Diễn Viên Lấn Sân
Chương 7: Ngốc ơi, họ Cù ở đây cơ mà

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lục Văn đi dạo thêm vòng nữa để tránh cá lọt lưới quên chào ai đó.

Lúc hắn vẫn còn là một bé trai mũm mĩm đã được bố mình bế theo tham dự tiệc tùng, mọi người đều tới chơi với hắn, nựng nựng hai má hắn, đó là lần đầu tiên hắn chảy nước dãi để xã giao.

Từ bé tới lớn, hắn đi theo bố chứng kiến biết bao cảnh đời, gặp gỡ biết bao nhân vật máu mặt. Nhờ ánh sáng của ông già nhà hắn mà những trường hợp ấy hắn chả cần quan tâm gì sất, chỉ cần đứng đó nhận tất cả lời khen và tâng bốc bất kể thật lòng hay giả tạo là đủ rồi.

Giờ lang thang một mình, hắn phải mời rượu khắp nơi và phải cười đến nỗi cơ mặt mỏi nhừ. Nhưng mệt thì mệt hắn vẫn đối đáp điêu luyện.

Lục Văn chọn cái bàn trong xó xỉnh không người có bình phong che khuất một nửa, bắt chéo chân thảnh thơi ngồi nghỉ trên ghế da.

Tôn Tiểu Kiếm như con cún hoang đánh hơi thấy mùi bèn chạy tới đây, niềm hạnh phúc của một thẳng nam chưa vơi trên mặt: “Mẹ ơi Tiên Kì xinh dã man, anh chết chìm mất thôi, anh cứ nghĩ mãi đến cô ấy.”

Lục Văn đáp: “Để em hỏi giúp anh xem cô ấy có cần trợ lý không nhé.”

Tôn Tiểu Kiếm vẫn còn tí lương tâm: “Anh đâu phải người trọng sắc khinh bạn, mặc kệ ngoài kia bao la rộng lớn, trước khi cậu hot anh sẽ không rời khỏi cậu.”

Lục Văn lo lắng bảo: “Nhỡ em mãi mãi không bao giờ hot thì có phải phụng dưỡng khi anh về già luôn không?”

“Xùy xùy xùy!” Tôn Tiểu Kiếm nói. “Giờ cậu là nam số 1, còn là nam số 1 của Cù Yến Đình đấy, chờ bộ phim này phát sóng chắc chắn cậu sẽ hot sốt xình xịch.”

Ngôi sao nào mà chẳng tưởng tượng đến cảnh mình hot sốt xình xịch, nhận kịch bản và quảng cáo không ngơi tay, lịch trình kín mít bận rộn tíu tít, ra cửa cái bị fan vây chặt, xàm lờ mỗi câu trên weibo thôi cũng được mấy vạn bình luận.

Chắc tại đói đến mức tụt huyết áp, Lục Văn váng vất hỏi: “Anh nói xem, nếu em hot thì sẽ phát hành được bao nhiêu album?”

Vẻ mặt Tôn Tiểu Kiếm suy sụp: “Cậu thèm ca hát giống hệt anh khao khát Tiên Kì.”

“Tình yêu sâu đậm?”

“Không, mơ ước hão huyền.”

Lục Văn và Tôn Tiểu Kiếm đang nói chuyện, bỗng có một người vòng qua bình phong tới gần, là trợ lý đạo diễn.

Tôn Tiểu Kiếm đứng bật dậy: “Anh ngồi đây đi, ngồi đây đi!”

Trợ lý dạo diễn đứng bên cạnh bàn: “Thôi khỏi, tôi nói xong rồi đi.”

Tôn Tiểu Kiếm vội vã: “Có phải đạo diễn Nhâm dặn dò gì không?”

“Đúng rồi, tôi đến báo cho các anh một câu.” Trợ lý nói. “Anh Lục, biên đạo Cù muốn gặp anh. Anh sửa soạn một chút rồi đến phòng VIP nhé, 10 phút có đủ không?”

Tôn Tiểu Kiếm đáp ngay: “Đủ chứ đủ chứ, bọn tôi chuẩn bị ngay đây.”

Trợ lý đạo diễn bỗng nói: “Ban đầu đạo diễn Nhâm không muốn diễn viên quấy rầy biên kịch Cù bởi vì biên kịch Cù không thích tiếp xúc với diễn viên, kết quả biên kịch Cù chỉ đích danh muốn gặp nam chính.”

Lục Văn kinh ngạc nói: “Chỉ đích danh muốn gặp tôi?”

“Chuẩn.” Trợ lý đạo diễn nói. “Mười phút nữa anh qua đấy nhé.”

Lục Văn vội hỏi: “Thầy Cù trông thế nào, tôi chưa gặp anh ấy bao giờ.”

Trợ lý đạo diễn đáp: “Biên kịch Cù ngồi ngay bên cạnh đạo diễn Nhâm, mặc quần áo màu đen. Bên tay này đạo diễn Nhâm là Chu tổng của Văn hóa Hạo Dương, bỏ vốn nhiều nhất bên hợp tác sản xuất, tiện thì chào hỏi một câu.”

Tôn Tiểu Kiếm không ngừng đồng ý, đợi đối phương đi rồi hắn mới cầm lấy hai tay Lục Văn: “Cậu có nghe gì không? Thầy Cù chỉ đích danh muốn gặp cậu.”

Lúc nãy Lục Văn còn đang phiền muộn, giờ đã tràn đầy sức sống: “Anh đoán chuẩn rồi, thầy Cù quả nhiên muốn gặp em!”

Tôn Tiểu Kiếm nói: “Nhanh nhanh sửa soạn mau lên, mười phút nữa thôi cậu sẽ được gặp Bá Nhạc trong cuộc đời diễn xuất.”

Lục Văn luống cuống: “Em phải chuẩn bị cái gì? Em phải nói gì với anh ta?”

Tôn Tiểu Kiếm rút một tờ giấy trong túi ra: “Đừng hoảng, anh đã soạn sẵn cho chú.”

Lục Văn ngu nhất cái vụ nịnh hót, có giấy viết sẵn cho là ngon rồi.

Tôn Tiểu Kiếm bảo: “Cù Yến Đình hay qua lại với nhân vật máu mặt, nhìn chán cái kiểu ung dung bình tĩnh và chín chắn điêu luyện rồi. Cậu phải thể hiện cái nét riêng của một con người nhỏ bé, chân thành, vụng dại, căng thẳng đến nỗi nói lắp. Phải làm cho Cù Yến Đình cảm thấy mới mẻ, cảm nhận được sự kích động của cậu vì được gặp anh ta, hiểu không?”

“Hiểu rồi.” Lục Văn học thuộc cấp tốc, chỉ có vài câu thôi, nói nhiều sợ Cù Yến Đình sốt ruột.

Tôn Tiểu Kiếm dặn dò: “Nếu biên kịch Cù đã chỉ đích danh muốn gặp cậu thì chắc tí nữa sẽ trò chuyện và hỏi cậu vài câu này nọ.”

“Hể?” Lục Văn từ bé sợ nhất thầy cô hỏi bài. “Có khó lắm không?”

Tôn Tiểu Kiếm nói: “Cậu chỉ cần nhớ kỹ một điều, gặp phải vấn đề không chắc chắn, thà rằng trả lời không biết còn hơn chém bừa. Điều quan trọng nhất là phải chân thành, tuyệt đối không được giả tạo trước mặt biên kịch Cù.”

10 phút trôi qua nhanh, Lục Văn cầm ly rượu rời khỏi phòng tiệc, Tôn Tiểu Kiếm đi theo hắn dọc hành lang tới bên ngoài phòng VIP, cách một cánh cửa còn nghe thấy loáng thoáng tiếng động.

Lục Văn nói: “Em sắp phải vào đó ton hót.”

“Đi đi, cười cho đáng yêu vào.” Tôn Tiểu Kiếm chắp hai tay. “Anh sẽ cầu nguyện cho cậu, A di đà phật.”

Lục Văn bước đi, tới cửa sau của phòng VIP thì thấy Tôn Tiểu Kiếm đuổi theo.

Sợ hắn không nhớ được lời, vào giây phút cuối cùng Tôn Tiểu Kiếm nhắc nhở: “Nói xong mấy câu này rồi nhớ thêm một câu thật cường điệu, thật giật gân và thật đặc sắc vào cuối nghe chưa, chắc chắn thầy Cù sẽ có ấn tượng sâu đậm với cậu ngay trong lần đầu gặp mặt. Chỉ khi có ấn tượng sâu đậm rồi thì sau này mới nhớ đến cậu.”

Lục Văn ghi nhớ từng việc một, nói với nhân viên phục vụ: “Mở cửa giúp.”

Hai cánh cửa lớn mở ra, trước mắt là một gian hiên portico [1] theo hơi hướm New York ngày xưa. Một chiếc bàn console [2] được dùng để ngăn cách căn phòng, bình hoa trên bàn cắm đầy mẫu đơn Tây, xuyên qua những nhành hoa phấp phới, Lục Văn nhìn thấy bức tường cuối phòng sơn màu lông chim công.

[1] Mái hiên dẫn vào nhà của người phương Tây, thực ra cái hiên này nằm ở bên ngoài, vào trong phòng rồi làm gì còn portico, nên theo tui nghĩ tác giả có nhầm lẫn giữa portico và huyền quan.

c7-porticojpg

[2] Bàn Console:

c7-consolejpg

Hắn đến gần tiệc rượu bên dưới bức tường, trên cái bàn hình tròn to thái quá đặt đầy những món ăn cao sang đắt đỏ, bình rượu Champagne và Ngũ Lương ngổn ngang lộn xộn, người ngồi trên ghế nhung quây quanh bàn đã say quá nửa.

Lục Văn chưa kịp nhìn hết lượt, mới lướt mắt qua thôi đã thấy Cù Yến Đình đầu tiên.

Nãy hắn vốn hơi căng thẳng thì giờ đơ như cây cơ luôn.

Con lợn gặm tỏi! Sao người anh em này lại ngồi trong phòng VIP?!

Trước mặt Cù Yến Đình đặt một bát mì nóng hôi hổi, vừa không được ăn tôm cua trên bàn vừa phải uống nhiều rượu nên anh phải yêu cầu riêng một bát mì lót dạ. Nghe thấy tiếng bước chân, anh ngẩng đầu lên đối mắt với Lục Văn cách khoảng cách bằng đường kính bàn tròn.

Lục Văn trợn to con mắt, dùng ánh mắt lặng lẽ hỏi: Sao anh lại ở đây?!

Cù Yến Đình nhếch lông mày, hơi hơi nhún vai.

Họ còn chưa lặng lẽ giao tiếp xong Nhâm Thụ đã vẫy tay: “Tiểu Lục tới đây.”

Lục Văn hoàn hồn, tầm mắt chuyển từ Cù Yến Đình sang Nhâm Thụ. Thế là hắn lại giật mình lần nữa, anh giai này ngồi cạnh đạo diễn!

Thân phận gì đây?! Ngồi cạnh đạo diễn ư?

Não bộ Lục Văn hoạt động với tốc độ cao, người anh em này được chủ nhiệm sản xuất đích thân tới đón, ngồi xe riêng chanh sả của đạo diễn, không cần tham gia buổi đọc kịch bản, tiệc mừng bấm máy thì ngồi trong phòng VIP….

Nghĩ đến lời trợ lý đạo diễn vừa nói, ngồi cạnh đạo diễn Nhâm chính là…

Lục Văn hiểu rồi, thì ra anh giai này chính là người đứng đầu Văn hóa Hạo Dương, Chu tổng.

Hắn nhìn về phía Cù Yến Đình lần nữa, nét mặt cứng đờ, có vẻ trong lúc bất tri bất giác mình đã xúc phạm người đứng đầu bên phía hợp tác sản xuất mất rồi.

Nhâm Thụ nhìn nét mặt lúng túng của Lục Văn, đoán rằng vì chuyện nhầm xe mà xấu hổ, bèn nói: “Tiểu Lục đừng đờ ra đấy chứ, mời thầy Cù một ly đã nào.”

Lục Văn đột nhiên tỉnh táo, đúng, hắn đến để gặp Cù Yến Đình cơ mà.

Cù Yến Đình mới là người đầu tư nhiều nhất, chỉ cần Cù Yến Đình thích hắn thì những người khác chả sao sất.

Bên cạnh đạo diễn là Chu tổng, bên kia chính là Cù Yến Đình, Lục Văn nghĩ thế, đưa mắt nhìn vị trí bên kia Nhâm Thụ. Ấy là một người đàn ông mặc âu phục đi giày da, đeo kính gọng vàng, hơi béo, nhìn trông giống một biên kịch lớn có trình độ.

Nhưng trợ lý đạo diễn bị mù màu hay sao ý, rõ ràng thầy Cù mặc quần áo màu xám mà.

Cù Yến Đình cúi đầu ăn mì, khóe mắt liếc Lục Văn đi nửa vòng ghế ngồi tới đây, càng ngày càng gần, anh ngửi thấy nước hoa mùi quýt tươi mát giữa bầu không khí sực nức mùi rượu.

Sau đó, Lục Văn lướt qua anh, chẳng dừng bước chân.

Đi đến bên kia Nhâm Thụ, Lục Văn dừng lại bên cạnh Chu tổng. Đến gần mới thấy đỉnh đầu đối phương hơi hói, hắn thầm nghĩ, xem ra viết lách khá tốn não.

Tầm mắt tập trung lại đây, Chu tổng chần chừ ngẩng đầu.

Lục Văn hơi khom lưng đối mặt với Chu tổng, chiếu theo lời văn đã soạn sẵn, hắn mở miệng nói vừa nghiêm túc vừa to rõ ràng — “Thưa thầy Cù, chào chú ạ.”

Tiếng ăn mì nín bặt.

Lục Văn hít sâu một hơi: “Thầy Cù, cháu tên là Lục Văn ạ. Chắc chú đã biết tên cháu rồi, nhưng cháu không kìm được….muốn đứng trước mặt chú nói lại một lần nữa.”

“Cháu là fan của chú đấy ạ, nhưng cháu chưa từng nghĩ có một ngày mình được đóng kịch bản của chú. Quả thực cháu may mắn vô cùng, hôm nay còn được gặp chú, cháu thật sự rất xúc động!”

Chu tổng nói: “Chàng trai…”

“Dạ!” Lục Văn đáp lời.

Để tránh Cù Yến Đình đặt câu hỏi sớm quá, hắn giành nói trước: “Thầy Cù, cháu biết mỗi một nhân vật chú viết ra đều là tâm huyết, nhất là nhân vật chính. Cháu nhất định sẽ nghiền ngẫm kịch bản thật kĩ, dùng hết sức mình hoàn thành vai diễn của cháu, chú hãy xem biểu hiện của cháu nhé!”

Nói xong hắn dừng một giây, sợ mạch lạc quá thì có vẻ chưa đủ vụng dại, tiếp đó hai tay bưng ly Champagne, vừa ngốc vừa ngượng cười rộ: “Thầy Cù, hy vọng sau này vẫn còn vinh hạnh được hợp tác cùng chú ạ.”

Chu tổng nói: “Tôi…”

“Chú cứ từ từ!” Lục Văn kiên trì nói đến câu cuối cùng. “Cháu kính chú trước!”

Hắn nâng ly rượu một hơi nốc sạch, đột nhiên nhớ tới lời nhắc nhở của Tôn Tiểu Kiếm, đoạn cuối phải nói một câu thật cường điệu, thật giật gân và thật đặc sắc, làm Cù Yến Đình ấn tượng mạnh với hắn.

Lục Văn nhìn nếp nhăn bên khóe mắt Chu tổng và đỉnh đầu bóng lưỡng, nhẩm tính tuổi tác đối phương.

Hắn khẽ nghiến răng, đặt cược thể diện, bất chấp nguy hiểm về nhà sẽ bị quánh tàn phế, nói: “Thầy Cù, cháu lớn lên trong cảnh nhà mẹ góa con côi. Hôm nay nhìn thấy chú….cứ như thấy bố cháu vậy.”

Phòng VIP lặng ngắt như tờ, cả đám đần mặt, mấy người uống say tỉnh cả rượu.

Cù Yến Đình buông đũa ra, nâng mặt nhấc mắt nhìn dáng người cao to của Lục Văn.

Miệng anh đầy vị chua chua cay cay, nhưng âm sắc thì giống như tách trà Long Tỉnh lạnh, chậm rãi “Này” một tiếng.

Thình lình, Lục Văn giật bắn người, quay đầu lại.

Cù Yến Đình như cười như không nhìn hắn, nói khẽ: “Ngốc ơi, họ Cù ở đây cơ mà.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương