Điệu Sáo Mê Hồn
-
Chương 41: Trúng thuốc mê cao tăng bị bắt
Bốn mặt tiếng hú nổi lên vang dội chói tai, dường như có người sắp vào đến trung tâm khu Hắc Lâm. Lạ hơn nữa là Hà quả phụ đi rồi, không thấy đâu nữa.
Bao nhiêu nhân vật trong Hắc Lâm cũng đi đâu mất hút. Phí Công Lượng, Âu Dương Thống cũng chẳng thấy đâu. Trong khoảng mười trượng vuông, ngoài cô bé áo đỏ cùng mấy xác chết nằm lăn ra đó chẳng còn một ai.
Cô bé áo đỏ xoay mình bước vào trong căn nhà tranh.
Những tiếng hú rùng rợn bốn bề như xé bầu không khí tịch mịch chốn rừng sâu làm cho tình hình rất khẩn trương.
Thiết Mộc đại sư là một vị cao tăng đã quen tu dưỡng với sự yên tĩnh, tình thế ngấm ngầm kinh hãi này làm cho nhà sư thêm phần hồi hộp.
Nhà sư khẽ thở dài một tiếng lẩm bẩm:
– Tình thế úp mở này làm tinh thần dao động, khó chịu hơn là cường địch xuất hiện để tranh đấu thật sự.
Đột nhiên lại một tiếng “oang oác”. Con quái điểu lông trắng mỏ đỏ bay lướt qua. Nó toan xông thẳng vào căn nhà tranh, rồi đột nhiên ngoắt trở lại ra theo lối cũ.
Thiết Mộc đại sư thấy cô bé áo đỏ đã đến trước cửa căn nhà tranh vội quát to:
– Đứng lại!
Rồi tung mình nhảy tới nơi.
Cô bé áo đỏ đột nhiên né người sang bên, xoay tay đánh ra một chưởng.
Thiết Mộc đại sư phất tay áo một cái, chuyển lẹ người đến trước mặt cô bé áo đỏ, chắn trước cửa nhà, nói:
– Nữ thí chủ chưa được sự đồng ý của chủ nhà này, sao đã tự tiện bước vào?
Cô bé áo đỏ thở phào nói:
– Các ngươi đã bị bọn ta bao vây rồi, họ chỉ còn chờ lệnh ta là ba bề bốn bên phóng hỏa đốt liền.
Thiết Mộc đại sư run lên hỏi:
– Nữ thí chủ là người cầm đầu bọn họ?
Cô bé áo đỏ cười lạt hỏi lại:
– Sao? Nhà sư coi bộ ta không xứng đáng ư?
Thiết Mộc đại sư cúi đầu ngẫm nghĩ rồi đáp:
– Nữ thí chủ đã cầm đầu một bên chắc võ công cùng cơ mưu đều có chỗ hơn người.
Cô bé áo đỏ nghiêm nét mặt nói:
– Nhà sư đừng hỏi loanh quanh nữa. Nếu muốn động thủ thì động thủ ngay đi. Nhà sư thấy ta đây nhỏ tuổi, lại là con gái, nên tưởng ta không xứng đáng là đối thủ với nhà sư phải chăng?
Thiết Mộc thấy cô bé thoáng nhìn đã hiểu rõ tâm sự mình thì không khỏi chột dạ, nghĩ thầm:
cô bé này chẳng những ăn nói lanh lợi mà con mắt quan sát cũng rất thấu đáo, ta chớ nên khinh địch.
Thiết Mộc nghĩ vậy chắp tay nói:
– Lão tăng đành thất kính vậy!
Nói xong phất tay áo phóng một luồng kình lực đánh tạt ngang.
Nhà sư thấy cô bé tự xưng là nhân vật đầu não bên địch trong cuộc chiến đấu này, trong lòng vẫn chưa tin, nên tuy phất tay áo đánh ra mà chỉ dùng ba phần công lực.
Cô bé áo đỏ liếc mắt nhìn một cái, đột nhiên nhảy vào trong nhà.
Chẳng những cô không tung mình đi để né tránh, cũng không vung chưởng nghênh địch mà lại xông thẳng vào nhà.
Thiết Mộc tuy không có ý đánh cô bị thương, nhưng đã trót phóng kình lực ra rồi không thể thu về được nữa, hốt hoảng la lên:
– Lùi trở lại...
Miệng vừa nói, luồng kình lực đã phóng ra, song chỉ trượt qua bên mình cô gái như trượt qua một phiến đá nhẵn nhụi. Nhà sư trong lòng kinh hãi tự hỏi:
Đây là thứ võ công gì? Thiết Mộc còn đang kinh ngạc thì cô gái áo đỏ lạng người vào trong nhà nhanh như chớp.
Thiết Mộc đại sư xoay mình đi, thò tay ra chụp lấy cô. Lần này nhà sư dùng đến năm phần công lực và ra đòn cực kỳ mau lẹ, đinh ninh thế nào cũng nắm được cô.
Dè đâu ngón tay nhà sư chạm vào áo cô chẳng khác chụp vào con cá nheo, trơn tuột nên không nắm được.
Cô bé áo đỏ làm như không có chuyện gì, đảo mắt nhìn khắp căn nhà một lượt. Cô vẫn chẳng ngoái đầu lại tựa hồ không biết có Thiết Mộc đứng sau lưng.
Thiết Mộc đánh hai đòn không trúng mới biết là bản lãnh cô này cũng vào hàng tuyệt thế. Bao nhiêu ý niệm khinh địch tiêu tán hết. Nhà sư ngấm ngầm tụ tập chân khí để phòng bị, đồng thời cũng đảo mắt nhìn quanh, thấy trong nhà tuyệt không có ai, Âu Dương Thống cùng nữ lang áo trắng cũng đã đi đâu mất rồi.
Cô bé áo đỏ từ từ quay mặt lại, lạnh lùng hỏi:
– Căn nhà trống rỗng này mà lại là nơi đặt cơ quan trung tâm phát lệnh tại vùng Hắc Lâm của các ngươi ư?
Câu hỏi này có ý trách nhà sư đã dối mình.
Thiết Mộc đại sư cũng lấy. làm lạ nghĩ thầm:
– Bọn Âu Dương Thống, Phí Công Lượng đi đâu đã đành, nhưng những người trong Hắc Lâm cũng chẳng thấy bóng một ai thì thật là khó hiểu. Chẳng lẽ trong vùng Hắc Lâm này lại còn chỗ nào bí mật để họ ẩn nấp hay sao? Hay là họ theo đường hầm bí mật trốn đi rồi...
Nhà sư mãi nghĩ quên cả trả lời cô bé áo đỏ.
Cô gái áo đỏ thanh âm lanh lảnh nhắc lại:
– Tôi hỏi nhà sư không nghe thấy hay sao?
Thiết Mộc cũng chẳng hiểu nội tình khu Hắc Lâm này ra sao, không tiện buột miệng nói, liền nghiêm nghị đáp:
– Lão tăng không phải là người trong Hắc Lâm, nên tình hình nơi đây cũng không biết mấy.
Cô bé áo đỏ đột nhiên cười ròn nói:
– Nhà sư thử quay lại mà xem!
Thiết Mộc quay đầu nhìn lại thấy hai người, vẻ mặt trơ như đá, đứng trân trân ngoài cửa.
Cô bé áo đỏ lạnh lùng hỏi:
– Nhà sư có nhận ra hai vị đó không?
Thiết Mộc chú ý nhìn lại suốt từ đầu đến chân hai ông già, thấy hai lão tiết ra một luồng hơi lạnh lẽo khác thường, tựa hồ như người trên núi tuyết tại vùng bắc cực, cả năm không thấy bóng mặt trời, màu da trắng bợt, không có huyết sắc.
Hai lão này có tính chất đặc biệt là tựa hồ như nghe tiếng người nói, rồi chỉ một lúc đã quên không biết ai nói gì?
Hai lão cùng mặc áo sắc tro, cặp mắt lạnh lùng chăm chỉ nhìn mặt Thiết Mộc đại sư không chớp mắt.
Thiết Mộc ngầm vận chân khí nói:
– Trông khí sắc hai vị, lão tăng dường như đã nghe có người nói tới mà bây giờ chưa nghĩ ra ai.
Lão già bên tả miệng mấp máy lạnh lùng nói:
– Những người trong võ lâm khắp thiên hạ biết tên tuổi chúng tôi nhiều lắm, bất tất nhà sư phải nói đãi lòng.
Lão bên phải đột nhiên khoa chân phải bước vào trong nhà.
Thiết Mộc giơ tay phải định ra, trầm giọng nói:
– Chưa được chủ nhân Hắc Lâm ưng thuận sao hai vị đã tự tiện vào nhà người ta?
Lão bên phải cười lạt nói:
– Khắp thiên hạ có mấy ai dám cản trở hành động của lão phu?
Vừa nói vừa đưa tay phải lên chống lại chưởng lực của Thiết Mộc. Chưởng lực đôi bên đụng nhau, tung bụi lên xoáy thành một cơn lốc bốc cát bụi dưới đất bay mù mịt.
Thiết Mộc đại sư nghĩ thầm:
“Chưởng này mình đã dùng đến bảy phần công lực mà lão chống lại một cách nhẹ nhàng. Cuộc chiến đấu bữa nay chắc là hung hiểm vô cùng”.
Nhà sư còn đang suy nghĩ thì lão bên trái cũng bước vào.
Thiết Mộc đại sư biết rằng trông vào công lực để ngăn trở hai người quyết là không nổi, đảo mắt nhìn khắp một lượt rồi lùi lại rất mau tìm chỗ đứng tựa điểm trong góc nhà để thủ thế. Cô bé áo đỏ nhằm cơ hội Thiết Mộc cùng hai lão mặc áo sặc sỡ đối thoại, sục tìm khắp trong căn nhà tranh.
Thiết Mộc đại sư đưa cặp mắt lạnh lùng nói với ba người:
– Nếu ba vị không ra khỏi căn nhà này ngay thì đừng trách lão tăng thất lễ.
Cô bé áo đỏ không tìm thấy nữ lang áo trắng, trong lòng nóng nảy vô cùng, lớn tiếng quát:
– Lão thầy chùa này thật không biết điều. Chẳng những toàn khu Hắc Lâm đã bị bao vây mà xung quanh căn nhà này cũng bị bọn ta vây kín rồi. Một mình ngươi võ công dù mạnh đến đâu cũng không thể chống lại với nhiều người. Huống chi đồng đảng ngươi đã bỏ trốn đi hết rồi thì ngươi thí mạng làm gì?
Thiết Mộc đại sư cười lạt nói:
– Lão tăng đây là hạng người nào mà ai nói gì cũng nghe?
Cô bé áo đỏ đột nhiên trợn đôi mắt tròn xoe lớn tiếng quát:
– Không biết tại sao từ thuở nhỏ ta đối với bọn người tu hành có một thứ cảm tình kỳ lạ nên mới nói với ngươi bấy nhiêu lời. Nếu ngươi còn không nghe lời ta nhủ bảo thì đừng trách bọn ta cậy nhiều hiếp ít.
Thiết Mộc đại sư nhìn hai lão rồi nghiêm nghị bảo – Suốt đời bần tăng chưa bao giờ đem toàn lực tranh đấu với ai. Nếu cô đã cao hứng thì cứ việc ra lệnh cho thuộc hạ động thủ đi. Lão tăng tự tin đủ sức đối phó.
Cô bé áo đỏ trầm ngâm một lát rồi vung chưởng đánh vào ngực nhà sư. Cô ra chưởng rất mau lẹ.
Thiết Mộc đại sư đang lúc bất ngờ không khỏi giật mình, nghĩ thầm:
– Cô bé này thủ pháp mau lẹ ghê gớm không thể khinh địch được Nghĩ vậy tay phải vung chưởng đánh xéo ra để chống lại thế chưởng cô bé.
Cô bé áo đỏ mình trơn tuột né mình đi lẹ như sao đổi ngôi tránh xa ba thước, khẽ bảo với hai lão:
– Hai vị ngăn cản nhà sư đừng cho lão ra khỏi nhà này.
Rồi băng mình ra ngoài.
Thiết Mộc thấy cô chưa đánh đã lui, chẳng hiểu ra sao, vừa phất tay áo vừa quát hỏi:
– Nữ thí chủ chạy đi đâu? Đoạn cũng nhảy theo ra.
Lão già bên tả lạnh lùng bảo Thiết Mộc:
– Vào đi!
Lão giơ tay đánh ra một chưởng vào giữa mặt nhà sư.
Thiết Mộc ỷ mình võ công thâm hậu, lại đủ sức luyện được môn Kim Cương Chưởng nên hễ động thủ với ai liền dùng chưởng thế chống lại. Nhà sư vung chưởng ra nói:
– Lão tăng không tin rằng ngươi cản trở nổi ta.
Hai chưởng lực chạm nhau. Thiết Mộc vẫn tiến ra. Lão bên trái phóng chưởng ra cản trở nhưng bị sức mạnh của chưởng thế nhà sư hất lùi lại hai bước.
Lão bên phải lớn tiếng nói:
– Tiếng đồn về nhà sư chùa Thiếu Lâm quả đã không ngoa.
Lão phóng chân đá miếng Khôi Tinh Thích Đẩu vào huyệt đan điền ở bụng dưới Thiết Mộc.
Thiết Mộc vẫn đứng nguyên không nhúc nhích, đưa ngón tay trỏ và ngón tay giữa hạ thấp xuống điểm vào huyệt quan nguyên chân phải đối phương.
Lão này thu chân trái về rồi đột nhiên phóng chân phải ra đá tới.
Lão bên trái đồng thời cũng vung chưởng đánh lại.
Thiết Mộc đại sư một mình chống lại hai người đến mười bốn mười lăm hiệp. Tuy nhà sư không đến nỗi thất bại, nhưng cung cảm thấy hao tổn sức lực.
Nguyên hai lão này không những công lực thâm hậu, dám đem nội lực ra phấn đấu với Thiết Mộc một cách cương ngạnh, mà đường quyền lại rất quái dị.
Thế đòn, thế đánh phối hợp với nhau rất mật thiết.
Thiết Mộc đại sư chống chọi thêm mấy hiệp nữa, không khỏi bồn chồn, nghĩ thầm:
“Nếu cứ đánh nhau kiểu này mãi thì biết đến bao giờ mới kết liễu? Mình không hiểu rõ lai lịch cùng tuyệt nghệ đối phương thì khó lòng thủ thắng được”.
Tiếng quát tháo bên ngoài thêm phần nhốn nháo, lại văng vẳng có tiếng quyền cước. Rõ ràng bên ngoài căn nhà này cũng có cuộc chiến đấu kịch liệt.
Thiết Mộc đại sư nhấp nháy cặp mắt từ bi lớn tiếng niệm:
– A Di Đà Phật? Xin tha thứ cho đệ tử bữa nay phải khai sát giới.
Đoạn thay đổi thế chưởng, ra chiêu Phi Bạt Chàng Chung đánh thẳng vào mặt lão bên trái.
Chưởng lực mạnh quá phát ra những tiếng veo véo. Chiêu này nhà sư dùng cả mười phần kình lực, sức mạnh kinh người.
Lão mé tả dường như bị uy thế chưởng lực của Thiết Mộc trấn áp, lão không dám cương ngạnh chống lại chưởng thế nữa, mà phải né tránh.
Thiết Mộc đại sư thần oai lẫm liệt, lớn tiếng quát:
– Kẻ nào ngăn trở lão tăng là mất mạng. Ai dám chống lại chưởng lực của ta nào?
Đoạn phóng ra một chiêu Kim Cương Khai Sơn.
Thế chưởng này tựa hồ sét đánh, mạnh đến trời long đất lở. Nhà sư bình nhật hiền hòa mà bữa nay thi triển thần oai đến sắc mặt cũng biến đổi, thái độ Oai nghiêm khiến ai nhìn thấy cũng phải kinh hãi.
Hai lão già mặc áo sắc tro đột nhiên co người lại nhảy ra ngoài nhà, không hiểu vì bị chưởng thế Thiết Mộc làm cho hoảng sợ, hay là còn có quỷ kế gì?
Thiết Mộc phất tay áo sừng sực bước ra.
Nhà sư ngẩng đầu nhìn ra thấy ngoài sân cỏ có đến dư hai mươi người đứng đó. Trừ cô bé là mặt áo đỏ còn ngoài ra toàn thị đại hán phục trang sắc đen, lưng giắt quỷ đầu đao. Bọn này đã đứng thành thế bao vây, dường như để đợi nhà sư đi ra. Hai lão già cũng mau lẹ lại đứng bên cô bé áo đỏ.
Thiết Mộc đại sư đảo mắt nhìn hết một lượt, chẳng thấy ai đánh nhau, tiếng quát tháo cũng ngừng bặt trong lòng rất lấy làm ngờ, tự hỏi:
“Mình vừa nghe rõ tiếng quát tháo, vội chạy ra ngay chẳng lẽ mới trong chớp mắt mà những người kháng cự đã bị tiêu diệt hết rồi ư?” Bỗng nghe cô gái áo đỏ cười lạt hỏi:
– Nhà sư ngó lui ngó tới tìm ai vậy?
Nhà sư bị cô bé hỏi một cách đột ngột, không biết trả lời ra sao, nghĩ bụng:
“Nếu mình thổ lộ ý nghĩ tất bị cô bé này chê cười. Nhưng mình nghe rõ ngoài này có tiếng đánh nhau quát tháo om sòm, chẳng lẽ mình lại nghe lầm ư?” Bỗng thấy cô bé áo đỏ vẫy tay nói:
– Phải chăng nhà sư tìm kiếm người đồng bọn?
Thiết Mộc đại sư chú ý nhìn kỹ thấy hai người đàn bà đứng tuổi bị hai gã đại hán cắp nách đứng sau cô bé. Hai người này đã bị điểm huyệt, đầu óc rũ rượi không nói năng gì được nữa.
Cô bé áo đỏ liếc mắt nhìn hai người đàn bà lạnh lùng cười nói:
– Bây giờ chắc nhà sư hiểu rõ rồi, trừ hai người đàn bà này ra, chỉ còn mình nhà sư đó thôi.
Thiết Mộc đại sư tuy bề ngoài trấn tĩnh mà trong lòng hồi hộp nghĩ thầm:
“Quái lạ thật? Bảo rằng Âu Dương Thống, Phí Công Lượng bỏ mình đây mà đi thì không có lý nào thế được. Nhưng mấy người đột nhiên mất tích thì thật là khó hiểu. Kể về võ công thì mấy vị này không thể bị đối phương hãm hại mau lẹ đến thế. Lại càng khó hiểu hơn nữa là bao nhiêu người trong Hắc Lâm này trừ hai mụ mặc áo sặc sỡ kia bị bắt, còn ngoài ra chẳng thấy một ai là nghĩa làm sao?” Cô bé áo đỏ nhìn thấy Thiết Mộc trầm ngâm, lặng lẽ không thể nhịn được nữa, lớn tiếng hỏi:
– Ta để nhà sư một thời gian uống cạn tuần trà để mà nghĩ rồi cho biết muốn đánh hay là đành bó tay chịu trói?
Thiết Mộc lại đảo mắt ngó quanh một lượt nữa rồi cười lạt đáp:
– Dù lão tăng có ý muốn chịu trói cho xong, song không thể làm thế để tổn hại đến thanh danh phái Thiếu Lâm.
Cô bé áo đỏ nói:
– Thế là nhà sư quyết tâm đánh rồi.
Thiết Mộc nói:
– Quyền, chưởng đều không có mắt, xin nữ thí chủ nghĩ kỹ đi. Nếu gặp tình thế bắt buộc, bần tăng e rằng cục diện hôm nay sẽ thê thảm vô cùng.
Cô gái áo đỏ đưa mắt nhìn người áo đen đứng ở phía sau, với vẻ mặt đầy sát khí, khẽ bảo gã:
– Hãy giết hai người này trước đi. Bỗng thấy hai gã áo đen thò tay vào bọc lấy ra hai lưỡi dao găm thuận tay điểm vào huyệt đạo hai người đàn bà mặc áo màu sặc sỡ.
Thiết Mộc đại sư rùng mình nghĩ thầm:
“Cô bé này còn nhỏ tuổi mà tâm địa đã tàn nhẫn đến thế!” Nhà sư nghĩ vậy rồi lấy ngón tay khẽ búng vào dây tràng hạt giấu trong tay áo. Hai hạt tràng gỗ đàn lập tức bắn ra.
Bỗng nghe hai tiếng rú vang lên. Hai gã đại hán cầm dao găm đột nhiên đao rời khỏi tay, lùi lại phía sau.
Cô bé áo đỏ thốt nhiên biến sắc quát lên:
– Chà! Giỏi thật? Lão sư già này không biết điều!
Cô tung người nhảy lại.
Thiết Mộc nghĩ thầm:
“Cô bé này tuy nhỏ tuổi, nhưng là một nhân vật quan trọng cầm đầu cục diện này, phải bắt cô ta trước, rồi hãy tìm kiếm xem bọn Âu Dương Thống ở đâu?” Nhà sư nghĩ vậy vung tay đánh ra, tay trái ra chiêu Thập Bát La Hán Chưởng, tay phải thi triển Cầm Nã Thủ Pháp. Nhà sư không để cô bé áo đỏ kịp ra tay, để tranh đoạt lấy thế ưu tiên. Song cô bé áo đỏ thân pháp kỳ dị mà người lại trơn tuột, nên tuy nhà sư chiếm được thượng phong đánh liền mười mấy chiêu mà đều trượt hết. Nhà sư không khỏi rùng mình, biết rằng gặp phải tay kình địch.
Cô bé áo đỏ rất ít phản kích. Thiết Mộc đánh ba chiêu, cô mới trả được một, dường như cô có ý phô trương thân pháp linh diệu, né tránh lẹ làng. Hai bên chiến đấu đã mười mấy hiệp mà vẫn chưa phân thắng bại.
Thiết Mộc đại sư không nhẫn nại được nữa, đột nhiên biến đổi thế chưởng, thi triển cả môn Kim Cương Chưởng của phái Thiếu Lâm, đánh liền ra hai chưởng, kình lực mãnh liệt vô cùng, đụng vào đá cũng phải tan nát.
Cô bé áo đỏ dường như bị chưởng lực của nhà sư làm cho bở vía, nhảy lùi lại xa chừng bảy, tám thước rồi đứng ngửa cổ ra mà cười.
Thiết Mộc đại sư sau khi đánh ra hai chưởng, thốt nhiên thấy mắt hoa, đầu váng, lảo đảo muốn té, bất giác cả kinh, tự hỏi:
“Hẳn lại có chuyện gì đây?”.
Thiết Mộc để ý nhìn xem thấy cô bé áo đỏ đứng trước mặt, hai mặt trông hóa bốn, trời đất như quay cuồng.
Thiết Mộc là người kiến thức rộng, biết rằng có điều kỳ dị, đoán ngay mình đã bị người ám toán, trúng phải thứ thuốc mê gì đây. Nhà sư vội nhắm mắt lại, ngấm ngầm vận động chân khí, điều hòa hơi thở để trấn tĩnh lại.
Những người vào hạng nội công thượng thừa nơi cửa Phật quả nhiên có chỗ hơn người. Thiết Mộc chỉ điều dưỡng được một lúc thì khỏi váng đầu hoa mắt, nhưng khốn nỗi đứng trước mặt cường địch thì vận khí dưỡng thần sao được.
Bỗng thấy có bé áo đỏ giơ tay ra vẫy. Hai gã đại hán áo đen tay cầm binh khí, lập tức chạy ra.
Hai gã tự chọn lấy địa điểm lợi thế, tay cầm binh khí giơ lên. Cô bé áo đỏ tươi cười nói:
– Lão hòa thượng. Hãy mở mắt ra mà coi.
Thiết Mộc đại sư biết lúc này điều dưỡng thêm được giây phút nào hay giây phút ấy để có thể khôi phục lại phần nào thực lực. Nhưng đối phương đã gọi rõ danh hiệu mình, đành phải mở mắt ra coi. Nhà sư hé mắt đầu tiên nhìn thấy hai lưỡi nhạn linh đao sáng loáng, chìa ra đứng hai bên tả, hữu.
Nhà sư đột nhiên run lên, hai mắt giận đến tóe lửa, dằn giọng quát:
– Nữ thí chủ hãy còn nhỏ tuổi mà thủ đoạn đã độc ác đến thế. Bọn thủ hạ Cổn Long Vương quả nhiên đều một loạt giống nhau cả. Sau này lão tăng có gặp hắn thì cây quyền trượng này không thể có đức hiếu sinh với hắn được.
Nguyên nhà sư lại ngó thấy hai người đàn bà đứng tuổi, y phục sặc sỡ bị lột hết áo, cởi trần đứng đó, lộ cả vú vê, hai lưỡi đao cắm vào trước ngực ngập đến tận chuôi mà không thấy một giọt máu tươi nào chảy ra.
Hai người đàn bà này bị điểm huyệt từ trước nên không cử động và nói năng gì được, chỉ có nét mặt lộ ra đau khổ vô cùng. Nếu không rút hai lưỡi đao ra thì hai người còn phải sống thêm một lúc nữa.
Đây là một cảnh tượng cực kỳ tàn nhẫn, khiến cho tâm thần Thiết Mộc đại sư phải chấn động, mà không biết làm thế nào được. Cô bé áo đỏ ngửa mặt lên cười như con nắc nẻ rồi nói:
– Chỉ một lát lửa xung quanh bốn khu rừng Hắc Lâm này sẽ bốc ngất trời.
Có điều hiện giờ người đại biểu Hắc Lâm đủ tư cách để thảo luận với ta chỉ còn mình nhà sư. Nhà sư tuy không phải là chủ nhân, song lúc này nắm quyền định đoạt cho khu Hắc Lâm được tồn tại hay bị thiêu rụi...
Thiết Mộc đại sư nói:
– Lão tăng chưa hiểu ý cô nương muốn nói gì?
Nhà sư nghĩ thầm trong bụng:
Nữ chủ nhân khoảnh rừng này cùng bọn Phí Công Lượng không biết đi đâu, sao mãi không thấy xuất hiện. Chẳng lẽ bọn họ đã bỏ trơ mình đây rồi trốn đi như lời cô gái này vừa nói.
Sau nhà sư đoán rằng đã có con đường ngầm từ ngoài đi vào đây, bọn Phí Công Lượng, Âu Dương Thống có thể theo đó mà trốn khỏi nơi đây. Chắc họ tưởng mình biết con đường đó rồi, nên không cần bảo cho mình hay nữa.
Trước tình cảnh này, chỉ có cách ức đoán đó là giải được tấm lòng nghi hoặc cho nhà sư.
Bỗng thấy cô gái áo đỏ nghiêm nét mặt hỏi:
– Chắc giờ nhà sư nghĩ bấy nhiêu là đủ rồi!
Thiết Mộc đại sư thấy cô bé áo đỏ giục, không biết trả lời ra sao, bèn nói:
– Nữ thí chủ muốn thế nào thì cứ việc nói ra.
Cô bé áo đỏ nói:
– Thế là nhà sư ưng thuận rồi, chỉ còn một lời quyết định nữa thôi.
Thiết Mộc đại sư nghiêm trang nói; – Việc gì có liên quan đến lão tăng thì lão tăng mới quyết định được. Còn việc trong khu Hắc Lâm này thì lão tăng định đoạt thế nào được.
Cô bé áo đỏ cười lạt đáp:
– Đã thế tức là nhà sư không can thiệp vào việc này.
Thiết Mộc đại sư đột nhiên lại hoa mắt không đứng vững được. Nhưng nhà sư là người kiến thức quảng bác, nội công thâm hậu, biết mình trúng phải quỷ kế của đối phương, liền một mặt ngấm ngầm ngưng tụ chân khí, một mặt tiến lại gần cô bé áo đỏ, cặp mắt chiếu ra những tia sáng căm hờn, thần oai lẫm liệt.
Vị lão hòa thượng từ thiện này đã phát giác ra chỉ trong thời gian ngắn nữa là mình mất hết năng lực chống lại địch nhân, mà cô bé này cố ý trùng trình để chờ chất độc bộc phát.
Nhà sư tu luyện nội công thượng thừa trong cửa Phật đã mấy chục năm, nên đủ sức chịu đựng chất độc hơn người thường. Một khi vận động chân khí trong khắp cơ thể là lại tạm thời áp chế được chất độc lên cơn.
Vẻ mặt căm tức, thoáng lộ sát khí, nhà sư từ từ giơ tay phải lên nghiêm nghị nói:
– Nữ thí chủ tuy còn nhỏ tuổi mà không ngờ lại thâm độc đến thế. Có điều trước khi bần tăng chết về chất độc, bọn ngươi cũng phải trả bằng một giá rất đắt.
Cô bé áo đỏ cười lạt nói:
– Việc dụng binh không kiêng điều giả trá, càng giả trá được càng hay.
Cô ngẩng mặt lên cười một tràng dài rồi nói tiếp:
– Nhà sư hiện giờ đã đến lúc giẫy chết, chỉ trong khoảnh khắc, chất độc lên cơn là hết đời.
Thiết Mộc vung chưởng lên, một luồng kình phong mãnh liệt theo tay phát ra. Bỗng một tiếng rú thê thảm vang lên, một gã áo đen ngã lăn xuống đất, miệng hộc máu tươi, tắt thở chết liến.
Thiết Mộc đã bản lĩnh tuyệt luân lại nội công thâm hậu, một khi nhà sư nổi giận, dùng toàn lực phóng chưởng ra là lập tức có người chết.
Cô bé áo đỏ không ngờ công lực nhà sư thâm hậu ghê gớm đến mức đó, bất giác nàng biến sắc quay lại nhìn hai bên, nói:
– Lão hòa thượng này trúng độc rồi nên liều lĩnh như thế, các ngươi lại tước bỏ võ công của lão đi.
Bốn gã áo đen vâng lời chạy ra, chia bốn mặt xông vào Thiết Mộc đại sư.
Thiết Mộc đại sư chắp tay nói:
– A Di Đà Phật! Đức Phật từ bi tha thứ cho đệ tử đã phạm sát giới.
Rồi khép hai tay vào, vung chưởng đánh ra.
Gã đại hán xông vào trước mặt đụng phải luồng kình lực mãnh liệt, bắn nảy người lại phía sau té lăn xuống đất. Thiết Mộc đại sư chuyển động thần oai, hai tay liên tiếp đánh ra những luồng chưởng phong vút lên véo véo Nhà sư phóng liền một lúc hơn hai chục chưởng đánh ngã hai người. Song lối đánh này rất hao mòn sức lực, vì thế mà chất độc bộc phát sớm hơn. Nhà sư lại mắt hoa đầu váng, chân bước loạng choạng, suýt ngã.
Một gã áo đen thấy thế sấn lại nắm huyệt đạo bên cổ tay nhà sư.
Lúc này Thiết Mộc đại sư, tinh thần không còn tỉnh táo nữa, sát khí đằng đằng. Vừa thấy tay phải bị người nắm chặt, nhà sư quát lên một tiếng, xoay tay lại, ra chiêu Cầm Nã Thủ Pháp, lại nắm được cổ tay gã áo đen và đánh luôn một chưởng vào trước ngực.
Gã áo đen chỉ kịp rú lên một tiếng, chết liền. Xác chết bị tung ra xa, cát bụi bay mù.
Hai lão già mặc áo sắc tro thấy tám chín gã áo đen bao vây Thiết Mộc đại sư mà vẫn chưa hạ dược đối phương, lại bị hại mất bốn người, liền đưa mắt nhìn nhau, đồng thanh quát lên:
– Các ngươi hãy tránh ra!
Thiết Mộc thấy bọn họ đang đánh đã chạy cũng để mặc kệ, liền nhân cơ hội này hít mấy hơi. Từ lúc nhà sư bị thuốc độc lên cơn, hoàn toàn trông cậy vào công lực để áp chế chất độc. Thiết Mộc hít mạnh một hơi mà vẫn chưa tiếp xúc được với luồng hơi trong bụng. Nhà sư liền vận động đến các kinh mạch, thì thấy trời nghiêng đất lệch, đầu nặng chân nhẹ, lảo đảo mấy vòng rồi không chống nổi nữa, ngã lăn xuống đất.
Hai lão già mặc áo sắc tro vẫn chưa động thủ mà Thiết Mộc đại sư đã mất hết sức kháng cự. Bốn gã áo đen chạy lại điểm huyệt nhà sư rồi khiêng chạy đi.
Không biết nhà sư đã mê đi bao lâu, đột nhiên tỉnh lại, thấy mình nằm trên chỗ lạnh, toan ngồi nhỏm dậy.
Bỗng nghe một thanh âm trong trẻo lạnh lùng nói:
– Không được nhúc nhích!
Thiết Mộc đại sư từ từ mở mắt ra, bỗng run lên vì thấy mười hai mũi dao nhọn chĩa vào người. Nhà sư biết rằng mình chỉ hơi nhúc nhích một chút là bị những mũi đao kia đâm vào yếu huyệt.
Những lưỡi đao này không phải do người cầm mà là một cái thiết bồn đặc biệt chế ra cũng bằng hình người, chia làm hai nửa trên nửa dưới. Nhà sư đặt nằm vào đáy bồn, ngửa mặt lên, chẳng khác gì nằm trong cái lồng sắt mà hình thức khác đi một chút, và trong có cắm nhiều mũi đao.
Những lưỡi đao nhọn hoắt lấp loáng ánh hào quang, gần chạm vào người.
Một âm thanh lạnh ngắt lại vang lên:
– Ta chỉ vặn vào khuy ở nắp hộp này một cái là lập tức có sức nặng ngàn cân nén xuống, làm cho hai mũi đao nhọn đâm vào nhà sư đó, mà chỉ một mũi đao cũng đủ giết người rồi.
Cô bé lại bật lên một tràng cười nói:
– Hay ta xếp củi dưới cái hộp này đốt lửa cho hộp đỏ như than hổng để thiêu sống cũng được.
Thiết Mộc đại sư nghiêng đầu nhìn ra thì người nói đó chính là cô bé áo đỏ.
Nhà sư nói:
– Lão tăng cũng tin rằng cô nương có thể làm được như thế.
Cô bé áo đỏ cười nói:
– Nhà sư tin như vậy là được rồi.
Thiết Mộc cười lạt nói:
– Cô giết lão tăng sớm đi cũng xong rồi. Nhưng còn trùng trình chưa động thủ hẳn là có dụng ý gì đây?
Cô bé áo đỏ đáp:
– Nhà sư đoán đúng đấy! Ta cũng biết nhà sư không quan tâm gì đến chuyện sống chết nữa. Có điều muốn chết cũng không xong thì con người khó lòng chịu đựng được.
Thiết Mộc ngấm ngấm kinh hãi, nghĩ thầm:
“Nếu cô này dùng thủ đoạn bắt mình sống dở chết dở để hành hạ mình thì đúng là mình không thể chịu được”.
Thiết Mộc là người trầm tĩnh phi thường, tuy trong dạ băn khoăn sợ hãi, mà ngoài mặt vẫn giữ vẻ thản nhiên, nói tiếp:
– Trước khi nữ thí chủ chưa hỏi đến lão tăng, lão tăng muốn hỏi nữ thí chủ trước vài câu được không?
Cô bé áo đỏ dường như không tính trước đến chuyện nhà sư muốn hỏi mình, nên nghe nhà sư nói vậy không khỏi sửng sốt, hỏi:
– Nhà sư muốn hỏi gì?
Thiết Mộc đáp:
– Cô đã phóng hỏa chưa?
Cô bé áo đỏ cười đáp:
– Đốt à! Có chứ! Mà phải đốt hết cả lá cây ngọn cỏ.
Thiết Mộc nét mặt buồn rầu hỏi:
– Những người trong rừng Hắc Lâm này chạy thoát cả rồi hay bị cô đốt chết?
Bao nhiêu nhân vật trong Hắc Lâm cũng đi đâu mất hút. Phí Công Lượng, Âu Dương Thống cũng chẳng thấy đâu. Trong khoảng mười trượng vuông, ngoài cô bé áo đỏ cùng mấy xác chết nằm lăn ra đó chẳng còn một ai.
Cô bé áo đỏ xoay mình bước vào trong căn nhà tranh.
Những tiếng hú rùng rợn bốn bề như xé bầu không khí tịch mịch chốn rừng sâu làm cho tình hình rất khẩn trương.
Thiết Mộc đại sư là một vị cao tăng đã quen tu dưỡng với sự yên tĩnh, tình thế ngấm ngầm kinh hãi này làm cho nhà sư thêm phần hồi hộp.
Nhà sư khẽ thở dài một tiếng lẩm bẩm:
– Tình thế úp mở này làm tinh thần dao động, khó chịu hơn là cường địch xuất hiện để tranh đấu thật sự.
Đột nhiên lại một tiếng “oang oác”. Con quái điểu lông trắng mỏ đỏ bay lướt qua. Nó toan xông thẳng vào căn nhà tranh, rồi đột nhiên ngoắt trở lại ra theo lối cũ.
Thiết Mộc đại sư thấy cô bé áo đỏ đã đến trước cửa căn nhà tranh vội quát to:
– Đứng lại!
Rồi tung mình nhảy tới nơi.
Cô bé áo đỏ đột nhiên né người sang bên, xoay tay đánh ra một chưởng.
Thiết Mộc đại sư phất tay áo một cái, chuyển lẹ người đến trước mặt cô bé áo đỏ, chắn trước cửa nhà, nói:
– Nữ thí chủ chưa được sự đồng ý của chủ nhà này, sao đã tự tiện bước vào?
Cô bé áo đỏ thở phào nói:
– Các ngươi đã bị bọn ta bao vây rồi, họ chỉ còn chờ lệnh ta là ba bề bốn bên phóng hỏa đốt liền.
Thiết Mộc đại sư run lên hỏi:
– Nữ thí chủ là người cầm đầu bọn họ?
Cô bé áo đỏ cười lạt hỏi lại:
– Sao? Nhà sư coi bộ ta không xứng đáng ư?
Thiết Mộc đại sư cúi đầu ngẫm nghĩ rồi đáp:
– Nữ thí chủ đã cầm đầu một bên chắc võ công cùng cơ mưu đều có chỗ hơn người.
Cô bé áo đỏ nghiêm nét mặt nói:
– Nhà sư đừng hỏi loanh quanh nữa. Nếu muốn động thủ thì động thủ ngay đi. Nhà sư thấy ta đây nhỏ tuổi, lại là con gái, nên tưởng ta không xứng đáng là đối thủ với nhà sư phải chăng?
Thiết Mộc thấy cô bé thoáng nhìn đã hiểu rõ tâm sự mình thì không khỏi chột dạ, nghĩ thầm:
cô bé này chẳng những ăn nói lanh lợi mà con mắt quan sát cũng rất thấu đáo, ta chớ nên khinh địch.
Thiết Mộc nghĩ vậy chắp tay nói:
– Lão tăng đành thất kính vậy!
Nói xong phất tay áo phóng một luồng kình lực đánh tạt ngang.
Nhà sư thấy cô bé tự xưng là nhân vật đầu não bên địch trong cuộc chiến đấu này, trong lòng vẫn chưa tin, nên tuy phất tay áo đánh ra mà chỉ dùng ba phần công lực.
Cô bé áo đỏ liếc mắt nhìn một cái, đột nhiên nhảy vào trong nhà.
Chẳng những cô không tung mình đi để né tránh, cũng không vung chưởng nghênh địch mà lại xông thẳng vào nhà.
Thiết Mộc tuy không có ý đánh cô bị thương, nhưng đã trót phóng kình lực ra rồi không thể thu về được nữa, hốt hoảng la lên:
– Lùi trở lại...
Miệng vừa nói, luồng kình lực đã phóng ra, song chỉ trượt qua bên mình cô gái như trượt qua một phiến đá nhẵn nhụi. Nhà sư trong lòng kinh hãi tự hỏi:
Đây là thứ võ công gì? Thiết Mộc còn đang kinh ngạc thì cô gái áo đỏ lạng người vào trong nhà nhanh như chớp.
Thiết Mộc đại sư xoay mình đi, thò tay ra chụp lấy cô. Lần này nhà sư dùng đến năm phần công lực và ra đòn cực kỳ mau lẹ, đinh ninh thế nào cũng nắm được cô.
Dè đâu ngón tay nhà sư chạm vào áo cô chẳng khác chụp vào con cá nheo, trơn tuột nên không nắm được.
Cô bé áo đỏ làm như không có chuyện gì, đảo mắt nhìn khắp căn nhà một lượt. Cô vẫn chẳng ngoái đầu lại tựa hồ không biết có Thiết Mộc đứng sau lưng.
Thiết Mộc đánh hai đòn không trúng mới biết là bản lãnh cô này cũng vào hàng tuyệt thế. Bao nhiêu ý niệm khinh địch tiêu tán hết. Nhà sư ngấm ngầm tụ tập chân khí để phòng bị, đồng thời cũng đảo mắt nhìn quanh, thấy trong nhà tuyệt không có ai, Âu Dương Thống cùng nữ lang áo trắng cũng đã đi đâu mất rồi.
Cô bé áo đỏ từ từ quay mặt lại, lạnh lùng hỏi:
– Căn nhà trống rỗng này mà lại là nơi đặt cơ quan trung tâm phát lệnh tại vùng Hắc Lâm của các ngươi ư?
Câu hỏi này có ý trách nhà sư đã dối mình.
Thiết Mộc đại sư cũng lấy. làm lạ nghĩ thầm:
– Bọn Âu Dương Thống, Phí Công Lượng đi đâu đã đành, nhưng những người trong Hắc Lâm cũng chẳng thấy bóng một ai thì thật là khó hiểu. Chẳng lẽ trong vùng Hắc Lâm này lại còn chỗ nào bí mật để họ ẩn nấp hay sao? Hay là họ theo đường hầm bí mật trốn đi rồi...
Nhà sư mãi nghĩ quên cả trả lời cô bé áo đỏ.
Cô gái áo đỏ thanh âm lanh lảnh nhắc lại:
– Tôi hỏi nhà sư không nghe thấy hay sao?
Thiết Mộc cũng chẳng hiểu nội tình khu Hắc Lâm này ra sao, không tiện buột miệng nói, liền nghiêm nghị đáp:
– Lão tăng không phải là người trong Hắc Lâm, nên tình hình nơi đây cũng không biết mấy.
Cô bé áo đỏ đột nhiên cười ròn nói:
– Nhà sư thử quay lại mà xem!
Thiết Mộc quay đầu nhìn lại thấy hai người, vẻ mặt trơ như đá, đứng trân trân ngoài cửa.
Cô bé áo đỏ lạnh lùng hỏi:
– Nhà sư có nhận ra hai vị đó không?
Thiết Mộc chú ý nhìn lại suốt từ đầu đến chân hai ông già, thấy hai lão tiết ra một luồng hơi lạnh lẽo khác thường, tựa hồ như người trên núi tuyết tại vùng bắc cực, cả năm không thấy bóng mặt trời, màu da trắng bợt, không có huyết sắc.
Hai lão này có tính chất đặc biệt là tựa hồ như nghe tiếng người nói, rồi chỉ một lúc đã quên không biết ai nói gì?
Hai lão cùng mặc áo sắc tro, cặp mắt lạnh lùng chăm chỉ nhìn mặt Thiết Mộc đại sư không chớp mắt.
Thiết Mộc ngầm vận chân khí nói:
– Trông khí sắc hai vị, lão tăng dường như đã nghe có người nói tới mà bây giờ chưa nghĩ ra ai.
Lão già bên tả miệng mấp máy lạnh lùng nói:
– Những người trong võ lâm khắp thiên hạ biết tên tuổi chúng tôi nhiều lắm, bất tất nhà sư phải nói đãi lòng.
Lão bên phải đột nhiên khoa chân phải bước vào trong nhà.
Thiết Mộc giơ tay phải định ra, trầm giọng nói:
– Chưa được chủ nhân Hắc Lâm ưng thuận sao hai vị đã tự tiện vào nhà người ta?
Lão bên phải cười lạt nói:
– Khắp thiên hạ có mấy ai dám cản trở hành động của lão phu?
Vừa nói vừa đưa tay phải lên chống lại chưởng lực của Thiết Mộc. Chưởng lực đôi bên đụng nhau, tung bụi lên xoáy thành một cơn lốc bốc cát bụi dưới đất bay mù mịt.
Thiết Mộc đại sư nghĩ thầm:
“Chưởng này mình đã dùng đến bảy phần công lực mà lão chống lại một cách nhẹ nhàng. Cuộc chiến đấu bữa nay chắc là hung hiểm vô cùng”.
Nhà sư còn đang suy nghĩ thì lão bên trái cũng bước vào.
Thiết Mộc đại sư biết rằng trông vào công lực để ngăn trở hai người quyết là không nổi, đảo mắt nhìn khắp một lượt rồi lùi lại rất mau tìm chỗ đứng tựa điểm trong góc nhà để thủ thế. Cô bé áo đỏ nhằm cơ hội Thiết Mộc cùng hai lão mặc áo sặc sỡ đối thoại, sục tìm khắp trong căn nhà tranh.
Thiết Mộc đại sư đưa cặp mắt lạnh lùng nói với ba người:
– Nếu ba vị không ra khỏi căn nhà này ngay thì đừng trách lão tăng thất lễ.
Cô bé áo đỏ không tìm thấy nữ lang áo trắng, trong lòng nóng nảy vô cùng, lớn tiếng quát:
– Lão thầy chùa này thật không biết điều. Chẳng những toàn khu Hắc Lâm đã bị bao vây mà xung quanh căn nhà này cũng bị bọn ta vây kín rồi. Một mình ngươi võ công dù mạnh đến đâu cũng không thể chống lại với nhiều người. Huống chi đồng đảng ngươi đã bỏ trốn đi hết rồi thì ngươi thí mạng làm gì?
Thiết Mộc đại sư cười lạt nói:
– Lão tăng đây là hạng người nào mà ai nói gì cũng nghe?
Cô bé áo đỏ đột nhiên trợn đôi mắt tròn xoe lớn tiếng quát:
– Không biết tại sao từ thuở nhỏ ta đối với bọn người tu hành có một thứ cảm tình kỳ lạ nên mới nói với ngươi bấy nhiêu lời. Nếu ngươi còn không nghe lời ta nhủ bảo thì đừng trách bọn ta cậy nhiều hiếp ít.
Thiết Mộc đại sư nhìn hai lão rồi nghiêm nghị bảo – Suốt đời bần tăng chưa bao giờ đem toàn lực tranh đấu với ai. Nếu cô đã cao hứng thì cứ việc ra lệnh cho thuộc hạ động thủ đi. Lão tăng tự tin đủ sức đối phó.
Cô bé áo đỏ trầm ngâm một lát rồi vung chưởng đánh vào ngực nhà sư. Cô ra chưởng rất mau lẹ.
Thiết Mộc đại sư đang lúc bất ngờ không khỏi giật mình, nghĩ thầm:
– Cô bé này thủ pháp mau lẹ ghê gớm không thể khinh địch được Nghĩ vậy tay phải vung chưởng đánh xéo ra để chống lại thế chưởng cô bé.
Cô bé áo đỏ mình trơn tuột né mình đi lẹ như sao đổi ngôi tránh xa ba thước, khẽ bảo với hai lão:
– Hai vị ngăn cản nhà sư đừng cho lão ra khỏi nhà này.
Rồi băng mình ra ngoài.
Thiết Mộc thấy cô chưa đánh đã lui, chẳng hiểu ra sao, vừa phất tay áo vừa quát hỏi:
– Nữ thí chủ chạy đi đâu? Đoạn cũng nhảy theo ra.
Lão già bên tả lạnh lùng bảo Thiết Mộc:
– Vào đi!
Lão giơ tay đánh ra một chưởng vào giữa mặt nhà sư.
Thiết Mộc ỷ mình võ công thâm hậu, lại đủ sức luyện được môn Kim Cương Chưởng nên hễ động thủ với ai liền dùng chưởng thế chống lại. Nhà sư vung chưởng ra nói:
– Lão tăng không tin rằng ngươi cản trở nổi ta.
Hai chưởng lực chạm nhau. Thiết Mộc vẫn tiến ra. Lão bên trái phóng chưởng ra cản trở nhưng bị sức mạnh của chưởng thế nhà sư hất lùi lại hai bước.
Lão bên phải lớn tiếng nói:
– Tiếng đồn về nhà sư chùa Thiếu Lâm quả đã không ngoa.
Lão phóng chân đá miếng Khôi Tinh Thích Đẩu vào huyệt đan điền ở bụng dưới Thiết Mộc.
Thiết Mộc vẫn đứng nguyên không nhúc nhích, đưa ngón tay trỏ và ngón tay giữa hạ thấp xuống điểm vào huyệt quan nguyên chân phải đối phương.
Lão này thu chân trái về rồi đột nhiên phóng chân phải ra đá tới.
Lão bên trái đồng thời cũng vung chưởng đánh lại.
Thiết Mộc đại sư một mình chống lại hai người đến mười bốn mười lăm hiệp. Tuy nhà sư không đến nỗi thất bại, nhưng cung cảm thấy hao tổn sức lực.
Nguyên hai lão này không những công lực thâm hậu, dám đem nội lực ra phấn đấu với Thiết Mộc một cách cương ngạnh, mà đường quyền lại rất quái dị.
Thế đòn, thế đánh phối hợp với nhau rất mật thiết.
Thiết Mộc đại sư chống chọi thêm mấy hiệp nữa, không khỏi bồn chồn, nghĩ thầm:
“Nếu cứ đánh nhau kiểu này mãi thì biết đến bao giờ mới kết liễu? Mình không hiểu rõ lai lịch cùng tuyệt nghệ đối phương thì khó lòng thủ thắng được”.
Tiếng quát tháo bên ngoài thêm phần nhốn nháo, lại văng vẳng có tiếng quyền cước. Rõ ràng bên ngoài căn nhà này cũng có cuộc chiến đấu kịch liệt.
Thiết Mộc đại sư nhấp nháy cặp mắt từ bi lớn tiếng niệm:
– A Di Đà Phật? Xin tha thứ cho đệ tử bữa nay phải khai sát giới.
Đoạn thay đổi thế chưởng, ra chiêu Phi Bạt Chàng Chung đánh thẳng vào mặt lão bên trái.
Chưởng lực mạnh quá phát ra những tiếng veo véo. Chiêu này nhà sư dùng cả mười phần kình lực, sức mạnh kinh người.
Lão mé tả dường như bị uy thế chưởng lực của Thiết Mộc trấn áp, lão không dám cương ngạnh chống lại chưởng thế nữa, mà phải né tránh.
Thiết Mộc đại sư thần oai lẫm liệt, lớn tiếng quát:
– Kẻ nào ngăn trở lão tăng là mất mạng. Ai dám chống lại chưởng lực của ta nào?
Đoạn phóng ra một chiêu Kim Cương Khai Sơn.
Thế chưởng này tựa hồ sét đánh, mạnh đến trời long đất lở. Nhà sư bình nhật hiền hòa mà bữa nay thi triển thần oai đến sắc mặt cũng biến đổi, thái độ Oai nghiêm khiến ai nhìn thấy cũng phải kinh hãi.
Hai lão già mặc áo sắc tro đột nhiên co người lại nhảy ra ngoài nhà, không hiểu vì bị chưởng thế Thiết Mộc làm cho hoảng sợ, hay là còn có quỷ kế gì?
Thiết Mộc phất tay áo sừng sực bước ra.
Nhà sư ngẩng đầu nhìn ra thấy ngoài sân cỏ có đến dư hai mươi người đứng đó. Trừ cô bé là mặt áo đỏ còn ngoài ra toàn thị đại hán phục trang sắc đen, lưng giắt quỷ đầu đao. Bọn này đã đứng thành thế bao vây, dường như để đợi nhà sư đi ra. Hai lão già cũng mau lẹ lại đứng bên cô bé áo đỏ.
Thiết Mộc đại sư đảo mắt nhìn hết một lượt, chẳng thấy ai đánh nhau, tiếng quát tháo cũng ngừng bặt trong lòng rất lấy làm ngờ, tự hỏi:
“Mình vừa nghe rõ tiếng quát tháo, vội chạy ra ngay chẳng lẽ mới trong chớp mắt mà những người kháng cự đã bị tiêu diệt hết rồi ư?” Bỗng nghe cô gái áo đỏ cười lạt hỏi:
– Nhà sư ngó lui ngó tới tìm ai vậy?
Nhà sư bị cô bé hỏi một cách đột ngột, không biết trả lời ra sao, nghĩ bụng:
“Nếu mình thổ lộ ý nghĩ tất bị cô bé này chê cười. Nhưng mình nghe rõ ngoài này có tiếng đánh nhau quát tháo om sòm, chẳng lẽ mình lại nghe lầm ư?” Bỗng thấy cô bé áo đỏ vẫy tay nói:
– Phải chăng nhà sư tìm kiếm người đồng bọn?
Thiết Mộc đại sư chú ý nhìn kỹ thấy hai người đàn bà đứng tuổi bị hai gã đại hán cắp nách đứng sau cô bé. Hai người này đã bị điểm huyệt, đầu óc rũ rượi không nói năng gì được nữa.
Cô bé áo đỏ liếc mắt nhìn hai người đàn bà lạnh lùng cười nói:
– Bây giờ chắc nhà sư hiểu rõ rồi, trừ hai người đàn bà này ra, chỉ còn mình nhà sư đó thôi.
Thiết Mộc đại sư tuy bề ngoài trấn tĩnh mà trong lòng hồi hộp nghĩ thầm:
“Quái lạ thật? Bảo rằng Âu Dương Thống, Phí Công Lượng bỏ mình đây mà đi thì không có lý nào thế được. Nhưng mấy người đột nhiên mất tích thì thật là khó hiểu. Kể về võ công thì mấy vị này không thể bị đối phương hãm hại mau lẹ đến thế. Lại càng khó hiểu hơn nữa là bao nhiêu người trong Hắc Lâm này trừ hai mụ mặc áo sặc sỡ kia bị bắt, còn ngoài ra chẳng thấy một ai là nghĩa làm sao?” Cô bé áo đỏ nhìn thấy Thiết Mộc trầm ngâm, lặng lẽ không thể nhịn được nữa, lớn tiếng hỏi:
– Ta để nhà sư một thời gian uống cạn tuần trà để mà nghĩ rồi cho biết muốn đánh hay là đành bó tay chịu trói?
Thiết Mộc lại đảo mắt ngó quanh một lượt nữa rồi cười lạt đáp:
– Dù lão tăng có ý muốn chịu trói cho xong, song không thể làm thế để tổn hại đến thanh danh phái Thiếu Lâm.
Cô bé áo đỏ nói:
– Thế là nhà sư quyết tâm đánh rồi.
Thiết Mộc nói:
– Quyền, chưởng đều không có mắt, xin nữ thí chủ nghĩ kỹ đi. Nếu gặp tình thế bắt buộc, bần tăng e rằng cục diện hôm nay sẽ thê thảm vô cùng.
Cô gái áo đỏ đưa mắt nhìn người áo đen đứng ở phía sau, với vẻ mặt đầy sát khí, khẽ bảo gã:
– Hãy giết hai người này trước đi. Bỗng thấy hai gã áo đen thò tay vào bọc lấy ra hai lưỡi dao găm thuận tay điểm vào huyệt đạo hai người đàn bà mặc áo màu sặc sỡ.
Thiết Mộc đại sư rùng mình nghĩ thầm:
“Cô bé này còn nhỏ tuổi mà tâm địa đã tàn nhẫn đến thế!” Nhà sư nghĩ vậy rồi lấy ngón tay khẽ búng vào dây tràng hạt giấu trong tay áo. Hai hạt tràng gỗ đàn lập tức bắn ra.
Bỗng nghe hai tiếng rú vang lên. Hai gã đại hán cầm dao găm đột nhiên đao rời khỏi tay, lùi lại phía sau.
Cô bé áo đỏ thốt nhiên biến sắc quát lên:
– Chà! Giỏi thật? Lão sư già này không biết điều!
Cô tung người nhảy lại.
Thiết Mộc nghĩ thầm:
“Cô bé này tuy nhỏ tuổi, nhưng là một nhân vật quan trọng cầm đầu cục diện này, phải bắt cô ta trước, rồi hãy tìm kiếm xem bọn Âu Dương Thống ở đâu?” Nhà sư nghĩ vậy vung tay đánh ra, tay trái ra chiêu Thập Bát La Hán Chưởng, tay phải thi triển Cầm Nã Thủ Pháp. Nhà sư không để cô bé áo đỏ kịp ra tay, để tranh đoạt lấy thế ưu tiên. Song cô bé áo đỏ thân pháp kỳ dị mà người lại trơn tuột, nên tuy nhà sư chiếm được thượng phong đánh liền mười mấy chiêu mà đều trượt hết. Nhà sư không khỏi rùng mình, biết rằng gặp phải tay kình địch.
Cô bé áo đỏ rất ít phản kích. Thiết Mộc đánh ba chiêu, cô mới trả được một, dường như cô có ý phô trương thân pháp linh diệu, né tránh lẹ làng. Hai bên chiến đấu đã mười mấy hiệp mà vẫn chưa phân thắng bại.
Thiết Mộc đại sư không nhẫn nại được nữa, đột nhiên biến đổi thế chưởng, thi triển cả môn Kim Cương Chưởng của phái Thiếu Lâm, đánh liền ra hai chưởng, kình lực mãnh liệt vô cùng, đụng vào đá cũng phải tan nát.
Cô bé áo đỏ dường như bị chưởng lực của nhà sư làm cho bở vía, nhảy lùi lại xa chừng bảy, tám thước rồi đứng ngửa cổ ra mà cười.
Thiết Mộc đại sư sau khi đánh ra hai chưởng, thốt nhiên thấy mắt hoa, đầu váng, lảo đảo muốn té, bất giác cả kinh, tự hỏi:
“Hẳn lại có chuyện gì đây?”.
Thiết Mộc để ý nhìn xem thấy cô bé áo đỏ đứng trước mặt, hai mặt trông hóa bốn, trời đất như quay cuồng.
Thiết Mộc là người kiến thức rộng, biết rằng có điều kỳ dị, đoán ngay mình đã bị người ám toán, trúng phải thứ thuốc mê gì đây. Nhà sư vội nhắm mắt lại, ngấm ngầm vận động chân khí, điều hòa hơi thở để trấn tĩnh lại.
Những người vào hạng nội công thượng thừa nơi cửa Phật quả nhiên có chỗ hơn người. Thiết Mộc chỉ điều dưỡng được một lúc thì khỏi váng đầu hoa mắt, nhưng khốn nỗi đứng trước mặt cường địch thì vận khí dưỡng thần sao được.
Bỗng thấy có bé áo đỏ giơ tay ra vẫy. Hai gã đại hán áo đen tay cầm binh khí, lập tức chạy ra.
Hai gã tự chọn lấy địa điểm lợi thế, tay cầm binh khí giơ lên. Cô bé áo đỏ tươi cười nói:
– Lão hòa thượng. Hãy mở mắt ra mà coi.
Thiết Mộc đại sư biết lúc này điều dưỡng thêm được giây phút nào hay giây phút ấy để có thể khôi phục lại phần nào thực lực. Nhưng đối phương đã gọi rõ danh hiệu mình, đành phải mở mắt ra coi. Nhà sư hé mắt đầu tiên nhìn thấy hai lưỡi nhạn linh đao sáng loáng, chìa ra đứng hai bên tả, hữu.
Nhà sư đột nhiên run lên, hai mắt giận đến tóe lửa, dằn giọng quát:
– Nữ thí chủ hãy còn nhỏ tuổi mà thủ đoạn đã độc ác đến thế. Bọn thủ hạ Cổn Long Vương quả nhiên đều một loạt giống nhau cả. Sau này lão tăng có gặp hắn thì cây quyền trượng này không thể có đức hiếu sinh với hắn được.
Nguyên nhà sư lại ngó thấy hai người đàn bà đứng tuổi, y phục sặc sỡ bị lột hết áo, cởi trần đứng đó, lộ cả vú vê, hai lưỡi đao cắm vào trước ngực ngập đến tận chuôi mà không thấy một giọt máu tươi nào chảy ra.
Hai người đàn bà này bị điểm huyệt từ trước nên không cử động và nói năng gì được, chỉ có nét mặt lộ ra đau khổ vô cùng. Nếu không rút hai lưỡi đao ra thì hai người còn phải sống thêm một lúc nữa.
Đây là một cảnh tượng cực kỳ tàn nhẫn, khiến cho tâm thần Thiết Mộc đại sư phải chấn động, mà không biết làm thế nào được. Cô bé áo đỏ ngửa mặt lên cười như con nắc nẻ rồi nói:
– Chỉ một lát lửa xung quanh bốn khu rừng Hắc Lâm này sẽ bốc ngất trời.
Có điều hiện giờ người đại biểu Hắc Lâm đủ tư cách để thảo luận với ta chỉ còn mình nhà sư. Nhà sư tuy không phải là chủ nhân, song lúc này nắm quyền định đoạt cho khu Hắc Lâm được tồn tại hay bị thiêu rụi...
Thiết Mộc đại sư nói:
– Lão tăng chưa hiểu ý cô nương muốn nói gì?
Nhà sư nghĩ thầm trong bụng:
Nữ chủ nhân khoảnh rừng này cùng bọn Phí Công Lượng không biết đi đâu, sao mãi không thấy xuất hiện. Chẳng lẽ bọn họ đã bỏ trơ mình đây rồi trốn đi như lời cô gái này vừa nói.
Sau nhà sư đoán rằng đã có con đường ngầm từ ngoài đi vào đây, bọn Phí Công Lượng, Âu Dương Thống có thể theo đó mà trốn khỏi nơi đây. Chắc họ tưởng mình biết con đường đó rồi, nên không cần bảo cho mình hay nữa.
Trước tình cảnh này, chỉ có cách ức đoán đó là giải được tấm lòng nghi hoặc cho nhà sư.
Bỗng thấy cô gái áo đỏ nghiêm nét mặt hỏi:
– Chắc giờ nhà sư nghĩ bấy nhiêu là đủ rồi!
Thiết Mộc đại sư thấy cô bé áo đỏ giục, không biết trả lời ra sao, bèn nói:
– Nữ thí chủ muốn thế nào thì cứ việc nói ra.
Cô bé áo đỏ nói:
– Thế là nhà sư ưng thuận rồi, chỉ còn một lời quyết định nữa thôi.
Thiết Mộc đại sư nghiêm trang nói; – Việc gì có liên quan đến lão tăng thì lão tăng mới quyết định được. Còn việc trong khu Hắc Lâm này thì lão tăng định đoạt thế nào được.
Cô bé áo đỏ cười lạt đáp:
– Đã thế tức là nhà sư không can thiệp vào việc này.
Thiết Mộc đại sư đột nhiên lại hoa mắt không đứng vững được. Nhưng nhà sư là người kiến thức quảng bác, nội công thâm hậu, biết mình trúng phải quỷ kế của đối phương, liền một mặt ngấm ngầm ngưng tụ chân khí, một mặt tiến lại gần cô bé áo đỏ, cặp mắt chiếu ra những tia sáng căm hờn, thần oai lẫm liệt.
Vị lão hòa thượng từ thiện này đã phát giác ra chỉ trong thời gian ngắn nữa là mình mất hết năng lực chống lại địch nhân, mà cô bé này cố ý trùng trình để chờ chất độc bộc phát.
Nhà sư tu luyện nội công thượng thừa trong cửa Phật đã mấy chục năm, nên đủ sức chịu đựng chất độc hơn người thường. Một khi vận động chân khí trong khắp cơ thể là lại tạm thời áp chế được chất độc lên cơn.
Vẻ mặt căm tức, thoáng lộ sát khí, nhà sư từ từ giơ tay phải lên nghiêm nghị nói:
– Nữ thí chủ tuy còn nhỏ tuổi mà không ngờ lại thâm độc đến thế. Có điều trước khi bần tăng chết về chất độc, bọn ngươi cũng phải trả bằng một giá rất đắt.
Cô bé áo đỏ cười lạt nói:
– Việc dụng binh không kiêng điều giả trá, càng giả trá được càng hay.
Cô ngẩng mặt lên cười một tràng dài rồi nói tiếp:
– Nhà sư hiện giờ đã đến lúc giẫy chết, chỉ trong khoảnh khắc, chất độc lên cơn là hết đời.
Thiết Mộc vung chưởng lên, một luồng kình phong mãnh liệt theo tay phát ra. Bỗng một tiếng rú thê thảm vang lên, một gã áo đen ngã lăn xuống đất, miệng hộc máu tươi, tắt thở chết liến.
Thiết Mộc đã bản lĩnh tuyệt luân lại nội công thâm hậu, một khi nhà sư nổi giận, dùng toàn lực phóng chưởng ra là lập tức có người chết.
Cô bé áo đỏ không ngờ công lực nhà sư thâm hậu ghê gớm đến mức đó, bất giác nàng biến sắc quay lại nhìn hai bên, nói:
– Lão hòa thượng này trúng độc rồi nên liều lĩnh như thế, các ngươi lại tước bỏ võ công của lão đi.
Bốn gã áo đen vâng lời chạy ra, chia bốn mặt xông vào Thiết Mộc đại sư.
Thiết Mộc đại sư chắp tay nói:
– A Di Đà Phật! Đức Phật từ bi tha thứ cho đệ tử đã phạm sát giới.
Rồi khép hai tay vào, vung chưởng đánh ra.
Gã đại hán xông vào trước mặt đụng phải luồng kình lực mãnh liệt, bắn nảy người lại phía sau té lăn xuống đất. Thiết Mộc đại sư chuyển động thần oai, hai tay liên tiếp đánh ra những luồng chưởng phong vút lên véo véo Nhà sư phóng liền một lúc hơn hai chục chưởng đánh ngã hai người. Song lối đánh này rất hao mòn sức lực, vì thế mà chất độc bộc phát sớm hơn. Nhà sư lại mắt hoa đầu váng, chân bước loạng choạng, suýt ngã.
Một gã áo đen thấy thế sấn lại nắm huyệt đạo bên cổ tay nhà sư.
Lúc này Thiết Mộc đại sư, tinh thần không còn tỉnh táo nữa, sát khí đằng đằng. Vừa thấy tay phải bị người nắm chặt, nhà sư quát lên một tiếng, xoay tay lại, ra chiêu Cầm Nã Thủ Pháp, lại nắm được cổ tay gã áo đen và đánh luôn một chưởng vào trước ngực.
Gã áo đen chỉ kịp rú lên một tiếng, chết liền. Xác chết bị tung ra xa, cát bụi bay mù.
Hai lão già mặc áo sắc tro thấy tám chín gã áo đen bao vây Thiết Mộc đại sư mà vẫn chưa hạ dược đối phương, lại bị hại mất bốn người, liền đưa mắt nhìn nhau, đồng thanh quát lên:
– Các ngươi hãy tránh ra!
Thiết Mộc thấy bọn họ đang đánh đã chạy cũng để mặc kệ, liền nhân cơ hội này hít mấy hơi. Từ lúc nhà sư bị thuốc độc lên cơn, hoàn toàn trông cậy vào công lực để áp chế chất độc. Thiết Mộc hít mạnh một hơi mà vẫn chưa tiếp xúc được với luồng hơi trong bụng. Nhà sư liền vận động đến các kinh mạch, thì thấy trời nghiêng đất lệch, đầu nặng chân nhẹ, lảo đảo mấy vòng rồi không chống nổi nữa, ngã lăn xuống đất.
Hai lão già mặc áo sắc tro vẫn chưa động thủ mà Thiết Mộc đại sư đã mất hết sức kháng cự. Bốn gã áo đen chạy lại điểm huyệt nhà sư rồi khiêng chạy đi.
Không biết nhà sư đã mê đi bao lâu, đột nhiên tỉnh lại, thấy mình nằm trên chỗ lạnh, toan ngồi nhỏm dậy.
Bỗng nghe một thanh âm trong trẻo lạnh lùng nói:
– Không được nhúc nhích!
Thiết Mộc đại sư từ từ mở mắt ra, bỗng run lên vì thấy mười hai mũi dao nhọn chĩa vào người. Nhà sư biết rằng mình chỉ hơi nhúc nhích một chút là bị những mũi đao kia đâm vào yếu huyệt.
Những lưỡi đao này không phải do người cầm mà là một cái thiết bồn đặc biệt chế ra cũng bằng hình người, chia làm hai nửa trên nửa dưới. Nhà sư đặt nằm vào đáy bồn, ngửa mặt lên, chẳng khác gì nằm trong cái lồng sắt mà hình thức khác đi một chút, và trong có cắm nhiều mũi đao.
Những lưỡi đao nhọn hoắt lấp loáng ánh hào quang, gần chạm vào người.
Một âm thanh lạnh ngắt lại vang lên:
– Ta chỉ vặn vào khuy ở nắp hộp này một cái là lập tức có sức nặng ngàn cân nén xuống, làm cho hai mũi đao nhọn đâm vào nhà sư đó, mà chỉ một mũi đao cũng đủ giết người rồi.
Cô bé lại bật lên một tràng cười nói:
– Hay ta xếp củi dưới cái hộp này đốt lửa cho hộp đỏ như than hổng để thiêu sống cũng được.
Thiết Mộc đại sư nghiêng đầu nhìn ra thì người nói đó chính là cô bé áo đỏ.
Nhà sư nói:
– Lão tăng cũng tin rằng cô nương có thể làm được như thế.
Cô bé áo đỏ cười nói:
– Nhà sư tin như vậy là được rồi.
Thiết Mộc cười lạt nói:
– Cô giết lão tăng sớm đi cũng xong rồi. Nhưng còn trùng trình chưa động thủ hẳn là có dụng ý gì đây?
Cô bé áo đỏ đáp:
– Nhà sư đoán đúng đấy! Ta cũng biết nhà sư không quan tâm gì đến chuyện sống chết nữa. Có điều muốn chết cũng không xong thì con người khó lòng chịu đựng được.
Thiết Mộc ngấm ngấm kinh hãi, nghĩ thầm:
“Nếu cô này dùng thủ đoạn bắt mình sống dở chết dở để hành hạ mình thì đúng là mình không thể chịu được”.
Thiết Mộc là người trầm tĩnh phi thường, tuy trong dạ băn khoăn sợ hãi, mà ngoài mặt vẫn giữ vẻ thản nhiên, nói tiếp:
– Trước khi nữ thí chủ chưa hỏi đến lão tăng, lão tăng muốn hỏi nữ thí chủ trước vài câu được không?
Cô bé áo đỏ dường như không tính trước đến chuyện nhà sư muốn hỏi mình, nên nghe nhà sư nói vậy không khỏi sửng sốt, hỏi:
– Nhà sư muốn hỏi gì?
Thiết Mộc đáp:
– Cô đã phóng hỏa chưa?
Cô bé áo đỏ cười đáp:
– Đốt à! Có chứ! Mà phải đốt hết cả lá cây ngọn cỏ.
Thiết Mộc nét mặt buồn rầu hỏi:
– Những người trong rừng Hắc Lâm này chạy thoát cả rồi hay bị cô đốt chết?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook