Điệp Vương Hoặc Ái (Điệp Vương Đích Nhân Ngư Tân Nương)
-
Chương 17: Vân tây bị thương nặng
Tuyết Kiều được hắn cam đoan thì mới thỏa mãn mà buông tay của Địch Tu Tư ra, cao hứng lui lại phía sau hai bước mà Địch Tu Tư thì âm thầm thở dài một hơi, đang định rời đi thì thân hình mềm mại của Tuyết Kiều một lần nữa lại nhào tới, đôi môi đỏ mọng tươi mát hạ một cái hôn thật manh lên má hắn “ cảm ơn ngươi Địch Tu Tư”
Lý trí của Địch Tu Tư hoàn toàn bị tan rã, dục vọng mới vất vả lắm được kiềm chế giờ lại bùng nổ như nước lũ tràn bờ, không khống chế được nữa nên hắn nhanh chóng ôm lấy thân hình của Tuyết Kiều, cúi ngươi xuống, hung hăng hôn nàng, hung hăng đoạt lấy không khí trong miệng nàng.
Dục vọng như một con rắn nhỏ từ sâu trong lòng hắn lan tràn ra khắp cơ thể, Địch Tu Tư cảm thấy hương vị của nàng rất ngọt ngào, hơn tất cả những nữ nhân hắn đã chạm qua, một tay cố định cái ót của Tuyết Kiều, không cho nàng di động hay giãy dụa, một tay ôm lấy cái lưng mảnh khảnh của nàng, làm cho thân thể nàng dán chặt vào ngực hắn hơn.
Cái lưỡi ướt át bá đạo tách đôi môi của Tuyết Kiều ra, tham lam nuốt lấy vị ngọt trong miệng nàng, vĩnh viễn không muốn ngừng lại.
Tuyết Kiều mở to hai mắt, ngơ ngác nhìn biểu tình phóng đãng của Địch Tu Tư, cảm giác tê dại trên môi làm nàng thấy thoải mái lại có chút xa lạ, nàng không biết vì sao Địch Tu Tư lại làm vậy với nàng, nàng thấy hắn thực xa lạ nhưng không có cảm giác sợ hãi hắn, nàng cũng không biết cảm xúc của mình lúc này là thế nào, thực hỗn độn, không biết kế tiếp nên làm gì.
Trực giác cho biết hành vi như vậy là không đúng nhưng không ai nói cho hắn biết là sai ở chỗ nào.
Tuyết Kiều vừa tự hỏi, vừa ngơ ngác bị Địch Tu Tư ăn đậu hủ, chiếm tiện nghi, cho đến khi bàn tay của hắn bắt đầu không thành thực mà dao động trên lưng nàng, Tuyết Kiều hoảng hốt dùng sức đẩy hắn ra, lớn tiếng nói “ Địch Tu Tư, ngươi, ngươi đang làm cái gì?”
Địch Tu Tư lâm vào tình dục mê man, lại thấy Tuyết Kiều không có phản ứng thì cứ nghĩ nàng cũng hưởng thụ nụ hôn của hắn, nghĩ tới chuyện Tuyết Kiều tuy không hiểu tình yêu là gì nhưng theo bản năng vẫn tiếp nhận nụ hôn của hắn thì lại cảm thấy may mắn, không ngờ bất thình lình bị nàng đẩy ra, còn chất vấn hắn đang làm cái gì, nhất thời Địch Tu Tư bừng tỉnh.
Nhìn đôi môi đỏ mọng của Tuyết Kiều bị hắn hôn đến sưng, nhìn ánh mắt hồn nhiên lại có chút khó hiểu của nàng, Địch Tu Tư thật muốn hung hăng tát mình một cái, hắn rất đê tiện, lợi dụng lúc Tuyết Kiều muốn lưu lại mà khinh bạc nàng.
Đáng chết, hắn sao có thể vô sỉ tới mức này, có vô số nữ nhân chờ được hắn sủng ái mà hắn cố tình lại động dục với một nữ nhân đơn thuần ngay hôn môi và cảm ơn cũng không phân biệt được mà động tình, trong lòng Địch Tu Tư tự trách và thấy thất bại vô cùng nên không có mặt mũi nào mà nhìn Tuyết Kiều
Để lại một câu “ thực xin lỗi” rồi vội vã bỏ chạy mất bóng.
Tuyết Kiều ngây ngốc đứng yên nhìn Địch Tu Tư bỏ đi, vừa vuốt môi mình vừa thì thào “ tuy rằng hắn có chạm vào môi ta nhưng mà ta không có mắng hắn, chỉ hỏi hắn sao lại làm thế thôi, nhưng sao hắn giống như bị ủy khuất và kinh hách mà bỏ chạy như vậy? thực sự là một người kỳ quái”
Tuyết Kiều đơn thuần nên hoàn toàn không nghĩ chuyện Địch Tu Tư bỏ đi liên quan tới chuyện hắn hôn nàng, nếu Địch Tu Tư biết thì chắc sẽ tức giận đến hộc máu.
Tuyết Kiều vẫn vừa vuốt môi vừa suy nghĩ, hoàn toàn không đem chuyện vừa rồi liên hệ đến hình ảnh Tuyết Ưng và Ảnh Nhiên hôn nhau trong hôn lễ, nàng chỉ thấy khi đó Tuyết Ưng không có ăn nước miếng của Ảnh Nhiên, mà môi của Ảnh Nhiên cũng không sưng lên giống như nàng cho nên nàng cho rằng hành động vừa rồi của Địch Tu Tư là do hắn thấy nước miếng của nàng ăn ngon nên mới làm vậy.
Rút ra kết luận như vậy, Tuyết Kiều lại cảm thấy bản thân bị thiệt thòi, nàng bị Địch Tu Tư ăn nhiều nước miếng như vậy mà nàng chưa ăn được của hắn ngụm nào, cho nên nàng quyết định khi Địch Tu Tư quay lại, nàng nhất định sẽ ăn lại của hắn.
Nhưng nàng không ngờ rằng quyết định này của nàng không thể thực thi bởi vì ba ngày liên tiếp cũng không thấy bóng dáng của Địch Tu Tư đâu, càng miễn bàn tới chuyện nàng đòi lại thiệt thòi.
“Chính Khả Xuân tỷ tỷ, Địch Tu Tư sao vậy? sao mấy hôm nay không thấy hắn đâu?” Tuyết Kiều cảm thấy bộ dáng của Địch Tu Tư ngày đó cũng không phải là tức giận, cho nên khẳng định là hắn chỉ mất hứng, nhưng lỗi không do nàng, vậy sao hắn không trở lại?
” Tuyết Kiều cô nương, thiếp thân cũng không biết, trong cung tỷ muội nhiều, điện hạ có khi thường ở chỗ của các tỷ muội đó, không thường đến đây, ngươi không cần lo lắng, vài ngày nữa điện hạ sẽ quay lại”
Chính Khả Xuân nghĩ tới cơn giận của Địch Tu Tư ngày đó mà tức giận, tuy rằng điện hạ nổi giận đùng đùng đi vào rồi sau đó lại đỏ mặt đi ra, Tuyết Kiều cô nương cũng không bị thương tổn gì nhưng nàng vẫn cảm thấy trong lòng của Địch Tu Tư vẫn còn tức giận nàng, vì nàng đã nói chuyện tình yêu với Tuyết Kiều.
Cho nên mấy ngày qua Địch Tu Tư không quay lại đây, Chính Khả Xuân tuy không nói ra nhưng mọi trách nhiệm đều quy về cho bản thân, ngay cả Tuyết Kiều cô nương cũng thấy ba ngày qua hắn không tới đây, chứng tỏ hắn rất tức giận, nên làm cách nào để cứu vãn tình thế, ba ngày qua nàng suy nghĩ đến bạc cả tóc.
” Ngươi xác định sao?” Tuyết Kiều nhàm chán hỏi lại, Địch Tu Tư không tới đây, Chính Khả Xuân tuy rằng vẫn rất tốt nhưng mà không có nói chuyện, cả ngày không đọc sách thì vẽ tranh, mà những chuyện này nàng đều không biết làm, thế mới biết cho dù là cãi nhau với Địch Tu Tư cũng thấy thú vị hơn là cả ngày nhàm chán, không có việc gì làm.
Chính Khả Xuân trầm mặc, nàng làm sao có thể xác định. Tất cả đều do nàng không tốt.
Ánh mắt đỏ hoe, nước mắt tràn mi nhìn Tuyết Kiều đầy áy náy và thống khổ “ Tuyết Kiều cô nương, đều do ta không tốt, nếu ngày đó ta không chọc cho điện hạ tức giận thì điện hạ sẽ không có mấy ngày rồi cũng không đến thăm Tuyết Kiều cô nương, đều là ta không tốt”
” Ai nha! Chính Khả Xuân tỷ tỷ, ngươi đừng khóc a, vì sao ngươi lại khóc chứ? Ta vẫn thường chọc Địch Tu Tư tức giận nhưng mà hắn vẫn để ý ta đó sao? Hơn nữa ngày đó bộ dáng hắn chạy đi cũng không phải là tức giận, hắn còn nói xin lỗi ta nha, cho nên ngươi mau đứng lên, ngươi là người tốt như vậy, nếu có tức giận thì phải là ngươi giận hắn mới đúng”
Tuyết Kiều vội vàng bối rối lau nước mắt cho Chính Khả Xuân, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên vẻ bất mãn, Địch Tu Tư này cũng thật quá đáng, nàng còn chưa giận hắn, hắn đã làm ngược lại, nếu hắn sợ nàng đòi lại nước miếng vậy thì nàng không cần nữa.
” Tuyết Kiều cô nương!” Chính Khả Xuân thấy Tuyết Kiều không trách còn an ủi nàng, đối với nàng rất tốt làm cho nàng cảm động đến không biết nói gì.
“Ôi, Chính Khả Xuân muội muội sao lại khóc như vậy, có người khi dễ ngươi sao?”
Đột nhiên bên cửa vang lên tiếng kinh hô bén nhọn, làm ra vẻ rất ngạc nhiên, tựa hồ như phát hiện ra chuyện gì ghê gớm lắm, Tuyết Kiều nghe âm thanh như thế không tự chủ được liền nhíu mày, ngay cả Chính Khả Xuân đang khóc cũng kinh ngạc ngẩng đầu lên, cùng nhìn về phía cửa.
Một nữ tử xinh đẹp, cung trang đỏ thẩm đang được một nha hoàn đỡ đang đứng dựa bên cửa, cũng không phải ai khác mà chính là Vân Tây bị Tuyết Kiều phá hư chuyện tốt.
Đôi mắt nàng tràn ngập sự quan tâm giả dối, từng bước đi đến bên trong, làm cho Tuyết Kiều lại chán ghét nàng thêm một chút, mấy hôm trước nàng còn thấy nữ nhân này xinh đẹp, thế nhưng lòng nàng ta rất xấu, toàn là màu đen, không giống như Chính Khả Xuân tỷ tỷ có trái tim màu hồng.
“Thì ra là Vân Tây tỷ tỷ, sao ngươi lại tới đây?” Chính Khả Xuân vội vàng lau nước mắt, thi lễ với Vân Tây.
Vân Tây đã đi tới, cố ý không nhìn thấy Tuyết Kiều đang cầm tay của Chính Khả Xuân, đưa bàn tay cầm cái khăn mùi hương nồng nặc nhẹ nhàng chạm vào mặt Chính Khả Xuân “ Chính Khả Xuân muội muội, sao lại khóc thành như vậy? có phải người mà điện hạ mang tới đã ủy khuất muội muội không? tuy là do điện hạ mang về nhưng muội muội chắc cũng biết rõ điện hạ thích hồng nhan tính tình ôn nhu, nếu ngươi thực sự không nhịn được nữa thì đừng cố chịu đựng, ngươi không dám nói điện hạ thì để tỷ tỷ nói thay ngươi”
Ý tứ rõ ràng là nói Tuyết Kiều, mặc dù Tuyết Kiều không hiểu cách đối nhân xử thế nhưng cũng biết Vân Tây không thích nàng, đang mỉa mai nàng cho nên có chút tức giận “ ngươi là nữ nhân xấu xí, lòng của ngươi thật xấu, ta sẽ không để ngươi khi dễ Chính Khả Xuân tỷ tỷ”
” Ai nha! Trời ạ! Thật sự là không thể tin được, Chính Khả Xuân muội muội, ngươi nhìn đi, ta chẳng qua chỉ quan tâm ngươi thì đã bị nàng mắng là lòng đen, uổng công cho điện hạ nó ta không nên phiền lòng ngươi, rằng ngươi không cố ý phá hỏng cung điện…thực nên để cho điện hạ nhìn bộ dáng hiện tại của ngươi, xem hắn có còn tin là ngươi không cố ý hay không”
Vân Tây là ra vẻ kinh ngạc, nắm tay Chính Khả Xuân, ra vẻ như bị ủy khuất rất lớn, làm cho Chính Khả Xuân nhất thời luống cuống “ Vân Tây tỷ tỷ, ngươi hiểu lầm rồi, Tuyết Kiều cô nương tốt lắm, chỉ do thiếp thân đa sầu đa cảm, tự nhiên lại khóc thôi, Tuyết Kiều cô nương là đang an ủi ta chứ không phải khi dễ”
“Cho dù ta hiểu lầm nàng thì nàng cũng không nên ác mồm ác miệng mà nhục nhã ta, ta nhất định phải nói cho điện hạ biết” Vân Tây lên án nhìn Tuyết Kiều, ánh mắt phẫn hận, ác độc.
Tuyết Kiều đột nhiên rùng mình, lập tức xếp Vân Tây vào danh sách người xấu nhất ở đây. Nếu không phải đã hứa với ca ca không tùy tiện dùng cái đuôi đánh người thì hiện tại nàng muốn đánh nàng ta một cái.
” Vân Tây tỷ tỷ, Tuyết Kiều cô nương không phải cố ý, nàng vẫn là một đứa nhỏ, cái gì cũng chưa hiều, ngươi đừng so đo với nàng, huống chi việc này là do thiếp thân, nếu ngươi tức giận thì cứ xử phạt ta là được rồi”
Chính Khả Xuân biện hộ thay cho Tuyết Kiều, vừa nói xong đã bị nàng kéo ra sau, ưỡn ngực chỉ tay vào Vân Tây nói “ ta không có nói sai, ngươi thực sự là một nữ nhân xấu, tâm đã đen hơn một nữa rồi, nếu bây giờ ngươi chịu dừng lại thì còn kịp, nếu không sẽ chết vì chính lòng dạ hiểm độc của ngươi”
” Ngươi–, ngươi–, tiện nữ nhân đáng chết này, đừng tưởng rằng ngươi là người điện hạ mang về thì ta không dám làm gì ngươi, sớm muộn gì ta cũng làm cho ngươi phải hối hận vì những lời hôm nay” gương mặt của Vân Tây tức giận đến vặn vẹo, vẻ ôn trang hiền thục hàng ngày cũng không bày ra được nữa.
Tuyết Kiều không hiểu cái gì là‘ tiện nữ nhân’, nhưng cũng biết là mắng nàng, không cam lòng yếu thế đáp lại “ ngươi mới là tiện nữ nhân, ta cùng Chính Khả Xuân tỷ tỷ không phải, ngươi cùng nàng mới là như vậy”
Nàng kia chính là nói tới nha hoàn Hồng Ngọc bên cạnh Vân Tây.
“Trái tim của hai ngươi đều rất đen, các ngươi là nữ nhân xấu”, tựa hồ như còn chưa đủ, Tuyết Kiều còn bổ sung “ sau này ta sẽ nói với Địch Tu Tư không để ngươi làm tình nhân của hắn nữa, bởi vì hắn là ngươi tốt mà ngươi là người xấu”
Nhưng lời này đã chạm đúng vết thương trong lòng Vân Tây, khuôn mặt đỏ bừng, phẫn hận dùng sức đẩy Tuyết Kiều “ ngươi thì là cái thá gì, chẳng qua chỉ là một tiểu yêu tinh của Xà tộc mà thôi, nghĩ rằng dựa vào chút nhan sắc là điện hạ sẽ sủng ngươi sao? Nằm mơ, ta không ngại nói cho ngươi biết, vì sao ba ngày nay điện hạ không đến nơi này. Đó là vì hắn vẫn ở cùng với ta, mỗi tối chúng ta đều gắt gao ở cùng một chỗ, điện hạ rất dũng mãnh, cho nên nếu ngươi muốn ly gián ta và điện hạ thì đừng có nắm mơ. Nếu ngươi cũng muốn làm một nữ nhân của điện hạ thì ta khuyên ngươi nên mở to mắt nhìn rõ thân phận của mình, một kẻ như ngươi cũng muốn trèo lên đầu mọi người sao? Rất không biết tự lượng sức mình”
Tuyết Kiều bị nàng đẩy, không đề phòng nên đụng vào người của Chính Khả Xuân ở phía sau, thân hình mềm mại của Chính Khả Xuân nhất thời té lăn quay trên mặt đất, rên lên một tiếng mà tiếng rên này đã làm bùng nổ cơn tức giận của Tuyết Kiều, nàng nghe Vân Tây nói một hồi, tuy rằng không hiểu nhưng cũng biết nàng những lời đó làm nàng chán ghét nên không nghĩ ngợi gì mà dùng tay đẩy lại Vân Tây.
Tuyết Kiều chưa từng biết cách khống chế lực cho nên không ngờ cái đẩy của nàng lại mạnh đến vậy, làm cho thân hình của Vân Tây văng vô vách tường đối diện rối văng ra ngoài, té xuống đất còn nảy lên mấy cái, máu bắt đầu chảy ra, chỉ chốc lát đã nhiễm đỏ nửa người nàng, biến cố này làm mọi người đều giật mình.
Hồng Ngọc lập tức la to, tiếng kêu khóc hầu như vang vọng khắp Huyễn Điệp cốc “ người tới a, Xà yêu giết người rồi, người tới a, điện hạ, ngài mau đến cứu chủ nhân ta a”
Chính Khả Xuân vừa mới đứng lên thấy vậy cũng cả kinh, mà Tuyết Kiều nghe Hồng Ngọc thét chói tai, lại thấy Vân Tây máu me đầy người cũng không cảm thấy mình có gì sai, hơn nữa nữ nhân này là người xấu, nàng đã đáp ứng với ca ca và Dao Quang tỷ tỷ là không dùng đuôi đánh người nhưng nếu nàng bị khi dễ thì Dao Quang tỷ tỷ nói nàng có thể phản kích nha.
Hơn nữa nàng cũng không cảm thấy mình dùng lực quá mạnh, chẳng qua chỉ đẩy có một cái mà thôi, ai bảo trước đó nàng còn hại Chính Khả Xuân tỷ tỷ bị té.
Cho nên Tuyết Kiều chỉ kinh ngạc một cái rồi liền xoay người hỏi Chính Khả Xuân “ Chính Khả Xuân tỷ tỷ, ngươi không sao chứ?”
” Ta, ta không sao, Tuyết, Tuyết Kiều cô nương, Vân Tây nàng, nàng, làm sao bây giờ? Ngươi đi nhanh đi! Điện hạ nếu trở về, ta sẽ nói là ta làm!”
Chính Khả Xuân không ngờ Vân Tây luôn luôn ôn nhu lại có thể nói ra những lời ác độc như vậy, quả nhiên là Phùng Xuân nói đúng, đều do nàng không đề phòng, bây giờ đã làm liên lụy tới Tuyết Kiều cô nương, nàng biết nếu Vân Tây không ra tay trước, đẩy Tuyết Kiều cô nương làm hại cả nàng cũng bị té theo thì Tuyết Kiều nhất định sẽ không đả thương người khác.
Nói là lực đạo không khống chế được nhưng lại đánh Vân Tây bị thương nặng như vậy, không biết có còn cứu được không, nàng không thể làm gì cho Tuyết Kiều, điều duy nhất là trước khi điện hạ đến đây, nàng sẽ thay Tuyết Kiều gánh vác trách nhiệm, điện hạ nếu muốn phạt thì cứ phạt nàng là được.
” Ta vì cái gì phải đi? Ta không đi! Rõ ràng là ta làm, Chính Khả Xuân vì sao lại nhận thay ta, không sao, ta sẽ giải thích với hắn. Ta cũng không có làm sai, là nữ nhân kia xô ta trước, còn mắng ta, quan trọng hơn, nàng là người xấu, cho nên ta làm vậy là đúng, Địch Tu Tư không có lý do gì trách ta” Tuyết Kiều ngây thơ nói, vẻ mặt hoàn toàn không biết sự tình nghiêm trọng tới mức nào, mà Chính Khả Xuân thì sợ đến mức thở không nổi.
Còn Hồng Ngọc lại tiếp tục thét chói tai” người mau tới a, Xà yêu giết người còn muốn chạy tới, người mau tới, Xà yêu giết người”
Lý trí của Địch Tu Tư hoàn toàn bị tan rã, dục vọng mới vất vả lắm được kiềm chế giờ lại bùng nổ như nước lũ tràn bờ, không khống chế được nữa nên hắn nhanh chóng ôm lấy thân hình của Tuyết Kiều, cúi ngươi xuống, hung hăng hôn nàng, hung hăng đoạt lấy không khí trong miệng nàng.
Dục vọng như một con rắn nhỏ từ sâu trong lòng hắn lan tràn ra khắp cơ thể, Địch Tu Tư cảm thấy hương vị của nàng rất ngọt ngào, hơn tất cả những nữ nhân hắn đã chạm qua, một tay cố định cái ót của Tuyết Kiều, không cho nàng di động hay giãy dụa, một tay ôm lấy cái lưng mảnh khảnh của nàng, làm cho thân thể nàng dán chặt vào ngực hắn hơn.
Cái lưỡi ướt át bá đạo tách đôi môi của Tuyết Kiều ra, tham lam nuốt lấy vị ngọt trong miệng nàng, vĩnh viễn không muốn ngừng lại.
Tuyết Kiều mở to hai mắt, ngơ ngác nhìn biểu tình phóng đãng của Địch Tu Tư, cảm giác tê dại trên môi làm nàng thấy thoải mái lại có chút xa lạ, nàng không biết vì sao Địch Tu Tư lại làm vậy với nàng, nàng thấy hắn thực xa lạ nhưng không có cảm giác sợ hãi hắn, nàng cũng không biết cảm xúc của mình lúc này là thế nào, thực hỗn độn, không biết kế tiếp nên làm gì.
Trực giác cho biết hành vi như vậy là không đúng nhưng không ai nói cho hắn biết là sai ở chỗ nào.
Tuyết Kiều vừa tự hỏi, vừa ngơ ngác bị Địch Tu Tư ăn đậu hủ, chiếm tiện nghi, cho đến khi bàn tay của hắn bắt đầu không thành thực mà dao động trên lưng nàng, Tuyết Kiều hoảng hốt dùng sức đẩy hắn ra, lớn tiếng nói “ Địch Tu Tư, ngươi, ngươi đang làm cái gì?”
Địch Tu Tư lâm vào tình dục mê man, lại thấy Tuyết Kiều không có phản ứng thì cứ nghĩ nàng cũng hưởng thụ nụ hôn của hắn, nghĩ tới chuyện Tuyết Kiều tuy không hiểu tình yêu là gì nhưng theo bản năng vẫn tiếp nhận nụ hôn của hắn thì lại cảm thấy may mắn, không ngờ bất thình lình bị nàng đẩy ra, còn chất vấn hắn đang làm cái gì, nhất thời Địch Tu Tư bừng tỉnh.
Nhìn đôi môi đỏ mọng của Tuyết Kiều bị hắn hôn đến sưng, nhìn ánh mắt hồn nhiên lại có chút khó hiểu của nàng, Địch Tu Tư thật muốn hung hăng tát mình một cái, hắn rất đê tiện, lợi dụng lúc Tuyết Kiều muốn lưu lại mà khinh bạc nàng.
Đáng chết, hắn sao có thể vô sỉ tới mức này, có vô số nữ nhân chờ được hắn sủng ái mà hắn cố tình lại động dục với một nữ nhân đơn thuần ngay hôn môi và cảm ơn cũng không phân biệt được mà động tình, trong lòng Địch Tu Tư tự trách và thấy thất bại vô cùng nên không có mặt mũi nào mà nhìn Tuyết Kiều
Để lại một câu “ thực xin lỗi” rồi vội vã bỏ chạy mất bóng.
Tuyết Kiều ngây ngốc đứng yên nhìn Địch Tu Tư bỏ đi, vừa vuốt môi mình vừa thì thào “ tuy rằng hắn có chạm vào môi ta nhưng mà ta không có mắng hắn, chỉ hỏi hắn sao lại làm thế thôi, nhưng sao hắn giống như bị ủy khuất và kinh hách mà bỏ chạy như vậy? thực sự là một người kỳ quái”
Tuyết Kiều đơn thuần nên hoàn toàn không nghĩ chuyện Địch Tu Tư bỏ đi liên quan tới chuyện hắn hôn nàng, nếu Địch Tu Tư biết thì chắc sẽ tức giận đến hộc máu.
Tuyết Kiều vẫn vừa vuốt môi vừa suy nghĩ, hoàn toàn không đem chuyện vừa rồi liên hệ đến hình ảnh Tuyết Ưng và Ảnh Nhiên hôn nhau trong hôn lễ, nàng chỉ thấy khi đó Tuyết Ưng không có ăn nước miếng của Ảnh Nhiên, mà môi của Ảnh Nhiên cũng không sưng lên giống như nàng cho nên nàng cho rằng hành động vừa rồi của Địch Tu Tư là do hắn thấy nước miếng của nàng ăn ngon nên mới làm vậy.
Rút ra kết luận như vậy, Tuyết Kiều lại cảm thấy bản thân bị thiệt thòi, nàng bị Địch Tu Tư ăn nhiều nước miếng như vậy mà nàng chưa ăn được của hắn ngụm nào, cho nên nàng quyết định khi Địch Tu Tư quay lại, nàng nhất định sẽ ăn lại của hắn.
Nhưng nàng không ngờ rằng quyết định này của nàng không thể thực thi bởi vì ba ngày liên tiếp cũng không thấy bóng dáng của Địch Tu Tư đâu, càng miễn bàn tới chuyện nàng đòi lại thiệt thòi.
“Chính Khả Xuân tỷ tỷ, Địch Tu Tư sao vậy? sao mấy hôm nay không thấy hắn đâu?” Tuyết Kiều cảm thấy bộ dáng của Địch Tu Tư ngày đó cũng không phải là tức giận, cho nên khẳng định là hắn chỉ mất hứng, nhưng lỗi không do nàng, vậy sao hắn không trở lại?
” Tuyết Kiều cô nương, thiếp thân cũng không biết, trong cung tỷ muội nhiều, điện hạ có khi thường ở chỗ của các tỷ muội đó, không thường đến đây, ngươi không cần lo lắng, vài ngày nữa điện hạ sẽ quay lại”
Chính Khả Xuân nghĩ tới cơn giận của Địch Tu Tư ngày đó mà tức giận, tuy rằng điện hạ nổi giận đùng đùng đi vào rồi sau đó lại đỏ mặt đi ra, Tuyết Kiều cô nương cũng không bị thương tổn gì nhưng nàng vẫn cảm thấy trong lòng của Địch Tu Tư vẫn còn tức giận nàng, vì nàng đã nói chuyện tình yêu với Tuyết Kiều.
Cho nên mấy ngày qua Địch Tu Tư không quay lại đây, Chính Khả Xuân tuy không nói ra nhưng mọi trách nhiệm đều quy về cho bản thân, ngay cả Tuyết Kiều cô nương cũng thấy ba ngày qua hắn không tới đây, chứng tỏ hắn rất tức giận, nên làm cách nào để cứu vãn tình thế, ba ngày qua nàng suy nghĩ đến bạc cả tóc.
” Ngươi xác định sao?” Tuyết Kiều nhàm chán hỏi lại, Địch Tu Tư không tới đây, Chính Khả Xuân tuy rằng vẫn rất tốt nhưng mà không có nói chuyện, cả ngày không đọc sách thì vẽ tranh, mà những chuyện này nàng đều không biết làm, thế mới biết cho dù là cãi nhau với Địch Tu Tư cũng thấy thú vị hơn là cả ngày nhàm chán, không có việc gì làm.
Chính Khả Xuân trầm mặc, nàng làm sao có thể xác định. Tất cả đều do nàng không tốt.
Ánh mắt đỏ hoe, nước mắt tràn mi nhìn Tuyết Kiều đầy áy náy và thống khổ “ Tuyết Kiều cô nương, đều do ta không tốt, nếu ngày đó ta không chọc cho điện hạ tức giận thì điện hạ sẽ không có mấy ngày rồi cũng không đến thăm Tuyết Kiều cô nương, đều là ta không tốt”
” Ai nha! Chính Khả Xuân tỷ tỷ, ngươi đừng khóc a, vì sao ngươi lại khóc chứ? Ta vẫn thường chọc Địch Tu Tư tức giận nhưng mà hắn vẫn để ý ta đó sao? Hơn nữa ngày đó bộ dáng hắn chạy đi cũng không phải là tức giận, hắn còn nói xin lỗi ta nha, cho nên ngươi mau đứng lên, ngươi là người tốt như vậy, nếu có tức giận thì phải là ngươi giận hắn mới đúng”
Tuyết Kiều vội vàng bối rối lau nước mắt cho Chính Khả Xuân, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên vẻ bất mãn, Địch Tu Tư này cũng thật quá đáng, nàng còn chưa giận hắn, hắn đã làm ngược lại, nếu hắn sợ nàng đòi lại nước miếng vậy thì nàng không cần nữa.
” Tuyết Kiều cô nương!” Chính Khả Xuân thấy Tuyết Kiều không trách còn an ủi nàng, đối với nàng rất tốt làm cho nàng cảm động đến không biết nói gì.
“Ôi, Chính Khả Xuân muội muội sao lại khóc như vậy, có người khi dễ ngươi sao?”
Đột nhiên bên cửa vang lên tiếng kinh hô bén nhọn, làm ra vẻ rất ngạc nhiên, tựa hồ như phát hiện ra chuyện gì ghê gớm lắm, Tuyết Kiều nghe âm thanh như thế không tự chủ được liền nhíu mày, ngay cả Chính Khả Xuân đang khóc cũng kinh ngạc ngẩng đầu lên, cùng nhìn về phía cửa.
Một nữ tử xinh đẹp, cung trang đỏ thẩm đang được một nha hoàn đỡ đang đứng dựa bên cửa, cũng không phải ai khác mà chính là Vân Tây bị Tuyết Kiều phá hư chuyện tốt.
Đôi mắt nàng tràn ngập sự quan tâm giả dối, từng bước đi đến bên trong, làm cho Tuyết Kiều lại chán ghét nàng thêm một chút, mấy hôm trước nàng còn thấy nữ nhân này xinh đẹp, thế nhưng lòng nàng ta rất xấu, toàn là màu đen, không giống như Chính Khả Xuân tỷ tỷ có trái tim màu hồng.
“Thì ra là Vân Tây tỷ tỷ, sao ngươi lại tới đây?” Chính Khả Xuân vội vàng lau nước mắt, thi lễ với Vân Tây.
Vân Tây đã đi tới, cố ý không nhìn thấy Tuyết Kiều đang cầm tay của Chính Khả Xuân, đưa bàn tay cầm cái khăn mùi hương nồng nặc nhẹ nhàng chạm vào mặt Chính Khả Xuân “ Chính Khả Xuân muội muội, sao lại khóc thành như vậy? có phải người mà điện hạ mang tới đã ủy khuất muội muội không? tuy là do điện hạ mang về nhưng muội muội chắc cũng biết rõ điện hạ thích hồng nhan tính tình ôn nhu, nếu ngươi thực sự không nhịn được nữa thì đừng cố chịu đựng, ngươi không dám nói điện hạ thì để tỷ tỷ nói thay ngươi”
Ý tứ rõ ràng là nói Tuyết Kiều, mặc dù Tuyết Kiều không hiểu cách đối nhân xử thế nhưng cũng biết Vân Tây không thích nàng, đang mỉa mai nàng cho nên có chút tức giận “ ngươi là nữ nhân xấu xí, lòng của ngươi thật xấu, ta sẽ không để ngươi khi dễ Chính Khả Xuân tỷ tỷ”
” Ai nha! Trời ạ! Thật sự là không thể tin được, Chính Khả Xuân muội muội, ngươi nhìn đi, ta chẳng qua chỉ quan tâm ngươi thì đã bị nàng mắng là lòng đen, uổng công cho điện hạ nó ta không nên phiền lòng ngươi, rằng ngươi không cố ý phá hỏng cung điện…thực nên để cho điện hạ nhìn bộ dáng hiện tại của ngươi, xem hắn có còn tin là ngươi không cố ý hay không”
Vân Tây là ra vẻ kinh ngạc, nắm tay Chính Khả Xuân, ra vẻ như bị ủy khuất rất lớn, làm cho Chính Khả Xuân nhất thời luống cuống “ Vân Tây tỷ tỷ, ngươi hiểu lầm rồi, Tuyết Kiều cô nương tốt lắm, chỉ do thiếp thân đa sầu đa cảm, tự nhiên lại khóc thôi, Tuyết Kiều cô nương là đang an ủi ta chứ không phải khi dễ”
“Cho dù ta hiểu lầm nàng thì nàng cũng không nên ác mồm ác miệng mà nhục nhã ta, ta nhất định phải nói cho điện hạ biết” Vân Tây lên án nhìn Tuyết Kiều, ánh mắt phẫn hận, ác độc.
Tuyết Kiều đột nhiên rùng mình, lập tức xếp Vân Tây vào danh sách người xấu nhất ở đây. Nếu không phải đã hứa với ca ca không tùy tiện dùng cái đuôi đánh người thì hiện tại nàng muốn đánh nàng ta một cái.
” Vân Tây tỷ tỷ, Tuyết Kiều cô nương không phải cố ý, nàng vẫn là một đứa nhỏ, cái gì cũng chưa hiều, ngươi đừng so đo với nàng, huống chi việc này là do thiếp thân, nếu ngươi tức giận thì cứ xử phạt ta là được rồi”
Chính Khả Xuân biện hộ thay cho Tuyết Kiều, vừa nói xong đã bị nàng kéo ra sau, ưỡn ngực chỉ tay vào Vân Tây nói “ ta không có nói sai, ngươi thực sự là một nữ nhân xấu, tâm đã đen hơn một nữa rồi, nếu bây giờ ngươi chịu dừng lại thì còn kịp, nếu không sẽ chết vì chính lòng dạ hiểm độc của ngươi”
” Ngươi–, ngươi–, tiện nữ nhân đáng chết này, đừng tưởng rằng ngươi là người điện hạ mang về thì ta không dám làm gì ngươi, sớm muộn gì ta cũng làm cho ngươi phải hối hận vì những lời hôm nay” gương mặt của Vân Tây tức giận đến vặn vẹo, vẻ ôn trang hiền thục hàng ngày cũng không bày ra được nữa.
Tuyết Kiều không hiểu cái gì là‘ tiện nữ nhân’, nhưng cũng biết là mắng nàng, không cam lòng yếu thế đáp lại “ ngươi mới là tiện nữ nhân, ta cùng Chính Khả Xuân tỷ tỷ không phải, ngươi cùng nàng mới là như vậy”
Nàng kia chính là nói tới nha hoàn Hồng Ngọc bên cạnh Vân Tây.
“Trái tim của hai ngươi đều rất đen, các ngươi là nữ nhân xấu”, tựa hồ như còn chưa đủ, Tuyết Kiều còn bổ sung “ sau này ta sẽ nói với Địch Tu Tư không để ngươi làm tình nhân của hắn nữa, bởi vì hắn là ngươi tốt mà ngươi là người xấu”
Nhưng lời này đã chạm đúng vết thương trong lòng Vân Tây, khuôn mặt đỏ bừng, phẫn hận dùng sức đẩy Tuyết Kiều “ ngươi thì là cái thá gì, chẳng qua chỉ là một tiểu yêu tinh của Xà tộc mà thôi, nghĩ rằng dựa vào chút nhan sắc là điện hạ sẽ sủng ngươi sao? Nằm mơ, ta không ngại nói cho ngươi biết, vì sao ba ngày nay điện hạ không đến nơi này. Đó là vì hắn vẫn ở cùng với ta, mỗi tối chúng ta đều gắt gao ở cùng một chỗ, điện hạ rất dũng mãnh, cho nên nếu ngươi muốn ly gián ta và điện hạ thì đừng có nắm mơ. Nếu ngươi cũng muốn làm một nữ nhân của điện hạ thì ta khuyên ngươi nên mở to mắt nhìn rõ thân phận của mình, một kẻ như ngươi cũng muốn trèo lên đầu mọi người sao? Rất không biết tự lượng sức mình”
Tuyết Kiều bị nàng đẩy, không đề phòng nên đụng vào người của Chính Khả Xuân ở phía sau, thân hình mềm mại của Chính Khả Xuân nhất thời té lăn quay trên mặt đất, rên lên một tiếng mà tiếng rên này đã làm bùng nổ cơn tức giận của Tuyết Kiều, nàng nghe Vân Tây nói một hồi, tuy rằng không hiểu nhưng cũng biết nàng những lời đó làm nàng chán ghét nên không nghĩ ngợi gì mà dùng tay đẩy lại Vân Tây.
Tuyết Kiều chưa từng biết cách khống chế lực cho nên không ngờ cái đẩy của nàng lại mạnh đến vậy, làm cho thân hình của Vân Tây văng vô vách tường đối diện rối văng ra ngoài, té xuống đất còn nảy lên mấy cái, máu bắt đầu chảy ra, chỉ chốc lát đã nhiễm đỏ nửa người nàng, biến cố này làm mọi người đều giật mình.
Hồng Ngọc lập tức la to, tiếng kêu khóc hầu như vang vọng khắp Huyễn Điệp cốc “ người tới a, Xà yêu giết người rồi, người tới a, điện hạ, ngài mau đến cứu chủ nhân ta a”
Chính Khả Xuân vừa mới đứng lên thấy vậy cũng cả kinh, mà Tuyết Kiều nghe Hồng Ngọc thét chói tai, lại thấy Vân Tây máu me đầy người cũng không cảm thấy mình có gì sai, hơn nữa nữ nhân này là người xấu, nàng đã đáp ứng với ca ca và Dao Quang tỷ tỷ là không dùng đuôi đánh người nhưng nếu nàng bị khi dễ thì Dao Quang tỷ tỷ nói nàng có thể phản kích nha.
Hơn nữa nàng cũng không cảm thấy mình dùng lực quá mạnh, chẳng qua chỉ đẩy có một cái mà thôi, ai bảo trước đó nàng còn hại Chính Khả Xuân tỷ tỷ bị té.
Cho nên Tuyết Kiều chỉ kinh ngạc một cái rồi liền xoay người hỏi Chính Khả Xuân “ Chính Khả Xuân tỷ tỷ, ngươi không sao chứ?”
” Ta, ta không sao, Tuyết, Tuyết Kiều cô nương, Vân Tây nàng, nàng, làm sao bây giờ? Ngươi đi nhanh đi! Điện hạ nếu trở về, ta sẽ nói là ta làm!”
Chính Khả Xuân không ngờ Vân Tây luôn luôn ôn nhu lại có thể nói ra những lời ác độc như vậy, quả nhiên là Phùng Xuân nói đúng, đều do nàng không đề phòng, bây giờ đã làm liên lụy tới Tuyết Kiều cô nương, nàng biết nếu Vân Tây không ra tay trước, đẩy Tuyết Kiều cô nương làm hại cả nàng cũng bị té theo thì Tuyết Kiều nhất định sẽ không đả thương người khác.
Nói là lực đạo không khống chế được nhưng lại đánh Vân Tây bị thương nặng như vậy, không biết có còn cứu được không, nàng không thể làm gì cho Tuyết Kiều, điều duy nhất là trước khi điện hạ đến đây, nàng sẽ thay Tuyết Kiều gánh vác trách nhiệm, điện hạ nếu muốn phạt thì cứ phạt nàng là được.
” Ta vì cái gì phải đi? Ta không đi! Rõ ràng là ta làm, Chính Khả Xuân vì sao lại nhận thay ta, không sao, ta sẽ giải thích với hắn. Ta cũng không có làm sai, là nữ nhân kia xô ta trước, còn mắng ta, quan trọng hơn, nàng là người xấu, cho nên ta làm vậy là đúng, Địch Tu Tư không có lý do gì trách ta” Tuyết Kiều ngây thơ nói, vẻ mặt hoàn toàn không biết sự tình nghiêm trọng tới mức nào, mà Chính Khả Xuân thì sợ đến mức thở không nổi.
Còn Hồng Ngọc lại tiếp tục thét chói tai” người mau tới a, Xà yêu giết người còn muốn chạy tới, người mau tới, Xà yêu giết người”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook