” Đau không? Tuyết Kiều cô nương?” Chính Khả Xuân vừa thoa bách hoa lộ cho Tuyết Kiều vừa nhẹ giọng hỏi

” Không đau! Thật sự không đau! Chính Khả Xuân tỷ tỷ đừng khóc” Tuyết Kiều lắc đầu, nàng thực sự không đau, nếu nói tới người bị đau thì có lẽ đó là Địch Tu Tư, dù sao thì nàng đánh hắn cũng không nhẹ.

” Điện hạ, hắn, hắn cũng thật sự là hơi quá đáng, cư nhiên động thủ đánh nữ nhân, hắn trước giờ chưa từng như thế, không hiểu sao lần này lại như vậy. Tuyết Kiều, ngươi đừng nên trách hắn, điện hạ không phải là người xấu, hắn chỉ là, chỉ là…”Chính Khả Xuân bản tính thiện lương, dù hành động của Địch Tu Tư làm nàng có chút thất vọng và thương tâm, nhưng vì yêu hắn nên nàng vẫn nhịn không được mà nói đỡ cho hắn trước mặt Tuyết Kiều.

” Ta biết Địch Tu Tư không phải là người xấu, người xấu là Vân Tây thích mắng chửi người kia, thực ra có lẽ là hắn đang giận ta, trách ta, ta cuối cùng cũng đã làm hắn tức giận, tuy ta không biết hắn vì sao mà tức giận, nhưng hôm nay ta còn đánh hắn thì e là hắn sẽ càng tức giận hơn, nhưng chuyện này cũng không thể trách ta, người khác khi dễ ta, có lý nào ta lại không đánh trả chứ? Như vậy là không đúng”

Tuyết Kiều gật gật đầu, đưa tay sờ lên bên má, mùi hương của bách hoa lộ làm nàng thấy là lạ, nhịn không được nhíu máy, Chính Khả Xuân nghĩ nàng bị đau nên vội vàng nói “ đừng đụng, sáng mai sẽ không còn sưng nữa”

” Ân!” Tuyết Kiều gật gật đầu, nhìn Chính Khả Xuân áy náy nói “ thực xin lỗi, Chính Khả Xuân tỷ tỷ, ta cũng phá hư phòng của ngươi rồi, ngươi chờ ta, ta hiện tại đi sửa lại cho ngươi”

Tuyết Kiều nói xong liền đứng dậy đi ra ngoài, Chính Khả Xuân không giữ được nàng cũng vội đi theo.

” Di? Địch Tu Tư, sao ngươi còn ở đây?” Tuyết Kiều kinh ngạc nhìn Địch Tu Tư vẫn còn đang đứng ngây người trong sảnh.

Địch Tu Tư tưởng rằng Tuyết Kiều không muốn nhìn thấy hắn nên vội vàng lên tiếng “ Tuyết Kiều, không phải ta cố ý đánh ngươi, nhưng ai biểu ngươi giải thích không rõ ràng, được rồi, ta thừa nhận là ta sai, ngươi có nguyện ý cho ta cơ hội nghe ngươi giải thích lần nữa không?”

Tuy chỉ muốn Tuyết Kiều giải thích lần nữa, cảm giác cũng không khó khăn như lần đầu tiên mở miệng nhưng Địch Tu Tư vẫn thấy khẩn trương, cả người toát mồ hôi lạnh.

Tuyết Kiều không để ý đến hắn, trước tiên đi đến bên vách tường bị thân hình Vân Tây đụng trúng mà vỡ ra, đưa tay phất nhẹ lên xuống mấy cái, chỗ hư tổn kia đã biến mất không còn dấu vết.

Sửa xong bức tường, Tuyết Kiều mới lạnh nhạt nhìn Địch Tu Tư nói “ không cần giải thích gì nha, ta đã nói rất rõ ràng, Vân Tây là một nữ nhân xấu, trái tim đã đen hơn một nửa, nàng mắng ta, còn đảy ngã Chính Khả Xuân tỷ tỷ, cho nên ta mới đẩy nàng, giống như khi ngươi đến đây đã nhìn thấy, nàng chảy rất nhiều máu, chỉ là ta không thấy ta sai, ta còn muốn nói với ngươi, ngươi có nhiều tình nhân như vậy thì cũng không phải không thể không có nàng”

” Tuyết Kiều, ngươi đây là còn tại giận ta sao?” Địch Tu Tư thấy bộ dáng của nàng thì nghĩ là nàng còn giận hắn, tuy rằng hắn nghe lời một phía của Hồng Ngọc mà đánh nàng là hắn lỗ mãng nhưng hắn cũng đã hỏi nàng, nàng trả lời đúng nếu không thì hắn cũng đâu ra tay đánh nàng.

“Ta tại sao lại phải tức giận ngươi?” Tuyết Kiều mở to hai mắt, ngạc nhiên nhìn Địch Tu Tư.

” Tuyết Kiều, ngươi không phải vì ta tát ngươi một cái mà giận ta sao? Ta biết ta không nên nghe lời nói của một phía liền khẳng định ngươi có tội, nhưng mà, ngươi cũng không thể trách ta, ta vừa đến đã thấy Vân Tây nằm trong vũng máu, Hồng Ngọc thì khóc lóc thảm thương, mà ngươi thì hoàn toàn không cho rằng mình sai, ngươi nghĩ ta nên nghĩ thế nào?”

Địch Tu Tư muốn nàng đứng ở lập trường của hắn mà suy nghĩ, thông cảm cho hắn một chút.

“Ta rất khó chịu, ngươi vì một nữ nhân xấu mà đánh ta” Tuyết Kiều gật đầu, thấy hắn có vẻ khẩn trương lại áy náy nhìn nàng thì nói tiếp “ nhưng không phải ta cũng tát ngươi một cái sao? Cho nên chúng ta không ai nợ ai, nữ nhân xấu kia là tình nhân của ngươi, mà ta cái gì cũng không phải, thậm chí ta cũng không phải là bằng hữu của ngươi, bởi vì ngươi nói không ai nguyện ý làm bằng hữu với ta, cho nên ngươi vì tình nhân mà đánh ta thì ta cũng hiểu được, mà ta không có làm sai nên không thể để cho các ngươi khi dễ, cho nên ta đánh trả lại, vì vậy ta cũng không sai, ngươi không cần lo lắng là ta sẽ tức giận, vì chẳng có lý do gì để mà tức giận cả, ta chỉ có khổ sở một chút thôi, thực sự là chỉ một chút mà thôi”

Địch Tu Tư càng nghe càng thấy áy náy nhiều hơn “ Tuyết Kiều, ngươi hãy nghe ta nói, ngày đó ta nói không xem ngươi là bằng hữu đều là giả, nếu không coi ngươi là bằng hữu thì ta đâu có phiền não như vậy, sẽ không vội vã tu sửa cung điện, sẽ không tự mình đi tìm Tử Điệp Đằng để làm giường cho ngươi, càng không cãi nhau với xảo nương vì muốn các nàng làm cho ngươi một bộ Bách Điệp y, ngươi nói xem, nếu ta không xem ngươi là bằng hữu thì cần gì phải làm vậy?”

Tuyết Kiều ngơ ngác nhìn hắn “ vậy sao ngươi vẫn giúp cho nữ nhân xấu kia mà không giúp ta và Chính Khả Xuân tỷ tỷ? có phải vì tình nhân quan trọng hơn bằng hữu hay không? nhưng Chính Khả Xuân tỷ tỷ cũng là tình nhân của ngươi, ngươi cũng nên giúp nàng, vậy sao ngươi còn tức giận mà đánh ta?”

Tuyết Kiều cảm thấy quan hệ tình cảm của nhân loại thực là phức tạp, làm cho nàng có chút mơ hồ, đầu óc lộn xộn, so với trước kia nàng chỉ có một mình, tuy rằng cô độcm tịch mịch nhưng lại rất đơn giản, mỗi ngày nàng chỉ cần tắm ánh trăng rồi ngủ là đủ.

” Chết tiệt, Tuyết Kiều, hiện tại không phải là lúc thảo luận chúng ta có phải là bằng hữu hay không, càng không cần nói là chuyện tình nhân hay bằng hữu quan trọng hơn, cái chúng ta cần nói tới là ngươi có còn giận ta hay không, không đúng, chúng ta cần thảo luận vì sao ngươi không giải thích rõ ràng với ta, chết tiệt, bị ngươi làm cho hồ đồ, rốt cuộc ta cũng không biết chúng ta nên nói cái gì nữa”

Địc Tu Tư có chút bất lực đưa tay xoa trán, hắn cảm thấy mình rất thất bại, cứ mỗi lần nói chuyện với Tuyết Kiều là hắn không thể nói được trọng điểm, lại luôn nảy sinh vấn đề nhạy cảm.

“Vì sao lại không nói? Ta muốn biết rốt cuộc tình nhân quan trọng hơn hay bằng hữu quan trọng hơn a? như vậy sau này ta mới có thể phân biệt được vị trí của tình nhân và bằng hữu a” Tuyết Kiều vẫn kiên trì nói tiếp

” Đương nhiên là bằng hữu trọng yếu, tình nhân có thể có rất nhiều nhưng ngươi là bằng hữu của ta, lại chỉ có một, cho nên bằng hữu quan trọng hơn”

Địc Tu Tư đưa tay vò tóc, không nghĩ ngợi gì, theo bản năng mà nói ra đáp án, lời thốt ra rồi hắn mới biết đã nói ra tâm sự trong lòng. Thực ra trong lòng hắn, Tuyết Kiều thường làm cho hắn tức giận, không tự chủ được mà rống nàng nhưng nàng cũng đã không tự chủ mà chiếm được một vị trí quan trọng nhất trong lòng hắn.

“Thì ra ngươi thực sự xem ta là bằng hữu?” hai mắt Tuyết Kiều sáng lên nhìn Địch Tu Tư chằm chằm.

Nhìn hai mắt nàng sáng ngời, Địch Tu Tư lại nổi lên lòng tham “ đương nhiên, vấn đề này ta đã có giải thích rồi, ngươi cũng đã nói là ngươi tin tưởng ta”

” nếu như vậy, ngươi vì sao không tin lời ta, còn giúp cho nữ nhân xấu kia mà đánh ta?” giây sau ánh mắt của Tuyết Kiều đã ảm đạm lại, nhìn Địch Tu Tư lên án.

Tốt lắm, vấn đề lại đã trở lại, Địch Tu Tư muốn phát điên nhưng cố nhịn mà đáp lại “ còn không phải vì ngươi giải thích không rõ ràng làm ta hiểu lầm sao?”

“Ta giải thích thế nào mà không rõ ràng? Từ đầu ta đều nói Vân Tây là nữ nhân xấu, nàng mắng ta, còn xô ngã Chính Khả Xuân tỷ tỷ, trái tim của nàng ta đen thui, nàng ta là người xấu, ta nói rất rõ như vậy nhưng ngươi vẫn cứ đánh ta” Tuyết Kiều trợn to mắt, nhìn chằm Địch Tu Tư, lên án và bất mãn, nàng nói rõ như vậy, ai cũng nghe thấy, sao có mình hắn là nói nàng giải thích không rõ ràng?

” Nàng mắng ngươi cái gì? Còn có nàng đẩy Chính Khả Xuân nhưng dù sao không có thương tích gì, nhưng ngươi lại đánh tan ngàn năm đạo hạnh của nàng, còn làm cho nàng chảy nhiều máu như vậy, hơn nữa ngươi còn nói nàng là người xấu, là dựa vào cái gì chứ? Vì nàng mắng ngươi, đẩy ngã Chính Khả Xuân thì liền là người xấu sao? Tuyết Kiều, có những lúc để đánh giá một người tốt hay xấu không phải có thể nhận định đơn giản như vậy đâu”

Địch Tu Tư quả thật không biết nên dùng cách nào để giáo dục cho tiểu nhân ngư đầu óc rỗng tuếch này hiểu được quan hệ giữa người và người phức tạp thế nào, thế giớ này không có ai là tuyệt đối xấu và ai là tuyệt đối tốt, nếu Tuyết Kiều đánh giá người khác quá đơn giản như vậy sẽ gặp rất nhiều tai họa, bây giờ nàng ở Huyễn Điệp tộc có hắn bảo vệ, nhưng sau này nàng rời khỏi hắn, rời khỏi Như Mặc và Bắc Dao Quang thì nàng làm sao có thể sinh tồn trong thế giới này?

” Nàng mắng ta rất nhiều, rất nhiều, tựa như này đó……” Tuyết Kiều đem những gì Vân Tây đã nói với nàng nhắc lại không sót một câu, một từ, mà Địch Tu Tư nghe tới đâu thì sắc mặt xanh đến đó “ Vân Tây dám nói với ngươi những lời đó sao?”

Tuyết Kiều dùng sức gật đầu, giơ một bàn tay lên thề “ ta không có nói dối, không tin, ngươi có thể Chính Khả Xuân tỷ tỷ”

” Điện hạ, là thật, Tuyết Kiều cô nương một chữ đều không có thêm mắm thêm muối, toàn bộ đều là lời của Vân Tây” Chính Khả Xuân sợ Địch Tu Tư vẫn còn hiểu lầm Tuyết Kiều nên ra sức gật đầu, còn giơ tay thề “ ta nguyện ý dùng tính mạng của mình để thề”

” Không cần thề, ta tin tưởng Tuyết Kiều, nàng sẽ không bao giờ gạt người” Địch Tu Tư tin rằng có thể tất cả mọi người trên thế giới này đều nói dối nhưng chỉ có duy nhất Tuyết Kiều là không, bởi vì Tuyết Ưng chỉ nói dối nàng thì đã bị nàng liệt vào hạng lừa đảo, suýt chút nữa thì giết chết hắn, từ đó có thể thấy Tuyết Kiều ghét nhất là hành vi lừa gạt, một kẻ ghét người khác nói dối nhất thì sao có thể đi gạt người chứ.

Cho nên giờ phút này Địch Tu Tư, thực hận chính mình không hỏi rõ nguyên nhân đã động thủ với Tuyết Kiều, nếu sớm biết mọi việc như vậy thì bất luận thế nào hắn cũng không đối xử với nàng như thế.

Hắn vừa đến, nhìn thấy Vân Tây đổ máu, thêm vào thân phận của Tuyết Kiều là Nhân Ngư thì đã đổ hết mọi sai lầm lên người nàng, bây giờ chân tướng đã phơi bày, biết mình đã oan uổng cho nàng, lẽ ra hắn nên biết tuy Tuyết Kiều pháp lực vô biên nhưng không phải là người hay gây chuyện, sao hắn có thể hành động hồ đồ vậy chứ.

Địch Tu Tư bây giờ hối hận vô cùng, hận không thể hung hăng tự tát mình mấy cái.

“Vậy sao lúc nãy ngươi không tin ta?” Tuyết Kiều khó hiểu nhìn Địch Tu Tư, cảm thấy lời nói của hắn rất mâu thuẫn, hắn nói hắn xem nàng là bằng hữu, cũng nói hắn tin tưởng nàng nhưng cũng chính hắn ra tay đánh nàng. Tuyết Kiều cảm thấy Địch Tu Tư thực sự là một người kỳ quái, khó hiểu.

Lúc này đây Địch Tu Tư là thật hết chỗ nói rồi, bởi vì vấn đề Tuyết Kiều vừa nói đã chạm đến chỗ xấu hổ của hắn, nói xem nàng là bằng hữu nhưng cuối cùng hắn lại chưa từng giúp nàng điều gì, nếu chuyện lặp lại lần nữa, hắn nhất định sẽ đứng về phía nàng nhưng Địch Tu Tư không dám nói ra miệng, chỉ có thể áy náy nhìn Tuyết Kiều.

Tuyết Kiều dường như hiểu được ánh mắt hắn, biết được hắn hối hận nên đột nhiên tiến lên ôm lấy Địch Tu Tư, giống như lúc nàng cầu hắn đừng đuổi nàng đi “ được rồi, quên đi, chúng ta đều quên hết đi, ta không thích thấy ngươi không vui, lại càng không muốn nhìn thấy ngươi tức giận, chỉ cần lần sau ngươi không đánh ta thì ngươi có mắng, có hét ta, ta cũng sẽ không giận ngươi, chúng ta vẫn là bằng hữu tốt có được không?”

Địch Tu Tư cơ hồ dùng hết toàn lực ôm chặt lấy Tuyết Kiều “ thực xin lỗi Tuyết Kiều, thực xin lỗi, không có lần sau, nếu còn có lần sau, bàn tay nào đánh ngươi thì ta sẽ phế bỏ nó”

” Ta nhớ kỹ! Ngươi không cần nói xin lỗi nữa” Tuyết Kiều ở trong lòng Địch Tu Tư ra sức gật đầu, không hiểu sao khi nghe hắn nói ba tiếng thực xin lỗi, lòng nàng lại có cảm giác là lạ, không giống cảm giác ủy khuất và khổ sở khi bị hắn đánh, ngược lại trong lòng còn thấy ê ẩm, làm cho nàng thấy không thoải mái.

” Ngươi thật sự tha thứ cho ta sao?” Địch Tu Tư thật hy vọng có thể ôm nàng lâu hơn một chút, cảm giác vừa vui vẻ lại vừa ảo não, hắn nên làm thế nào để Tuyết Kiều biết cảm giác của hắn đối với nàng không còn giống như trước nữa, nên làm thế nào để mấy người Như Mặc tin hắn thực sự yêu Tuyết Kiều?

Tương lai tựa hồ còn rất dài, mà Địch Tu Tư cảm giác hắn vẫn còn đang ở trong bóng đêm, sờ soạng tìm hướng đi.

” Ta chưa bao giờ nói láo, đã nói tin tưởng Địch Tu Tư thì sẽ tin tưởng ngươi, nhưng ngươi có thể đáp ứng ta, sau này không ở cùng một chỗ với nữ nhân xấu Vân Tây kia nữa không?” Tuyết Kiều hơi giãy ra, muốn thoát khỏi vòng tay của Địch Tu Tư nhưng lại bị hắn ôm lại, nàng cũng không phản đối nữa, vì cảm giác được hắn ôm rất ấm áp, giống như nhiều năm trước nàng đã được ca ca ôm.

Địch Tu Tư không dám cho là Tuyết Kiều ghen “ ta đã biết, nàng ta dám nói với nàng như vậy thì đã không còn tư cách ở lại Huyễn Điệp tộc, chờ vài ngày nữa, vết thương của nàng lành hẳn thì ta sẽ dùng danh nghĩa tộc trưởng đuổi nàng đi”

” Ân!” Tuyết Kiều cao hứng gật đầu, nữ nhân xấu kia trái tim đã đen hơn một nửa, sớm đuổi nàng đi mới là chuyện tốt nhất cho những người ở đây, nếu không thì nàng sẽ mang đến tai họa.

Thấy nàng cao hứng, Địch Tu Tư cảm thấy những lo lắng trong lòng cũng giảm đi nhiều, nhớ tới chuyện hắn hôn nàng cách đây ba ngày nhưng Tuyết Kiều dường như không có trách hắn, hắn có thể lý giải là nàng cũng không hề bài xích hắn sao?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương