Điền Viên Y Nữ
-
Chương 30: Thu phục Bạch liên hoa
Edit: Hương Hương.
Lâm Tự tức giận mãnh liệt như vậy, liệu có lui hôn, người vây xung quanh xem có thể nói là đủ náo nhiệt.
Lâm Tuyết Nhi thấy tình huống không đúng, vội vàng ra chiêu, nàng lau khô nước mắt trên mặt, sau đó ra vẻ kiên cường nói: "Nói như vậy, chuyện này đều là Tuyết Nhi không đúng, Tuyết Nhi không nên cô phụ ý tốt của Thúc thúc, bản thân tùy hứng gây thêm phiền toái cho Thúc thúc. Cảm tạ các vị hương thân phụ lão đã ủng hộ Tuyết Nhi, Tuyết Nhi sẽ trở về nhà ngoan ngoãn đợi, không gây thêm phiền phức cho thúc thúc, thành thành thật thật đợi gả".
Nàng nói một phen giống như có bao nhiêu ủy khuất.
Lâm bộ đầu nhìn thấy dáng vẻ này của nàng, đầu trướng hơn, phất phất tay nói: "Đừng, ngươi không cần phải nói ủy khuất như vậy. Lâm gia chúng ta miếu nhỏ, không hầu hạ được Tôn đại Phật như ngươi. Ta đã nghe mẹ ta nói qua, dù sao chuyện hôn nhân này còn chưa có đưa thiếp canh, cho nên hôn sự này không tính, ngươi muốn tìm cái dạng nhà gì thì tự ngươi tìm đi, đừng tới nhà ta là được".
Nói xong, Lâm bộ đầu hướng Tần Tình Tình thi lễ, nói: "Hôm nay cảm ơn đại tẩu tương trợ".
Tần Tình Tình cười cười, cũng thi lễ nói: "Tiện tay mà thôi, không đáng nhắc tới, vừa vặn hôm nay ta có chuyện tìm ngươi hỗ trợ".
"Đại tẩu, ngươi yên tâm, có chuyện gì ngươi cứ phân phó một tiếng là được". Lâm bộ đầu vỗ vỗ bộ ngực, làm cái đảm bảo.
Lâm Tuyết Nhi ở một bên nhìn Tần Tình Tình, trong lòng rất là khó chịu, nghĩ tới nàng lớn lên cũng là một cô nương dung mạo như hoa như nguyệt. Ở trong trấn này, nếu nàng nói nàng đứng thứ hai, tuyệt không ai dám nói đứng thứ nhất. [D.D.L.Q.D - Hương Hương] Ai ngờ hôm nay lại nhảy ra một người, lớn lên xinh đẹp hơn so với nàng không nói, còn đoạt đi nổi bật của nàng, khiến bản thân khó coi trước mặt mọi người. Thật là tức chết người đi được.
Tròng mắt chuyển động, trong lòng Lâm Tuyết Nhi nghĩ ra một kế, nói: "Hôm nay Tuyết Nhi còn chưa có cảm ơn vị phu nhân này, xem phu nhân ngài cùng Vương công tử và Lâm bộ đầu quan hệ tốt như vậy, không biết rốt cuộc ngài là phu nhân nhà ai? Để hôm nào Tuyết Nhi tới cửa nói lời cảm tạ".
"Chuyện này không cần phải nói cho ngươi đi". Tần Tình Tình căn bản không để ý tới nàng.
Lâm Tuyết Nhi bị một câu của Tần Tình Tình làm cho nghẹn, nước mắt lại chảy: "Phu nhân thấy Tuyết Nhi là bé gái mồ côi, cho nên không muốn để ta tới cửa sao? Ngài yên tâm, tuy gia thế Tuyết Nhi không phải là rất tốt, nhưng cũng không phải là cái loại người nông cạn, sẽ không ăn vạ phu nhân ngài".
"Vị cô nương này ngươi nói đùa, ta chẳng qua chỉ là một thôn phụ hương dã, không có ý ghét bỏ ngươi. Ta là sợ căn nhà hương dã kia của ta, mà ngươi giống như tiểu thư nũng nịu sau khi tới sẽ không thích ứng mà thôi. Lại nói, hôm nay ta cũng không giúp được ngươi cái gì".
Thôn phụ hương dã? Lời này ai tin.
Tuy Tần Tình Tình mặc quần áo vải dệt không tính là tốt, nhưng toàn thân lộ ra một cỗ quý khí, hào phóng tự nhiên, tràn ngập tự tin, ở trước mặt mọi người không chút nào khiếp đảm, có một loại phong phạm của đại gia. Vừa thấy giống như quan gia thái thái ra ngoài du ngoạn.
Lâm Tuyết Nhi quơ quơ thân mình, giống như bị cái gì kích thích, nói: "Tuyết Nhi tự biết thân phận không cao, phu nhân không cần lừa Tuyết Nhi. Thấy Lâm bộ đầu cùng Vương công tử đối với ngài tốt như vậy, như vậy thân phận ngài nhất định bất phàm. Đặc biệt là Vương công tử, đôi mắt giống như dính ở trên người phu nhân, nếu không phải biết Vương công tử còn chưa cưới chính thê, Tuyết Nhi còn cho rằng ngài chính là phu nhân Vương công tử".
Tần Tình Tình ghét nhất chính là những người thích bịa đặt lời đồn đãi, trong mắt nàng hiện lên hàn quang, nhưng ý cười trên mặt không có giảm đi, nàng mạnh mẽ đi lên phía trước, nhéo nhéo cằm Lâm Tuyết Nhi, nói: "Ta thấy ngươi lớn lên cũng không tệ, nhưng tâm tư nhỏ cũng thật không ít. Đáng tiếc, ngươi lần này đã đánh sai chủ ý. Tiểu cô nương, muốn thông qua ta rời đi lực chú ý của mọi người, ngươi còn non lắm. Hơn nữa, cũng không có người nói cho ngươi biết sao? Danh dự của nữ nhân là rất quan trọng, không cho phép người khác tùy ý làm bẩn"
Lâm Tuyết Nhi bị hành động của Tần Tình Tình doạ, cũng không màng để ý biểu hiện của nàng có phải là điềm đạm đáng yêu không, trong mắt hiện lên hoảng sợ, nhưng vẫn cố tỏ ra trấn định, nói: "Phu nhân, ngài đang nói cái gì, Tuyết Nhi một chút cũng không hiểu".
"Ngươi không hiểu?". Tần Tình Tình cười cười, lực đạo trong tay mạnh hơn: "Vậy ta liền nói rõ cho ngươi hiểu".
"Đầu tiên, người nhà của ngươi không phải là không muốn quản ngươi, mà do ngươi quá bắt bẻ mà thôi. Xem một thân quần áo này của ngươi, điều kiện trong nhà hẳn không tệ đi. Nói như vậy, người trong nhà ngươi sẽ không tìm cho ngươi một mối hôn nhân tốt sao, đó là do ngươi không hài lòng. Nhìn cái cách hành sử hôm nay của ngươi, ta thấy một là ngươi xem thoại bản quá nhiều, hai là đầu óc ngươi có bệnh. Tiếp theo, thật ra ngươi hôm nay không phải là thực muốn bán mình, mà chỉ muốn để công tử nhà giàu nào đó nhìn trúng. Từ nay về sau sẽ hồng tụ thêm hương, quả thật là một chuyện lý thú".
Tần Tình Tình nói xong, hài lòng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Tuyết Nhi trở nên trắng bệch, nâng mắt nhìn phản ứng của người xung quanh, nàng lại dán ở bên tai Lâm Tuyết Nhi nhỏ giọng nói: "Đáng tiếc chính là hôm nay ngươi đụng phải ta, không có câu được vị công tử nào không nói, còn chọc ra một thân rắc rối. Nương ngươi có nói cho ngươi biết không, không cần dễ dàng trêu trọc người khác. Có tin hay không ta có thể khiến danh dự từ nay của ngươi ném vào rác, từ nay về sau chỉ có thể ở trong câu lan viện ngâm thơ đối đáp".
Vừa lòng nhìn biểu hiện của Lâm Tuyết Nhi, Tần Tình Tình buông lỏng tay ra, lấy ra khăn tay tùy thân xoa xoa tay nói: "Vị cô nương này, từ nay về sau không cần tùy ý vấy bẩn thanh danh người khác, không phải ai cũng đều dễ nói chuyện giống như ta".
Xử lý xong xuôi, Tần Tình Tình thở dài một hơi, hướng Lâm bộ đầu nói: "Được rồi, hiện tại cũng không còn chuyện gì nữa. [D.D.L.Q.D - Hương Hương] Lâm bộ đầu, ta có việc cùng ngươi thương lượng, không bằng chúng ta cùng đi tửu lâu nói đi, ngươi thấy thế nào?".
"Được, đại tẩu, không có vấn đề". Lâm bộ đầu cười hắc hắc, quay đầu đối với mười mấy bộ khoái dưới trướng nói: "Đại tẩu muốn mời chúng ta ăn cơm, còn không cám ơn đại tẩu".
"Cám ơn đại tẩu".
Một đám nam nhân cùng ôm quyền hô lên, làm khoé miệng Tần Tình Tình không nhịn được giật giật, cái cảm giác giống như xã hội đen này thật là quái.
Đám bộ khoái đều đi theo Tần Tình Tình rời đi. Vương công tử vẫn còn ở bên cạnh cười ngây ngô, bởi vì hôm nay rốt cuộc hắn cũng gặp được người hắn tâm tâm niệm niệm.
"Thiếu gia, thiếu gia, chúng ta bây giờ phải làm gì?". Gia đinh của Vương công tử thấy mọi người đều rời đi, vội vàng hỏi.
Gọi thật lâu, Vương công tử mới lấy lại tinh thần, lúc này hắn mới phát hiện Tần Tình Tình đã rời khỏi, vội vàng hỏi: "Người đâu? Người đâu rồi?".
"Thiếu gia, cô nương này không phải vẫn còn ở đây sao?". Gia đinh chỉ chỉ Lâm Tuyết Nhi.
Vương công tử tức tới hộc máu nói: "Ta không nói người này, ta nói chính là nữ nhân hồi nãy".
"Nga... Thiếu gia, nàng cùng Lâm bộ đầu đã đi bàn chuyện rồi, hình như là đi tửu lâu".
"Vậy được, chúng ta cũng đi". Vương công tử vung tay lên, dẫn theo nhóm gia đinh của mình rời đi
Mọi người thấy không còn náo nhiệt để nhìn, cũng sôi nổi rời đi, cuối cùng chỉ còn lại lẻ loi một mình Lâm Tuyết Nhi đứng đó.
Hiện tại nàng không còn chỗ để đi, hôm nay náo loạn như vậy, người trong nhà nhất định sẽ không tiếp tục chứa chấp nàng, người trong thị trấn hôm nay đều biết chuyện này cũng sẽ không thu lưu nàng. Lâm Tuyết Nhi hạ nhẫn tâm, quyết định đi ra bên ngoài lang bạt một phen thử cái may mắn.
"Hừ! Các ngươi chờ, hôm nay những kẻ xem thường ta, về sau nhất định ta sẽ khiến các ngươi hối hận".
Lâm Tự tức giận mãnh liệt như vậy, liệu có lui hôn, người vây xung quanh xem có thể nói là đủ náo nhiệt.
Lâm Tuyết Nhi thấy tình huống không đúng, vội vàng ra chiêu, nàng lau khô nước mắt trên mặt, sau đó ra vẻ kiên cường nói: "Nói như vậy, chuyện này đều là Tuyết Nhi không đúng, Tuyết Nhi không nên cô phụ ý tốt của Thúc thúc, bản thân tùy hứng gây thêm phiền toái cho Thúc thúc. Cảm tạ các vị hương thân phụ lão đã ủng hộ Tuyết Nhi, Tuyết Nhi sẽ trở về nhà ngoan ngoãn đợi, không gây thêm phiền phức cho thúc thúc, thành thành thật thật đợi gả".
Nàng nói một phen giống như có bao nhiêu ủy khuất.
Lâm bộ đầu nhìn thấy dáng vẻ này của nàng, đầu trướng hơn, phất phất tay nói: "Đừng, ngươi không cần phải nói ủy khuất như vậy. Lâm gia chúng ta miếu nhỏ, không hầu hạ được Tôn đại Phật như ngươi. Ta đã nghe mẹ ta nói qua, dù sao chuyện hôn nhân này còn chưa có đưa thiếp canh, cho nên hôn sự này không tính, ngươi muốn tìm cái dạng nhà gì thì tự ngươi tìm đi, đừng tới nhà ta là được".
Nói xong, Lâm bộ đầu hướng Tần Tình Tình thi lễ, nói: "Hôm nay cảm ơn đại tẩu tương trợ".
Tần Tình Tình cười cười, cũng thi lễ nói: "Tiện tay mà thôi, không đáng nhắc tới, vừa vặn hôm nay ta có chuyện tìm ngươi hỗ trợ".
"Đại tẩu, ngươi yên tâm, có chuyện gì ngươi cứ phân phó một tiếng là được". Lâm bộ đầu vỗ vỗ bộ ngực, làm cái đảm bảo.
Lâm Tuyết Nhi ở một bên nhìn Tần Tình Tình, trong lòng rất là khó chịu, nghĩ tới nàng lớn lên cũng là một cô nương dung mạo như hoa như nguyệt. Ở trong trấn này, nếu nàng nói nàng đứng thứ hai, tuyệt không ai dám nói đứng thứ nhất. [D.D.L.Q.D - Hương Hương] Ai ngờ hôm nay lại nhảy ra một người, lớn lên xinh đẹp hơn so với nàng không nói, còn đoạt đi nổi bật của nàng, khiến bản thân khó coi trước mặt mọi người. Thật là tức chết người đi được.
Tròng mắt chuyển động, trong lòng Lâm Tuyết Nhi nghĩ ra một kế, nói: "Hôm nay Tuyết Nhi còn chưa có cảm ơn vị phu nhân này, xem phu nhân ngài cùng Vương công tử và Lâm bộ đầu quan hệ tốt như vậy, không biết rốt cuộc ngài là phu nhân nhà ai? Để hôm nào Tuyết Nhi tới cửa nói lời cảm tạ".
"Chuyện này không cần phải nói cho ngươi đi". Tần Tình Tình căn bản không để ý tới nàng.
Lâm Tuyết Nhi bị một câu của Tần Tình Tình làm cho nghẹn, nước mắt lại chảy: "Phu nhân thấy Tuyết Nhi là bé gái mồ côi, cho nên không muốn để ta tới cửa sao? Ngài yên tâm, tuy gia thế Tuyết Nhi không phải là rất tốt, nhưng cũng không phải là cái loại người nông cạn, sẽ không ăn vạ phu nhân ngài".
"Vị cô nương này ngươi nói đùa, ta chẳng qua chỉ là một thôn phụ hương dã, không có ý ghét bỏ ngươi. Ta là sợ căn nhà hương dã kia của ta, mà ngươi giống như tiểu thư nũng nịu sau khi tới sẽ không thích ứng mà thôi. Lại nói, hôm nay ta cũng không giúp được ngươi cái gì".
Thôn phụ hương dã? Lời này ai tin.
Tuy Tần Tình Tình mặc quần áo vải dệt không tính là tốt, nhưng toàn thân lộ ra một cỗ quý khí, hào phóng tự nhiên, tràn ngập tự tin, ở trước mặt mọi người không chút nào khiếp đảm, có một loại phong phạm của đại gia. Vừa thấy giống như quan gia thái thái ra ngoài du ngoạn.
Lâm Tuyết Nhi quơ quơ thân mình, giống như bị cái gì kích thích, nói: "Tuyết Nhi tự biết thân phận không cao, phu nhân không cần lừa Tuyết Nhi. Thấy Lâm bộ đầu cùng Vương công tử đối với ngài tốt như vậy, như vậy thân phận ngài nhất định bất phàm. Đặc biệt là Vương công tử, đôi mắt giống như dính ở trên người phu nhân, nếu không phải biết Vương công tử còn chưa cưới chính thê, Tuyết Nhi còn cho rằng ngài chính là phu nhân Vương công tử".
Tần Tình Tình ghét nhất chính là những người thích bịa đặt lời đồn đãi, trong mắt nàng hiện lên hàn quang, nhưng ý cười trên mặt không có giảm đi, nàng mạnh mẽ đi lên phía trước, nhéo nhéo cằm Lâm Tuyết Nhi, nói: "Ta thấy ngươi lớn lên cũng không tệ, nhưng tâm tư nhỏ cũng thật không ít. Đáng tiếc, ngươi lần này đã đánh sai chủ ý. Tiểu cô nương, muốn thông qua ta rời đi lực chú ý của mọi người, ngươi còn non lắm. Hơn nữa, cũng không có người nói cho ngươi biết sao? Danh dự của nữ nhân là rất quan trọng, không cho phép người khác tùy ý làm bẩn"
Lâm Tuyết Nhi bị hành động của Tần Tình Tình doạ, cũng không màng để ý biểu hiện của nàng có phải là điềm đạm đáng yêu không, trong mắt hiện lên hoảng sợ, nhưng vẫn cố tỏ ra trấn định, nói: "Phu nhân, ngài đang nói cái gì, Tuyết Nhi một chút cũng không hiểu".
"Ngươi không hiểu?". Tần Tình Tình cười cười, lực đạo trong tay mạnh hơn: "Vậy ta liền nói rõ cho ngươi hiểu".
"Đầu tiên, người nhà của ngươi không phải là không muốn quản ngươi, mà do ngươi quá bắt bẻ mà thôi. Xem một thân quần áo này của ngươi, điều kiện trong nhà hẳn không tệ đi. Nói như vậy, người trong nhà ngươi sẽ không tìm cho ngươi một mối hôn nhân tốt sao, đó là do ngươi không hài lòng. Nhìn cái cách hành sử hôm nay của ngươi, ta thấy một là ngươi xem thoại bản quá nhiều, hai là đầu óc ngươi có bệnh. Tiếp theo, thật ra ngươi hôm nay không phải là thực muốn bán mình, mà chỉ muốn để công tử nhà giàu nào đó nhìn trúng. Từ nay về sau sẽ hồng tụ thêm hương, quả thật là một chuyện lý thú".
Tần Tình Tình nói xong, hài lòng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Tuyết Nhi trở nên trắng bệch, nâng mắt nhìn phản ứng của người xung quanh, nàng lại dán ở bên tai Lâm Tuyết Nhi nhỏ giọng nói: "Đáng tiếc chính là hôm nay ngươi đụng phải ta, không có câu được vị công tử nào không nói, còn chọc ra một thân rắc rối. Nương ngươi có nói cho ngươi biết không, không cần dễ dàng trêu trọc người khác. Có tin hay không ta có thể khiến danh dự từ nay của ngươi ném vào rác, từ nay về sau chỉ có thể ở trong câu lan viện ngâm thơ đối đáp".
Vừa lòng nhìn biểu hiện của Lâm Tuyết Nhi, Tần Tình Tình buông lỏng tay ra, lấy ra khăn tay tùy thân xoa xoa tay nói: "Vị cô nương này, từ nay về sau không cần tùy ý vấy bẩn thanh danh người khác, không phải ai cũng đều dễ nói chuyện giống như ta".
Xử lý xong xuôi, Tần Tình Tình thở dài một hơi, hướng Lâm bộ đầu nói: "Được rồi, hiện tại cũng không còn chuyện gì nữa. [D.D.L.Q.D - Hương Hương] Lâm bộ đầu, ta có việc cùng ngươi thương lượng, không bằng chúng ta cùng đi tửu lâu nói đi, ngươi thấy thế nào?".
"Được, đại tẩu, không có vấn đề". Lâm bộ đầu cười hắc hắc, quay đầu đối với mười mấy bộ khoái dưới trướng nói: "Đại tẩu muốn mời chúng ta ăn cơm, còn không cám ơn đại tẩu".
"Cám ơn đại tẩu".
Một đám nam nhân cùng ôm quyền hô lên, làm khoé miệng Tần Tình Tình không nhịn được giật giật, cái cảm giác giống như xã hội đen này thật là quái.
Đám bộ khoái đều đi theo Tần Tình Tình rời đi. Vương công tử vẫn còn ở bên cạnh cười ngây ngô, bởi vì hôm nay rốt cuộc hắn cũng gặp được người hắn tâm tâm niệm niệm.
"Thiếu gia, thiếu gia, chúng ta bây giờ phải làm gì?". Gia đinh của Vương công tử thấy mọi người đều rời đi, vội vàng hỏi.
Gọi thật lâu, Vương công tử mới lấy lại tinh thần, lúc này hắn mới phát hiện Tần Tình Tình đã rời khỏi, vội vàng hỏi: "Người đâu? Người đâu rồi?".
"Thiếu gia, cô nương này không phải vẫn còn ở đây sao?". Gia đinh chỉ chỉ Lâm Tuyết Nhi.
Vương công tử tức tới hộc máu nói: "Ta không nói người này, ta nói chính là nữ nhân hồi nãy".
"Nga... Thiếu gia, nàng cùng Lâm bộ đầu đã đi bàn chuyện rồi, hình như là đi tửu lâu".
"Vậy được, chúng ta cũng đi". Vương công tử vung tay lên, dẫn theo nhóm gia đinh của mình rời đi
Mọi người thấy không còn náo nhiệt để nhìn, cũng sôi nổi rời đi, cuối cùng chỉ còn lại lẻ loi một mình Lâm Tuyết Nhi đứng đó.
Hiện tại nàng không còn chỗ để đi, hôm nay náo loạn như vậy, người trong nhà nhất định sẽ không tiếp tục chứa chấp nàng, người trong thị trấn hôm nay đều biết chuyện này cũng sẽ không thu lưu nàng. Lâm Tuyết Nhi hạ nhẫn tâm, quyết định đi ra bên ngoài lang bạt một phen thử cái may mắn.
"Hừ! Các ngươi chờ, hôm nay những kẻ xem thường ta, về sau nhất định ta sẽ khiến các ngươi hối hận".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook