Điền Viên Y Nữ
Chương 47: Miệng đầy hương khói

Edit: Hương Hương.

Bởi vì lần trước có quan hệ hợp tác, cho nên lần này Ngụy sư phó đối với công việc của Tần Tình Tình rất là để tâm. Mấy ngày nay đều tăng ca làm thêm giờ, vì hoàn thành yêu cầu của Tần Tình Tình chế tạo ra mấy chục cái nồi lẩu. Tất cả nồi lẩu đều chế tạo từ đồng, mặt ngoài bóng loáng óng ánh, vừa nhìn cảm giác vô cùng đẳng cấp. Tần Tình Tình cũng hứa hẹn với Ngụy sư phó, đồng ý cho hắn về sau đánh nồi lẩu mang bán. Dù sao, về sau lẩu sẽ rất nổi tiếng, tới lúc đó sẽ có rất nhiều nhà bắt chước theo. Trước bán cho Ngụy sư phó một cái ân tình, cớ sao mà không làm.

Trải qua mấy ngày nay, chưởng quầy cũng tuyển được mấy tiểu nhị. Ngoài ra còn tuyển thêm một ít người phụ giúp trong phòng bếp. Nhân thủ đã đầy đủ, ngay cả bàn đặt làm riêng cũng đã làm xong. Tần Tình Tình trước phân phó người đem số than củi nàng mua chặt nhỏ, tới lúc đó đặt dưới nồi lẩu đốt.

Mà nước lẩu từ sớm đã bắt đầu chế biến. Dựa theo yêu cầu của Tần Tình Tình, nước lẩu phải ngày đêm không ngừng nấu, môi ngày đều cho xương cốt và gia vị mới, nhưng lửa không thể tắt. Cứ như vậy chế biến mấy năm, nồi lẩu này của nàng cũng có mùi vị nước lẩu. Diễn đàn lê quý đôn. Ngoài ra, còn chuẩn bị rau dưa mới mẻ, mỗi ngày thêm chút thịt mới mẻ, đem tất cả thái ra rồi bày ở trên đĩa, cộng thêm mỗi ngày làm một ít rau trộn giải ngán.

Tất nhiên, cái quan trọng nhất chính là nước chấm. Mùi vị một cửa hàng lẩu mặc kệ thế nào, quan trọng nhất vẫn chính là hai thứ, nước lẩu và nước chấm. Khẩu vị nước chấm cũng là tùy người khác nhau, Tần Tình Tình thích nhất chính là tương vừng. Trừ tương vừng còn có các loại nước chấm khác.

Người phương Bắc không thích cay, nên nước lẩu chủ yếu là canh loãng, ăn rất nhạt. Kết hợp với một chén tương vừng ăn vào cảm giác rất ngon. Mà người phương Nam thích ăn cay, nên phía trên mặt nước lẩu phải có một tầng ớt dày mới ngon. Kết hợp với một chén dầu vừng, có thể giải vị cay trong miệng. Nhưng ăn cay hay không cay còn phải xem sở thích của mỗi người, cùng khu vực mỗi nơi khác nhau.

Tần Tình Tình đặc biệt dặn dò Thạch nương tử ở nhà làm tương vừng. Dù sao hiện tại khế ước bán mình của Thạch nương tử trong tay nàng, một nhà ba người hiện tại cũng sống dưới mí mắt nàng, nên dạy tay nghề cho Thạch nương tử trong lòng nàng cũng yên tâm. Quan trọng hơn là cách làm tương vừng yêu cầu không nhiều, còn có thể để lâu, không cần mỗi ngày đều phải làm. Điều duy nhất khiến người ta cảm thấy buồn rầu, chính là sản lượng của hạt mè quá ít, có chút không thoả mãn được nhu cầu hiện tại của nàng.

Cũng may hiện tại quy mô của tiệm lẩu không lớn, nhưng Tần Tình Tình vẫn yên lặng ở trong lòng ghi nhớ điều này. Chờ về sau nàng mua đồng ruộng, nhất định phải cố ý dành ra vài mẫu đất chuyên trồng hạt mè, đảm bảo lượng hạt mè cho xưởng nhỏ dùng.

Đợi Thạch nương tử đem tương vừng đưa tới, Tần Tình Tình dạy tiểu nhị trong phòng bếp phương pháp điều chế tương vừng. Cho nước ấm vào bên trong tương vừng quấy lên. Lần thứ nhất không thể cho quá nhiều nước, chờ tới khi tương sền sệt không thể quấy, lại cho thêm một ít nước nữa.

Bởi vì khẩu vị người ăn cơm khác nhau, lúc ăn lẩu có thể cho thêm một đĩa gia vị phụ gia, bên trong có hành lá cắt nhỏ, rau thơm, muối, và tương ớt. Các khách nhân có thể dựa vào sở thích của mình điều chế nước chấm khác nhau. Đáng tiếc thời đại này không có chao* và tương cửu hoa, hai loại này rất phù hợp dùng với tương vừng.

(*) Chao: Món ăn làm bằng đậu phụ để lên men trong dung dịch rượu và muối.

Chuyện này cũng không cần vội, Tần Tình Tình tin tưởng một ngày nào đó nàng có thể tìm ra nguyên liệu làm ra hai món này. Thời gian bận rộn không ngừng trôi qua, nháy mắt đã tới ngày khai trương tiệm lẩu. Mấy ngày nay Tần Tình Tình đã dặn dò người ở trên đường dán thông cáo, ghi rõ chỉ cần là người tới tiệm dùng cơm, sẽ miễn phí nước lẩu và gia vị, mỗi một đĩa thịt sẽ tặng kèm rau xanh. Ngoài ra, mỗi bàn sẽ có một món khai vị. Bởi vì tặng kèm và miễn phí nhiều thứ, ngược lại đưa tới không ít người chú ý.

Buổi sáng khai trương, mùi hương của lẩu tràn ngập phố, hấp dẫn rất nhiều người lại đây vây xem. Kết quả còn chưa tới giờ dùng cơm, bên ngoài tiệm lẩu đưa tới không ít người. Diễn đàn lê quý đôn. Tuy hiện tại Tần Tình Tình không quen biết nhiều đại nhân vật. Ngoại trừ quan hệ với Ân Triệu Lê không thể lộ, thì tất cả bộ khoái trong thị trấn đều cùng nàng có quan hệ tốt. Cho nên không có tên côn đồ nào dám ở ngày khai trương rới quấy rối.

Đợi tới khi Tần Tình Tình kéo xuống miếng vải đỏ che biển, lộ ra ba chữ "Miệng đầy hương" ánh vào mắt mọi người, ngược lại cùng nhất trí có mùi hương bay tới. Không có nhiều tiết mục khai trương, bên trong tiệm lẩu ngồi đầy người, quả nhiên là một khởi đầu tốt đẹp. Tần Tình tình nhìn bọn tiểu nhị lưu loát giới thiệu từng đặc điểm của mỗi loại lẩu. Trong lòng cảm thấy rất vui mừng, xem như thời gian này nàng bận rộn cũng không có uổng phí. Điều này sao không khiến người cao hứng.

Bởi vì sinh ý hoả bạo, có rất nhiều người nhà giàu tới đây đóng gói mang về cho nữ quyến trong nhà ăn. Về chuyện này, Tần Tình Tình hào phóng tặng kèm một vị lẩu mới. Đương nhiên, để nhận được vị lẩu mới cũng tốn không ít tiền, ai bảo những người nhà giàu này đều không thiếu tiền.

Bên này, lẩu của Tần Tình Tình thành công viên mãn. Mà ở biên cương xa xôi, có một người cũng nhận được thư về nàng. Bởi vì Ân Triệu Lê liên tục ở chỗ Tần Tình Tình không chiếm được chỗ tốt, cho nên viết thư cho Viên Vinh Cần cũng sử dụng một chút thủ đoạn nhỏ. Trong thư hắn chỉ viết cho Viên Vinh Cẩn mọi chuyện trong nhà đều tốt, hắn đã xử lý thoả đáng. Mà tình huống hiện tại của Tần Tình Tình, hắn hoàn toàn không có nhắc tới. Đáng thương cho Viên Vinh Cẩn, đến tận bây giờ vẫn không biết nương tử mình tài giỏi cỡ nào.

Lúc này còn đang cao hứng xem thư, đợi tới khi xem hết thì đem thư đốt. Nếu hiện tại đã biết người trong nhà tất cả đều tốt, vậy hắn cũng có thể yên tâm đi đánh giặc. Chờ sau khi hắn củng cố thế lực trong quân, , hương hương, là có thể trở về trong nhà thăm mọi người. Trong lòng Viên Vinh Cẩn tràn ngập nhiệt tình, đi thao luyện đám thuộc hạ dưới tay mình trở thành đại binh. Chỉ nghe thấy bên ngoài truyền tới từng đợt kêu rên.

Lập tức có thể trở về nhà thăm hai đứa nhỏ của mình, không biết bọn chúng lớn lên có giống hắn hay không. Viên Vinh Cẩn sờ sờ râu trên mặt, lộ ra nụ cười lớn, làm nhóm đại binh ở bên cạnh nhịn không được rùng mình một cái. Dáng vẻ Lão đại lúc này thật là đáng sợ, không biết lại đang đánh cái ý xấu gì.

Hết Chương 47.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương