Điệp Chiến Gia Thù
-
Chương 14: Chương 14
Người cần đi cũng đã đi, Phó Gia Du cũng cần phải chuẩn bị làm sao phá hủy kho vũ khí của địch.
Tốn một ngày thời gian, Phó Gia Du cho người tìm được bản vẽ của kho vũ khí, còn tự mình đến xung quanh kho vũ khí thám thính một phen, vạch ra một kế hoạch chu toàn, cái cô cần nghĩ hiện nay là âm thầm biến mất trong tầm mắt theo dõi sát sao của Sở đặc vụ trong tình cảnh căng thẳng.
Phó Gia Du đã nghĩ rất lâu, cô quyết định bất đắc dĩ phải lợi dụng Cẩn Gia Tú.
Chuẩn bị hai người, bước đầu tiên là gọi đến Cẩn gia hẹn Cẩn Gia Tú đêm nay cùng cô ra ngoài chơi.
Không ngờ người đến chỗ hẹn không chỉ có mình Cẩn Gia Tú mà còn có Cẩn Gia Lạc và Lưu Nhân, Phó Gia Du nhíu mày cô tự tin có thể qua mắt người ngây thơ như Cẩn Gia Tú nhưng lại không chắc chắn qua mặt được hai tên tiểu hồ ly như Cẩn Gia Lạc và Lưu Nhân.
Giờ tên đã lên dây không thể không bắn, Phó Gia Du nhất định tối nay phải hành động, chỉ cần cẩn thận một chút sẽ thành công.Cẩn Gia Tú không biết trong đầu Phó Gia Du nghĩ nhiều như vậy, ngây thơ vui vẻ kéo tay của Phó Gia Du nói:- Chị Gia Du, cám ơn chị, em lâu lắm không được ra ngoài chơi rồi, không phải chị gọi đến em cũng không được ra ngoài chơi.- Em vui là tốt – Phó Gia Du nhàn nhạt mỉm cười đáp lại, ánh mắt nhìn qua Lưu Nhân và Cẩn Gia Lạc mang theo thắc mắc tại sao họ lại ở đây.- Đều tại cha hết, người không cho em ra ngoài một mình, nhất quyết muốn anh hai đưa em đi, còn Lưu đại ca là em rủ đến, chị Gia Du, chị không thích sao? – Cẩn Gia Tú khó xử hỏi.Phó Gia Du khẽ lắc đầu đáp:- Không có, sao chị lại không vui chứ, đông người càng vui – Dù cho trong lòng không muốn cô cũng không thể để lộ ra chút nào.Bốn người bọn họ cùng đến một nhà hàng Trung Quốc, gọi rất nhiều món, Phó Gia Du không giỏi nói chuyện lại là một người lắng nghe tốt, dù nói bất cứ chuyện gì cô cũng có thể đáp lại Cẩn Gia Tú, thế nên Cẩn Gia Tú nói ríu rít không ngừng miệng, mặc kệ Cẩn Gia Lạc và Lưu Nhân ở một bên.
Chỉ khi Cẩn Gia Tú gắp món thịt kho chua cay vào chén của Phó Gia Du, Cẩn Gia Lạc mới lên tiếng:- Tú nhi, Du nhi không ăn được cay, em đừng gắp mấy món cay cho cô ấy nữa – Vô cùng tự nhiên gắp món thịt kho chua cay trong chén của Phó Gia Du vào chén của bản thân.Cẩn Gia Tú kinh ngạc nhìn anh trai lại nhìn Phó Gia Du tò mò hỏi:- Anh hai, sao anh biết chị Gia Du không ăn được cay, còn nữa sao anh lại gọi chị Gia Du là Du nhi thế?Cẩn Gia Lạc mỉm cười bí hiểm múc chén canh để ở chỗ của Phó Gia Du, không hề có ý trả lời Cẩn Gia Tú.
Càng không nhận được câu trả lời Cẩn Gia Tú càng tò mò, không hỏi được người này thì hỏi người kia vậy, quay sang nhìn Phó Gia Du ánh mắt sáng lên rõ ràng rất muốn biết.
Phó Gia Du chẳng biết tại sao có chút ngượng ngùng né tránh ánh mắt của Cẩn Gia Tú bâng quơ đáp lại:- Tình cờ thôi.- Tình cờ? – Cẩn Gia Tú ê a kéo dài đùa giỡn, bị Cẩn Gia Lạc trừng mắt một cái biết điều ngoan ngoãn lại.Ăn xong, Cẩn Gia Tú không muốn trở về nhà sớm như vậy, hào hứng hỏi Phó Gia Du coi còn có thể đi đâu.- Chúng ta đến vũ trường Thượng Hải chơi đi.- Vũ trường Thượng Hải? Được nha, được nha – Cẩn Gia Tú lập tức đồng ý, cô trước giờ chưa từng đi qua vũ trường Thượng Hải.- Không được – Cẩn Gia Lạc và Lưu Nhân lại chung đồng phản đối.Cẩn Gia Tú tội nghiệp nhìn bọn họ hỏi:- Tại sao chứ? – Cô thật sự rất muốn đi thử nha.- Ở đó quá phức tạp – Lưu Nhân lạnh lùng nói một câu.- Đúng vậy, nơi đó ồn ào phức tạp không thích hợp cho hai đứa các em lui tới – Cẩn Gia Lạc tiếp lời.Phó Gia Du lại bình tĩnh thốt ra:- Lưu thiếu, có lẽ anh không biết ngày đầu tiên tôi đến Thượng Hải thì đã gặp anh, còn là ở vũ trường Thượng Hải.Trong ánh mắt Lưu Nhân nhìn Phó Gia Du sâu thẳm hút người, nhất thời trầm mặc không nói gì.
Phó Gia Du lại nhìn sang Cẩn Gia Lạc nói:- Tú nhi đã lớn, Cẩn gia không thể che chở em ấy suốt cả đời, muốn tốt cho em ấy phải để em ấy học hỏi nhiều hơn, huống chi còn có chúng ta ở đây sẽ không xảy ra chuyện.- Đúng vậy, anh hai, anh đồng ý đi được không? – Giọng nói của Cẩn Gia Tú hào hứng mong chờ.Cẩn Gia Lạc nghe lọt lời của Phó Gia Du lại nghĩ có bọn họ cùng đi ắt hẳn sẽ không xảy ra chuyện gì, thỏa hiệp với Cẩn Gia Tú gật đầu đồng ý, đến lúc này Lưu Nhân cũng không có lý do từ chối nữa, Cẩn Gia Tú vui mừng không chờ đợi nổi gọi người tính tiền, nắm lấy tay của Phó Gia Du kéo cô cùng ra ngoài, Lưu Nhân và Cẩn Gia Lạc theo sau.
Nói thật, bọn họ đến vũ trường Thượng Hải cũng không phải muộn lắm, lại chọn một phòng bao ở trên lầu, còn dùng bình phong mờ.
Mới đến lần đầu, Cẩn Gia Tú nhìn thứ gì cũng mới lạ, hỏi không ngừng, Cẩn Gia Lạc gọi đồ uống, gọi rượu vang nhưng chỉ rót cho Cẩn Gia Tú một ít, Cẩn Gia Tú bất mãn lắm lại không dám phản bác.
Cẩn Gia Tú ngướng cổ cứ nhìn xuống sàn nhảy xem ra vô cùng háo hức mong đợi, rốt cuộc nhịn không được nữa lay Phó Gia Du năn nỉ:- Chị Gia Du, chúng ta xuống sàn nhảy chơi đi được không?Thời gian cũng đã tới, Phó Gia Du tất nhiên đồng ý:- Được.- Không được – Cẩn Gia Lạc và Lưu Nhân lại lần nữa đồng loạt phản đối.- Tại sao vậy? – Cẩn Gia Tú ỉu xìu nhỏ giọng hỏi.Phó Gia Du lại không kiên nhẫn nghe bọn họ giải thích nữa, đứng lên nắm tay của Cẩn Gia Tú nói:- Mặc kệ bọn họ, chúng ta đi thôi.- Khoan đã, vậy chúng ta cùng đi – Biết không thể thuyết phục bọn họ, Cẩn Gia Lạc thỏa hiệp nhưng vẫn kèm theo điều kiện bọn họ cùng đi, hắn mới có thể yên tâm.Để bọn họ cùng đi, kế hoạch của cô làm sao đây, Phó Gia Du do dự nhưng ở bên cạnh Cẩn Gia Tú đã lập tức đồng ý:- Được, chúng ta cùng đi.Đã vậy Phó Gia Du cũng không nói gì nữa, để mặc Cẩn Gia Tú kéo cô xuống sàn nhảy, bài nhảy trên sàn đang là My Love, thích hợp cho các cặp đôi, Cẩn Gia Tú kéo Lưu Nhân vào sàn nhảy, Phó Gia Du không còn cách khác phải nhảy cặp cùng với Cẩn Gia Lạc.- Du nhi, em nhảy rất tốt đó – Cẩn Gia Lạc nói.Phó Gia Du trừng mắt nhìn hắn lạnh lùng đáp lại:- Cẩn đại thiếu gia, tôi không thích người khác gọi mình Du nhi – Tiếng “Du nhi” này cô đang đợi những người gọi cái tên này, những người có thể vốn không còn tồn tại trên đời này, trước đây cô không có chút thiện cảm cũng chưa từng có ý định để Cẩn Gia Lạc trong lòng nhưng vì hai lần hắn đã giúp cho cô, cô cũng có thể liệt hắn vào mức độ người quen.Cẩn Gia Lạc không bỏ qua chút đau thương vừa xẹt qua và nhanh chóng biến mất trong mắt của Phó Gia Du, hắn đoán được có lẽ sau cái tên “Du nhi” có một câu chuyện buồn, mở miệng muốn hỏi lại bị nụ cười đạm nhạt của Phó Gia Du làm cho nghẹn trở lại, lời chuyển:- Vậy tôi gọi em Tiểu Du nha.- Tôi… - Phó Gia Du vẫn không muốn có người gọi cô thân thiết như vậy nhưng lại nghĩ kĩ cô đã từ chối Cẩn Gia Lạc vài lần, mở miệng đồng ý – Được, anh muốn gọi sao thì cứ gọi đi..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook