Diệu Thủ Đan Tâm
-
Chương 14
Thứ 2 tiếp tục giới hạn đường, Lãnh Tấn từ tàu điện ngầm đi ra, nhìn thấy Hà Vũ Bạch ngồi bên vườn hoa nhỏ ở cổng bệnh viện, dùng xúc xích đút cho một con chó hoang.
“Mày lại giả bộ đáng thương.”
Lãnh Tấn đứng ngược sáng, thân hình cao lớn ném bóng dáng vào trên người một người một chó trước mặt. Hà Vũ Bạch quay đầu lại, phản ứng một chút mới biết được Lãnh Tấn đang nói chuyện với con chó.
“Con chó hoang này liệt chi dưới, thật đáng thương.” Hà Vũ Bạch chỉ chỉ chân sau con chó. Hai cái chân sau kia mềm oặt mà kéo lê phía sau, đuôi cũng kéo, cún hoang lông vàng trắng chỉ có thể dựa vào hai chân trước chống đỡ nửa người trên.
Lãnh Tấn lắc lắc đầu, khom lưng từ trong tay Hà Vũ Bạch cầm miếng xúc xích đi, “Vèo” cái ném tới đầu bên kia vườn hoa.
“Ê anh!” Hà Vũ Bạch tức, xoạt cái đứng lên, “Sao anh không có lòng yêu thương gì vậy!”
Lãnh Tấn giơ tay lên chỉ chỉ phía trước: “Nè, tự cậu nhìn.”
Hà Vũ Bạch quay đầu, vẻ mặt bỗng cứng lại trên mặt — Con chó hoang lúc nãy còn đáng thương kéo lê chân, lúc này đang dùng cả 4 chân, chạy như bay về phía vị trí miếng xúc xích bị ném đi.
Mắt thấy dáng vẻ Hà Vũ Bạch bị lừa đến ngổn ngang trong gió, Lãnh Tấn sắp cười đau sốc hông, “Cháu trai này thường xuyên ở đây lừa ăn lừa uống, toàn bộ tổng hợp Đại Chính đều đã trúng chiêu nó. Nó cũng không phải chó hoang, tên là Thìa, là ông chủ quán ăn nhanh 24h đối diện nuôi, cậu sau này thường trực ca đêm là có thể nhìn thấy nó.”
“Nhưng mà nó...... nó lúc nãy thật sự kéo lê chân bò...... tôi còn bắt mạch cho nó, lực dãn cơ là 0.” Hà Vũ Bạch không cách nào thản nhiên chấp nhận sự thật mình bị 1 con chó lừa.
“Có câu nói, cuộc đời như một vở kịch, toàn dựa vào kỹ thuật diễn. Bác sĩ Hà, cẩn thận chút, người hiền lành bị người bắt nạt.” Lãnh Tấn vỗ nhè nhẹ sau lưng Hà Vũ Bạch, “Đi thôi, nên kiểm tra phòng rồi.”
Từ xa nhìn Thìa ngậm nửa đoạn xúc xích còn thừa đi lấy lòng con mèo ông chủ sạp trái cây nuôi, cái đuôi còn lắc lư vui vẻ không thôi, Hà Vũ Bạch thật lòng cảm giác mình là thằng ngốc.
Kiểm tra phòng chạm mặt Hà Vũ Bạch, thấy vẻ mặt hơi u ám, Diêu Tân Vũ hỏi: “Sao thế bác sĩ Hà, lại chịu cơn tức của chủ nhiệm Lãnh?”
Hà Vũ Bạch vừa đi vừa kể chuyện buổi sáng bị con chó lừa với hắn. Phản ứng của Diêu Tân Vũ tương tự Lãnh Tấn, cười ra nước mắt.
“Con Thìa đã thành tinh rồi, chuyên lừa người mới. Tôi hồi vừa đến tổng hợp Đại Chính, đút xúc xích cho nó 1 tuần liền, nếu không phải y tá trưởng An bắt gặp, vẫn đút tiếp đó.”
“Nó từ đoàn xiếc thú đi ra à?” Thấy có người bị lừa còn lâu hơn mình, tâm trạng Hà Vũ Bạch hơi tốt chút.
Diêu Tân Vũ lắc lắc đầu: “Không phải, nghe ông chủ quán ăn nhanh nói, Thìa bị người từ nông thôn trùm mang đến bán thịt chó, ổng đi chợ nhập hàng gặp phải, nhìn không đành lòng, mua lại.”
“Đại nạn không chết, ắt có hậu phúc.” An Hưng đi ngang qua bên cạnh bọn họ, tiếp một câu, “Thìa ở quán ăn nhanh bình thường ăn còn ngon hơn tôi, thật không biết tại sao suốt ngày lừa xúc xích.”
Hà Vũ Bạch nhỏ giọng lầu bầu: “Tôi nhìn thầy, nó ngậm xúc xích đi cho con mèo của ông chủ sạp trái cây ăn.”
“Đầu năm nay, tình yêu vượt qua giống loài.” An Hưng cảm khái nói, sau đó giương mặt nhìn về phía Diêu Tân Vũ, “Học con Thìa đi, chó cũng biết tán gái tặng quà, cậu xem cậu, vắt cổ chày ra nước. Sinh nhật bác sĩ Từ cũng không thấy cậu ra chút máu, còn nói cần người ta.”
Diêu Tân Vũ vẻ mặt kinh ngạc: “Tôi nói thích cô ấy hồi nào, bác sĩ Từ đã có bạn trai, An Hưng, cậu đừng ngậm máu phun người nhá!”
“Vậy sao? Cậu không phải thường xuyên lúc cùng ca giải phẫu với bác sĩ Từ, chọc người ta ngặt nghẽo?” An Hưng khơi lông mày.
“......” Diêu Tân Vũ híp mắt, “Tôi cũng không phải thường xuyên chọc anh ngặt nghẽo sao? Sao thế, tôi chọc người khác cậu ghen phải — úi da!”
Bị An Hưng dùng cao su lưu hoá dùng lúc rút máu quất vào cánh tay, Diêu Tân Vũ nhăn mặt dùng sức xoa. Hà Vũ Bạch ở bên cạnh nhìn, hâm mộ nói: “Các anh tình cảm thật tốt.”
“Cậu bảo đây là tình cảm tốt?” Diêu Tân Vũ vén tay áo lên, cho Hà Vũ Bạch nhìn cánh tay bị quất đỏ của mình.
An Hưng lườm vết đỏ nhạt trên cánh tay hắn một cái, đẩy xe thuốc đi vào phòng bệnh.
Diêu Tân Vũ tuốt tay áo xuống, hơi khó chịu lẩm bẩm: “Bác sĩ Hà, cậu nhất định đừng chọc vào cậu ta, nội tâm cậu ta nhỏ cực luôn.”
Chỉ nhỏ mọn với anh thôi, Hà Vũ Bạch nghĩ thầm. Kỳ quái, Lãnh Tấn nói Diêu Tân Vũ EQ cao, sao ngay cả chuyện rõ rành rành như vậy cũng không nhìn ra?
Buổi sáng hội nghị thường kỳ, Quý Hiền Lễ nói chuyện nhất quán đơn giản rành mạch, tránh cho để lỡ công việc của các chủ nhiệm khu bệnh. 20 phút kết thúc, ai về vị trí nấy. Lãnh Tấn vừa ra khỏi thang máy đi đến tòa khám bệnh, điện thoại của khám gấp đã gọi đến.
Vào phòng quan sát thấy có cảnh sát ở đây, Lãnh Tấn ý thức được đây 80% là có người bởi vì tranh chấp động tay. Thuật lại của bác sĩ khám gấp cũng quả thật giống hắn phỏng đoán: Anh zai đưa đồ ăn đến quán nhận hàng, kết quả đơn hàng bị trễ, nổi tranh chấp với chủ quán. Chủ quán ra tay trước, hắn trả đòn, đẩy ngã chủ quán. Nhân viên cửa hàng báo cảnh sát, cảnh sát đồn công an sau khi có mặt hỏi rõ tình huống, thấy chủ quán cũng không bị thương gì cả đề nghị bọn họ giải quyết riêng. Chủ quán không chịu, bảo cảnh sát đi cùng đến bệnh viện kiểm tra vết thương.
Vào phòng quan sát, chủ quán nằm trên giường lăn “Ui da”, hỏi hắn đau ở đâu, hắn nói chỗ nào cũng đau, nhất định muốn làm tất cả kiểm tra một lần. Anh zai đưa đồ ăn không có nhiều tiền như vậy, cảnh sát không thông suốt được chủ quán, chủ nhiệm khám gấp lại đang phẫu thuật, bác sĩ nhận chẩn đành phải gọi điện thoại cho Lãnh Tấn gọi hắn đến xử lý.
“Chủ nhiệm Lãnh, tôi thấy tên kia là muốn moi tiền.” Bác sĩ khám gấp nhỏ giọng nói với hắn, “Chỉ có một mảng trầy da trên đùi.
Lãnh Tấn kéo khóe miệng, xắn tay áo lên 5 ngón tay chụm lại, trực tiếp dùng sức đè mạnh xuống bụng chủ quán, đồng thời hỏi: “Đau không?”
Chủ quán đau không nói được ra lời.
“Tôi thấy hắn bị thương rất nặng.” Hắn chẹp miệng, tỏ vẻ thâm trầm, “Hình như có xuất huyết bên trong, cũng đừng chụp X-quang nữa, trực tiếp mở bụng kiểm tra đi.”
Chủ quán vừa nghe, trở mình từ trên giường lăn bò dậy, lắp ba lắp bắp nói: “Tôi cảm thấy...... không...... không đau như lúc nãy nữa......”
“Thật sự không đau?” Cảnh sát lớn tiếng hỏi.
“Chỉ...... chỉ...... giờ còn...... hơi đau......” Chủ quán dùng tay từ ngực đến rỗn khoa tay múa chân lung tung một lát. Hắn thật ra đau da, vừa nãy bị Lãnh Tấn dùng sức đâm.
“Làm siêu âm đi, à, chỉ hơn 300 cũng không đắt.” Lãnh Tấn rũ tay nói với anh zai đưa đồ ăn đứng bên cạnh: “Sau này hắn lại bị bệnh, cũng không liên quan đến cậu, ít tốn tiền vào thứ không thiết thực.”
Anh zai đưa đồ ăn cảm kích gật gật đầu, vừa muốn há mồm nói chuyện, đột nhiên mắt tối sầm sắc mặt trắng bệch, thân thể lắc lư muốn ngã. Lãnh Tấn nhanh tay lẹ mắt đỡ được hắn, bác sĩ khám gấp bên cạnh vội vàng ra tay, khiêng anh zai ship hàng đến trên giường lăn chủ quán vừa nằm.
Nhận được giám sát, Lãnh Tấn nhìn, anh zai đưa đồ ăn tụt huyết áp lợi hại, nhịp tim nhanh kinh người. Hắn nhanh chóng kiểm tra người, không có bất kỳ ngoại thương rõ ràng nào, bèn nghi ngờ xuất huyết trong, vội vàng gọi hộ sĩ khám gấp đẩy máy siêu âm.
Hà Vũ Bạch đến khám gấp nhận bệnh án, thấy người đã chạy về phía phòng quan sát, cũng đi vào theo. Lãnh Tấn đang hỏi thăm tình huống với cảnh sát, thấy nhận đi vào, bảo cậu đi siêu âm cho bệnh nhân. Thời gian chờ máy siêu âm đến, Hà Vũ Bạch mở mí mắt người bệnh, phát hiện mạch máu trên kết mạc mắt tím bầm. Cậu lập tức cởi cổ áo người bệnh, thấy tĩnh mạch cổ lồi ra không bình thường.
“Chủ nhiệm Lãnh, người bệnh có vẻ phát sinh tràn dịch màng tim cấp tính!” Hà Vũ Bạch kéo Lãnh Tấn đến bên giường.
Lãnh Tấn cúi đầu vừa nhìn, bỗng híp mắt lại. Cùng lúc đó, máy giám sát bên cạnh kêu lên.
ĐM, rung tâm thất!
Hắn lập tức ghì lồng ngực người bệnh, vừa ấn vừa hỏi chủ quán kia: “Ông đánh cậu ta hả!?”
“Tôi không...... không đánh......”
Chủ quán sợ đến run rẩy cả người — xong rồi xong rồi, sắp xảy ra mạng người rồi!
“Cái rắm! Không đánh có thể như vậy!” Lãnh Tấn nóng nảy, kéo bác sĩ khám gấp qua để đối phương tiếp tục thực hiện hồi phục tim phổi, xông tới xách cổ áo chủ quán đẩy lên tường — Hắn cao, gần như nhấc chân đối phương khỏi mặt đất — gào lên: “Giờ cmn cứu mạng đó! Đừng nói linh tinh với ông!”
Cảnh sát thấy bác sĩ động thủ, vội vàng kéo lại. Chờ sau khi Lãnh Tấn bị cảnh sát và trợ lý cảnh sát kéo ra, chủ quán ngồi liệt trên mặt đất, nước mắt nước mũi toàn bộ rơi xuống: “Tôi không làm gì cậu ấy mà, chỉ cầm chảo...... nhẹ nhàng...... vỗ nhẹ sau lưng cậu ấy......”
Ánh mắt Lãnh Tấn bỗng sắc bén, nói với cảnh sát: “Trông kỹ hắn! Người chết thì hắn chính là hung thủ!”
“Chủ nhiệm Lãnh! Nhịp tim đè không được!” Lúc này mới thời gian mười mấy giây, bác sĩ khám gấp đã chảy mồ hôi đầy đầu.
“Cắm ống! Chuẩn bị mở ngực!”
Nhận lấy găng tay hộ sĩ đưa tới đeo lên, Lãnh Tấn mở túi sát trùng. Hộ sĩ tiêu độc xong, hắn đang định hạ dao đột nhiên phát hiện Hà Vũ Bạch vẫn đứng trời trồng bên cạnh, lập tức gầm nhẹ một tiếng “Cậu ra ngoài!”.
Hà Vũ Bạch lúc này mới kịp phản ứng sẽ thấy máu, vội vàng rút khỏi phòng quan sát. Vừa thấy Lãnh Tấn xuống tay, tim cậu cũng nhấc tới cổ họng, có chút khẩn trương quá độ.
Lãnh Tấn để hộ sĩ khám gấp gọi cả Quý Hiền Lễ xuống, hai người ở trong phòng quan sát khẩn cấp làm giải phẫu vá tim. Người bệnh trẻ tuổi, lượng máu màng tim cũng không lớn. Mạng nhất định có thể giữ được, cũng không biết dự đoán bệnh tình có ổn không. Nhịp tim sau khi dừng gần 3 phút mới đập lại, tổn thương đối với thần kinh não chưa biết, phải đợi người tỉnh mới nắm bắt được.
Chủ quán bị cảnh sát mang đi, Hà Vũ Bạch cầm lấy báo cáo giám định vết thương cảnh sát đưa tới đến phòng làm việc xin chữ ký Lãnh Tấn.
“Nói vài câu chuyện, suýt nữa xảy ra mạng người.” Ký xong, Lãnh Tấn trả lại văn kiện cho Hà Vũ Bạch, ngẩng cằm với cậu, “Không sao chứ, vừa nãy thấy mặt mũi cậu trắng bệch.”
Hà Vũ Bạch nói thản nhiên: “Tôi thấy anh ra tay với tên kia, hơi khẩn trương.”
“Yên tâm, tôi có chừng mực, sẽ không đánh hắn bị thương.” Lãnh Tấn không sao cả khoát khoát tay.
“Anh nếu bị thương thì sao?” Hà Vũ Bạch cau cau mày.
Lãnh Tấn khom người về phía trước, hai khuỷu tay chống trên bàn làm việc, cười như không cười nhìn Hà Vũ Bạch: “Tôi đánh nhau chưa từng thua.”
“Anh còn từng đánh nhau?”
“À, hồi cấp 2, có trùm trường. Tôi chuyển trường đến, không biết hắn từ đâu nghe nói ba tôi có tiền, trên đường tôi về nhà đánh tôi.” Lãnh Tấn bày ra vẻ mặt “Nhớ lại năm đó”, “Hắn hỏi xin tiền tôi, không cho thì đánh tôi, kết quả bị tôi đánh rụng răng đầy đất. Sau đó hắn gọi người cùng đánh tôi, tất cả đều bị đánh đến quỷ kêu.”
Hà Vũ Bạch hé miệng cười cười: “Bình thường người nói như vậy, mới là cái người bị đánh rụng răng đầy đất.”
“Tôi không khoe khoang đâu, không tin cậu hỏi bọn Diêu Tân Vũ, trước đây có người nhà gây sự, vẫn là tôi chế ngự.” Lãnh Tấn vừa nói, cười thở dài, “Tôi từ nhỏ lớn lên ở cô nhi viện, không học ít thủ đoạn bảo vệ mình, cơm cũng ăn không đủ no.”
Hà Vũ Bạch hơi ngẩn ra: “Anh là con nuôi?”
Lãnh Tấn gật gật đầu: “Không phải đã nói với cậu sao, tim mẹ tôi không tốt. Bà ấy không sinh con được, đối xử với tôi như mình sinh ra, tôi cũng coi bà như mẹ ruột.”
Thảo nào, Hà Vũ Bạch giờ rốt cuộc hiểu, tại sao vẻ ngoài Lãnh Tấn và Lãnh Tần không có chút tương tự. Cậu cũng hiểu vì sao Lãnh Tấn không muốn để con biết, mình và nó không có chút liên hệ máu mủ. Chắc hẳn Lãnh Tấn đối với sự thật mình không phải con ruột của cha mẹ, ít nhiều vẫn có chút để ý.
“Ê, nghĩ gì thế?” Thấy Hà Vũ Bạch ngớ ra, Lãnh Tấn duỗi tay khua trước mặt cậu.
“Ặc...... không.” Hà Vũ Bạch hoàn hồn, “Không nghĩ đến anh còn có thân thế như vậy.”
“Không cần đáng thương tôi, lại nói, cũng không phải bí mật gì.” Lãnh Tấn cười khẽ, “An Hưng lớn lên ở viện phúc lợi, hai chúng tôi quen biết trên một website tìm cha mẹ ruột. Sau đó tôi nghe nói hắn học hộ lý, gọi hắn đến Đại Chính phỏng vấn. Hắn thật sự không tệ, giờ mới mấy năm, đã làm đến y tá trưởng.”
“Viện phúc lợi và cô nhi viện...... không giống nhau?” Hà Vũ Bạch tò mò hỏi.
Lãnh Tấn lắc lắc đầu: “Không giống lắm, viện phúc lợi là chính phủ tổ chức, điều kiện tốt. Cô nhi viện phần lớn dân mở ra, điều kiện khá kém. Thật ra muốn tôi nói chỗ đó chính là bán trẻ con hợp pháp, người tàn tật bọn họ gần như không nhận. Ba tôi lúc nhận nuôi tôi, ‘quyên’ cho cô nhi viện một số tiền lớn.”
“Ít nhất gặp được gia đình tốt.”
“Không sai, cho nên tôi không thể có lỗi với ba tôi đã cung cấp cho tôi học trường y nhiều năm như vậy, làm bác sĩ tốt.”
Hà Vũ Bạch hết sức khẳng định nói: “Anh là bác sĩ tốt.”
Nghe nói như thế, Lãnh Tấn nghiêng đầu cười cười, phát tay về phía ngoài cửa.
“Mau đi làm việc, bác sĩ Hà, thời gian thử việc của cậu còn lại 20 ngày, đừng tưởng nịnh tôi tôi sẽ bỏ qua.”
“Mày lại giả bộ đáng thương.”
Lãnh Tấn đứng ngược sáng, thân hình cao lớn ném bóng dáng vào trên người một người một chó trước mặt. Hà Vũ Bạch quay đầu lại, phản ứng một chút mới biết được Lãnh Tấn đang nói chuyện với con chó.
“Con chó hoang này liệt chi dưới, thật đáng thương.” Hà Vũ Bạch chỉ chỉ chân sau con chó. Hai cái chân sau kia mềm oặt mà kéo lê phía sau, đuôi cũng kéo, cún hoang lông vàng trắng chỉ có thể dựa vào hai chân trước chống đỡ nửa người trên.
Lãnh Tấn lắc lắc đầu, khom lưng từ trong tay Hà Vũ Bạch cầm miếng xúc xích đi, “Vèo” cái ném tới đầu bên kia vườn hoa.
“Ê anh!” Hà Vũ Bạch tức, xoạt cái đứng lên, “Sao anh không có lòng yêu thương gì vậy!”
Lãnh Tấn giơ tay lên chỉ chỉ phía trước: “Nè, tự cậu nhìn.”
Hà Vũ Bạch quay đầu, vẻ mặt bỗng cứng lại trên mặt — Con chó hoang lúc nãy còn đáng thương kéo lê chân, lúc này đang dùng cả 4 chân, chạy như bay về phía vị trí miếng xúc xích bị ném đi.
Mắt thấy dáng vẻ Hà Vũ Bạch bị lừa đến ngổn ngang trong gió, Lãnh Tấn sắp cười đau sốc hông, “Cháu trai này thường xuyên ở đây lừa ăn lừa uống, toàn bộ tổng hợp Đại Chính đều đã trúng chiêu nó. Nó cũng không phải chó hoang, tên là Thìa, là ông chủ quán ăn nhanh 24h đối diện nuôi, cậu sau này thường trực ca đêm là có thể nhìn thấy nó.”
“Nhưng mà nó...... nó lúc nãy thật sự kéo lê chân bò...... tôi còn bắt mạch cho nó, lực dãn cơ là 0.” Hà Vũ Bạch không cách nào thản nhiên chấp nhận sự thật mình bị 1 con chó lừa.
“Có câu nói, cuộc đời như một vở kịch, toàn dựa vào kỹ thuật diễn. Bác sĩ Hà, cẩn thận chút, người hiền lành bị người bắt nạt.” Lãnh Tấn vỗ nhè nhẹ sau lưng Hà Vũ Bạch, “Đi thôi, nên kiểm tra phòng rồi.”
Từ xa nhìn Thìa ngậm nửa đoạn xúc xích còn thừa đi lấy lòng con mèo ông chủ sạp trái cây nuôi, cái đuôi còn lắc lư vui vẻ không thôi, Hà Vũ Bạch thật lòng cảm giác mình là thằng ngốc.
Kiểm tra phòng chạm mặt Hà Vũ Bạch, thấy vẻ mặt hơi u ám, Diêu Tân Vũ hỏi: “Sao thế bác sĩ Hà, lại chịu cơn tức của chủ nhiệm Lãnh?”
Hà Vũ Bạch vừa đi vừa kể chuyện buổi sáng bị con chó lừa với hắn. Phản ứng của Diêu Tân Vũ tương tự Lãnh Tấn, cười ra nước mắt.
“Con Thìa đã thành tinh rồi, chuyên lừa người mới. Tôi hồi vừa đến tổng hợp Đại Chính, đút xúc xích cho nó 1 tuần liền, nếu không phải y tá trưởng An bắt gặp, vẫn đút tiếp đó.”
“Nó từ đoàn xiếc thú đi ra à?” Thấy có người bị lừa còn lâu hơn mình, tâm trạng Hà Vũ Bạch hơi tốt chút.
Diêu Tân Vũ lắc lắc đầu: “Không phải, nghe ông chủ quán ăn nhanh nói, Thìa bị người từ nông thôn trùm mang đến bán thịt chó, ổng đi chợ nhập hàng gặp phải, nhìn không đành lòng, mua lại.”
“Đại nạn không chết, ắt có hậu phúc.” An Hưng đi ngang qua bên cạnh bọn họ, tiếp một câu, “Thìa ở quán ăn nhanh bình thường ăn còn ngon hơn tôi, thật không biết tại sao suốt ngày lừa xúc xích.”
Hà Vũ Bạch nhỏ giọng lầu bầu: “Tôi nhìn thầy, nó ngậm xúc xích đi cho con mèo của ông chủ sạp trái cây ăn.”
“Đầu năm nay, tình yêu vượt qua giống loài.” An Hưng cảm khái nói, sau đó giương mặt nhìn về phía Diêu Tân Vũ, “Học con Thìa đi, chó cũng biết tán gái tặng quà, cậu xem cậu, vắt cổ chày ra nước. Sinh nhật bác sĩ Từ cũng không thấy cậu ra chút máu, còn nói cần người ta.”
Diêu Tân Vũ vẻ mặt kinh ngạc: “Tôi nói thích cô ấy hồi nào, bác sĩ Từ đã có bạn trai, An Hưng, cậu đừng ngậm máu phun người nhá!”
“Vậy sao? Cậu không phải thường xuyên lúc cùng ca giải phẫu với bác sĩ Từ, chọc người ta ngặt nghẽo?” An Hưng khơi lông mày.
“......” Diêu Tân Vũ híp mắt, “Tôi cũng không phải thường xuyên chọc anh ngặt nghẽo sao? Sao thế, tôi chọc người khác cậu ghen phải — úi da!”
Bị An Hưng dùng cao su lưu hoá dùng lúc rút máu quất vào cánh tay, Diêu Tân Vũ nhăn mặt dùng sức xoa. Hà Vũ Bạch ở bên cạnh nhìn, hâm mộ nói: “Các anh tình cảm thật tốt.”
“Cậu bảo đây là tình cảm tốt?” Diêu Tân Vũ vén tay áo lên, cho Hà Vũ Bạch nhìn cánh tay bị quất đỏ của mình.
An Hưng lườm vết đỏ nhạt trên cánh tay hắn một cái, đẩy xe thuốc đi vào phòng bệnh.
Diêu Tân Vũ tuốt tay áo xuống, hơi khó chịu lẩm bẩm: “Bác sĩ Hà, cậu nhất định đừng chọc vào cậu ta, nội tâm cậu ta nhỏ cực luôn.”
Chỉ nhỏ mọn với anh thôi, Hà Vũ Bạch nghĩ thầm. Kỳ quái, Lãnh Tấn nói Diêu Tân Vũ EQ cao, sao ngay cả chuyện rõ rành rành như vậy cũng không nhìn ra?
Buổi sáng hội nghị thường kỳ, Quý Hiền Lễ nói chuyện nhất quán đơn giản rành mạch, tránh cho để lỡ công việc của các chủ nhiệm khu bệnh. 20 phút kết thúc, ai về vị trí nấy. Lãnh Tấn vừa ra khỏi thang máy đi đến tòa khám bệnh, điện thoại của khám gấp đã gọi đến.
Vào phòng quan sát thấy có cảnh sát ở đây, Lãnh Tấn ý thức được đây 80% là có người bởi vì tranh chấp động tay. Thuật lại của bác sĩ khám gấp cũng quả thật giống hắn phỏng đoán: Anh zai đưa đồ ăn đến quán nhận hàng, kết quả đơn hàng bị trễ, nổi tranh chấp với chủ quán. Chủ quán ra tay trước, hắn trả đòn, đẩy ngã chủ quán. Nhân viên cửa hàng báo cảnh sát, cảnh sát đồn công an sau khi có mặt hỏi rõ tình huống, thấy chủ quán cũng không bị thương gì cả đề nghị bọn họ giải quyết riêng. Chủ quán không chịu, bảo cảnh sát đi cùng đến bệnh viện kiểm tra vết thương.
Vào phòng quan sát, chủ quán nằm trên giường lăn “Ui da”, hỏi hắn đau ở đâu, hắn nói chỗ nào cũng đau, nhất định muốn làm tất cả kiểm tra một lần. Anh zai đưa đồ ăn không có nhiều tiền như vậy, cảnh sát không thông suốt được chủ quán, chủ nhiệm khám gấp lại đang phẫu thuật, bác sĩ nhận chẩn đành phải gọi điện thoại cho Lãnh Tấn gọi hắn đến xử lý.
“Chủ nhiệm Lãnh, tôi thấy tên kia là muốn moi tiền.” Bác sĩ khám gấp nhỏ giọng nói với hắn, “Chỉ có một mảng trầy da trên đùi.
Lãnh Tấn kéo khóe miệng, xắn tay áo lên 5 ngón tay chụm lại, trực tiếp dùng sức đè mạnh xuống bụng chủ quán, đồng thời hỏi: “Đau không?”
Chủ quán đau không nói được ra lời.
“Tôi thấy hắn bị thương rất nặng.” Hắn chẹp miệng, tỏ vẻ thâm trầm, “Hình như có xuất huyết bên trong, cũng đừng chụp X-quang nữa, trực tiếp mở bụng kiểm tra đi.”
Chủ quán vừa nghe, trở mình từ trên giường lăn bò dậy, lắp ba lắp bắp nói: “Tôi cảm thấy...... không...... không đau như lúc nãy nữa......”
“Thật sự không đau?” Cảnh sát lớn tiếng hỏi.
“Chỉ...... chỉ...... giờ còn...... hơi đau......” Chủ quán dùng tay từ ngực đến rỗn khoa tay múa chân lung tung một lát. Hắn thật ra đau da, vừa nãy bị Lãnh Tấn dùng sức đâm.
“Làm siêu âm đi, à, chỉ hơn 300 cũng không đắt.” Lãnh Tấn rũ tay nói với anh zai đưa đồ ăn đứng bên cạnh: “Sau này hắn lại bị bệnh, cũng không liên quan đến cậu, ít tốn tiền vào thứ không thiết thực.”
Anh zai đưa đồ ăn cảm kích gật gật đầu, vừa muốn há mồm nói chuyện, đột nhiên mắt tối sầm sắc mặt trắng bệch, thân thể lắc lư muốn ngã. Lãnh Tấn nhanh tay lẹ mắt đỡ được hắn, bác sĩ khám gấp bên cạnh vội vàng ra tay, khiêng anh zai ship hàng đến trên giường lăn chủ quán vừa nằm.
Nhận được giám sát, Lãnh Tấn nhìn, anh zai đưa đồ ăn tụt huyết áp lợi hại, nhịp tim nhanh kinh người. Hắn nhanh chóng kiểm tra người, không có bất kỳ ngoại thương rõ ràng nào, bèn nghi ngờ xuất huyết trong, vội vàng gọi hộ sĩ khám gấp đẩy máy siêu âm.
Hà Vũ Bạch đến khám gấp nhận bệnh án, thấy người đã chạy về phía phòng quan sát, cũng đi vào theo. Lãnh Tấn đang hỏi thăm tình huống với cảnh sát, thấy nhận đi vào, bảo cậu đi siêu âm cho bệnh nhân. Thời gian chờ máy siêu âm đến, Hà Vũ Bạch mở mí mắt người bệnh, phát hiện mạch máu trên kết mạc mắt tím bầm. Cậu lập tức cởi cổ áo người bệnh, thấy tĩnh mạch cổ lồi ra không bình thường.
“Chủ nhiệm Lãnh, người bệnh có vẻ phát sinh tràn dịch màng tim cấp tính!” Hà Vũ Bạch kéo Lãnh Tấn đến bên giường.
Lãnh Tấn cúi đầu vừa nhìn, bỗng híp mắt lại. Cùng lúc đó, máy giám sát bên cạnh kêu lên.
ĐM, rung tâm thất!
Hắn lập tức ghì lồng ngực người bệnh, vừa ấn vừa hỏi chủ quán kia: “Ông đánh cậu ta hả!?”
“Tôi không...... không đánh......”
Chủ quán sợ đến run rẩy cả người — xong rồi xong rồi, sắp xảy ra mạng người rồi!
“Cái rắm! Không đánh có thể như vậy!” Lãnh Tấn nóng nảy, kéo bác sĩ khám gấp qua để đối phương tiếp tục thực hiện hồi phục tim phổi, xông tới xách cổ áo chủ quán đẩy lên tường — Hắn cao, gần như nhấc chân đối phương khỏi mặt đất — gào lên: “Giờ cmn cứu mạng đó! Đừng nói linh tinh với ông!”
Cảnh sát thấy bác sĩ động thủ, vội vàng kéo lại. Chờ sau khi Lãnh Tấn bị cảnh sát và trợ lý cảnh sát kéo ra, chủ quán ngồi liệt trên mặt đất, nước mắt nước mũi toàn bộ rơi xuống: “Tôi không làm gì cậu ấy mà, chỉ cầm chảo...... nhẹ nhàng...... vỗ nhẹ sau lưng cậu ấy......”
Ánh mắt Lãnh Tấn bỗng sắc bén, nói với cảnh sát: “Trông kỹ hắn! Người chết thì hắn chính là hung thủ!”
“Chủ nhiệm Lãnh! Nhịp tim đè không được!” Lúc này mới thời gian mười mấy giây, bác sĩ khám gấp đã chảy mồ hôi đầy đầu.
“Cắm ống! Chuẩn bị mở ngực!”
Nhận lấy găng tay hộ sĩ đưa tới đeo lên, Lãnh Tấn mở túi sát trùng. Hộ sĩ tiêu độc xong, hắn đang định hạ dao đột nhiên phát hiện Hà Vũ Bạch vẫn đứng trời trồng bên cạnh, lập tức gầm nhẹ một tiếng “Cậu ra ngoài!”.
Hà Vũ Bạch lúc này mới kịp phản ứng sẽ thấy máu, vội vàng rút khỏi phòng quan sát. Vừa thấy Lãnh Tấn xuống tay, tim cậu cũng nhấc tới cổ họng, có chút khẩn trương quá độ.
Lãnh Tấn để hộ sĩ khám gấp gọi cả Quý Hiền Lễ xuống, hai người ở trong phòng quan sát khẩn cấp làm giải phẫu vá tim. Người bệnh trẻ tuổi, lượng máu màng tim cũng không lớn. Mạng nhất định có thể giữ được, cũng không biết dự đoán bệnh tình có ổn không. Nhịp tim sau khi dừng gần 3 phút mới đập lại, tổn thương đối với thần kinh não chưa biết, phải đợi người tỉnh mới nắm bắt được.
Chủ quán bị cảnh sát mang đi, Hà Vũ Bạch cầm lấy báo cáo giám định vết thương cảnh sát đưa tới đến phòng làm việc xin chữ ký Lãnh Tấn.
“Nói vài câu chuyện, suýt nữa xảy ra mạng người.” Ký xong, Lãnh Tấn trả lại văn kiện cho Hà Vũ Bạch, ngẩng cằm với cậu, “Không sao chứ, vừa nãy thấy mặt mũi cậu trắng bệch.”
Hà Vũ Bạch nói thản nhiên: “Tôi thấy anh ra tay với tên kia, hơi khẩn trương.”
“Yên tâm, tôi có chừng mực, sẽ không đánh hắn bị thương.” Lãnh Tấn không sao cả khoát khoát tay.
“Anh nếu bị thương thì sao?” Hà Vũ Bạch cau cau mày.
Lãnh Tấn khom người về phía trước, hai khuỷu tay chống trên bàn làm việc, cười như không cười nhìn Hà Vũ Bạch: “Tôi đánh nhau chưa từng thua.”
“Anh còn từng đánh nhau?”
“À, hồi cấp 2, có trùm trường. Tôi chuyển trường đến, không biết hắn từ đâu nghe nói ba tôi có tiền, trên đường tôi về nhà đánh tôi.” Lãnh Tấn bày ra vẻ mặt “Nhớ lại năm đó”, “Hắn hỏi xin tiền tôi, không cho thì đánh tôi, kết quả bị tôi đánh rụng răng đầy đất. Sau đó hắn gọi người cùng đánh tôi, tất cả đều bị đánh đến quỷ kêu.”
Hà Vũ Bạch hé miệng cười cười: “Bình thường người nói như vậy, mới là cái người bị đánh rụng răng đầy đất.”
“Tôi không khoe khoang đâu, không tin cậu hỏi bọn Diêu Tân Vũ, trước đây có người nhà gây sự, vẫn là tôi chế ngự.” Lãnh Tấn vừa nói, cười thở dài, “Tôi từ nhỏ lớn lên ở cô nhi viện, không học ít thủ đoạn bảo vệ mình, cơm cũng ăn không đủ no.”
Hà Vũ Bạch hơi ngẩn ra: “Anh là con nuôi?”
Lãnh Tấn gật gật đầu: “Không phải đã nói với cậu sao, tim mẹ tôi không tốt. Bà ấy không sinh con được, đối xử với tôi như mình sinh ra, tôi cũng coi bà như mẹ ruột.”
Thảo nào, Hà Vũ Bạch giờ rốt cuộc hiểu, tại sao vẻ ngoài Lãnh Tấn và Lãnh Tần không có chút tương tự. Cậu cũng hiểu vì sao Lãnh Tấn không muốn để con biết, mình và nó không có chút liên hệ máu mủ. Chắc hẳn Lãnh Tấn đối với sự thật mình không phải con ruột của cha mẹ, ít nhiều vẫn có chút để ý.
“Ê, nghĩ gì thế?” Thấy Hà Vũ Bạch ngớ ra, Lãnh Tấn duỗi tay khua trước mặt cậu.
“Ặc...... không.” Hà Vũ Bạch hoàn hồn, “Không nghĩ đến anh còn có thân thế như vậy.”
“Không cần đáng thương tôi, lại nói, cũng không phải bí mật gì.” Lãnh Tấn cười khẽ, “An Hưng lớn lên ở viện phúc lợi, hai chúng tôi quen biết trên một website tìm cha mẹ ruột. Sau đó tôi nghe nói hắn học hộ lý, gọi hắn đến Đại Chính phỏng vấn. Hắn thật sự không tệ, giờ mới mấy năm, đã làm đến y tá trưởng.”
“Viện phúc lợi và cô nhi viện...... không giống nhau?” Hà Vũ Bạch tò mò hỏi.
Lãnh Tấn lắc lắc đầu: “Không giống lắm, viện phúc lợi là chính phủ tổ chức, điều kiện tốt. Cô nhi viện phần lớn dân mở ra, điều kiện khá kém. Thật ra muốn tôi nói chỗ đó chính là bán trẻ con hợp pháp, người tàn tật bọn họ gần như không nhận. Ba tôi lúc nhận nuôi tôi, ‘quyên’ cho cô nhi viện một số tiền lớn.”
“Ít nhất gặp được gia đình tốt.”
“Không sai, cho nên tôi không thể có lỗi với ba tôi đã cung cấp cho tôi học trường y nhiều năm như vậy, làm bác sĩ tốt.”
Hà Vũ Bạch hết sức khẳng định nói: “Anh là bác sĩ tốt.”
Nghe nói như thế, Lãnh Tấn nghiêng đầu cười cười, phát tay về phía ngoài cửa.
“Mau đi làm việc, bác sĩ Hà, thời gian thử việc của cậu còn lại 20 ngày, đừng tưởng nịnh tôi tôi sẽ bỏ qua.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook