Điên Rồi ! Ngươi Xác Định Ngươi Là Ngự Thú Sư? (Dịch)
-
Chương 13: Bạo Kích Gấp Năm Mươi Lần! Đoán Thể Ngũ Trọng! Kẻ Bám Theo Trúc Cơ?
“Vương lão thật là ngại quá, ta chỉ có một đứa con gái bảo bối này thôi nên cũng không dám để nàng chịu chút tổn thương gì.”
Vương lão lạnh lùng hừ một tiếng, nói: “Không dám để nàng bị thương? Thế sao ngươi còn cho nàng tới rừng rậm Man Hoang?”
Địa vị của người đàn ông trung niên khá cao nhưng bây giờ bị ông già này quở mắng một trận, rồi lại không dám lên tiếng cãi lại.
“Cũng chỉ là một gốc cỏ Huyết Long thôi, cũng đâu phải thứ gì quá quý giá, có đến mức phải vậy không?”
Ông già đó vẫn nói không ngừng.
Mãi cho đến khi trong phòng truyền ra chút chút tiếng vang.
Tất cả mọi người đều vui mừng, người đàn ông trung niên thì vọt thẳng vào trong.
“Diệu Y, ngươi tỉnh rồi?!”
…
Sáng sớm.
Tô Trạch vừa tỉnh dậy thì đập vào mắt hắn là một đôi mắt chứa đầy khát vọng.
Sau mấy lần truyền, Tiểu Thanh cũng đã nắm rõ được quy luật nên cứ sáng sớm là lại đợi Tô Trạch truyền tu vi cho nó.
Tô Trạch vươn ra một ngón tay, ấn lên đầu Tiểu Thanh.
“Ngươi truyền cho Thanh Giao Xà tu vi một năm”
“Khởi động năng lực truyền và trả lại”
“Bội số trả lại lần này của ngươi là năm mươi lần!”
“Ngươi thu được tu vi năm mươi năm!”
Ngay sau đó.
Một luồng linh khí khổng lồ xuất hiện ở trong kinh mạch của Tô Trạch.
Trả lại gấp năm mươi lần?!!
Tô Trạch hoảng sợ, ngay sau đó thì cảm thấy cả người như bị một luồng ấm áp bao lại.
Rắc! Rắc! Rắc!
Một loạt tiếng vỡ lanh lảnh truyền đến.
Ba hạt giống Long Tượng trong nháy mắt đã bị kích hoạt!
Lực lượng khổng lồ tràn ngập toàn thân, một dòng chân khí màu vàng xuất hiện, tẩm bổ cơ thể xác thịt của hắn, cường hóa gân cốt của hắn.
Tô Trạch chỉ hơi dùng lực thì cơ bắp trên cánh tay đã căng lên rồi, các sợi cơ bắp bền bỉ như dây thép.
Nhẹ nhàng vung tay lên, trong không khí ngay tức khắc có hàng loạt tiếng nổ truyền ra.
Cường độ cơ thể của hắn lại tăng lên một cường độ nữa rồi.
Đồng thời tu vi của hắn cũng tăng lên tới cảnh giới Đoán Thể ngũ trọng!
Sau một lúc lâu thì hết thảy đều lắng xuống.
Tô Trạch khôi phục lại từ trạng thái nhập định.
Trong mắt của hắn tràn đầy vui mừng.
Vận khí hôm nay của hắn quả là bạo lều luôn.
Trả lại năm mươi lần, trực tiếp thu được năm mươi năm tu vi!
Chân khí màu vàng cứ như một con cự long gầm thét xoay quanh ở trong kinh mạch, không ngừng nâng cao thực lực của hắn.
Tô Trạch khẽ búng ngón tay thì ngay tức khắc có một kình khí vô hình bắn ra, đánh nát bấy luôn bình hoa ở phía xa.
Đây mới chỉ là lực lượng của cơ thể thôi đó!
“Long Tượng Tu Thân quyết này quả là biến thái!”
Tô Trạch cầm lòng không đặng bèn cảm thán.
Sau khi truyền xong thì hắn cũng không đi tu luyện.
Suy cho cùng bây giờ đối với Long Tượng tu thân quyết, đã không phải chỉ ngày một ngày hai là có thể kích hoạt một hạt giống Long Tượng nữa rồi.
Mang ra so sánh thì năng lực truyền và trả lại vẫn đáng tin hơn.
Cho nên, Tô Trạch đánh tiếng một cái rồi dẫn theo Tiểu Thanh đi ra ngoài tản bộ.
…
Công viên công cộng.
Theo sự phát triển của khoa học kỹ thuật và sự xuất hiện của hệ thống tu luyện, nhân loại càng ngày càng coi trọng việc bảo vệ môi trường.
Diện tích của công viên rất lớn, người tham quan cũng rất nhiều.
Hầu hết bọn họ đều là người dân sống ở gần đây, bởi vì hôm nay là chủ nhật nên họ dẫn theo người nhà con cái tới công viên vui chơi.
Tiểu Thanh quấn quanh cổ tay của Tô Trạch, lặng lẽ mở to mắt, người bình thường hoàn toàn không phát hiện được sự khác thường của chiếc vòng tay màu xanh này.
Kể từ khi nó nở cho tới nay, thì đây là lần đầu tiên được nhìn thấy nhiều thứ mới mẻ như vậy.
Theo sự tăng lên của tu vi, quan hệ giữa một người và một rắn dần trở nên chặt chẽ hơn.
Vì vậy.
Tô Trạch có thể cảm giác được cảm xúc bất an, hồi hộp mà nó truyền đến một cách rõ ràng.
Duỗi tay khẽ vuốt ve vảy của Tiểu Thanh, sau khi trấn an một hồi lâu thì mới khiến Tiểu Thanh khôi phục lại bình thường.
Nhưng đúng lúc này.
Tiểu Thanh bỗng nhiên truyền đến cho hắn một tin tức mơ hồ không rõ.
Tô Trạch suy tư chốc lát, cuối cùng cũng có được kết luận.
Ánh mắt của hắn trở nên chuyên chú, cả người không khỏi căng chặt.
Nhưng hắn rất nhanh lại khôi phục bình tĩnh, cứ như thể không có chuyện gì xảy ra vậy.
Có người theo dõi hắn!
Có bản năng của một yêu thú, Tiểu Thanh cực kỳ nhạy cảm với loại chuyện này!
Thực lực của kẻ theo dõi ở trong chỗ tối kia rất mạnh, hơn nữa còn rất giỏi giấu đi khí tức của bản thân.
Nhưng hắn sẽ không ngờ được, Tiểu Thanh ở trên người Tô Trạch lại có thể phát hiện được hắn chỉ bằng vào bản năng.
Có thể giấu được Tô Trạch của bây giờ một cách dễ dàng thì chứng tỏ ít nhất hắn phải là một cường giả Trúc Cơ!!!
Vì sao một cường giả như vậy lại theo dõi bản thân chứ?
Tô Trạch đang nghĩ về vấn đề này.
Đồng thời cũng đang suy nghĩ đối sách!
Dù tình huống có thế nào thì cũng phải nghĩ tới tình huống xấu nhất.
Trong khoảng thời gian này bản thân đã trêu chọc ai?
Hoặc là nhà hắn có kẻ thù gì không?
Trong mấy năm trước đó, hắn vẫn luôn an phận thủ thường, chỉ là một học sinh bình thường, không thể nào trêu chọc tới người tu luyện được.
Còn khoảng thời gian gần đây?
Thì có thể là chuyện gì gì?
Đột nhiên.
Tô Trạch nghĩ tới điều gì đó.
Chẳng nhẽ là năm người kia?
Hắn nhớ tới năm kẻ xui xẻo bị hắn “cướp sạch” ngày hôm qua.
Đâu đến mức mà ha!
Dầu gì thì hắn cũng cứu mạng bọn họ mà!
Chỉ là chút thù lao nho nhỏ thôi mà đúng không?
Đâu cần phái hẳn một vị cường giả Trúc Cơ tới để đối phó chính mình?
Tiểu Thanh lại truyền tới một tin tức.
“Chủ nhân, bước chân của người nọ nhanh hơn rồi, hình như chuẩn bị ra tay rồi đó!”
Tô Trạch hoảng sợ.
Đây là muốn ra tay luôn ở nơi phố xá sầm uất, chẳng nhẽ người nọ không sợ sẽ làm bị thương những người bình thường vô tội này sao?
Giữa người tu luyện với nhau có quy định rõ ràng.
Tuyệt không được phép tùy ý gây thương tích cho người bình thường!
Chẳng nhẽ người nọ không sợ bị chế tài thẩm phán sao?
Nhưng bây giờ hắn chẳng thể quan tâm được nhiều như vậy rồi!
Vương lão lạnh lùng hừ một tiếng, nói: “Không dám để nàng bị thương? Thế sao ngươi còn cho nàng tới rừng rậm Man Hoang?”
Địa vị của người đàn ông trung niên khá cao nhưng bây giờ bị ông già này quở mắng một trận, rồi lại không dám lên tiếng cãi lại.
“Cũng chỉ là một gốc cỏ Huyết Long thôi, cũng đâu phải thứ gì quá quý giá, có đến mức phải vậy không?”
Ông già đó vẫn nói không ngừng.
Mãi cho đến khi trong phòng truyền ra chút chút tiếng vang.
Tất cả mọi người đều vui mừng, người đàn ông trung niên thì vọt thẳng vào trong.
“Diệu Y, ngươi tỉnh rồi?!”
…
Sáng sớm.
Tô Trạch vừa tỉnh dậy thì đập vào mắt hắn là một đôi mắt chứa đầy khát vọng.
Sau mấy lần truyền, Tiểu Thanh cũng đã nắm rõ được quy luật nên cứ sáng sớm là lại đợi Tô Trạch truyền tu vi cho nó.
Tô Trạch vươn ra một ngón tay, ấn lên đầu Tiểu Thanh.
“Ngươi truyền cho Thanh Giao Xà tu vi một năm”
“Khởi động năng lực truyền và trả lại”
“Bội số trả lại lần này của ngươi là năm mươi lần!”
“Ngươi thu được tu vi năm mươi năm!”
Ngay sau đó.
Một luồng linh khí khổng lồ xuất hiện ở trong kinh mạch của Tô Trạch.
Trả lại gấp năm mươi lần?!!
Tô Trạch hoảng sợ, ngay sau đó thì cảm thấy cả người như bị một luồng ấm áp bao lại.
Rắc! Rắc! Rắc!
Một loạt tiếng vỡ lanh lảnh truyền đến.
Ba hạt giống Long Tượng trong nháy mắt đã bị kích hoạt!
Lực lượng khổng lồ tràn ngập toàn thân, một dòng chân khí màu vàng xuất hiện, tẩm bổ cơ thể xác thịt của hắn, cường hóa gân cốt của hắn.
Tô Trạch chỉ hơi dùng lực thì cơ bắp trên cánh tay đã căng lên rồi, các sợi cơ bắp bền bỉ như dây thép.
Nhẹ nhàng vung tay lên, trong không khí ngay tức khắc có hàng loạt tiếng nổ truyền ra.
Cường độ cơ thể của hắn lại tăng lên một cường độ nữa rồi.
Đồng thời tu vi của hắn cũng tăng lên tới cảnh giới Đoán Thể ngũ trọng!
Sau một lúc lâu thì hết thảy đều lắng xuống.
Tô Trạch khôi phục lại từ trạng thái nhập định.
Trong mắt của hắn tràn đầy vui mừng.
Vận khí hôm nay của hắn quả là bạo lều luôn.
Trả lại năm mươi lần, trực tiếp thu được năm mươi năm tu vi!
Chân khí màu vàng cứ như một con cự long gầm thét xoay quanh ở trong kinh mạch, không ngừng nâng cao thực lực của hắn.
Tô Trạch khẽ búng ngón tay thì ngay tức khắc có một kình khí vô hình bắn ra, đánh nát bấy luôn bình hoa ở phía xa.
Đây mới chỉ là lực lượng của cơ thể thôi đó!
“Long Tượng Tu Thân quyết này quả là biến thái!”
Tô Trạch cầm lòng không đặng bèn cảm thán.
Sau khi truyền xong thì hắn cũng không đi tu luyện.
Suy cho cùng bây giờ đối với Long Tượng tu thân quyết, đã không phải chỉ ngày một ngày hai là có thể kích hoạt một hạt giống Long Tượng nữa rồi.
Mang ra so sánh thì năng lực truyền và trả lại vẫn đáng tin hơn.
Cho nên, Tô Trạch đánh tiếng một cái rồi dẫn theo Tiểu Thanh đi ra ngoài tản bộ.
…
Công viên công cộng.
Theo sự phát triển của khoa học kỹ thuật và sự xuất hiện của hệ thống tu luyện, nhân loại càng ngày càng coi trọng việc bảo vệ môi trường.
Diện tích của công viên rất lớn, người tham quan cũng rất nhiều.
Hầu hết bọn họ đều là người dân sống ở gần đây, bởi vì hôm nay là chủ nhật nên họ dẫn theo người nhà con cái tới công viên vui chơi.
Tiểu Thanh quấn quanh cổ tay của Tô Trạch, lặng lẽ mở to mắt, người bình thường hoàn toàn không phát hiện được sự khác thường của chiếc vòng tay màu xanh này.
Kể từ khi nó nở cho tới nay, thì đây là lần đầu tiên được nhìn thấy nhiều thứ mới mẻ như vậy.
Theo sự tăng lên của tu vi, quan hệ giữa một người và một rắn dần trở nên chặt chẽ hơn.
Vì vậy.
Tô Trạch có thể cảm giác được cảm xúc bất an, hồi hộp mà nó truyền đến một cách rõ ràng.
Duỗi tay khẽ vuốt ve vảy của Tiểu Thanh, sau khi trấn an một hồi lâu thì mới khiến Tiểu Thanh khôi phục lại bình thường.
Nhưng đúng lúc này.
Tiểu Thanh bỗng nhiên truyền đến cho hắn một tin tức mơ hồ không rõ.
Tô Trạch suy tư chốc lát, cuối cùng cũng có được kết luận.
Ánh mắt của hắn trở nên chuyên chú, cả người không khỏi căng chặt.
Nhưng hắn rất nhanh lại khôi phục bình tĩnh, cứ như thể không có chuyện gì xảy ra vậy.
Có người theo dõi hắn!
Có bản năng của một yêu thú, Tiểu Thanh cực kỳ nhạy cảm với loại chuyện này!
Thực lực của kẻ theo dõi ở trong chỗ tối kia rất mạnh, hơn nữa còn rất giỏi giấu đi khí tức của bản thân.
Nhưng hắn sẽ không ngờ được, Tiểu Thanh ở trên người Tô Trạch lại có thể phát hiện được hắn chỉ bằng vào bản năng.
Có thể giấu được Tô Trạch của bây giờ một cách dễ dàng thì chứng tỏ ít nhất hắn phải là một cường giả Trúc Cơ!!!
Vì sao một cường giả như vậy lại theo dõi bản thân chứ?
Tô Trạch đang nghĩ về vấn đề này.
Đồng thời cũng đang suy nghĩ đối sách!
Dù tình huống có thế nào thì cũng phải nghĩ tới tình huống xấu nhất.
Trong khoảng thời gian này bản thân đã trêu chọc ai?
Hoặc là nhà hắn có kẻ thù gì không?
Trong mấy năm trước đó, hắn vẫn luôn an phận thủ thường, chỉ là một học sinh bình thường, không thể nào trêu chọc tới người tu luyện được.
Còn khoảng thời gian gần đây?
Thì có thể là chuyện gì gì?
Đột nhiên.
Tô Trạch nghĩ tới điều gì đó.
Chẳng nhẽ là năm người kia?
Hắn nhớ tới năm kẻ xui xẻo bị hắn “cướp sạch” ngày hôm qua.
Đâu đến mức mà ha!
Dầu gì thì hắn cũng cứu mạng bọn họ mà!
Chỉ là chút thù lao nho nhỏ thôi mà đúng không?
Đâu cần phái hẳn một vị cường giả Trúc Cơ tới để đối phó chính mình?
Tiểu Thanh lại truyền tới một tin tức.
“Chủ nhân, bước chân của người nọ nhanh hơn rồi, hình như chuẩn bị ra tay rồi đó!”
Tô Trạch hoảng sợ.
Đây là muốn ra tay luôn ở nơi phố xá sầm uất, chẳng nhẽ người nọ không sợ sẽ làm bị thương những người bình thường vô tội này sao?
Giữa người tu luyện với nhau có quy định rõ ràng.
Tuyệt không được phép tùy ý gây thương tích cho người bình thường!
Chẳng nhẽ người nọ không sợ bị chế tài thẩm phán sao?
Nhưng bây giờ hắn chẳng thể quan tâm được nhiều như vậy rồi!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook