Điệp Luyến Vân Phi
-
Chương 6: Câu trả lời
Tan ca, 6 giờ Thẩm Lệ Quyên có mặt tại nhà hàng mà Tiết Khải hẹn. Bước vào nhìn quanh cô phát hiện ra anh ta đang ngồi ở một bàn cạnh cửa sổ, hôm nay anh ta mặc một chiếc áo sơ mi màu xám nhạt, quần âu màu đen không có cà vạt như lúc ở công ty. Cô đi đến bàn ngồi xuống, anh ta vội vàng kéo ghế giúp cô. Hành động này thật đúng với phong cách của các quý ông.
Anh ta nhẹ nhàng hỏi cô: “Em muốn ăn gì, anh thấy món Ý ở đây cũng được lắm, em có muốn ăn thử không?”.
Cô không ngờ người đàn ông này lại chu đáo như vậy, nhưng cô biết mình và anh ta không thể nào. Nên kết thúc sớm lúc nào hay lúc đó, cô vội nói vấn đề chính với anh:
-“ Anh Tiết, tôi biết anh là một người đàn ông tốt, nhưng thật sự chúng ta không thích hợp. Anh có thể tìm được một người khác tốt hơn tôi nhiều. Vả lại tôi giờ chỉ muốn nuôi dưỡng con gái thật tốt, không nghĩ đến việc gì khác nữa. Tôi mong chúng ta có thể dừng ở mức đồng nghiệp như hiện tại. Thật xin lỗi.”
-“ Anh nghĩ em hơi phiến diện rồi, anh muốn đeo đuổi người anh thích em không thể cấm anh được. Vả lại em và anh còn chưa tìm hiểu sao biết là không được, chỉ cần em cho anh cũng như cho chúng ta thời gian. Anh tin em sẽ có cách nhìn khác.” Anh quả quyết nói.
-“ Có lẽ tôi đã nói rõ ý của mình rồi, phải tôi không có quyền cấm anh theo đuổi. Nhưng tôi có quyền không chấp nhận điều đó. Mong anh hiểu, giờ tôi phải về nhà với con gái, bữa cơm này tôi không có lộc để ăn vậy. Thứ lỗi, tôi đi trước.” không nói hai lời, cô đứng dậy đi về phía cửa. Chỉ nghe tiếng đối phương từ sau vọng lại: “Anh nhất định không bỏ cuộc, anh sẽ làm em đổi ý…”. Cô không quay đầu lại đi thẳng về phía đường đón taxi về nhà.
Trước khi về cô có ghé qua siêu thị mua thức ăn về làm bữa tối, về đến nhà thấy Điệp Tích đang ngồi xem TV. Cô đem đồ để trên bàn nhà bếp, rồi trở ra ngồi xuống sofa cùng con gái. Cô ngạc nhiên thấy kênh Điệp Tích xem là kênh nói về y học, cô nhìn con gái thấy vẻ khó tin. Đáng lý hiện giờ cô bé phải xem chương trình thiếu nhi lúc 7 giờ mà nó thích chứ.
Xoa đầu con gái cô hỏi: “Tiểu Tích, con không xem chương trình Cuộc phiêu lưu của Đậu Đậu nữa sao?”. Điệp Tích quay sang nhìn mẹ nói: “Sau này lớn lên con muốn làm bác sĩ, có được không mẹ?” Thẩm Lệ Quyên vui cười nhìn con: “Đương nhiên là có thể, Tiểu Tích của mẹ sau này nhất định là một bác sĩ rất rất tài giỏi” cô ôm con vào lòng, vừa vui mừng vừa xót xa. Ước gì Chấn Nam còn sống bên mẹ con cô thì tốt quá rồi.
Buông Điệp Tích ra, cô nhẹ nhàng nựng má con gái: “Trước tiên mẹ sẽ cùng Tiểu Tích đi tắm rửa sạch sẽ đã nào. Sau đó sẽ mẹ đi nấu cơm, một chút nữa sẽ có thể ăn rồi.”
Điệp Tích vội vàng xua tay: “Mẹ ơi Tích Nhi đã lớn rồi, có thể tự mình tắm rửa. Mẹ mau đi nấu cơm đi, con thấy rất đói nha.” Thấy con gái hôm nay có gì đó rất lạ, nhưng cô vẫn không giải thích được, đành cười bảo con gái: “Được rồi tiểu cô nương mau tắm rồi ra ăn cơm.” Điệp Tích tuột khỏi sofa vào phòng lấy quần áo rồi chui nhanh vào phòng tắm.
Lát sau, mùi thức ăn đã bay khắp nhà. Tuy là nhân viên văn phòng và thuộc tuýp phụ nữ hiện đại nhưng Thẩm Lệ Quyên nấu ăn rất ngon, có thể nói Điệp Tích đã thừa hưởng từ bà. Nhưng mà thức ăn của Điệp Tích làm ra nếu không phải chính cô ăn thì cũng là để đến khi hỏng rồi vứt đi. Người đàn ông đó vốn chưa từng đụng đến, thật mỉa mai.
Tắm xong Điệp Tích mặc bộ đồ ngủ màu hồng có in hình dâu tây bước ra. Trông cô giống như búp bê vậy. Lên bàn ăn, Thẩm Lệ Quyên gắp cho cô một miếng sườn chua ngọt, món sườn rất ngon nhưng mà cô thấy rất muốn khóc. Đã rất lâu cô không ăn được món ăn do chính tay mẹ làm, vẫn mùi vị này nhưng kiếp trước cô không có cơ hội ăn lại hiện giờ trong lòng như có dòng nước ấm chảy qua. Hai mẹ con cùng nhau ăn cơm rất vui vẻ, Điệp Tích chậm rãi hưởng thụ cảm giác mình đã mất từ lâu. Mong rằng mọi chuyện có thể cứ tốt đẹp mãi như thế này…
Anh ta nhẹ nhàng hỏi cô: “Em muốn ăn gì, anh thấy món Ý ở đây cũng được lắm, em có muốn ăn thử không?”.
Cô không ngờ người đàn ông này lại chu đáo như vậy, nhưng cô biết mình và anh ta không thể nào. Nên kết thúc sớm lúc nào hay lúc đó, cô vội nói vấn đề chính với anh:
-“ Anh Tiết, tôi biết anh là một người đàn ông tốt, nhưng thật sự chúng ta không thích hợp. Anh có thể tìm được một người khác tốt hơn tôi nhiều. Vả lại tôi giờ chỉ muốn nuôi dưỡng con gái thật tốt, không nghĩ đến việc gì khác nữa. Tôi mong chúng ta có thể dừng ở mức đồng nghiệp như hiện tại. Thật xin lỗi.”
-“ Anh nghĩ em hơi phiến diện rồi, anh muốn đeo đuổi người anh thích em không thể cấm anh được. Vả lại em và anh còn chưa tìm hiểu sao biết là không được, chỉ cần em cho anh cũng như cho chúng ta thời gian. Anh tin em sẽ có cách nhìn khác.” Anh quả quyết nói.
-“ Có lẽ tôi đã nói rõ ý của mình rồi, phải tôi không có quyền cấm anh theo đuổi. Nhưng tôi có quyền không chấp nhận điều đó. Mong anh hiểu, giờ tôi phải về nhà với con gái, bữa cơm này tôi không có lộc để ăn vậy. Thứ lỗi, tôi đi trước.” không nói hai lời, cô đứng dậy đi về phía cửa. Chỉ nghe tiếng đối phương từ sau vọng lại: “Anh nhất định không bỏ cuộc, anh sẽ làm em đổi ý…”. Cô không quay đầu lại đi thẳng về phía đường đón taxi về nhà.
Trước khi về cô có ghé qua siêu thị mua thức ăn về làm bữa tối, về đến nhà thấy Điệp Tích đang ngồi xem TV. Cô đem đồ để trên bàn nhà bếp, rồi trở ra ngồi xuống sofa cùng con gái. Cô ngạc nhiên thấy kênh Điệp Tích xem là kênh nói về y học, cô nhìn con gái thấy vẻ khó tin. Đáng lý hiện giờ cô bé phải xem chương trình thiếu nhi lúc 7 giờ mà nó thích chứ.
Xoa đầu con gái cô hỏi: “Tiểu Tích, con không xem chương trình Cuộc phiêu lưu của Đậu Đậu nữa sao?”. Điệp Tích quay sang nhìn mẹ nói: “Sau này lớn lên con muốn làm bác sĩ, có được không mẹ?” Thẩm Lệ Quyên vui cười nhìn con: “Đương nhiên là có thể, Tiểu Tích của mẹ sau này nhất định là một bác sĩ rất rất tài giỏi” cô ôm con vào lòng, vừa vui mừng vừa xót xa. Ước gì Chấn Nam còn sống bên mẹ con cô thì tốt quá rồi.
Buông Điệp Tích ra, cô nhẹ nhàng nựng má con gái: “Trước tiên mẹ sẽ cùng Tiểu Tích đi tắm rửa sạch sẽ đã nào. Sau đó sẽ mẹ đi nấu cơm, một chút nữa sẽ có thể ăn rồi.”
Điệp Tích vội vàng xua tay: “Mẹ ơi Tích Nhi đã lớn rồi, có thể tự mình tắm rửa. Mẹ mau đi nấu cơm đi, con thấy rất đói nha.” Thấy con gái hôm nay có gì đó rất lạ, nhưng cô vẫn không giải thích được, đành cười bảo con gái: “Được rồi tiểu cô nương mau tắm rồi ra ăn cơm.” Điệp Tích tuột khỏi sofa vào phòng lấy quần áo rồi chui nhanh vào phòng tắm.
Lát sau, mùi thức ăn đã bay khắp nhà. Tuy là nhân viên văn phòng và thuộc tuýp phụ nữ hiện đại nhưng Thẩm Lệ Quyên nấu ăn rất ngon, có thể nói Điệp Tích đã thừa hưởng từ bà. Nhưng mà thức ăn của Điệp Tích làm ra nếu không phải chính cô ăn thì cũng là để đến khi hỏng rồi vứt đi. Người đàn ông đó vốn chưa từng đụng đến, thật mỉa mai.
Tắm xong Điệp Tích mặc bộ đồ ngủ màu hồng có in hình dâu tây bước ra. Trông cô giống như búp bê vậy. Lên bàn ăn, Thẩm Lệ Quyên gắp cho cô một miếng sườn chua ngọt, món sườn rất ngon nhưng mà cô thấy rất muốn khóc. Đã rất lâu cô không ăn được món ăn do chính tay mẹ làm, vẫn mùi vị này nhưng kiếp trước cô không có cơ hội ăn lại hiện giờ trong lòng như có dòng nước ấm chảy qua. Hai mẹ con cùng nhau ăn cơm rất vui vẻ, Điệp Tích chậm rãi hưởng thụ cảm giác mình đã mất từ lâu. Mong rằng mọi chuyện có thể cứ tốt đẹp mãi như thế này…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook