Diệp Quải Đông Nam Chi
Chương 17: Khởi hành

Lưu Trưng cảm thấy Nam Cung Nhã tựa hồ cũng dĩ vãng không giống quá giống nhau.

Cũng không biết Nam Cung Nhã vừa mới bận là cái gì, lúc này búi tóc có chút loạn, gương mặt hơi đỏ lên, hai mắt lấp lánh như vì sao sáng rọi. Nàng nửa quỳ trên thảm lông dưới đất, ngẩn người nhìn Lưu Trưng, thật sự có chút ngu đần.

Lúc này Lưu Trưng hàn độc vẫn chưa thanh trừ sạch sẽ, thân mình rét run, đầu ngón tay lạnh lẽo.

Nàng vừa nhấc mắt, lại thấy Nam Cung Nhã mặt đỏ hồng.

Hẳn là...

Sẽ thực ấm áp.

Nghĩ như vậy, nàng liền vươn tay dán lên hai gò má đỏ ửng lên của Nam Cung Nhã. Mà lúc chạm lên xong, Lưu Trưng nhịn không được phát ra tiếng than thở. Đích xác như nàng dự đoán, thậm chí so với nàng dự đoán còn vừa ấm vừa mềm, hết sức thoải mái.

Dứt khoát đem tay kia cũng dán lên luôn.

Bởi vậy tư thế của các nàng có chút quái dị. Một người quỳ ở dưới đất ngơ ngác ngẩng đầu. Một người lại đưa hai tay ôm mặt người kia.

Nam Cung Nhã hơi có chút không được tự nhiên.

Nhưng mà đầu sò gây nên lại híp nửa mắt, thập phần hưởng thụ đem mình kề sát một ít, cong cong khóe miệng, tỏ vẻ nàng thực vừa lòng: “Thực ấm.”

Ấm? Ấm cái đầu ngươi!

Nam Cung Nhã kịp phản ứng, vừa tức vừa xấu hổ, tạch tạch hai tiếng đem hai móng vuốt ở trên mặt đẩy ra: “Ngươi... Ngươi cho mình đang sưởi ấm sao! Ta... Ta cũng không phải bếp lửa!”

Luôn lạnh lùng lại ngạo kiều như Lưu Trưng thế nhưng hơi sửng sốt, có chút ngượng ngùng, ho khan một tiếng mới nói: “Lạnh.”

Lúc này đang là đầu hạ, vô luận như thế nào cũng không nên lạnh.

Lưu Trưng vì sao mà lạnh, Nam Cung Nhã trong lòng rất rõ ràng. Nàng trong lòng ẩn ẩn có chút áy náy, nhưng trên mặt vẫn có chút khẩu khí chưa nuốt trôi, lớn tiếng mắng một câu: “Lạnh thì vào chăn nằm!”

Cho tới bây giờ đều là Lưu Trưng đối Nam Cung Nhã hung dữ, nhưng lần này đổi lại, Nam Cung Nhã dưới tình huống xấu hổ giận dữ thế nhưng khẩu khí lại như ra lệnh. Mà Lưu Trưng cũng chỉ gật đầu, thật vô cùng nghe lời nằm xuống đất.

Nam Cung Nhã cảm thấy hơi thả lỏng, kéo chăn lại thay nàng đắp hảo.

Sắc trời đã tối.

Một đêm trước vì đánh nhau với lão quái vật các nàng ai cũng chưa ngủ được. Ngày hôm nay lại bận rộn như vậy, Nam Cung Nhã lười biếng nàm xuống thả lỏng, chỉ cảm thấy cả người mềm nhũn, mệt đến mí mắt không mở lên nổi.

Vừa mới nằm xuống, nàng thoải mái đến thiếu chút nữa rên rỉ ra tiếng.

Đầu trọng cước khinh, xương sống thắt lưng chân nhuyễn, mệt thảm.

Nam Cung Nhã mơ mơ màng màng nhắm mắt lại, tinh thần tự do, rất nhanh sẽ chìm vào giấc ngủ, nhưng mà lại cảm thấy bên người có cái gì lạnh lẽo dính lại. Đông lạnh khiến nàng rùng mình một cái, nháy mắt liền thanh tỉnh lại.

Cái... Cái gì vậy!

Nam Cung Nhã nghiêng dầu, lúc này mới phát hiện Lưu Trưng nguyên bản man lui ở trong góc tường thế nhưng đã tiến đến trước mặt nàng, gần trong gang tấc. Tiếng hít thở của hai ngươi có thể nghe thấy được. Không biết là do ngủ không được thoải mái hay không, chỉ thấy nàng hai mắt nhắm nghiền, thân thể có chút co rúm lại. Ngay sau đó giật giật môi, giống như thật sự đang chống đỡ cái gì đó.

“Lãnh...”

Rõ ràng vẫn là khuôn mặt lãnh đạm hờ hững, lại chẳng biết vì sao lại làm cho người ta cảm thấy có chút đáng thương ở trong đó.

Nam Cung Nhã phản ứng lại, nguyên bản cái tay lạnh lẽo vừa rồi là tay của Lưu Trưng. Lúc này bàn tay lạnh như băng của Lưu Trưng chạm đến bụng của nàng.

Đương nhiên, việc sờ soạng này không hề có ý tứ gì khác.

Bởi vì... Căn bản là đem nàng trở thành một cái lò sưởi tay thật lớn!

Nam Cung Nhã hoàn toàn bất đắc dĩ.

Lò sưởi tay thì làm lò sưởi tay, nàng đã muốn buồn ngủ không thể tự thoát ra được. Nam Cung Nhã nhận mệnh nghiêng người, vương tay ôm lấy Lưu Trưng nằm ở bên cạnh người. Cái ôm này thiếu chút nữa làm nàng kinh hô ra tiếng, lúc này Lưu Trưng giống như một đại khối băng, đông lạnh đến mức làm Nam Cung Nhã nhịn không được có chút run run.

Nguyên lai nàng thật sự rất lạnh, nếu đổi thành chính mình bị trúng hàn độc, chỉ sợ đã sớm khóc lóc om sòm, ngay tại chỗ lăn lộn.

Nam Cung Nhã nội tâm càng thêm áy náy, lại cắn răng đem 'Đại khối băng kéo lại bên cạnh, lại đưa tay đem chan xung quanh đều chặn hảo. Xác nhận không có chỗ nào hở, mới an tâm nằm xuống.

Ô... Thật sự lạnh quá.

Lưu Trưng thật đáng thương.

Nhưng mà ý niệm ở trong đầu cũng không có ở lại trong đầu Nam Cung Nhã lâu lắm, bởi vì nàng...

--------nghiêng đầu liền đã ngủ.

Rất mệt nhọc.

Nhưng mà đêm nay ngủ cảm giác so với bình thường ngủ say hơn, một đêm vô mộng. Chờ Nam Cung Nhã chậm rãi có chút thức tỉnh, nàng cảm giác cả người đều thoải mái đến cực điểm, tứ chi bách hài đều ấm áp dào dạt. Nam Cung Nhã thoải mái rầm rì hai tiếng, theo bản năng văn vẹo thân thể dùng sức kéo giãn một phen. Đã lâu không có ngủ thoải mái đến vậy!

Nhưng mà...

Từ từ! Giống như có gì không đúng lắm? Đầu óc của Nam Cung Nhã dần dẫn hoạt động. Chuyện đêm trước phát sinh từng chút từng chút một chi tiết xuất hiện trong đầu.

Nàng ngày hôm qua giống như không ngủ một mình, bên cạnh còn...

Còn có một đại khối băng!

A, không đúng, không phải khối băng, là Lưu Trưng!

Cả kinh không phải là nhỏ, Nam Cung Nhã hai mắt trừng lớn, đột nhiên từ trong chăn ngồi dậy. Nàng quay đầu nhìn xem người bên cạnh, a, trống không? Không ai? Chẳng lẽ đó là... Đang nằm mơ?

“Tất cả mọi người đang đợi ngươi thức dậy.”

Một thanh âm lạnh như băng đánh tan suy nghĩ rối loạn của Nam Cung Nhã.

Thấy tiếng quay đầu lại, Lưu Trưng chuẩn bị mọi chuyện, dù bận nhưng vẫn ung dung ở một bên nhìn nàng chằm chằm. Chắc là thấy nàng bộ dạng vẫn hồ đồ chưa thanh tỉnh, Lưu Trưng cau mày bồi thêm một câu: “Giờ tỵ”

“Giờ tỵ?” Nam Cung Nhã giống như giờ phút này mới kịp phản ứng.

“Ân.”

Lưu Trưng lúc này thế nhưng không ghét bỏ của nàng vô nghĩa, mà còn thật sự gật đầu.

Thế nhưng đã trễ thế này!

Nam Cung Nhã nhu nhu đầu, hoang thủ hoảng cước từ chăn chui ra. Lưu Trưng tựa hồ cong nói cái đó, tất cả mọi người đều đang đợi nàng?

Đúng, lúc này các nàng ở cùng Long Hưng tiêu cục. Nếu là nàng không đứng dậy, Long Hưng tiêu cục cũng không có phương tiện lên đường. Hôm qua các nàng đã muốn nhiều lần phiền toái, hôm nay lại trì hoãn lâu như vậy, Nam Cung Nhã nội tâm thật sự có chút băn khoăn. Nghĩ như vậy, liền một bên mặc quần áo, một bên có chút nén giận nhìn Lưu Trưng: “Tại sao ngươi không đánh thức ta dậy sớm hơn...”

Lưu Trưng giật mình, thấy nàng luống cuống tay chân, nhịn không được đưa tay thay nàng gạt lại đám tóc mai nghịch ngợm.

“Hôm qua...”

“Ân?” Nam Cung Nhã hoàn toàn không có phát giác, thập phần tự nhiên hỏi lại một câu: “Có nước hay không?”

Lưu Trưng chỉ chậu đồng ở một bên, dừng lại bổ sung một câu.

“Nước mới lấy hôm nay.”

Nam Cung Nhã ngô một tiếng, chạy tới bên cạnh chậu đồng giặt giặt rồi lau mặt. Xoa Xoa mặt mới lại nghĩ tới vấn đề lúc trước, nghiêng dầu sang chỗ khác lại hỏi: Ngươi mới vừa nói hôm qua thế nào?”

Nàng mới thức dậy không lâu, trên mặt còn chút đỏ bừng, tuy tóc tai loạn thành một đoàn, quần áo ăn mặc cùng xiêu vẹo, nhưng con mắt vẫn sáng sủa linh động. khi nói chuyện chớp một chút lại một chút, thậm chí có loại không nói nên lời xinh đẹp đáng yêu.

Lưu Trưng nhìn chằm chằm trong chốc lát, trong lòng vẫn đang suy nghĩ chuyện khác, cho nên miệng liền không tự giác nói thật: “Thấy ngươi hôm qua mệt mỏi, cho nên...”

Hôm qua...

Từ nhỏ chính mình liền không thích bị người khác đụng vào, thế nhưng lại cùng nàng cùng ngủ. Quan trọng hơn là, nàng thế nhưng...

“Cho nên luyên tiếc đánh thức ta, muốn cho ta ngủ thêm một lát pahir không?” Nam Cung Nhã cười hì hì nói tiếp câu chuyện. Nàng hoàn toàn nghĩ đến nhị thẩm của nàng. Thời điểm nàng còn ở nhà, một ngày trước nếu nàng bướng bỉnh nghịch ngợm quá mỏi mệt, ngày hôm sau nhị thẩm của nàng sẽ miễn nàng lễ vấn an, bảo nha hoàn muộn một chút mới gọi nàng dậy.

Nhưng lời nói này vào tai Lưu Trưng, lại giống như có chút ý tứ khác.

Luyến tiếc?

Lưu Trưng cảm thấy rất không được tự nhiên.

Nàng tuy rằng từ nhỏ cùng cha mẹ ở chung phòng, nhưng cha mẹ nàng đều là người rộng rãi ngay thẳng, tâm tính ham chơi, cho dù sinh đứa nhỏ cũng rất ít cùng đứa nhỏ thân cận. Chân chính thân cận, chỉ sợ thời gian Tôn bà bà ở cùng Lưu Trưng còn nhiều hơn một ít. Nhưng dù sao Tôn bà bà cũng lớn tuổi, cũng không phải người có thói quan cưng chiều đứa trẻ, còn nữa Tôn bà bà bình thương còn bận xử lý gia sự, quan tâm liên lạc cha mẹ nàng ở bên ngoài, khó tránh khỏi có thời điểm không chăm sóc được. Cho nên Lưu Trưng từ nhỏ thói quen ở một mình, cũng hiểu được một mình không có gì không tốt.

Trọng yếu hơn là, bởi vì cha mẹ nàng là người như vậy, nàng đối với cảm tình thật sự xem nhẹ.

Trong lòng nàng, cha mẹ vì có chung huyết thống, cho nên không thể dứt bỏ. Tôn bà bà vất vả chiếu cố một nhà bọn họ, tình nghĩa thâm hậu, cho nên nhất định phải tận tâm hồi báo.

Ngoại trừ những cái đó, mọi người trên thế gian đều là người khác.

Cùng nàng không hề tương quan, người khác.

Nhưng...

Lưu Trưng sáng sớm hôm nay tỉnh lại thập phần khiếp sợ.

Nam Cung Nhã ngủ úp sấp ở trước ngực nàng, ngủ say vô cùng. Mà chính mình một tay kia ôm hông của nàng, một tay kia

-------- bị Nam Cung Nhã gối đầu lên, trở thành thịt gối.

Lưu Trưng không dám tin nhìn tay của mình, lại cúi đầu nhìn Nam Cung Nha không hề hay biết gì. Cuối cùng nàng ngừng thở, chậm rãi đem cánh tay của mình rút ra, nhẹ nhàng đứng dậy.

Vẫn là coi như chưa có chuyện gì phát sinh qua có vẻ tốt hơn.

Đại khái nàng hôm qua bị hàn độc xâm nhập phá hủy đầu óc, mới có ý gần gũi Nam Cung Nhã?

Lưu Trưng thật vất vả thuyết phục chính mình,, nhưng cố tình Nam Cung Nhã lại nói cái gì 'Luyến tiếc', làm cho nàng cảm thấy xấu hổ.

Mình sao có thể đối với bình thủy tương phùng 'người khác' như Nam Cung Nhã sinh ra cái gì 'Luyến tiếc' tâm tư?

Nàng còn nhớ rõ cảm giác đem Nam Cung Nhã ôm vào trong ngực

Mềm nhũn ấm áp cùng vui vẻ.

Lưu Trưng ho nhẹ một tiếng, đem của lều trại kéo lên, quyết định ra ngoài hít thở không khí.

Rửa mặt xong Nam Cung Nhã có chút buồn bực.

Lưu Trưng người này, thật sự là lúc lạnh lúc nóng, làm người ta đoán không ra. Vừa rồi rõ ràng còn êm đẹp nói chuyện, lúc này lại không một tiếng động đã chạy. Bất qua các nàng ở chung cũng không ngắn, Nam Cung Nhã hiểu được Lưu Trưng vốn là loại lạnh lùng, cũng bỏ qua, vặn thắt lưng lúc sau liền nhanh chóng chải đầu.

Không nghĩ tới Nam Cung Nhã vừa mới chải đầu xong Lưu Trưng đã trở lại.

Hơn nữa sắc mặt của nàng có chút khó xem.

“Làm sao vậy?”

Lưu Trưng nhìn lướt qua Nam Cung Nhã vừa mới chải đầu xong, lạnh lùng nhìn qua, lại khụ một tiếng, mới nói: “Ngươi đã làm nhân thê (vợ người) rồi, phải búi tóc lên.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương