Điệp Mộng Hồng Hoa
-
Chương 33: Luyện ma khí – phá hắc cảnh
Thân hình run lẩy bẩy. Không vì lạnh mà vì đau. Nỗi đau xé rách tim gan theo đúng nghĩa đen.
Giang Lưu Nhi cảm nhận được từng luồng khí quỷ dị theo kinh mạch lưu chuyển khắp toàn thân. Chúng như những mũi kim châm đâm vào lục phủ ngũ tạng của hắn và chẳng biết thế nào là thỏa hiệp hay khoan nhượng.
Bá đạo và điên cuồng!
Giang Lưu Nhi cắn vào cánh tay mình, cố gắng chịu đựng. Hắn không cho phép mình buông xuôi. Có việc còn đang đợi hắn làm. Hắn phải sống... Nhưng càng chịu đựng thì nỗi đau càng tăng lên, trong đầu hắn chỉ toàn những tiếng “ong ong” mất trật tự.
Ý thức hắn trở nên mơ hồ… Cơn đau hình như cũng đang dần biến mất…
Hai mắt hắn từ từ khép lại…
…
Giang Lưu Nhi cảm thấy mình đã ngủ rất lâu. Nhưng hình như nơi hắn đến không hề tồn tại thời gian. Không có ngày. Không có đêm. Cả sự sống hay cái chết cũng chẳng thể nào phân được…
“Ư…”
Sau tiếng rên khẽ, Giang Lưu Nhi tỉnh lại. Hắn đảo mắt nhìn quanh một lượt, sau đó cố ngồi dậy.
Đột nhiên hắn khựng người lại, rồi đưa tay cầm lọn tóc đang thả xuống trước mặt, mắt đầy nghi hoặc. Sau phút trầm tư ngắn ngủi, hắn nhìn chằm chằm huyết trì.
“Nghiệt!"
“Chuyện gì?”
“Ngươi không có gì để giải thích cho ta sao?” - Giang Lưu Nhi nói với giọng điệu nghiêm túc.
“Giải thích? Về cái gì? Ngươi hay là huyết trì kia?” - Nghiệt đáp lại với vẻ hờ hững.
Giang Lưu Nhi nắm lọn tóc đỏ như máu của mình trong tay, nói:
“Đây là cái mà ngươi gọi là năng lượng tinh thuần đó sao?”
Nghiệt nói một cách tỉnh bơ:
“Ta nói sai gì sao?”
“Trong huyết trì này ẩn chứa ma khí nồng đậm như vậy mà ngươi bảo là tinh thuần sao?” - Giọng Giang Lưu Nhi trở nên có chút gay gắt.
“Bên trong đúng là ẩn chứa ma khí không sai. Hơn nữa còn là một loại ma khí tinh thuần. Ngay từ đầu, ta chỉ nói là trong hang động này có thứ đồ vật chứa năng lượng tinh thuần chứ không hề nói nhất định là linh khí."
“Ngươi…” - Giang Lưu Nhi không biết phản bác thế nào. Quả thật Nghiệt chỉ nói là có năng lượng tinh thuần chứ không nói là linh khí tinh thuần. Nếu xét theo tiêu chuẩn của ma khí thì đúng là ma khí trong huyết trì khá tinh thuần.
Thấy vẻ mặt Giang Lưu Nhi khó coi thì Nghiệt “hừ” một tiếng, nói với giọng khinh thường:
“Ma khí thì sao? Công pháp ngươi tu luyện là Chân Nghiệt Đại Diễn Quyết, có thể chuyển đổi trạng thái chân khí trong cơ thể. Nếu ngươi muốn thì có thể đem ma khí chuyển đổi thành dạng linh khí. Tuy có hơi mất thời gian nhưng không phải là không thể được. Ngươi cuống lên như vậy làm gì."
Những gì Nghiệt nói đều không sai, hắn cũng đã từng thử nghiệm qua. Chân Nghiệt Đại Diễn Quyết quả thật có thể chuyển đổi các dạng khí. Nhưng mà nếu có thể, hắn không muốn dùng ma khí để tu luyện.
Ma khí không chỉ cuồng bạo mà còn có thể thay đổi tâm tính người tu luyện nó. Nếu tâm không đủ kiên định thì rất dễ trở thành nô lệ cho dục vọng của chính mình. Tuy nói hắn rất tin tưởng vào định lực của mình, nhưng không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất. Còn một lý do nữa mà Giang Lưu Nhi không muốn dùng ma khí để tu luyện là… hắn không hoàn toàn tin tưởng Nghiệt.
“Ngươi bị thương không hề nhẹ, xương cốt và kinh mạch đều bị tổn hại nghiêm trọng, khí huyết cũng gần như khô cạn. Nếu không phải ngươi đã uống máu trong huyết trì thì e là đã chết từ lâu rồi."
Một thoáng trầm ngâm, Nghiệt nói tiếp:
“Lúc trước, ta nói với ngươi là thứ trong hang động này có thể giúp ngươi từ Ngân Cảnh sơ kỳ bước vào Hắc Cảnh. Nhưng mà… với số lượng máu có trong huyết trì này, nếu chia ra ta và ngươi mỗi người một nửa, ta có thể bảo đảm ngươi không phải chỉ bước vào Hắc Cảnh mà là Hắc Cảnh hậu kỳ."
Hắc Cảnh hậu kỳ!
Thật sự lời của Nghiệt như một cây búa nặng đập vào đầu hắn. Nếu phải tu luyện từng bước thì không biết phải mất mấy năm nữa hắn mới có thể đạt đến Hắc Cảnh hậu kỳ. Là năm năm? Bảy năm? Mười năm hay sẽ hơn nữa? Hắn không biết.
Có lẽ sau này hắn sẽ gặp kỳ ngộ hoặc may mắn nào đấy giúp mình tăng nhanh tu vi. Nhưng cũng có thể hắn sẽ chẳng có vận may hay kỳ ngộ nào hết.
Tương lai là thứ không ai biết trước được.
Nhưng trước mắt hắn lúc này chính là một cơ hội hiếm hoi. Nếu bỏ qua thì có lẽ hắn sẽ hối hận.
Một hồi trầm mặc, Giang Lưu Nhi nói với Nghiệt:
“Phải làm thế nào ngươi mới có thể hấp thu năng lượng của huyết trì?”
“Tạm thời ta sẽ mượn nhờ chân khí của ngươi để dẫn động ma khí từ huyết trì tiến vào mi tâm, ngươi nhớ không được kháng cự nếu không ta sẽ bị chân khí của ngươi cắn trả." - Giọng của Nghiệt có vẻ không còn lãnh đạm như thường ngày.
Giang Lưu Nhi nghe xong thì gật gật đầu.
Bắt đầu từ hôm đó, Giang Lưu Nhi ở lại sơn động tiềm tu.
…
Thiên Nhai Các, một dãy phòng phía tây…
“Lâm sư muội. Gần đây tu luyện thế nào? Nếu có chỗ nào khó hiểu sư huynh có thể giúp muội giải đáp." - Một nam tử hướng Lâm Thải Tuyết hỏi với vẻ mặt ân cần.
“Ta không có chỗ nào nghi hoặc hay thấy khó hiểu cả. Vậy nên Tôn sư huynh cũng không cần nhọc lòng."
Lâm Thải Tuyết nói bằng giọng phản cảm.
Nàng thật sự không ưa nổi tên đứng trước mặt này. Không biết tại sao gần đây hắn cứ cố tình làm phiền nàng. Không phải Tôn Ngọc không anh tuấn, cũng không phải tu vi hắn kém cỏi, chỉ là… nàng không thích.
“Không sao. Chúng ta đều là đồng môn, giúp đỡ nhau tu luyện cũng là nên làm.” - Tôn Ngọc một bộ chính trực nói.
Lâm Thải Tuyết nghe thế thì bảo hắn:
“Vậy ư? Theo ta biết thì ở đây cũng có không ít các sư huynh, sư tỷ đang cảm thấy khó hiểu về những công pháp tu luyện. Nếu sư huynh đã có lòng như vậy chi bằng để ta kêu họ tới nhờ sư huynh chỉ giáo. Sư huynh chắc là không phiền đâu nhỉ?”
Tôn Ngọc nghe thế thì mặt cười cứng đơ lại. Lát sau, hắn làm vẻ ủ rũ thở dài:
“Sư muội. Muội không chào đón ta như vậy sao?
Lâm Thải Tuyết không đáp. Cái im lặng của sự gật đầu.
Sắc mặt Tôn Ngọc trở nên khó coi. Hắn nén tức giận, cố nhẹ giọng:
“Xem ra hôm nay tâm trạng của sư muội có vẻ không được tốt. Vậy sư huynh cáo từ trước. Nếu như có chuyện gì cần ta giúp muội cứ tới tìm ta. Sư huynh sẽ hết lòng giúp muội."
Sau khi Tôn Ngọc đi khỏi, Lâm Thải Tuyết lại ngồi xuống bàn, chống cằm, trong đôi mắt có chút tưởng niệm…
Trong lúc nàng đang miên man thì ở cuối dãy phòng này, trong một khu vườn, có hai cô gái khác đang luyện kiếm.
“Woa!… bộp… bộp… bộp…”
Một tiếng cảm thán và sau đó là liên tiếp năm sáu tiếng vỗ tay.
“Thái Anh! Ngươi thật giỏi!” - Tô Phỉ reo lên.
Cô gái được gọi Thái Anh kia quay đầu cười, sau đó đi tới, khẽ gõ lên đầu nàng, nói:
“Nịnh hót!"
“Không có. Ta nói thật lòng mà. Ta đã là Ngự Không Cảnh sơ kỳ rồi mà còn không đánh giỏi được như ngươi đấy.” - Tô Phỉ đưa tay xoa xoa đầu và nói. Rồi chợt nghĩ tới gì đó, nét mặt nàng hơi ngơ ngẩn.
Lâm Thái Anh nghe vậy thì cười lắc lắc đầu.
Không so với ai lại đem ta so với ngươi. Ngươi có bao giờ chịu tập luyện đâu mà đánh với chả đấm.
Kể từ sau khi đại hội luận võ năm năm một lần của Lâm gia kết thúc, Lâm Thái Anh vì có tư chất phàm thể thượng phẩm nên được chính thức bái nhập vào Thiên Nhai Các chứ không phải dựa vào thành tích xếp hạng tốp ba người lúc đó để vào đây như tên Lâm Viêm kia.
Khi đó, Lâm Thái Anh vốn đã có tu vi Tiên Thiên Cảnh sơ kỳ nên lúc đến đây nàng được thăng luôn làm đệ tử nội môn, cũng không cần tham gia cuộc kiểm tra giống như bọn người Giang Lưu Nhi.
Bây giờ, tu vi của nàng đã đạt đến Tiên Thiên Cảnh đỉnh phong, sắp sửa đột phá vào Ngự Không Cảnh.
Lâm Thái Anh nhìn cô gái đối diện mình, ánh mắt có chút thương yêu. Tính ra thì nàng phải gọi cô gái này là sư tỷ, nhưng mà thật sự nàng cảm thấy cách xưng hô đó không thích hợp mấy với thiếu nữ ngây ngô này.
“Có chuyện gì không vui hả?” - Lâm Thái Anh thấy nàng ngẩn ngơ thì hỏi.
“Không có.” - Tô Phỉ đạm đạm đáp.
“Vậy sao mặt ngươi lại ngơ ngẩn thế kia?”
Tô Phỉ đưa tay sờ sờ mặt một lúc rồi nói:
“Ta thấy nhớ Niệm Từ."
Hắn đã xuống núi ba tháng rồi. Thật sự là có chút nhớ hắn nga.
Tô Phỉ nói thầm.
…
Trong một sơn động vô danh của Tùng Nguyệt Lâm, một thiếu niên đang ngồi nhắm mắt tu luyện.
Một đỗi khá lâu, thiếu niên mở mắt, miệng lẩm bẩm:
“Vẫn kém một chút."
Thiếu niên chính là Giang Lưu Nhi. Hắn đã tu luyện ở đây được gần bốn tháng rồi. Tu vi của hắn cũng đã bước vào Hắc Cảnh hậu kỳ, thiếu một chút là có thể đột phá đến Hắc Cảnh đỉnh phong.
Giang Lưu Nhi khẽ liếc nhìn huyết trì đã khô cạn từ lâu, có chút trầm tư. Thật sự hắn hơi lo lắng về việc dùng ma khí để tu luyện thế này.
“Nghiệt."
“Chuyện gì?”
“Linh hồn ngươi đã khôi phục tới đâu rồi?” - Giang Lưu Nhi hỏi.
“Vẫn chưa thể khống chế Thiên Oán.”
Giọng Nghiệt đều đều đáp.
Giang Lưu Nhi cũng không thấy ngoài ý muốn. Sức mạnh của Nghiệt khi còn tại tầng trời thứ mười ba đã ở cấp độ Phi Thiên Cảnh, dù nó chỉ là một linh hồn bị phong ấn hàng vạn năm. Một chút năng lượng của huyết trì chỉ e là không thấm vào đâu đối với nó.
Một lát sau Nghiệt nói tiếp:
“Ngươi nên vận hành Chân Nghiệt Đại Diễn Quyết để chuyển hóa ma khí đi."
Giang Lưu Nhi nhẹ gật đầu, lần nữa nhắm mắt tu luyện.
Bên trong Thiên Oán, một thân ảnh nhếch môi cười lạnh lẽo:
“Nếu ngươi đã vì sinh linh thiên hạ như vậy thì ta sẽ khiến ngươi dùng chính đôi tay mình giết chết sinh linh thiên hạ. Thú vị! Thật thú vị! Ha ha ha ha… ha ha ha ha...”
Giang Lưu Nhi cảm nhận được từng luồng khí quỷ dị theo kinh mạch lưu chuyển khắp toàn thân. Chúng như những mũi kim châm đâm vào lục phủ ngũ tạng của hắn và chẳng biết thế nào là thỏa hiệp hay khoan nhượng.
Bá đạo và điên cuồng!
Giang Lưu Nhi cắn vào cánh tay mình, cố gắng chịu đựng. Hắn không cho phép mình buông xuôi. Có việc còn đang đợi hắn làm. Hắn phải sống... Nhưng càng chịu đựng thì nỗi đau càng tăng lên, trong đầu hắn chỉ toàn những tiếng “ong ong” mất trật tự.
Ý thức hắn trở nên mơ hồ… Cơn đau hình như cũng đang dần biến mất…
Hai mắt hắn từ từ khép lại…
…
Giang Lưu Nhi cảm thấy mình đã ngủ rất lâu. Nhưng hình như nơi hắn đến không hề tồn tại thời gian. Không có ngày. Không có đêm. Cả sự sống hay cái chết cũng chẳng thể nào phân được…
“Ư…”
Sau tiếng rên khẽ, Giang Lưu Nhi tỉnh lại. Hắn đảo mắt nhìn quanh một lượt, sau đó cố ngồi dậy.
Đột nhiên hắn khựng người lại, rồi đưa tay cầm lọn tóc đang thả xuống trước mặt, mắt đầy nghi hoặc. Sau phút trầm tư ngắn ngủi, hắn nhìn chằm chằm huyết trì.
“Nghiệt!"
“Chuyện gì?”
“Ngươi không có gì để giải thích cho ta sao?” - Giang Lưu Nhi nói với giọng điệu nghiêm túc.
“Giải thích? Về cái gì? Ngươi hay là huyết trì kia?” - Nghiệt đáp lại với vẻ hờ hững.
Giang Lưu Nhi nắm lọn tóc đỏ như máu của mình trong tay, nói:
“Đây là cái mà ngươi gọi là năng lượng tinh thuần đó sao?”
Nghiệt nói một cách tỉnh bơ:
“Ta nói sai gì sao?”
“Trong huyết trì này ẩn chứa ma khí nồng đậm như vậy mà ngươi bảo là tinh thuần sao?” - Giọng Giang Lưu Nhi trở nên có chút gay gắt.
“Bên trong đúng là ẩn chứa ma khí không sai. Hơn nữa còn là một loại ma khí tinh thuần. Ngay từ đầu, ta chỉ nói là trong hang động này có thứ đồ vật chứa năng lượng tinh thuần chứ không hề nói nhất định là linh khí."
“Ngươi…” - Giang Lưu Nhi không biết phản bác thế nào. Quả thật Nghiệt chỉ nói là có năng lượng tinh thuần chứ không nói là linh khí tinh thuần. Nếu xét theo tiêu chuẩn của ma khí thì đúng là ma khí trong huyết trì khá tinh thuần.
Thấy vẻ mặt Giang Lưu Nhi khó coi thì Nghiệt “hừ” một tiếng, nói với giọng khinh thường:
“Ma khí thì sao? Công pháp ngươi tu luyện là Chân Nghiệt Đại Diễn Quyết, có thể chuyển đổi trạng thái chân khí trong cơ thể. Nếu ngươi muốn thì có thể đem ma khí chuyển đổi thành dạng linh khí. Tuy có hơi mất thời gian nhưng không phải là không thể được. Ngươi cuống lên như vậy làm gì."
Những gì Nghiệt nói đều không sai, hắn cũng đã từng thử nghiệm qua. Chân Nghiệt Đại Diễn Quyết quả thật có thể chuyển đổi các dạng khí. Nhưng mà nếu có thể, hắn không muốn dùng ma khí để tu luyện.
Ma khí không chỉ cuồng bạo mà còn có thể thay đổi tâm tính người tu luyện nó. Nếu tâm không đủ kiên định thì rất dễ trở thành nô lệ cho dục vọng của chính mình. Tuy nói hắn rất tin tưởng vào định lực của mình, nhưng không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất. Còn một lý do nữa mà Giang Lưu Nhi không muốn dùng ma khí để tu luyện là… hắn không hoàn toàn tin tưởng Nghiệt.
“Ngươi bị thương không hề nhẹ, xương cốt và kinh mạch đều bị tổn hại nghiêm trọng, khí huyết cũng gần như khô cạn. Nếu không phải ngươi đã uống máu trong huyết trì thì e là đã chết từ lâu rồi."
Một thoáng trầm ngâm, Nghiệt nói tiếp:
“Lúc trước, ta nói với ngươi là thứ trong hang động này có thể giúp ngươi từ Ngân Cảnh sơ kỳ bước vào Hắc Cảnh. Nhưng mà… với số lượng máu có trong huyết trì này, nếu chia ra ta và ngươi mỗi người một nửa, ta có thể bảo đảm ngươi không phải chỉ bước vào Hắc Cảnh mà là Hắc Cảnh hậu kỳ."
Hắc Cảnh hậu kỳ!
Thật sự lời của Nghiệt như một cây búa nặng đập vào đầu hắn. Nếu phải tu luyện từng bước thì không biết phải mất mấy năm nữa hắn mới có thể đạt đến Hắc Cảnh hậu kỳ. Là năm năm? Bảy năm? Mười năm hay sẽ hơn nữa? Hắn không biết.
Có lẽ sau này hắn sẽ gặp kỳ ngộ hoặc may mắn nào đấy giúp mình tăng nhanh tu vi. Nhưng cũng có thể hắn sẽ chẳng có vận may hay kỳ ngộ nào hết.
Tương lai là thứ không ai biết trước được.
Nhưng trước mắt hắn lúc này chính là một cơ hội hiếm hoi. Nếu bỏ qua thì có lẽ hắn sẽ hối hận.
Một hồi trầm mặc, Giang Lưu Nhi nói với Nghiệt:
“Phải làm thế nào ngươi mới có thể hấp thu năng lượng của huyết trì?”
“Tạm thời ta sẽ mượn nhờ chân khí của ngươi để dẫn động ma khí từ huyết trì tiến vào mi tâm, ngươi nhớ không được kháng cự nếu không ta sẽ bị chân khí của ngươi cắn trả." - Giọng của Nghiệt có vẻ không còn lãnh đạm như thường ngày.
Giang Lưu Nhi nghe xong thì gật gật đầu.
Bắt đầu từ hôm đó, Giang Lưu Nhi ở lại sơn động tiềm tu.
…
Thiên Nhai Các, một dãy phòng phía tây…
“Lâm sư muội. Gần đây tu luyện thế nào? Nếu có chỗ nào khó hiểu sư huynh có thể giúp muội giải đáp." - Một nam tử hướng Lâm Thải Tuyết hỏi với vẻ mặt ân cần.
“Ta không có chỗ nào nghi hoặc hay thấy khó hiểu cả. Vậy nên Tôn sư huynh cũng không cần nhọc lòng."
Lâm Thải Tuyết nói bằng giọng phản cảm.
Nàng thật sự không ưa nổi tên đứng trước mặt này. Không biết tại sao gần đây hắn cứ cố tình làm phiền nàng. Không phải Tôn Ngọc không anh tuấn, cũng không phải tu vi hắn kém cỏi, chỉ là… nàng không thích.
“Không sao. Chúng ta đều là đồng môn, giúp đỡ nhau tu luyện cũng là nên làm.” - Tôn Ngọc một bộ chính trực nói.
Lâm Thải Tuyết nghe thế thì bảo hắn:
“Vậy ư? Theo ta biết thì ở đây cũng có không ít các sư huynh, sư tỷ đang cảm thấy khó hiểu về những công pháp tu luyện. Nếu sư huynh đã có lòng như vậy chi bằng để ta kêu họ tới nhờ sư huynh chỉ giáo. Sư huynh chắc là không phiền đâu nhỉ?”
Tôn Ngọc nghe thế thì mặt cười cứng đơ lại. Lát sau, hắn làm vẻ ủ rũ thở dài:
“Sư muội. Muội không chào đón ta như vậy sao?
Lâm Thải Tuyết không đáp. Cái im lặng của sự gật đầu.
Sắc mặt Tôn Ngọc trở nên khó coi. Hắn nén tức giận, cố nhẹ giọng:
“Xem ra hôm nay tâm trạng của sư muội có vẻ không được tốt. Vậy sư huynh cáo từ trước. Nếu như có chuyện gì cần ta giúp muội cứ tới tìm ta. Sư huynh sẽ hết lòng giúp muội."
Sau khi Tôn Ngọc đi khỏi, Lâm Thải Tuyết lại ngồi xuống bàn, chống cằm, trong đôi mắt có chút tưởng niệm…
Trong lúc nàng đang miên man thì ở cuối dãy phòng này, trong một khu vườn, có hai cô gái khác đang luyện kiếm.
“Woa!… bộp… bộp… bộp…”
Một tiếng cảm thán và sau đó là liên tiếp năm sáu tiếng vỗ tay.
“Thái Anh! Ngươi thật giỏi!” - Tô Phỉ reo lên.
Cô gái được gọi Thái Anh kia quay đầu cười, sau đó đi tới, khẽ gõ lên đầu nàng, nói:
“Nịnh hót!"
“Không có. Ta nói thật lòng mà. Ta đã là Ngự Không Cảnh sơ kỳ rồi mà còn không đánh giỏi được như ngươi đấy.” - Tô Phỉ đưa tay xoa xoa đầu và nói. Rồi chợt nghĩ tới gì đó, nét mặt nàng hơi ngơ ngẩn.
Lâm Thái Anh nghe vậy thì cười lắc lắc đầu.
Không so với ai lại đem ta so với ngươi. Ngươi có bao giờ chịu tập luyện đâu mà đánh với chả đấm.
Kể từ sau khi đại hội luận võ năm năm một lần của Lâm gia kết thúc, Lâm Thái Anh vì có tư chất phàm thể thượng phẩm nên được chính thức bái nhập vào Thiên Nhai Các chứ không phải dựa vào thành tích xếp hạng tốp ba người lúc đó để vào đây như tên Lâm Viêm kia.
Khi đó, Lâm Thái Anh vốn đã có tu vi Tiên Thiên Cảnh sơ kỳ nên lúc đến đây nàng được thăng luôn làm đệ tử nội môn, cũng không cần tham gia cuộc kiểm tra giống như bọn người Giang Lưu Nhi.
Bây giờ, tu vi của nàng đã đạt đến Tiên Thiên Cảnh đỉnh phong, sắp sửa đột phá vào Ngự Không Cảnh.
Lâm Thái Anh nhìn cô gái đối diện mình, ánh mắt có chút thương yêu. Tính ra thì nàng phải gọi cô gái này là sư tỷ, nhưng mà thật sự nàng cảm thấy cách xưng hô đó không thích hợp mấy với thiếu nữ ngây ngô này.
“Có chuyện gì không vui hả?” - Lâm Thái Anh thấy nàng ngẩn ngơ thì hỏi.
“Không có.” - Tô Phỉ đạm đạm đáp.
“Vậy sao mặt ngươi lại ngơ ngẩn thế kia?”
Tô Phỉ đưa tay sờ sờ mặt một lúc rồi nói:
“Ta thấy nhớ Niệm Từ."
Hắn đã xuống núi ba tháng rồi. Thật sự là có chút nhớ hắn nga.
Tô Phỉ nói thầm.
…
Trong một sơn động vô danh của Tùng Nguyệt Lâm, một thiếu niên đang ngồi nhắm mắt tu luyện.
Một đỗi khá lâu, thiếu niên mở mắt, miệng lẩm bẩm:
“Vẫn kém một chút."
Thiếu niên chính là Giang Lưu Nhi. Hắn đã tu luyện ở đây được gần bốn tháng rồi. Tu vi của hắn cũng đã bước vào Hắc Cảnh hậu kỳ, thiếu một chút là có thể đột phá đến Hắc Cảnh đỉnh phong.
Giang Lưu Nhi khẽ liếc nhìn huyết trì đã khô cạn từ lâu, có chút trầm tư. Thật sự hắn hơi lo lắng về việc dùng ma khí để tu luyện thế này.
“Nghiệt."
“Chuyện gì?”
“Linh hồn ngươi đã khôi phục tới đâu rồi?” - Giang Lưu Nhi hỏi.
“Vẫn chưa thể khống chế Thiên Oán.”
Giọng Nghiệt đều đều đáp.
Giang Lưu Nhi cũng không thấy ngoài ý muốn. Sức mạnh của Nghiệt khi còn tại tầng trời thứ mười ba đã ở cấp độ Phi Thiên Cảnh, dù nó chỉ là một linh hồn bị phong ấn hàng vạn năm. Một chút năng lượng của huyết trì chỉ e là không thấm vào đâu đối với nó.
Một lát sau Nghiệt nói tiếp:
“Ngươi nên vận hành Chân Nghiệt Đại Diễn Quyết để chuyển hóa ma khí đi."
Giang Lưu Nhi nhẹ gật đầu, lần nữa nhắm mắt tu luyện.
Bên trong Thiên Oán, một thân ảnh nhếch môi cười lạnh lẽo:
“Nếu ngươi đã vì sinh linh thiên hạ như vậy thì ta sẽ khiến ngươi dùng chính đôi tay mình giết chết sinh linh thiên hạ. Thú vị! Thật thú vị! Ha ha ha ha… ha ha ha ha...”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook