Simon là bạn của Hoshino, hai người nước ngoài luôn dễ dàng trở thành bạn, hơn nữa ánh mắt và tính cách hai người có mấy phần tương tự, cho nên trở thành bạn cũng là chuyện hợp lý.
Chẳng qua, phiền cho Tiểu Vũ rồi.
Lâm Huyền Nguyên cùng Vương Tiểu Vũ chủ động trợ giúp mọi người nướng thịt, nam nữ vui đùa vui vẻ, đương nhiên một số anh mắt phụ nữ làm bộ vô tình rơi vào người Hoshino và Simon.
Lâm Huyền Nguyên vừa lật thịt vừa khinh bỉ lắc đầu, khinh thường nói: "Chỉ có hai người nước ngoài, anh xem mấy người phụ nữ kia, ánh mắt dán lên người Simon, thật sự là, chậc chậc.."
Vương Tiểu Vũ theo tầm mắt Lâm Huyền Nguyên tùy ý lướt qua, nói như đùa: "Đừng nghĩ xấu về người ta như vậy, nói không chừng là người ta muốn học ngoại ngữ!"
"Có anh mới học ngoại ngữ đấy." Lâm Huyền Nguyên nói xong, bất đắc dĩ nhìn về phía Hoshino, híp mắt lắc đầu nói, "Nhìn không ra Hoshino này còn rất hiếu học, không có việc gì liền cùng các tay bass học tiếng Trung, tinh thần này lấy ra để học tập thì nói không chừng hiện tại hắn đang ở Cambridge!"
Vương Tiểu Vũ cười cười không nói gì, Lâm Huyền Nguyên tự mình nói tiếp: "Ôi trời, anh xem mấy nữ nhân kia, cô ta dựa vào Hoshino kìa, Các cô ấy sao lại thích người nước ngoại vậy?"
"Chà, nhìn không ra cô đang phẫn nộ đấy." Vương Tiểu Vũ cười cười trào phúng, đưa cho Lâm Huyền Nguyên một xiên thịt nướng.
"Anh mới phẫn nộ, cả nhà anh đều phẫn nộ." Lâm Huyền Nguyên tiếp nhận thịt nướng, bắt đầu rưới nước tương, "Tôi không có thời gian để phẫn nộ, không bằng ra đường bắt mấy tên trộm để được nghe mấy câu cảm tạ, tôi chỉ là nói về hiện tượng xã hội.

Ớt thì sao? Thêm chút ớt cho Tiểu Vũ, cậu ấy thích ăn cay." Lâm Huyền Nguyên nói xong, lấy ớt ở Vương Tiểu Vũ sau đó điên cuồng chạy qua chỗ Tiểu Vũ ngồi ở góc đọc tiểu thuyết kinh dị, nhiệt tình đưa thịt nướng cho Tiểu Vũ, sau đó chờ Tiểu Vũ nói chuyện.
Tiểu Vũ nhìn Lâm Huyền Nguyên một cái, buông sách trong tay xuống, cầm lấy thịt nước thuận thế nhìn Vương Tiểu Vũ đang cô đơn nướng thịt, cười ha hả nói: "Thế nào, cùng Tử Bất Ngữ chia tay, cùng Vương Tiểu Vũ tốt lên?"
"Đương nhiên là không!" Lâm Huyền Nguyên cật lực phủ nhận, "Chúng tớ chỉ đơn là là quan hệ bạn bè thuần khiết, đối với Tử Bất Ngữ là chung thủy một lòng! Chẳng qua.." Lâm Huyền Nguyên nói đến đây, trên mặt tràn đầy vẻ hạnh phúc, "Anh ấy nói muốn đi công tác một tháng, bảo tớ đừng gọi điện thoại, nhắn tin cho anh ấy bảo là thấy tin tức của tớ làm tâm tình anh ấy không khống chế được, một tháng sau trở về liền cùng tớ liên lạc."

"Cắt." Tiểu Vũ thấp giọng cắt một chút, lập tức lắc đầu, bắt đầu ăn thịt nướng Lâm Huyền Nguyên đưa, "Nếu như hắn là một kẻ lừa đảo thì sao?"
"Làm sao có thể!" Lâm Huyền Nguyên nghe những lời này lập tức lên tiếng phản đối, nhưng sau khi suy nghĩ một hồi, giọng điệu trở nên nhu hòa, nhẹ nhàng vỗ vai Tiểu Vũ, "Cậu cũng đừng suy nghĩ lung tung, buông cái gai trên người xuống, thoáng một chút.."
"Lâm Huyền Nguyên." Tiểu Vũ đột nhiên nghiêm túc nhìn Lâm huyền Nguyên, giống như muốn tuyên bố chuyện trọng đại gì đó.

Cô nuốt thịt trong miệng, thở ra một hơi, vừa định nói chuyện lại bị Simon cầm chai nước khoáng tới cắt ngang.
Simon cầm nước khoáng trong tay, cao hứng vẫy tay Tiểu Vũ cùng Lâm Huyền Nguyên, Lâm Huyền Nguyên cười xấu xa, ấn chân Tiểu Vũ một cái, nói: "Tớ không quấy rầy, tiếp tục đi nướng thịt, các người chơi đi."
Tiểu vũ nhìn Lâm Huyền Nguyên nhảy nhót rời đi, chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, cô tưởng rằng chỉ trong tiểu thuyết mới có loại nữ nhân ngốc nghếch hồn nhiên này, không nghĩ tới bên cạnh mình cũng có một người.
Simon đưa nước cho Tiểu Vũ, cầm lấy cuốn sách Tiểu Vũ đang đọc, không có gì để nói: "Tôi thích uống nước, cũng thích tiểu thuyết khinh dị, bạn thích phim gì?"
"Bút chì màu tiểu tân." Tiểu Vũ đoạt lấy sách trong tay Simon, cố ý gây sự.
"Ta cũng thích, còn có cừu vui vẻ và sói xám.." Simon nói chưa xong, cơ hồ tự động bỏ qua hắc tuyến trên trán Tiểu Vũ.
Cách đó không xa, Lâm Huyền Nguyên cùng Vương Tiểu Vũ không hẹn mà cùng lắc đầu bĩu môi, sau đó, Lâm Huyền Nguyên liền thốt ra một câu làm cho Vương Tiểu Vũ muốn khóc, "Vương Tiểu Vũ, anh phải cố nắm chặt, nếu không Tiểu Vũ sẽ bị cướp đi.

Đúng rồi, vừa nãy cô ấy còn hỏi tôi, hình như là thấy chúng ta cùng một chỗ có chút ghen tị, tôi cảm thấy cô ấy đối với anh cũng có ý tứ đó."

"Không phải, cô đợi một lát." Vương Tiểu Vũ dở khóc dở cười cắt đứt lý luận của Lâm Huyền Nguyên, "Cái kia, cô có ý gì? Chẳng lẽ là tôi đối với Tiểu Vũ có ý tứ trước sau đó cô ấy cũng có ý với tôi?"
"Chẳng lẽ không phải?" lâm Huyền Nguyên hỏi ngược lại.
Vương Tiểu Vũ lúc này á khẩu, chỉ có thể thở hổn hển lắp bắp chỉ vào Tiểu Vũ lại chỉ mình: "Tôi, cô ấy, tôi? Ah là không thể! Làm thế nào cô lại có ý nghĩ này? Thật tồi tệ!"
Lâm Huyền Nguyên không hiểu nhìn Vương Tiểu Vũ, ánh mắt vô tội kia trong nháy mắt đem sĩ khí Vương Tiểu Vũ đè xuống, hắn khôi phục cảm xúc của mình một chút, xoay chuyển đề tài: "Không nói cái này, bạn trai cô đâu?"
"Đi công tác." Nhắc tới Tử Bất Ngữ trên mặt Lâm Huyền Nguyên thoáng nhu hòa, "Một tháng sau liền trở về."
Vương Tiểu Vũ nhìn Lâm Huyền Nguyên phát hoa si, không vui, tiếp túc nướng thịt, hỏi: "Rốt cục hắn tên là gì?"
"Tử Bất Ngữ."
"Tên thật."
"Giữ bí mật."
Còn muốn nói cái gì đó, nhưng giờ trưa đã đến, mấy người ôm bụng muốn thịt ngày càng nhiều, hai người chỉ có thể tạm thời buông thoại xuống, đem tinh thật dời đến phục vụ nhân dân.
Cứ như vậy bận rộn mấy giờ, nếu như không phải Tiểu Vũ lại nói muốn trở về, Lâm Huyền Nguyên lại cho rằng mình là người bán thịt nướng mất.
Tiểu Vũ tức giận vỗ bàn, trước tiên trấn trụ Vương Tiểu Vũ, sau đó là Lâm Huyền Nguyên, Simon không chịu buông tha đi phía sau Tiểu Vũ tươi cười, Tiểu Vũ nghiến răng nghiến lợi nói với Lâm Huyền Nguyên: "Đi thôi!"
"Tôi tiễn cô!" Simon vội vàng tiếp lời Tiểu Vũ.

Tiểu Vũ hận như sắt thép nhìn Vương Tiểu Vũ cùng Lâm Huyền Nguyên, sau đó nói với Vương Tiểu Vũ nói từng chữ: "Anh đưa cậu ấy, tôi ngồi xe bus về!"
"Tôi đi cùng cô!" Simon giống như dính lấy Tiểu Vũ, hoàn toàn không cho Lâm Huyền Nguyên cùng Vương Tiểu Vũ có cơ hội nói chuyện.

Tiểu Vũ chán ghét rời đi, Lâm Huyền Nguyên mới nói câu nghẹn trong miệng: "Cái gì? Đi xe bus trở lại?"
Đúng, là xe bus nha!
Tiểu Vũ đứng dưới trạm xe bus chờ, Simon không chịu buông tha nói, Tiểu Vũ không có hứng thú: "Cô thích đi bus hay ngồi tàu địa ngầm? Tôi thích cuộc sống ít carbon là rất tốt.."
Tiểu Vũ đeo tai nghe, ngăn lời của Simon ngoài tai, sự kháng cự thất bại khi cô bước vào tàu địa ngầm--Mp4 hết pin nha.

Nhưng cô vẫn đeo tai nghe, làm bộ như mình nghe được, cũng không thể làm bộ không thấy, cô có thể cảm giác được ánh mắt từ bên cạnh bắn tới.
Ánh mắt kia như đang nói: "Nhìn người phụ nữ kia kìa, người nước ngoài.."
Simon nắm lấy tay vịn và nói: "Tại sao lại tàu địa ngầm không đi xe tôi? Tôi phải nhờ bạn lái xe về." Tiểu Vũ làm bộ mình không nghe được, hơn nữa hướng bên cạnh dời mấy bước, cùng anh ta kéo dài khoảng cách.
"Khoe khoang cái gì a." Hai nữ sinh ăn mặc không chính thống bên cạnh hiển nhiên cho rằng Tiểu Vũ đeo tai nghe không nghe thấy các cô, vì thế dán bên cửa nhỏ giọng nói, "Người nước ngoài có xe không ngồi, đến tàu địa ngầm khoe khoang, ai mà chưa từng thấy người nước ngoài chứ.." "Đúng vậy, ghê tởm.."
"Nói ai đấy!" Tiểu Vũ rốt cục không kiềm chế được, kéo tai nghe xuống hướng hai nữ sinh, "Nói như thế nào đây!"
Hai người kia sửng sốt sau đó khí thế kiêu ngạo, buồn cười nhìn Tiểu Vũ: "Nói cô thì sao, khoe khoang cái gì? Nhìn không vừa mắt hiểu chưa.."
Mắt thấy Tiểu Vũ sắp xông qua, Simon vội vàng giữ chặt cô, khuyên nhủ: : Thực xin lỗi, các người hiểu lầm..


"
" Anh đừng có động vào tôi! "Tiểu Vũ rốt cục bộc phát, một phen kéo tay simon khỏi người mình, tức giận nói," Anh tránh xa tôi một chút! Bệnh thần kinh, anh! Đừng có đi theo tôi! Thật mẹ nó phiền! "Tiểu Vũ nói ra câu tục tĩu làm cho cả simon và hai người kia đều ngây ngẩn cả người.
Chuyện này là sao, hai người này là quan hệ gì, câu" Thật mẹ nó phiền "là nói với người đàn ông kia hay nói với hai người bọn họ?
Hai người kia nhìn mặt nhau, lúc tàu địa ngầm tới ga, Tiểu Vũ một bước liền nhảy xuống, không quên quay lại lớn tiếng quát simon đang muốn đi theo:" Đừng đi theo, tránh xa tôi ra!"
Cửa rốt cục đóng lại, Simon chỉ có thể tiếc hận vừa sợ hãi Tiểu Vũ, nhìn bóng dáng cô ngày càng khuất dần, không có bất kì suy nghĩ gì.
Người trong ga địa ngầm nối liền không dứt, biểu tình trên mặt mỗi người đều không giống nhau, hạnh phúc, bi thương hoặc là thưởng thức quần áo của người qua đường..
Tiểu Vũ không phải Lý Mạn Ni, không muốn gả cho người có tiền hay người nước ngoài sau này vô ưu vô lo, cũng không phải Lâm Huyền Nguyên, chờ mong tình yêu lãng mạn ngọt ngào, càng không phải Thành Tây suốt ngày muốn khởi nghiệp giày vò.
Một số người nói rằng tự do thực sự là làm những gì bạn thích và không làm những gì bạn không thích.

Cô nghĩ cô vẫn có tự do, chỉ một nửa bởi vì cô không biết chuyện mình muốn làm là cái gì, nhưng cô lại rõ ràng mình ghét cái gì.
Tất cả điều cô chán ghét, cô sẽ không làm điều đó, bất kể là bạn bè hay người thân nói.
Mặc kệ Nhân Tri, Hoshino hay Simon này, không thích chính là không thích.

Cô không muốn một đoạn tình cảm không an toàn, không muốn lặp lại vết xe đổ của cha mẹ mình, cho nên, mỗi mỗi chuyện, mỗi một người cô đều tính toán, tựa như Lâm Huyền Nguyên Nói, dựng gai lên bảo vệ mình, cũng bảo vệ người bên cạnh..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương