Diệp Diệp Hồ Lai
-
Chương 32
Tuy rằng lần trước trong văn phòng anh cũng như thế này, đột nhiên sát lại gần mà không báo trước. Nhưng lúc đó là để bắt người nghe lén. Còn bây giờ trong không gian này chỉ có hai người bọn họ, sẽ không có khả năng anh muốn lấy đồ trên tủ đi.
Tóm lại, tóm lại đều đã chót nói vậy rồi.
Do trước kia tư duy của Hồ Lai Lai luôn bị trói buộc theo quán tính nên cô chưa luyện được năng lực tùy cơ ứng biến với những chiêu bài không đúng với lẽ thường. Thành ra lúc này cô vừa hoang mang với sự khác thường của anh, đồng thời cũng cảm thấy anh thật sự quá phạm quy rồi.
Rõ ràng trước kia cô đã từng nhắc nhở anh không được tùy tiện câu dẫn cô. Anh biết rõ thế mà còn cố tình vi phạm, muốn khiêu chiến với giới hạn của cô à?
Nhưng mà người phụ nữ tương lai của Diệp Mạnh Trầm tuyệt đối sẽ không nhận thua.
Tưởng tượng như vậy, cột sống đang mềm nhũn liền trở nên cứng rắn.
Hồ Lai Lai thẳng lưng, ánh mắt né tránh, giống như có chút ngượng ngùng chỉ biết trừng mắt với ngực anh. Thuận tiện dùng ngón tay chọc chọc, phô trương thanh thế nói: “Anh, anh đây là đang nghi ngờ năng lực của em!”
“Ừ.”
“……”
Ừ? Còn dám “Ừ”? Thật sự là quá khinh người.
Người nọ chịu không nổi kích thích kinh ngạc ngẩng đầu. Xắn tay áo hạ chiến thư: “Đến, chúng ta lên giường phân cao thấp!”
Cứ nghĩ đến việc sắp sảy ra, cô không khỏi cảm thấy chút thẹn thùng. Nhưng cô chưa bao giờ là người có sắc tâm mà không có sắc làm*.
(*Cô nàng xuyên tạc từ câu "dám nói mà không dám làm")
Vừa nói xong liền túm lấy cánh tay Diệp Mạnh Trầm, đi phăm phăm tới hướng phòng ngủ. Nhìn qua tựa như cô thật sự sẽ dùng hành động chứng minh lời nói.
Người đàn ông sắp phải đối mặt với nguy cơ không thể xuống giường khẽ cười, không nói gì. Cũng không có ý định tự giải cứu. Chỉ là sự xao động trong cơ thể tựa hồ đã an phận hơn không ít. Nét bình tĩnh trên khoé mắt đuôi mày vừa rồi còn không biết tung tích, nay đã một lần nữa tản ra.
Ngược lại anh không phải có ý định tùy tiện để cô gái nhỏ muốn làm gì thì làm. Trên hết có lẽ là muốn nhìn xem cô có thể làm bậy tới mức nào.
Ai ngờ vừa lúc đi qua phòng khách, tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên rất không đúng lúc.
“……”
Hồ Lai Lai dừng bước chân nhìn qua phương hướng cánh cửa, xoắn xuýt nửa giây, quyết định giả vờ không nghe thấy.
Không nghĩ tới người ngoài cửa có vẻ cũng không phải đèn cạn dầu. Cho dù không được đáp lại vẫn tiếp tục ấn chuông cửa. Thậm chí không phải là “Ding dong”, mà là “Ding dong ding dong ding dong”.
Xem ra không thể làm lơ nữa.
Hồ Lai Lai thở dài, một bộ dáng “Em đây bận rộn thế đấy em cũng rất buồn bảo bối anh đừng vội”. Vỗ vỗ lưng trấn an cảm xúc của anh.
“Không liên quan, muốn làm chuyện tốt thường gặp phải gian nan. Chờ em vài phút, em đi mở cửa đã. Sau đó chúng ta lại chiến một trận đến hừng đông!”
Tựa như cô đã hoàn toàn quên mất nơi này là nhà của ai. Càng đã quên đến tột cùng ai mới là người bận rộn. Hồ Lai Lai vừa nói vừa đi ra huyền quan, dọc đường còn lảm nhản mãi.
“Nhưng ai mà sớm như vậy đã tới tìm anh nhỉ. Chẳng lẽ là chị Tuệ Tuệ đến đưa bữa sáng tình yêu? Ấy không đúng, chị Tuệ Tuệ hẳn sẽ không ấn chuông cửa như vậy chứ…… Ồ! Chẳng lẽ là Trần Khoa?”
Nghĩ vậy cô đột nhiên xoay người, muốn tìm sự chứng thực của người phía sau. Lại không biết từ khi nào anh đã đi cùng mình ra đến huyền quan. Cô sợ tới mức lảo đảo một cái: “Sao anh cũng ra đây, không phải em bảo anh đừng có vội sao.”
“Em muốn tự mình đối mặt với mẹ anh?”
“…… Cái gì? Bên ngoài là mẹ anh?”
Trong phút chốc, bong hóng màu hồng tràn ngập trong không khí tất cả đều hồn phi phách tán, không cái nào may mắn thoát khỏi.
Hồ Lai Lai nhanh chóng thu hồi bàn tay đang đặt trên tay nắm cửa. Sau khi khiếp sợ thì vội vàng che miệng lại, sợ âm thanh của mình sẽ xuyên qua cánh cửa truyền ra ngoài. Cô mở to hai mắt nhìn anh, trong mắt tràn ngập trách cứ.
Hoá ra Lý Hàn Thu nói câu kia là có ý này. Sao không trực tiếp nói cho cô biết hôm nay Mạnh Tố sẽ đến chứ!
Hai anh em nhà này thực sự chính là những cái hố!
“Anh đừng mở cửa vội, chờ em tìm chỗ trốn đã…… Trong nhà anh chỗ nào là an toàn nhất? Tủ quần áo được không? Hay vẫn là gầm giường? A a a làm sao bây giờ! Xong rồi xong rồi xong rồi……”
Nếu người khác không đáng tin cậy, vậy chỉ có thể dựa vào bản thân mình. Hồ Lai Lai không dám chậm trễ nữa, lập tức biến thành con kiến bò trên chảo nóng nhảy đi nhảy lại, luống cuống chân tay đi tìm chỗ trốn.
Thấy thế Diệp Mạnh Trầm liền giữ lấy cánh tay đang đang không có chỗ sắp đặt kia. So với sự hoang mang lo sợ của Hồ Lai Lai thì anh có thể nói là khí định thần nhàn, không nhanh không chậm nói: “Trốn cái gì.”
“Mẹ anh tới a! Vạn nhất dì thấy bọn mình như vậy, khẳng định sẽ tức đến phát bệnh mất!”
Mặc dù sự thật là chuyện gì cũng chưa xảy ra, nhưng cô thật sự không muốn có bất cứ xung đột chính diện nào với Mạnh Tố.
“Anh mau buông tay, bây giờ không trốn thì không kịp mất!”
“Yên tâm, tố chất tâm lý của bà ấy không kém đến vậy đâu.”
“……”
Thế thì cũng bị anh làm tức chết đó!
Anh chậm chạp không buông tay, cô cũng không cách nào đi tìm chỗ trốn. Khi nghe thấy tiếng cửa mở, Hồ Lai Lai theo bản năng trốn ra phía sau Diệp Mạnh Trầm, tì đầu lên lưng anh, tuyệt vọng.
Lúc đầu người bên ngoài xác thật không phát hiện ra có chỗ nào không đúng. Ném đống thực phẩm dinh dưỡng thượng vàng hạ cám trong tay vào ngực Diệp Mạnh Trầm. Sau đó mới phát hiện hình như phía sau anh còn có một người. Lại thấy thế mà vẫn là con bé nhà họ Hồ kia.
Quần áo không chỉnh tề, hai gò má phấn hồng, tư thế thân mật, tích góp đủ những dấu hiệu mập mờ cơ bản.
Biểu tình trên mặt Mạnh Tố trong nháy mắt thay đổi muôn màu muôn vẻ. Dùng đôi mắt đã từng duyệt qua vô số người nhìn chằm chằm cô gái nhỏ. Đánh giá cô một cách cẩn thận từ trên xuống dưới. Ánh mắt sắc bén phảng phất như có thể nhìn thấu cô từ trong ra ngoài.
Cuối cùng bà nhìn Diệp Mạnh Trầm chất vấn: “Đây là có chuyện gì, vì sao cô bé này lại ở đây?”
Giọng điệu hưng sư vấn tội cực kỳ giống đi bắt gian tại trận. Hồ Lai Lai há miệng thở dốc, đang định trả lời thì bị cướp mất cơ hội nói chuyện.
“Chính là chuyện mà mẹ đang nghĩ.”
Diệp Mạnh Trầm trả lời đến nhẹ nhàng bâng quơ lại ái muội không rõ ràng, làm người ta không thể không hiểu lầm. Đừng nói là Mạnh Tố, ngay cả Hồ Lai Lai nghe xong cũng bị dọa kêu thành tiếng.
Hai người phụ nữ cùng ngẩng đầu kinh ngạc nhìn anh.
May là so với Mạnh Tố, về phương diện tốc độ phản ứng thì cô còn có thể chiếm thế thượng phong một chút. Dẫn đầu phục hồi tinh thần, vừa dùng sức kéo góc áo Diệp Mạnh Trầm, xin anh đừng có đi hại người hại mình. Vừa tìm cách đổi đề tài, giọng điệu bình thường nói: “Dì buổi sáng tốt lành ạ.”
Cô đoán hẳn là Diệp Mạnh Trầm đang cố ý muốn chọc tức Mạnh Tố. Phối hợp cũng không được, mà không phối hợp cũng không được, càng không thể cái gì cũng không nói. Cho nên cô chỉ có thể dùng câu chào hỏi vạn năng để tạm thời ứng phó trước. Hy vọng có thể mượn chút không khí hơi hòa hoãn này để cho đối phương một bậc thang đi xuống.
Đáng tiếc Mạnh Tố không tiếp nhận phần ý tốt này của cô, hoặc là nói bà cố ý lờ đi.
Kỳ thật trong chuyện tìm con dâu, bà đã thu liễm hơn rất nhiều so với trước kia. Cơ bản đã đạt đến trình độ không còn can thiệp mạnh mẽ nữa. Nhưng cũng không hẳn là do bị Diệp Định Chương phê bình. Mà là rốt cuộc bà đã nghĩ thông suốt một chút.
Nếu đã không thể khuyên được vậy cứ dứt khoát buông tay để anh mù quáng đâm vào tường đi. Đến lúc thấy đau sẽ tự biết quay đầu.
Nhưng chuyện ngày hôm nay đã gõ cho Mạnh Tố một hồi chuông cảnh báo. Bà đã ý thức được mình còn một đoạn đường rất dài nữa mới có thể trở thành một người mẹ khéo léo thấu hiểu lòng người. Bởi vì mặc kệ bà có tự khuyên nhủ bản thân thế nào đi nữa thì nhất thời bà vẫn không có cách nào tiếp nhận nổi cô bé nhà họ Hồ này.
Vì thế bà không muốn cho Hồ Lai Lai sắc mặt tốt, nhưng lại không thể biểu hiện quá rõ ràng. Cuối cùng dứt khoát đi thẳng vào trong nhà, xa cách nói: “Tốt cái gì mà tốt, thấy cô cả người tôi đều không tốt.”
“……” Thật hài hước.
Hồ Lai Lai biết bà đang để ý đến điều gì, chủ động giải thích nói: “Dì à, dì đừng hiểu lầm. Cháu chỉ đơn thuần tá túc ở đây một đêm mà thôi, giờ cháu đang chuẩn bị về đây ạ. Không ngờ dì đã tới rồi.”
“Thật sự?” Mạnh Tố bán tín bán nghi.
Mắt thấy có hy vọng cô bắt đầu cọ tới cọ lui đi theo hai người họ vào trong. Nhấn mạnh giọng điệu, khẳng định nói: “Cực kì thật ạ!”
Theo như lời Lý Hàn Thu, tuy cô có sợ Mạnh tố nhưng cô sẽ không nịnh nọt lấy lòng quá mức, nếu không sẽ rơi vào kết cục mặt nóng dán mông lạnh.
Sở dĩ bây giờ cô có thái độ như vậy là vì cô không muốn lát nữa Diệp Mạnh Trầm lại bị mắng, lần trước cô đã đủ áy náy rồi.
May mà dưới sự nỗ lực của cô, không khí giương cung bạt kiếm cuối cùng cũng hòa hoãn xuống một chút. Kết quả giây tiếp theo tất cả đều bay sạch trên tay kẻ chuyên gia phá đám.
“Đi cái gì, không phải còn nhất quyết muốn phân cao thấp trên giường sao?”
“…… Ha ha, anh xem anh chưa ăn sáng nên đã đói đến mức nói năng linh tinh rồi kìa.”
Sau thời gian dài giả cười, cơ mặt của Hồ Lai Lai cũng sắp căng cứng. Ngay thời điểm cô sắp vắt kiệt óc tìm cách cứu chữa thì bỗng nhiên nghĩ đến một cái cớ không thể chê vào đâu được. Cô cảm thấy mình được cứu rồi, lập tức đề nghị:
“Không bằng em xuống mua đồ ăn sáng cho anh nhé? Sữa đậu nành bánh quẩy bánh bao cháo hay là bánh mì sữa bò? Anh không nói thì em cứ tùy tiện mua nha!”
Lời còn chưa nói xong cô đã xoay người, lấy tốc độ nhanh nhất thoát khỏi Tu La địa ngục Điện thoại túi xách gì đó đều từ bỏ.
Đương nhiên, “không chê vào đâu được” chỉ là đối với cô mà thôi.
Nhìn bóng dáng chạy chối chết của Hồ Lai Lai, Diệp Mạnh Trầm không kịp bắt lấy cô. Biết chuyến này của cô khẳng định là có đi mà không có về. Anh trở lại phòng khách, ngồi ở trên sô pha.
“Mẹ vừa lòng chưa?”
“Con bé là mẹ bức đi sao? Ở cùng mẹ trong chốc lát vậy thôi còn không kiên trì được. Sau này nếu thật sự gả vào nhà họ Diệp, ta xem nó làm sao bây giờ!”
“Vấn đề này không nhọc mẹ phải lo lắng. Con trai mẹ không ngại ở rể.”
“……”
Hồ Lai Lai còn không biết mình sắp có thêm một ông chồng ở rể. Cô mang theo hai bàn tay trống trơn và cái da mặt dày. Đi lên nhà Bùi Tuệ mượn bộ quần áo với chút tiền đi xe.
Xem ra trên đời này quả nhiên không có việc gì khó, chỉ sợ ngủ người trong lòng a.
Đến khi quay lại trường học thì cô đã bị lăn lộn đến thiếu chút nữa nửa cái mạng cũng không còn. Sau khi bò lên tầng năm, cô hữu khí vô lực tựa lên tường tìm chìa khóa khắp nơi. Một lúc lâu sau mới nhớ ra đồ của mình đều đã rơi rụng hết trong nhà Mạnh Trầm, móc đâu ra chìa khóa.
Hồ Lai Lai không ôm hy vọng gì gõ gõ cửa, không biết tầm này có người hay không.
May là không chỉ có người, hơn nữa còn có cả ba người. Điều này đối với phòng 520 vĩnh viễn không tụ tập đủ người mà nói thì cực kì khó có được. Chỉ có chút vấn đề, đó là nhìn qua nét mặt của mọi người đều không quá hào hứng, một bộ dáng buồn bã ỉu xìu.
Thấy thế cô nửa đùa nửa thật nói: “Cái không khí nghiêm trọng này là sao?”
Nguyễn Niệm Niệm và Lâm Từ Từ đang ngồi phát ngốc trước bàn học, nghe thấy động tĩnh ngoài cửa thì trước tiên là đứng dậy chào đón. Sau đó cũng quăng cho cô ánh mắt không bình thường.
Hồ Lai Lai chỉ có thể nhìn ra trong đó có tự trách, nhưng không biết vì sao các cô lại tự trách. Nhất thời không dám đi vào nữa, luôn có loại cảm giác mình bị chuẩn đoán mắc bệnh ung thư. Hồ Lai Lai khó hiểu nhìn người vừa giúp mình mở cửa, nghĩ có thể lấy được đáp án từ miệng cô bạn.
“Đừng không nói gì vậy chứ, rốt cuộc làm sao vậy?”
Đinh Văn Văn ấp úng, đầu tiên trao đổi ánh mắt với hai người trong phòng một chút. Đại khái là đã thống nhất tốt ý kiến, lúc này mới bắt đầu nói ra chân tướng sự tình.
“Thực xin lỗi Lại Lại. Vừa rồi đột nhiên kiểm tra phòng, bọn tớ không thể bảo vệ Thần Khí cho cậu…… Nhưng cậu đừng lo lắng, lần này sẽ không bị xử phạt đâu. Chỉ phải viết một bản kiểm điểm thôi, bọn tớ đã đánh một bản nháp cho cậu rồi!”
“…… Chỉ vậy thôi?”
Cái gọi là Thần Khí của phòng chính là một cái nồi điện công suất không lớn lắm, chuyên dùng để nấu mì. Dù sao trường học đã quy định công suất tiêu chuẩn của đồ điện rồi. Còn vì sao lại bị tịch thu, cái này chỉ có thể trách nó quá đen. Lại gặp phải loại thao tác kiểm tra phòng cuối tuần biến thái này.
Sau khi hiểu rõ nguyên nhân làm các bạn sa sút tinh thần, Hồ Lai Lai dở khóc dở cười vỗ vỗ ngực. Bây giờ thì dám đi vào trong rồi.
“Làm tớ sợ muốn chết, còn tưởng có chuyện lớn gì chứ.” Đóng cửa phòng xong cô bắt đầu an ủi ngược lại: “Có thế thôi mà các cậu tự trách cái gì. Là tự tớ không giấu tốt, không liên quan đến các cậu.”
Cuối cùng lại hỏi: “Đúng rồi, khi nào phải nộp bản kiểm điểm vậy?”
“Chưa nói……”
Chưa nói thì chưa nói, Hồ Lai Lai cũng không nghĩ nhiều. Lại thấy vẻ mặt Đinh Văn Văn vẫn khó xử như cũ. Tâm vừa buông xuống lại bắt đầu treo lên. Cô khẳng định vẫn còn một số tin xấu chưa nói, bèn đưa ra ánh mắt cổ vũ: “Các cậu muốn nói gì thì nói hết đi, tớ vẫn còn chịu được.”
Nghe vậy, Lâm Từ Từ đi đến bên cạnh Hồ Lai Lai, nắm lấy tay cô tiếp cho cô năng lượng. Không đành lòng nói: “Lại Lại, thật ra vừa rồi giáo viên phụ đạo của cậu cũng tới. Sau đó nói khi nào cậu về thì đến văn phòng tìm cô ấy. Cụ thể thế nào cô ấy sẽ tự nói với cậu chăng?”
“……”
Quả nhiên đây mới thật sự là tin dữ!
- -----------
Tác giả có lời muốn nói:
Hồ Lương Tùng: Ở rể? Có cân nhắc qua cảm nhận của ta?
- ------------
Phở: Mình bắt đầu bận rồi. Lịch đăng truyện phải dãn ra một chút thôi. Nhất định sẽ phải hoàn trước tết!
Tóm lại, tóm lại đều đã chót nói vậy rồi.
Do trước kia tư duy của Hồ Lai Lai luôn bị trói buộc theo quán tính nên cô chưa luyện được năng lực tùy cơ ứng biến với những chiêu bài không đúng với lẽ thường. Thành ra lúc này cô vừa hoang mang với sự khác thường của anh, đồng thời cũng cảm thấy anh thật sự quá phạm quy rồi.
Rõ ràng trước kia cô đã từng nhắc nhở anh không được tùy tiện câu dẫn cô. Anh biết rõ thế mà còn cố tình vi phạm, muốn khiêu chiến với giới hạn của cô à?
Nhưng mà người phụ nữ tương lai của Diệp Mạnh Trầm tuyệt đối sẽ không nhận thua.
Tưởng tượng như vậy, cột sống đang mềm nhũn liền trở nên cứng rắn.
Hồ Lai Lai thẳng lưng, ánh mắt né tránh, giống như có chút ngượng ngùng chỉ biết trừng mắt với ngực anh. Thuận tiện dùng ngón tay chọc chọc, phô trương thanh thế nói: “Anh, anh đây là đang nghi ngờ năng lực của em!”
“Ừ.”
“……”
Ừ? Còn dám “Ừ”? Thật sự là quá khinh người.
Người nọ chịu không nổi kích thích kinh ngạc ngẩng đầu. Xắn tay áo hạ chiến thư: “Đến, chúng ta lên giường phân cao thấp!”
Cứ nghĩ đến việc sắp sảy ra, cô không khỏi cảm thấy chút thẹn thùng. Nhưng cô chưa bao giờ là người có sắc tâm mà không có sắc làm*.
(*Cô nàng xuyên tạc từ câu "dám nói mà không dám làm")
Vừa nói xong liền túm lấy cánh tay Diệp Mạnh Trầm, đi phăm phăm tới hướng phòng ngủ. Nhìn qua tựa như cô thật sự sẽ dùng hành động chứng minh lời nói.
Người đàn ông sắp phải đối mặt với nguy cơ không thể xuống giường khẽ cười, không nói gì. Cũng không có ý định tự giải cứu. Chỉ là sự xao động trong cơ thể tựa hồ đã an phận hơn không ít. Nét bình tĩnh trên khoé mắt đuôi mày vừa rồi còn không biết tung tích, nay đã một lần nữa tản ra.
Ngược lại anh không phải có ý định tùy tiện để cô gái nhỏ muốn làm gì thì làm. Trên hết có lẽ là muốn nhìn xem cô có thể làm bậy tới mức nào.
Ai ngờ vừa lúc đi qua phòng khách, tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên rất không đúng lúc.
“……”
Hồ Lai Lai dừng bước chân nhìn qua phương hướng cánh cửa, xoắn xuýt nửa giây, quyết định giả vờ không nghe thấy.
Không nghĩ tới người ngoài cửa có vẻ cũng không phải đèn cạn dầu. Cho dù không được đáp lại vẫn tiếp tục ấn chuông cửa. Thậm chí không phải là “Ding dong”, mà là “Ding dong ding dong ding dong”.
Xem ra không thể làm lơ nữa.
Hồ Lai Lai thở dài, một bộ dáng “Em đây bận rộn thế đấy em cũng rất buồn bảo bối anh đừng vội”. Vỗ vỗ lưng trấn an cảm xúc của anh.
“Không liên quan, muốn làm chuyện tốt thường gặp phải gian nan. Chờ em vài phút, em đi mở cửa đã. Sau đó chúng ta lại chiến một trận đến hừng đông!”
Tựa như cô đã hoàn toàn quên mất nơi này là nhà của ai. Càng đã quên đến tột cùng ai mới là người bận rộn. Hồ Lai Lai vừa nói vừa đi ra huyền quan, dọc đường còn lảm nhản mãi.
“Nhưng ai mà sớm như vậy đã tới tìm anh nhỉ. Chẳng lẽ là chị Tuệ Tuệ đến đưa bữa sáng tình yêu? Ấy không đúng, chị Tuệ Tuệ hẳn sẽ không ấn chuông cửa như vậy chứ…… Ồ! Chẳng lẽ là Trần Khoa?”
Nghĩ vậy cô đột nhiên xoay người, muốn tìm sự chứng thực của người phía sau. Lại không biết từ khi nào anh đã đi cùng mình ra đến huyền quan. Cô sợ tới mức lảo đảo một cái: “Sao anh cũng ra đây, không phải em bảo anh đừng có vội sao.”
“Em muốn tự mình đối mặt với mẹ anh?”
“…… Cái gì? Bên ngoài là mẹ anh?”
Trong phút chốc, bong hóng màu hồng tràn ngập trong không khí tất cả đều hồn phi phách tán, không cái nào may mắn thoát khỏi.
Hồ Lai Lai nhanh chóng thu hồi bàn tay đang đặt trên tay nắm cửa. Sau khi khiếp sợ thì vội vàng che miệng lại, sợ âm thanh của mình sẽ xuyên qua cánh cửa truyền ra ngoài. Cô mở to hai mắt nhìn anh, trong mắt tràn ngập trách cứ.
Hoá ra Lý Hàn Thu nói câu kia là có ý này. Sao không trực tiếp nói cho cô biết hôm nay Mạnh Tố sẽ đến chứ!
Hai anh em nhà này thực sự chính là những cái hố!
“Anh đừng mở cửa vội, chờ em tìm chỗ trốn đã…… Trong nhà anh chỗ nào là an toàn nhất? Tủ quần áo được không? Hay vẫn là gầm giường? A a a làm sao bây giờ! Xong rồi xong rồi xong rồi……”
Nếu người khác không đáng tin cậy, vậy chỉ có thể dựa vào bản thân mình. Hồ Lai Lai không dám chậm trễ nữa, lập tức biến thành con kiến bò trên chảo nóng nhảy đi nhảy lại, luống cuống chân tay đi tìm chỗ trốn.
Thấy thế Diệp Mạnh Trầm liền giữ lấy cánh tay đang đang không có chỗ sắp đặt kia. So với sự hoang mang lo sợ của Hồ Lai Lai thì anh có thể nói là khí định thần nhàn, không nhanh không chậm nói: “Trốn cái gì.”
“Mẹ anh tới a! Vạn nhất dì thấy bọn mình như vậy, khẳng định sẽ tức đến phát bệnh mất!”
Mặc dù sự thật là chuyện gì cũng chưa xảy ra, nhưng cô thật sự không muốn có bất cứ xung đột chính diện nào với Mạnh Tố.
“Anh mau buông tay, bây giờ không trốn thì không kịp mất!”
“Yên tâm, tố chất tâm lý của bà ấy không kém đến vậy đâu.”
“……”
Thế thì cũng bị anh làm tức chết đó!
Anh chậm chạp không buông tay, cô cũng không cách nào đi tìm chỗ trốn. Khi nghe thấy tiếng cửa mở, Hồ Lai Lai theo bản năng trốn ra phía sau Diệp Mạnh Trầm, tì đầu lên lưng anh, tuyệt vọng.
Lúc đầu người bên ngoài xác thật không phát hiện ra có chỗ nào không đúng. Ném đống thực phẩm dinh dưỡng thượng vàng hạ cám trong tay vào ngực Diệp Mạnh Trầm. Sau đó mới phát hiện hình như phía sau anh còn có một người. Lại thấy thế mà vẫn là con bé nhà họ Hồ kia.
Quần áo không chỉnh tề, hai gò má phấn hồng, tư thế thân mật, tích góp đủ những dấu hiệu mập mờ cơ bản.
Biểu tình trên mặt Mạnh Tố trong nháy mắt thay đổi muôn màu muôn vẻ. Dùng đôi mắt đã từng duyệt qua vô số người nhìn chằm chằm cô gái nhỏ. Đánh giá cô một cách cẩn thận từ trên xuống dưới. Ánh mắt sắc bén phảng phất như có thể nhìn thấu cô từ trong ra ngoài.
Cuối cùng bà nhìn Diệp Mạnh Trầm chất vấn: “Đây là có chuyện gì, vì sao cô bé này lại ở đây?”
Giọng điệu hưng sư vấn tội cực kỳ giống đi bắt gian tại trận. Hồ Lai Lai há miệng thở dốc, đang định trả lời thì bị cướp mất cơ hội nói chuyện.
“Chính là chuyện mà mẹ đang nghĩ.”
Diệp Mạnh Trầm trả lời đến nhẹ nhàng bâng quơ lại ái muội không rõ ràng, làm người ta không thể không hiểu lầm. Đừng nói là Mạnh Tố, ngay cả Hồ Lai Lai nghe xong cũng bị dọa kêu thành tiếng.
Hai người phụ nữ cùng ngẩng đầu kinh ngạc nhìn anh.
May là so với Mạnh Tố, về phương diện tốc độ phản ứng thì cô còn có thể chiếm thế thượng phong một chút. Dẫn đầu phục hồi tinh thần, vừa dùng sức kéo góc áo Diệp Mạnh Trầm, xin anh đừng có đi hại người hại mình. Vừa tìm cách đổi đề tài, giọng điệu bình thường nói: “Dì buổi sáng tốt lành ạ.”
Cô đoán hẳn là Diệp Mạnh Trầm đang cố ý muốn chọc tức Mạnh Tố. Phối hợp cũng không được, mà không phối hợp cũng không được, càng không thể cái gì cũng không nói. Cho nên cô chỉ có thể dùng câu chào hỏi vạn năng để tạm thời ứng phó trước. Hy vọng có thể mượn chút không khí hơi hòa hoãn này để cho đối phương một bậc thang đi xuống.
Đáng tiếc Mạnh Tố không tiếp nhận phần ý tốt này của cô, hoặc là nói bà cố ý lờ đi.
Kỳ thật trong chuyện tìm con dâu, bà đã thu liễm hơn rất nhiều so với trước kia. Cơ bản đã đạt đến trình độ không còn can thiệp mạnh mẽ nữa. Nhưng cũng không hẳn là do bị Diệp Định Chương phê bình. Mà là rốt cuộc bà đã nghĩ thông suốt một chút.
Nếu đã không thể khuyên được vậy cứ dứt khoát buông tay để anh mù quáng đâm vào tường đi. Đến lúc thấy đau sẽ tự biết quay đầu.
Nhưng chuyện ngày hôm nay đã gõ cho Mạnh Tố một hồi chuông cảnh báo. Bà đã ý thức được mình còn một đoạn đường rất dài nữa mới có thể trở thành một người mẹ khéo léo thấu hiểu lòng người. Bởi vì mặc kệ bà có tự khuyên nhủ bản thân thế nào đi nữa thì nhất thời bà vẫn không có cách nào tiếp nhận nổi cô bé nhà họ Hồ này.
Vì thế bà không muốn cho Hồ Lai Lai sắc mặt tốt, nhưng lại không thể biểu hiện quá rõ ràng. Cuối cùng dứt khoát đi thẳng vào trong nhà, xa cách nói: “Tốt cái gì mà tốt, thấy cô cả người tôi đều không tốt.”
“……” Thật hài hước.
Hồ Lai Lai biết bà đang để ý đến điều gì, chủ động giải thích nói: “Dì à, dì đừng hiểu lầm. Cháu chỉ đơn thuần tá túc ở đây một đêm mà thôi, giờ cháu đang chuẩn bị về đây ạ. Không ngờ dì đã tới rồi.”
“Thật sự?” Mạnh Tố bán tín bán nghi.
Mắt thấy có hy vọng cô bắt đầu cọ tới cọ lui đi theo hai người họ vào trong. Nhấn mạnh giọng điệu, khẳng định nói: “Cực kì thật ạ!”
Theo như lời Lý Hàn Thu, tuy cô có sợ Mạnh tố nhưng cô sẽ không nịnh nọt lấy lòng quá mức, nếu không sẽ rơi vào kết cục mặt nóng dán mông lạnh.
Sở dĩ bây giờ cô có thái độ như vậy là vì cô không muốn lát nữa Diệp Mạnh Trầm lại bị mắng, lần trước cô đã đủ áy náy rồi.
May mà dưới sự nỗ lực của cô, không khí giương cung bạt kiếm cuối cùng cũng hòa hoãn xuống một chút. Kết quả giây tiếp theo tất cả đều bay sạch trên tay kẻ chuyên gia phá đám.
“Đi cái gì, không phải còn nhất quyết muốn phân cao thấp trên giường sao?”
“…… Ha ha, anh xem anh chưa ăn sáng nên đã đói đến mức nói năng linh tinh rồi kìa.”
Sau thời gian dài giả cười, cơ mặt của Hồ Lai Lai cũng sắp căng cứng. Ngay thời điểm cô sắp vắt kiệt óc tìm cách cứu chữa thì bỗng nhiên nghĩ đến một cái cớ không thể chê vào đâu được. Cô cảm thấy mình được cứu rồi, lập tức đề nghị:
“Không bằng em xuống mua đồ ăn sáng cho anh nhé? Sữa đậu nành bánh quẩy bánh bao cháo hay là bánh mì sữa bò? Anh không nói thì em cứ tùy tiện mua nha!”
Lời còn chưa nói xong cô đã xoay người, lấy tốc độ nhanh nhất thoát khỏi Tu La địa ngục Điện thoại túi xách gì đó đều từ bỏ.
Đương nhiên, “không chê vào đâu được” chỉ là đối với cô mà thôi.
Nhìn bóng dáng chạy chối chết của Hồ Lai Lai, Diệp Mạnh Trầm không kịp bắt lấy cô. Biết chuyến này của cô khẳng định là có đi mà không có về. Anh trở lại phòng khách, ngồi ở trên sô pha.
“Mẹ vừa lòng chưa?”
“Con bé là mẹ bức đi sao? Ở cùng mẹ trong chốc lát vậy thôi còn không kiên trì được. Sau này nếu thật sự gả vào nhà họ Diệp, ta xem nó làm sao bây giờ!”
“Vấn đề này không nhọc mẹ phải lo lắng. Con trai mẹ không ngại ở rể.”
“……”
Hồ Lai Lai còn không biết mình sắp có thêm một ông chồng ở rể. Cô mang theo hai bàn tay trống trơn và cái da mặt dày. Đi lên nhà Bùi Tuệ mượn bộ quần áo với chút tiền đi xe.
Xem ra trên đời này quả nhiên không có việc gì khó, chỉ sợ ngủ người trong lòng a.
Đến khi quay lại trường học thì cô đã bị lăn lộn đến thiếu chút nữa nửa cái mạng cũng không còn. Sau khi bò lên tầng năm, cô hữu khí vô lực tựa lên tường tìm chìa khóa khắp nơi. Một lúc lâu sau mới nhớ ra đồ của mình đều đã rơi rụng hết trong nhà Mạnh Trầm, móc đâu ra chìa khóa.
Hồ Lai Lai không ôm hy vọng gì gõ gõ cửa, không biết tầm này có người hay không.
May là không chỉ có người, hơn nữa còn có cả ba người. Điều này đối với phòng 520 vĩnh viễn không tụ tập đủ người mà nói thì cực kì khó có được. Chỉ có chút vấn đề, đó là nhìn qua nét mặt của mọi người đều không quá hào hứng, một bộ dáng buồn bã ỉu xìu.
Thấy thế cô nửa đùa nửa thật nói: “Cái không khí nghiêm trọng này là sao?”
Nguyễn Niệm Niệm và Lâm Từ Từ đang ngồi phát ngốc trước bàn học, nghe thấy động tĩnh ngoài cửa thì trước tiên là đứng dậy chào đón. Sau đó cũng quăng cho cô ánh mắt không bình thường.
Hồ Lai Lai chỉ có thể nhìn ra trong đó có tự trách, nhưng không biết vì sao các cô lại tự trách. Nhất thời không dám đi vào nữa, luôn có loại cảm giác mình bị chuẩn đoán mắc bệnh ung thư. Hồ Lai Lai khó hiểu nhìn người vừa giúp mình mở cửa, nghĩ có thể lấy được đáp án từ miệng cô bạn.
“Đừng không nói gì vậy chứ, rốt cuộc làm sao vậy?”
Đinh Văn Văn ấp úng, đầu tiên trao đổi ánh mắt với hai người trong phòng một chút. Đại khái là đã thống nhất tốt ý kiến, lúc này mới bắt đầu nói ra chân tướng sự tình.
“Thực xin lỗi Lại Lại. Vừa rồi đột nhiên kiểm tra phòng, bọn tớ không thể bảo vệ Thần Khí cho cậu…… Nhưng cậu đừng lo lắng, lần này sẽ không bị xử phạt đâu. Chỉ phải viết một bản kiểm điểm thôi, bọn tớ đã đánh một bản nháp cho cậu rồi!”
“…… Chỉ vậy thôi?”
Cái gọi là Thần Khí của phòng chính là một cái nồi điện công suất không lớn lắm, chuyên dùng để nấu mì. Dù sao trường học đã quy định công suất tiêu chuẩn của đồ điện rồi. Còn vì sao lại bị tịch thu, cái này chỉ có thể trách nó quá đen. Lại gặp phải loại thao tác kiểm tra phòng cuối tuần biến thái này.
Sau khi hiểu rõ nguyên nhân làm các bạn sa sút tinh thần, Hồ Lai Lai dở khóc dở cười vỗ vỗ ngực. Bây giờ thì dám đi vào trong rồi.
“Làm tớ sợ muốn chết, còn tưởng có chuyện lớn gì chứ.” Đóng cửa phòng xong cô bắt đầu an ủi ngược lại: “Có thế thôi mà các cậu tự trách cái gì. Là tự tớ không giấu tốt, không liên quan đến các cậu.”
Cuối cùng lại hỏi: “Đúng rồi, khi nào phải nộp bản kiểm điểm vậy?”
“Chưa nói……”
Chưa nói thì chưa nói, Hồ Lai Lai cũng không nghĩ nhiều. Lại thấy vẻ mặt Đinh Văn Văn vẫn khó xử như cũ. Tâm vừa buông xuống lại bắt đầu treo lên. Cô khẳng định vẫn còn một số tin xấu chưa nói, bèn đưa ra ánh mắt cổ vũ: “Các cậu muốn nói gì thì nói hết đi, tớ vẫn còn chịu được.”
Nghe vậy, Lâm Từ Từ đi đến bên cạnh Hồ Lai Lai, nắm lấy tay cô tiếp cho cô năng lượng. Không đành lòng nói: “Lại Lại, thật ra vừa rồi giáo viên phụ đạo của cậu cũng tới. Sau đó nói khi nào cậu về thì đến văn phòng tìm cô ấy. Cụ thể thế nào cô ấy sẽ tự nói với cậu chăng?”
“……”
Quả nhiên đây mới thật sự là tin dữ!
- -----------
Tác giả có lời muốn nói:
Hồ Lương Tùng: Ở rể? Có cân nhắc qua cảm nhận của ta?
- ------------
Phở: Mình bắt đầu bận rồi. Lịch đăng truyện phải dãn ra một chút thôi. Nhất định sẽ phải hoàn trước tết!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook