Edit + Beta: Vịt
Cách nơi xảy ra chuyện còn khoảng 1km, ngay cả đường phụ cũng không đi được.

Đường xe khẩn cấp thông suốt, nhưng tuyệt đối không thể chiếm dụng, đó là lối đi sinh mạng để lại cho xe cứu thương.

Lãnh Tấn đánh vô lăng đỗ xe lên vỉa hè, bảo Hà Vũ Bạch xuống xe đi bộ qua.

Cảnh sát giao thông tạm thời phong tỏa đường, chủ xe không bị sự cố ảnh hưởng đến được chỉ huy phân luồng ra đường chính, dọn chỗ cho nhân viên cấp cứu chăm sóc người bị thương.

Xe tai nạn sơ qua khoảng hai mấy chiếc, chắn ngổn ngang trên đường, càng gần trung tâm sự cố tổn thất càng nghiêm trọng, có cả xe đã va lên lane đối diện.

Từ xa nhìn thấy người mẹ trẻ tuổi ôm con đang khóc lớn đứng bên cạnh xe lo lắng đi qua đi lại, Hà Vũ Bạch ra hiệu Lãnh Tấn tự đi qua trước xem bọn họ.

"Em ở gần đây đợi, phía trước nhất định thấy máu." Dặn dò Hà Vũ Bạch xong, Lãnh Tấn chạy về phía một chiếc xe cấp cứu gần đó, vứt áo khoác lên giá, lại hỏi bác sĩ theo xe xin găng tay.

Thật ra không cần Lãnh Tấn nhiều lời, đứng theo chiều gió, Hà Vũ Bạch đã sớm ngửi được mùi máu tanh tung bay trong không khí.

Cậu đi tới bên cạnh hai mẹ con, chứng minh thân phận bác sĩ, sau đó dẫn bọn họ đến chỗ xe cứu thương kiểm tra thân thể.

May mắn chính là, cổ, ngực bụng, xương sống, tứ chi của đứa trẻ đều không dị thường.

Hà Vũ Bạch kiểm tra xong, nhỏ giọng an ủi người mẹ trẻ tuổi kia: "Khám trước mắt không bị thương, có lẽ là bị dọa sợ.

Chị đặt bé xuống trước đã, em kiểm tra cho cháu."
"Chị không sao, chỉ bị đai an toàn siết." Dắt đứa trẻ không chịu buông tay, người mẹ trẻ tuổi lo lắng đầy mặt, "Dọa chết tôi, xe đằng trước đột nhiên chắn ngang, tôi giẫm phanh xe nhưng lại bị đằng sau tông đuôi xe, vẫn may con ngồi ở ghế an toàn."
"Vâng, trước tiên đừng nói chuyện."
Hà Vũ Bạch mượn ống nghe bệnh, úp lên nghe lúc cô hô hấp có tạp âm không.

Va chạm lực mạnh, đai an toàn có thể sẽ ghì đứt xương sườn, nếu vụn xương nhỏ đâm tổn thương phổi, cũng sẽ trí mạng.

"Bây giờ nhìn thì tất cả bình thường, nhưng va chạm mức độ này, vẫn là làm siêu âm bụng tốt hơn, tránh cho xuất huyết trong bị kéo dài." Hà Vũ Bạch đặt ống nghe bệnh xuống, xé hai tờ note dính màu xanh lá xuống, dán lên áo của cô và đứa nhỏ.

"Làm gì đây?" Người mẹ trẻ tuổi hỏi.

"Phân cấp kiểm tra vết thương, xanh, vàng, đỏ, đen.


Màu xanh nhẹ nhất, chị dẫn bé qua bên kia tìm người mặc quần áo màu cam, sẽ có người sắp xếp các chị đến bệnh viện làm kiểm tra thêm."
"À vâng, cám ơn nhé."
Hà Vũ Bạch gật đầu chào hỏi, sau đó giương mắt nhìn về phía Lãnh Tấn chạy đến.

Cậu hi vọng đừng có ai bị dán nhãn màu đen, vậy đại biểu từ bỏ cấp cứu.

Lúc gặp Diêu Tân Vũ, trên găng tay Lãnh Tấn đã dính đầy máu tươi.

Xe bus sau khi lật nghiêng bởi vì quán tính nghiêng trên mặt đường ma sát ra một khoảng cách, đẩy 4 chiếc xe con ở hai lane xe lên dải phân cách.

Thân xe hủy hoại nghiêm trọng, có 2 tài xế và 5 hành khác bị kẹt trong buồng xe, phải đợi nhân viên phòng cháy chữa cháy cưa thân xe mới có thể di chuyển, hắn đành phải trước tiến hành xử lý khẩn cấp, tránh cho mất máu quá nhiều.

Lãnh Tấn vừa thay găng tay vừa hỏi Diêu Tân Vũ: "Mẹ sư sao lại thế này?"
"Nghe nói là cảnh sát đuổi cướp." Diêu Tân Vũ xoay vai.

Vừa nãy kéo người từ trong xe bus ra, người bên dưới không nâng lên được, người bị thương bỗng rơi xuống suýt nữa kéo hắn trật khớp.

Kéo bị thương là nhất định, nhưng trước mắt hắn không quan tâm mấy thứ này.

Mấy chiếc xe va chạm nhau đầu tiên bị phá hủy khá thảm, máu và xăng tứ tán trên mặt đường.

"Tôi sang bên kia trước, còn mấy tờ note đỏ đấy." Lãnh Tấn nói xong, sải bước đi tới một chiếc xe cứu thương khác.

Lúc này bên cạnh xông đến một người, kéo Diêu Tân Vũ mặc áo blouse dài kêu to: "Bác sĩ! Mau cứu mạng!"
Lực của hắn quá lớn, ngón tay ghi đau cổ tay Diêu Tân Vũ.

"Cảnh sát Vệ?"
Diêu Tân Vũ nhận ra đối phương.

Vệ Kỷ Nghiêu, cảnh sát hồi trước điều tra vụ Trần Thư Quần rơi lầu.

"Người cộng tác của tôi......!người cộng tác của tôi......" Bản thân Vệ Kỷ Nghiêu cũng máu tươi đầy mặt, màu mắt nhạt lúc này bị nhiễm sợ hãi đỏ thẫm, toàn thân vây trong trạng thái kích động cực đoan, "Mau cứu hắn!"
Không kịp hỏi nhiều nữa, Diêu Tân Vũ chạy theo hắn đến chỗ người bị thương.


Người bị thương xiêu vẹo tựa vào mép dải phân cách, giống như lúc thân xe va chạm bị quăng ra, sau đó đập mạnh trên ụ đá dải phân cách.

Cách đối phương còn khoảng 4-5 bước, Diêu Tân Vũ chợt dừng chân.

Không cứu được nữa, nhìn góc độ đầu và vai, xương cổ giống như bị gãy, hơn nữa trên ụ đá đằng sau loang lổ thấm ướt máu tươi và mô não.

Giấy note màu đen dán trên áo, đã bị máu tươi tràn ra từ trong miệng mũi người bị thương thấm ướt.

"Vừa nãy có bác sĩ, qua đây xem một cái liền đi! Mẹ nó sao không cứu người!" Vệ Kỷ Nghiêu quỳ gối bên cạnh người cộng tác, tay run rẩy không dám chạm vào đối phương, đành phải khàn giọng hô to: "Lão Dương! Lão Dương! Chịu đựng! Lập tức đi cậu đi bệnh viện!"
Hắn lại quay đầu lại kéo cánh tay Diêu Tân Vũ, liều lĩnh kéo người xuống: "Anh còn chần chờ gì!"
Cánh tay bị thương của Diêu Tân Vũ bị kéo đau, không nhịn được cau mày.

Hắn dùng một tay khác túm Vệ Kỷ Nghiêu, định kéo người lên: "Không cứu được nữa! Cảnh sát Vệ, để tôi xử lý vết thương cho anh trước đã!"
"Mẹ tiên sư!" Vệ Kỷ Nghiêu bỗng giãy khỏi hắn, nổi điên rống to, "Cậu ấy vẫn còn thở đấy!"
Người bị thương quả thật đến hơi thở cuối cùng, nhưng từ góc độ chuyên nghiệp của Diêu Tân Vũ phán đoán, đây là hô hấp kiểu thở dài.

Cũng có câu chỉ có thở ra không có thở vài, là một trong những biểu hiện lâm sàng của sắp chết.

"Thật sự không có cách nào nữa! Bây giờ bản thân anh cũng cần tiếp nhận cứu trợ!"
Diêu Tân Vũ không giải thích nhiều, khom lưng giữ thân thể Vệ Kỷ Nghiêu kéo về sau.

Hắn lúc nãy đã chú ý đến, tai Vệ Kỷ Nghiêu đã xuất huyết, nói rõ có khả năng bị gãy xương cằm thậm chí bầm não.

"Các người không cứu cảnh sát nhưng cứu tội phạm giết người! Buông tôi ra! Mẹ nó cậu súc —"
Thanh âm Vệ Kỷ Nghiêu im bặt, thân thể bắt đầu co quắp kịch liệt.

Diêu Tân Vũ vội vàng đặt hắn nằm đó, gọi đồng nghiệp cách xe cứu thương không xa mang túi cấp cứu đến để cấp cứu.

Nhịp tim hô hấp của Vệ Kỷ Nghiêu đột nhiên ngừng lại, Diêu Tân Vũ lập tức làm hô hấp nhân tạo cho hắn và hồi phục tim phổi, đến lúc đồng nghiệp ở xe cứu thương bên kia chạy tới.

"Cắm ống!"
Còn chưa dứt lời, công cụ cắm ống đã đưa đến tay.

Sau khi đảm bảo hô hấp của Vệ Kỷ Nghiêu thông suốt, hơi dịch người ra, mở mí mắt đối phương dùng đèn pin soi — Con ngươi bên trái của Vệ Kỷ Nghiêu thu nhỏ lại, con ngươi bên phải phản xạ ánh sáng chậm chạp.


Hắn lại bắt mạch đầu của đối phương, sờ đến xương đỉnh sưng lên rõ ràng.

"Chủ nhiệm Lãnh! Ở đây có sán não!" Hắn hô lớn tiếng với Lãnh Tấn phán đoán của mình.

Lãnh Tấn đang xử lý một người bị thương xương sườn gãy hở, nghe thấy tiếng Diêu Tân Vũ, thấp giọng chửi "Đệch".

"Có máy khoan điện không? Hắn hỏi nhân viên theo xe cấp cứu ở đối diện.

"Trên xe có." Đối phương kinh ngạc há miệng, "Chủ nhiệm Lãnh, anh muốn mở sọ ở đây sao?"
Lãnh Tấn cứng khóe miệng, cảnh này khiến đường cong khuôn mặt hắn càng sắc bén: "Không lập tức phóng ra áp chế trong sọ, quẳng lên xe cứu thương 20 phút xuất huyết kéo dài, kéo được người con mẹ nó cũng đã ngu rồi."
Đối phương bất đắc dĩ nhún vai, lấy găng tay dính máu xuống xoay người đi vào xe cứu thương, lục ra máy khoan điện chuyên dụng cho chữa bệnh kiểu cầm tay giao cho Lãnh Tấn.

Lãnh Tấn cố định ngực cho người bị thương ở đỉnh đầu sau đó thay một cái găng tay, xách máy khoan điện đi tới bên cạnh Diêu Tân Vũ, kêu người bên cạnh cùng hợp lực nâng Vệ Kỷ Nghiêu lên giường lăn.

Nhìn Lãnh Tấn tiêu độc mũi khoan, Diêu Tân Vũ nhắc nhở: "Chủ nhiệm anh kiềm chế chút, đừng để óc phòi ra."
Phẫu thuật từ cổ trở lên Lãnh Tấn bình thường không làm, giờ bỗng dưng mở sọ, Diêu Tân Vũ lau mồ hôi thay hắn.

Lãnh Tấn giơ tay chuyển máy khoan điện tới trước mặt hắn, nghiêng đầu suy nghĩ hỏi: "Không thì cậu làm?"
"Tôi cạo da, bận lắm." Diêu Tân Vũ vội vàng cúi đầu cạo tóc ở phần sưng tấy.

Lãnh Tấn xùy nói: "Lúc ông đây làm cái này, nhãi con cậu tiên sư vẫn quấn tã đấy."
Cậy già lên mặt.

May mà sống chết trước mắt, Diêu Tân Vũ vẫn không nhịn được nghiêng đầu trợn mắt trắng.

Chuẩn bị tất cả xong, Lãnh Tấn khởi động máy khoan điện, vuông góc dùi vào sọ não trụi lủi kia.

Trong nháy mắt cảm thấy mũi khoan đã đủ, hắn lập tức dừng tay tắt chốt mở rút mũi khoan ra, tiếp đó một luồng máu loãng từ chỗ khoan "xì" phun ra.

Đợi một lát sau kiểm tra tình hình Vệ Kỷ Nghiêu, Lãnh Tấn thở phào: "Giờ đưa đến Tổng hợp Đại Chính, Diêu Tân Vũ, gọi điện thoại cho chủ nhiệm La, để phẫu thuật thần kinh chuẩn bị nhận người."
"Biết rồi." Diêu Tân Vũ nói, nghiêng đầu nhìn về phía dải phân cách.

Mấy người mặc cảnh phục, đang ngả mũ kính chào chiến hữu hi sinh.

Sắc trời dần tối, trăng sao hơi ló ra trốn sau mây mỏng u ám, giống như không đành lòng sinh ly tử biệt ở nhân gian.

Chờ sau khi vận chuyển người bị thương nặng xong, Lãnh Tấn tìm được Hà Vũ Bạch trên một chiếc xe cứu thương trống.

Nhóc con nằm trên ghế dài, sắc mặt tái nhợt, thoạt nhìn lại sợ máu.


Hà Vũ Bạch vừa thấy ánh mắt Lãnh Tấn liền biết hắn đang nghĩ gì, suy yếu phản bác: "Vừa nãy có người bị thương đột nhiên nôn ra máu, tôi xử lý xong mới nằm xuống......!không làm mất mặt anh......"
Lãnh Tấn đương nhiên sẽ không trách cậu.

Vừa nãy nghe lãnh đạo chỉ huy cứu viện nói, có một bác sĩ nhỏ trẻ tuổi khám được 3 người bị thương nhẹ kiểm tra sơ bộ, trên thực tế là người bị thương nặng phải dán note đỏ.

Tai nạn xe cộ chính là như vậy, có lẽ bên ngoài nhìn không sao cả, nhưng tai hoạ ngầm trí mạng đã sớm mai phục trong nháy mắt va chạm.

"Làm không tệ." Ngồi lên ghế dài đối diện, Lãnh Tấn khom người dùng mu bàn tay thử trán Hà Vũ Bạch — Sờ được một lớp mồ hôi lạnh — Không nhịn được cau mày, "Tụt huyết áp?"
"Không phải......" Hà Vũ Bạch lại nhắm mắt lại, giơ tay lên nắm bàn tay ấm áp của Lãnh Tấn, "Để tôi nằm 5 phút là được......"
Lãnh Tấn gập ngón tay nắm lấy tay cậu: "Nên vận chuyển đều đã chuyển đi, em nằm yên."
"Mấy giờ rồi?" Hà Vũ Bạch hỏi.

"Gần 9h."
"Thảo nào......!tôi đói quá......"
"Em chính là tụt huyết áp." Lãnh Tấn thò người gõ gõ tấm vách giữa buồng xe và ghế lái, "Hey, người anh em, có socola không?"
Cửa sổ nhỏ ở vách ngăn kéo ra, đưa tới một miếng chocolate wafer.

Lãnh Tấn nói cám ơn, xé vỏ, đút bánh quy đến miệng Hà Vũ Bạch.

Ngậm một đầu bánh quy hình chữ nhật, Hà Vũ Bạch mở mắt ra nhìn về phía Lãnh Tấn, dùng ánh mắt hỏi hắn "Anh không ăn sao?"
Lãnh Tấn nhìn về phía bên ghế lái, xác nhận tài xế không chú ý kính chiếu hậu, cúi đầu khom người ngậm đầu kia bánh quy, "rắc" cắn đứt.

Hắn cũng mặc kệ Hà Vũ Bạch có xấu hổ không, phồng quai hàm nhai miễn bàn thích thú cỡ nào.

Trên thực tế tóc xoăn của Hà Vũ Bạch sắp nổ thẳng, khuôn mặt tái nhợt trong nháy mắt đỏ lên.

Cậu thẹn quá hóa giận, cũng không biết khí lực ở đâu ra, vung nắm đấm dùng sức đập vào vai Lãnh Tấn.

Trong miệng ngậm wafer không thể chửi người, nhưng tức giận ở đáy mắt cậu gần như đã tan —
Cần mặt mũi được không? Đây là ở trên xe cứu thương! Cửa sau vẫn mở đó anh chỉ nhìn đằng trước có tác dụng gì?
Lãnh Tấn xoa bả vai cười trộm, lại cúi đầu gặm nửa miếng còn dư lại, nhìn từ xa giống như hai người đang hôn nhau.

Cách đó không xa Diêu Tân Vũ đi về phía xe cứu thương bắt gặp tình thú nhỏ của hai người, lập tức thu chân xoay người, rẽ ngoặt.

Wow, kích thích quá.

Hắn theo bản năng đè ngực.

Chủ nhiệm anh được lắm, trâu già gặm cỏ non ha! Hey, đúng rồi, cùng khu bệnh không phải không được phép yêu đương sao?.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương