Điệp Vương Hoặc Ái (Điệp Vương Đích Nhân Ngư Tân Nương)
-
Chương 4: Kết luận sau khi xem tranh
Khi Tuyết Kiều nhìn thấy hồ bơi của Địch Tu Tư thì biểu tình hung hăng như bị người ta lừa gạt, bất mãn nhìn hắn “ Địch Tu Tư, đây là cái mà ngươi gọi là hồ bơi sao?cái ao nhỏ này không đủ chỗ cho ta nhúng cái đuôi xuống, thế mà ngươi có thể dùng để bơi lội sao?”
Địch Tu Tư cố nén xúc động, nghiến răng nghiến lợi nói “ Nhân Ngư ngu ngốc, ta có nói rằng cung điện xinh đẹp của ta có hồ bơi sao? Đây là nơi ta dùng để tắm rửa, không phải dùng để bơi, ngươi thích tắm thì tắm, không thích thì thôi, dù sao trong Huyễn Điệp tộc cũng chỉ có cung điện của ta mới có nước suối thiên nhiên dẫn tới bể tắm, nơi khác thì không”
Địch Tư Tư nói xong thì xoay người rời đi, nếu không đi, hắn sợ là không nhịn được nữa mà phát hỏa với nàng, hiện tại hắn thu hồi lại ý nghĩ cho rằng nàng đáng yêu hơn so với Ảnh Nhiên. Dù sao Ảnh Nhiên cũng là thê tử của Tuyết Ưng, tính cách có chút thẹn thùng nhưng rất yêu Tuyết Ưng, đối với hắn thì ngoan ngoãn phục tùng, còn Nhân Ngư ngu ngốc này đơn thuần quá mức, đơn thuần tới mức ngu ngốc, hắn không hiểu lúc đó đầu mình bị gì mà tiếp nhận nàng để rồi giờ tự làm khó bản thân, tùy thời đều bị nàng làm cho tức giận đến nghiến răng.
Vừa mới xoay người thì đã bị Tuyết Kiều nắm lại “ ngươi định đi đâu?”
” Ngươi quản ta đi đâu làm gì? Ngươi nhanh tắm rửa sạch sẽ, thay xiêm y đi, ta sẽ phân phó người thả hoa trên giường, còn nữa, sẽ không có ai dám tùy tiện đến nơi này của ngươi nhưng để đề phòng vạn nhất, ngươi tốt nhất nên che giấu cái đuôi và vảy cá thật tốt, đừng để cho ai nhìn thấy, còn nữa, ngươi mặc quần áo vào cũng đừng có chạy loạn khắp nơi, ở đây chờ ta, trừ khi ta mang ngươi ra ngoài, nếu không, không cho phép ngươi chạy lung tung”
Địch Tu Tư đương nhiên muốn tìm người dập lửa, Nhân Ngư ngu ngốc trước mắt làm cho hắn tức giận vô cùng nhưng lại không thể phát hỏa với nàng, mà nếu có thì nàng lại cho rằng đầu óc hắn có vấn đề, cứ tiếp tục như vậy e rằng hắn sẽ tức đến hộc máu, cho nên hắn muốn đi tìm các bảo bối thân ái của hắn để dập lửa, thuận tiện nhìn ánh mắt mê muội, sùng bái của các nàng dành cho hắn để củng cố tự tin của bản thân.
“Nga, ta sẽ không chạy loạn nhưng mà ngươi phải mau quay lại nha, bằng không ta chỉ có một mình, không ai nói chuyện sẽ rất nhàm chán” Tuyết Kiều nghe khẩu khí của hắn không vui, mày nhíu lại thì biết tiểu sâu này lại đang tức giận, cho nên liền buông tay áo hắn ra, ra vẻ để hắn tùy ý rời đi.
Địch Tu Tư lúc này cũng không so đo thái độ của nàng, chỉ hi vọng mau chóng rời khỏi nàng cho nên cũng gật đầu “ đã biết, ngươi nhanh đi tắm đi, ta đi đây”
Nói xong lập tức xoay người rời đi.
Tuyết Kiều đã nhiều năm cô đơn một mình nên cũng không có tính ỷ lại, cho dù là đối với Như Mặc nàng xem như ca ca thì khi gặp lại hắn lần nữa, thấy hắn không có ý vứt bỏ nàng thì nàng cũng an tâm, sau khi cùng Địch Tu Tư đánh cá liền theo hắn tới đây. Cho nên đối với Tuyết Kiều mà nói thế giới chín là thế giới một người, có người trò chuyện với nàng thì tốt, không có nàng cũng chẳng sao.
Cho nên đối với việc Địch Tu Tư rời đi nàng không chút khổ sở hay tổn thương, ngược lại còn hát bài hát Bắc Dao Quang dạy nàng rồi nhanh chóng cởi bỏ quần áo phiền phức của nhân loại, vui vẻ đắm mình trong làn nước mát.
Ao này tuy rằng không lớn nhưng có còn hơn không, dù sao chỉ cần có nước là được.
Tuyết Kiều ngâm mình trong ao, lúc này mới đưa mắt cẩn thận đánh giá cung điện của Địch Tu Tư, trên tường treo đầy tranh Bách Điệp, tất cả đều mô tả hình ảnh các nữ nhân xinh đẹp vây quan Địch Tu Tư, vẻ mặt trành đầy mê muội và sùng bái, thậm chí có người còn hôn lên đầu ngón chân hắn.
Có bức vẽ cảnh Địch Tu Tư đang cùng Huyễn Điệp nữ xinh đẹp giao phối, tiếc là Tuyết Kiều xem nhưng không hiểu gì. Có bức vẽ cảnh Địch Tu Tư thân hình trần truồng, bên cạnh hắn có ba nữ tử cũng trần truồng như vậy, các nàng đang hôn lên thân thể hắn mà Địch Tu Tư thì bày ra vẻ mặt cao cao tại thượng đáng ghét. Còn có bức vẽ cảnh Địch Tu Tư đang đặt một nữ tử dưới thân mình…
Tất cả những bức tranh đó, nếu là người có chút kiến thức thì đều biết là một loại Xuân Cung đồ, đáng tiếc người xem lại là Tuyết Kiều không có khái niệm gì về tình dục, không biết gì về tình yêu, thậm chí đến cách đối nhân xử thế cũng không biết. Cho nên sau khi xem xong các bức tranh, nàng chỉ cảm thấy tiểu sâu kia thực sự không phải người tốt, hắn luôn khi dễ các tỷ tỷ xinh đẹp, còn đặt bọn họ ở dưới thân, thật sự không thể tha thứ, khó trách sao ca ca và Bắc Dao Quang tỷ tỷ khuyên nàng nên bao dung cho hắn.
Hơn nữa trong các bức tranh này, dù có mặt quần áo hay không thì Địch Tu Tư cũng không có hôn môi các tỷ tỷ xinh đẹp giống như là Tuyết Ưng hôn Ảnh Nhiên, cho nên Tuyết Kiều lại đưa ra kết luận mới: Địch Tu Tư không có tình yêu.
Địch Tu Tư cố nén xúc động, nghiến răng nghiến lợi nói “ Nhân Ngư ngu ngốc, ta có nói rằng cung điện xinh đẹp của ta có hồ bơi sao? Đây là nơi ta dùng để tắm rửa, không phải dùng để bơi, ngươi thích tắm thì tắm, không thích thì thôi, dù sao trong Huyễn Điệp tộc cũng chỉ có cung điện của ta mới có nước suối thiên nhiên dẫn tới bể tắm, nơi khác thì không”
Địch Tư Tư nói xong thì xoay người rời đi, nếu không đi, hắn sợ là không nhịn được nữa mà phát hỏa với nàng, hiện tại hắn thu hồi lại ý nghĩ cho rằng nàng đáng yêu hơn so với Ảnh Nhiên. Dù sao Ảnh Nhiên cũng là thê tử của Tuyết Ưng, tính cách có chút thẹn thùng nhưng rất yêu Tuyết Ưng, đối với hắn thì ngoan ngoãn phục tùng, còn Nhân Ngư ngu ngốc này đơn thuần quá mức, đơn thuần tới mức ngu ngốc, hắn không hiểu lúc đó đầu mình bị gì mà tiếp nhận nàng để rồi giờ tự làm khó bản thân, tùy thời đều bị nàng làm cho tức giận đến nghiến răng.
Vừa mới xoay người thì đã bị Tuyết Kiều nắm lại “ ngươi định đi đâu?”
” Ngươi quản ta đi đâu làm gì? Ngươi nhanh tắm rửa sạch sẽ, thay xiêm y đi, ta sẽ phân phó người thả hoa trên giường, còn nữa, sẽ không có ai dám tùy tiện đến nơi này của ngươi nhưng để đề phòng vạn nhất, ngươi tốt nhất nên che giấu cái đuôi và vảy cá thật tốt, đừng để cho ai nhìn thấy, còn nữa, ngươi mặc quần áo vào cũng đừng có chạy loạn khắp nơi, ở đây chờ ta, trừ khi ta mang ngươi ra ngoài, nếu không, không cho phép ngươi chạy lung tung”
Địch Tu Tư đương nhiên muốn tìm người dập lửa, Nhân Ngư ngu ngốc trước mắt làm cho hắn tức giận vô cùng nhưng lại không thể phát hỏa với nàng, mà nếu có thì nàng lại cho rằng đầu óc hắn có vấn đề, cứ tiếp tục như vậy e rằng hắn sẽ tức đến hộc máu, cho nên hắn muốn đi tìm các bảo bối thân ái của hắn để dập lửa, thuận tiện nhìn ánh mắt mê muội, sùng bái của các nàng dành cho hắn để củng cố tự tin của bản thân.
“Nga, ta sẽ không chạy loạn nhưng mà ngươi phải mau quay lại nha, bằng không ta chỉ có một mình, không ai nói chuyện sẽ rất nhàm chán” Tuyết Kiều nghe khẩu khí của hắn không vui, mày nhíu lại thì biết tiểu sâu này lại đang tức giận, cho nên liền buông tay áo hắn ra, ra vẻ để hắn tùy ý rời đi.
Địch Tu Tư lúc này cũng không so đo thái độ của nàng, chỉ hi vọng mau chóng rời khỏi nàng cho nên cũng gật đầu “ đã biết, ngươi nhanh đi tắm đi, ta đi đây”
Nói xong lập tức xoay người rời đi.
Tuyết Kiều đã nhiều năm cô đơn một mình nên cũng không có tính ỷ lại, cho dù là đối với Như Mặc nàng xem như ca ca thì khi gặp lại hắn lần nữa, thấy hắn không có ý vứt bỏ nàng thì nàng cũng an tâm, sau khi cùng Địch Tu Tư đánh cá liền theo hắn tới đây. Cho nên đối với Tuyết Kiều mà nói thế giới chín là thế giới một người, có người trò chuyện với nàng thì tốt, không có nàng cũng chẳng sao.
Cho nên đối với việc Địch Tu Tư rời đi nàng không chút khổ sở hay tổn thương, ngược lại còn hát bài hát Bắc Dao Quang dạy nàng rồi nhanh chóng cởi bỏ quần áo phiền phức của nhân loại, vui vẻ đắm mình trong làn nước mát.
Ao này tuy rằng không lớn nhưng có còn hơn không, dù sao chỉ cần có nước là được.
Tuyết Kiều ngâm mình trong ao, lúc này mới đưa mắt cẩn thận đánh giá cung điện của Địch Tu Tư, trên tường treo đầy tranh Bách Điệp, tất cả đều mô tả hình ảnh các nữ nhân xinh đẹp vây quan Địch Tu Tư, vẻ mặt trành đầy mê muội và sùng bái, thậm chí có người còn hôn lên đầu ngón chân hắn.
Có bức vẽ cảnh Địch Tu Tư đang cùng Huyễn Điệp nữ xinh đẹp giao phối, tiếc là Tuyết Kiều xem nhưng không hiểu gì. Có bức vẽ cảnh Địch Tu Tư thân hình trần truồng, bên cạnh hắn có ba nữ tử cũng trần truồng như vậy, các nàng đang hôn lên thân thể hắn mà Địch Tu Tư thì bày ra vẻ mặt cao cao tại thượng đáng ghét. Còn có bức vẽ cảnh Địch Tu Tư đang đặt một nữ tử dưới thân mình…
Tất cả những bức tranh đó, nếu là người có chút kiến thức thì đều biết là một loại Xuân Cung đồ, đáng tiếc người xem lại là Tuyết Kiều không có khái niệm gì về tình dục, không biết gì về tình yêu, thậm chí đến cách đối nhân xử thế cũng không biết. Cho nên sau khi xem xong các bức tranh, nàng chỉ cảm thấy tiểu sâu kia thực sự không phải người tốt, hắn luôn khi dễ các tỷ tỷ xinh đẹp, còn đặt bọn họ ở dưới thân, thật sự không thể tha thứ, khó trách sao ca ca và Bắc Dao Quang tỷ tỷ khuyên nàng nên bao dung cho hắn.
Hơn nữa trong các bức tranh này, dù có mặt quần áo hay không thì Địch Tu Tư cũng không có hôn môi các tỷ tỷ xinh đẹp giống như là Tuyết Ưng hôn Ảnh Nhiên, cho nên Tuyết Kiều lại đưa ra kết luận mới: Địch Tu Tư không có tình yêu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook