Điền Viên Y Nữ
-
Chương 25: Khâm sai là tiểu đệ
Edit: Hương Hương.
"Ân! Để cho bọn họ vào đi". Một giọng nói ôn hoà từ bên trong truyền đến.
Nghe giọng nói này, cảm giác người bên trong còn rất trẻ tuổi.
Tần Tình Tình đỡ Ngụy Sư phụ đang run run rẩy rẩy tiến vào, không đợi hai người kịp hành lễ, liền nghe người kia nói: "Ta đang ở bên ngoài, các người không cần hành lễ. Vị này là Ngụy sư phó đi, mau mời ngồi".
Ngụy sư phó thanh âm có chút run rẩy nói: "Đúng là thảo dân. Đại nhân, ngài gọi tiểu nhân Ngụy Thiết Ngưu là được".
"Ngụy sư phó, lần này nhờ có ngài ít nhiều chúng ta mới tìm được vị Viên nương tử này, ngươi thành thật như vậy cũng là một người tốt, ta sẽ phân phó người dưới đưa cho ngươi một tấm biển, xem như biểu dương tinh thần này của ngươi. Được rồi, nhìn ngươi ở đây cũng rất khẩn trương, vậy ngươi đi xuống trước đi, ta cùng vị Viên nương tử này nói chuyện về sau hợp tác"
Ngụy sư phó cảm thấy mình ở chỗ này không được tự nhiên, vội vàng cáo từ. Trước khi đi còn không quên nhìn Tần Tình Tình, ý bảo nàng lát nữa biểu hiện thật tốt, chớ chọc cho khâm sai Đại lão gia sinh khí.
Hành động này làm trong lòng Tần Tình Tình ấm áp, không nghĩ người này khẩn trương như vậy còn lo lắng cho mình. Cho nên nàng đối với Ngụy sư phó nở nụ cười tự tin.
Nguyên bản nàng có khuôn mặt thanh tú, cười như vậy khiến cho người ta có cảm giác kim diễm.
Chờ sau khi Ngụy sư phó rời đi, vị được gọi là Khâm sai đại nhân vội vàng đứng lên, phân phó người chung quanh lui xuống, lúc này mới nhìn Tần Tình Tình, có chút ân cần nói: "Đại tẩu, xin mời ngài ngồi".
Tần Tình Tình trong lòng có điều hoài nghi, người này sẽ không phải cũng biết tướng công của mình đấy chứ.
Nhìn thấy Tần Tình Tình sững sờ đứng đó, Ân Triệu Lê vội vàng giải thích, nói: "Tẩu tử, ngươi có khả năng không biết ta, nhưng ta khi còn nhỏ là bạn chơi cùng đại ca, hắn rất chiếu cố ta. Khi có đứa nhỏ khác khi dễ ta, hắn đều đứng ra bảo vệ ta. Lần này ta tới đây, là nghĩ muốn gặp mặt tẩu tử".
"Vậy ngươi cũng có thể tới cửa bái phỏng, không cần làm như vậy". Tần Tình Tình hồ nghi nói.
Ân Triệu Lê vội vàng giải thích nói: "Cái này ta vẫn không thể nói cho đại tẩu, tình huống cụ thể phải chờ đại ca trở về, để cho hắn nói với ngươi đi".
"Vậy hắn khi nào thì trở về?".
Tần Tình Tình ngược lại cũng không hỏi thêm mấy câu như "đại ca ngươi còn sống", mà là trực tiếp hỏi thời gian trở về.
Đối với biểu hiện của nàng, Ân Triệu Lê thấy rất là ngoài ý muốn, ở trong suy nghĩ của hắn, mục đích chủ yếu của chính mình là tới nơi này dạy dỗ Viên Vinh Dịch, thuận tiện lại đến coi chừng Tần Tình Tình một chút. Nhưng không nghĩ tới Tần Tình Tình chiếu cố Viên Vinh Dịch rất tốt, tình huống trong nhà cũng càng ngày càng tốt.
Ân Triệu Lê vốn đối với Tần Tình Tình nhiệt tình như vậy, chủ yếu là bởi vì quan hệ tới Viên Vinh Cẩn. Nhưng bây giờ hắn đem Tần Tình Tình đặt ngang hàng với vị trí của mình: "Đại ca còn ở bên ngoài đánh giặc, thời điểm trở về cụ thể ta cũng không thể xác định. Tẩu tử, khả năng ngươi đối với tình hình bên ngoài không rõ lắm, hiện tại phía biên cương tương đối hỗn loạn, cần những nhân tài như đại ca tới ngăn sóng dữ".
Đối với hình dung của Ân Triệu Lê, Tần Tình Tình cũng không có phản ứng gì đặc biệt, thậm chí có thể nói nàng có chút không tin tưởng chuyện này. Nếu Viên Vinh Cẩn thật sự có khả năng lợi hại như vậy, lúc trước vì sao ở trong thôn không có một chút tiếng tăm, hay là hắn còn có cái thân thế thần bí gì hay sao? Đây cũng không phải là phim thần tượng, ở đâu ra nhiều chuyện tình hí kịch phát sinh như vậy.
Không thể không nói, từ trên một góc độ nào đó, Tần Tình Tình đã đoán được sự thật.
Tần Tình Tình không có tiếp tục thảo luận về Viên Vinh Cẩn, mà là tự nhiên dời đề tài: "Không biết lần này ngài gọi ta tới là có chuyện gì, chẳng lẽ đối việc mở rộng nông cụ có cái kiến nghị gì sao?".
Ân Triệu Lê ôn hoà cười, vội vàng nói: "Tẩu tử, ngươi cũng không cần khách khí như vậy, cứ gọi ta Triệu Lê, Tiểu Lê đều được. Nông cụ của ngươi làm thật sự không tệ, nếu là mở rộng ra ngoài khẳng định có tác dụng lớn. Lần này, ta trước đưa cho ngươi một tấm biển".
Tần Tình Tình giảo hoạt cười, bày ra tư thế đàm phán, nói: "Đừng, chúng ta trước đừng nói chuyện quan hệ, chúng ta việc nào ra việc đó. Nông cụ lần này ta đưa ra xác thực là rất hữu dụng, nếu là về sau mở rộng ứng dụng, khẳng định sẽ đề cao hiệu suất lao động nhân dân cày ruộng, đến lúc đó có thể làm đồng ruộng gia tăng sản xuất đều không thành vấn đề. Hơn nữa, ta đã cố vấn qua, căn cứ vào luật pháp quy định, đối với người có cống hiến thật lớn cho nông nghiệp, trừ bỏ khen thưởng tấm biển ra, còn có được thưởng bạc cũng không ít đi".
Nói tới chuyện này, Tần Tình Tình là nói có sách mách có chứng, không kiêu ngạo không xiểm nịnh.
Ân Triệu Lê thấy vậy, càng là cảm thấy vị đại tẩu này của mình không đơn giản, tuy không phải là mỹ nhân tuyệt sắc, nhưng dung mạo này cũng coi như tiểu gia Bích Ngọc*, thanh tú động lòng người, nhất là phối với dáng vẻ không quan tâm hơn thua, thái độ tự tin tiêu sái, làm cho người ta có cảm giác hai mắt toả sáng.
Đừng nhìn Ân Triệu Lê ôn tồn lễ độ, nhưng trên thực tế cũng là người vắt cổ chày ra nước, bất kể là ai, cũng đừng nghĩ từ trong tay hắn lấy được chút tiền. Vốn dĩ hắn ở Hộ bộ quản vấn đề tài vụ, về sau bởi vì hắn kiểm soát quá nghiêm nên bị mọi người buộc tội giáng chức, nếu không phải lão cha hắn là Tể tướng đương triều, khẳng định đã sớm bị người cho giết chết, làm sao có thể thành khâm sai đại nhân chuyên tuần tra các việc đồng áng đây.
"Nếu không chỉ có một kiện nông cụ này thì sao?".
"Không chỉ một kiện? Vậy thật ra có thể". Ân Triệu Lê không nghĩ liền tiếp lời, sau đó như ý thức được cái gì, đột nhiên ngẩng đầu nói: "Cái gì? Đại tẩu còn nông cụ khác cải tiến sao? Vậy ta thật sự nên vì lê dân bá tánh thiên hạ này cảm tạ ngài".
Nói, hắn liền từ trên ghế đứng lên, hướng Tần Tình Tình cung kính lạy một lạy.
Tần Tình Tình lấy ra bản vẽ chính mình chuẩn bị, bên trong dày một xấp, xem ra có không ít thứ tốt.
Những bản vẽ này Tần Tình Tình đã vẽ xong từ sớm, lúc trước khi nàng mới xuyên qua đã đem tất cả nông cụ vẽ lại, sợ để lâu về sau không nhớ rõ, những bản vẽ này đều là căn bản để nàng về sau an gia.
Ân Triệu Lê thấy những bản vẽ này, ánh mắt đều sáng lên, muốn duỗi tay lấy, lại bị Tần Tình Tình tốc độ nhanh hơn giấu đi.
"Đại tẩu, ta vì thiên hạ muôn dân cảm ơn ngài". An Triệu Lê lại lạy một lạy.
Tần Tình Tình sẽ không vì thế mà giao ra bản vẽ, nàng giơ bản vẽ trong tay lên, nói: "Triệu Lê, chúng ta có phải nên nói một chút về chuyện khen thưởng tấm biển cùng bạc".
Vừa nghe phải ra tiền, Ân Triệu Lê mặt đau khổ.
Hắn hiện tại cảm thấy tẩu tử một chút cũng không đơn giản.
Hết Chương 25.
"Ân! Để cho bọn họ vào đi". Một giọng nói ôn hoà từ bên trong truyền đến.
Nghe giọng nói này, cảm giác người bên trong còn rất trẻ tuổi.
Tần Tình Tình đỡ Ngụy Sư phụ đang run run rẩy rẩy tiến vào, không đợi hai người kịp hành lễ, liền nghe người kia nói: "Ta đang ở bên ngoài, các người không cần hành lễ. Vị này là Ngụy sư phó đi, mau mời ngồi".
Ngụy sư phó thanh âm có chút run rẩy nói: "Đúng là thảo dân. Đại nhân, ngài gọi tiểu nhân Ngụy Thiết Ngưu là được".
"Ngụy sư phó, lần này nhờ có ngài ít nhiều chúng ta mới tìm được vị Viên nương tử này, ngươi thành thật như vậy cũng là một người tốt, ta sẽ phân phó người dưới đưa cho ngươi một tấm biển, xem như biểu dương tinh thần này của ngươi. Được rồi, nhìn ngươi ở đây cũng rất khẩn trương, vậy ngươi đi xuống trước đi, ta cùng vị Viên nương tử này nói chuyện về sau hợp tác"
Ngụy sư phó cảm thấy mình ở chỗ này không được tự nhiên, vội vàng cáo từ. Trước khi đi còn không quên nhìn Tần Tình Tình, ý bảo nàng lát nữa biểu hiện thật tốt, chớ chọc cho khâm sai Đại lão gia sinh khí.
Hành động này làm trong lòng Tần Tình Tình ấm áp, không nghĩ người này khẩn trương như vậy còn lo lắng cho mình. Cho nên nàng đối với Ngụy sư phó nở nụ cười tự tin.
Nguyên bản nàng có khuôn mặt thanh tú, cười như vậy khiến cho người ta có cảm giác kim diễm.
Chờ sau khi Ngụy sư phó rời đi, vị được gọi là Khâm sai đại nhân vội vàng đứng lên, phân phó người chung quanh lui xuống, lúc này mới nhìn Tần Tình Tình, có chút ân cần nói: "Đại tẩu, xin mời ngài ngồi".
Tần Tình Tình trong lòng có điều hoài nghi, người này sẽ không phải cũng biết tướng công của mình đấy chứ.
Nhìn thấy Tần Tình Tình sững sờ đứng đó, Ân Triệu Lê vội vàng giải thích, nói: "Tẩu tử, ngươi có khả năng không biết ta, nhưng ta khi còn nhỏ là bạn chơi cùng đại ca, hắn rất chiếu cố ta. Khi có đứa nhỏ khác khi dễ ta, hắn đều đứng ra bảo vệ ta. Lần này ta tới đây, là nghĩ muốn gặp mặt tẩu tử".
"Vậy ngươi cũng có thể tới cửa bái phỏng, không cần làm như vậy". Tần Tình Tình hồ nghi nói.
Ân Triệu Lê vội vàng giải thích nói: "Cái này ta vẫn không thể nói cho đại tẩu, tình huống cụ thể phải chờ đại ca trở về, để cho hắn nói với ngươi đi".
"Vậy hắn khi nào thì trở về?".
Tần Tình Tình ngược lại cũng không hỏi thêm mấy câu như "đại ca ngươi còn sống", mà là trực tiếp hỏi thời gian trở về.
Đối với biểu hiện của nàng, Ân Triệu Lê thấy rất là ngoài ý muốn, ở trong suy nghĩ của hắn, mục đích chủ yếu của chính mình là tới nơi này dạy dỗ Viên Vinh Dịch, thuận tiện lại đến coi chừng Tần Tình Tình một chút. Nhưng không nghĩ tới Tần Tình Tình chiếu cố Viên Vinh Dịch rất tốt, tình huống trong nhà cũng càng ngày càng tốt.
Ân Triệu Lê vốn đối với Tần Tình Tình nhiệt tình như vậy, chủ yếu là bởi vì quan hệ tới Viên Vinh Cẩn. Nhưng bây giờ hắn đem Tần Tình Tình đặt ngang hàng với vị trí của mình: "Đại ca còn ở bên ngoài đánh giặc, thời điểm trở về cụ thể ta cũng không thể xác định. Tẩu tử, khả năng ngươi đối với tình hình bên ngoài không rõ lắm, hiện tại phía biên cương tương đối hỗn loạn, cần những nhân tài như đại ca tới ngăn sóng dữ".
Đối với hình dung của Ân Triệu Lê, Tần Tình Tình cũng không có phản ứng gì đặc biệt, thậm chí có thể nói nàng có chút không tin tưởng chuyện này. Nếu Viên Vinh Cẩn thật sự có khả năng lợi hại như vậy, lúc trước vì sao ở trong thôn không có một chút tiếng tăm, hay là hắn còn có cái thân thế thần bí gì hay sao? Đây cũng không phải là phim thần tượng, ở đâu ra nhiều chuyện tình hí kịch phát sinh như vậy.
Không thể không nói, từ trên một góc độ nào đó, Tần Tình Tình đã đoán được sự thật.
Tần Tình Tình không có tiếp tục thảo luận về Viên Vinh Cẩn, mà là tự nhiên dời đề tài: "Không biết lần này ngài gọi ta tới là có chuyện gì, chẳng lẽ đối việc mở rộng nông cụ có cái kiến nghị gì sao?".
Ân Triệu Lê ôn hoà cười, vội vàng nói: "Tẩu tử, ngươi cũng không cần khách khí như vậy, cứ gọi ta Triệu Lê, Tiểu Lê đều được. Nông cụ của ngươi làm thật sự không tệ, nếu là mở rộng ra ngoài khẳng định có tác dụng lớn. Lần này, ta trước đưa cho ngươi một tấm biển".
Tần Tình Tình giảo hoạt cười, bày ra tư thế đàm phán, nói: "Đừng, chúng ta trước đừng nói chuyện quan hệ, chúng ta việc nào ra việc đó. Nông cụ lần này ta đưa ra xác thực là rất hữu dụng, nếu là về sau mở rộng ứng dụng, khẳng định sẽ đề cao hiệu suất lao động nhân dân cày ruộng, đến lúc đó có thể làm đồng ruộng gia tăng sản xuất đều không thành vấn đề. Hơn nữa, ta đã cố vấn qua, căn cứ vào luật pháp quy định, đối với người có cống hiến thật lớn cho nông nghiệp, trừ bỏ khen thưởng tấm biển ra, còn có được thưởng bạc cũng không ít đi".
Nói tới chuyện này, Tần Tình Tình là nói có sách mách có chứng, không kiêu ngạo không xiểm nịnh.
Ân Triệu Lê thấy vậy, càng là cảm thấy vị đại tẩu này của mình không đơn giản, tuy không phải là mỹ nhân tuyệt sắc, nhưng dung mạo này cũng coi như tiểu gia Bích Ngọc*, thanh tú động lòng người, nhất là phối với dáng vẻ không quan tâm hơn thua, thái độ tự tin tiêu sái, làm cho người ta có cảm giác hai mắt toả sáng.
- “Tiểu gia Bích Ngọc” nghĩa gọn là chỉ những thiếu nữ xinh đẹp ở gia đình bình thường. Cũng có nghĩa hình dung cô gái có hình dáng không nhất định phải đẹp nhưng khả ái, có điểm nghĩa giống như em gái nhà bên. Thường là những cô gái hoạt bát dễ gần, không có phong phạm “Tiểu thư khuê cát”
Đừng nhìn Ân Triệu Lê ôn tồn lễ độ, nhưng trên thực tế cũng là người vắt cổ chày ra nước, bất kể là ai, cũng đừng nghĩ từ trong tay hắn lấy được chút tiền. Vốn dĩ hắn ở Hộ bộ quản vấn đề tài vụ, về sau bởi vì hắn kiểm soát quá nghiêm nên bị mọi người buộc tội giáng chức, nếu không phải lão cha hắn là Tể tướng đương triều, khẳng định đã sớm bị người cho giết chết, làm sao có thể thành khâm sai đại nhân chuyên tuần tra các việc đồng áng đây.
"Nếu không chỉ có một kiện nông cụ này thì sao?".
"Không chỉ một kiện? Vậy thật ra có thể". Ân Triệu Lê không nghĩ liền tiếp lời, sau đó như ý thức được cái gì, đột nhiên ngẩng đầu nói: "Cái gì? Đại tẩu còn nông cụ khác cải tiến sao? Vậy ta thật sự nên vì lê dân bá tánh thiên hạ này cảm tạ ngài".
Nói, hắn liền từ trên ghế đứng lên, hướng Tần Tình Tình cung kính lạy một lạy.
Tần Tình Tình lấy ra bản vẽ chính mình chuẩn bị, bên trong dày một xấp, xem ra có không ít thứ tốt.
Những bản vẽ này Tần Tình Tình đã vẽ xong từ sớm, lúc trước khi nàng mới xuyên qua đã đem tất cả nông cụ vẽ lại, sợ để lâu về sau không nhớ rõ, những bản vẽ này đều là căn bản để nàng về sau an gia.
Ân Triệu Lê thấy những bản vẽ này, ánh mắt đều sáng lên, muốn duỗi tay lấy, lại bị Tần Tình Tình tốc độ nhanh hơn giấu đi.
"Đại tẩu, ta vì thiên hạ muôn dân cảm ơn ngài". An Triệu Lê lại lạy một lạy.
Tần Tình Tình sẽ không vì thế mà giao ra bản vẽ, nàng giơ bản vẽ trong tay lên, nói: "Triệu Lê, chúng ta có phải nên nói một chút về chuyện khen thưởng tấm biển cùng bạc".
Vừa nghe phải ra tiền, Ân Triệu Lê mặt đau khổ.
Hắn hiện tại cảm thấy tẩu tử một chút cũng không đơn giản.
Hết Chương 25.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook