Điều Em Cần Chỉ Là Một Vòng Tay Ôm
-
Chương 2
TIÊU VŨ HUYÊN
Giới thiệu bản thân.
Từ nhỏ chuyện mà tôi ghét nhất chính là tự giới thiệu bản thân, bởi vì trước tiên, tôi rất không thích đứng trên bục giảng, việc trở thành tiêu điểm cho một đám người lúc nào cũng khiến tôi vô cùng sợ hãi, tôi nghĩ có lẽ mình bị hội chứng sợ lên bục, thậm chí cả lúc tan học tôi cũng không muốn đặt chân lên bục giảng một bước nào. Còn nữa là, tôi không quen cười, tôi thấy khi cười mình trông thật kỳ quặc, cứng đơ đơ ra, không tự nhiên, giống như làm sai chuyện gì nhưng không thể không phủ nhận, cũng giống như hôm nay quy định phải mặc quần áo thể thao đi học, nhưng rốt cuộc tôi lại nhớ nhầm, vẫn mặc đồng phục cũ, rất không thoải mái. Hơn nữa trọng điểm là, tôi vô cùng ghét chất giọng của mình, lảnh lót lảnh lót, như chim đang hót vậy, nghe là biết chủ nhân không hề tự tin vào bản thân, nếu như có thể thì tôi thậm chí mong mình là một người câm, bởi vì như vậy, tôi có thể hợp tình hợp lý không cần nói chỉ cần ra hiệu bằng tay.
Ra hiệu bằng tay.
Tôi rất thích bàn tay mình, không, nói một cách chính xác thì cái tôi thích nhất không phải là bản thân đôi bàn tay, mà là tư thế vung lên của nó, rất đẹp, tuyệt đẹp, đó là khoảnh khắc duy nhất tôi thấy mình đẹp. Hồi lớp bảy, tôi là chỉ huy dàn đồng ca lớp tham gia cuộc thi hát toàn trường, tôi không biết tại sao hồi đó các bạn trong lớp lại đề cử một người không có gì nổi � lớp trưởng lớp tôi, là hoa khôi của lớp, cũng là bạn thân nhất của tôi. Đó là khoảng thời gian tuyệt vời nhất những năm cấp hai của tôi, trong thời gian chuẩn bị cho cuộc thi hát, và ngày hôm ấy. hôm diễn ra cuộc thi, đứng trên sân khấu trong hội trường, quay lưng lại với giáo viên và học sinh toàn trường, đắm chìm trong tiếng hát, chỉ huy các bạn trong lớp hợp xướng, trông tôi rất... ừm.
Ừm.
Có điều, đáng tiếc là, tôi không phải người câm, hơn nữa, cũng không có cách nào làm chỉ huy được mãi, vì cuộc thi hát toàn trường chỉ diễn ra một lần, đặc biệt đáng ghét nhất là. giờ phút này đây, bản thân tôi đang đứng trên bục giảng cố gắng giới thiệu về bản thân.
Màn tự giới thiệu đáng ghét.
"Xin chào mọi người, tôi là học sinh mới chuyển đến, tôi tên là Tiêu Vũ Huyên, tôi..."
Giọng nói tôi vốn đã nhỏ nay lại càng nhỏ hơn, cuối cùng tự động mất hẳn tiếng, tôi khó xử chết đi được, tôi ngờ rằng các bạn trong lớp đã bắt đầu chịu hết nổi muốn động chân động tay, vì trông các bạn đều có vẻ rất lưu manh, không còn cách nào tôi đành thử mỉm cười tỏ ý thân thiện, thế nhưng điều này lại làm cho tình hình tồi tệ hơn, bởi vì tôi cười rất gượng gạo, cực kỳ gượng gạo, tôi không thể không chú ý thấy nách mình bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, tôi cảm nhận rõ ràng hai chân mình đang run, may mắn là bục giảng che đi đôi chân đang run lập cập của tôi, thế nhưng nách tôi vẫn ướt đẫm, tôi...
"Tôi muốn về Đài Bắc!"
Không hiểu sao, tự nhiên tôi lại buột ra câu này, tiếp đó là khóc nấc lên nức nở, trên bục giảng, trước mặt thầy giáo và tất cả các bạn mới, sau màn giới thiệu chết tiệt. Tất cả mọi người bao gồm cả thầy giáo đều ngây ra, sau khoảng ba giây, bọn họ cười phá lớp, cười ầm cả lớp.
Tôi thấy mình xong đời thật rồi! Năm cuối cấp hai thế là đi tong rồi, tôi sẽ bị ghét bỏ, tôi sẽ bị tẩy chay, tôi sẽ bị bắt nạt, tôi... Tôi nhớ Hoa Lâm quá, tôi muốn về Đài Bắc!
Tôi muốn về Đài Bắc, tôi nói thật lòng, tôi ghét nơi quê mùa này, hàng xóm đối diện nhà tôi thậm chí còn nuôi cả gà nữa!
Vì chuyện chuyển nhà chuyển trường mà tôi và bố chiến tranh lạnh suốt một tháng trời không ai nói năng câu gì, còn mẹ thì khóc suốt một đêm, vì mẹ là tiểu thư Đài Bắc, kiểu tiểu thư thời thượng xinh đẹp lại giỏi khiêu vũ, đây cũng là lí do ngày xưa bố điên cuồng theo đuổi mẹ, một tiểu thư Đài Bắc thời thượng, xinh đẹp lại giỏi khiêu vũ sao có thể sống nốt phần đời của mình ở cái nơi quê mùa, hàng xóm đối diện còn nuôi cả gà thế này chứ?
Thế nhưng, chẳng tác dụng gì, bố nhất quyết đòi về quê, để kế thừa nhà máy sản xuất tất của ông nội sau khi ông nội qua đời, vì bố không chỉ là bố tôi, bố còn là con trai của ông nội, bố đã chống đối ông hơn nửa đời người rồi, bố không thể giương mắt nhìn tâm huyết cả đời ông vì sự cố chấp ở lại Đài Bắc của bố mà phải đóng cửa.
Tôi muốn về Đài Bắc, tôi ghét tự giới thiệu bản thân, còn nữa, cái cậu ngồi phía sau tôi rất đáng ghét.
"Ê, Đài Bắc là nơi như thế nào?"
Tôi cúi đầu thê thảm bước về chỗ ngồi, vừa thầm nghĩ đây là đoạn đường khó khăn nhất đời mình, thì tên con trai có đôi lông mày rậm ngồi đằng sau nằm bò ra bàn cất tiếng hỏi.
"Đô thị."
Hơn nữa không có ai nuôi gà. Tôi thầm bổ sung câu này, nhưng không dám nói, sợ cậu ta đánh tôi, cậu ta trông có vẻ là dạng học sinh hư hỏng rất thích bắt nạt người khác.
"Tôi cũng là học sinh mới chuyển đến, sớm hơn cậu một kỳ, vào kỳ hai năm lớp 8."
"Ồ."
"Cũng là đô thị, Đài Trung, cậu có biết Vệ Đạo không?"
"Không biết."
"Nổi tiếng ở Đài Trung lắm đấy! Tỷ lệ lên lớp cực cao!"
Tôi có phải người Đài Trung đâu, tôi thầm nghĩ, nhưng không nói.
Không dám nói.
"Tại sao cậu chuyển trường?"
"Chuyển nhà."
"Tôi thì là vì cua gái."
Hay thật đấy.
"Có cô bé, học ở đây, nét kinh khủng! Hú hú..."
Cậu ta huýt sao một hồi dài, còn tôi thì toát mồ hôi trán: cậu ta cứ nói chuyện trên lớp chẳng lẽ không sợ bị thầy mắng sao?
Cậu ta không sợ, rõ ràng là không sợ, vì cậu ta tiếp tục nói:
"Tôi quen ở sân trượt băng, đúng rồi, cậu biết trượt băng không?"
Tôi lắc đầu, sau đó thầm cầu nguyện thầy mau mắng cậu ta không được nói chuyện trên lớp đi, thế nhưng thầy không làm thế, như thể đã quen cậu ta như vậy rồi, nên mặc kệ.
Vì thế cậu ta vẫn tiếp tục nói:
"... Sau đó tôi lừa mẹ tôi là ngồi xe buýt đi học mệt lắm sẽ ảnh hưởng đến việc học hành của tôi, rồi đòi chuyển trường, ha ha ha! Thế mà mẹ tôi cũng tin!
Thôi vậy, thầy không nói thì tôi nói.
"Bây... bây giờ đang là giờ học đấy."
"Mặc kệ thầy! Ở lớp này tôi to nhất, vì chúng ta đều là học sinh chuyển trường mà! Ha ha ha... "
Điệu cười có vẻ rất đắc ý, cậu ta tiếp tục nói chuyện với gáy tôi: "Sau đó mẹ tôi còn đi điều tra xem thầy cô giáo trường nào nổi tiếng nhất, cậu có nhìn ra không? Thầy Tưởng trước đấy toàn dạy lớp cuối cấp đấy! Học sinh của thầy rất nhiều người thi đỗ trường cấp ba số 1 và trường nữ sinh."
Trước đây?
"Ai ngờ đợi đến lúc khoá chúng ta, thầy bảo dạy lớp cuối cấp mệt lắm, muốn nghỉ ngơi, ha! Cuối cùng mẹ tôi bỏ bao nhiêu công sức lại quẳng tôi vào cái lớp chăn bò này, cậu bảo có buồn cười không?
Không buồn cười, rất không buồn cười, tôi không cười nổi, tôi sợ mình lại oà khóc, hơn nữa tôi đã thấy mình bắt đầu run rẩy rồi.
"Ê ê! Không cần phải căng thẳng thế đâu! Cậu cũng không phải người đầu tiên khóc ở cái lớp này."
"..."
"Thầy Tưởng mới là người đầu tiên, hơn nữa còn là khóc vì tôi cơ! Thầy cho rằng thầy đã huỷ hoại cuộc đời tôi, tôi vốn học rất khá, thế nhưng sau khi chuyển đến đây thì bắt đầu trở nên hư hỏng, ha ha ha! Đau lòng? Thầy nói như vậy thì phải?" Cậu ta gân cổ lên, nhổm dậy chồm qua vai tôi, mở to âm lượng nói với thầy Tưởng đang đứng trên bục giảng kia: "Ê! Thầy Tưởng! Hồi đó thầy nói đau lòng có phải không nhỉ?"
"Tiêu Khải Hiên, cậu đừng có quá đáng quá nhé!"
Giống như đạt được mục đích sau trò đùa dai, tên con trai được gọi là Tiêu Khải Hiên đắc ý cười ha hả, lại còn dùng bút bi chọc vào lưng tôi: "À, tôi tên là Tiêu Khải Hiên, có điều mọi người đều gọi tôi là anh Khải, có vẻ thân thiết hơn! Ha ha ha..."
Lắm mồm thế nhỉ? Cái tên này... Tôi rất muốn bảo cậu ta đừng nói nữa, nhưng rốt cuộc vẫn chỉ dám âm thầm nhẫn nại nghe cậu ta lải nhải không có điểm dừng.
Lải nhải với tôi.
"Với cả, cô bé đó cuối cùng tôi cua không được, vì người ta là hoa có chủ rồi, ai da... mất công toi, đúng là [bad word]!"
Hệt như không để ý đến sự im lặng của tôi, tên con trai tự xưng là anh Khải vẫn say sưa nói:
"Cậu tên là Tiêu Vũ Huyên à? Tôi tên là Tiêu Khải Hiên, bọn mình đều là học sinh mới chuyển đến, thế nào? Rất có duyên đúng không?
Rất nhục.
"Tiêu Vũ Huyên và Tiêu Khải Hiên, đứa ngồi trước đứa ngồi sau, ha ha ha..."
"Tiêu Khải Hiên! Trong giờ học nói nhỏ thôi cho tôi!"
Cuối cùng, thầy Tưởng cũng không chịu nổi nữa quát lên, có điều tôi không hiểu: trong giờ học chẳng phải là không được nói chuyện sao? Tại sao thầy chỉ yêu cầu cậu ta nói nhỏ thôi cơ chứ?
Tôi phát hiện mình đã vào một cái lớp điên rồ, ở đây không một ai học hành nghiêm túc cả, thế nhưng lại có rất nhiều người đánh nhau nghiêm túc sau giờ học, tôi thực sự cảm thấy đời mình đi tong rồi, thực sự đi tong rồi, tôi rất hận bố.
Mang theo tâm trạng ảm đạm, tôi đạp xe về nhà, về đến nhà tôi đau khổ phát hiện ra: mình mang nhầm chìa khóa rồi.
Tôi vẫn mang chìa khóa nhà ở Đài Bắc, cái đã không còn là chìa khóa nhà tôi nữa. Bây giờ tôi có hai lựa chọn, một là đạp xe đến nhà máy của bố lấy chìa khóa đúng, hai là chờ khoảng nửa tiếng nữa đến khi em gái tôi đi học thêm về - điều kiện là nếu cô em ngớ ngẩn của tôi không mang nhầm chìa khóa - nhưng thực ra tôi phát hiện điều duy nhất mình muốn làm lúc này là khóc gào ầm ĩ trước cửa nhà cho đến khi bố đồng ý cho tôi trở về Đài Bắc mới thôi.
"Này! Cô bạn."
Quay đầu lại, tôi nhìn thấy chủ nhân của giọng nói ấy là một cậu con trai mặc đồng phục giống tôi.
Một cậu con trai cao ơi là cao, đây là ấn tượng đầu tiên của tôi về cậu ấy.
"Quên mang chìa khóa à?"
Cậu ấy khoái chí nhìn tôi, ánh mắt thích thú như đang nhìn một con vật nhỏ nào đó, mà kỳ lạ là, đáng lẽ tôi phải cảm thấy mình bị xúc phạm mới đúng, nhưng cảm giác thực tế lại hoàn toàn trái ngược.
Minh tinh.
Không hiểu sao lúc đó tôi lập tức liên tưởng đến minh tinh, nói như vậy thật sự rất kỳ quặc, bởi vì trông cậu ấy chẳng giống bất cứ nam minh tinh nào cả, cùng lắm thì chỉ giống ở điểm cùng thuộc kiểu người sở hữu khuôn mặt đẹp thôi, nhưng không biết tại sao, trực giác tôi cứ liên tưởng đến nam minh tinh.
Tôi đoán cậu ấy phải cao 1m80, đây là lần đầu tiên trong đời tôi tiếp xúc gần thế này với một cậu con trai cao 1m80, ở trước mặt cậu ấy, tôi thấy mình càng nhỏ bé hơn, thực tế tôi cảm nhận rõ hơn là: mặt tôi đỏ rồi.
"Không phải, tôi mang nhầm chìa khóa."
Mặt đỏ bừng, tôi lí nhí nói, tôi thực sự hy vọng giọng mình nghe đừng giống đang nghẹn ngào hay sợ hãi, nhưng tôi phát hiện cậu ấy hình như không để ý đến điều này lắm.
Tôi thấy mình thở phào, nhẹ nhõm đến kỳ lạ.
Nhẹ nhõm.
"Mang nhầm chìa khóa á? Sao lại thế? Đây không phải là nhà cậu à?"
Cậu ấy hỏi như thể thật sự rất quan tâm. Trước đây, tôi luôn tưởng rằng những người có ngoại hình như cậu ấy đều là loại người hoàn hảo lạnh lùng, kiêu ngạo, yêu bản thân, mà trên thực tế đúng là những người có diện mạo như vậy phần lớn đều lạnh lùng, kiêu ngạo, yêu bản thân, nhưng cậu ấy đã lật đổ tất cả những ấn tượng cứng nhắc của tôi.
Cậu ấy rất nice với con gái, đây là ấn tượng thứ hai của tôi về cậu ấy.
"Chuyển nhà, hôm qua tôi mới chuyển đến đây, quên không đổi chìa khóa."
Sau đó cậu ấy cười, cười rất vui vẻ, trong ánh nắng chiều.
"Hóa ra chúng ta cũng giống nhau đấy! Tôi cũng là người chuyển đến đây."
Cậu ở bên cạnh à? Tôi muốn hỏi nhưng lại ngại không dám.
"Có điều sớm hơn cậu vài năm, vào năm tôi mười tuổi." Cậu ấy nói rồi cúi xuống nhìn đồng hồ, châm một điếu thuốc, Marlboro đỏ, tôi nhìn thấy, cậu bạn tôi thầm yêu ở trường cấp hai cũ cũng hút loại này. "Bảo sao mà đồng phục của cậu trông mới thế."
Không biết có phải do nicotine hay không mà tôi bỗng dưng cảm thấy chóng mặt, đúng vậy, chóng mặt.
"Cậu chuyển từ đâu đến?"
"Đài Bắc."
Đài Bắc. Tôi nói. Sau đó cậu ấy nhướng lông mày, đôi mắt sáng ấy bây giờ hơi tối đi một chút, nhưng không rõ rệt lắm.
"Mẹ tôi hình như cũng ở Đài Bắc, nghe nói."
"Hả?"
"Có điều tôi chuyển đến từ Cao Hùng, nhà tôi ở bên cạnh Ái Hà, cậu có biết dòng Ái Hà không?"
Tôi lắc đầu, tôi không biết, nhưng cảm thấy cái tên này nghe rất đẹp.
Ái Hà, dòng sông tình yêu, sông như thế nào thì được gọi là dòng sông tình yêu nhỉ?
"À, bạn gái tôi xong rồi."
Tôi nhìn theo ánh mắt của cậu ấy, bắt gặp một cô gái dáng cao ráo bước ra từ cửa nhà bên cạnh, hóa ra cô ấy mới là hàng xóm sát vách nhà tôi, là cô gái rất xứng đôi với cậu ấy, cô gái cao ráo, cô gái từ nhỏ tôi đã mong muốn trở thành, cả đời này chắc cũng không có duyên ấy (nhìn dáng bố mẹ tôi là biết), tôi ghét cái thân hình bé nhỏ của mình.
Bé nhỏ gầy gò, như thể người giấy, gầy đến nỗi như không tồn tại, thật đáng ghét.
"Cảm ơn cậu nói chuyện với tôi nhé."
Cuối cùng, cậu ấy nói vậy, vừa nói vừa cười, một cách rất ga lăng, dưới ánh nắng chiều.
Sau này tôi mới biết, cô gái cao ráo ấy chính là lý do Tiêu Khải Hiên chuyển trường đến đây, là cô gái mà cậu ta định theo đuổi nhưng chuyển trường rồi mới phát hiện ra đã bị người khác cua đổ. Còn cậu con trai cao lớn ấy, lại là nhân vật số một trong trường, Tào Chính Ngạn.
Giới thiệu bản thân.
Từ nhỏ chuyện mà tôi ghét nhất chính là tự giới thiệu bản thân, bởi vì trước tiên, tôi rất không thích đứng trên bục giảng, việc trở thành tiêu điểm cho một đám người lúc nào cũng khiến tôi vô cùng sợ hãi, tôi nghĩ có lẽ mình bị hội chứng sợ lên bục, thậm chí cả lúc tan học tôi cũng không muốn đặt chân lên bục giảng một bước nào. Còn nữa là, tôi không quen cười, tôi thấy khi cười mình trông thật kỳ quặc, cứng đơ đơ ra, không tự nhiên, giống như làm sai chuyện gì nhưng không thể không phủ nhận, cũng giống như hôm nay quy định phải mặc quần áo thể thao đi học, nhưng rốt cuộc tôi lại nhớ nhầm, vẫn mặc đồng phục cũ, rất không thoải mái. Hơn nữa trọng điểm là, tôi vô cùng ghét chất giọng của mình, lảnh lót lảnh lót, như chim đang hót vậy, nghe là biết chủ nhân không hề tự tin vào bản thân, nếu như có thể thì tôi thậm chí mong mình là một người câm, bởi vì như vậy, tôi có thể hợp tình hợp lý không cần nói chỉ cần ra hiệu bằng tay.
Ra hiệu bằng tay.
Tôi rất thích bàn tay mình, không, nói một cách chính xác thì cái tôi thích nhất không phải là bản thân đôi bàn tay, mà là tư thế vung lên của nó, rất đẹp, tuyệt đẹp, đó là khoảnh khắc duy nhất tôi thấy mình đẹp. Hồi lớp bảy, tôi là chỉ huy dàn đồng ca lớp tham gia cuộc thi hát toàn trường, tôi không biết tại sao hồi đó các bạn trong lớp lại đề cử một người không có gì nổi � lớp trưởng lớp tôi, là hoa khôi của lớp, cũng là bạn thân nhất của tôi. Đó là khoảng thời gian tuyệt vời nhất những năm cấp hai của tôi, trong thời gian chuẩn bị cho cuộc thi hát, và ngày hôm ấy. hôm diễn ra cuộc thi, đứng trên sân khấu trong hội trường, quay lưng lại với giáo viên và học sinh toàn trường, đắm chìm trong tiếng hát, chỉ huy các bạn trong lớp hợp xướng, trông tôi rất... ừm.
Ừm.
Có điều, đáng tiếc là, tôi không phải người câm, hơn nữa, cũng không có cách nào làm chỉ huy được mãi, vì cuộc thi hát toàn trường chỉ diễn ra một lần, đặc biệt đáng ghét nhất là. giờ phút này đây, bản thân tôi đang đứng trên bục giảng cố gắng giới thiệu về bản thân.
Màn tự giới thiệu đáng ghét.
"Xin chào mọi người, tôi là học sinh mới chuyển đến, tôi tên là Tiêu Vũ Huyên, tôi..."
Giọng nói tôi vốn đã nhỏ nay lại càng nhỏ hơn, cuối cùng tự động mất hẳn tiếng, tôi khó xử chết đi được, tôi ngờ rằng các bạn trong lớp đã bắt đầu chịu hết nổi muốn động chân động tay, vì trông các bạn đều có vẻ rất lưu manh, không còn cách nào tôi đành thử mỉm cười tỏ ý thân thiện, thế nhưng điều này lại làm cho tình hình tồi tệ hơn, bởi vì tôi cười rất gượng gạo, cực kỳ gượng gạo, tôi không thể không chú ý thấy nách mình bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, tôi cảm nhận rõ ràng hai chân mình đang run, may mắn là bục giảng che đi đôi chân đang run lập cập của tôi, thế nhưng nách tôi vẫn ướt đẫm, tôi...
"Tôi muốn về Đài Bắc!"
Không hiểu sao, tự nhiên tôi lại buột ra câu này, tiếp đó là khóc nấc lên nức nở, trên bục giảng, trước mặt thầy giáo và tất cả các bạn mới, sau màn giới thiệu chết tiệt. Tất cả mọi người bao gồm cả thầy giáo đều ngây ra, sau khoảng ba giây, bọn họ cười phá lớp, cười ầm cả lớp.
Tôi thấy mình xong đời thật rồi! Năm cuối cấp hai thế là đi tong rồi, tôi sẽ bị ghét bỏ, tôi sẽ bị tẩy chay, tôi sẽ bị bắt nạt, tôi... Tôi nhớ Hoa Lâm quá, tôi muốn về Đài Bắc!
Tôi muốn về Đài Bắc, tôi nói thật lòng, tôi ghét nơi quê mùa này, hàng xóm đối diện nhà tôi thậm chí còn nuôi cả gà nữa!
Vì chuyện chuyển nhà chuyển trường mà tôi và bố chiến tranh lạnh suốt một tháng trời không ai nói năng câu gì, còn mẹ thì khóc suốt một đêm, vì mẹ là tiểu thư Đài Bắc, kiểu tiểu thư thời thượng xinh đẹp lại giỏi khiêu vũ, đây cũng là lí do ngày xưa bố điên cuồng theo đuổi mẹ, một tiểu thư Đài Bắc thời thượng, xinh đẹp lại giỏi khiêu vũ sao có thể sống nốt phần đời của mình ở cái nơi quê mùa, hàng xóm đối diện còn nuôi cả gà thế này chứ?
Thế nhưng, chẳng tác dụng gì, bố nhất quyết đòi về quê, để kế thừa nhà máy sản xuất tất của ông nội sau khi ông nội qua đời, vì bố không chỉ là bố tôi, bố còn là con trai của ông nội, bố đã chống đối ông hơn nửa đời người rồi, bố không thể giương mắt nhìn tâm huyết cả đời ông vì sự cố chấp ở lại Đài Bắc của bố mà phải đóng cửa.
Tôi muốn về Đài Bắc, tôi ghét tự giới thiệu bản thân, còn nữa, cái cậu ngồi phía sau tôi rất đáng ghét.
"Ê, Đài Bắc là nơi như thế nào?"
Tôi cúi đầu thê thảm bước về chỗ ngồi, vừa thầm nghĩ đây là đoạn đường khó khăn nhất đời mình, thì tên con trai có đôi lông mày rậm ngồi đằng sau nằm bò ra bàn cất tiếng hỏi.
"Đô thị."
Hơn nữa không có ai nuôi gà. Tôi thầm bổ sung câu này, nhưng không dám nói, sợ cậu ta đánh tôi, cậu ta trông có vẻ là dạng học sinh hư hỏng rất thích bắt nạt người khác.
"Tôi cũng là học sinh mới chuyển đến, sớm hơn cậu một kỳ, vào kỳ hai năm lớp 8."
"Ồ."
"Cũng là đô thị, Đài Trung, cậu có biết Vệ Đạo không?"
"Không biết."
"Nổi tiếng ở Đài Trung lắm đấy! Tỷ lệ lên lớp cực cao!"
Tôi có phải người Đài Trung đâu, tôi thầm nghĩ, nhưng không nói.
Không dám nói.
"Tại sao cậu chuyển trường?"
"Chuyển nhà."
"Tôi thì là vì cua gái."
Hay thật đấy.
"Có cô bé, học ở đây, nét kinh khủng! Hú hú..."
Cậu ta huýt sao một hồi dài, còn tôi thì toát mồ hôi trán: cậu ta cứ nói chuyện trên lớp chẳng lẽ không sợ bị thầy mắng sao?
Cậu ta không sợ, rõ ràng là không sợ, vì cậu ta tiếp tục nói:
"Tôi quen ở sân trượt băng, đúng rồi, cậu biết trượt băng không?"
Tôi lắc đầu, sau đó thầm cầu nguyện thầy mau mắng cậu ta không được nói chuyện trên lớp đi, thế nhưng thầy không làm thế, như thể đã quen cậu ta như vậy rồi, nên mặc kệ.
Vì thế cậu ta vẫn tiếp tục nói:
"... Sau đó tôi lừa mẹ tôi là ngồi xe buýt đi học mệt lắm sẽ ảnh hưởng đến việc học hành của tôi, rồi đòi chuyển trường, ha ha ha! Thế mà mẹ tôi cũng tin!
Thôi vậy, thầy không nói thì tôi nói.
"Bây... bây giờ đang là giờ học đấy."
"Mặc kệ thầy! Ở lớp này tôi to nhất, vì chúng ta đều là học sinh chuyển trường mà! Ha ha ha... "
Điệu cười có vẻ rất đắc ý, cậu ta tiếp tục nói chuyện với gáy tôi: "Sau đó mẹ tôi còn đi điều tra xem thầy cô giáo trường nào nổi tiếng nhất, cậu có nhìn ra không? Thầy Tưởng trước đấy toàn dạy lớp cuối cấp đấy! Học sinh của thầy rất nhiều người thi đỗ trường cấp ba số 1 và trường nữ sinh."
Trước đây?
"Ai ngờ đợi đến lúc khoá chúng ta, thầy bảo dạy lớp cuối cấp mệt lắm, muốn nghỉ ngơi, ha! Cuối cùng mẹ tôi bỏ bao nhiêu công sức lại quẳng tôi vào cái lớp chăn bò này, cậu bảo có buồn cười không?
Không buồn cười, rất không buồn cười, tôi không cười nổi, tôi sợ mình lại oà khóc, hơn nữa tôi đã thấy mình bắt đầu run rẩy rồi.
"Ê ê! Không cần phải căng thẳng thế đâu! Cậu cũng không phải người đầu tiên khóc ở cái lớp này."
"..."
"Thầy Tưởng mới là người đầu tiên, hơn nữa còn là khóc vì tôi cơ! Thầy cho rằng thầy đã huỷ hoại cuộc đời tôi, tôi vốn học rất khá, thế nhưng sau khi chuyển đến đây thì bắt đầu trở nên hư hỏng, ha ha ha! Đau lòng? Thầy nói như vậy thì phải?" Cậu ta gân cổ lên, nhổm dậy chồm qua vai tôi, mở to âm lượng nói với thầy Tưởng đang đứng trên bục giảng kia: "Ê! Thầy Tưởng! Hồi đó thầy nói đau lòng có phải không nhỉ?"
"Tiêu Khải Hiên, cậu đừng có quá đáng quá nhé!"
Giống như đạt được mục đích sau trò đùa dai, tên con trai được gọi là Tiêu Khải Hiên đắc ý cười ha hả, lại còn dùng bút bi chọc vào lưng tôi: "À, tôi tên là Tiêu Khải Hiên, có điều mọi người đều gọi tôi là anh Khải, có vẻ thân thiết hơn! Ha ha ha..."
Lắm mồm thế nhỉ? Cái tên này... Tôi rất muốn bảo cậu ta đừng nói nữa, nhưng rốt cuộc vẫn chỉ dám âm thầm nhẫn nại nghe cậu ta lải nhải không có điểm dừng.
Lải nhải với tôi.
"Với cả, cô bé đó cuối cùng tôi cua không được, vì người ta là hoa có chủ rồi, ai da... mất công toi, đúng là [bad word]!"
Hệt như không để ý đến sự im lặng của tôi, tên con trai tự xưng là anh Khải vẫn say sưa nói:
"Cậu tên là Tiêu Vũ Huyên à? Tôi tên là Tiêu Khải Hiên, bọn mình đều là học sinh mới chuyển đến, thế nào? Rất có duyên đúng không?
Rất nhục.
"Tiêu Vũ Huyên và Tiêu Khải Hiên, đứa ngồi trước đứa ngồi sau, ha ha ha..."
"Tiêu Khải Hiên! Trong giờ học nói nhỏ thôi cho tôi!"
Cuối cùng, thầy Tưởng cũng không chịu nổi nữa quát lên, có điều tôi không hiểu: trong giờ học chẳng phải là không được nói chuyện sao? Tại sao thầy chỉ yêu cầu cậu ta nói nhỏ thôi cơ chứ?
Tôi phát hiện mình đã vào một cái lớp điên rồ, ở đây không một ai học hành nghiêm túc cả, thế nhưng lại có rất nhiều người đánh nhau nghiêm túc sau giờ học, tôi thực sự cảm thấy đời mình đi tong rồi, thực sự đi tong rồi, tôi rất hận bố.
Mang theo tâm trạng ảm đạm, tôi đạp xe về nhà, về đến nhà tôi đau khổ phát hiện ra: mình mang nhầm chìa khóa rồi.
Tôi vẫn mang chìa khóa nhà ở Đài Bắc, cái đã không còn là chìa khóa nhà tôi nữa. Bây giờ tôi có hai lựa chọn, một là đạp xe đến nhà máy của bố lấy chìa khóa đúng, hai là chờ khoảng nửa tiếng nữa đến khi em gái tôi đi học thêm về - điều kiện là nếu cô em ngớ ngẩn của tôi không mang nhầm chìa khóa - nhưng thực ra tôi phát hiện điều duy nhất mình muốn làm lúc này là khóc gào ầm ĩ trước cửa nhà cho đến khi bố đồng ý cho tôi trở về Đài Bắc mới thôi.
"Này! Cô bạn."
Quay đầu lại, tôi nhìn thấy chủ nhân của giọng nói ấy là một cậu con trai mặc đồng phục giống tôi.
Một cậu con trai cao ơi là cao, đây là ấn tượng đầu tiên của tôi về cậu ấy.
"Quên mang chìa khóa à?"
Cậu ấy khoái chí nhìn tôi, ánh mắt thích thú như đang nhìn một con vật nhỏ nào đó, mà kỳ lạ là, đáng lẽ tôi phải cảm thấy mình bị xúc phạm mới đúng, nhưng cảm giác thực tế lại hoàn toàn trái ngược.
Minh tinh.
Không hiểu sao lúc đó tôi lập tức liên tưởng đến minh tinh, nói như vậy thật sự rất kỳ quặc, bởi vì trông cậu ấy chẳng giống bất cứ nam minh tinh nào cả, cùng lắm thì chỉ giống ở điểm cùng thuộc kiểu người sở hữu khuôn mặt đẹp thôi, nhưng không biết tại sao, trực giác tôi cứ liên tưởng đến nam minh tinh.
Tôi đoán cậu ấy phải cao 1m80, đây là lần đầu tiên trong đời tôi tiếp xúc gần thế này với một cậu con trai cao 1m80, ở trước mặt cậu ấy, tôi thấy mình càng nhỏ bé hơn, thực tế tôi cảm nhận rõ hơn là: mặt tôi đỏ rồi.
"Không phải, tôi mang nhầm chìa khóa."
Mặt đỏ bừng, tôi lí nhí nói, tôi thực sự hy vọng giọng mình nghe đừng giống đang nghẹn ngào hay sợ hãi, nhưng tôi phát hiện cậu ấy hình như không để ý đến điều này lắm.
Tôi thấy mình thở phào, nhẹ nhõm đến kỳ lạ.
Nhẹ nhõm.
"Mang nhầm chìa khóa á? Sao lại thế? Đây không phải là nhà cậu à?"
Cậu ấy hỏi như thể thật sự rất quan tâm. Trước đây, tôi luôn tưởng rằng những người có ngoại hình như cậu ấy đều là loại người hoàn hảo lạnh lùng, kiêu ngạo, yêu bản thân, mà trên thực tế đúng là những người có diện mạo như vậy phần lớn đều lạnh lùng, kiêu ngạo, yêu bản thân, nhưng cậu ấy đã lật đổ tất cả những ấn tượng cứng nhắc của tôi.
Cậu ấy rất nice với con gái, đây là ấn tượng thứ hai của tôi về cậu ấy.
"Chuyển nhà, hôm qua tôi mới chuyển đến đây, quên không đổi chìa khóa."
Sau đó cậu ấy cười, cười rất vui vẻ, trong ánh nắng chiều.
"Hóa ra chúng ta cũng giống nhau đấy! Tôi cũng là người chuyển đến đây."
Cậu ở bên cạnh à? Tôi muốn hỏi nhưng lại ngại không dám.
"Có điều sớm hơn cậu vài năm, vào năm tôi mười tuổi." Cậu ấy nói rồi cúi xuống nhìn đồng hồ, châm một điếu thuốc, Marlboro đỏ, tôi nhìn thấy, cậu bạn tôi thầm yêu ở trường cấp hai cũ cũng hút loại này. "Bảo sao mà đồng phục của cậu trông mới thế."
Không biết có phải do nicotine hay không mà tôi bỗng dưng cảm thấy chóng mặt, đúng vậy, chóng mặt.
"Cậu chuyển từ đâu đến?"
"Đài Bắc."
Đài Bắc. Tôi nói. Sau đó cậu ấy nhướng lông mày, đôi mắt sáng ấy bây giờ hơi tối đi một chút, nhưng không rõ rệt lắm.
"Mẹ tôi hình như cũng ở Đài Bắc, nghe nói."
"Hả?"
"Có điều tôi chuyển đến từ Cao Hùng, nhà tôi ở bên cạnh Ái Hà, cậu có biết dòng Ái Hà không?"
Tôi lắc đầu, tôi không biết, nhưng cảm thấy cái tên này nghe rất đẹp.
Ái Hà, dòng sông tình yêu, sông như thế nào thì được gọi là dòng sông tình yêu nhỉ?
"À, bạn gái tôi xong rồi."
Tôi nhìn theo ánh mắt của cậu ấy, bắt gặp một cô gái dáng cao ráo bước ra từ cửa nhà bên cạnh, hóa ra cô ấy mới là hàng xóm sát vách nhà tôi, là cô gái rất xứng đôi với cậu ấy, cô gái cao ráo, cô gái từ nhỏ tôi đã mong muốn trở thành, cả đời này chắc cũng không có duyên ấy (nhìn dáng bố mẹ tôi là biết), tôi ghét cái thân hình bé nhỏ của mình.
Bé nhỏ gầy gò, như thể người giấy, gầy đến nỗi như không tồn tại, thật đáng ghét.
"Cảm ơn cậu nói chuyện với tôi nhé."
Cuối cùng, cậu ấy nói vậy, vừa nói vừa cười, một cách rất ga lăng, dưới ánh nắng chiều.
Sau này tôi mới biết, cô gái cao ráo ấy chính là lý do Tiêu Khải Hiên chuyển trường đến đây, là cô gái mà cậu ta định theo đuổi nhưng chuyển trường rồi mới phát hiện ra đã bị người khác cua đổ. Còn cậu con trai cao lớn ấy, lại là nhân vật số một trong trường, Tào Chính Ngạn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook