Fujibayashi Rongu đứng lên, lảo đảo lao ra khỏi nhà, vội vã chạy tới ngăn một chiếc tắc xi. Trước đây Tatsuya Abe ở trong một khu nhà trọ cũ nát, hắn định bây giờ đi vào đó hỏi thử xem.

Đến khi chạy tới đó rồi thấy cửa sổ vẫn sáng đèn, tâm tình đang tuyệt vọng của Fujibayashi Rongu như vừa sống lại. Fujibayashi Rongu chạy thẳng lên lầu, ra sức đập cửa.

“Ai đó?” Từ trong nhà truyền ra tiếng nói xa lạ.

Một người đàn ông trung niên mập ra mở cửa, vừa gặm miếng thịt gà đầy dầu mở vừa trừng mắt, mất hứng hỏi, “Cậu tìm ai?”

Không phải là Tatsuya Abe. Lòng tràn đầy hy vọng lần thứ hai tan vỡ, đả kích lần này còn đau đớn hơn.

“Người trước kia ở đây đâu? Cậu ấy đi đâu rồi?”

“Không biết.” Người đàn ông nói dứt câu thì không kiên nhẫn mà đóng cửa.

“Xin chờ một chút.” Fujibayashi Rongu đưa tay ngăn hắn, “Anh có thể nhớ lại xem người kia chuyển đi đâu không? Chỉ một chút thôi cũng được.”

Người đàn ông híp mắt khinh thường nhìn Fujibayashi Rongu chằm chằm, “Tại sao tôi phải lãng phí thời gian nhớ mấy chuyện vớ vẩn cho cậu? Tôi không biết người trước kia là ai, giờ ở đâu. Bây giờ tôi mới là người thuê nhà ở đây, đừng quấy rầy tôi.” Tiện tay ném mẩu xương gà đi, chuẩn bị đống cửa.

Fujibayashi Rongu đưa chân ngáng ở cửa ngăn hắn lại, “Chờ một chút.”

“Này, cậu rốt cuộc muốn làm gì hả? Có tin tôi tẩn cậu không?” Người đàn ông xắn tay áo lên, ra bộ hung ác.

Fujibayashi Rongu không thèm để ý tới hắn, đi vào nhìn quanh phòng. Căn phòng trong trí nhớ của hắn hoàn toàn khác. Chiếc giường không biết bao lâu rồi không được dọn dẹp, ánh lên một màu đen sì ghê tởm. Khắp nơi toàn là những núi rác nhỏ, còn có các loại hộp giấy và những mẩu xương kì. Cả gian phòng tỏa ra mùi hôi kì quái.

“Tại sao anh lại để căn phòng bẩn thỉu như vậy?” Fujibayashi Rongu cao giọng chất vấn.

“Liên quan gì tới cậu, tôi thuê nhà này. Tôi quyết định một tháng không quét dọn thì là một tháng không quét dọn. Tôi quyết định một năm không quét dọn thì là một năm không quét dọn.” Đối với chất vấn của Fujibayashi, người đàn ông cười khinh bỉ.

“Đồ khốn, mày quá coi thường người khác rồi.” Fujibayashi Rongu tức giận nắm cổ áo hắn, ấn hắn vào tường.

Người đàn ông trung niên to béo bị dọa sợ. Ban nãy hắn thật sự khinh thường Fujibayashi, thế nhưng bây giờ người này như xã hội đen đến nhà đòi nợ. Hắn vốn hèn nhát nên vội vã giải thích, “Tôi không biết cậu tìm ai, nhưng khi tôi dọn đến thì phòng này đã bỏ không mấy tháng rồi. Tôi thật sự không thể nói cho anh tin gì có ích đâu. Tôi xin cậu hãy tha cho tôi đi.”

“Ngay cả mày cũng muốn đùa tao sao?” Tâm tình Fujibayashi Rongu vào giờ phút này toàn bộ bộc phát, ỷ vào lợi thế hình thế mà không chế áp đảo gã này, giơ cao nắm đấm đánh tới.

“Cứu, cứu mạng! Tôi thật sự vô tội mà.” Người đàn ông thất thanh gào lên, ôm đầu kêu cứu.

Đột nhiên hành lang truyền tới tiếng bước chân, một người đàn ông say rượu đi tới, thấy một màn như vậy liền theo bản năng muốn rời khỏi. Fujibayashi Rongu vốn khá cao, bình thường luôn tỏa ra khí chất phóng đãng. Kỳ thực do nghề nghiệp đòi hỏi nên mới luyện một chút kỹ năng hộ thân. Bây giờ giơ nắm đấm lên quả thực nhìn như ác quỷ, hình dạng quá hung dữ. Ai rỗi hơi mà trêu chọc vào ác ma như vậy chứ?

Fujibayashi Rongu thấy có người đến, buộc lòng phải buông tay. Hắn cũng biết chủ nhà này vô tội. Nhưng vừa nghĩ tới tia hy vọng cuối cùng bị gã bóp nghẹt, Fujibayashi Rongu liền không kiềm chế mà nổi điên lên. Huống chi nơi này trước kia là nhà của Tatsuya Abe. Cậu ấy vô cùng thích sạch sẽ, ngày nào cũng quét dọn thật sạch sẽ đến nỗi không tìm được một chút xíu bụi. Tên mập này lại để căn nhà bẩn như vậy, vừa ăn xong thịt gà liền tiện tay vứt xuống đất. Fujibayashi Rongu không cho phép gã phá hoại căn nhà của Tatsuya Abe, tuyệt đối không cho phép.

“Sau này mỗi ngày đều phải quét dọn, dứt khoát không được để rác qua đêm, nghe rõ chưa?”

“Vâng, tôi nhất định sẽ dọn sạch sẽ.” Người đàn ông bị đánh mà không thể giải thích vì sao, vừa lau máu mũi vừa như gà mổ thóc ra sức gật đầu. Hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới có ngày bị đánh vì không dọn nhà.

Fujibayashi Rongu xoa xoa nắm đấm, lôi trong ví ra một xấp tiền vứt xuống đất, “Đây là tiền thuốc men.”

“A, cảm ơn, cảm ơn.” Người đàn ông cầm tiền, ôm đầu chạy vào nhà, con mắt không dám nhìn Fujibayashi Rongu lấy một cái.

“A a a, tôi, tôi biết cậu.” Người say rượu vừa bị dọa dường như thanh tỉnh hơn một chút, chỉ vào Fujibayashi Rongu mà cười ngây ngô, “Cậu tìm Tatsuya Abe tiên sinh ngày trước ở đây, đúng không?”

“Ông biết tôi?” Giống như bắt được phao cứu mạng, Fujibayashi Rongu không còn trút giận lên người vô tội mà khẩn thiết nhìn người đàn ông vừa xuất hiện. Khoảng năm mươi tuổi, lúc nói chuyện mang đầy mùi rượu.

“Vừa đẹp trai lại vừa có tiền như cậu mà lại chạy tới chỗ này, lúc đó tôi ấn tượng lắm.” Uống khá nhiều khiến người đàn ông nói chuyện líu cả lưỡi vào.

Trước đây Fujibayashi Rongu ghét nhất là nói chuyện với kẻ say rượu, nhưng bây giờ hắn chỉ còn đầu mối này, “Ông có biết Tatsuya chuyển tới nơi nào không?”

“Tôi không biết.” Người đàn ông lắc đầu rồi ợ một cái toàn hơi rượu, “Chỉ có điều, tôi thấy hắn dọn đi.”

“Cậu ấy đến đâu? Từ bao giờ?”

“Không biết cậu ấy chuyển đi đâu, lúc nào nhỉ?” Người đàn ông suy nghĩ một chút, “Chắc là mùa hè, Tatsuya Abe tiên sinh rất thích sạch sẽ. Cậu ấy đi rồi, hành lang xuất hiện bao nhiêu là sâu bọ. Bây giờ có con heo mập đến ở, những ngày nóng nực thì sao chứ? Gã kia đã bẩn còn thích ăn, lại ghét quét tước dọn dẹp, đúng là loại tính cách khiến người ta chán ghét…”

Nếu như là mùa hè thì chắc là dời đến nhà Fujibayashi Rongu để chăm sóc hắn khi bị thương. Tatsuya Abe biến mất vẫn không có chút manh mối nào. Fujibayashi Rongu uể oải xoay người, không muốn nghe tên nát rượu nói bậy nói bạ nữa.

“Nhưng mà, trước khi con heo mập kia tới ở thì tôi có thấy Tatsuya Abe tiên sinh một lần. Chắc là mùa thu?” Lời nói của người đàn ông thành công giữ bước chân Fujibayashi Rongu lại. Nếu như là mùa thu, chắc chắn là sau khi bọn họ chia tay.

“Ông thấy cậu ấy sao? Cậu ấy ở đâu? Nói gì?”

“Ở chỗ tôi thường hay uống rượu trong vườn hoa bên đường, dáng vẻ rất thảm hại.” Kẻ say rượu cười ha ha, “Tôi tí nữa thì không nhận ra cậu ấy. Tuy chỉ là chàng trai bình thương thế nhưng biến thành bộ dáng kẻ lang thang cũng đủ khiến người ta giật mình. Vì Abe tiên sinh trước đây rất thích sạch sẽ, cho nên ban đầu thấy cậu ấy bỗng nhiên bẩn thỉu như vậy thật khó tin.”

“Ông là nói, tình trạng của cậu ấy vô cùng không ổn.”

“Đúng vậy, không có tiền, hình như mấy ngày rồi chưa ăn. Sau đó vẫn là tôi mời cậu ấy uống rượu, ăn bữa cơm no nữa.” Người đàn ông vừa nói vừa cầm lấy chai rượu sớm đã cạn, ra sức dốc vào miệng, nỗ lực muốn vài giọt chảy ra để bớt cơn thèm rượu.

“Hình như là bị người ta đánh, chắc là mấy cô ả phong trần. Cậu ấy cũng không phải dạng người có thể đến nơi đó tìm đàn bà. Mấy ả kia nhìn như một đám hồ ly tinh muốn ăn tươi nuốt sống người ta. Ở nơi đó, cầm chút tiền lương làm sao nuôi được người ta chứ? Không còn tiền thì hết đấm rồi đá trút xuống.

Hơn nữa, muốn yêu loại phụ nữ như vậy, khuôn mặt cũng phải đẹp đẹp một chút nha! Có thể qua thời gian dài tiếp xúc một người, tâm cũng có thể phát ra cảm tình. Nhưng vẻ ngoài cũng rất phổ thông, quả thực mệnh trời sinh là bị người ta coi thường. Rơi vào kết cục đó cũng chỉ có thể trách chính cậu ấy không biết tự lượng sức mình.”

“Đừng nói nữa.” Fujibayashi Rongu nhắm mắt lại, lấy tiền trong ví đưa cho người đàn ông kia, “Tôi mời ông uống rượu. Ông có thể dẫn tôi tới chỗ vườn hoa ông đã gặp được không?”

“Không ngờ Abe tiên sinh còn có người bạn tốt như thế. Thật ra lúc cậu ấy gặp rắc rối lớn như vậy nên đi tìm một người bạn khảng khái như cậu mới đúng. Tại sao lại để bản thân thành kẻ lang thang thảm thương, không phải quá ngu ngốc sao?”

“Tôi chỉ nhờ ông dẫn tôi tới công viên thôi, nói nhiều thế làm gì?” Fujibayashi Rongu bực bội châm thuốc, gắng sức hút một hơi. Lão quỷ say này tự như lấy đao cùn mà cưa vào lòng hắn. Tự trách, áy náy, đau lòng, lo lắng. Những tâm tình trước đây chưa từng xuất hiện cứ thế xuất hiện.

Tên ngốc kia lại hành hạ bản thân đến mức ấy. Nếu như không ở tại phòng Fujibayashi Rongu để lại thì có thể bán hoặc cho thuê, cần gì phải lang thang ngoài phố chứ?

Trong công viên, không khí vô cùng yên bình, cũng cực kì lạnh lẽo. Fujibayashi Rongu không thể tưởng tượng nổi thời tiết như thế còn có người dám ngủ qua đêm ngoài đường. Lão già yêu rượu như mạng sống không khách khí cầm tiền Fujibayashi Rongu đưa cho mà mua một chai rượu ngon, vửa chỉ vào cái ghế đá, “Tôi lần trước ở đây gặp cậu ấy. Nhưng mấy tháng rồi, Abe tiên sinh chưa xuất hiện.”

“Giúp tôi thêm một chuyện.” Fujibayashi Rongu lấy danh thiếp từ trong ngực áo ra đưa cho người đàn ông đang uống rượu, “Xưng hô thế nào?”

“Tôi là Hachi Teru.”

“Hachi tiên sinh, nếu như ông gặp lại Tatsuya thì dù thế nào cũng xin nói cho tôi biết. Tôi nhất định sẽ báo đáp ông.”

“Tôi đã nói Abe tiên sinh có người bạn vừa có tiền vừa nghĩa khí. Có cậu giúp đỡ, Tatsuya nhất định sẽ vượt qua khó khăn. Việc này cứ giao cho tôi.” Người đàn ông uống một ngụm rượu rồi gật đầu, “Bây giờ thì sao?”

Fujibayashi Rongu ngồi trên ghế dài trong công viên, “Ông về trước đi, tôi muốn yên tĩnh một mình.”

“Không thành vấn đề.”

Hachi Teru là một kẻ nát rượu, hơn nữa tướng mạo còn gian trá. Bình thường thì ngay cả một con mắt Fujibayashi Rongu cũng không muốn nhìn thấy loại người như thế. Nhưng, hiện hắn rất nóng lòng muốn biết bây giờ Tatsuya Abe đang ở đâu, chỉ cần có một chút hy vọng cũng không muốn bỏ qua.

Cũng không biết đã ngồi trong công viên bao lâu, trong đầu Fujibayashi Rongu giống như rạp chiếu phim, cứ tua đi tua lại cảnh hắn và Tatsuya ở bên nhau. Quỷ thần xui khiến trải qua tình một đêm, quan hệ khó gọi tên, không biết kiềm chế buông thả, hãm sâu vào ái tính. Rồi lại vì khẩu thị tâm phi khiến người ta bỏ đi. Người đàn ông nhu nhược bị mình coi khinh lại dùng cách riêng để bao dung, giống như biển nước ôm lấy rồi tẩy sạch khuyết điểm của hắn.

Nhưng, vì lòng tự trọng vớ vẩn của hắn lại có thể lừa mình dối người, tự thôi miên bản thân: Chẳng qua chỉ là một người tình giá rẻ, cứ đi tìm rồi sẽ gặp kẻ tốt hơn. Ép buộc bản thân vứt bỏ. Chờ mất đi mới biết, giả rẻ cũng tốt, đắt tiền cũng tốt, là kim cương, là ngọc thô hay chỉ là viên đá cũng chẳng còn quan trọng. Quan trọng là vị trí của viên đá ấy, một khi ở trong tim thì chỉ có thể mặc cho nó chiếm lấy từng dây tế bào thần kinh, càng lún sâu càng âm ỉ đau đớn.

Cho dù cậu ấy không muốn yêu thì sao chứ? Cho dù thừa nhận thích chàng trai bình thường ấy thì sao chứ? Đáng ra phải nắm chắc cậu ấy trong tay, sau đó mặt dày tán tỉnh khiến người ta cũng yêu mình mới là cách làm chính xác nhất. Tại sao không làm vậy để bây giờ lại biến thành tình cảnh đôi bên đều chịu tổn thương?

“Mình quả nhiên là kẻ ngu ngốc.”

Những ngày tiếp theo Fujibayashi Rongu như tẩu hỏa nhập ma mà đi tìm Tasuya Abe. Hachi Teru tuy suốt ngày gọi điện đến để báo mang mối nhưng khi tra tỉ mỉ thì lại không thu hoạch được gì. Hy vọng cứ như vậy chuyển thành thất vọng rồi lại hóa thành ước mong như chơi đùa thể xác và tinh thần Fujibayashi Rongu đến kiệt sức. Một tháng ngắn ngủi qua đi mà hắn sụt hơn mười cân, sắc mặt tái nhợt tiều tụy như quỷ.

“Tháng này anh làm trò gì thế?” Akimoto và Fujibayashi Rongu hẹn nhau ăn cơm ở ngoài. Ban đầu khi vừa nhìn thấy tình hình Fujibayashi, Akimoto quả thật không thể tin vào mắt mình. Thật sự không ngờ người đàn ông vành mắt đen sì, quả đầu như ổ gà với kẻ chỉn chu trước đây là cùng một người.

“Gần đây tôi khá bận rộn.” Fujibayashi Rongu ôm trán cau mày, nói. Gần đây hắn càng nghiện thuốc lá nặng hơn, ban đêm lại mất ngủ.

“Người trong quán ai cũng lo cho anh đấy.”

“Vớ vẩn, tôi là ông chủ hay bọn họ là ông chủ? Tôi không chỉnh đốn bọn họ đã là may rồi, việc gì phải nhọc tâm lo cho tôi?” Fujibayashi Rongu rút ra một điếu thuốc lá, cả người cũng bồn chồn không ngừng kiểm tra điện thoại.

Akimoto nhìn hắn, đang chuẩn bị nói tiếp thì điện thoại hắn vang lên. Hắn không chần chừ mà nghe máy, “Thế nào? Có tin tức gì chưa?”

“Lần này khẳng định là thật sao? Hachi Teru tiên sinh, tính nhẫn nại của tôi đã hết rồi. Ông lúc này tốt nhất đừng đùa giỡn tôi. Nhà hàng Eagle Rock? Được, tôi lập tức tới ngay.” Cúp điện thoại, Fujibayashi Rongu cầm điếu thuốc rít một hơi, bỏ đầu lọc vào gạt tàn. “Anh cũng thấy đấy, tôi rất khỏe, khỏi cần lo cho tôi. Tôi bây giờ có chuyện quan trọng phải đi. Đi trước nhé, lần sau mời anh ăn một bữa.”

“Tôi đi cùng anh.” Kimono đứng lên, không cho người kia phản đối.

“Không cần.” Càng lúc càng ương ngạnh, bây giờ khuôn mặt Fujibayashi Rongu lại nói cho Akimoto biết, vì Tatsuya Abe nên mới biến thành bộ dáng như quỷ này?

“Tôi đi cùng anh.” Akimoto khăng khăng.

“Anh biết tôi muốn đi gặp ai sao? Gần đây tôi thích một cậu nhóc, rất nhát gan, còn mỏng manh hơn cả bong bóng. Anh đi theo rất phiền phức.”

Akimoto nhìn hắn, dễ dàng lật tẩy lời nói dối của hắn, “Nói bậy bạ gì đó? Anh không phải đang tìm tung tích của Tatsuya Abe sao?”

“Sao anh biết?”

“Nhìn anh y như quỷ từ trong địa ngục bò ra, còn không rõ rành rành sao?”

Fujibayashi Rongu không giả vờ được nữa, cười khổ, “Muốn cười thì cứ cười đi. Rõ ràng là tôi bốc đồng chia tay mà cũng qua nửa năm rồi. Thế nhưng tôi đột nhiên…”

Akimoto vỗ vỗ người đàn ông mất tinh thần, “Nửa năm trôi qua mới biết còn hơn cả đời không nhận ra.”

Fujibayashi Rongu ngẩng đầu, miễn cưỡng cười, “Anh đang an ủi tôi sao?”

“Anh thành thế này, tôi cũng có chút trách nhiệm.”

“Không liên quan tới anh, là tôi quá quắt. Không muốn thừa nhận tôi thích người bình thường như vậy. Thật ra tôi mới là kẻ hèn yếu, không dám thừa nhận bản thân yêu người không yêu mình.” Đau đớn quấn lấy tim Fujibayashi, lời khó nói cũng đến lúc không nhịn nổi nữa.

“Tatsuya Abe rất yêu anh”

“Bây giờ lừa dối tôi chỉ làm tôi càng khó chịu đựng hơn mà thôi. Tôi đã đáng thương đến mức để Akimoto dỗ dành sao?”

“Này, tôi nói anh đủ rồi đấy.” Nghìn năm mới có được một lần Akimoto lộ ra vẻ khó chịu, thậm chí còn cố ý giả vờ ho khan. “Người kia sớm đã thích anh. Chẳng lẽ anh không nhận ra được chút tình cảm nào từ những việc cậu ấy đã làm ư? Bằng lòng cùng người bốc đồng như anh ở cùng một chỗ, còn có thể làm anh hài lòng trăm phần trăm, nếu không phải yêu anh đến tận xương tủy thì làm sao có thể? Bởi vì tôi biết anh lúc nào cũng bắt nạt cậu ấy nên mới cố tình bảo cậu ấy đừng nói ra.”

“Anh nói gì cơ?”

“Tôi nói là Tatsuya Abe đã sớm thích anh. Chỉ là không nói cho anh biết tâm ý người ta thôi. Anh thật sự là đồ ngốc!”

“Tại sao anh lại muốn đùa bỡn với tôi?” Vừa nghĩ tới việc bản thân bây giờ đau khổ như vậy đều là do Akimoto, Fujibayashi Rongu đem hết lửa giận trút lên người Akimono.

“Đúng là muốn đùa anh một chút, thế nhưng tôi cũng hy vọng anh có thể phát hiện ra những ưu điểm của Abe tiên sinh. Nếu như cậu ấy ngay lập tức nói yêu anh, anh tự cao tự đại thế chẳng phải sẽ chia tay ngay, chẳng lẽ tôi nói sai?”

“Kể cả thế cũng chẳng liên quan đến anh.” Mặc dù Akimoto đang nói sự thật, nhưng Fujibayashi Rongu không thể vì vài lời nói mà dễ dàng hết tức.

“Tính cách tùy hứng của anh cũng nên dẹp đi.” Akimoto liếc hắn, khôi phục khí thế áp bức. “Vì muốn ở cùng anh lâu một chút nên cậu ấy mới cắn răng không dám thừa nhận yêu anh. Ngay cả điều này cũng không nhận ra, anh lại còn trái lòng chia tay nữa. Càng xét càng thấy toàn lỗi của anh! Bây giờ còn ra vẻ đau khổ sao?”

“Cho dù tôi có lỗi, cũng không có nghĩa tôi sẽ tha thứ cho anh. Nếu không tìm được cậu ấy về thì anh cũng không đủ tư cách dạy dỗ tôi. Anh là bạn tốt nhất của tôi, nhưng mắt thấy tôi đau đớn trong vực sâu, anh chẳng những không giúp đỡ mà còn đẩy tôi một cái.”

“Thế nên tôi cũng đang cố giúp đây, đi thôi.”

Hai người cùng tới nhà hàng mà Hachi Teru hẹn. Vừa bước vào đã thấy trên bàn ăn có mấy chai rượu, Hachi Teru thấy Fujibayashi Rongu tới liền ra sức vẫy, “Ở đây, ở đây.”

Akimoto cau mày, “Anh thuê người như vậy để thăm dò tung tích của Abe tiên sinh?”

“Tôi cũng thuê một thám tử nữa. Nhưng đây là hàng xóm cũ của Tatsuya Abe, hơn nữa cách đây không lâu đã gặp cậu ấy. Cho nên tôi mới không muốn vứt bỏ manh mối này.”

“Ha, thời tiết thật lạnh.” Hachi Teru cười nói, “Vì tôi chờ mãi hơi chán, nên mới kêu một ít thức ăn và rượu, nhân tiện làm ấm người.”

“Đừng ngại, tôi sẽ thanh toán.” Nét mặt Fujibayashi Rongu không đổi, nói.

Cũng không phải là lần đầu tiên, đã sớm biết lão là một con sâu rượu, ít đồ ăn cùng vài chai rượu đắt tiền cũng không thành vấn đề. Chỉ hy vọng lão có thể tiết lộ chút đầu mối hữu dụng là tốt rồi.

“Xin hỏi, ông gặp Abe tiên sinh sao?” Akimoto cau mày, hỏi.

“Đương nhiên, trước đây không lâu tôi nhìn thấy cậu ấy. Dáng vẻ vô cùng nhếch nhác, hình như mấy ngày chưa ăn gì. Tôi còn mời cậu ấy một bữa.” Hachi Teru đắc ý nói.

“Những điều này tôi sớm biết cả rồi. Không phải ông nói có tin gì mới sao? Vì sao mỗi lần ông toàn nói mấy thứ vớ vẩn? Tính nhẫn nại của tôi có hạn.” Fujibayashi Rongu phiền não vò tóc, thật sự không thể nhịn nổi nữa.

“Fujibayashi Rongu tiên sinh gấp gáp như vậy cũng vô ích. Cậu cũng không hy vọng Abe tiên sinh chạy tới nơi cậu không tìm được chứ? Lần này tôi nhận được điện thoại của cậu ấy…”

“Cậu ấy gọi cho ông? Số cậu ấy đâu?”

“Cậu ấy không muốn tôi nói cho người khác biết, đặc biệt là cậu. Nếu như tôi không tuân thủ lời hứa, Abe tiên sinh nhất định sẽ chạy tới nơi xa hơn, như vậy không sao chứ?” Hachi Teru thăm dò.

“Mỗi lần đều nói những lời như vậy, thật ra tôi không tin.” Fujibayashi Rongu chống cằm, “Nhưng lại nghĩ ngộ nhỡ có một lời là sự thật thì làm sao đây?”

Hachi Teru nheo mắt, tiếp tục xảo trá, “Abe tiên sinh thê thảm như vậy, hoàn toàn là vì yêu một người không nên yêu. Vì người ta mà đánh đổi mọi thứ thế nhưng vẫn bị người ta vô tình bỏ rơi. May mà có người bạn tốt như cậu cứ khăng khăng đi tìm hắn để cứu giúp. Abe tiên sinh chắc đã hiểu rằng yêu người như vậy thì không còn mặt mũi gặp cậu nên mới quyết tâm không chịu để cậu biết tung tích?”

“Đủ rồi.” Akimoto nhẹ giọng khiển trách, “Fuji, chẳng lẽ anh bị lừa bởi mánh khóe vớ vẩn vậy sao? Gã này đang lừa anh, anh vẫn mắc lừa sao?”

“Chuyện của tôi không cần anh quản.”

“Có lẽ anh đã quá áy náy. Cho nên biết rõ gã nói dối, vì không truyền đạt được lòng hối lỗi với Tatsuya Abe nên mới muốn truyền cho hắn?”

Fujibayashi Rongu im lặng, thật lâu mới nói một câu, “Không được sao? Người này dù gì cũng cũng cứu giúp Tatsuya Abe trong lúc cậu ấy bi thảm nhất. Tôi làm vậy chỉ là muốn bản thân thấy khá hơn một chút. Huống chi so với trước kia không có tin tức gì, nghe hắn khoác lác chút tin giả sẽ cho tôi ảo giác rằng rất nhanh sẽ tìm được cậu ấy.”

“Tên ngu ngốc. Nếu như muốn bồi thường nên hướng người cần bồi thường mới đúng! Cho dù mỗi ngày mời người đàn ông này ăn sơn hòa hải vị, Abe tiên sinh đang chịu khổ cực cũng không vì vậy mà được chút lợi gì. Anh cứ lãng phí thời gian ở đây sao? Nghe một tên nát rượu khoác lác, anh là người hèn nhát đến vậy sao?”

“Tôi nói rồi, trước khi tìm được Tatsua Abe thì anh không có tư cách giáo huấn tôi.”

“Anh tỉnh táo chút đi.”

Hachi Teru hình như cũng ý thức được lời nói dối vỡ lở, vội vàng nắm lấy phao cứu mạng Fujibayashi, “Fujibayashi Rongu tiên sinh, tôi tuy rằng đã nói dối rất nhiều chuyện nhưng cũng chỉ vì an ủi cậu. Tôi không có ý xấu.”

“Ông cho rằng tôi thật sự là tên đần độn sao?” Fujibayashi Rongu nhìn hắn chằm chằm, cười khẩy, “An ủi tôi? Đây là lần cuối cùng tôi mời ông ăn, để báo đáp ông đã từng chăm sóc Tatsuya Abe. Tuy rằng sự kiện kia suy cho cùng không biết là thật hay giả. Sau này mặc kệ ông nói gì tôi cũng sẽ không tin nữa.”

“Lần ấy là thật, hoàn toàn thật. Cũng bởi vì ngày đó Abe tiên sinh uống say, nói rất nhiều nên tôi mới biết hóa ra cậu ta thích đàn ông, hơn nữa còn là MB. Cho nên khi thấy cậu vội vã tìm tung tích Tatsuya Abe, tôi mới nghĩ có nên bịa ra vài thứ để cậu áy náy, sau đó mời ta vài chầu rượu. Tôi nghĩ như vậy.”

Fujibayashi Rongu đứng lên, ném tiền xuống, “E rằng trước đây ông đúng là nghĩ như vậy, thế nhưng bây giờ ông càng lúc càng coi tôi là tên đần độn.”

Akimoto rời đi theo Fujibayashi. Hai người không hẹn mà cùng châm một điếu thuốc, vừa đi vừa hút.

“Tôi phải làm gì? Một chút thông tin cũng không có. Tên kia nói có thật không?” Fujibayashi Rongu hỏi không ngừng, ruột gan rối bời.

“Nếu cậu ta dùng cái chết để trả thù anh thì tốt rồi. Dù thống khổ đến không sống nổi, có lẽ cậu ta vẫn sẽ cố gắng chống đỡ đến cùng, không gây thêm phiền phức cho anh. Cậu ấy có lẽ sẽ chọn một nơi anh không thể tìm thấy để sống. Cho dù ở nơi anh không thể tìm thấy cũng như nhau cả thôi.”

Fujibayashi Rongu nương theo ánh sáng yếu ớt từ ngọn đèn mà nhìn Akimoto, “Nếu như anh gặp cậu ấy sơm hơn, anh vẫn chọn Matsuyama chứ?”

Akimoto mỉm cười, “Không gặp Matsuyama, tôi cũng sẽ không là tôi bây giờ. E rằng so với anh, tôi sẽ làm nhiều chuyện còn quá đáng hơn.”

“Nói cũng phải.” Fujibayashi Rongu gật đầu, “Cậu ấy sẽ tha thứ cho tôi sao?”

“Chờ lúc hai người gặp nhau thì anh đi mà hỏi cậu ấy.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương