Điên Rồi ! Ngươi Xác Định Ngươi Là Ngự Thú Sư? (Dịch)
-
Chương 8: Tiểu Thanh Tiến Giai, Lần Đầu Tiên Ra Tay
Tô Trạch gật đầu nói: “Biết rồi, cảm ơn.”
Sau khi chào tạm biệt Lâm Diệu Y, Tô Trạch rời khỏi trường học.
…
Về đến nhà.
Tô Trạch lập tức mở máy tính ra, đổ bộ vào website của người tu luyện ở thành phố Giang Nam.
Sau khi đăng ký tài khoản.
Hắn mua một tấm vé xe tới rừng rậm Man Hoang.
Tu luyện lâu vậy rồi, hắn cần kiểm tra một chút về thực lực của bản thân.
Mặc dù mặt ngoài biểu hiện ra hắn mới chỉ có thực lực Đoán Thể nhất trọng thôi.
Nhưng đây cũng không phải Đoán Thể nhất trọng bình thường!
Trong người có chân khí vàng, lại còn thêm cả hơn nữa lực lượng của hai con cự tượng.
Bây giờ cho dù người tu luyện có tu vi Đoán Thể viên mãn tới thì Tô Trạch cũng sẽ chẳng thấy sợ hãi gì!
…
Ngày hôm sau.
“Ngươi tuyền tu vi một năm cho Thanh Giao Xà!”
“Khởi động năng lực truyền và trả lại!”
“Bội số trả lại đã chọn ngẫu nhiên…”
“Bội số trả lại lần này của ngươi là gấp mười!”
“Ngươi thu được tu vi mười năm.”
Số lượng chân khí trong cơ thể chợt tăng vọt.
Trong cơ thể Tô Trạch vang lên những tiếng nổ đôm độp, cơ bắp gồ lên, tất cả lỗ chân lông khắp cả người đều đang thôn nạp linh khí.
Đoán Thể nhị trọng!
Cuối cùng thực lực của hắn cũng bắt đầu tăng lên.
“Tu vi mười năm không kích hoạt được thêm một hạt giống Long Tượng nữ sao?”
Tô Trạch khẽ cau mày.
Đây mới chỉ là bắt đầu thôi mà đã gian nan khó khăn tới vậy rồi cơ à?
Nhưng vào lúc này, Tiểu Thanh lại thu hút sự chú ý của hắn.
“Tên: Thanh Giao Xà”
“Đẳng cấp: Cấp F trung giai”
“Huyết mạch đặc thù: Có huyết mạch Thanh Long cực kỳ nhỏ yếu”
“Kỹ năng: Tứ Tượng Thanh Long độn pháp (không trọn vẹn)”
Sau khi tiếp nhận mấy lần truyền của Tô Trạch thì cuối cùng Tiểu Thanh cũng thăng cấp.
Linh trí của nó lại được nâng cao thêm một chút, hai mắt trông càng thêm linh động, cảm xúc ẩn chứa trong đôi mắt đó nhiều hơn trước.
Tô Trạch sờ đầu của nó, cười nói: “Xem ra thiên phú của ngươi cũng chẳng ra làm sao, số tu vi truyền cho ngươi có tới hơn hai năm lận mà mới tấn thăng đến cấp F trung giai.”
Hình như Tiểu Thanh nghe hiểu lời hắn nói, nó chợt tỏ ra tức giận.
Nó ngóc đầu lên rồi quay ngoắt sang một bên xoay hướng một bên, hình như định dỗi, không thèm để ý tới chủ nhân của mình nữa.
“Cũng xấu tính quá ha, sao trông cứ như phụ nữ thế nhỉ?”
Tô Trạch dở khóc dở cười.
Bây giờ đến linh thú cũng không dễ hầu hạ luôn rồi.
Sau khi chén xong một bữa bữa sáng thịnh soạn.
Tô Trạch bắt đầu hành trình của mình.
Một bóng dáng màu xanh lao tới với tốc độ cực nhanh, quấn quanh ở cổ tay của Tô Trạch.
Tiểu Thanh cũng nóng lòng muốn thử, suy cho cùng thì là một yêu thú, nó vẫn thiên hướng về với rừng rậm dã ngoại hơn.
Trong thành thị có xe chuyên dùng tốc hành tới rừng rậm ở ngoài thành.
Sau khi xác nhận thân phận người tu luyện của Tô Trạch thì hắn có thể lên xe.
Trên xe trên hầu như đều là người trẻ tuổi.
Thực lực của bọn họ đều rơi vào khoảng Đoán Thể tứ trọng.
Chỉ có hai người là có tu vi đạt đến Đoán Thể ngũ trọng.
Thực lực như vậy thì cũng chỉ tạm lượn một vòng ở chỗ ngoài rìa nhất của rừng rậm thôi.
Nếu muốn tiến sâu vào một chút thì ít nhất phải cho thực lực từ Đoán Thể bát trọng trở lên.
Giao thông của giới này rất phát triển.
Chỉ sau nửa giờ thì xe đã dần dừng lại.
Tô Trạch vừa xuống xe thì mùi đất tràn đầy hơi thở thiên nhiên xộc vào mũi hắn.
Trước mắt hắn là một khu rừng rận lớn mênh mông vô bờ.
Cây đại thụ cao mấy chục mét và thậm chí là mấy trăm mét đâu đâu cũng có.
Lúc này bên ngoài điểm dừng xe, người đến người đi vô cùng nhộn nhịp.
Nơi này là điểm dừng chân tạm thời ở ngoài thành.
Đồng thời cũng là một thị trường giao dịch vật phẩm.
Thỉnh thoảng sẽ có người tu luyện trở về từ rừng sâu và bán một vài thứ thu hoạch được ở trong rừng rậm.
Tô Trạch cũng không dừng lại ở nơi này lâu, sau khi chọn được một phương hướng thì hắn đi thẳng vào trong rừng rậm luôn.
Vừa tiến vào rừng rậm.
Tiểu Thanh đã phát ra một tiếng kêu xì xì đầy hưng phấn.
Nó bò xuống từ cổ tay của Tô Trạch, rồi bò trên mặt đất trông vẻ thích thú vui sướng lắm.
Tốc độ của nó càng lúc càng nhanh.
Chỉ chốc lát đã biến thành một cái bóng màu xanh rồi, trườn nhanh trong rừng rậm.
Tô Trạch không ước thúc Tiểu Thanh, cất bước đuổi theo nó không ngừng.
Đối với linh thú thì bọn nó mới là chủ nhận của rừng rậm.
Đủ loại phép tắc trong rừng rậm đã khắc vào nơi sâu trong huyết mạch của bọn nó rồi.
Vì vậy.
Để Tiểu Thanh tự mình đi tìm con mồi, thì sẽ có hiệu suất cao hơn để một mình Tô Trạch tìm vận may ở trong rừng rậm nhiều!
Một người một rắn tung hoành trong rừng rậm như cá gặp nước, suốt dọc đường đi không hề gặp phải bất kỳ trở ngại nàp.
Rất nhanh, bọn họ dần đi sâu vào nơi sâu trong rừng rậm Man Hoang.
Sau một lúc lâu.
Tiểu Thanh bỗng dừng lại, một đôi thụ đồng nhìn chằm chằm về phía trước, đồng phát ra một tiếng kêu xì xì nhắc nhở Tô Trạch.
Có biến!
Chân khí trong người Tô Trạch vận chuyển, chạy khắp toàn thân, điều chỉnh trạng thái tới mức tốt nhất.
Bây giờ không phải là đang chơi game, mà là dã ngoại chân thật.
Chỉ hơii không cẩn thận một chút thôi là có thể sẽ bị thương, thậm chí là mất mạng!
Hắn nhìn theo ánh mắt của Tiểu Thanh thì phát hiện ở dưới một cây đại thụ cách chỗ hắn không xa cón một thứ đen thùi lùi đang ra sức cọ vỏ cây.
“Tên: Thị Huyết Dã Trư”
“Đẳng cấp: Cấp F trung giai”
“Huyết mạch đặc thù: Không”
“Kỹ năng: Sau khi khế ước thì sẽ biết”
“Ghi chú: Thịt kho tàu, sườn xào chua ngọt, thịt xào, thịt heo giòn chua ngọt, móng giò kho, ớt hiểm xào ruột già biết đi…”
Cấp F trung giai, giống với cấp bậc của Tiểu Thanh, cũng không biết thực lực có chênh lệch hay không.
Lúc này, con Thị Huyết Dã Trư cũng phát hiện Tô Trạch và Tiểu Thanh.
Bọn họ chẳng hề che dấu hơi thở của mình, mà khứu giác của yêu thú loại heo thì vốn đã nhanh nhạy dị thường rồi, nên phát hiện bọn họ cũng chẳng phải chuyện gì lạ.
“Ụt ịt!”
Thị Huyết Dã Trư phát hiện người xa lạ xông vào địa bàn của mình thì bỗng nổi giận, lao thẳng về bên này.
Hai cái răng nanh dài ngoắc lộ ra và tản ra mùi máu tươi nồng đậm.
Nếu bị răng dài này đụng phải thì trên người ắt sẽ có hai lỗ máu.
Nhưng con súc sinh này chẳng là thá gì với Tô Trạch cả.
Sau khi chào tạm biệt Lâm Diệu Y, Tô Trạch rời khỏi trường học.
…
Về đến nhà.
Tô Trạch lập tức mở máy tính ra, đổ bộ vào website của người tu luyện ở thành phố Giang Nam.
Sau khi đăng ký tài khoản.
Hắn mua một tấm vé xe tới rừng rậm Man Hoang.
Tu luyện lâu vậy rồi, hắn cần kiểm tra một chút về thực lực của bản thân.
Mặc dù mặt ngoài biểu hiện ra hắn mới chỉ có thực lực Đoán Thể nhất trọng thôi.
Nhưng đây cũng không phải Đoán Thể nhất trọng bình thường!
Trong người có chân khí vàng, lại còn thêm cả hơn nữa lực lượng của hai con cự tượng.
Bây giờ cho dù người tu luyện có tu vi Đoán Thể viên mãn tới thì Tô Trạch cũng sẽ chẳng thấy sợ hãi gì!
…
Ngày hôm sau.
“Ngươi tuyền tu vi một năm cho Thanh Giao Xà!”
“Khởi động năng lực truyền và trả lại!”
“Bội số trả lại đã chọn ngẫu nhiên…”
“Bội số trả lại lần này của ngươi là gấp mười!”
“Ngươi thu được tu vi mười năm.”
Số lượng chân khí trong cơ thể chợt tăng vọt.
Trong cơ thể Tô Trạch vang lên những tiếng nổ đôm độp, cơ bắp gồ lên, tất cả lỗ chân lông khắp cả người đều đang thôn nạp linh khí.
Đoán Thể nhị trọng!
Cuối cùng thực lực của hắn cũng bắt đầu tăng lên.
“Tu vi mười năm không kích hoạt được thêm một hạt giống Long Tượng nữ sao?”
Tô Trạch khẽ cau mày.
Đây mới chỉ là bắt đầu thôi mà đã gian nan khó khăn tới vậy rồi cơ à?
Nhưng vào lúc này, Tiểu Thanh lại thu hút sự chú ý của hắn.
“Tên: Thanh Giao Xà”
“Đẳng cấp: Cấp F trung giai”
“Huyết mạch đặc thù: Có huyết mạch Thanh Long cực kỳ nhỏ yếu”
“Kỹ năng: Tứ Tượng Thanh Long độn pháp (không trọn vẹn)”
Sau khi tiếp nhận mấy lần truyền của Tô Trạch thì cuối cùng Tiểu Thanh cũng thăng cấp.
Linh trí của nó lại được nâng cao thêm một chút, hai mắt trông càng thêm linh động, cảm xúc ẩn chứa trong đôi mắt đó nhiều hơn trước.
Tô Trạch sờ đầu của nó, cười nói: “Xem ra thiên phú của ngươi cũng chẳng ra làm sao, số tu vi truyền cho ngươi có tới hơn hai năm lận mà mới tấn thăng đến cấp F trung giai.”
Hình như Tiểu Thanh nghe hiểu lời hắn nói, nó chợt tỏ ra tức giận.
Nó ngóc đầu lên rồi quay ngoắt sang một bên xoay hướng một bên, hình như định dỗi, không thèm để ý tới chủ nhân của mình nữa.
“Cũng xấu tính quá ha, sao trông cứ như phụ nữ thế nhỉ?”
Tô Trạch dở khóc dở cười.
Bây giờ đến linh thú cũng không dễ hầu hạ luôn rồi.
Sau khi chén xong một bữa bữa sáng thịnh soạn.
Tô Trạch bắt đầu hành trình của mình.
Một bóng dáng màu xanh lao tới với tốc độ cực nhanh, quấn quanh ở cổ tay của Tô Trạch.
Tiểu Thanh cũng nóng lòng muốn thử, suy cho cùng thì là một yêu thú, nó vẫn thiên hướng về với rừng rậm dã ngoại hơn.
Trong thành thị có xe chuyên dùng tốc hành tới rừng rậm ở ngoài thành.
Sau khi xác nhận thân phận người tu luyện của Tô Trạch thì hắn có thể lên xe.
Trên xe trên hầu như đều là người trẻ tuổi.
Thực lực của bọn họ đều rơi vào khoảng Đoán Thể tứ trọng.
Chỉ có hai người là có tu vi đạt đến Đoán Thể ngũ trọng.
Thực lực như vậy thì cũng chỉ tạm lượn một vòng ở chỗ ngoài rìa nhất của rừng rậm thôi.
Nếu muốn tiến sâu vào một chút thì ít nhất phải cho thực lực từ Đoán Thể bát trọng trở lên.
Giao thông của giới này rất phát triển.
Chỉ sau nửa giờ thì xe đã dần dừng lại.
Tô Trạch vừa xuống xe thì mùi đất tràn đầy hơi thở thiên nhiên xộc vào mũi hắn.
Trước mắt hắn là một khu rừng rận lớn mênh mông vô bờ.
Cây đại thụ cao mấy chục mét và thậm chí là mấy trăm mét đâu đâu cũng có.
Lúc này bên ngoài điểm dừng xe, người đến người đi vô cùng nhộn nhịp.
Nơi này là điểm dừng chân tạm thời ở ngoài thành.
Đồng thời cũng là một thị trường giao dịch vật phẩm.
Thỉnh thoảng sẽ có người tu luyện trở về từ rừng sâu và bán một vài thứ thu hoạch được ở trong rừng rậm.
Tô Trạch cũng không dừng lại ở nơi này lâu, sau khi chọn được một phương hướng thì hắn đi thẳng vào trong rừng rậm luôn.
Vừa tiến vào rừng rậm.
Tiểu Thanh đã phát ra một tiếng kêu xì xì đầy hưng phấn.
Nó bò xuống từ cổ tay của Tô Trạch, rồi bò trên mặt đất trông vẻ thích thú vui sướng lắm.
Tốc độ của nó càng lúc càng nhanh.
Chỉ chốc lát đã biến thành một cái bóng màu xanh rồi, trườn nhanh trong rừng rậm.
Tô Trạch không ước thúc Tiểu Thanh, cất bước đuổi theo nó không ngừng.
Đối với linh thú thì bọn nó mới là chủ nhận của rừng rậm.
Đủ loại phép tắc trong rừng rậm đã khắc vào nơi sâu trong huyết mạch của bọn nó rồi.
Vì vậy.
Để Tiểu Thanh tự mình đi tìm con mồi, thì sẽ có hiệu suất cao hơn để một mình Tô Trạch tìm vận may ở trong rừng rậm nhiều!
Một người một rắn tung hoành trong rừng rậm như cá gặp nước, suốt dọc đường đi không hề gặp phải bất kỳ trở ngại nàp.
Rất nhanh, bọn họ dần đi sâu vào nơi sâu trong rừng rậm Man Hoang.
Sau một lúc lâu.
Tiểu Thanh bỗng dừng lại, một đôi thụ đồng nhìn chằm chằm về phía trước, đồng phát ra một tiếng kêu xì xì nhắc nhở Tô Trạch.
Có biến!
Chân khí trong người Tô Trạch vận chuyển, chạy khắp toàn thân, điều chỉnh trạng thái tới mức tốt nhất.
Bây giờ không phải là đang chơi game, mà là dã ngoại chân thật.
Chỉ hơii không cẩn thận một chút thôi là có thể sẽ bị thương, thậm chí là mất mạng!
Hắn nhìn theo ánh mắt của Tiểu Thanh thì phát hiện ở dưới một cây đại thụ cách chỗ hắn không xa cón một thứ đen thùi lùi đang ra sức cọ vỏ cây.
“Tên: Thị Huyết Dã Trư”
“Đẳng cấp: Cấp F trung giai”
“Huyết mạch đặc thù: Không”
“Kỹ năng: Sau khi khế ước thì sẽ biết”
“Ghi chú: Thịt kho tàu, sườn xào chua ngọt, thịt xào, thịt heo giòn chua ngọt, móng giò kho, ớt hiểm xào ruột già biết đi…”
Cấp F trung giai, giống với cấp bậc của Tiểu Thanh, cũng không biết thực lực có chênh lệch hay không.
Lúc này, con Thị Huyết Dã Trư cũng phát hiện Tô Trạch và Tiểu Thanh.
Bọn họ chẳng hề che dấu hơi thở của mình, mà khứu giác của yêu thú loại heo thì vốn đã nhanh nhạy dị thường rồi, nên phát hiện bọn họ cũng chẳng phải chuyện gì lạ.
“Ụt ịt!”
Thị Huyết Dã Trư phát hiện người xa lạ xông vào địa bàn của mình thì bỗng nổi giận, lao thẳng về bên này.
Hai cái răng nanh dài ngoắc lộ ra và tản ra mùi máu tươi nồng đậm.
Nếu bị răng dài này đụng phải thì trên người ắt sẽ có hai lỗ máu.
Nhưng con súc sinh này chẳng là thá gì với Tô Trạch cả.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook