Diễn Tinh Xuyên Vào Kịch Khổ Tình
-
Chương 92
Edit: tiểu an nhi (LQD)
Nhị đương gia là huynh đệ cùng nhau lớn lên từ bé với Đại đương gia Cao Lương. Khi còn nhỏ, cả hai cùng nhau cởi truồng tắm rửa trên sông không ít lần. Mặc dù hành động lúc này của Cao Lương có hơi khó hiểu, nhưng dựa vào sự tín nhiệm đối với anh em, Nhị đương gia vẫn không hề chần chừ, lưu loát cởi áo ra, còn chất phác quay đầu hỏi một câu: "Có muốn cởi quần ra luôn không?"
Miệng còn đang nói nhưng đai lưng đã tháo ra gần hết, Cao Lương ghét bỏ khoát khoát tay: "Được rồi, được rồi, vậy là được rồi, cậu mặc lại vào đi. Sao gần đây béo đến mức này thế, béo thêm chút nữa là có thể làm thịt được luôn đấy."
Nhị đương gia cười tí tửng buộc chặt đai lưng lại, còn đang nghĩ xem vị Đại đương gia này tự dưng nổi điên cái gì không biết, "Mà anh làm cái gì thế, nói thật cho anh em biết đi. Có phải chỗ đó của anh có bệnh gì khó nói hay không, muốn hỏi anh em nhưng không tiện mở miệng hả?"
Nhị đương gia cảm thấy suy đoán này rất có lý, lòng nhiệt tình lại nổi lên, hai tay thoăn thoắt làm bộ muốn cởi quần ra tiếp, "Hay anh cứ nhìn xem sao đi. Không phải anh em khoe khoang đâu, cái đó của anh em . . ."
Đại đương gia tự tay tát lên gương mặt to của mình một cái, trưng ra biểu lộ của một người có bí mật khó nói tiêu chuẩn. Qua một hồi lâu, Đại đương gia giống như ăn trộm lại gần ôm lấy Nhị đương gia, hai cái đầu ghé vào chung một chỗ, thì thầm nói nhỏ: "Gần đây tôi, tôi có cảm giác mình bị bệnh, là … là. . . tôi cảm thấy … hình như tôi thích đàn ông . . ."
Nụ cười hào phóng trên mặt Nhị đương gia chậm rãi cứng lại, hắn ta ngơ ngác nhìn anh em của mình, bất chợt di chuyển lùi ra phía sau, nắm chặt dây lưng quần, vừa khó xử vừa hoảng sợ nói: "Lương Tử, tuy rằng chúng ta là huynh đệ, nhưng tôi không phải là loại người như vậy đâu. Tôi cũng không thể làm ra chuyện có lỗi với Thúy Vân nhà tôi được. Hay là thế này, anh chọn riêng ra vài người đi. Tôi tuyệt đối không có ý kiến gì, phải dùng dây thừng trói lại cũng sẽ đưa người đến!"
Đại đương gia Cao Lương thẹn quá hoá giận, đạp cái mông của Nhị đương gia, đá hắn ta ra khỏi phòng.
Huynh đệ không đáng tin cậy, việc này vẫn nên tự mình suy nghĩ thì hơn.
Cao Lương là một người đàn ông không thích xoắn xuýt quá lâu. Mặc dù trong lòng còn có chút không được tự nhiên, nhưng hành động bên ngoài đã thể hiện rõ ràng phản ứng thực sự của bản thân. Mỗi ngày hắn ta đều đến tìm gặp Lý tiên sinh, đi dạo ở bên cạnh, có việc gì phải lật qua lật lại nói nhiều hơn mấy lời, không có việc gì cũng phải tìm ra việc để nói nhiều hơn vài câu.
Bình thường ăn uống đều gọi Lý tiên sinh, kiếm được món gì ăn ngon ở trên núi cũng nhất định phải mời Lý tiên sinh ăn cùng. Gặp phải chuyện thì luôn có thái độ Lý tiên sinh nói cái gì thì chính là cái đó, Cao Lương tôi ủng hộ Lý tiên sinh vô điều kiện. Những người ở trong sơn trại tuy chẳng nghĩ theo hướng gì khác thường mà cũng không nhịn được trêu ghẹo, nói bộ dạng này của Đại đương gia trông rất giống mấy tên đàn ông sợ vợ một phép.
Tam đương gia đã lớn tuổi thấy vậy liền bảo: "Cái này nói như thế nào ấy nhỉ, mấy người chưa nghe khúc ‘ba người kết nghĩa ở vườn đào’ với ‘ba lần đến mời’ của gánh hát à? Từ xưa đến nay lão Đại đối xử với quân sư của mình có khác gì nàng dâu đâu! Mấy người thì biết cái gì, nếu biết thì mấy người đã làm Đại đương gia từ lâu rồi!"
Nhất thời Đại đương gia không biết là nên cảm ơn Tam đương gia đã thay mình giấu giếm tâm tư, hay là tức tối cho Tam đương gia một cái tát vì đã đóng mất cánh cửa cơ hội của mình. Đại đương gia kìm nén đến mức cả người đều cảm thấy khó chịu, chỉ đành phải uống từng ngụm rượu lớn.
Đối với vấn đề này, từ trước đến nay Thủy Ngân luôn rất mẫn cảm, sao có thể không phát hiện ra được tâm tư của hắn. Mới đầu cô cứ nghĩ thân phận thật của mình đã bị Cao Lương phát hiện, nào ngờ sau một hồi thăm dò mới biết, người này hoàn toàn không biết cô là phụ nữ, vẫn còn nghĩ cô là đàn ông kia đấy.
Tâm tình của Thủy Ngân thoáng có chút phức tạp, Cao Lương thích Lý Lam Chi trong nguyên tác, hiện tại người biến thành đàn ông mà cũng vẫn thích. Cái ‘thích’ của vị Đại đương gia này có tính co giãn thật lớn.
Nhưng dù vậy Thuỷ Ngân không hề có ý gì khác, chỉ làm như không nhận ra. Tạm thời có vẻ như Đại đương gia cũng không có ý định nói cho rõ ràng, vẫn còn đang xoắn xuýt trong lòng ―― Vị đại lão này chưa từng tiếp xúc với thế giới mới, đột nhiên phát hiện ra sự yêu thích trong tình yêu của mình không đúng với lẽ thường, muốn xây dựng lại thế giới quan cũng cần phải có thời gian.
Mà thế cục lúc này đã không hề an ổn giống như cuộc sống ở sơn trại trên Ma sơn nữa. Hiện giờ bên ngoài hỗn loạn khắp nơi, các nhánh quân kháng chiến trong nước đã bắt đầu phản kích toàn diện, không quan tâm đến bất cứ điều gì, quyết tâm muốn đánh đuổi quân xâm lược.
Thỉnh thoảng Thủy Ngân xuống núi, đi ngang qua những ngôi làng có người ở. Trong làng phần lớn chỉ còn lại phụ nữ và người già, hầu hết đàn ông trẻ tuổi còn sức khoẻ đã đi gần hết.
"Chồng của tôi nói đánh giặc xong anh ấy sẽ trở lại." Chị gái đang chờ đợi ở nhà cũng không có quá nhiều khổ sở, cả khuôn mặt đều tràn ngập sự chờ mong, "Chừng nào đánh đuổi được hết đám quỷ kia đi thì về sau yên tâm rồi."
Đương nhiên là cũng vẫn có lo lắng buồn bã, nhưng phận làm dâu còn phải nuôi nấng con cái, chăm sóc cha mẹ già, chăm lo cho cuộc sống gia đình, những mệt nhọc và áp lực trong sinh hoạt khiến cho các cô không có cách nào chìm đắm trong thống khổ dài lâu. Khi được hỏi đến chuyện này cũng không muốn nói gì nhiều.
Người của sơn trại xuống dưới chân núi dùng tiền đổi lấy lương thực, mỗi một chuyến đi là một lần phát hiện thời cuộc càng ngày càng trở nên nghiêm trọng.
Thủy Ngân nhìn những người trẻ tuổi của sơn trại tức giận chửi mắng quân xâm lược, còn có Đại đương gia thường xuyên trầm tư, có lúc lại lộ ra vẻ đấu tranh tư tưởng. Thuỷ Ngân ở trong lòng khẽ thở dài một hơi, có cảm giác giống như lúc trước khi nhận thấy Lai Kim có khả năng từ biệt mình.
Cô bắt đầu sắp xếp lương thực cho nhóm phụ nữ, trẻ em và người già ở lại. Chủ động thành lập tổ đội bao gồm các cô các chị khoẻ mạnh, có thể lực tốt luyện tập bắn súng; dẫn người đi củng cố khắp nơi trong sơn trại.
Đại đương gia Cao Lương đã nghĩ thông suốt, chạy tới thương lượng với Thuỷ Ngân về việc dẫn theo nhóm đàn ông của trại xuống núi hỗ trợ đánh quân xâm lược.
"Vùng đất này là nơi ở của chúng ta, làm sao cũng không thể để lũ tiểu quỷ đó xâm chiếm được. Chúng ta có nhiều đàn ông trai tráng khoẻ mạnh như vậy, sơn trại ở trên núi này cũng khó có thể xảy ra chuyện gì. Những người ở dưới chân núi kia cả đời chỉ biết trồng trọt cày cấy cũng đi hết rồi, chúng ta không thể tỏ ra sợ hãi hèn nhát được, tốt xấu gì cũng đã từng giết không ít lũ quỷ đó. Lúc này phải đi để chúng nó biết được danh hào thổ phỉ chính nghĩa của chúng ta không chỉ là cái danh hão!"
"Là đàn ông, bản năng trời sinh là phải bảo vệ gia đình, bảo vệ người phụ nữ và con cái của mình. Nếu điều đó còn không làm được thì còn gọi gì là đàn ông nữa. Chỉ là một con gà lông mỏng hèn nhát thôi! Không đuổi đánh được những kẻ chạy đến nơi này của chúng ta giương oai thì tất cả mọi người đều không sống được yên ổn. Lý tiên sinh, cậu nói xem đạo lý này có đúng hay không?"
Thủy Ngân ngồi ở đó nghe Cao Lương nói, không có phản ứng gì. Đại đương gia vừa nói vừa liên tục nhìn cô, lo rằng Lý tiên sinh không muốn để cho hắn dẫn người xuống núi mạo hiểm.
"Vậy thì đi thôi, chọn người ngay trong ngày hôm nay, buổi tối nói chuyện bàn bạc rồi ngày mai sẽ khởi hành. Tôi đã chọn được một đội ngũ tiếp nhận chúng ta rồi, đợi lát nữa hỏi ý kiến của mọi người một chút, nếu không ai có ý kiến gì thì đi." Thủy Ngân nói.
Cao Lương thoáng ngây người, sau đó nở một nụ cười thật lớn.
Kể cả Lý tiên sinh có phản đối, hắn ta cũng sẽ dẫn người xuống núi, nhưng nhận được sự ủng hộ thế này, vẫn khiến cho Cao Lương hết sức vui vẻ. Hiện giờ trong lòng hắn có rất nhiều lời muốn nói, nhưng chẳng hiểu tại sao lại nói không nên lời, mãi lâu sau mới phun ra được một câu: "Lý tiên sinh thật tốt!"
Cao Lương hô hào một câu, gần như tất cả đàn ông con trai có trong trại đều muốn tham gia. Những thanh niên trẻ tuổi càng thêm nhiệt huyết, mặt mũi tràn đầy hưng phấn. Bọn họ còn chưa nhận thức được sự tàn khốc của chiến tranh, chỉ cảm thấy con đường tiến tới làm anh hùng đang bày ngay trước mắt.
Những người đàn ông lớn tuổi hơn thì có nhiều thứ để lo lắng hơn. Không yên lòng vợ con, không yên lòng cha mẹ đã cao tuổi. Nhưng những do dự ấy không thể cản bước bọn họ, ngay cả Tam đương gia lúc này cũng không hề lùi bước, xắn tay áo lên nói: "Đừng nhìn tôi bây giờ mà khinh thường, lúc còn trẻ tôi mổ heo cũng thiện nghệ lắm đấy. Hiện tại mấy việc như giết người cũng làm không ít, đợi đến khi ra chiến trường, một mình tôi cũng chấp được hai thằng thanh niên."
Nhị đương gia vỗ vỗ bụng, khoác vai Cao Lương, "Huynh đệ chúng ta chung tay làm đại sự một phen! Đừng nghĩ rằng chúng tôi không có học thức thì không hiểu được cái gì là đạo lý, cứ thế để yên cho người khác áp bức. Đã bị đánh là phải đánh trả lại ngay!"
Vợ của Nhị đương gia, Thúy Vân ở một bên đột nhiên khóc thét lên một tiếng, dọa cho mọi người giật cả mình. Người phụ nữ vừa khóc vừa la hét: "Tên xấu xa này, muốn đi thì đi đi, tôi đã biết anh muốn đi từ lâu rồi! Đi đi, đi đi, nếu ba năm còn chưa quay về thì tôi sẽ đi tìm người đàn ông khác đấy!"
Khí thế ngất trời của Nhị đương gia lập tức phủ đầy mây đen, ngượng ngùng chạy qua dỗ người. Số còn lại cũng có người khóc, nhưng không có ai ngăn cản bọn họ rời đi.
Vào ban đêm, Thủy Ngân vô tình bắt gặp một cô gái trẻ tuổi của sơn trại đang nói chuyện với người trong lòng ở gần rừng. Không phải cô cố ý muốn nghe, chỉ là đúng lúc đang tản bộ không cẩn thận nghe được vài câu.
Tiếng nói nhỏ nhẹ của cô gái nọ trong màn đêm mềm mại như nước, "Anh phải nhớ, em ở đây chờ anh trở về. Ba năm mà anh chưa về em sẽ đợi anh ba năm, mười năm mà vẫn chưa về em sẽ đợi anh mười năm, nhưng anh nhất định phải trở về đấy nhé."
Chàng thanh niên vốn dĩ đang khí thế bừng bừng, chỉ hận không thể ngay lập tức xuống núi kiến công lập nghiệp, nghe xong những lời này trong lòng bỗng dâng lên mối phiền muộn về sự biệt ly.
Đôi tình lữ kia nói tiếp cái gì, Thủy Ngân không nghe thêm nữa.
Hôm sau, nhóm người rời đi, Cao Lương lớn mật cầm lấy tay Thủy Ngân, tràn ngập tin tưởng mà nói: "Lý tiên sinh, chúng tôi không có ở đây, những việc bên trong sơn trại giao cho cậu hết đấy."
Thủy Ngân rút tay ra, nhận lấy túi quần áo của mình từ trong tay một bác gái nào đó, mặt không đổi sắc bảo, "Tôi cũng đi, tôi cũng là đàn ông. Mọi người đều đi cả, tôi có thể không đi được sao?"
Cao Lương: ". . ." Hắn cứ luôn quên mất việc Lý tiên sinh cũng là đàn ông. Vị tiên sinh có bộ dạng văn nhược yếu đuối này nhìn qua không hề giống bọn họ, đi ra chiến trường thực sự có chút kỳ cục. Hơn nữa, ít nhiều Cao Lương cũng có lòng riêng, hắn muốn để cho Lý tiên sinh ở lại nơi coi như được an toàn này yên ổn mà sinh sống.
Đáng tiếc đối mặt với gương mặt kia của Lý tiên sinh, Cao Lương không dám nhiều lời, chỉ thấy Lý tiên sinh ra lệnh một tiếng, mọi người bắt đầu xuất phát đi xuống núi.
Cao Lương: "Ấy ấy, chờ tôi một chút!"
Đội ngũ của bọn họ có khoảng hơn trăm người. Sau khi rời khỏi sơn trại trên Ma sơn, ở ven đường nhìn thấy quân xâm lược tàn sát dân chúng vô tội, bên trong hố đất lộ ra thi thể hầu hết là của phụ nữ và trẻ em, sự căm hận dâng lên khiến cho mọi người đều muốn điên rồi. Chỉ cần nhìn thấy quân xâm lược là xông lên đánh không một chút do dự, mỗi lần gặp được là một lần chiến đấu ác liệt.
Chiến tranh tàn khốc, cũng phải đến tận đây, Thủy Ngân mới chứng kiến được một phần.
Trên đường đi, bọn họ giết quân xâm lược, cũng có đồng bạn bị chết, được mọi người chôn cất đơn giản ở ven đường. Cũng có người vô tình gặp gỡ rồi gia nhập vào đội ngũ của bọn họ. Cao Lương làm lãnh đạo không tệ, lại có Thủy Ngân ở một bên hỗ trợ, dần dần bọn họ cũng có chút danh tiếng. Những đội ngũ tự phát trong dân chúng giống như bọn họ có không ít, cơ bản đều được hoan nghênh ở khắp nơi. Bọn họ mất nhiều thời gian hơn dự tính để đi đến đích, nhưng chưa đến nơi đã nhanh chóng được thu nạp vào quân đội.
Nói là quân chính quy, nhưng thực ra lại cực kỳ mộc mạc. Đại khái hiện giờ là thời điểm người trong nước nghèo nhất, tất cả mọi người đều sinh sống vô cùng gian khổ. Nhưng mà càng gian khổ thì lại càng thêm bất khuất, giống như trời sinh đã là một cây xương dai mềm.
Thủy Ngân cũng giống như những người khác, ngày nào cả người cũng bám đầy bụi đất, da không còn trắng nữa, mà bị phơi đen đi rất nhiều, cũng thô ráp hơn trước, chỉ có ánh mắt vẫn giữ nguyên sự kiên nghị.
Trên chiến trường, có rất nhiều người không thể thích ứng nổi. Không thích ứng được khung cảnh tràn đầy máu me, không thích ứng được bầu không khí hồi hộp căng thẳng; đặc biệt là không thích ứng được việc chiến hữu còn nói chuyện với mình ngày hôm qua, mà hôm nay đã biến thành một bộ thi thể nằm ở ngay trước mặt. Nhưng tuy vậy, bọn họ cũng không thể dừng lại, vẫn phải giẫm lên thi thể của chiến hữu mà tiếp tục xông lên.
Trước mắt là khói lửa chiến tranh; là kẻ trước ngã xuống, kẻ sau tiến lên; là mũi đao nhuốm máu kẻ thù, nhưng bọn họ chỉ có thể không ngừng tiến về phía trước.
Ở đây, một người ngã xuống là đồng nghĩa với việc người đó đã mãi mãi không bao giờ có cơ hội gặp lại người thân, người yêu ở quê nhà cách đây ngàn dặm xa xôi đang chờ đợi bọn họ trở về.
Rất nhiều người của sơn trại trên Ma sơn đã hy sinh, số còn sống hiện tại chỉ còn khoảng hai mươi người. Sau khi kết thúc một trận chiến, trong lúc tạm thời chỉnh đốn đội ngũ, Cao Lương ngồi xuống bên cạnh Thủy Ngân.
"Cũng may, người nhà tôi đã chết hết rồi, không có ai mong ngóng chờ tôi trở về cả."
"Lý tiên sinh, sau này khi chúng ta giành được thắng lợi, cậu sẽ quay lại sơn trại ở Ma sơn chứ?" Cao Lương dùng ngón tay mang theo vết thương mân mê cạnh ống quần, có chút căng thẳng, "Chúng ta có thể về cùng với nhau, mọi người ở cạnh nhau thế này còn có thể chăm sóc lẫn nhau nữa."
Thủy Ngân có hơi mệt mỏi, thả lỏng đôi tay, ngắn gọn “ừ” một tiếng. Cao Lương lập tức thấy vui vẻ.
Lần nào cũng giống như thế này, chỉ cần chiến đấu xong, hắn lại muốn tìm Lý tiên sinh trò chuyện. Nói chuyện phiếm linh tinh gì đó cũng được, chỉ cần như vậy thôi hắn cũng có thể nhanh chóng quên đi những hình ảnh khiến người ta khổ sở trên chiến trường.
"Tôi vẫn luôn nhịn không hỏi cậu, nhưng vì sao cậu lại muốn cùng chúng tôi đến nơi đây chịu khổ vậy? Tôi có cảm giác mục đích của cậu không giống với chúng tôi lắm."
Thủy Ngân vẫn trả lời ngắn gọn: "Muốn thử xem."
Cao Lương không thể hiểu được: "Thử cái gì? Thử xem đánh trận chơi có vui hay không ư?"
Thủy Ngân: "Sống quá lâu rồi nên cái gì cũng muốn thử xem sao."
Cao Lương cười ha hả, "Cậu đang nói giỡn với tôi đấy hả?"
Thủy Ngân không cười, cũng không nói chuyện.
Nhị đương gia là huynh đệ cùng nhau lớn lên từ bé với Đại đương gia Cao Lương. Khi còn nhỏ, cả hai cùng nhau cởi truồng tắm rửa trên sông không ít lần. Mặc dù hành động lúc này của Cao Lương có hơi khó hiểu, nhưng dựa vào sự tín nhiệm đối với anh em, Nhị đương gia vẫn không hề chần chừ, lưu loát cởi áo ra, còn chất phác quay đầu hỏi một câu: "Có muốn cởi quần ra luôn không?"
Miệng còn đang nói nhưng đai lưng đã tháo ra gần hết, Cao Lương ghét bỏ khoát khoát tay: "Được rồi, được rồi, vậy là được rồi, cậu mặc lại vào đi. Sao gần đây béo đến mức này thế, béo thêm chút nữa là có thể làm thịt được luôn đấy."
Nhị đương gia cười tí tửng buộc chặt đai lưng lại, còn đang nghĩ xem vị Đại đương gia này tự dưng nổi điên cái gì không biết, "Mà anh làm cái gì thế, nói thật cho anh em biết đi. Có phải chỗ đó của anh có bệnh gì khó nói hay không, muốn hỏi anh em nhưng không tiện mở miệng hả?"
Nhị đương gia cảm thấy suy đoán này rất có lý, lòng nhiệt tình lại nổi lên, hai tay thoăn thoắt làm bộ muốn cởi quần ra tiếp, "Hay anh cứ nhìn xem sao đi. Không phải anh em khoe khoang đâu, cái đó của anh em . . ."
Đại đương gia tự tay tát lên gương mặt to của mình một cái, trưng ra biểu lộ của một người có bí mật khó nói tiêu chuẩn. Qua một hồi lâu, Đại đương gia giống như ăn trộm lại gần ôm lấy Nhị đương gia, hai cái đầu ghé vào chung một chỗ, thì thầm nói nhỏ: "Gần đây tôi, tôi có cảm giác mình bị bệnh, là … là. . . tôi cảm thấy … hình như tôi thích đàn ông . . ."
Nụ cười hào phóng trên mặt Nhị đương gia chậm rãi cứng lại, hắn ta ngơ ngác nhìn anh em của mình, bất chợt di chuyển lùi ra phía sau, nắm chặt dây lưng quần, vừa khó xử vừa hoảng sợ nói: "Lương Tử, tuy rằng chúng ta là huynh đệ, nhưng tôi không phải là loại người như vậy đâu. Tôi cũng không thể làm ra chuyện có lỗi với Thúy Vân nhà tôi được. Hay là thế này, anh chọn riêng ra vài người đi. Tôi tuyệt đối không có ý kiến gì, phải dùng dây thừng trói lại cũng sẽ đưa người đến!"
Đại đương gia Cao Lương thẹn quá hoá giận, đạp cái mông của Nhị đương gia, đá hắn ta ra khỏi phòng.
Huynh đệ không đáng tin cậy, việc này vẫn nên tự mình suy nghĩ thì hơn.
Cao Lương là một người đàn ông không thích xoắn xuýt quá lâu. Mặc dù trong lòng còn có chút không được tự nhiên, nhưng hành động bên ngoài đã thể hiện rõ ràng phản ứng thực sự của bản thân. Mỗi ngày hắn ta đều đến tìm gặp Lý tiên sinh, đi dạo ở bên cạnh, có việc gì phải lật qua lật lại nói nhiều hơn mấy lời, không có việc gì cũng phải tìm ra việc để nói nhiều hơn vài câu.
Bình thường ăn uống đều gọi Lý tiên sinh, kiếm được món gì ăn ngon ở trên núi cũng nhất định phải mời Lý tiên sinh ăn cùng. Gặp phải chuyện thì luôn có thái độ Lý tiên sinh nói cái gì thì chính là cái đó, Cao Lương tôi ủng hộ Lý tiên sinh vô điều kiện. Những người ở trong sơn trại tuy chẳng nghĩ theo hướng gì khác thường mà cũng không nhịn được trêu ghẹo, nói bộ dạng này của Đại đương gia trông rất giống mấy tên đàn ông sợ vợ một phép.
Tam đương gia đã lớn tuổi thấy vậy liền bảo: "Cái này nói như thế nào ấy nhỉ, mấy người chưa nghe khúc ‘ba người kết nghĩa ở vườn đào’ với ‘ba lần đến mời’ của gánh hát à? Từ xưa đến nay lão Đại đối xử với quân sư của mình có khác gì nàng dâu đâu! Mấy người thì biết cái gì, nếu biết thì mấy người đã làm Đại đương gia từ lâu rồi!"
Nhất thời Đại đương gia không biết là nên cảm ơn Tam đương gia đã thay mình giấu giếm tâm tư, hay là tức tối cho Tam đương gia một cái tát vì đã đóng mất cánh cửa cơ hội của mình. Đại đương gia kìm nén đến mức cả người đều cảm thấy khó chịu, chỉ đành phải uống từng ngụm rượu lớn.
Đối với vấn đề này, từ trước đến nay Thủy Ngân luôn rất mẫn cảm, sao có thể không phát hiện ra được tâm tư của hắn. Mới đầu cô cứ nghĩ thân phận thật của mình đã bị Cao Lương phát hiện, nào ngờ sau một hồi thăm dò mới biết, người này hoàn toàn không biết cô là phụ nữ, vẫn còn nghĩ cô là đàn ông kia đấy.
Tâm tình của Thủy Ngân thoáng có chút phức tạp, Cao Lương thích Lý Lam Chi trong nguyên tác, hiện tại người biến thành đàn ông mà cũng vẫn thích. Cái ‘thích’ của vị Đại đương gia này có tính co giãn thật lớn.
Nhưng dù vậy Thuỷ Ngân không hề có ý gì khác, chỉ làm như không nhận ra. Tạm thời có vẻ như Đại đương gia cũng không có ý định nói cho rõ ràng, vẫn còn đang xoắn xuýt trong lòng ―― Vị đại lão này chưa từng tiếp xúc với thế giới mới, đột nhiên phát hiện ra sự yêu thích trong tình yêu của mình không đúng với lẽ thường, muốn xây dựng lại thế giới quan cũng cần phải có thời gian.
Mà thế cục lúc này đã không hề an ổn giống như cuộc sống ở sơn trại trên Ma sơn nữa. Hiện giờ bên ngoài hỗn loạn khắp nơi, các nhánh quân kháng chiến trong nước đã bắt đầu phản kích toàn diện, không quan tâm đến bất cứ điều gì, quyết tâm muốn đánh đuổi quân xâm lược.
Thỉnh thoảng Thủy Ngân xuống núi, đi ngang qua những ngôi làng có người ở. Trong làng phần lớn chỉ còn lại phụ nữ và người già, hầu hết đàn ông trẻ tuổi còn sức khoẻ đã đi gần hết.
"Chồng của tôi nói đánh giặc xong anh ấy sẽ trở lại." Chị gái đang chờ đợi ở nhà cũng không có quá nhiều khổ sở, cả khuôn mặt đều tràn ngập sự chờ mong, "Chừng nào đánh đuổi được hết đám quỷ kia đi thì về sau yên tâm rồi."
Đương nhiên là cũng vẫn có lo lắng buồn bã, nhưng phận làm dâu còn phải nuôi nấng con cái, chăm sóc cha mẹ già, chăm lo cho cuộc sống gia đình, những mệt nhọc và áp lực trong sinh hoạt khiến cho các cô không có cách nào chìm đắm trong thống khổ dài lâu. Khi được hỏi đến chuyện này cũng không muốn nói gì nhiều.
Người của sơn trại xuống dưới chân núi dùng tiền đổi lấy lương thực, mỗi một chuyến đi là một lần phát hiện thời cuộc càng ngày càng trở nên nghiêm trọng.
Thủy Ngân nhìn những người trẻ tuổi của sơn trại tức giận chửi mắng quân xâm lược, còn có Đại đương gia thường xuyên trầm tư, có lúc lại lộ ra vẻ đấu tranh tư tưởng. Thuỷ Ngân ở trong lòng khẽ thở dài một hơi, có cảm giác giống như lúc trước khi nhận thấy Lai Kim có khả năng từ biệt mình.
Cô bắt đầu sắp xếp lương thực cho nhóm phụ nữ, trẻ em và người già ở lại. Chủ động thành lập tổ đội bao gồm các cô các chị khoẻ mạnh, có thể lực tốt luyện tập bắn súng; dẫn người đi củng cố khắp nơi trong sơn trại.
Đại đương gia Cao Lương đã nghĩ thông suốt, chạy tới thương lượng với Thuỷ Ngân về việc dẫn theo nhóm đàn ông của trại xuống núi hỗ trợ đánh quân xâm lược.
"Vùng đất này là nơi ở của chúng ta, làm sao cũng không thể để lũ tiểu quỷ đó xâm chiếm được. Chúng ta có nhiều đàn ông trai tráng khoẻ mạnh như vậy, sơn trại ở trên núi này cũng khó có thể xảy ra chuyện gì. Những người ở dưới chân núi kia cả đời chỉ biết trồng trọt cày cấy cũng đi hết rồi, chúng ta không thể tỏ ra sợ hãi hèn nhát được, tốt xấu gì cũng đã từng giết không ít lũ quỷ đó. Lúc này phải đi để chúng nó biết được danh hào thổ phỉ chính nghĩa của chúng ta không chỉ là cái danh hão!"
"Là đàn ông, bản năng trời sinh là phải bảo vệ gia đình, bảo vệ người phụ nữ và con cái của mình. Nếu điều đó còn không làm được thì còn gọi gì là đàn ông nữa. Chỉ là một con gà lông mỏng hèn nhát thôi! Không đuổi đánh được những kẻ chạy đến nơi này của chúng ta giương oai thì tất cả mọi người đều không sống được yên ổn. Lý tiên sinh, cậu nói xem đạo lý này có đúng hay không?"
Thủy Ngân ngồi ở đó nghe Cao Lương nói, không có phản ứng gì. Đại đương gia vừa nói vừa liên tục nhìn cô, lo rằng Lý tiên sinh không muốn để cho hắn dẫn người xuống núi mạo hiểm.
"Vậy thì đi thôi, chọn người ngay trong ngày hôm nay, buổi tối nói chuyện bàn bạc rồi ngày mai sẽ khởi hành. Tôi đã chọn được một đội ngũ tiếp nhận chúng ta rồi, đợi lát nữa hỏi ý kiến của mọi người một chút, nếu không ai có ý kiến gì thì đi." Thủy Ngân nói.
Cao Lương thoáng ngây người, sau đó nở một nụ cười thật lớn.
Kể cả Lý tiên sinh có phản đối, hắn ta cũng sẽ dẫn người xuống núi, nhưng nhận được sự ủng hộ thế này, vẫn khiến cho Cao Lương hết sức vui vẻ. Hiện giờ trong lòng hắn có rất nhiều lời muốn nói, nhưng chẳng hiểu tại sao lại nói không nên lời, mãi lâu sau mới phun ra được một câu: "Lý tiên sinh thật tốt!"
Cao Lương hô hào một câu, gần như tất cả đàn ông con trai có trong trại đều muốn tham gia. Những thanh niên trẻ tuổi càng thêm nhiệt huyết, mặt mũi tràn đầy hưng phấn. Bọn họ còn chưa nhận thức được sự tàn khốc của chiến tranh, chỉ cảm thấy con đường tiến tới làm anh hùng đang bày ngay trước mắt.
Những người đàn ông lớn tuổi hơn thì có nhiều thứ để lo lắng hơn. Không yên lòng vợ con, không yên lòng cha mẹ đã cao tuổi. Nhưng những do dự ấy không thể cản bước bọn họ, ngay cả Tam đương gia lúc này cũng không hề lùi bước, xắn tay áo lên nói: "Đừng nhìn tôi bây giờ mà khinh thường, lúc còn trẻ tôi mổ heo cũng thiện nghệ lắm đấy. Hiện tại mấy việc như giết người cũng làm không ít, đợi đến khi ra chiến trường, một mình tôi cũng chấp được hai thằng thanh niên."
Nhị đương gia vỗ vỗ bụng, khoác vai Cao Lương, "Huynh đệ chúng ta chung tay làm đại sự một phen! Đừng nghĩ rằng chúng tôi không có học thức thì không hiểu được cái gì là đạo lý, cứ thế để yên cho người khác áp bức. Đã bị đánh là phải đánh trả lại ngay!"
Vợ của Nhị đương gia, Thúy Vân ở một bên đột nhiên khóc thét lên một tiếng, dọa cho mọi người giật cả mình. Người phụ nữ vừa khóc vừa la hét: "Tên xấu xa này, muốn đi thì đi đi, tôi đã biết anh muốn đi từ lâu rồi! Đi đi, đi đi, nếu ba năm còn chưa quay về thì tôi sẽ đi tìm người đàn ông khác đấy!"
Khí thế ngất trời của Nhị đương gia lập tức phủ đầy mây đen, ngượng ngùng chạy qua dỗ người. Số còn lại cũng có người khóc, nhưng không có ai ngăn cản bọn họ rời đi.
Vào ban đêm, Thủy Ngân vô tình bắt gặp một cô gái trẻ tuổi của sơn trại đang nói chuyện với người trong lòng ở gần rừng. Không phải cô cố ý muốn nghe, chỉ là đúng lúc đang tản bộ không cẩn thận nghe được vài câu.
Tiếng nói nhỏ nhẹ của cô gái nọ trong màn đêm mềm mại như nước, "Anh phải nhớ, em ở đây chờ anh trở về. Ba năm mà anh chưa về em sẽ đợi anh ba năm, mười năm mà vẫn chưa về em sẽ đợi anh mười năm, nhưng anh nhất định phải trở về đấy nhé."
Chàng thanh niên vốn dĩ đang khí thế bừng bừng, chỉ hận không thể ngay lập tức xuống núi kiến công lập nghiệp, nghe xong những lời này trong lòng bỗng dâng lên mối phiền muộn về sự biệt ly.
Đôi tình lữ kia nói tiếp cái gì, Thủy Ngân không nghe thêm nữa.
Hôm sau, nhóm người rời đi, Cao Lương lớn mật cầm lấy tay Thủy Ngân, tràn ngập tin tưởng mà nói: "Lý tiên sinh, chúng tôi không có ở đây, những việc bên trong sơn trại giao cho cậu hết đấy."
Thủy Ngân rút tay ra, nhận lấy túi quần áo của mình từ trong tay một bác gái nào đó, mặt không đổi sắc bảo, "Tôi cũng đi, tôi cũng là đàn ông. Mọi người đều đi cả, tôi có thể không đi được sao?"
Cao Lương: ". . ." Hắn cứ luôn quên mất việc Lý tiên sinh cũng là đàn ông. Vị tiên sinh có bộ dạng văn nhược yếu đuối này nhìn qua không hề giống bọn họ, đi ra chiến trường thực sự có chút kỳ cục. Hơn nữa, ít nhiều Cao Lương cũng có lòng riêng, hắn muốn để cho Lý tiên sinh ở lại nơi coi như được an toàn này yên ổn mà sinh sống.
Đáng tiếc đối mặt với gương mặt kia của Lý tiên sinh, Cao Lương không dám nhiều lời, chỉ thấy Lý tiên sinh ra lệnh một tiếng, mọi người bắt đầu xuất phát đi xuống núi.
Cao Lương: "Ấy ấy, chờ tôi một chút!"
Đội ngũ của bọn họ có khoảng hơn trăm người. Sau khi rời khỏi sơn trại trên Ma sơn, ở ven đường nhìn thấy quân xâm lược tàn sát dân chúng vô tội, bên trong hố đất lộ ra thi thể hầu hết là của phụ nữ và trẻ em, sự căm hận dâng lên khiến cho mọi người đều muốn điên rồi. Chỉ cần nhìn thấy quân xâm lược là xông lên đánh không một chút do dự, mỗi lần gặp được là một lần chiến đấu ác liệt.
Chiến tranh tàn khốc, cũng phải đến tận đây, Thủy Ngân mới chứng kiến được một phần.
Trên đường đi, bọn họ giết quân xâm lược, cũng có đồng bạn bị chết, được mọi người chôn cất đơn giản ở ven đường. Cũng có người vô tình gặp gỡ rồi gia nhập vào đội ngũ của bọn họ. Cao Lương làm lãnh đạo không tệ, lại có Thủy Ngân ở một bên hỗ trợ, dần dần bọn họ cũng có chút danh tiếng. Những đội ngũ tự phát trong dân chúng giống như bọn họ có không ít, cơ bản đều được hoan nghênh ở khắp nơi. Bọn họ mất nhiều thời gian hơn dự tính để đi đến đích, nhưng chưa đến nơi đã nhanh chóng được thu nạp vào quân đội.
Nói là quân chính quy, nhưng thực ra lại cực kỳ mộc mạc. Đại khái hiện giờ là thời điểm người trong nước nghèo nhất, tất cả mọi người đều sinh sống vô cùng gian khổ. Nhưng mà càng gian khổ thì lại càng thêm bất khuất, giống như trời sinh đã là một cây xương dai mềm.
Thủy Ngân cũng giống như những người khác, ngày nào cả người cũng bám đầy bụi đất, da không còn trắng nữa, mà bị phơi đen đi rất nhiều, cũng thô ráp hơn trước, chỉ có ánh mắt vẫn giữ nguyên sự kiên nghị.
Trên chiến trường, có rất nhiều người không thể thích ứng nổi. Không thích ứng được khung cảnh tràn đầy máu me, không thích ứng được bầu không khí hồi hộp căng thẳng; đặc biệt là không thích ứng được việc chiến hữu còn nói chuyện với mình ngày hôm qua, mà hôm nay đã biến thành một bộ thi thể nằm ở ngay trước mặt. Nhưng tuy vậy, bọn họ cũng không thể dừng lại, vẫn phải giẫm lên thi thể của chiến hữu mà tiếp tục xông lên.
Trước mắt là khói lửa chiến tranh; là kẻ trước ngã xuống, kẻ sau tiến lên; là mũi đao nhuốm máu kẻ thù, nhưng bọn họ chỉ có thể không ngừng tiến về phía trước.
Ở đây, một người ngã xuống là đồng nghĩa với việc người đó đã mãi mãi không bao giờ có cơ hội gặp lại người thân, người yêu ở quê nhà cách đây ngàn dặm xa xôi đang chờ đợi bọn họ trở về.
Rất nhiều người của sơn trại trên Ma sơn đã hy sinh, số còn sống hiện tại chỉ còn khoảng hai mươi người. Sau khi kết thúc một trận chiến, trong lúc tạm thời chỉnh đốn đội ngũ, Cao Lương ngồi xuống bên cạnh Thủy Ngân.
"Cũng may, người nhà tôi đã chết hết rồi, không có ai mong ngóng chờ tôi trở về cả."
"Lý tiên sinh, sau này khi chúng ta giành được thắng lợi, cậu sẽ quay lại sơn trại ở Ma sơn chứ?" Cao Lương dùng ngón tay mang theo vết thương mân mê cạnh ống quần, có chút căng thẳng, "Chúng ta có thể về cùng với nhau, mọi người ở cạnh nhau thế này còn có thể chăm sóc lẫn nhau nữa."
Thủy Ngân có hơi mệt mỏi, thả lỏng đôi tay, ngắn gọn “ừ” một tiếng. Cao Lương lập tức thấy vui vẻ.
Lần nào cũng giống như thế này, chỉ cần chiến đấu xong, hắn lại muốn tìm Lý tiên sinh trò chuyện. Nói chuyện phiếm linh tinh gì đó cũng được, chỉ cần như vậy thôi hắn cũng có thể nhanh chóng quên đi những hình ảnh khiến người ta khổ sở trên chiến trường.
"Tôi vẫn luôn nhịn không hỏi cậu, nhưng vì sao cậu lại muốn cùng chúng tôi đến nơi đây chịu khổ vậy? Tôi có cảm giác mục đích của cậu không giống với chúng tôi lắm."
Thủy Ngân vẫn trả lời ngắn gọn: "Muốn thử xem."
Cao Lương không thể hiểu được: "Thử cái gì? Thử xem đánh trận chơi có vui hay không ư?"
Thủy Ngân: "Sống quá lâu rồi nên cái gì cũng muốn thử xem sao."
Cao Lương cười ha hả, "Cậu đang nói giỡn với tôi đấy hả?"
Thủy Ngân không cười, cũng không nói chuyện.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook