Tuyết Kiều cuộn mình dựa vào trụ giường, mái tóc đen hỗ độn đổ xuống, mặt dán vào cánh hoa màu vàng trên giường, nhìn không ra có phải nàng đang khóc hay không nhưng nhìn tư thế đó thì Địch Tu Tư cũng không nghĩ là nàng đang ngủ.

Một lần nữa đứng ở bên giường, những lời định giải thích lại không thể nói ra miệng, vài lần mở miệng mà vẫn không phát ra chút âm thanh, mà Tuyết Kiều nằm cuộn mình trên giường rõ ràng biết hắn ở bên cạnh nhưng không có nhúc nhích.

Địch Tu Tư lúc này không có trách Tuyết Kiều, nếu đổi lại hắn là nàng, bị người ta tổn thương như vậy, không xé người đó thành trăm mảnh mới là lạ, mà Tuyết Kiều chỉ có cuộn mình, thương tâm nằm trên giường, hắn thực sự là hỗn đản mà.

” Tuyết Kiều, thực xin lỗi, ngươi đừng để ý những lời ta nói lúc nãy, là ta nóng giận nhất thời nên không để ý lời nói, ngươi hãy quên đi, coi như ta chưa từng nói ra”

Trước giờ chưa từng nói xin lỗi ai, cũng chưa từng hạ mình với bất kỳ ai nên Địch Tu Tư nói những lời này gian nan như đi trên đống lửa, nhưng không thể thoái thác được vì dù sao cũng do sai lầm của hắn.

” Ngươi là người xấu!” hồi lâu thanh âm rầu rĩ mang theo giọng mũi mới thốt lên.

Không có lên án, cũng không phẫn nộ, càng không dùng cái đuôi đánh cho hắn hộc máu mà chỉ bốn chữ ngắn ngủi như thế, những từ này gần như là lời của miệng của Tuyết Kiều, hắn nghe không dưới tám mươi lần nhưng lúc này Địch Tu Tư lại cảm thấy đau lòng.

Lời nói thản nhiên nhưng tràn đầy chua xót, hắn biết lần này hắn đã thực sự xúc phạm đến Tuyết Kiều.

Tiểu Nhân Ngư đơn thuần, không hiểu việc đời này ngay cả khi bị tổn thương cũng không biết dùng lời gì để mắt chửi hắn, chỉ biết ủy khuất bản thân mà khóc, sau đó lên án hắn là người xấu, mà hắn lại đối với một nữ nhân như vậy nói ra những lời ác độc, nếu hối hận có thể quay ngược thời gian thì hắn nhất định lúc đó sẽ không thốt ra những lời như vậy.

Tuyết Kiều nói hắn như vậy chẳng qua chỉ là suy nghĩ của trẻ con mà hắn lại dùng những lời lẽ ác độc nhất để phản bác lại nàng.

” Tuyết Kiều, thực xin lỗi, ta là người xấu, ngươi dùng cái đuôi để đánh ta đi, đánh ta tới hộc máu cũng được, nếu như vậy có thể làm cho ngươi thấy thoải mái hơn” Địch Tu Tư hi vọng Tuyết Kiều đánh hắn còn hơn là bị cảm giác áy náy tra tấn.

” Ngươi là người xấu!” vẫn một câu này, Tuyết Kiều ngước đôi mắt còn ngấn lệ lên, ánh mắt phiếm hồng làm cho người ta đau xót mà trên giường, chỗ nàng nằm úp sấp đã có một đống lớn trân châu, có thể thấy nàng đã khóc rất nhiều.

Địch Tư Tư lập tức tiến lên, xoa khóe mắt của nàng, không muốn nhìn nàng khóc lần nữa “ Tuyết Kiều, ta là người xấu cho nên Tuyết Kiều đừng khóc, Tuyết Kiều có thể mắng ta, đánh ta nhưng đừng đau lòng nữa, ta không có cố ý”

“Ngươi gọi tên ta?” giọt nước mắt vẫn rơi ra, chạm xuống lòng bàn tay của Địch Tu Tư liền ngưng kết thành một viên trân châu sáng lóng lánh.

Địch Tu Tư đau lòng nắm chặt, tựa hồ như viên trân châu kia rất nặng, hắn phải dùng hết sức mới nắm được “ ta sau này đều gọi tên của ngươi sẽ không gọi ngươi là Nhân Ngư ngu ngốc nữa, ta thề, ta cam đoan”

Tuy rằng chuyện thề thốt đối với Địch Tu Tư giống như ăn cơm bữa nhưng lúc này sự cam đoan, thề thốt của hắn là xuất phát từ chân tâm.

” Thật vậy chăng?” Tuyết Kiều hàm chứa giọt lệ thứ hai nhìn hắn.

Sợ thêm một giọt nước mắt nữa sẽ làm hắn thêm áy náy và đau lòng nên Địch Tu Tư vội vàng gật đầu “ thật sư, thật sự”

“Lúc nãy ngươi nói ca ca và Dao Quang tỷ tỷ là kẻ lừa đảo là nói dối phải không?” Tuyết Kiều ngước vẻ mặt bi thương nhìn hắn.

” Đúng vậy, ta quả thực bị tức giận làm cho hồ đồ, ta không biết mình đã nói gì nữa nhưng mặc kệ ta đã nói gì thì đều không phải là thật. Tuyết Kiều, ngươi đừng để trong lòng, Như Mặc và Dao Quang đều rất yêu thương ngươi, Dao Quang cũng nói thật, ngươi thực sự là bảo bối độc nhất vô nhị trên thế giới, bọn họ đối tốt với ngươi đều là thật lòng,ta rất giận ngươi nói ra xấu nên mới nói dối như vậy. Ta thực sự không phải là người tốt, ta không có tư cách làm bằng hữu của bọn họ, ta sau này sẽ không bao giờ nói như vậy nữa, nếu có thì ngươi cứ trừng phạt ta, làm cho ta từ nay về sau không thể nói được nữa”

Sự hổ thẹn và sám hối của Địch Tu Tư lúc này đều là thật lòng, Tuyết Kiều nghe mỗi một câu của hắn thì vẻ mặt bi thương cũng giảm dần, sức sống lại quay trở về, dùng hai tay nhẹ nâng bàn tay đangchảy máu của hắn, mỉm cười nói “ Địch Tu Tư, ta chấp nhận lời giải thích của ngươi, cũng nhận lời thề của ngươi. Ta tin tưởng ngươi, cũng tin tưởng ca ca và Dao Quang tỷ tỷ, các ngươi đều là bằng hữu của ta”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương