Ở lại viện theo dõi một buổi tối, vì không có di chứng gì nên sáng hôm sau Fujubayashi xuất viện.
Chăm sóc mười đứa trẻ không hiểu chuyện có lẽ còn dễ dàng hơn người đàn ông thất thường này gấp trăm lần.
Vừa đặt lưng xuống giường, Fujibayashi Rongu bắt đầu phàn nàn, “Ngứa đầu quá, ngày hôm qua bị tên bác sĩ kia bôi thuốc nước lên, hiện giờ thật khó chịu, tôi muốn gội đầu.”
“Không thể, miệng vết thương của anh không thể đụng vào nước.” Tatsuya Abe ngăn cản hắn, “Ngộ nhỡ nhiễm trùng sẽ rất nguy hiểm.”
“Tôi mặc kệ, tôi phải gội đầu. Ngứa ngáy khó chịu lắm!”
“Nhưng, nếu dính nước phải làm sao?”
“Tôi mặc kệ!” Fujibayashi Rongu trừng mắt nhìn Tatsuya Abe, không thèm thỏa hiệp, bá đạo hỏi, “Cậu sẽ giúp tôi chứ?”
Hai người giằng co khoảng một phút, Tatsuya Abe thở dài.
Năm phút sau, Tatsuya Abe và Fujibayashi Rongu đi vào phòng tắm. Nửa giờ sau, vết thương không dây tí nước nào, hắn gội sạch tóc, thoải mái để Tatsuya Abe thổi khô.
“Thật thoải mái, nếu như chỗ băng lại cũng gội được luôn thì tốt.” Tatsuya Abe nhắm mắt lại hưởng thụ sự chăm sóc như ông hoàng.
“Không thể, nước mà dính vào sẽ nhiễm trùng.” Tatsuya Abe lo lắng khuyên can, muốn Fujibayashi Rongu ngay lập tức bỏ đi suy nghĩ liều lĩnh này.
“Cũng phải, nhiễm trùng sẽ rất phiền lắm. Nói không chừng còn phải gặp lại tên bác sĩ đần độn kia. Hắn ghen tị không đẹp trai bằng tôi, lúc rửa vết thương thực mạnh tay. Đúng là lòng dạ nham hiểm!”
Tatsuya Abe âm thầm thở phào, còn có chút cảm ơn “lòng dạ nham hiểm” của bác sĩ Takeuchi kia.
Sấy khô tóc, Fujibayashi Rongu nằm xuống.
Một phút sau, hắn lại bắt đầu giở giọng phàn nàn, “Nóng quá, mở điều hòa không khí đi.”
Tatsuya Abe mở điều hòa, năm phút sau.
“Tắt điều hòa đi, gió thổi lạnh làm đầu tôi đau quá.”
Tatsuya Abe vội vàng tắt điều hòa.
Một phút sau, “Nóng quá!”
Fujibayashi Rongu cùng Tatsuya Abe lại giằng co, một phút trôi qua, Tatsuya Abe vĩnh viễn là người thỏa hiệp.
Cậu cầm quạt ngồi bên mép giường, nhẹ nhàng phe phẩy, “Như vậy có khá hơn không?”
Fujibayashi Rongu nhắm mắt lại, mặt lộ rõ vẻ khoái trá.
Người đàn ông này chắc chắn là ma quỷ đầu thai, là kẻ khó hậu hạ nhất trên đời, Tatsuya Abe than thở. Nhưng ngắm nhìn khuôn mặt Fujibayashi Rongu an tường ngủ, mọi vất vả cũng trở nên bé nhỏ. Thích kẻ vừa tùy hứng vừa ích kỉ, mình mới lả kẻ ngu ngốc nhất.
Fujibayashi Rongu rốt cuộc ngủ say, Tatsuya Abe nhẹ nhàng đi tới phòng khách. Từ hôm qua đến giờ cậu chưa trở về công ty, không những cao giọng mà còn cậu còn nói rất nhiều lời không nên nói với hắn. Hơn nữa đúng là cậu chưa hoàn thành công việc, người ta đâu có sai. Cậu đã chuẩn bị tâm lí bị đuổi việc nhưng vẫn phải nói với trưởng phòng một tiếng.
Suy nghĩ thật lâu, cậu lấy dũng khí cầm điện thoại lên, bấm số. Thời điểm nghe giọng của trưởng phòng, cậu thành khẩn nói, “Xin lỗi, trưởng phòng. Tôi là Tatsuya Abe. Về chuyện ngày hôm qua…”
Tính khí nóng nảy của trưởng phòng lần này cũng không đại phát. “Cậu chưa hoàn thành công tác mà bỏ đi, tôi nghĩ cậu cũng chuẩn bị tâm lí từ chức rồi chứ?”
Tatsuya Abe gật đầu, ý thức được người kia không thấy, vội vã nói, “Đúng vậy, tôi đã chuẩn bị rồi. Thời gian qua được anh chiếu cố mà tôi lại nói những lời quá đáng như vậy, đáng ra phải xin lỗi trực tiếp. Nhưng mà…” Cậu nhìn về phía phòng ngủ của Fujibayashi, vừa nghĩ tới Fujibayashi Rongu đang đợi cậu, chân cậu tựa như mọc rễ, không di chuyển nổi.
“Người quan trọng nhất đời cậu cần cậu chăm sóc, đương nhiên không đi làm nổi.” Giọng nói trưởng phòng đầy châm biếm, Tatsuya Abe xấu hổ cúi đầu, “Thật xin lỗi.”
“Không biết cậu là người si tình như thế. Đàn ông thành thật mà tầm thường như cậu thật vất vả mới kiếm được bạn gái, đại khái có chết cũng không buông tay, phải liều mình mà giữ chứ sao.”
Tuy rằng không phải bạn gái, bất quá liều mình mà giữ người ta lại cũng đúng.
Trưởng phòng thở dài, “Tatsuya à, tình yêu cũng đâu thành cơm ăn. Chuyện tình cảm không phải cậu cứ cố gắn thì sẽ có kết thúc có hậu. Bây giờ cậu thất nghiệp, sau này lấy gì mà nuôi người yêu? Phụ nữ đều rất thực tế, bây giờ cô ấy cần cậu chăm sóc, tự nhiên sẽ nghĩ cậu là người đàn ông tuyệt vời nhất thế giới. Thế nhưng chờ cô ấy bình phục, có thể lúc có thể tìm người yêu xất sắc hơn, mọi hy sinh của cậu đều tuyệt nhiên không đáng một xu. Cô ta bỏ cậu cũng chẳng phải là việc khó hiệu, một người bình thường lại thất nghiệp.”
Tay Tatsuya Abe cầm điện thoại run rẩy, “Vâng, đúng vậy”
“Kể cả thế cậu cũng không hối hận sao?”
Không phải chuyện cậu có hối hận hay không, đối mặt người ấy cậu đâu có quyền lựa chọn.
“Dường như không còn cách nào…” Tatsuya Abe thê lương cười.
“Cậu thật ngu xuẩn!” Câu trả lời yếu đuối khiến trưởng phòng bên kia đột nhiên giận dữ.:
“Vâng, đúng vậy.”
“Cực kì ngu xuẩn!” Trưởng phòng thở dài, “Nếu người đó biết quý trọng một kẻ ngu xuẩn như cậu, người đó nhất định sẽ hạnh phúc.”
Tatsuya Abe cười trong nước mắt, tự biết mình ngu xuẩn đến thế nào, “Cám ơn anh, trưởng phòng. Cám ơn…”
“Sau này phải tự chăm sóc bản thân thật tốt, nhất định phải sống hạnh phúc. Rõ thật là ngu ngốc.” Nói xong câu đó, trưởng phòng liền cúp máy.
Sẽ hạnh phúc sao? Tatsuya Abe nắm chặt điện thoại, không cách nào trả lời câu hỏi ấy. Cậu từ bỏ công việc, từ bỏ cuộc sống, đem mình đến nông nỗi này không phải vì hạnh phúc mà chỉ mong có thể được ở bên người ấy, có thể chăm sóc người ấy, bảo vệ người ấy. Ngoại trừ kiên trì ngu xuẩn này, cậu chẳng có gì nhưng chỉ cần Fujibayashi Rongu còn cần cậu, cậu mãi mãi sẽ ở lại.
“Sao lại cầm điện thoại mà khóc?” Không biết tỉnh lại từ bao giờ, hắn đầu băng bó, vẻ mặt mất hứng trừng mắt nhìn Tatsuya Abe, “Cậu nhân lúc tôi ngủ gọi cho ai? Lại có thể khóc thương tâm như vậy?”
“Là trưởng phòng. Tôi, tôi bị sa thải.”
Tatsuya Abe đặt điện thoại xuống, nói một phần sự thật.
“Là vì chăm sóc tôi sao?”
“Đúng vậy.”
“Thật tốt quá.” Fujibayashi Rongu cao hứng ngoắc tay, “Lại đây.” Chờ Tatsuya Abe đến gần, dùng sức ôm chặt cậu. “Tôi rốt cuộc vẫn quan trọng hơn công việc, xem ra tôi bị thương không uổng.”
Câu trả lời quá phù hợp với tính cách của hắn, vừa ích kỷ vừa bá đạo.
“Tôi bây giờ bị thương, cậu ở lại chứ?”
“Phải chăm sóc anh hai mươi tư giờ sao?”
“Đương nhiên.” Fujibayashi Rongu trả lời như lẽ đương nhiên, “Ngộ nhỡ nửa đêm tôi tỉnh lại, cần người chăm sóc thì sao? Huống chi cậu không đi làm, hai mươi tư tiếng đều ở bên tôi đi!”
“Tôi ở bên anh, không phải vì tiền.”
“Tôi đương nhiên biết rõ.” Fujibayashi Rongu đưa tay vỗ mặt cậu, “Thế nhưng, tôi cũng không để cậu chịu thiệt.”
Tôi đối tốt với anh, không vì bất cứ điều gì. Dịu dàng siết chặt lấy bàn tay kia, Tatsuya Abe ngẩng đầu, nhìn sâu vào mắt Fujibayashi Rongu rồi hai đôi môi quấn quít triền miên.
“Cho một ít rong biển vào mì đi, tôi thích ăn thế.” Cho dù trên đầu quấn băng cũng không ảnh hưởng tới quyền uy của nam nhân khoanh tay tựa cửa.
“Vâng.” Tatsuya Abe ngoan ngoãn thả thêm rong biển, “Như này đủ chưa?”
“Đủ rồi, này, đừng dùng mì chính, tôi không thích.” Fujibayashi Rongu nhíu mày, “Dùng gia vị khác thay thế đi, tôi không thích ăn cái vị kì quái đấy.”
Mì chính có vị kì quái? Sao đến giờ Tatsuya Abe chua từng nghe thấy? Nhưng mệnh lệnh của người này đã ban ra, cho dù tốn nước bọt giải thích từ sáng tới tối hắn cũng không nghe lọt một từ. So với việc lãng phí nước bọt, thà ngoan ngoãn mà làm theo ý hắn còn hơn.
“Đã biết.” Cầm lọ mù tạt, Fujibayashi Rongu theo thói quen lại vung tay múa chân, Tatsuya không nhịn được mà hỏi ý kiến hắn, “Cái này thì sao? Nhiều hơn một chút?”
“Chính cậu đang nấu mì cơ mà, sao lại hỏi tôi!” Hắn mất kiên nhẫn, nói một câu rồi xoay người rời đi.
Đúng là khó lấy lòng! Nhìn hắn rời đi, Tatsuya Abe không kìm được mà bùi ngùi thở dài.
Vốn đã đi khỏi, người đàn ông kia như âm hồn bất diệt lại một lần nữa xông ra, mất hứng trừng cậu, “Cậu có cái gì không vừa lòng?”
“Sao, sao vậy?” Tatsuya Abe theo bản năng lùi về sau, nhìn người đàn ông đang tiến tới, miệng lưỡi khô nóng mà nuốt nước bọt, nhỏ giọng giải thích, “Tôi có cái gì không vừa lòng được?”
“Nếu như không, vậy vì sao cậu luôn thở dài?” Fujibayashi Rongu nhìn cậu không chớp mắt để không bỏ sót bất cứ biểu cảm gì của cậu.
Cậu không có gì bất mãn, chẳng qua người đàn ông này gần đây càng ngày càng khó lấy lòng, khiến cậu có chút lực bất tòng tâm. Tatsuya nuốt nước bọt, nói dối, “Tôi chỉ lo lắng cho anh thôi, nhiều ngày rồi nhưng vết thương của anh chẳng tốt lên gì cả. Tôi sợ nó sẽ trở nặng.”
Đã một tuần trôi qua, vết thương rõ ràng đã khép miệng nhưng Fujibayashi Rongu vẫn kiên trì không tháo băng gạc, ra vẻ nghiêm trọng. Hơn nữa, chỉ cần có gì không vừa ý, sẽ khoa trương ôm đầu giả vở choáng váng. Khi nhìn sắc mặt Tatsuya Abe khẩn trương đến tái nhợt, sẽ thừa cơ mà đưa ra một đống yêu cầu vô lý để đòi bồi thường.
“Cậu đang lo lắng thương thế của tôi sao?” Kẻ vừa rồi còn hung dữ bỗng biến mất, để lộ vẻ hài lòng không che giấu được. “Cậu quả thật rất quan tâm tới tôi.”
Đây vốn không phải vấn đề mà, Tatsuya Abe nén tiếng thở dài. Cậu nhìn Fujibayashi Rongu đang dần dần tiến tới bên môi mình, hôn khẽ một cái rồi xấu xa cười, “Có mùi mì.”
“À, bị dính vào ấy mà.” Tatsuya Abe đỏ mặt, cúi đầu giải thích.
“Tôi biết mà.” Fujibayashi Rongucòn chưa thỏa mãn vuốt vuốt khóe môi, ý tứ hàm súc nói. “Hình như ăn mì trên mặt cậu ngon hơn thì phải! Tôi đang nghĩ tí nữa không biết có nên bắt cậu nằm lên bàn, đổ mì lên người cậu rồi liếm ăn không.”
“Đừng nói bậy, Fujibayashi.” Tatsuya Abe lớn tiếng cự tuyệt.
Fujibayashi Rongu thật sự là người đàn ông vô phép tắc, hơn nữa trình độ háo sắc mặt dày còn tu luyện đến cấp bậc nhất định. Rõ ràng là lời nói tục tĩu khiến người ta xấu hổ nhưng hắn lại nghiêm trang nói ra, thậm chí chả thèm ngượng mồm. Tatsuya Abe bị hắn vừa đấm vừa xoa mà vứt bỏ tự trọng, thế nhưng người đàn ông này vẫn chưa thấy thỏa mãi, suốt ngày suy nghĩ đủ loại ý niệm kỳ quái.
Ngay cả ăn cơm cũng nghĩ tới tình dục được, Tatsuya Abe cảm giác bản thân sớm muộn ở phòng này vì xấu hổ đên tăng xông, phải đưa vào bệnh viện.
“Cậu đã thẳng thừng từ chối, thì đành thôi vậy.” Fujibayashi Rongu thở dài, không cam tâm tình nguyện rời đi, vừa đi vừa lẩm bẩm, “Ghê gớm, rõ ràng chơi rất vui vẻ, vì sao còn từ chối?”
Người bình thường ai lại đồng ý nguyện vọng biến thái này chứ? Tatsuya Abe xấu hổ đến mức mỗi ngón tay ngón chân đều phát run. Người đàn ông tâm lý không bình thường này chẳng biết có cái gì tốt, vì sao mình cứ một mực thích hắn? Thậm chí lần này tuy rằng từ chối hắn, nhưng nếu người này kiên trì quấn lấy mình mà đòi hỏi, chỉ sợ kết quả cuối cùng vẫn là Tatsuya Abe thoả hiệp, cùng hắn chơi đùa những trò chơi nhục dục.
Trời a, mau khiến hắn từ bỏ ý niệm này! Ngoại trừ Fujibayashi Rongu chủ động buông tha, Tatsuya biết mình không có cách gì trốn chạy khỏi số phận bị đùa bỡn.
Tiết trời tháng bảy khiến người ta hít thở không nổi. Khác hẳn với ngoài trời, trong bệnh viện mùi thuốc khử trùng trong bệnh viên cùng nhiệt độ thấp của máy điều hòa khiến người ta có cảm không rét mà run. Tatsuya Abe an tĩnh ngồi trên ghế dài, ngẩn người nhìn cây cối xanh tốt bên ngoài qua tấm kính.
Vì đề phòng vạn nhất, vết thương của Fujibayashi Rongu cần kiểm tra lại. Nguyên nhân vì khi khâu vết thương, bị bác sĩ Takeuchi tuấn mỹ mà lạnh lùng hung hăng hành hạ một phen nên với việc đến bệnh viện, hắn một bụng oán trách kêu ca. Từ lúc rời giường, cái gì hắn cũng không vừa mắt, liên tục gây sự.
Vì đây là Matsuyama hảo tâm sắp xếp, tất cả cũng vì thân thể Fujibayashi, dù hắn cũng không muốn Tatsuya Abe phải khuyên hắn kiềm chế.
Matsuyama Matsaharu, bác sĩ ở bộ phận X-quang của bệnh viện. Là một người đàn ông đẹp trai cực kì có mị lực. Vô luận quần áo thường ngày hay lễ phục, cũng đều tỏa ra phong vị đàn ông. Nghe nói gia thế hắn tương đối tốt, tài sản khá nhiều. Hắn từng là hoa hoa công tử, thế nhưng bây giờ lại quay về chính đạo mà yêu say đắm Akimoto Kenshin. Lần gặp trước đến giờ, hắn hình như càng hấp dẫn hơn, chắc cùng tình nhân ở cùng một chỗ, được tình yêu tưới mật ngọt chứ sao?
Tatsuya Abe hâm mộ nghĩ, nếu như mình bằng một nửa bác sĩ Takeuchi thì tốt rồi. Có lẽ không cần một nửa, chỉ cần tựa tựa chút là được. Không có gia thế, tướng mạo tầm thường, nagay cả công việc cũng tùy hứng mất đi. Cậu thế này đúng là người đàn ông tồi tề. Hiện giờ nơi duy nhất cậu có thể bấu víu là Fujibayashi Ronguđang bị thương cần người chăm sóc. Thế nhưng một khi hắn không cần cậu nữa, cậu có lý do gì để ở bên cạnh người đàn ông xuất sắc ấy đây?
“Cậu không sao chứ?” Đột nhiên có người đi qua, đứng lại trước mặt hắn.
Tatsuya Abe ngẩng đầu lên, người này còn rất trẻ, mặc áo blue trắng của bệnh viện, cao lớn mà anh tuấn. Đặc biệt trên mặt hắn biểu tình ôn nhu dễ khiến người ta không tự chủ mà nảy sinh cảm giác thân thiết.
“Tôi là bác sĩ ở bệnh viện này, Xuhoru Kenji. Tôi thấy cậu đang phát run, có cần giúp gì không?”
“Tôi, tôi chỉ là hơi lạnh, điều hòa của bệnh viện quá thấp.”
“Cậu chờ chút.” Xuhoru xoay người ly khai. Chỉ lát sau, hắn cầm một cốc cà phê nóng đưa cho Tatsuya Abe, vỗ vỗ vai cậu, an ủi, “Uống vào có lẽ sẽ đỡ lạnh chút.”
“Cám ơn.” Mặc dù không quá lạnh, nhưng được người xa lạ quan tâm giúp đỡ, đưa cho tách cà phê, Tatsuya Abe vẫn rất cảm động.
“Chuyện nhỏ,” Xuhoru mỉm cười nhìn thoáng qua phòng Matsuyama đang kiểm tra cho Fujibayashi, rồi xoay người ngồi cạnh cậu.
“Cơ thể cậu khó chịu hay đang đợi người?”
“Tôi đang đợi người?”
“Là chờ người trong kia sao?”
“Vâng.”
Xuhoru gật đầu một cái không nói gì nữa.
Tatsuya Abe bỗng nhiên ý thức được, người đàn ông bên cạnh chắc cũng đang đợi người. Nhìn hắn thân thiết gọi tên Takeuchi, chắc quan hệ của hai người phải vô cùng thân mật. Vậy hắn chắc là đang đợi bác sĩ Takeuchi. Bây giờ đã là giữa trưa, hẳn hai người hẹn nhau dùng cơm chẳng hạn. Bởi vì Fujibayashi Rongu không muốn tới bệnh viện, Tatsuya Abe phải khuyên hắn rất lâu, cho nên trễ như vậy vẫn đang kiểm tra.
“Thật xin lỗi, vì bạn tôi quá tùy hứng, khiến hai người chưa dùng bữa trưa được.” Vừa ý thức được điều ấy, Tatsuya Abe lập tức đứng lên khom lưng, chân thành nhận lỗi.
Xutan trước là sửng sốt một chút, sau đó nở nụ cười. “Không cần lưu tâm. Có lẽ khó thân thiết với Toshiaki nên bạn cậu mới không thích tới đây. Hắn ngoài mặt lạnh lùng nhưng thật ra là bác sĩ tốt.”
Đúng là kĩ thuật rất tốt, bất quá thoạt nhìn tính cách cũng bốc đồng. Tatsuya Abe nghĩ trong lòng như vậy nhưng cũng không dám nói thật trước mặt Xuhoru.
“Anh ấy đúng là một bác sĩ giỏi.”
“Mặc dù đôi khi có chút tùy hứng, nhưng bởi vì hắn đẹp như vậy nên kể cả tùy hứng cũng chỉ cảm thấy dễ thương, không hề đáng ghét.” Xuhoru càng nói càng cao hứng, tiếp tục khen ngợi Toshiaki bên trong không ngớt.
Tatsuya Abe gật đầu, trong đầu lập tức hiện ra khuôn mặt anh tuấn của bác sĩ Takeuchi. Gọi mỹ nhân cũng chẳng khoa trương chút nào.
Vì tướng mạo đẹp đẽ nên có thể được người ta lượng thứ cũng là chuyện thường tình. Dù sao tất cả mọi người ai chẳng yêu mến vẻ đẹp.
“A, trước mặt cậu vô ý mà nói nhiều.” Xuhoru gãi đầu, lộ ra biểu tình ngượng ngùng, “Con người cậu tỏa ra dáng vẻ khiến người ta dễ dàng tin tưởng, muốn thân thiết, tôi bất tri bất giác nói quá nhiều.”
Chưa từng được người khác khen ngợi, Tatsuya Abe liền xấu hổ đỏ mặt, cúi đầu nói nhỏ, “Tôi chỉ là một kẻ vô dụng.”
“Tại sao? Tôi thấy cậu chính là viên ngọc thô chưa trải qua mài dũa, đừng tự ti như vậy.” Xuhoro thẳng thắn nói.
Ngọc thô chưa mài dũa? Người đàn ông này vô luận là tướng mạo hay khí chất đều xuất sắc không thua kém Fujibayashi Rongu hay Akimono, chính trực hơn bất cứ người nào Tatsuya Abe từng gặp. Cư nhiên lại được người lợi hại như vậy khen ngợi, Tatsuya Abe cảm kích đến vành mắt cũng ướt. Câu “như ngọc thô chưa mài dũa” ấy khiến cậu có thêm lòng tin sẽ được ở bên Fujibayashi Rongu lâu thêm chút nữa.
“Tôi nói sai sao? Tại sao nhìn cậu như sắp khóc?” Xuhoru bị thái độ của Tatsuya Abe làm hoảng sợ.
“Không phải.” Tatsuya Abe không biết nên giải thích thế nào.
Đúng lúc ấy, cửa phòng khám đột nhiên mở ra, Takeuchi vẻ mặt khó nhịn đi ra, “Đừng dài dòng, tôi đã hẹn người cùng ăn trưa rồi, ít yêu cầu vớ vẩn đi.”
Fujibayashi Rongu theo sát hắn, vẻ mặt phẫn nộ, “Này, loại bác sĩ này là kiểu gì vậy? Tôi chỉ tới làm kiểm tra, sao lại đem băng gạc tôi vứt đi? Tôi muốn anh băng bó lại cho tôi, anh có nghe thấy không?”
Tatsuya nhìn thấy trên đầu Fujibayashi Rongu băng gạc đã được tháo ra. Vết thương vốn đã nhìn không ra nữa thì tháo băng gạc là phải rồi. Nhưng khi biết vết thương của Fujibayashi Rongu đã lành hẳn, Tatsuya Abe có cảm giác mất mát cùng thương tâm không giải thích nổi. Có phải người đàn ông này đã không còn cần cậu chăm sóc nữa?
Takeuchi không thèm để ý tới sự quấy rầy của Fujibayashi, vừa nhìn thấy Xuhoru ngồi trên băng ghế, vẻ mặt lạnh lùng lại bỗng chốc tươi như hoa, “Kenji, chờ lâu chưa?”
“Vừa mới thôi.” Xuhoru dịu dàng trả lời, ánh mắt tràn đầy nhu tình mật ý nhìn Takeuchi.
Mắt mù cũng biết quan hệ của hai người không phải tầm thường.
Fujibayashi Rongu đang tức giận, đảo mắt qua nhìn Tatsuya chưa kịp lau khô nước mắt, mặt biến sắc, “Tại sao lại khóc? Đã xảy ra chuyện gì?”
“Thật xin lỗi, hình như tôi đã nói điều không nên nói.” Xuhoru đường hoàng nhận lỗi.
“Cũng không phải như vậy…” Tatsuya Abe mặt đỏ muốn bốc cháy, nhưng lại không biết giải thích thế nào cho đúng.
Thái độ của cậu hiển nhiên giấu đầu lòi đuôi. Mặt Fujibayashi Rongu không chỉ đen lại mà càng lúc càng khó coi, mặt Takeuchi cũng trầm xuống, lộ ra ghen tị hết sức rõ ràng. Takeuchi lườm Xuhoru, liếc Tatsuya Abe một cái, hừ lạnh một tiếng rồi hờ hững rời đi.
“Takeuchi, không phải như em nghĩ đâu.” Xuhoru nói, toi không biết đã nói gì làm cậu mất hứng, tóm lại thật xin lỗi. Sau đó nhanh chóng đuổi theo Takeuchi đang tức giận.
“Cậu tốt nhất là giải thích rõ ràng đi.” Fujibayashi Rongu ngồi xuống cạnh cậu, tức giận nhìn cậu chằm chằm.
“Cũng không phải lời gì quá đáng. Chẳng qua…” Tatsuya Abe trộm liếc Fujibayashi, hắn đang mang vẻ mặt “khỏi cần nói dối tôi”.
“Bác sĩ Xuhoru nói tôi giống như ngọc thô chưa mài dũa, làm tôi cảm thấy được coi trọng. Tôi trước đây chưa từng được ai khen ngợi, rất cảm động, cho nên không nhịn được mà khóc.” Tatsuya Abe càng nói giọng càng nhỏ dần. Cậu rất nhút nhát, lặp lại lời kia khiến chính cậu cũng cảm thấy xấu hổ vô cùng. Cậu làm sao có thể là một viên ngọc chưa mài dũa? Thế nhưng cậu không tìm được lời giải thích nào thuyết phục hơn ngoài nói thật.
“Ngọc thô chưa mài dũa?” Giọng Fujibayashi Rongu trong nháy mắt cao quãng tám. Hắn đột nhiên đứng bật dậy, tức giận nắm quả đấm, “Tên kia dám quyến rũ cậu, còn buồn nôn nói cái gì ngọc thô chưa mài dũa, muốn ăn đòn sao?”
Câu, câu dẫn? Qua khoảng một phút, đầu óc Tatsuya Abe mới phản ứng lại ý nghĩa của từ này. Cậu vội vã nhảy dựng lên, “Không phải như vậy, bác sĩ Xuhoru căn bản không có ý ấy.” Lúc đó rõ ràng bác sĩ Xuhoru bất tri bất giác nhắc tới Takeuchi, cho nên mới tiện lời mà nói thôi. Hơn nữa, nhìn thái độ hai người rõ ràng là một đôi yêu nhau sâu đậm. Tại sao bỗng nhiên trở thành Xuhoru câu dẫn cậu?
“Cậu còn bao che cho hắn? Chẳng lẽ chỉ cần tên nào khá một chút, dỗ ngon dỗ ngọt vài câu, cậu liền ngoan ngoãn tin luôn sao?” Fujibayashi Rongu vung tay, phẫn nộ đến nghiến răng nghiến lợi.
“Không phải như thế.” Tatsuya Abe đưa tay kéo hắn, thử dỗ dành, “Anh đừng tức giận, nghe tôi giải thích đã.”
“Người ta khen một câu ngọc thô chưa mài dũa cậu liền cảm động đến rơi nước mắt, tôi nghe hết rồi còn cần gì giải thích?” Fujibayashi Rongu hất tay cậu ra, không quay đầu mà bỏ đi.
“Fuji, nghe tôi nói đã.” Tatsuya Abe bi ai gọi to tên hắn, đáng tiếc khi cậu đuổi tới cổng bệnh viện thì đã không thấy hình bóng Fujibayashi Rongu đâu.
Chăm sóc mười đứa trẻ không hiểu chuyện có lẽ còn dễ dàng hơn người đàn ông thất thường này gấp trăm lần.
Vừa đặt lưng xuống giường, Fujibayashi Rongu bắt đầu phàn nàn, “Ngứa đầu quá, ngày hôm qua bị tên bác sĩ kia bôi thuốc nước lên, hiện giờ thật khó chịu, tôi muốn gội đầu.”
“Không thể, miệng vết thương của anh không thể đụng vào nước.” Tatsuya Abe ngăn cản hắn, “Ngộ nhỡ nhiễm trùng sẽ rất nguy hiểm.”
“Tôi mặc kệ, tôi phải gội đầu. Ngứa ngáy khó chịu lắm!”
“Nhưng, nếu dính nước phải làm sao?”
“Tôi mặc kệ!” Fujibayashi Rongu trừng mắt nhìn Tatsuya Abe, không thèm thỏa hiệp, bá đạo hỏi, “Cậu sẽ giúp tôi chứ?”
Hai người giằng co khoảng một phút, Tatsuya Abe thở dài.
Năm phút sau, Tatsuya Abe và Fujibayashi Rongu đi vào phòng tắm. Nửa giờ sau, vết thương không dây tí nước nào, hắn gội sạch tóc, thoải mái để Tatsuya Abe thổi khô.
“Thật thoải mái, nếu như chỗ băng lại cũng gội được luôn thì tốt.” Tatsuya Abe nhắm mắt lại hưởng thụ sự chăm sóc như ông hoàng.
“Không thể, nước mà dính vào sẽ nhiễm trùng.” Tatsuya Abe lo lắng khuyên can, muốn Fujibayashi Rongu ngay lập tức bỏ đi suy nghĩ liều lĩnh này.
“Cũng phải, nhiễm trùng sẽ rất phiền lắm. Nói không chừng còn phải gặp lại tên bác sĩ đần độn kia. Hắn ghen tị không đẹp trai bằng tôi, lúc rửa vết thương thực mạnh tay. Đúng là lòng dạ nham hiểm!”
Tatsuya Abe âm thầm thở phào, còn có chút cảm ơn “lòng dạ nham hiểm” của bác sĩ Takeuchi kia.
Sấy khô tóc, Fujibayashi Rongu nằm xuống.
Một phút sau, hắn lại bắt đầu giở giọng phàn nàn, “Nóng quá, mở điều hòa không khí đi.”
Tatsuya Abe mở điều hòa, năm phút sau.
“Tắt điều hòa đi, gió thổi lạnh làm đầu tôi đau quá.”
Tatsuya Abe vội vàng tắt điều hòa.
Một phút sau, “Nóng quá!”
Fujibayashi Rongu cùng Tatsuya Abe lại giằng co, một phút trôi qua, Tatsuya Abe vĩnh viễn là người thỏa hiệp.
Cậu cầm quạt ngồi bên mép giường, nhẹ nhàng phe phẩy, “Như vậy có khá hơn không?”
Fujibayashi Rongu nhắm mắt lại, mặt lộ rõ vẻ khoái trá.
Người đàn ông này chắc chắn là ma quỷ đầu thai, là kẻ khó hậu hạ nhất trên đời, Tatsuya Abe than thở. Nhưng ngắm nhìn khuôn mặt Fujibayashi Rongu an tường ngủ, mọi vất vả cũng trở nên bé nhỏ. Thích kẻ vừa tùy hứng vừa ích kỉ, mình mới lả kẻ ngu ngốc nhất.
Fujibayashi Rongu rốt cuộc ngủ say, Tatsuya Abe nhẹ nhàng đi tới phòng khách. Từ hôm qua đến giờ cậu chưa trở về công ty, không những cao giọng mà còn cậu còn nói rất nhiều lời không nên nói với hắn. Hơn nữa đúng là cậu chưa hoàn thành công việc, người ta đâu có sai. Cậu đã chuẩn bị tâm lí bị đuổi việc nhưng vẫn phải nói với trưởng phòng một tiếng.
Suy nghĩ thật lâu, cậu lấy dũng khí cầm điện thoại lên, bấm số. Thời điểm nghe giọng của trưởng phòng, cậu thành khẩn nói, “Xin lỗi, trưởng phòng. Tôi là Tatsuya Abe. Về chuyện ngày hôm qua…”
Tính khí nóng nảy của trưởng phòng lần này cũng không đại phát. “Cậu chưa hoàn thành công tác mà bỏ đi, tôi nghĩ cậu cũng chuẩn bị tâm lí từ chức rồi chứ?”
Tatsuya Abe gật đầu, ý thức được người kia không thấy, vội vã nói, “Đúng vậy, tôi đã chuẩn bị rồi. Thời gian qua được anh chiếu cố mà tôi lại nói những lời quá đáng như vậy, đáng ra phải xin lỗi trực tiếp. Nhưng mà…” Cậu nhìn về phía phòng ngủ của Fujibayashi, vừa nghĩ tới Fujibayashi Rongu đang đợi cậu, chân cậu tựa như mọc rễ, không di chuyển nổi.
“Người quan trọng nhất đời cậu cần cậu chăm sóc, đương nhiên không đi làm nổi.” Giọng nói trưởng phòng đầy châm biếm, Tatsuya Abe xấu hổ cúi đầu, “Thật xin lỗi.”
“Không biết cậu là người si tình như thế. Đàn ông thành thật mà tầm thường như cậu thật vất vả mới kiếm được bạn gái, đại khái có chết cũng không buông tay, phải liều mình mà giữ chứ sao.”
Tuy rằng không phải bạn gái, bất quá liều mình mà giữ người ta lại cũng đúng.
Trưởng phòng thở dài, “Tatsuya à, tình yêu cũng đâu thành cơm ăn. Chuyện tình cảm không phải cậu cứ cố gắn thì sẽ có kết thúc có hậu. Bây giờ cậu thất nghiệp, sau này lấy gì mà nuôi người yêu? Phụ nữ đều rất thực tế, bây giờ cô ấy cần cậu chăm sóc, tự nhiên sẽ nghĩ cậu là người đàn ông tuyệt vời nhất thế giới. Thế nhưng chờ cô ấy bình phục, có thể lúc có thể tìm người yêu xất sắc hơn, mọi hy sinh của cậu đều tuyệt nhiên không đáng một xu. Cô ta bỏ cậu cũng chẳng phải là việc khó hiệu, một người bình thường lại thất nghiệp.”
Tay Tatsuya Abe cầm điện thoại run rẩy, “Vâng, đúng vậy”
“Kể cả thế cậu cũng không hối hận sao?”
Không phải chuyện cậu có hối hận hay không, đối mặt người ấy cậu đâu có quyền lựa chọn.
“Dường như không còn cách nào…” Tatsuya Abe thê lương cười.
“Cậu thật ngu xuẩn!” Câu trả lời yếu đuối khiến trưởng phòng bên kia đột nhiên giận dữ.:
“Vâng, đúng vậy.”
“Cực kì ngu xuẩn!” Trưởng phòng thở dài, “Nếu người đó biết quý trọng một kẻ ngu xuẩn như cậu, người đó nhất định sẽ hạnh phúc.”
Tatsuya Abe cười trong nước mắt, tự biết mình ngu xuẩn đến thế nào, “Cám ơn anh, trưởng phòng. Cám ơn…”
“Sau này phải tự chăm sóc bản thân thật tốt, nhất định phải sống hạnh phúc. Rõ thật là ngu ngốc.” Nói xong câu đó, trưởng phòng liền cúp máy.
Sẽ hạnh phúc sao? Tatsuya Abe nắm chặt điện thoại, không cách nào trả lời câu hỏi ấy. Cậu từ bỏ công việc, từ bỏ cuộc sống, đem mình đến nông nỗi này không phải vì hạnh phúc mà chỉ mong có thể được ở bên người ấy, có thể chăm sóc người ấy, bảo vệ người ấy. Ngoại trừ kiên trì ngu xuẩn này, cậu chẳng có gì nhưng chỉ cần Fujibayashi Rongu còn cần cậu, cậu mãi mãi sẽ ở lại.
“Sao lại cầm điện thoại mà khóc?” Không biết tỉnh lại từ bao giờ, hắn đầu băng bó, vẻ mặt mất hứng trừng mắt nhìn Tatsuya Abe, “Cậu nhân lúc tôi ngủ gọi cho ai? Lại có thể khóc thương tâm như vậy?”
“Là trưởng phòng. Tôi, tôi bị sa thải.”
Tatsuya Abe đặt điện thoại xuống, nói một phần sự thật.
“Là vì chăm sóc tôi sao?”
“Đúng vậy.”
“Thật tốt quá.” Fujibayashi Rongu cao hứng ngoắc tay, “Lại đây.” Chờ Tatsuya Abe đến gần, dùng sức ôm chặt cậu. “Tôi rốt cuộc vẫn quan trọng hơn công việc, xem ra tôi bị thương không uổng.”
Câu trả lời quá phù hợp với tính cách của hắn, vừa ích kỷ vừa bá đạo.
“Tôi bây giờ bị thương, cậu ở lại chứ?”
“Phải chăm sóc anh hai mươi tư giờ sao?”
“Đương nhiên.” Fujibayashi Rongu trả lời như lẽ đương nhiên, “Ngộ nhỡ nửa đêm tôi tỉnh lại, cần người chăm sóc thì sao? Huống chi cậu không đi làm, hai mươi tư tiếng đều ở bên tôi đi!”
“Tôi ở bên anh, không phải vì tiền.”
“Tôi đương nhiên biết rõ.” Fujibayashi Rongu đưa tay vỗ mặt cậu, “Thế nhưng, tôi cũng không để cậu chịu thiệt.”
Tôi đối tốt với anh, không vì bất cứ điều gì. Dịu dàng siết chặt lấy bàn tay kia, Tatsuya Abe ngẩng đầu, nhìn sâu vào mắt Fujibayashi Rongu rồi hai đôi môi quấn quít triền miên.
“Cho một ít rong biển vào mì đi, tôi thích ăn thế.” Cho dù trên đầu quấn băng cũng không ảnh hưởng tới quyền uy của nam nhân khoanh tay tựa cửa.
“Vâng.” Tatsuya Abe ngoan ngoãn thả thêm rong biển, “Như này đủ chưa?”
“Đủ rồi, này, đừng dùng mì chính, tôi không thích.” Fujibayashi Rongu nhíu mày, “Dùng gia vị khác thay thế đi, tôi không thích ăn cái vị kì quái đấy.”
Mì chính có vị kì quái? Sao đến giờ Tatsuya Abe chua từng nghe thấy? Nhưng mệnh lệnh của người này đã ban ra, cho dù tốn nước bọt giải thích từ sáng tới tối hắn cũng không nghe lọt một từ. So với việc lãng phí nước bọt, thà ngoan ngoãn mà làm theo ý hắn còn hơn.
“Đã biết.” Cầm lọ mù tạt, Fujibayashi Rongu theo thói quen lại vung tay múa chân, Tatsuya không nhịn được mà hỏi ý kiến hắn, “Cái này thì sao? Nhiều hơn một chút?”
“Chính cậu đang nấu mì cơ mà, sao lại hỏi tôi!” Hắn mất kiên nhẫn, nói một câu rồi xoay người rời đi.
Đúng là khó lấy lòng! Nhìn hắn rời đi, Tatsuya Abe không kìm được mà bùi ngùi thở dài.
Vốn đã đi khỏi, người đàn ông kia như âm hồn bất diệt lại một lần nữa xông ra, mất hứng trừng cậu, “Cậu có cái gì không vừa lòng?”
“Sao, sao vậy?” Tatsuya Abe theo bản năng lùi về sau, nhìn người đàn ông đang tiến tới, miệng lưỡi khô nóng mà nuốt nước bọt, nhỏ giọng giải thích, “Tôi có cái gì không vừa lòng được?”
“Nếu như không, vậy vì sao cậu luôn thở dài?” Fujibayashi Rongu nhìn cậu không chớp mắt để không bỏ sót bất cứ biểu cảm gì của cậu.
Cậu không có gì bất mãn, chẳng qua người đàn ông này gần đây càng ngày càng khó lấy lòng, khiến cậu có chút lực bất tòng tâm. Tatsuya nuốt nước bọt, nói dối, “Tôi chỉ lo lắng cho anh thôi, nhiều ngày rồi nhưng vết thương của anh chẳng tốt lên gì cả. Tôi sợ nó sẽ trở nặng.”
Đã một tuần trôi qua, vết thương rõ ràng đã khép miệng nhưng Fujibayashi Rongu vẫn kiên trì không tháo băng gạc, ra vẻ nghiêm trọng. Hơn nữa, chỉ cần có gì không vừa ý, sẽ khoa trương ôm đầu giả vở choáng váng. Khi nhìn sắc mặt Tatsuya Abe khẩn trương đến tái nhợt, sẽ thừa cơ mà đưa ra một đống yêu cầu vô lý để đòi bồi thường.
“Cậu đang lo lắng thương thế của tôi sao?” Kẻ vừa rồi còn hung dữ bỗng biến mất, để lộ vẻ hài lòng không che giấu được. “Cậu quả thật rất quan tâm tới tôi.”
Đây vốn không phải vấn đề mà, Tatsuya Abe nén tiếng thở dài. Cậu nhìn Fujibayashi Rongu đang dần dần tiến tới bên môi mình, hôn khẽ một cái rồi xấu xa cười, “Có mùi mì.”
“À, bị dính vào ấy mà.” Tatsuya Abe đỏ mặt, cúi đầu giải thích.
“Tôi biết mà.” Fujibayashi Rongucòn chưa thỏa mãn vuốt vuốt khóe môi, ý tứ hàm súc nói. “Hình như ăn mì trên mặt cậu ngon hơn thì phải! Tôi đang nghĩ tí nữa không biết có nên bắt cậu nằm lên bàn, đổ mì lên người cậu rồi liếm ăn không.”
“Đừng nói bậy, Fujibayashi.” Tatsuya Abe lớn tiếng cự tuyệt.
Fujibayashi Rongu thật sự là người đàn ông vô phép tắc, hơn nữa trình độ háo sắc mặt dày còn tu luyện đến cấp bậc nhất định. Rõ ràng là lời nói tục tĩu khiến người ta xấu hổ nhưng hắn lại nghiêm trang nói ra, thậm chí chả thèm ngượng mồm. Tatsuya Abe bị hắn vừa đấm vừa xoa mà vứt bỏ tự trọng, thế nhưng người đàn ông này vẫn chưa thấy thỏa mãi, suốt ngày suy nghĩ đủ loại ý niệm kỳ quái.
Ngay cả ăn cơm cũng nghĩ tới tình dục được, Tatsuya Abe cảm giác bản thân sớm muộn ở phòng này vì xấu hổ đên tăng xông, phải đưa vào bệnh viện.
“Cậu đã thẳng thừng từ chối, thì đành thôi vậy.” Fujibayashi Rongu thở dài, không cam tâm tình nguyện rời đi, vừa đi vừa lẩm bẩm, “Ghê gớm, rõ ràng chơi rất vui vẻ, vì sao còn từ chối?”
Người bình thường ai lại đồng ý nguyện vọng biến thái này chứ? Tatsuya Abe xấu hổ đến mức mỗi ngón tay ngón chân đều phát run. Người đàn ông tâm lý không bình thường này chẳng biết có cái gì tốt, vì sao mình cứ một mực thích hắn? Thậm chí lần này tuy rằng từ chối hắn, nhưng nếu người này kiên trì quấn lấy mình mà đòi hỏi, chỉ sợ kết quả cuối cùng vẫn là Tatsuya Abe thoả hiệp, cùng hắn chơi đùa những trò chơi nhục dục.
Trời a, mau khiến hắn từ bỏ ý niệm này! Ngoại trừ Fujibayashi Rongu chủ động buông tha, Tatsuya biết mình không có cách gì trốn chạy khỏi số phận bị đùa bỡn.
Tiết trời tháng bảy khiến người ta hít thở không nổi. Khác hẳn với ngoài trời, trong bệnh viện mùi thuốc khử trùng trong bệnh viên cùng nhiệt độ thấp của máy điều hòa khiến người ta có cảm không rét mà run. Tatsuya Abe an tĩnh ngồi trên ghế dài, ngẩn người nhìn cây cối xanh tốt bên ngoài qua tấm kính.
Vì đề phòng vạn nhất, vết thương của Fujibayashi Rongu cần kiểm tra lại. Nguyên nhân vì khi khâu vết thương, bị bác sĩ Takeuchi tuấn mỹ mà lạnh lùng hung hăng hành hạ một phen nên với việc đến bệnh viện, hắn một bụng oán trách kêu ca. Từ lúc rời giường, cái gì hắn cũng không vừa mắt, liên tục gây sự.
Vì đây là Matsuyama hảo tâm sắp xếp, tất cả cũng vì thân thể Fujibayashi, dù hắn cũng không muốn Tatsuya Abe phải khuyên hắn kiềm chế.
Matsuyama Matsaharu, bác sĩ ở bộ phận X-quang của bệnh viện. Là một người đàn ông đẹp trai cực kì có mị lực. Vô luận quần áo thường ngày hay lễ phục, cũng đều tỏa ra phong vị đàn ông. Nghe nói gia thế hắn tương đối tốt, tài sản khá nhiều. Hắn từng là hoa hoa công tử, thế nhưng bây giờ lại quay về chính đạo mà yêu say đắm Akimoto Kenshin. Lần gặp trước đến giờ, hắn hình như càng hấp dẫn hơn, chắc cùng tình nhân ở cùng một chỗ, được tình yêu tưới mật ngọt chứ sao?
Tatsuya Abe hâm mộ nghĩ, nếu như mình bằng một nửa bác sĩ Takeuchi thì tốt rồi. Có lẽ không cần một nửa, chỉ cần tựa tựa chút là được. Không có gia thế, tướng mạo tầm thường, nagay cả công việc cũng tùy hứng mất đi. Cậu thế này đúng là người đàn ông tồi tề. Hiện giờ nơi duy nhất cậu có thể bấu víu là Fujibayashi Ronguđang bị thương cần người chăm sóc. Thế nhưng một khi hắn không cần cậu nữa, cậu có lý do gì để ở bên cạnh người đàn ông xuất sắc ấy đây?
“Cậu không sao chứ?” Đột nhiên có người đi qua, đứng lại trước mặt hắn.
Tatsuya Abe ngẩng đầu lên, người này còn rất trẻ, mặc áo blue trắng của bệnh viện, cao lớn mà anh tuấn. Đặc biệt trên mặt hắn biểu tình ôn nhu dễ khiến người ta không tự chủ mà nảy sinh cảm giác thân thiết.
“Tôi là bác sĩ ở bệnh viện này, Xuhoru Kenji. Tôi thấy cậu đang phát run, có cần giúp gì không?”
“Tôi, tôi chỉ là hơi lạnh, điều hòa của bệnh viện quá thấp.”
“Cậu chờ chút.” Xuhoru xoay người ly khai. Chỉ lát sau, hắn cầm một cốc cà phê nóng đưa cho Tatsuya Abe, vỗ vỗ vai cậu, an ủi, “Uống vào có lẽ sẽ đỡ lạnh chút.”
“Cám ơn.” Mặc dù không quá lạnh, nhưng được người xa lạ quan tâm giúp đỡ, đưa cho tách cà phê, Tatsuya Abe vẫn rất cảm động.
“Chuyện nhỏ,” Xuhoru mỉm cười nhìn thoáng qua phòng Matsuyama đang kiểm tra cho Fujibayashi, rồi xoay người ngồi cạnh cậu.
“Cơ thể cậu khó chịu hay đang đợi người?”
“Tôi đang đợi người?”
“Là chờ người trong kia sao?”
“Vâng.”
Xuhoru gật đầu một cái không nói gì nữa.
Tatsuya Abe bỗng nhiên ý thức được, người đàn ông bên cạnh chắc cũng đang đợi người. Nhìn hắn thân thiết gọi tên Takeuchi, chắc quan hệ của hai người phải vô cùng thân mật. Vậy hắn chắc là đang đợi bác sĩ Takeuchi. Bây giờ đã là giữa trưa, hẳn hai người hẹn nhau dùng cơm chẳng hạn. Bởi vì Fujibayashi Rongu không muốn tới bệnh viện, Tatsuya Abe phải khuyên hắn rất lâu, cho nên trễ như vậy vẫn đang kiểm tra.
“Thật xin lỗi, vì bạn tôi quá tùy hứng, khiến hai người chưa dùng bữa trưa được.” Vừa ý thức được điều ấy, Tatsuya Abe lập tức đứng lên khom lưng, chân thành nhận lỗi.
Xutan trước là sửng sốt một chút, sau đó nở nụ cười. “Không cần lưu tâm. Có lẽ khó thân thiết với Toshiaki nên bạn cậu mới không thích tới đây. Hắn ngoài mặt lạnh lùng nhưng thật ra là bác sĩ tốt.”
Đúng là kĩ thuật rất tốt, bất quá thoạt nhìn tính cách cũng bốc đồng. Tatsuya Abe nghĩ trong lòng như vậy nhưng cũng không dám nói thật trước mặt Xuhoru.
“Anh ấy đúng là một bác sĩ giỏi.”
“Mặc dù đôi khi có chút tùy hứng, nhưng bởi vì hắn đẹp như vậy nên kể cả tùy hứng cũng chỉ cảm thấy dễ thương, không hề đáng ghét.” Xuhoru càng nói càng cao hứng, tiếp tục khen ngợi Toshiaki bên trong không ngớt.
Tatsuya Abe gật đầu, trong đầu lập tức hiện ra khuôn mặt anh tuấn của bác sĩ Takeuchi. Gọi mỹ nhân cũng chẳng khoa trương chút nào.
Vì tướng mạo đẹp đẽ nên có thể được người ta lượng thứ cũng là chuyện thường tình. Dù sao tất cả mọi người ai chẳng yêu mến vẻ đẹp.
“A, trước mặt cậu vô ý mà nói nhiều.” Xuhoru gãi đầu, lộ ra biểu tình ngượng ngùng, “Con người cậu tỏa ra dáng vẻ khiến người ta dễ dàng tin tưởng, muốn thân thiết, tôi bất tri bất giác nói quá nhiều.”
Chưa từng được người khác khen ngợi, Tatsuya Abe liền xấu hổ đỏ mặt, cúi đầu nói nhỏ, “Tôi chỉ là một kẻ vô dụng.”
“Tại sao? Tôi thấy cậu chính là viên ngọc thô chưa trải qua mài dũa, đừng tự ti như vậy.” Xuhoro thẳng thắn nói.
Ngọc thô chưa mài dũa? Người đàn ông này vô luận là tướng mạo hay khí chất đều xuất sắc không thua kém Fujibayashi Rongu hay Akimono, chính trực hơn bất cứ người nào Tatsuya Abe từng gặp. Cư nhiên lại được người lợi hại như vậy khen ngợi, Tatsuya Abe cảm kích đến vành mắt cũng ướt. Câu “như ngọc thô chưa mài dũa” ấy khiến cậu có thêm lòng tin sẽ được ở bên Fujibayashi Rongu lâu thêm chút nữa.
“Tôi nói sai sao? Tại sao nhìn cậu như sắp khóc?” Xuhoru bị thái độ của Tatsuya Abe làm hoảng sợ.
“Không phải.” Tatsuya Abe không biết nên giải thích thế nào.
Đúng lúc ấy, cửa phòng khám đột nhiên mở ra, Takeuchi vẻ mặt khó nhịn đi ra, “Đừng dài dòng, tôi đã hẹn người cùng ăn trưa rồi, ít yêu cầu vớ vẩn đi.”
Fujibayashi Rongu theo sát hắn, vẻ mặt phẫn nộ, “Này, loại bác sĩ này là kiểu gì vậy? Tôi chỉ tới làm kiểm tra, sao lại đem băng gạc tôi vứt đi? Tôi muốn anh băng bó lại cho tôi, anh có nghe thấy không?”
Tatsuya nhìn thấy trên đầu Fujibayashi Rongu băng gạc đã được tháo ra. Vết thương vốn đã nhìn không ra nữa thì tháo băng gạc là phải rồi. Nhưng khi biết vết thương của Fujibayashi Rongu đã lành hẳn, Tatsuya Abe có cảm giác mất mát cùng thương tâm không giải thích nổi. Có phải người đàn ông này đã không còn cần cậu chăm sóc nữa?
Takeuchi không thèm để ý tới sự quấy rầy của Fujibayashi, vừa nhìn thấy Xuhoru ngồi trên băng ghế, vẻ mặt lạnh lùng lại bỗng chốc tươi như hoa, “Kenji, chờ lâu chưa?”
“Vừa mới thôi.” Xuhoru dịu dàng trả lời, ánh mắt tràn đầy nhu tình mật ý nhìn Takeuchi.
Mắt mù cũng biết quan hệ của hai người không phải tầm thường.
Fujibayashi Rongu đang tức giận, đảo mắt qua nhìn Tatsuya chưa kịp lau khô nước mắt, mặt biến sắc, “Tại sao lại khóc? Đã xảy ra chuyện gì?”
“Thật xin lỗi, hình như tôi đã nói điều không nên nói.” Xuhoru đường hoàng nhận lỗi.
“Cũng không phải như vậy…” Tatsuya Abe mặt đỏ muốn bốc cháy, nhưng lại không biết giải thích thế nào cho đúng.
Thái độ của cậu hiển nhiên giấu đầu lòi đuôi. Mặt Fujibayashi Rongu không chỉ đen lại mà càng lúc càng khó coi, mặt Takeuchi cũng trầm xuống, lộ ra ghen tị hết sức rõ ràng. Takeuchi lườm Xuhoru, liếc Tatsuya Abe một cái, hừ lạnh một tiếng rồi hờ hững rời đi.
“Takeuchi, không phải như em nghĩ đâu.” Xuhoru nói, toi không biết đã nói gì làm cậu mất hứng, tóm lại thật xin lỗi. Sau đó nhanh chóng đuổi theo Takeuchi đang tức giận.
“Cậu tốt nhất là giải thích rõ ràng đi.” Fujibayashi Rongu ngồi xuống cạnh cậu, tức giận nhìn cậu chằm chằm.
“Cũng không phải lời gì quá đáng. Chẳng qua…” Tatsuya Abe trộm liếc Fujibayashi, hắn đang mang vẻ mặt “khỏi cần nói dối tôi”.
“Bác sĩ Xuhoru nói tôi giống như ngọc thô chưa mài dũa, làm tôi cảm thấy được coi trọng. Tôi trước đây chưa từng được ai khen ngợi, rất cảm động, cho nên không nhịn được mà khóc.” Tatsuya Abe càng nói giọng càng nhỏ dần. Cậu rất nhút nhát, lặp lại lời kia khiến chính cậu cũng cảm thấy xấu hổ vô cùng. Cậu làm sao có thể là một viên ngọc chưa mài dũa? Thế nhưng cậu không tìm được lời giải thích nào thuyết phục hơn ngoài nói thật.
“Ngọc thô chưa mài dũa?” Giọng Fujibayashi Rongu trong nháy mắt cao quãng tám. Hắn đột nhiên đứng bật dậy, tức giận nắm quả đấm, “Tên kia dám quyến rũ cậu, còn buồn nôn nói cái gì ngọc thô chưa mài dũa, muốn ăn đòn sao?”
Câu, câu dẫn? Qua khoảng một phút, đầu óc Tatsuya Abe mới phản ứng lại ý nghĩa của từ này. Cậu vội vã nhảy dựng lên, “Không phải như vậy, bác sĩ Xuhoru căn bản không có ý ấy.” Lúc đó rõ ràng bác sĩ Xuhoru bất tri bất giác nhắc tới Takeuchi, cho nên mới tiện lời mà nói thôi. Hơn nữa, nhìn thái độ hai người rõ ràng là một đôi yêu nhau sâu đậm. Tại sao bỗng nhiên trở thành Xuhoru câu dẫn cậu?
“Cậu còn bao che cho hắn? Chẳng lẽ chỉ cần tên nào khá một chút, dỗ ngon dỗ ngọt vài câu, cậu liền ngoan ngoãn tin luôn sao?” Fujibayashi Rongu vung tay, phẫn nộ đến nghiến răng nghiến lợi.
“Không phải như thế.” Tatsuya Abe đưa tay kéo hắn, thử dỗ dành, “Anh đừng tức giận, nghe tôi giải thích đã.”
“Người ta khen một câu ngọc thô chưa mài dũa cậu liền cảm động đến rơi nước mắt, tôi nghe hết rồi còn cần gì giải thích?” Fujibayashi Rongu hất tay cậu ra, không quay đầu mà bỏ đi.
“Fuji, nghe tôi nói đã.” Tatsuya Abe bi ai gọi to tên hắn, đáng tiếc khi cậu đuổi tới cổng bệnh viện thì đã không thấy hình bóng Fujibayashi Rongu đâu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook