Điểu Ngữ Chuyên Gia
Chương 2: Biết tiếng chim, áp lực lớn (trung)

�T TIẾNG CHIM, ÁP LỰC LỚN (TRUNG)

“Kỳ thật Tiểu Ba rất thích xem TV, Trầm tiên sinh nếu bận công tác quá có thể bật TV cho nó xem, tốt nhất là đem điều khiển nhét vào trong ***g, nó sẽ mổ điều khiển đổi kênh.” Bạch Tề vừa đùa Tiểu Ba vừa nói với Trầm Duệ Tu – người vừa trở về sau khi đỗ xe xong.

“Xem TV? Chim bây giờ đều thích xem TV sao? Chim sáo của phụ thân ta cũng thích.” Trầm Duệ Tu cười hỏi, còn vươn tay đi trêu con vẹt trên vai Bạch Tề.

“….Trường hợp cá biệt đi.” Bạch Tề cười gượng hai tiếng, không thể nói đây là thói xấu y chiều chúng mà ra.

Tiểu Ba đối với hành động đùa giỡn của hắn tỏ vẻ kháng nghị, bắt đầu mổ mạnh vào ngón tay hắn, Trầm Duệ Tu lại giống như không cảm thấy đau đớn, còn gãi gãi cổ Tiểu Ba.

“Này, sờ cái gì mà sờ, ông không phải ngươi muốn sờ là sờ! Ông chỉ cho mấy em gái sờ thôi! Ngươi là em gái sao?” Tiểu Ba kêu lên.

Khóe miệng Bạch Tề run rẩy, thản nhiên vươn tay đè lại cái đầu loay hoay không ngừng của nó.

“Mấy ngày trước ta đi công tác, nhờ phụ thân nuôi nó hộ vài hôm, kết quả bị con chim sáo nhà hắn bắt nạt thê thảm, ta cũng không dám để nó tới nhà phụ thân ta nữa.” Trầm Duệ Tu nâng cặp mắt đào hoa sâu thẳm của hắn lên nhìn Bạch Tề mỉm cười nói, lông mi hắn rất dài, hơi hơi che lại ánh mắt, càng tăng thêm vẻ thâm sâu khó lường.

“Bạch Tề ngươi không biết a, phụ thân của hắn chính là trùm hắc đạo, tuy rằng hiện tại đã tẩy trắng, nhưng mà vẫn là trùm hắc đạo a. Cho nên con chim sáo nhà hắn cũng rất hung hãn, rất hay ăn hiếp, còn suốt ngày lẩm bẩm nhắc nhở ta không được tiếp cận chủ nhân của nó, thật đúng là một tên cố chấp! Ta mà không chạy đi thì sẽ bị trọc mất!” Tiểu Ba phẫn nộ bày ra chỗ bị mổ rụng lông trên cánh nó, hậm hực nói.

“Ta nghĩ có lẽ con chim nhà phụ thân ngài hơi mẫn cảm, kỳ thật chim cũng biết ghen tị, nếu nhìn thấy một con chim mới đến sẽ sợ chủ nhân mình bị đoạt đi mất.” Bạch Tề nói.

“Có lẽ thế, con chim sáo kia theo phụ thân ta đã mười mấy năm, hắn rất thích nó.” Trầm Duệ Tu nói.

Sắp đi vào trong tiệm, Tiểu Ba gặp bạn bè đậu trên cây ngô đồng, vui mừng vỗ cánh bay tới ôn chuyện với chúng, lũ chim đậu trên cây đều chiêm chiếp chiêm chiếp hỏi thăm Tiểu ba chủ nhân mới thế nào.

“Đừng nói nữa, cư nhiên là thái tử hắc đạo, không đúng, hiện tại là chủ gia tộc, nghe nói là tẩy trắng rồi, ai ai, thật sự là một gã buồn chán không có gì thú vị.” Tiểu Ba ra vẻ oán giận kỳ thật là đắc ý khoe khoang nói.

Đáp lại nó là lũ chim kia đồng thanh: “Khiếp—————-” đầy khinh bỉ.

Bạch Tề nhịn không được bật cười, xem ra Tiểu Ba đối với chủ nhân mới cũng rất vừa lòng.

“Ngươi cười gì?” Trầm Duệ Tu thấy Bạch Tề nhìn cây ngô đồng nở nụ cười, liền hỏi.

“A? Không có gì, Tiểu Ba hình như rất cao hứng.” Bạch Tề thu hồi nụ cười nói.

“Xem ra nó vẫn thích nơi này hơn, dù sao còn có đồng loại, ở nhà ta rất ít khi thả nó ra.” Trầm Duệ Tu nói.

“Lời này của Trầm Tiên sinh nghe giống như muốn trả lại Tiểu Ba, này không thể được, ta còn đang tính chào hàng một con vẹt khác để ngài mua về làm bạn với Tiểu Ba a.” Bạch Tề vui đùa nói.

“Không đâu, Tiểu Ba rất đáng yêu. Mua thêm một con về cùng nó cũng không tồi, có lẽ năm sau ta còn có mấy con vẹt con.” Trầm Duệ Tu cười nói.

“Nuôi vẹt được vẹt.” Bạch Tề gật đầu, “Kỳ thật rất nhiều chim non ở chỗ ta đều là những con trưởng thành sinh ra, mỗi khi bán chim non đi cha mẹ chúng liền cứ mổ đầu ta, bắt ta cho chúng ăn nhiều hơn bổ sung dinh dưỡng để chúng tiếp tục sinh.”

Trầm Duệ Tu nở nụ cười, đôi mắt đào hoa hơi hơi híp lại, làm cho khuôn mặt thoạt nhìn khiêm tốn nhã nhặn của hắn lộ thêm vài phần ôn nhu, khiến cho người ta nhìn liền cảm thấy hắn là người rất có học thức và giáo dưỡng.

Bạch Tề không khỏi hoài nghi Tiểu Ba có phải nói linh tinh hay không, người như vậy, nhìn thế nào cũng giống giảng viên đại học, làm sao lại liên quan tới hắc đạo a.

Cuối cùng Bạch Tề dựa trên nguyên tắc cứ có khách hàng là không thể buông tha, đến một người chém một người, đem Tiểu Phỉ – cũng là một con vẹt ngực đỏ kiêm thanh mai trúc mã của Tiểu Ba bán cho Trầm Duệ Tu, hai con vẹt hồ hởi phấn khởi thảo luận một chút về phim truyền hình gần đây, chê bai một chút về kịch bản càng ngày càng dở tệ, nói đến vô cùng sung sướng. Bởi vì Tiểu Ba có một đoạn thời gian không xem TV, không theo kịp nội dung phim, bị Tiểu Phỉ cười nhạo suốt, quay ra bắt đầu tấn công chủ nhân vì không quan tâm nó.

Bạch Tề mỉm cười tiễn khách hàng về, sau đó mặt lạnh đi gọi Bạch lão cha đang ngủ trong phòng dậy, Bạch lão cha ngáp một cái nói: “Ai, Tiểu Tề ngươi về rồi a, mau đi nấu cơm, ta đói bụng.”

Bạch Tề mặc kệ, chỉ vào đống nguyên liệu trên bàn nói: “Hôm nay tới phiên ngươi.”

Trên mặt Bạch lão cha lập tức lộ ra nụ cười mà người ta vô cùng căm tức: “Mệt quá buồn ngủ quá, ta muốn đi ngủ.” Nói xong liền nằm luôn lên ghế dựa, giả chết.

Bạch Tề hoàn toàn không còn cách nào đối phó với lão cha vô lại của y, cho tới bây giờ hắn vẫn không có ý nghĩ rằng làm một người cha hẳn phải là tấm gương tốt, kỹ thuật chơi xấu lại còn nhuần nhuyễn điêu luyện. Bạch Tề là một đứa trẻ thành thực, chưa bao giờ đấu lại được cha y, trách mắng hắn vài câu rồi cũng ngoan ngoãn đi nấu cơm.

Ăn xong cơm tối, Bạch lão cha đi công viên tán gẫu cùng một đám lão nhân, hắn tuy rằng chưa già nhưng lại thích nói chuyện phiếm cùng những người ở thế hệ trước, tán gẫu nội dung cũng chỉ là con cái mạt chược cổ phiếu linh tinh, chỉ thế cũng đã thấy vui vẻ.

Bạch Tề ở nhà không có việc gì làm liền đem ghế để dưới tàng cây ngô đồng hóng mát, chim đậu trên cây đều đã ăn xong đang líu ríu bát quái, nói cũng đều là những việc trải qua trong ngày. Bạch Tề nghe cũng cảm thấy rất thú vị, dần cũng thích việc ngồi nghe kể chuyện sau khi ăn cơm này.

“Nha nha, nha nha———–” Một con quạ đen đứng trên chiếc bàn bên cạnh Bạch Tề, gẩy củ lạc trên bàn ra mổ mổ.

Lời này phiên dịch lại chính là: “Tiểu Tề a, ta đói chết, cho ta ăn chút gì đi, lát nữa tiên đoán cho ngươi.”

“Quên đi, ngươi tha ta đi, mấy lời tiên đoán của ngươi cho tới bây giờ cũng không phải chuyện tốt.” Bạch Tề thực sự không dám nghe mấy lời tiên đoán của con quạ được mệnh danh là vua tiên đoán này.

Bạch Tề quen biết con quạ này cũng được mấy năm, nó rất tà môn, am hiểu tiên toán, chuyện tốt không linh chuyện xấu linh vô cùng, cho nên vừa nghe nó phải tiên đoán Bạch Tề lập tức ngắt lời. Năm đó lần đầu tiên y gặp con quạ vừa ngốc vừa độc miệng này, nó đang bị một lũ chim bắt nạt, nguyên nhân cũng chính là cái miệng độc đáng giận của nó.

“Không liên quan tới ngươi, là về khách hàng chiều này của ngươi.” Quạ đen nghiêng đầu nuốt một hạt đậu phộng.

“Nga? Trầm Duệ Tu? Hắn làm sao?” Bạch Tề có chút tò mò hỏi.

“Chiều ngày mai hắn lái xe ra ngoài sẽ xảy ra tai nạn, chân trái gãy xương, tính mạng không lo.” Quả đen thỏa mãn ăn hết hơn nửa đĩa đậu phộng xong mới tiên đoán.

“……….. Ngươi đừng nói cho ta nữa, nói cho ta ta liền………” Bạch Tề đau khổ cầm lấy điện thoại bắt đầu nhắn tin.

“Dát dát dát, đây là chuyện của ngươi, ta chỉ tới lừa đậu phộng ăn thôi.” Vua tiên đoán đắc ý “nở nụ cười”, tiếng cười của loài chim thực kỳ dị, Bạch Tề nghe mà sau lưng ớn lạnh.

Nhắn tin: “Trầm tiên sinh, đêm nay ta xem tinh tượng (xem vị trí các ngôi sao) phát hiện mệnh ngài xâm phạm sao thái tuế, đề nghị ngày mai đừng lái xe ra ngoài, nếu không sợ có tai nạn, nhớ lấy nhớ lấy.”

Ngôn ngữ thần linh kiểu này làm cho Bạch Tề cảm thấy thực cổ quái, nhưng vì mong muốn cứu một mạng người nên vẫn nhắn tin, có tin hay không lại là chuyện của người ta.

Kết quả không bao lâu sau Trầm Duệ Tu nhắn lại: “Ta nhớ rõ năm nay mệnh ta cũng không phạm thái tuế.”

Khuyên can thất bại, Bạch Tề thở dài, người theo thuyết vô thần thực phiền toái.

Quạ đen đứng trên bàn đá gật gù đắc ý: “Sao rồi, hắn không tin?”

“Ngươi cảm thấy người bình thường sẽ tin sao? Quên đi, cùng lắm thì ngày mai đi thăm hắn rồi bị mắng một câu độc miệng.” Bạch Tề bất đắc dĩ nói.

Vua tiên đoán lại cười dát dát, tiếng cười vô cùng đắc ý, nhưng nghe quạ đen cười thật sự làm cho người ta vui sướng không nổi. Lũ chim trên cây ngô đồng bắt đầu kháng nghị: “Tới đây hết ăn lại uống, các huynh đệ, tìm dây trói nó lại!”

Quạ đen vội vàng vỗ cánh bay.

Bạch Tề không nhịn được cười, còn nhớ lần đầu tiên y nhìn thấy con quạ đen này, nó bị buộc vào trên một lùm cây, Bạch Tề đang thắc mắc là người nào lại ác độc đối xử với quạ đen như vậy. Một bầy chim sẻ ở bên cạnh đã bắt đầu bát quái: “Con chim chết tiệt này vừa mở miệng sẽ không có chuyện tốt!” “Đừng để nó nói!” “Mau trói miệng lại!” “Miệng tên này rất tà môn, nói cái gì linh cái gì, bực mình chính là nó lại chưa bao giờ nói chuyện tốt chỉ nói chuyện xấu.”

Con quạ bị trói lung tung vào lùm cây buồn bã ai oán cầu xin: “Oan uổng a, ta chỉ dự cảm được chuyện xấu, không thể dự cảm chuyện tốt a!”

“Ngươi đoán được thì không thể ngậm miệng sao? Đã độc miệng còn cao giọng như vậy, ngươi cho ngươi là Billy a, thật sư là tự tìm phiến toái!” Chim sẻ không khoan dung bám riết không tha.

“Đúng vậy đúng vậy, tối qua ngươi còn nguyền rủa đại ca cú mèo không bắt được chuột, thấy chưa, đi trói gô đi!”

“Phải trói thêm hai ngày cho nó chịu chút giáo huấn! Tiểu Tề ngươi đừng nhúng tay nga, bằng không chúng ta trở mặt với ngươi!” Bầy chim sẻ gần đây đều quen biết Bạch Tề, đều yêu cầu y không ra tay.

Bạch Tề dở khóc dở cười, đành phải tỏ vẻ áy náy đối với quạ đen, tiện thể ngỏ lời rằng sẽ mang một chút thức ăn tới, sẽ không để nó chết đói.

Lũ chim sẻ đều là rất rất xấu xa, không, nhìn qua sẽ thấy chúng không liên quan gì tới hai chữ hiền lành trung thực. Một con chim sẻ nhìn đông nhìn tây, mổ miếng giấy ăn bị vo tròn vứt trên mặt đất nhét vào miệng quạ đen.

“Ngô ngô, ngô ngô ngô——–” Quạ đen đáng thương hề hề kêu, tiên tri như nó sao lại không được thông cảm như thế đâu?

Chim sẻ cười luôn một bầy, hi hi ha ha hô bạn dẫn bè tới vây xem.

Đáng thương cho con quạ đen là vua tiên đoán mà bị trói gô còn bịt miệng, chỉ có thể dùng ánh mắt tỏ ra kháng nghị. Lũ chim sẻ cũng chẳng sợ nó, còn cười khanh khách thay phiên nhau tới đùa giỡn.

Vẻ mặt Bạch Tề 囧囧,nghĩ thầm ngược đãi chim như vậy hình như không tốt lắm đâu. Đang suy nghĩ thì một con chim khách vỗ cánh bay tới, miệng còn ngậm một mảnh dao cạo râu, hét lớn một tiếng: “Không muốn chết thì cút ra!!!”

Kết quả lưỡi dao rớt cái bốp xuống dưới, cắt rụng một ít lông của quạ đen, quạ đen sợ tới mức mất hồn mất vía: “A Thước ngươi kiềm chế một chút a, trúng phải ta thì làm sao bây giờ a!”

“Đừng hoảng hốt, ta tới cứu ngươi!” Con chim khách ngậm lưỡi dao lên cọ cọ vào sợi dây, dây là bằng nhựa mỏng nơi nào cũng có, chỉ chốc lát đã đứt.

Quạ đen vui mừng đầy mặt dụi dụi đầu chim khách nói: “Thân ái ngươi đối với ta thật tốt.”

Chim khách duỗi chân, chân nhỏ đập nhẹ lên mông quạ đen đắc ý nói: “Chim của ta, đương nhiên chỉ ta có thể bắt nạt.”

Bầy chim sẻ lập tức nổi giận: “Ở nơi sáng sủa đông người, các ngươi kiềm chế một chút!” “Đúng vậy đúng vậy, ảnh hưởng nhiều không tốt.” “Quản chặt người của ngươi, nhất là miệng của nó!”

Chim khách vươn qua mổ một cái lên mỏ quạ đen, liếc nhìn bầy chim sẻ mắng: “Nhìn cái gì, còn nhìn ta đá hết các ngươi xuống dưới! Một lũ chim không sợ mù mắt!”

Chim sẻ thấy nhân vật hung ác xuất hiện, sợ hãi đành lẩm bẩm lẩm bẩm bay đi.

Chim khách nhổ hướng bầy chim sẻ, quay đầu hỏi: “Ai trói ngươi?”

“Con cú mèo ở sau núi.” Quạ đen thành thật thừa nhận.

“Được lắm, bây giờ lão tử sẽ đi phá rối không cho nó ngủ, ngươi, mau về nhà đi, đừng chạy loạn.” Chim khách lại dùng cánh vỗ quạ đen một cái, rồi vỗ đôi cánh màu xanh phành phạch bay đi.

Vì thế chỉ còn lại Bạch Tề cùng quạ đen mắt to trừng mắt nhỏ.

“Này, ngày mai đừng đến trường, không thì sẽ bị ngã lăn xuống cầu thang.” Vua tiên đoán quạ đen nói với Bạch Tề.

“……..”

Đúng là con quạ ngốc nói mãi không chừa.

———————————————————————–

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương