Điền Viên Y Nữ
-
Chương 22: Phương pháp từ đâu ra
Edit: Hương Hương.
Trùng hợp, người lão Tần gia cùng Lí chính và tộc trưởng cùng nhau tới.
Đây vẫn là lần đầu tiên Tần Tình Tình từ khi xuyên qua gặp được cha mẹ, gia gia nãi nãi của mình.
Tần Bá Dân vừa vào cửa đối với Tần Tình Tình trêu ghẹo nói: "Tình Tình, đại gia gia lại tới nhìn ngươi".
Tần Tình Tình đối với chuyện này liền cười sáng rỡ, nói: "Nhìn đại gia gia nói kìa, là Tình Tình lại phiền toái ngài. Gia gia nãi nãi, cha mẹ, các ngươi cũng tới, bởi vì nhà nhỏ không có nhiều chỗ để ngồi, các ngươi cũng đừng ghét bỏ".
Tần Bá Dân phất phất tay, nói: "Không cần, ngồi ở trong sân là được, rộng rãi thoải mái".
Tần Bá Quân là gia gia Tần Tình Tình, là một anh nông dân trung thực, cũng không có nhiều chú ý như vậy. Thời điểm hắn tới, Tống Như Hoa liền ngừng khóc, thành thành thật thật đi theo phía sau, không dám nói một lời.
Mà cha mẹ Tần Tình Tình vẫn luôn đem lại cảm giác không tồn tại gì. Hai người đối với nữ nhi Tần Tình Tình cũng coi như là yêu thương, nhưng vẫn luôn cảm thấy áy náy, cũng không mở miệng nói chuyện với Tần Tình Tình, cúi đầu đi theo phía sau Tần Bá Quân.
Nãi nãi Tần Tình Tình thoạt nhìn là một lão thái thái rất có phúc khí, cả người ăn mặc sạch sẽ, cũng không nói gì. Nàng cùng nhóm quái bà bà cổ quái xảo quyệt không giống nhau, lại còn đem quyền hành quản gia giao cho con dâu cả Đổng Phương.
Ghế đá trong sân, đều để ba người Tần Bá Quân, Tần Bá Dân, Tần Gia Bá ngồi.
Ba người này phân biệt là gia gia Tần Tình Tình, Lí chính cùng tộc trưởng.
Tộc trưởng Tần Gia Bá là tú tài, ở trong Tần gia thôn mở một tư thục, ngày thường đều là dạy bọn hậu bối đọc sách, rất ít quản sự. Trong thôn mà có chuyện, đại bộ phận đều là tìm Lí chính. Chỉ khi có nhà nào phân gia, hắn mới ra mặt.
Cho nên, dựa theo quy củ trước kia, vẫn là Tần Bá Dân mở miệng trước, nói: "Tình Tình, ngươi là xảy ra chuyện gì? Ta nghe người ta nói có chuyện tình quan trọng liên quan tới thanh danh của ngươi, đây cũng không phải là chuyện nhỏ".
Tần Tình Tình bị nhiều người vây xem như vậy cũng không ngượng ngùng, hào phòng tự nhiên tiến lên, nói: "Hồi đại gia gia, chuyện là như thế này. Tiểu thẩm các nàng không biết từ đâu chạy tới nói nhà ta có một đống người, còn nói thanh danh của ta không tốt. Ta chỉ ở trong nhà dạy những người này làm đồ ăn mà thôi, hơn nữa chuyện này còn có Xương Hỉ thúc hỗ trợ thu xếp, có chuyện gì ngài có thể hỏi hắn".
Tần Bá Dân không ngờ trong chuyện này còn có quan hệ tới Tần Xương Hỉ. Vừa nghe đến nhi tử không đọc sách thật tốt, thế nào cũng muốn làm buôn bán cũng trộn lẫn trong đó, hắn tức giận đến râu đều dựng lên.
Thanh âm trở nên nghiêm khắc hơn, nói: "Ngươi cái tiểu tử thối, còn không mau tới đây giải thích với ta xem rốt cuộc là có chuyện gì".
Tần Xương Hỉ thấy lão cha hắn tới đây, nghĩ trốn ở trong đám người. Kết quả tránh không được, đành phải chui ra. Đầu tiên là cười chào hỏi mấy vị trưởng bối, sau đó mắt nhìn Tần Tình Tình. Trong lòng cười khổ nghĩ, một lượng bạc này của Tần Tình Tình đúng là không dễ kiếm.
Hắn sắp xếp lại ý nghĩ, đối với mọi người nói: "Tất cả mọi người đều biết, ta ngày thường cũng không có yêu thích gì, chỉ yêu thích làm buôn bán nhỏ. Buổi chiều ngày hôm qua lúc ta đưa đại chất nữ trở về, vừa vặn tán gẫu nói nàng biết làm một loại đồ ăn mới lạ ly kỳ, liền nghĩ theo nàng học rồi đem bán lấy tiền. Muốn ta nói, đại chất nữ này quả là có một tay nghề biết buôn bán, chỉ là một món ăn đơn giản, đổi tay liền bán được hơn mười lượng bạc, so với ta thông minh hơn nhiều".
Tiếp theo Tần Xương Hỉ giải thích cho mọi người Tần Tình Tình là như thế nào kiếm được số tiền này, thao thao bất tuyệt không dừng được.
Tống Như Hoa nghe Tần Tình Tình đổi tay liền kiếm được hơn mười lượng bạc, con mắt đều muốn thẳng.
Nàng không hề nghĩ ngợi liền đánh gãy lời Tần Xương Hỉ, reo lên: "Nàng một cái tiểu tức phụ có thể nghĩ được cái chủ ý gì mới mẻ chứ. Khẳng định là cha mẹ nàng dạy cho nàng. Ta xem tiền này nàng phải giao ra mới được. Cái nhà này một đống người, cái gì không phải cần tiêu tiền. Dựa vào cái gì nàng cầm phương pháp trong nhà đi kiếm tiền".
Trong khoảng thời gian ngắn, ánh mắt mọi người đều tập trung tới trên người cha mẹ Tần Tình Tình, nhìn xem hai người có thể nói gì.
Lão cha Tần Tình Tình, Tần Xương Hoa nào có bao giờ trải qua trận thế này, đầu cúi thấp hơn, một câu cũng nói không nên lời.
Lão nương Tần Tình Tình, Hà Mai Phương cũng là như thế.
Cuối cùng, vẫn là Tần Bá Quân bực mình, thấy con trai vẫn luôn không nói chuyện, không kiên nhẫn nói: "Hai người các ngươi rốt cuộc có dạy hay không? Đều là người câm sao?".
Tần Tình Tình thấy cha mẹ mình là cái dạng này, không cầm được cũng có chút thất vọng.
Nàng bây giờ ở chỗ này có thể nói là không có người nào có thể theo.
Tướng công đi chiến trường sinh tử không rõ, người cũng mất tích có thể nói là lành ít dữ nhiều, mà cha mẹ trong nhà lại đều không hướng về nàng.
Tống Như Hoa ghé vào bên người Hà Mai Phương, nhỏ giọng nói: "Nhị tẩu, ngươi phải suy nghĩ kỹ, hơn mười lượng bạc cũng không phải là số lượng nhỏ, tức phụ của ngươi không phải vừa lúc mang thai sao, có số tiền này vừa lúc có thể bồi bổ thân mình cho nàng. Khuê nữ đã gả giống như bát nước hắt đi ra ngoài, ngươi nhớ lại chuyện trước đây, nàng như thế nào sẽ cùng ngươi thân cận. Ngươi phải nên hiểu rõ ràng, ai gần ai xa".
Hà Mai Phương cúi đầu xoắn khăn trong tay, đầu ngón tay đều đã trở nên trắng bệch. Cuối cùng, nàng đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về phía Tần Tình Tình trong mắt tràn ngập xin lỗi, nàng đi tới trước mặt Tần Tình Tình, nhỏ giọng nói: "Tình Tình, nương thực xin lỗi, nương cũng là bị buộc không có biện pháp".
Tần Tình Tình nghe xong trong lòng lạnh lùng, đối với cha mẹ chính mình không bao giờ ôm hy vọng nữa.
Nhớ trước đây, bọn họ có thể vì việc hôn nhân của nhi tử mà đem nàng gả cho một người sắp xuất chinh, hiện tại cũng có thể vì bụng con dâu mà đánh chủ ý lên tiền của nữ nhi. Tuy nói đây là trọng nam khinh nữ, nhưng cũng không thể làm đến mức khiến người ta thất vọng, buồn lòng như vậy đi, không để lại cho nữ nhi một con đường sống.
Tống Như Hoa thấy Hà Mai Phương chủ ý đã định rồi, vội vàng lớn tiếng hỏi: "Nhị tẩu, ngươi mau tới nói cho mọi người biết phương pháp này có phải là ngươi dạy cho nàng hay không?".
Hà Mai Phương gật gật đầu, sau đó quay đầu đi, không dám nhìn biểu tình của Tần Tình Tình.
Tống Như Hoa hướng về phía Tần Tình Tình lớn tiếng ồn ào nói: "Xem đi, phương pháp này vốn dĩ là của trong nhà, ngươi còn không mau đem tiền bạc giao ra".
Mọi người vây xem thấy nội dung câu chuyện xảy ra biến hoá, cũng đều ở một bên nhìn đến mùi ngon.
Tần Tình Tình ánh mắt lăng liệt quét nhìn đám người bốn phía, chờ người xung quanh thanh âm giảm xuống, nói: "Phương pháp này nếu là nương ta giao cho ta, vậy ta hẳn là nên đưa tiền cho nương ta mới đúng, cùng ngươi có quan hệ gì. Tiểu thẩm, ngươi ở chỗ này kêu kêu quát quát là muốn trộn lẫn cái gì?".
"Mọi người trong nhà ăn cơm đều là trong một cái bếp, như vậy tiền tài tự nhiên phải giao cho của công mới đúng". Tống Như Hoa lời nói rất là xác định.
"Như vậy dựa theo như lời ngươi nói, phương pháp này là ta từ chỗ nương ta học được, cho nên tiền này là giao cho nương ta, mà nương ta có được phương pháp này chính là học được từ nhà mẹ đẻ, vì cái gì mà tiền này lại phải giao cho các ngươi, mà không phải là đưa qua nhà ông ngoại của ta? Chẳng lẽ phương pháp này là từ Tần gia học được hay sao? Vậy tại sao lại là mẹ ta dạy cho ta?".
Tống Như Hoa không nghĩ tới Tần Tình Tình sẽ nói như vậy, trong khoảng thời gian ngắn đứng đó ngốc.
Trùng hợp, người lão Tần gia cùng Lí chính và tộc trưởng cùng nhau tới.
Đây vẫn là lần đầu tiên Tần Tình Tình từ khi xuyên qua gặp được cha mẹ, gia gia nãi nãi của mình.
Tần Bá Dân vừa vào cửa đối với Tần Tình Tình trêu ghẹo nói: "Tình Tình, đại gia gia lại tới nhìn ngươi".
Tần Tình Tình đối với chuyện này liền cười sáng rỡ, nói: "Nhìn đại gia gia nói kìa, là Tình Tình lại phiền toái ngài. Gia gia nãi nãi, cha mẹ, các ngươi cũng tới, bởi vì nhà nhỏ không có nhiều chỗ để ngồi, các ngươi cũng đừng ghét bỏ".
Tần Bá Dân phất phất tay, nói: "Không cần, ngồi ở trong sân là được, rộng rãi thoải mái".
Tần Bá Quân là gia gia Tần Tình Tình, là một anh nông dân trung thực, cũng không có nhiều chú ý như vậy. Thời điểm hắn tới, Tống Như Hoa liền ngừng khóc, thành thành thật thật đi theo phía sau, không dám nói một lời.
Mà cha mẹ Tần Tình Tình vẫn luôn đem lại cảm giác không tồn tại gì. Hai người đối với nữ nhi Tần Tình Tình cũng coi như là yêu thương, nhưng vẫn luôn cảm thấy áy náy, cũng không mở miệng nói chuyện với Tần Tình Tình, cúi đầu đi theo phía sau Tần Bá Quân.
Nãi nãi Tần Tình Tình thoạt nhìn là một lão thái thái rất có phúc khí, cả người ăn mặc sạch sẽ, cũng không nói gì. Nàng cùng nhóm quái bà bà cổ quái xảo quyệt không giống nhau, lại còn đem quyền hành quản gia giao cho con dâu cả Đổng Phương.
Ghế đá trong sân, đều để ba người Tần Bá Quân, Tần Bá Dân, Tần Gia Bá ngồi.
Ba người này phân biệt là gia gia Tần Tình Tình, Lí chính cùng tộc trưởng.
Tộc trưởng Tần Gia Bá là tú tài, ở trong Tần gia thôn mở một tư thục, ngày thường đều là dạy bọn hậu bối đọc sách, rất ít quản sự. Trong thôn mà có chuyện, đại bộ phận đều là tìm Lí chính. Chỉ khi có nhà nào phân gia, hắn mới ra mặt.
Cho nên, dựa theo quy củ trước kia, vẫn là Tần Bá Dân mở miệng trước, nói: "Tình Tình, ngươi là xảy ra chuyện gì? Ta nghe người ta nói có chuyện tình quan trọng liên quan tới thanh danh của ngươi, đây cũng không phải là chuyện nhỏ".
Tần Tình Tình bị nhiều người vây xem như vậy cũng không ngượng ngùng, hào phòng tự nhiên tiến lên, nói: "Hồi đại gia gia, chuyện là như thế này. Tiểu thẩm các nàng không biết từ đâu chạy tới nói nhà ta có một đống người, còn nói thanh danh của ta không tốt. Ta chỉ ở trong nhà dạy những người này làm đồ ăn mà thôi, hơn nữa chuyện này còn có Xương Hỉ thúc hỗ trợ thu xếp, có chuyện gì ngài có thể hỏi hắn".
Tần Bá Dân không ngờ trong chuyện này còn có quan hệ tới Tần Xương Hỉ. Vừa nghe đến nhi tử không đọc sách thật tốt, thế nào cũng muốn làm buôn bán cũng trộn lẫn trong đó, hắn tức giận đến râu đều dựng lên.
Thanh âm trở nên nghiêm khắc hơn, nói: "Ngươi cái tiểu tử thối, còn không mau tới đây giải thích với ta xem rốt cuộc là có chuyện gì".
Tần Xương Hỉ thấy lão cha hắn tới đây, nghĩ trốn ở trong đám người. Kết quả tránh không được, đành phải chui ra. Đầu tiên là cười chào hỏi mấy vị trưởng bối, sau đó mắt nhìn Tần Tình Tình. Trong lòng cười khổ nghĩ, một lượng bạc này của Tần Tình Tình đúng là không dễ kiếm.
Hắn sắp xếp lại ý nghĩ, đối với mọi người nói: "Tất cả mọi người đều biết, ta ngày thường cũng không có yêu thích gì, chỉ yêu thích làm buôn bán nhỏ. Buổi chiều ngày hôm qua lúc ta đưa đại chất nữ trở về, vừa vặn tán gẫu nói nàng biết làm một loại đồ ăn mới lạ ly kỳ, liền nghĩ theo nàng học rồi đem bán lấy tiền. Muốn ta nói, đại chất nữ này quả là có một tay nghề biết buôn bán, chỉ là một món ăn đơn giản, đổi tay liền bán được hơn mười lượng bạc, so với ta thông minh hơn nhiều".
Tiếp theo Tần Xương Hỉ giải thích cho mọi người Tần Tình Tình là như thế nào kiếm được số tiền này, thao thao bất tuyệt không dừng được.
Tống Như Hoa nghe Tần Tình Tình đổi tay liền kiếm được hơn mười lượng bạc, con mắt đều muốn thẳng.
Nàng không hề nghĩ ngợi liền đánh gãy lời Tần Xương Hỉ, reo lên: "Nàng một cái tiểu tức phụ có thể nghĩ được cái chủ ý gì mới mẻ chứ. Khẳng định là cha mẹ nàng dạy cho nàng. Ta xem tiền này nàng phải giao ra mới được. Cái nhà này một đống người, cái gì không phải cần tiêu tiền. Dựa vào cái gì nàng cầm phương pháp trong nhà đi kiếm tiền".
Trong khoảng thời gian ngắn, ánh mắt mọi người đều tập trung tới trên người cha mẹ Tần Tình Tình, nhìn xem hai người có thể nói gì.
Lão cha Tần Tình Tình, Tần Xương Hoa nào có bao giờ trải qua trận thế này, đầu cúi thấp hơn, một câu cũng nói không nên lời.
Lão nương Tần Tình Tình, Hà Mai Phương cũng là như thế.
Cuối cùng, vẫn là Tần Bá Quân bực mình, thấy con trai vẫn luôn không nói chuyện, không kiên nhẫn nói: "Hai người các ngươi rốt cuộc có dạy hay không? Đều là người câm sao?".
Tần Tình Tình thấy cha mẹ mình là cái dạng này, không cầm được cũng có chút thất vọng.
Nàng bây giờ ở chỗ này có thể nói là không có người nào có thể theo.
Tướng công đi chiến trường sinh tử không rõ, người cũng mất tích có thể nói là lành ít dữ nhiều, mà cha mẹ trong nhà lại đều không hướng về nàng.
Tống Như Hoa ghé vào bên người Hà Mai Phương, nhỏ giọng nói: "Nhị tẩu, ngươi phải suy nghĩ kỹ, hơn mười lượng bạc cũng không phải là số lượng nhỏ, tức phụ của ngươi không phải vừa lúc mang thai sao, có số tiền này vừa lúc có thể bồi bổ thân mình cho nàng. Khuê nữ đã gả giống như bát nước hắt đi ra ngoài, ngươi nhớ lại chuyện trước đây, nàng như thế nào sẽ cùng ngươi thân cận. Ngươi phải nên hiểu rõ ràng, ai gần ai xa".
Hà Mai Phương cúi đầu xoắn khăn trong tay, đầu ngón tay đều đã trở nên trắng bệch. Cuối cùng, nàng đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về phía Tần Tình Tình trong mắt tràn ngập xin lỗi, nàng đi tới trước mặt Tần Tình Tình, nhỏ giọng nói: "Tình Tình, nương thực xin lỗi, nương cũng là bị buộc không có biện pháp".
Tần Tình Tình nghe xong trong lòng lạnh lùng, đối với cha mẹ chính mình không bao giờ ôm hy vọng nữa.
Nhớ trước đây, bọn họ có thể vì việc hôn nhân của nhi tử mà đem nàng gả cho một người sắp xuất chinh, hiện tại cũng có thể vì bụng con dâu mà đánh chủ ý lên tiền của nữ nhi. Tuy nói đây là trọng nam khinh nữ, nhưng cũng không thể làm đến mức khiến người ta thất vọng, buồn lòng như vậy đi, không để lại cho nữ nhi một con đường sống.
Tống Như Hoa thấy Hà Mai Phương chủ ý đã định rồi, vội vàng lớn tiếng hỏi: "Nhị tẩu, ngươi mau tới nói cho mọi người biết phương pháp này có phải là ngươi dạy cho nàng hay không?".
Hà Mai Phương gật gật đầu, sau đó quay đầu đi, không dám nhìn biểu tình của Tần Tình Tình.
Tống Như Hoa hướng về phía Tần Tình Tình lớn tiếng ồn ào nói: "Xem đi, phương pháp này vốn dĩ là của trong nhà, ngươi còn không mau đem tiền bạc giao ra".
Mọi người vây xem thấy nội dung câu chuyện xảy ra biến hoá, cũng đều ở một bên nhìn đến mùi ngon.
Tần Tình Tình ánh mắt lăng liệt quét nhìn đám người bốn phía, chờ người xung quanh thanh âm giảm xuống, nói: "Phương pháp này nếu là nương ta giao cho ta, vậy ta hẳn là nên đưa tiền cho nương ta mới đúng, cùng ngươi có quan hệ gì. Tiểu thẩm, ngươi ở chỗ này kêu kêu quát quát là muốn trộn lẫn cái gì?".
"Mọi người trong nhà ăn cơm đều là trong một cái bếp, như vậy tiền tài tự nhiên phải giao cho của công mới đúng". Tống Như Hoa lời nói rất là xác định.
"Như vậy dựa theo như lời ngươi nói, phương pháp này là ta từ chỗ nương ta học được, cho nên tiền này là giao cho nương ta, mà nương ta có được phương pháp này chính là học được từ nhà mẹ đẻ, vì cái gì mà tiền này lại phải giao cho các ngươi, mà không phải là đưa qua nhà ông ngoại của ta? Chẳng lẽ phương pháp này là từ Tần gia học được hay sao? Vậy tại sao lại là mẹ ta dạy cho ta?".
Tống Như Hoa không nghĩ tới Tần Tình Tình sẽ nói như vậy, trong khoảng thời gian ngắn đứng đó ngốc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook