Diễn Tinh Xuyên Vào Kịch Khổ Tình
-
Chương 72
Edit: tiểu an nhi (LQD)
Mình sẽ bị một cơn ác mộng đánh bại hay sao? Thời điểm Thủy Ngân lễ phép mỉm cười chào hỏi thầy giáo Hạ Sở Bình, cô tự hỏi trong lòng một câu như vậy.
Sẽ không.
Cho dù cơn ác mộng này đã từng khiến cho cô hận không thể kéo tất cả mọi người cùng nhau chết chung, làm cho cô phải trải qua vô số đêm phải trằn trọc ấm ức, đau buồn tức giận đến khó ngủ, khiến cô phải nhận về quá nhiều ác ý. Nhưng tất cả đã trôi qua hết rồi.
Nếu cô cứ bị kìm hãm mãi trong quá khứ thì sẽ không có Thuỷ Ngân của hiện tại.
Hơn nữa, Hạ Sở Bình ở trước mặt này cũng không phải là Tần Sở. Anh ta chỉ là một công cụ mà Hệ thống dùng để kích thích cô, là một người xa lạ khoác trên mình bề ngoài của một kẻ mà cô căm ghét. Tại khoảnh khắc này, ngọn lửa giận dữ đang dâng lên trong lòng cô không phải là vì gương mặt đó, mà là dành cho cái Hệ thống không biết rõ lai lịch kia. Nó đang nỗ lực tạo ra thương tổn, cố gắng rạch xé vết sẹo trong cô.
Thuỷ Ngân đã đi qua hết thảy sáu thế giới, trải qua thời gian gần ba mươi năm. Cô có thể cảm nhận được sự lắng đọng trong tâm hồn mình từ thế giới này qua thế giới khác. Tuy rằng có một thân thể trẻ trung nhưng đủ các loại nhân sinh chồng chất đã khiến cho lòng của cô không tránh khỏi việc bị già đi ―― cho đến lúc này, Thủy Ngân đột nhiên nghĩ, tại sao mình lại già đi?
Tại sao phải bỏ qua những cảm xúc mà bản thân mình nên có?
Cô đã từng vì cha mẹ người thân mà chán ghét gia đình, bởi vì người bạn trai đầu tiên – Tần Sở mà chán ghét trường học, cho dù về sau có đi học trong các thế giới khác, cô vẫn cảm thấy vô cùng xa cách với môi trường này. Nhưng bây giờ, người mà giống như cô đã từng quen biết, hoàn cảnh và kịch bản dường như đã quen thuộc, trái lại giúp cho cô đột nhiên có được xúc động muốn nhìn thẳng vào quá khứ muốn quên đi kia một lần nữa.
Đúng vậy, cô đã chiến thắng nỗi sợ hãi từ lâu rồi, nhưng hiện tại cô còn có thể giành được thắng lợi trước bóng ma và thành kiến nữa.
Cô có thể bù đắp lại hết thảy những gì mình bị thiếu trước đây.
Vẻ mặt bình thường chào hỏi Hạ Sở Bình đang đứng ở cửa ra vào, Thủy Ngân mỉm cười nghe anh ta tán dương thành tích học tập của mình một lát, sau đó nhanh chóng đi lướt qua anh ta tiến vào phòng học.
...
"Từ hôm nay trở đi, các em sẽ cùng nhau vượt qua quãng thời gian học tập vất vả phía trước. Cả ba năm tới đây, tôi sẽ đảm nhiệm vai trò là giáo viên chủ nhiệm của lớp ta. Tôi hy vọng có thể dẫn dắt các em đạt được thành tích tốt, đồng thời cũng hy vọng các em có thể trải qua một khoảng thời gian học cấp ba thật đáng nhớ."
Hạ Sở Bình đứng trên bục giảng phát biểu, thái độ ấm áp. Dựa vào vẻ ngoài nhã nhặn khôi ngô mà ngay lập tức nhận được thiện cảm của các nữ sinh.
Đây là lần đầu tiên anh ta đảm nhiệm vị trí giáo viên chủ nhiệm, lại còn là chủ nhiệm của lớp chọn trong trường Nam Thị Nhất Trung nổi danh. Việc này có quan hệ rất lớn tới gia thế của anh ta. Tuy vậy trước khi cùng học sinh chơi trò yêu đương, quả thực phần lớn thời gian anh ta đều là một thầy giáo chuyên tâm với việc dạy học.
"Như vậy về sau bạn học Vân Tình Không sẽ là lớp trưởng của lớp chúng ta. Mọi người cho bạn một tràng pháo tay cổ vũ đi nào." Sau khi lựa chọn được cán bộ lớp, Hạ Sở Bình xuống đài, nhường bục giảng lại cho học sinh.
Người đầu tiên bước lên phát biểu là Thủy Ngân. Vừa rồi cô cạnh tranh giành lấy được chức vị lớp trưởng này là dựa vào thành tích xuất sắc hạng nhất toàn trường và một bài diễn thuyết đặc sắc.
Là một người trưởng thành đã đi làm nhiều năm, hiện tại cô giống như một người chơi có cấp cao nhất tiến vào khu của người chơi mới vậy.
Cô đã từng bị tất cả bạn học khinh thường cô lập, sống như một cái bóng gian nan chống đỡ vượt qua thời cấp ba. Khi đó cô sợ nhất là bị người khác chú ý, bởi vì một khi bị chú ý thì kéo theo đó sẽ là đủ các loại bắt nạt nhục nhã. Tuy nhiên hiện tại, cô không cần ẩn giấu bản thân nữa, cô sẽ trở thành trung tâm của cả lớp, thậm chí là cả trường học; trở thành ánh sáng rực rỡ trong thời kỳ đen tối này.
Sự thanh thản và tôn trọng mà Thủy Ngân năm mười sáu tuổi cầu mà không được, Thủy Ngân của lúc này sẽ giành lấy cho cô.
...
"Thầy Hạ à, cậu may mắn thật đấy. Học sinh hạng nhất toàn trường lại là học sinh của lớp cậu, nhìn thành tích kiểm tra mà xem, cực kì ổn định. Sau này em đó có thể thi đậu vào một trường đại học siêu cấp là cái chắc chắn." Chủ nhiệm của lớp hai ngồi ở văn phòng giáo viên liếc nhìn bài thi, có chút ghen tỵ trêu ghẹo: "Sao tôi lại không gặp được học sinh tốt như vậy chứ, học đã giỏi, tính cách tốt, năng lực lại mạnh, còn rất biết cách chủ động làm việc."
Hạ Sở Bình chưa nói gì, chủ nhiệm lớp năm ngồi bên cạnh liền nói xen vào: "Bạn học Vân Tình Không thật sự rất ưu tú, không khí học tập ở lớp một lần trước tôi nhìn thấy rồi, tốt lắm đấy. Tiết tự học mà bạn học Vân Tình Không cũng có thể quản được, lại còn trông giống như một giáo viên rất được hoan nghênh. Mấy con khỉ của lớp tôi thì chán chẳng buồn nói, ồn ào chết đi được, ngay đến tôi còn không quản lý nổi."
Hạ Sở Bình đặt tay lên trên bảng xếp hạng thành tích của lớp mình, cười gật đầu: "Lớp trưởng của lớp tôi quả thực là không tồi. Lần kiểm tra này có khá nhiều em đạt được kết quả tiến bộ hơn trước, đó là do em ấy chủ động thành lập các tổ học tập giúp đỡ cho các bạn khác nâng cao thành tích."
Thực ra, anh ta còn trông thấy cô lớp trưởng dịu dàng hiểu chuyện này đi an ủi các bạn học chưa đạt được kết quả tốt. Dưới ánh mắt của một người trưởng thành, Hạ Sở Bình cũng không thể không thừa nhận, EQ của cô quả thực là rất cao. Khó trách chỉ trong hai tháng ngắn ngủi, các bạn cùng lớp bất kể nam hay nữ đều thán phục và yêu quý cô.
"Ầy, lớp của mọi người vẫn còn tốt chán. Tuy rằng không có học sinh như Vân Tình Không nhưng ít ra trong lớp không có thành phần nào gây đau đầu cả. Lớp của tôi đây này, có mấy đứa học sinh nghịch ngợm coi trời bằng vung. Mới khai giảng được hai tháng mà nhìn xem chúng nó đã làm những gì rồi, trốn học đánh nhau hút thuốc uống rượu, thật sự là không biết phải dạy như thế nào nữa." Chủ nhiệm lớp chín đầu hơi hói nhíu mày nhăn nhó, trưng ra một khuôn mặt sầu khổ.
Chủ nhiệm lớp tám quay sang bảo, "Là mấy người La Niệm ấy hả?"
"Thì còn ai vào đây nữa, hai ba đứa con gái suốt ngày đàn đúm với đám con trai, không ra thể thống gì. Học sinh bây giờ không giống chúng ta hồi xưa đâu, chẳng biết nên quản lý như thế nào."
Hạ Sở Bình nghe được cái tên La Niệm này, khẽ thở dài, thầm nghĩ cô em gái nhà họ La kia đúng là có chút khó dạy.
"Cốc cốc cốc." Có người gõ gõ cửa văn phòng, mấy giáo viên quay đầu qua nhìn, trông thấy một nữ sinh tóc ngắn dáng vẻ cà lơ phất phơ đứng ở cửa ra vào, hai tay đút trong túi áo khoác da. Cô nàng hơi nghiêng đầu, một loạt bông tai xỏ trên vành tai từ trên xuống dưới đánh leng keng vào nhau.
"Báo ~ cáo ~" Cô nàng kéo dài giọng, không coi ai ra gì đi đến trước mặt giáo viên chủ nhiệm lớp chín, đế giày gõ lộp cộp trên mặt đất, bộ dạng rất thiếu kiên nhẫn, "Thầy à ~ gọi em đến đây có chuyện gì thế?"
Giáo viên chủ nhiệm lớp chín bực mình liếc cô nàng một cái, sa sầm mặt lại, "La Niệm, em xem thành tích lần này của mình đi. Cái này căn bản không phải là vấn đề về điểm số, mà là vấn đề về thái độ. Nhìn bài thi số học đây này, bài nộp chỉ là giấy trắng. Chẳng lẽ đến mấy chữ ABCD cũng không biết điền vào hay sao? Còn cả trang phục kia nữa, trường học đã cấm không được đeo đồ trang sức, mà đến đồng phục em cũng không mặc..."
La Niệm vẫn giữ nguyên dáng vẻ bướng bỉnh kiêu ngạo, trong đầu suy nghĩ vẩn vơ căn bản không nghe giáo viên chủ nhiệm ngồi trước mặt đang nói cái gì. Ánh mắt cô nàng dịch chuyển đến người của Hạ Sở Bình, nhìn anh ta nháy nháy mắt, cười bỡn cợt còn huýt sáo một cái, làm cho chủ nhiệm lớp tức muốn ngã ngửa.
"Báo cáo." Ngoài cửa văn phòng giáo viên lại vang lên một tiếng báo cáo nữa.
Khác hẳn với giọng nói quái đản lười nhác của La Niệm, tiếng nói này dịu dàng thanh thoát, người bước vào văn phòng cũng có hình tượng tương phản hoàn toàn với cô ta. Đồng phục chỉnh tề, tóc dài buộc gọn gàng sau gáy; tác phong và cách nói chuyện không nhanh không chậm khiến người khác thoải mái dễ chịu, mà lại rất lễ phép.
Những giáo viên nào được cô gật đầu mỉm cười chào hỏi đều đáp lại bằng một nụ cười. Bạn học sinh đứng thứ nhất toàn trường này chính là hình mẫu học sinh giỏi trong suy nghĩ của tất cả các giáo viên.
"Tình Không, danh sách tham gia thi đua môn toán đã làm xong rồi sao?" Hạ Sở Bình chủ động hỏi.
Thủy Ngân giao danh sách cho anh ta, "Vâng, tính cả em thì tổng cộng có chín người tham gia. Lưu Tiểu Đông và Bàng Trung Nhạc đều cảm thấy chưa tự tin lắm, cho nên hai tiết tự học của buổi chiều thứ sáu tuần này em sẽ cùng học với các bạn để tăng cường huấn luyện."
Hạ Sở Bình lật nhìn danh sách, nghe thấy vậy liền gật đầu: "Ừ, lần thi đua này với em không có vấn đề gì, nếu em nguyện ý giúp đỡ thêm cho các bạn khác thì tốt quá. Vậy giữa trưa họp lớp một chút nhé, còn hai tiết học buổi chiều thứ sáu thầy giao cho em, em vất vả rồi."
Hai người thấp giọng nói chuyện, các giáo viên khác lại không nhịn được nổi lên sự ghen tị. Lớp của bọn họ mới nhắc đến thi toán thôi đã rối hết cả lên không biết đằng nào mà lần. Vậy mà lớp trưởng lớp người ta đã thống kê xong danh sách, lại còn chuẩn bị giúp đỡ các bạn để cùng nhau tiến bộ.
La Niệm cũng nhìn hai người kia, nét mặt của cô nàng đặc biệt khó coi. Nhất là khi nhìn thấy Hạ Sở Bình nở nụ cười với bạn học đó, cô nàng cảm thấy trong lòng cực kỳ khó chịu.
Nhà của La Niệm và nhà của Hạ Sở Bình có mối quan hệ thế giao, từ nhỏ hai người đã quen biết. Từ lúc hiểu chuyện cô nàng đã thầm mến người anh trai này, vào Nam Thị Nhất Trung học cũng là vì anh ta. Thế nhưng không vào được lớp một học đã đành, anh Sở Bình còn làm bộ như không hề quen biết cô ta. Thành tích tốt thì làm sao? Thành tích tốt hay lắm à, cũng chỉ là một con quỷ nghèo mà thôi.
Đây không phải là lần đầu tiên La Niệm trông thấy Vân Tình Không, cô nàng thường xuyên chạy tới lớp một để nhìn Hạ Sở Bình, lúc nào cũng có thể thấy bạn học sinh giỏi đệ nhất toàn trường này. Các bạn học ở lớp đó rất nhiều người nghe lời Vân Tình Không giống như bị trúng độc, còn cả anh Sở Bình của cô ta nữa, mỗi lần hai người đó nói chuyện với nhau anh đều cười dịu dàng vui vẻ, như thể rất thích Vân Tình Không vậy.
Trong lòng La Niệm cực kỳ khó chịu, tìm người đi nghe ngóng xem lai lịch của Vân Tình Không kia như thế nào mới biết hoá ra chỉ là một đứa không có cha, mẹ là nhân viên quét dọn vệ sinh trong khách sạn, lại còn sống ở trong một cái phòng rách. Nghèo đến mức đấy thì thành tích có tốt đến đâu sau này cũng chẳng thể nào hơn được cô ta, chỉ e vất vả kiếm tiền cả đời cũng không bằng số tiền mà cô ta tuỳ tiện tiêu xài.
Thủy Ngân cầm phiếu điểm và một xấp bài kiểm tra chuẩn bị rời đi, ngẩng đầu lên liền đụng ngay phải ánh mắt căm thù của La Niệm. Cô nhếch môi cười một tiếng, quay người bước ra khỏi văn phòng.
La Niệm bực bội nhíu mày, con nhỏ Vân Tình Không này, cái ánh mắt kia là đang nhìn đểu mình đấy à?
Thủy Ngân quay lại lớp học, phát bài thi cho các bạn. Tới lúc vào tiết, không có gì ngạc nhiên khi giáo viên môn số học mở miệng khen ngợi cô đầu tiên, sau đó để cho cô nói về những chỗ cần lưu ý trong đề thi. Từ sau khi phát hiện ra ưu điểm của Thuỷ Ngân, giáo viên nào cũng thích để cô chủ động phân tích những lỗi sai hay mắc phải trong đề.
Không giống một vài học sinh hay học lệch môn, tất cả các môn học cô đều rất ưu tú. Ở trong mắt bạn học gần như không có gì là cô không biết, nhanh chóng trở thành một “giáo viên” khác của lớp một, thay thế giáo viên của tất cả các bộ môn; đồng thời cô có thể khiến cho phần lớn các bạn học ngoan ngoãn nghe lời. Quả thực chính là một đóa hoa tuyệt thế.
Chỉ có điều một lớp học mấy chục người, số người thích cô nhiều thì chắc chắn sẽ có những người nhìn cô không vừa mắt. Tỉ như một đám học sinh không thích học tập ngồi phía sau kia, cá biệt còn có vài bạn học kiêu ngạo bị cô đoạt mất ánh hào quang. Nhưng không sao, mới chỉ hơn hai tháng mà thôi.
Thủy Ngân ngồi tại chỗ giải đề thi môn toán học, trong lòng tính toán thời gian. Sắp tới sẽ có hoạt động tập thể bên ngoài trường và Đại hội thể dục thể thao toàn trường. Ở những hoạt động tập thể như thế này, chỉ cần nắm bắt thật tốt, đó tuyệt đối là cơ hội hoàn hảo để thu thập lòng người cùng sự tin phục. Hiện tại có vài người chán ghét cô cũng không sao, chẳng mấy chốc sẽ yêu thích cô ngay thôi. Những đứa trẻ vẫn còn ngây thơ này, căn bản không biết tâm tư của người lớn "bẩn" đến mức nào, người lớn rất giảo hoạt đấy.
Lừa gạt tình cảm của trẻ nhỏ dường như là kỹ năng của người trưởng thành. Mà thủ đoạn lúc này của cô còn thông minh hơn nhiều so với thủ đoạn của Tần Sở sử dụng năm đó. Chỉ có điều, cô sẽ không làm ra những trò ti tiện buồn nôn giống như anh ta.
"Lớp trưởng, đề này mình không ..." Nữ sinh ngồi cùng bàn làm nũng chọc chọc tay cô.
Thủy Ngân nhìn thoáng qua rồi viết ra bốn công thức cho cô nàng, "Vẫn quy định cũ, dùng công thức mình đưa cho tự giải bài trước, sau đó mình sẽ giảng thêm."
Cô bạn ngồi cắn bút hồi lâu, giải ra một đáp án sai. Thủy Ngân cầm vở của cô nàng, phân tích trình tự giải bài, "Làm đến đây là đúng rồi, nhưng từ bước này thì sai."
Giải quyết xong một bài, Thuỷ Ngân tiện tay ra một loạt bài có dạng đề tương tự, "Bây giờ cậu dựa vào đó làm tiếp mấy bài này, làm nhiều cho quen đi. Sau này có gặp phải cũng biết nên làm như thế nào."
Bạn ngồi cùng bàn lại hì hục vùi đầu vào làm bài, thỉnh thoảng sẽ ngẩng đầu lên nhìn lớp trưởng ngồi bên cạnh một chút. Lớp trưởng chắc chắn là người bận rộn nhất cả lớp, bất kỳ ai đến thắc mắc vấn đề gì cô ấy đều biết, rất giống giáo viên của bọn họ chứ không phải là bạn học nữa. Thế nhưng tuy rằng bận rộn như vậy, lớp trưởng vẫn hết sức kiên nhẫn giải quyết khó khăn của từng người, không vội không vàng.
Sau một thời gian ngồi cùng bàn với lớp trưởng, thành tích của cô tăng lên rất nhanh. Bởi vì trước đó không quen với cách dạy học của giáo viên mà cô không thể theo kịp chương trình học, lúc nào cũng nghĩ liệu có phải mình quá đần độn hay không, nhưng lớp trưởng lại từ từ bổ sung từng chút từng chút một những kiến thức cô còn thiếu.
Vừa giỏi giang lại vừa dịu dàng, rõ ràng bằng tuổi nhau mà sao lớp trưởng lại ưu tú đến vậy chứ?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook