sinh viên xuất sắc Bắc Đại, Thanh Hoa, nhất định cho em hãnh diện!”
“Bắc Đại? Thanh Hoa? Ai vậy ạ?”
“Dư Hoài ạ?” Tôi buột miệng nói ra: “Cậu ấy chắc chắn không thành vấn đề, thành tích này có phải không ổn ạ? Có phải không ạ…”
Tôi nhìn thấy vẻ mặt cười nham hiểm của Trương Bình cứ nhìn chằm chằm tôi.
“Nếu tôi nhớ không lầm thì hình như khi mới nhập học, vừa mới xong kì thi, em đã lén đi theo tôi muốn lấy bảng xếp hạng cả năm học toàn khối, đúng không?”
“Phải, phải ạ, là em, làm sao ạ?” Tôi hơi chột dạ.
“Không có gì. Lúc ấy tôi cảm thấy Cảnh Cảnh của chúng ta tâm tư đại cuộc, không ngờ bây giờ vẫn còn quan tâm đến bạn bè như vậy.” Trương Bình bật cười: “Rất tốt, rất tốt, cố gắng phát huy. Xung quanh Bắc Đại, Thanh Hoa còn có rất nhiều trường mà, em cũng cố gắng lên, em thi tốt hơn bọn họ khiến tôi rất hãnh diện.”
“Hả, thật ạ? Vì sao ạ?”
“Làm giáo viên và làm bác sĩ là như nhau, họ thuộc loại từ nhỏ thân thể khỏe mạnh, sống lâu cũng là phải, không liên quan đến chúng ta.”
Trương Bình mở phích nước nóng ra và đổ nước nóng vào trong bình nước Hoàng Đào.
“Nhưng mà vẫn có một số bạn, giống như người mắc bệnh ung thư não nhưng đang bình phục trong bệnh viện như em, sống đến chín mươi chín rồi, em thấy có phải thầy rất hãnh diện không?”
…… Thầy nói ai ung thư não?
Được Trương Bình động viên và bị trêu đùa hòa lẫn vào nhau, tôi chạy biến mất dạng.
No. 302
Một ngày thứ bảy vào cuối tháng tư, bỗng nhiên tôi nhận được một cuộc điện thoại của Dư Hoài, nói muốn tôi đến trường cùng cậu ấy một chuyến.
Tôi dựa vào chỉ thị của cậu ấy trong điện thoại đến rừng cây nhỏ đằng sau sân vận động. Địa thế chỗ này tương đối cao, tạo thành một gò đất nhỏ, các học trưởng trước đây đã đặt cho nó một cái tên, gọi là gò đất cao cuối mùa thu.
Khi tôi đã đi tới bìa rừng ngẩng đầu nhìn lên, giữa trưa nắng đúng lúc tôi đang ở phía đối diện, tôi bị chói không mở mắt ra được, chỉ nhìn thấy Dư Hoài đang đứng trên gò đất ngược sáng, trong tay không biết đang cầm thứ gì, là lạ.
“Bí mật làm cái gì à?” Tôi phàn nàn: “Tớ đang ở sau sinh vật mà, nhịp điệu đều bị cậu làm xáo trộn rồi!”
Hình như cậu ấy bật cười, dáng vẻ rất đắc ý.
“Hôm nay chính là Tết trồng cây.” Cậu ấy nói.
“Tết trồng cây bác cậu ấy, Tết trồng cây là ngày 12 tháng 3, bây giờ đã đầu tháng tư rồi.”
“Bọn mình đón Tết trồng cây âm lịch không được à?”
“Nhà cậu âm lịch dương lịch hơn kém một tháng hả!” Tôi nheo mắt mắng, điều này quá dở hơi.
Tự dưng tôi cảm thấy không hợp lý cho lắm. Dường như có suy nghĩ gì lóe sáng thoáng qua trong đầu, tôi chưa bắt được.
Tôi đi qua chỗ cậu ấy, đi vài bước, lại sững sờ tại chỗ.
Trên bàn tay trái của cậu ấy là một gốc cây non.
No. 303
“Tớ đi ra ngoài mua bút, nhìn thấy khu công nghiệp nhà tớ phủ xanh, không hiểu sao tự dưng lại nhớ ra cậu đã nói muốn trồng cây, công nhân họ lén lút bán lại cho mình một gốc cây non. Một gốc cây hư thế này mà mất 120 đồng đó, may mà thiếu gia tớ xuất thân giàu có, nếu không thì còn không phải anh hùng nhụt chí. Cậu cũng không biết là mang được cây giống này đến là thì sức mạnh tôi bú sữa mẹ mất rồi…… Cậu khóc cái gì đấy?”
“Cậu hấp đấy à!” Tôi dụi mắt, không dám nhìn cậu ấy: “Gần đêbs hè rồi mà trồng cây cái gì!”
“Lúc cậu nói với tớ muốn trồng cây vẫn là mùa thu mà.”
“Đó là hai năm trước!”
“Thiếu gia đây trí nhớ tốt, được không?!”
Tôi cảm thấy chưa hề muốn khóc, thực sự đâu ai biết tại sao nước mắt cứ chảy ra ngoài chứ?
“Cậu đợi lát nữa lại khóc được không? Mấy cô chú công nhân ấy nói phải trồng cây trước mới có thể tưới nước.”
Tôi đi ngang qua với hai mắt tự dưng đỏ giống như con thỏ, cầm lấy cái xẻng cùng với cậu ấy, tìm một chỗ trống và bắt đầu đào hố.
Sau khi bỏ cây xuống và lấp đầy đất, chúng tôi đóng xung quanh cây ba thanh gỗ tạo thành một tam giác đều, Dư Hoài lôi sợi dây lấy từ trong lớp ra buộc cố định chúng lại với nhau.
Tôi ngồi xổm bên cạnh hố cây, nhìn cậu ấy đổ một chút nước trong xô vào trong.
“Đây là cây gì vậy?” Tôi hỏi cậu ấy.
“Không biết nữa.” Cậu ấy cười hì hì nói.
Tôi rầu rĩ thở dài.
Nước ngấm vào đất, vỏ cây ẩm ướt ánh dầu đen. Dư Hoài quăng xô xuống, vỗ vỗ tay nói: “Đi thôi”
“Xong rồi hả?”
“Cậu còn muốn làm gì nữa? Nếu không thì tớ lại đào thêm một cái hố rồi lại vùi vào.” Cậu ấy ngoảnh lại hỏi.
“Đây là cây cậu trồng, cậu cũng phải làm một dấu hiệu chứ!” Tôi nóng nảy: “Cây thiếu gia trồng thế nào cũng là hậu nhân của danh môn đó!”
“Cậu thôi đi!” Dư Hoài dáng vẻ không thèm để ý: “Có thể sống hay không còn không chắc mà! Nếu chết rồi thì cậu đau lòng nhiều lắm nhỉ? Hay là cậu đi trông nom nó, mấy năm sau cậu trở lại xem rồi tùy ý chọn một gốc cây mọc khỏe nhất và sẽ xem nó như là hai chủng loại, tốt lắm!”
“Có phải sau này cậu sinh con cũng sẽ thả tự lớn rồi tự chạy trên đời và mười tám năm sau kể từ năm đó, trong các thủ khoa thi tuyển sinh Đại học sẽ chọn một người đẹp trai nhất, chỉ vào nói đây chính là con trai cậu, khiến nhà người ta cho câu dưỡng lão hả?!”
“Ý kiến hay đó!” Dư Hoài cười to.
Cậu ấy chẳng ngó ngàng gì nữa mà đi xuống trước. Tôi nghĩ kỹ rồi. Lấy dao nhỏ từ trong cặp ngày thường dùng để gọt bút chì 2B ra, trên thân cây chiều rộng nhiều lắm chỉ có ba ngón tay một số môt họa khắc chữ.
Nếu trong tương lai cây này chết thật rồi, một trăm phần trăm là trách nhiệm của tôi.
Nhưng tôi vẫn cắn môi, gắng sức khắc bốn chữ xuống thân cây.
“Cậu có đi hay không hả!” Dư Hoài lớn giọng, đứng ở dưới gò đất gọi tôi.
“Đến ngay!”
Tôi bỏ dao nhỏ vào túi, chạy được hai bước lại quay đầu lại.
Cây cối xung quanh làm nền cho cây kia, có vẻ non nớt đáng thương.
Nhưng nó nhất định sẽ sống sót, sẽ phát triển, sẽ đợi đến một số đàn em sau này đến núp dưới bóng râm của nó, như tôi nhìn thấy câu nói kia nhìn thấy Lạc Chỉ, bốn chữ này nhìn thấy tôi khắc xuống.
Bốn chữ, hai người.
Cảnh Cảnh Dư Hoài. Hết
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook