Diệp An
-
11: Thân Củ Có Vị Ngọt
Diệp An bị một tiếng kêu quái dị làm tỉnh giấc.
Lửa trong bếp đã tắt, chỉ còn sót chút tro tàn.
Vài giọt nước đọng trên ống khói, nước sôi trong nồi đã nguội.
Thái dương ngả về tây, gió lạnh nổi lên, nhưng không có bông tuyết nào rơi xuống.
Lần này Diệp An ngủ tận bốn, năm giờ, rõ ràng là ngủ rất sâu, ác mộng cũng không ghé thăm, nhưng sức lực lại không hồi phục được bao nhiêu.
Có lẽ do bất chợt được thả lỏng tâm trạng, mệt mỏi tích tụ bao nhiêu ngày đột nhiên dâng trào, biết là phải đứng dậy, nhưng tay chân lại thấy bủn rủn, chỉ muốn cuộn mình rúc trong tấm chăn ấm áp rồi nằm bất động, chẳng mấy chốc lại cảm thấy buồn ngủ.
"Dậy nào!"
Diệp An siết chặt ngón tay, nhẹ cử động vết thương trong lòng bàn tay, đau đớn kích thích thần kinh, giúp cậu mau chóng tỉnh táo lại.
Xốc chăn ngồi dậy, Diệp An đến bên cạnh bếp lò, bưng lên nồi sắt không còn nóng phỏng tay nữa, một hơi uống ba ngụm nước lớn.
Giơ tay quệt vệt nước bên mép, rồi nhảy trên đất vài cái, sau đó đi đến bên mép cửa hứng gió một lát, cuối cùng năng lượng được nạp thêm nhiều.
Bên ngoài có tiếng dã thú gào rú, những loài thú biến dị hoạt động về đêm bắt đầu ra ngoài đi săn.
Diệp An dời cục đá sau cửa qua một chút, đẩy ra vỏ cây che cửa nhìn ra bên ngoài.
Đêm dần tối hẳn, trăng sáng treo cao trên bầu trời, vô vàn vì sao điểm xuyết xung quanh, ánh sáng trong trẻo mà lạnh lẽo soi rọi xuống bên dưới, giao thoa với ánh sáng phản chiếu trên hồ băng tỏa sáng một vùng.
Bên dưới lớp băng rạn nứt đang lan rộng dần, một xoáy nước từ đáy hồ phun trào, là đàn cá giấu mình dưới nước tránh rét trồi lên.
Cảm nhận được khí trời thay đổi, đàn cá biến dị bơi lên gần mặt hồ, tìm kiếm chỗ băng mỏng, chuẩn bị sẵn sàng phá vỡ mặt băng để hấp thu dưỡng khí tươi mới trong lành, cũng như chuẩn bị săn những đàn cá nhỏ yếu và các loài dã thú sơ ý rơi xuống nước.
Trong khu rừng bên kia hồ, gã đàn ông theo dõi nhà gỗ đã không còn ở đó nữa.
Dù gã có tham lam hung ác cỡ nào, đối mặt với lượng lớn thú biến dị hoạt động về đêm, gã cũng không dám một mình quanh quẩn trong rừng.
Cách bờ hồ không xa, trên vỏ thân của ba, bốn cây đại thụ đều có dấu vết cào móng tay do gã đàn ông đó để lại, gã dùng nó để ký hiệu quanh đó có hang chuột đất, đặng tiện cho việc tìm kiếm lần sau.
truyện tiên hiệp hay
Dưới tàng cây, một con cáo đỏ biến dị phóng qua như bay, đuổi theo một con chim trĩ lông trắng* đang trốn ở trong tuyết, tìm kiếm tổ chim trĩ hòng ăn trọn mấy quả trứng chôn trong cỏ khô.
Lúc cáo biến dị cắn chết chim trĩ, đào lớp tuyết bên dưới, thì giữa những nhánh cây rậm rạp, một con báo đen đang tỏa định nó, chuẩn bị nhảy xuống.
*nguyên văn là bạch sắc trĩ kê (白色雉鸡), theo Baidu, trĩ kê (雉鸡) là loài Trĩ Đỏ (danh pháp Phasianus colchicus), loài này không có lông màu trắng, con mái có lông xám nâu và lốm đốm, tuy nhiên ngoài loài Trĩ Đỏ thì còn 1 loài nữa là Trĩ Trắng nhưng có sự khác biệt giữa cách phân biệt của người Việt và người Trung vì theo như wiki Việt thì Trĩ Trắng có danh pháp Crossoptilon crossoptilon cũng thuộc họ Phasianus, trong khi theo Baidu thì không phân biệt rõ lắm về Trĩ Đỏ và Trĩ Trắng mà gọi chung là trĩ kê, vì để cố gắng thuần Việt nhất có thể, Ngạn không chọn tên riêng mà chỉ chọn tên chung là chim trĩ có bộ lông màu trắng (nguồn tham khảo: Baidu , , Wikipedia Việt , )
Diệp An đóng kín cửa lại, rồi mang cục đá chặn sau cửa lần nữa, chắn lại gió đêm lạnh lẽo, đồng thời cũng cắt đứt tiếng gào thét của dã thú vang vọng trong gió.
Trong nhà hơi lạnh, Diệp An lấy chăn quấn quanh người, bật bếp lò lên lần nữa, rồi thêm năm, sáu thanh củi.
Ngọn lửa bùng lên, hơi nóng tỏa ra ngoài, Diệp An xoa tay, nhấc một túi da thú trên tường xuống, mở túi rồi trút ra hơn mười quả thông to bằng nắm tay.
Rừng rậm về đêm là nguy hiểm nhất, dù rằng có nhà gỗ làm nơi trú ẩn, cậu cũng không dám dễ dàng ngủ.
Nếu muốn chịu đựng đêm tối dài dằng dặc này, cậu cần phải tìm chuyện gì đó để làm.
Diệp An ngồi khoanh chân trên mặt đất, nhặt một quả thông, lấy dao găm ra, bắt đầu lột lấy hạt thông bên trong.
Hạt thông được bóc ra được đặt hết trong một cái đĩa, sau khi bóc gom được một lượng nhất định thì cho vào một cái nồi không, rồi đặt trên lửa sấy khô hơi ẩm.
Trong lúc sấy khô hạt thông, Diệp An bẻ một cành cây dài, dùng nó liên tục khuấy trong nồi để đảm bảo toàn bộ hạt thông được nóng đều.
Đợi đến khi bề mặt hạt thông chuyển sang màu xám đen, một mùi hương khen khét lan tỏa trong không khí, cậu mới đổ hết hạt thông lên da thú để nguội, sau đó dùng da thú sạch sẽ bọc lấy giữ lại.
Diệp An thu hoạch mấy trăm hạt thông từ mười mấy quả thông, ngoại trừ mấy quả rỗng ruột và hư thối, những quả còn lại đầy ắp, đập nhỏ rồi nghiền nát thành bột, hoàn toàn có thể dùng thay cho muối.
Ngọn lửa bùng lên giữa bếp lò, tim lửa hơi ánh lam.
Nhiệt độ trong nhà dần tăng lên, Diệp An ngồi bên bếp lò, tay cử động không ngừng, trán đổ một lớp mồ hôi.
"Hiếm thấy."
Diệp An buông dao găm, cởi bỏ chăn đắp trên người, giơ tay lau mồ hôi trên trán, treo mấy hạt thông đã qua xử lý lên vách tường.
Để tránh bị ẩm, bên dưới lót thêm một lớp cành cây và cỏ khô.
"Sáng sớm phải đi tìm gỗ."
Xử lý xong hạt thông, Diệp An quét toàn bộ vỏ quả vào trong chồng củi đốt.
Phủi hết vụn thông trên tay, Diệp An ước tính thời gian, hiện tại hẳn là khoảng hai giờ khuya.
Thời gian nguy hiểm nhất đã qua, cậu có thể ngủ thêm ba, bốn tiếng nữa, tỉnh lại vừa đúng rạng sáng, có thể tranh thủ thời gian làm việc.
Diệp An lại bỏ thêm vài thanh củi vào bếp lò để đảm bảo lửa sẽ không tắt quá nhanh, rồi mới nằm ngửa mặt trên giường, kéo chăn quấn lại, cân nhắc ngày mai cần tìm bao nhiêu vật liệu gỗ.
"Củi đốt cần tìm nhiều một chút, phải làm một cái bàn, tốt nhất nên tìm loại gỗ cứng lớn hơn một chút, ván cửa ra vào và cửa sổ cũng phải tìm."
Trừ ánh lửa và ánh trăng tràn vào từ khe cửa sổ, trong nhà không có lấy một tia sáng.
Diệp An mở to mắt nhìn nóc nhà tối như mực, không ngừng lẩm bẩm, không chỉ vì sắp xếp kế hoạch tiếp theo, mà cũng vì giải tỏa cảm giác cô đơn, muốn thần kinh của mình được thả lỏng.
Ngay lúc cậu mơ màng sắp chìm vào giấc ngủ, thì có một âm thanh kỳ lạ bên ngoài ngôi nhà, xen lẫn tiếng kêu chói tai của bầy sóc.
Ẩn núp ven rừng thông vài ngày, Diệp An nhiều ít cũng có thể hiểu được ý nghĩa của tiếng kêu này, đây là lúc bầy sóc đi săn, mục tiêu của chúng chính là khỉ mặt đỏ sinh sống trong rừng.
Các loài động vật sống sót sau đại tai không có một quần thể thuần túy ăn cỏ nào cả, thậm chí có là bầy lộc chuyên di cư, nếu có cơ hội cũng sẽ ăn thịt.
Bầy sóc xem khỉ mặt đỏ là con mồi, ngược lại, số lượng sóc bị lũ khỉ này lùng giết cũng không ít.
Ranh giới giữa kẻ săn mồi và con mồi thường bị lẫn lộn, giây trước vừa mới nắm chắc chiến thắng, giây sau lập tức có thể bị giết ngược lại.
Diệp An từng tận mắt nhìn thấy quá trình chiến đấu, đó là vào một ngày sau hôm cậu suýt nữa bị chém, một con sóc lạc đàn chạm trán với ba con khỉ mặt đỏ, bị ép phải nhảy xuống tuyết, suýt nữa là bị bầy khỉ xé xác.
Diệp An vừa lúc ở gần đó, nhận ra sóc đỏ bị bao vây, cảm nhận được cảm xúc lo lắng và căm phẫn, bèn cầm xẻng và dao găm lên giết chết con khỉ mặt đỏ đầu đàn, cố gắng giải cứu sóc đỏ.
Khỉ mặt đỏ bản tính hung dữ, thấy đồng bạn bị giết, chẳng những không chạy trốn, mà nó còn phát ra hét lên, vứt sóc sang một bên rồi vọt về phía Diệp An.
Bị hai con khỉ mặt đỏ giáp đánh trước sau, cánh tay và bả vai Diệp An nhanh chóng xuất hiện mấy vết thương, tấm chăn dùng làm áo khoác bị xé rách rưới, chẳng khác nào mấy mảnh vải treo lơ lửng trên người.
May mà tiếng kêu của sóc đỏ đã dẫn đồng bạn đến, hơn hai mươi con sóc kịp thời đuổi tới, bao vây chặt chẽ hai con khỉ mặt đỏ, phẫn nộ giương vuốt xé xác chúng thành từng mảnh.
Máu bắn tung tóe khắp đất, còn bắn lên cả mặt Diệp An.
Thay vì nói bầy sóc đang săn mồi, không bằng nói chúng đang trút giận.
Sóc đỏ nhảy nhót giữa những tán cây, Diệp An có thể cảm giác được nó đang rất vui vẻ.
Tình huống vài ngày trước lặp lại lần nữa, quả thông rơi lộp bộp như mưa xuống bên chân Diệp An, trong đó còn lẫn vài thân củ.
Nhớ tới đây, Diệp An mất hết cơn buồn ngủ, ngồi phắt dậy.
Mấy hôm nay bận rộn, vậy mà lại quên chuyện quan trọng đến như vậy!
Diệp An vội rời giường, nhóm thêm lửa trên bếp, đốt một cây đuốc, tìm thân củ đặt ở góc tường, cẩn thận xem xét dưới ánh lửa.
Ba thân củ to như nắm tay người lớn, hình dáng giống với khoai lang, vỏ rất cứng, gõ thử thì nghe lốp cốp.
Cho rằng thân củ bị đông lạnh, Diệp An bèn nướng chúng trên bếp lò một lát, nhưng lớp vỏ vẫn cứng y như đá, đập mãi không vỡ.
Hết cách, cậu đành giữ chặt thân củ, dùng dao găm bổ ra.
Lớp vỏ của thân củ trông không khác gì vỏ cây, còn vừa dày vừa cứng, Diệp An bổ rất mất sức.
Nhưng phần thịt bên trong lại khá mềm, lưỡi dao xắt rất ngọt, mặt cắt có một đường màu trắng sũa, một dòng chất lỏng trong suốt chảy ra, tỏa ra một mùi hương thanh dịu.
"Chắc là có thể ăn nhỉ?"
Diệp An lấy ngón tay phết một chút chất lỏng cho vào miệng, hai mắt lập tức tỏa sáng, vị thật ngọt!
Trong khi Diệp An đang vui vẻ với phát hiện của mình, gã đàn ông rời khỏi khu rừng ven hồ, quay về lán trú ẩn, cẩn thận nhìn xung quanh, không thấy dấu vết của thú biến dị, mới vội vàng dời cục đá và cọc gỗ chắn trước cửa, khom lưng đi vào.
Không gian trong lán không lớn, ẩm thấp lạnh lẽo, nồng nặc mùi vị khó ngửi.
Trong góc lán có hai người ngồi co rút lại, đó là một người phụ nữ quấn da thú và một bé gái gầy đến độ chỉ còn da bọc xương.
Gã đàn ông móc từ trong lòng ra xác con chuột đất chỉ còn đầu và xương, ném tới trước mặt người phụ nữ.
Người phụ nữ không quan tâm bùn đất bám trên đó, cầm lên cắn xé, nhai nát phần thịt còn sót đút cho bé gái trong lòng.
Bé gái có cặp mắt rất lớn, tóc bết rối bời, khuôn mặt nhỏ toàn là bùn.
Hai người họ cũng không phải người thân của gã đàn ông, mà là "thức ăn" dự trữ gã bắt lại.
Một chân người phụ nữ đã bị đánh gãy, xương vỡ vụn, còn dẫn theo một bé gái, hoàn toàn không thể trốn được.
Mà dù có chạy được ra ngoài, cũng chỉ có thể trở thành bữa cơm vào bụng của thú biến dị mà thôi.
Cũng cùng một cách thế này, gã đàn ông đã sống sót qua mấy mùa tuyết.
Đánh giá người phụ nữ và đứa bé gái, gã hung tợn cười, gã đã nghĩ ra một cách không cần gã tự mạo hiểm, cũng có thể tìm hiểu chân tướng của căn nhà gỗ đó, rồi giành lấy một chỗ tốt..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook