Diệp Lạc, Em Là Vợ Anh
-
Chương 4
Nhìn bóng lưng mảnh khảnh rời đi, lòng anh có chút bất đắc dĩ. Cô gái nhỏ của anh vẫn như vậy. Chỉ là vài năm không thấy mặt, cô lại tiều tụy như vậy. Vì cái tên độc ác kia?
"Phịch...." Cô ngã sml, ôm lấy đất mẹ thân yêu.
Anh giật mình, chạy tới đỡ cô. Cô gái này, đúng là...
"Anh...anh..là...ai?"Cô loạng choạng rời khỏi vòng tay của anh.
"Haizzz, say rồi vẫn còn cố chấp"Anh thầm mắng.
Trước mắt cô bỗng tối sầm, cô mệt quá mà thiếp đi.
Tại khu biệt thự cao cấp nhất của Hàn gia.
Cô từ từ mở mắt. Đập vào mắt cô là hình ảnh một người con trai tuấn tú đang nắm lấy tay cô mà ngủ. Hẳn là gặp phải ác mộng đi, mà ngủ mắt vẫn nhíu lại. Cô lại gần, nhìn kĩ gương mặt anh.
Thật quen thuộc. Nhưng lại không nhớ đã từng gặp ở đâu. Rốt cuộc, anh là ai?
"Em nhìn tôi làm gì. Em thực sự không nhớ ra tôi?" Anh tỉnh giấc, lại thấy cô đã tỉnh, ánh mắt toàn bộ đặt trên người mình, cười cười nói.
"Thật...không thể nhớ được, đau đầu quá" Càng nhớ càng khiến cô đau đầu.
"Là Hàn Triệt, người được em cứu giúp"Hắn nhẹ nhàng nói ra, trong mắt chứa sự dịu dàng khó tả.
"Hàn Triệt? À, Triệt. Là anh sao?" Cô có nhớ ra, lần đó thấy anh cả người đầy máu, cô đã giúp anh băng bó vết thương. Cô và anh cũng coi là thân thiết. Nhưng sau đó, anh lại rời đi suốt 4 năm liền.
"Em có muốn sang Mỹ với anh không? Coi như giải thoát cho bản thân?"Anh biết mọi chuyện cô phải chịu đựng trong suốt 2 năm về nhà chồng.
Suy nghĩ hồi lâu, cô gật đầu coi như đồng ý. Chuyến đi lần này, là giải thoát cho cô cũng là giải thoát cho hắn (Nam Cung Hạo). Hắn đã yêu em họ cô như vậy, cô đành thành toàn cho hắn đi.
Có được sự đồng ý của cô, anh mỉm cười dịu dàng, đưa tay vuốt tóc cô. Lần này, anh sẽ mang cô trở về bên mình. Anh sẽ làm cho cô yêu anh, coi anh như một người chồng. Và cũng là bù đắp cho những tháng ngày cô phải chịu đau khổ từ hắn ta.
"Anh đã đặt vé máy bay, chuyến bay khởi hành vào 8h45" sáng mai. Em cần gì thì cứ nói với anh. Anh giúp em chuẩn bị"
Sáng mai ư? Cô vẫn còn có chút lưu luyến nơi này. Nhưng cô thực sự không muốn chịu khổ nữa. Nhất là hiện tại, đã có con bên cạnh.
"Vậy được, sáng mai chúng ta cùng nhau sang Mỹ. Em cũng không có gì phải chuẩn bị hết, cứ đi thôi"
Cô rời đi lần này đã chẳng còn chút dây dưa gì với người kia rồi.
"Phịch...." Cô ngã sml, ôm lấy đất mẹ thân yêu.
Anh giật mình, chạy tới đỡ cô. Cô gái này, đúng là...
"Anh...anh..là...ai?"Cô loạng choạng rời khỏi vòng tay của anh.
"Haizzz, say rồi vẫn còn cố chấp"Anh thầm mắng.
Trước mắt cô bỗng tối sầm, cô mệt quá mà thiếp đi.
Tại khu biệt thự cao cấp nhất của Hàn gia.
Cô từ từ mở mắt. Đập vào mắt cô là hình ảnh một người con trai tuấn tú đang nắm lấy tay cô mà ngủ. Hẳn là gặp phải ác mộng đi, mà ngủ mắt vẫn nhíu lại. Cô lại gần, nhìn kĩ gương mặt anh.
Thật quen thuộc. Nhưng lại không nhớ đã từng gặp ở đâu. Rốt cuộc, anh là ai?
"Em nhìn tôi làm gì. Em thực sự không nhớ ra tôi?" Anh tỉnh giấc, lại thấy cô đã tỉnh, ánh mắt toàn bộ đặt trên người mình, cười cười nói.
"Thật...không thể nhớ được, đau đầu quá" Càng nhớ càng khiến cô đau đầu.
"Là Hàn Triệt, người được em cứu giúp"Hắn nhẹ nhàng nói ra, trong mắt chứa sự dịu dàng khó tả.
"Hàn Triệt? À, Triệt. Là anh sao?" Cô có nhớ ra, lần đó thấy anh cả người đầy máu, cô đã giúp anh băng bó vết thương. Cô và anh cũng coi là thân thiết. Nhưng sau đó, anh lại rời đi suốt 4 năm liền.
"Em có muốn sang Mỹ với anh không? Coi như giải thoát cho bản thân?"Anh biết mọi chuyện cô phải chịu đựng trong suốt 2 năm về nhà chồng.
Suy nghĩ hồi lâu, cô gật đầu coi như đồng ý. Chuyến đi lần này, là giải thoát cho cô cũng là giải thoát cho hắn (Nam Cung Hạo). Hắn đã yêu em họ cô như vậy, cô đành thành toàn cho hắn đi.
Có được sự đồng ý của cô, anh mỉm cười dịu dàng, đưa tay vuốt tóc cô. Lần này, anh sẽ mang cô trở về bên mình. Anh sẽ làm cho cô yêu anh, coi anh như một người chồng. Và cũng là bù đắp cho những tháng ngày cô phải chịu đau khổ từ hắn ta.
"Anh đã đặt vé máy bay, chuyến bay khởi hành vào 8h45" sáng mai. Em cần gì thì cứ nói với anh. Anh giúp em chuẩn bị"
Sáng mai ư? Cô vẫn còn có chút lưu luyến nơi này. Nhưng cô thực sự không muốn chịu khổ nữa. Nhất là hiện tại, đã có con bên cạnh.
"Vậy được, sáng mai chúng ta cùng nhau sang Mỹ. Em cũng không có gì phải chuẩn bị hết, cứ đi thôi"
Cô rời đi lần này đã chẳng còn chút dây dưa gì với người kia rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook