Diệt Thế Kỷ
Chương 90

Nhìn Balberith mang theo thức ăn rời đi, Luật xoay người vào phòng, Tần Trạm rất tự giác bước theo, sau đó ngoan ngoãn đóng cửa lại.

“Ta nhất định phải phòng ngừa Balberith, không để hắn nhìn lén nữa.” Ngồi trên ghế sopha, Luật nghiến răng nghiến lợi nói. Trước kia, vì hắn không thể nắm chắc được những chuyện sẽ xảy ra, cũng không tin tưởng chắc chắn rằng bản thân có thể chống đỡ được mọi thứ nên mới cố ý để Balberith làm thế, thuận tiện giám sát chính mình, chỉ là bây giờ mọi chuyện đã khác, hắn đã không thể quay đầu lại, hắn đã không còn nơi sống yên trong xã hội loài người, hắn đã thành địch nhân của toàn nhân loại.

Tần Trạm mỉm cười, mở vung, mùi đồ ăn bay ra vô cùng mê người. Đối với quyết định của Luật, hắn cũng không phản đối, trong mắt thậm chí còn xuất hiện chút vui sướng, hắn vô cùng đồng ý với việc làm của Luật. Vừa nghĩ tới tên Balberith này suốt ngày nhìn lén, quay trộm đủ mọi bộ dáng của Luật, trong lòng hắn liền cảm thấy cực kỳ bất mãn cùng oán hận, đặc biệt là khi nghĩ đến chuyện Balberith từng xem qua cảnh Luật tắm rửa, Tần Trạm lại càng thêm phẫn nộ.

Hôm nay đã biết được thân phận của Balberith, Tần Trạm hiểu rõ dù hắn có muốn giết Balberith thì cũng làm không được, bất quá, trả thù một chút cũng chẳng có vấn đề gì.

Dẫu cho Luật không làm thế thì hắn cũng sẽ nhắc nhở Luật làm. Có hắn ở đây, Balberith đừng mong lại có thể nhìn lén Luật, Luật tốt Luật đẹp thế nào, chỉ để một mình hắn thưởng thức là đủ. Khi đã vứt bỏ chính nghĩa và phần lớn quan niệm đạo đức của nhân loại, thẳng thắn đối diện với nội tâm của chính mình, Tần Trạm thật ra là một người có tính độc chiếm và lòng đố kỵ cực kỳ mãnh liệt.

Luật vô cùng tự nhiên cầm lấy bát cháo Tần Trạm đưa cho, lấy thìa, múc một muỗng, nhẹ nhàng thổi nguội, sau đó đưa vào miệng. Thỏa mãn híp híp mắt, ăn thật ngon a.

Nhìn thấy Luật thỏa mãn như thế, nụ cười của Tần Trạm càng thêm ôn nhu, sủng nịch, cảm giác ngọt ngào lan tỏa khắp thân thể, trông thấy thứ mình làm ra lại khiến cho người mình yêu thỏa mãn như thế, cũng là một loại hạnh phúc.

Trong quá khứ, trước mặt Luật, Tần Trạm luôn phải đè nén tình cảm của mình, vì không muốn để Luật chán ghét, dù có làm gì cũng không dám đi quá giới hạn, mà hôm nay, ngoại trừ dục niệm không thể nói ra kia, hắn không cần phải áp lực chính mình nữa. Thế nên, Tần Trạm vô cùng tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Luật, tay chân cũng rất có quy củ, gắp đồ ăn cho Luật, trên môi là nụ cười nhu tình có thể dìm chết bất cứ kẻ nào, trong mắt cũng là sự thâm tình không thèm che giấu.

Luật vốn dĩ là muốn làm ra vẻ không hề để ý, chỉ là hắn càng lúc càng thấy mất tự nhiên.

“Ngươi có thể biến trở lại như trước kia không ?” Tuy chán ghét Tần Trạm lúc trước, nhưng y khi ấy có thể khiến hắn cảm thấy quen thuộc cùng tự tại một ít, còn Tần Trạm bây giờ cứ dùng ánh mắt kia nhìn hắn, khiến Luật cảm thấy có chút xấu hổ.

“Không thể trở về được rồi, Luật.” Tần Trạm lắc đầu, nhẹ nhàng từ chối. Muốn hắn lại chôn giấu tình cảm của mình dành cho Luật là chuyện hoàn toàn không thể, hiện giờ Luật đã biết được tình cảm của hắn, hắn chẳng còn lý do gì để ngụy trang nữa. Việc có thể thẳng thắn bộc lộ tình cảm này, thể hiện tình yêu của mình cho Luật, giống như một dạng giải thoát, một dạng cứu chuộc dành cho hắn vậy. Tần Trạm cũng không muốn trở lại những ngày tháng sống trong giày vò, đau khổ như khi trước. “Ta yêu ngươi, ngươi biết mà.”

Luật quay sang chỗ khác nhưng thân thể vẫn thoáng run rẩy một cái. Lạnh quá, những lời tâm tình của Tần Trạm, buồn nôn đến nỗi hắn thấy sởn gai ốc. Rõ ràng mấy hôm trước, hắn và Tần Trạm còn đang là địch nhân, nhìn nhau không vừa mắt, hắn thừa nhận là việc này chỉ có mỗi mình hắn nghĩ thế, khi đó, hắn vẫn còn cho rằng chính mình ghét Tần Trạm, vậy mà vài ngày sau, Tần Trạm liền xuất hiện trước mặt hắn, nói yêu hắn. Chuyển biến thần tốc như vậy, Luật cảm thấy hắn tạm thời vẫn chưa thích ứng được.

Luật yên lặng nói cho chính mình, hơn mười năm gánh vác những thứ nặng nề hơn hắn cũng đã trải qua, chẳng lẽ tình cảm của Tần Trạm còn khó có thể tiếp nhận, còn khó đối mặt hơn sao, hắn từ từ sẽ quen, sẽ có thể bình thản đối mặt thôi.

Trong lúc Tần Trạm ân cần thể hiện tình yêu, Luật lại cố gắng kiến thiết tâm lý, bắt buộc bản thân thích ứng, mà chẳng mấy chốc hắn đã tìm ra biện pháp, đem lực chú ý của mình dồn vào thức ăn, trực tiếp bỏ qua ánh mắt nóng bỏng của Tần Trạm. Dù sao hắn cũng đã bị Balberith nhìn lén quen, cứ lờ đi là được.

Một bữa cơm này, hai người đều ăn vô cùng vui vẻ. Tần Trạm là hưởng thụ cảm giác gắp thức ăn cùng nhìn ngắm biểu tình hạnh phúc của Luật, Luật thì đơn giản là hưởng thụ mỹ thực thật lâu chưa được hưởng dụng. Chỉ là có chút tiếc nuối, bởi sự xuất hiện đột nhiên của Balberith khiến lượng thức ăn Tần Trạm làm ra không đủ cho hai người.

“Ta lại đi làm chút điểm tâm để ngươi ăn khuya, khi nào đói thì ăn nhé.” Tần Trạm rất chủ động nhận lấy công việc làm điểm tâm.

“Không cần, buổi tối ta cũng không ăn thêm gì.” Lưng lửng bụng thế này là được rồi, Luật từ chối hảo ý của Tần Trạm.

Luật đã chẳng cần, Tần Trạm cũng không ép buộc, sau khi thử qua việc chuẩn bị nguyên vật liệu, Tần Trạm bắt đầu nuôi dưỡng thói quen không lãng phí lương thực.

Lúc này Tần Trạm chợt nghĩ đến cảnh Luật ăn cơm ngày trước. Tại xã hội loài người, đồ ăn mỗi bữa của Luật chắc chắn không chỉ ngon miệng mà số lượng cũng rất nhiều, chứ không phải là vừa đủ, bởi Văn Nhân gia dù sao cũng là một gia tộc lớn, những người mời cơm Luật cũng tuyệt đối không thể keo kiệt vài món ăn, văn hóa đãi khách của Trung Hoa từ xưa đến nay luôn là phải đầy tràn các món ăn trên bàn cơm. Lúc ở chung với Luật, hắn cũng hận không thể nuôi Luật cho trắng trắng tròn tròn, thức ăn nấu lên cũng không thiếu, do đó lãng phí là chuyện không thể tránh khỏi.

Luật chưa bao giờ nói để người khác nấu ít đi một chút, hắn chỉ ăn phần của mình, lạnh lùng nhìn bọn họ lãng phí. Luật dù sao cũng là một người bình thường, bụng cùng dạ dày cũng chỉ có thể chứa bấy nhiêu thôi, không thể nào ăn hết những phần còn dư lại kia. Ngẫm lại, Luật luôn luôn ăn rất từ tốn, từng miếng, từng miếng cắn nuốt vô cùng chậm rãi, hôm nay hắn mới nhận ra, có lẽ đó cũng là biểu hiện sự quý trọng của Luật đối với thức ăn chăng ?

Ăn uống xong xuôi, Luật nằm gục trên ghế sa lon, cũng không sợ như vậy sẽ béo lên, lười biếng xoa xoa bụng mình.

Tần Trạm đứng lên, thu thập bát đĩa, nhìn thấy bộ dáng khả ái như thế của Luật, chỉ lắc đầu cười khẽ. Luật của hắn thật đúng là đáng yêu.

“Luật, vừa ăn xong đã nằm không tốt cho thân thể đâu.” Tuy là đáng yêu nhưng Tần Trạm sẽ không dung túng.

“Không được đem ta so sánh với người bình thường.” Có ý thức của thế giới giữ gìn, cộng với thân phận Tế Tư, chuyện bị bệnh tuyệt đối sẽ không sinh ra trên người hắn, về phần bị thương, có thể, còn nếu thân thể xảy ra chuyện gì, chắc chắn là do nguyên nhân đặc thù nào đó. Chỉ ăn xong rồi nằm thế này, chắc chắn là không có việc gì.

Lời của Luật rõ ràng mang ý châm chọc, khiêu khích nhưng Tần Trạm chỉ cảm thấy thân thiết, bởi hắn nhớ mong ngữ khí này của Luật lâu lắm rồi. Ngẫm nghĩ, Tần Trạm cũng không miễn cưỡng, đẩy xe rời khỏi phòng Luật. Dẫu hắn rất muốn ở lại thêm một lát nữa, nhưng Tần Trạm cũng hiểu rất rõ cái gọi là “có chừng có mực”, có một số việc từ từ sẽ đến, không cần phải quá gấp gáp. Y theo tính cách của Luật, nóng nảy tuyệt đối sẽ làm hỏng việc.

Nhìn thấy Tần Trạm tự giác đi ra ngoài như thế, Luật khó được cảm thấy vừa lòng. Nghe tiếng cửa đóng lại, Luật nhìn lên trần nhà, sau đó thở dài.

Tình cảm cùng những hành động đột nhiên của Tần Trạm khiến hắn cảm thấy rối loạn. Hắn vốn đã cho rằng bản thân sẽ một mình thừa nhận thống khổ phải phản bội nhân loại, lại không nghĩ đến Tần Trạm vì hắn cũng sẽ làm được chuyện đó, cùng hắn cùng nhau thừa nhận. Đang cô đơn bước đi trên con đường quạnh quẽ lại bỗng nhiên có thêm một người bạn đồng hành, có thể thổ lộ hết mọi thứ, có thể giúp đỡ nhau vượt qua khó khăn, gian khổ, nói thật, một tương lai như thế vô cùng tốt đẹp, chỉ là, vì sao hết lần này đến lần khác, người kia lại là Tần Trạm. Hắn nguyên là chán ghét Tần Trạm, chỉ là hôm nay, việc Tần Trạm làm lại khiến sự chán ghét này biến mất, đối với Tần Trạm hắn có khi sẽ cảm thấy xấu hổ, nhớ đến những hình ảnh cùng trải qua trong quá khứ, Luật không khỏi xoa xoa trán.

Thật nực cười chính mình vẫn luôn cho rằng bản thân thấu hiểu lòng người, vậy mà lại chẳng thể nhìn thấy tâm tình thật của Tần Trạm vẫn ẩn sâu dưới lớp mặt nạ ngày thường.

“Sao ta có thể nghĩ đến chứ.” Luật cắn răng nói với chính mình. Không nói đến hai người họ đều là nam nhân, tựa như Tần Trạm nói, tính cách của hắn không hề ôn nhu, ít nhất là đối với Tần Trạm là như thế, tùy hứng bừa bãi, điểm này hắn cũng thừa nhận, Tần Trạm không nghĩ ra vì sao y lại yêu hắn, mà chính hắn cũng không hiểu được, vì cớ gì mà Tần Trạm có thể yêu được chính mình bởi rõ ràng hắn đâu có ưu điểm nào. Cho nên, hắn vốn không có cách nào đi suy nghĩ theo hướng đó.

Hắn tiếp nhận tình cảm của Tần Trạm sao? Câu trả lời tất nhiên là không rồi. Chỉ là không thể phủ nhận rằng, khi Tần Trạm kiên định tuyên thệ, vì hắn mà phản bội tất cả mọi thứ, trong lòng hắn cũng không phải không có cảm giác. Nhưng là từ ghét mà trở thành thích, không phải là một chuyện đơn giản.

Hắn suy nghĩ nhiều chuyện như thế làm gì? Hắn đã nhất định phải phụ Tần Trạm. Ý thức của thế giới cùng Balberith chắc là chưa nói cho Tần Trạm biết, nên Tần Trạm mới có thể thấy y có hy vọng, nếu như Tần Trạm biết được chuyện kia, nếu như Tần Trạm thật sự giống như y đã nói, yêu hắn, thì thái độ của y tuyệt đối sẽ không giống như bây giờ.

Vươn một tay lên, nhìn bàn tay mình, sau đó nắm chặt. Những gì hắn đã quyết định đều sẽ không hối hận, cũng tuyệt không quay đầu lại.

.

Tần Trạm rửa sạch bát đũa xong, về phòng của mình, đồ dùng trong phòng đều đầy đủ, không cần Tần Trạm phải tự mình động thủ, hơn nữa Luật lại ở ngay bên cạnh, việc này khiến Tần Trạm vô cùng hài lòng, bất quá, hắn càng chờ mong có một ngày hắn và Luật có thể cùng ở chung một chỗ.

Mở tủ quần áo ra mới thấy bên trong hoàn toàn trống rỗng, Tần Trạm đành thêm vào kế hoạch của mình một mục là làm quần áo. Đúng rồi, còn phải chuẩn bị thêm quần áo cho Luật nữa. Vừa nghĩ đến cảnh Luật mặc quần áo do mình chế tạo, Tần Trạm liền cảm thấy cực kỳ thỏa mãn, không khỏi nghĩ đến câu, tặng quần áo cho người mình yêu chính là vì có thể tự tay cởi ra chúng. Thoáng chốc, trong đầu hắn hiện lên một vài ý nghĩ kỳ quái.

Vẫy vẫy đầu, vứt bỏ những ý niệm kia đi, chợt nhận ra bộ quần áo này hắn đã mặc mấy ngày rồi, không thể tiếp tục mặc thêm nữa, Tần Trạm lập tức chế tạo một bộ quần áo, tuy có thể dùng lực lượng biến ra, nhưng loại cảm giác hư ảo này vẫn không thể biến mất, quần áo hư ảo, cảm giác cứ như không hề mặc vậy. Sau khi làm xong áo ngủ, Tần Trạm mở cửa phòng tắm.

Tiếng nước ào ào đổ xuống, phòng tắm được xây dựng giống như một suối nước nóng tuyệt đẹp ở xã hội loài người, một tảng đá lớn nằm lặng yên giữa dòng nước, đại khái rộng khoảng một phần năm căn phòng, che khuất tầm mắt để người khác không thể nhìn đến khung cảnh phía sau nó.

Tần Trạm đặt quần áo ngủ lên một cái cây cạnh đó, đó là một gốc cây kỳ dị với những nhánh cây vô cùng to lớn, bên trên có một phần sạch sẽ và nhẵn bóng, đủ chỗ để đặt quần áo. Tần Trạm vừa cởi đồ xong, đang chuẩn bị xuống nước thì nghe thấy ngoại trừ tiếng thác nước đổ xuống còn có thêm một thanh âm, từ phía sau tảng đá truyền đến.

END 90.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương